Ushiro no Seki no Gal ni Sukarete Shimatta. Mou Ore wa Dame Kamo Shirenai.

chương 04 (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi xuống phố và đi được một lúc, Miki dừng lại trước một cửa hàng.

“Chọn quà ở đây nhé.”

“Đây à…?”

Sandai sững người khi nhìn thấy biển hiệu cửa hàng khi dùng một tay che nắng – bởi vì, đây là một cửa hàng bán đồ lót phụ nữ.

“...”

“Ừn? Sao thế, Onii-chan?”

“Mi-Miki-chan, không phải đây là cửa hàng bán đồ lót nữ sao?”

“Đúng vậy đấy. Sao thế?”

“E-Eh vậy là…? Ừm…”

“Được rồi,

hẳn sẽ có nhiều thứ anh không biết lắm đây. Dù sao thì Onii-chan cũng là con trai mà. Nhưng, đừng lo, Miki đây biết rất nhiều chuyện như thiết kế mà Onee-chan thích hay kích cỡ nữa… Onee-chan chắc chắn sẽ rất vui đây, vì chị ấy là kiểu người khá quan tâm đến đồ lót mà.”

Sau đó Sandai nhớ lại ngày hôm trước khi Shino phải ở lại qua đêm để tránh bão.

Bộ đồ lót khi ấy Shino giặt có màu đỏ.

Sandai không chắc phụ nữ sẽ chọn đồ lót trên tiêu chuẩn gì, nhưng cậu biết màu đỏ là màu khá nổi. Vì mặc kiểu đồ lót màu mè như vậy, nên chắc cô ấy có lí do nào đó.

Nhưng không nhanh gọn vậy đâu.

Dù cho có thế đi nữa, vẫn cần rất nhiều sự can đảm mới có thể bước vào đó. Sandai rên rỉ khi đổ mồ hôi lạnh, còn Miki nhún vai vẻ bực dọc.

“Anh không muốn nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Onee-chan à?”

“Anh có chứ, nhưng mà…”

“Thế thì phải vào đi. Nhanh nào.”

“A-anh vẫn chưa chuẩn bị…”

“Đi nhanh lên!”

Khi Sandai bị Miki đẩy mạnh vào trong, những nữ khách hàng xung quanh cùng lúc quay lại nhìn cậu. Sandai đóng băng trước sự im lặng đến tồi tệ này.

“T-tôi có thể giúp gì cho bạn ạ…” Một nữ nhân viên xuất hiện, với gò má hơi giật bắt chuyện với cậu. Rõ ràng cô ấy đang thấy Sandai khả nghi, nên cậu cố xoa dịu tình hình bằng một nụ cười gượng.

“Haha…”

“Có vấn đề gì thế ạ?”

“...”

“Quý khách?”

“...”

“Quý khách? Xin chào… Chờ đã, mặt bạn đỏ quá.”

Chẳng biết mở lời ra sao, Sandai quá xấu hổ khi trái phải chỉ toàn đồ lót phụ nữ, khiến mặt cậu đỏ bừng.

“Bạn bị sốt sao? Tôi có nên đi kiếm chút đá không?”

“Không đâu… Ừm…”

“Vâng?”

“...”

Sandai lại bị câm lặng lần nữa. “Chúng tôi tới đây để mua đồ lót,” rồi Miki ném cho cậu ta chiếc thuyền cứu sinh. “Onii-chan đây là bạn trai của chị em, và đến để mua quà.”

Nữ nhân viên vỗ hai lòng bàn tay vào nhau, “Ra là thế.”

Sandai đã bình tĩnh lại đôi chút khi thấy phản ứng về việc đến đây mua quà không có gì kì lạ. Cậu giờ đủ tĩnh tâm để nói chuyện bình thường rồi.

“Ừm… Có nhiều đàn ông đến đây mua đồ làm quà cho bạn gái họ không vