“...Vậy là xong buổi hướng dẫn hôm nay. Chị không nghĩ là còn gì khác nữa đâu. Chị sẽ liên lạc để báo lại ca làm của hai em sau, nên nếu có vấn đề gì thì cứ nói nhé. Giờ hai em về được rồi!”
Sau khi chào tạm biệt Omaki, người đang lấy tay quẹt trán như muốn nói ‘Vất vả rồi,’ Sandai và Hajime mặc lại thường phục và ra ngoài. Tất nhiên, họ thay đồ ở hai nơi tách biệt rồi.
Khi Sandai thở dài định ra về, “Chờ chút đã,” Hajime gọi cậu lại. “Này Fujiwara-kun, hồi nãy tớ có nghe cậu nói chuyện với Omaki-san.”
“Tớ nói chuyện với Omaki-san...?”
“Yep. Vậy là cậu có bạn gái hửm?”
“À, ra là chuyện đó. Cậu nghe rồi hả. Ừ, tớ có.”
“Nghe nói cô ấy siêu xinh luôn nhỉ? Cho tớ xem nữa!” Hajime bám vào tay Sandai năn nỉ.
Mà, có giấu không cho Hajime xem cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, vì dù sao khi nãy cũng đã cho Omaki thấy rồi. Nếu đối xử bất công có thể làm tổn thương cảm xúc của Hajime mất.
“Đây này.”
“Wah!” Hajime thốt lên khi Sandai đưa ra tấm hình của Shino. “...Cô ấy còn dễ thương hơn cả người mẫu hay idol nữa, phải chăng đó là Yuizaki Shino-san?”
“Cậu biết em ấy à?”
“Cô ấy cực kỳ nổi luôn á. Thậm chí ở trường tớ vẫn sẽ luôn có ai đó nhắc đến cổ cơ... Nhưng hình như Yuizaki-san không dùng mạng xã hội, nên việc có được thông tin liên lạc của cổ là bất khả thi, vậy nên, nhiều chàng trai nghĩ rằng cổ là một người cực kỳ cao quý ấy.”
“Em ấy nói rằng mình ghét phải nhận những tin nhắn kỳ lạ nên mới không dùng mạng xã hội.”
“Tớ hiểu rồi... Nhưng mà, sao cậu lại gặp được một Yuizaki-san cảnh giác cao độ như vậy?”
“Bọn tớ học cùng trường.”
“Ah... Ra là vậy. Nếu vậy thì, hẳn là hai người có thể trực tiếp tìm hiểu nhau nhỉ.”
Một cơn gió nhẹ chợt ngang qua, và hương thơm dịu nhẹ từ Hajime thoảng qua. Khá giống với Shino.
“Mùi hương vừa rồi...”
“Ừ?”
“Không, chỉ là tớ nghĩ có mùi gì đó khá thơm từ cậu thôi, Saeki.”
“Mùi thơm ấy hả? Là kem dưỡng tay của tớ chăng? Đây, ngửi thử xem.” Khi Sandai thử ngửi phần mu bàn tay mà Hajime chìa ra, đúng thật là có mùi hương ấy.
“Đây là sản phẩm mới của JILL, một thương hiệu mỹ phẩm cao cấp. Họ sản xuất nhiều loại có mẫu mã rất dễ thương, nên thường được dùng để làm quà.”
Gạt vấn đề tại sao Hajime, một đứa con trai, lại dùng mỹ phẩm cho con gái sang một bên, Sandai phản ứng lại với phần ‘Thường được dùng để làm quà'.”
Cậu nhớ lại bộ đồ lót đã mua để tặng Shino dịp Giáng sinh. Dù đến giờ thì đã muộn, nhưng cậu vẫn cảm thấy việc lấy đồ lót làm quà có gì đó quái lạ.
“Thường dùng để làm quà hả...”
“Đúng đấy.”
“Có thể nào, nó thường được dùng để làm quà cho những dịp, kiểu, Giáng sinh hay sinh nhật ấy hả?”
“Ừ.”
“...Hiểu rồi. Mà nhân tiện thì...”
“Sao vậy?”
“Nếu một cô gái được tặng một bộ đồ lót làm quà, cổ sẽ nghĩ gì? Hơn nữa lại còn là một bộ khá gợi cảm ấy.”
“Ể? À... ừ... có lẽ còn phụ thuộc vào tính cách của cô gái ấy nữa, nhưng mà... tớ nghĩ cô ấy sẽ thấy hơi hoang mang. À không, ý tớ là, bình thường cậu có nên lấy nó làm quà không? Tớ nghĩ cậu sẽ hiểu được nếu thử đặt mình vào vị trí của họ. Ví dụ đi, cậu nghĩ như thế nào nếu đột nhiên Yuizaki-san tặng cậu
“Tớ nghĩ là... Tớ... sẽ tự hỏi liệu em ấy đang làm gì.”
“Thấy chưa? Chúng tương tự nhau mà.”
Mồ hôi lạnh khó chịu chảy thành dòng khắp người Sandai.
Đó là bộ đồ lót mà cậu đã mua khi bị Miki kéo theo, nhưng thậm chí chẳng cần phải nghĩ nhiều, cũng có thể biết Miki là một cô bé khá tinh nghịch.
‘Hôm nay vui thật đấy, và Miki cũng thấy khá hài lòng nữa’
Chỉ đến giờ cậu mới hiểu lí do mà Miki nhanh chóng về nhà sau khi nói vậy. Chỉ tưởng tượng chuyện gì có thể xảy ra sau đó thôi cũng đã thấy cực kỳ vui rồi.
Đã quá muộn để cậu nhận ra điều đó.
Cơ mà bây giờ cậu còn chẳng có đủ tiền để mua một món quà khác. Sandai của hiện tại chỉ biết cầu nguyện ‘Làm ơn đừng nghĩ anh là một tên hư hỏng nhé.’
Tâm trạng ngày càng u ám khiến những bước chân của Sandai ngày càng nặng nề hơn, nhưng Hajime lại gần khích lệ cậu.
Hajime vỗ mạnh lưng Sandai. “Thôi! Nào!”
“Uwwh... sao đột nhiên cậu lại...”
“Tớ không thực sự hiểu, nhưng có vẻ cậu gặp khó khăn trong việc chọn quà nhỉ? Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tớ chắc chắn luôn.”
“...Cậu dựa vào đâu mà nói vậy?”
“Con gái thường dễ tính hơn con trai đến đáng không ngờ đấy, cậu biết không? Thực tế việc hai người đang hẹn hò có nghĩa là cô ấy cũng thích cậu nữa. Nên là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Dù cho chàng trai mà cô gái ấy thích có hứng thú hay sở thích hơi kỳ lạ chút xíu, cô ấy cũng sẽ cho qua thôi. Cổ sẽ nghĩ là, ‘Không tránh được mà’ ‘Anh ấy cũng dễ thương như vậy nhỉ.’ Vì đó là chuyện hiển nhiên thôi.
Thật là bí ẩn khi mà Hajime, một cậu trai, lại có thể hiểu được cả những phần sâu thẳm trong trái tim phụ nữ, nhưng dù sao Sandai phần nào cũng đã lấy lại tinh thần. Trái tim nặng trĩu khi nãy giờ cũng trở nên nhẹ nhàng.
“Cảm ơn nhé,” Sandai mỉm cười và nói, còn Hajime nhìn cậu chẳm chằm. Đôi mắt mở to với con ngươi như đang giãn ra ấy có hơi ẩm ướt.
Đôi mắt ấy... Cứ như muốn hút người khác vào vậy.
Khi Sandai vô thức nhìn lại, Hajime lập tức quay đầu sang phải.
“Không có gì. Fufu... Cậu dễ thương thật đấy, Fujiwara-kun. Vậy thì, gặp lại sau nhé,” Cậu ta nói, vẫy tay và từ tốn rời đi.[note47932]
Sandai đứng lặng nhìn bóng lưng của Hajime, nhưng cậu nhận ra rằng gần đến giờ Shino tan làm rồi.
Hôm nay là Chủ nhật, nên ca làm của Shino kết thúc vào khoảng 6 giờ tối. Sandai mở điện thoại ra xem giờ, còn 15 phút nữa.
Sandai chạy như thể nếu không cố thì sẽ không kịp ấy, và cậu đã đến quán cà phê 5 phút trước giờ, cũng đáng với sức lực bỏ ra.
“Hửm? Bạn trai-kun của Shino-chan đến này.”
“Xin chào.”
“Đi đằng này nhé.”
Khi yên vị ở một chỗ khá kín đáo, cậu ngay lập tức được phục vụ trà đen theo đặc quyền cuar bạn trai. Sandai nhanh chóng uống hết chỗ trà còn hơi nóng trong một ngụm. Và rồi Shino xuất hiện từ phía sau trong bộ thường phục.
“Yoohoo.”
“Ừm.”
“Vậy về thôi nào.”
Khi họ bước ra khỏi quán, một cơn gió lạnh len qua khe hở giữa những ngôi nhà.
“...Gió thổi lạnh thật đấy nhỉ.”
“Anh nói phải.”
Sandai đứng sát Shino hơn bình thường, và nắm lấy tay cô ấy.
Tay Shino có hơi lạnh, nhưng khi cậu tiếp tục nắm lấy nó, hơi ấm dần lan ra đem lại cảm giác dễ chịu.
Trên đường về căn hộ, Sandai tình cờ nhìn sang Shino.
Cậu đã được Hajime cổ vũ, và trái tim cậu giờ đã nhẹ vơi đi đôi chút, nhưng mà, không hẳn là cậu không lo lắng gì – về phản ứng của Shino khi nhận quà Giáng sinh.
“Sao thế?”
“Không... Ừm...”
“Ah, em biết rồi! Chờ một chút!” Shino lục túi và lôi ra một chiếc khăn, quấn một nửa quanh cổ mình, nửa còn lại quàng qua cổ Sandai. “Anh thấy lạnh cổ nhỉ? Thế này là ấm rồi chứ?”
“...Em nói đúng. Ấm thật đấy.”
“Đúng, đúng.”
Sandai mỉm cười. Cậu đã hơi sửng sốt đôi chút.
Và rồi nhận ra.
Shino là một cô gái tốt bụng sẽ luôn lo lắng cho cậu như này, nên ít nhất cậu cũng nên tin rằng cổ là một người bạn gái sẽ không nổi điên với cậu chứ.
Còn về món quà... cậu chỉ cần chú ý hơn lần sau thôi. Đó là tất cả những gì cậu cần làm.
“G-gương mặt quá đỗi dịu dàng đấy là sao thế hả?”
“Không có gì đâu.”
“Thật chứ...? Chẳng hiểu sao trông anh như tượng Phật ấy. Hay là em tưởng tượng nhỉ?”
“Ừ. Do em tưởng tượng thôi... Hừm?” Đột nhiên điện thoại Sandai rung lên. “Là tin nhắn à.”
“Từ ai vậy?”
“Không biết nữa. Để xem đã.”
Người gửi là bố của Sandai, và trong đó chỉ là một câu ngắn gọn ‘Dạo nay con thế nào rồi?’
“...Là bố gửi. Hiếm thật đấy.”
“Bố của anh, huh~.”
“Bố bảo phải báo cáo tình hình của mình cho ổng ngay. Anh không thể lờ đi được. Vì sau cùng anh đã được cho phép sống một mình mà.”
“Viết cả về em nữa luôn nhé?”
“Chắc chắn rồi, hay đúng hơn đó sẽ là vấn đề chính. Cơ mà anh muốn viết ngắn gọn nhất có thể cơ...”
“Anh hẳn khá tệ với việc viết câu dài nhỉ Sandai. Đến tận giờ em vẫn nhớ tin nhắn đầu tiên, anh chỉ gửi mỗi cái tên thôi đấu. Thực ra em có lưu lịch sử nhắn tin này, muốn xem không? Hửm?”
“K-không cần đâu mà.”
“Chắc chứ?”
“Ừ... Mà bỏ qua chuyện đó đi, anh nên biết như nào bây giờ.”
“...Thay vì cứ nghĩ ngợi nhiều, cứ việc nói ra bằng cảm xúc của anh thôi là được mà. Những lời thật lòng là những lời nói tự nhiên nhất từ trái tim mà; dù là trong văn bản bình thường hay trong bài phát biểu. Ít nhất thì em nghĩ vậy.”
“Vậy sao...”
Sandai gõ tin nhắn mà chẳng nghĩ nhiều như Shino đã nói. Và kết quả thì tốt hơn cả mong đợi.
Được Shino thích, và rồi hẹn hò, hoàn toàn bị cuống vào chuyện tình cảm – Sandai nhanh chóng gửi đi tin nhắn trông như có vẻ truyền tải được tình hình hiện tại của cậu.
>Cô nàng gyaru ngồi đằng sau thích con. Có lẽ là không còn đường lui cho con nữa rồi.”[note47930]
“Ừn...”
Gửi xong Sandai mới nhận ra; rằng cậu đã quên chuyển gyaru [note47930] sang gyaru [note47931] và gửi tin nhắn khi vẫn còn là hiragana.
“...Sao thế?”
“Quên chuyển ký tự rồi. Gyaru [note47931] vẫn đang viết bằng hiragana này.”
“Có sao đâu mà, phải chứ? Hirahana trông tròn trịa mà dễ thương hơn ấy,” Shino đáp.
“Cũng đúng nhỉ,” Sandai đồng tình và cất điện thoại đi.
----------
Hết chương 7.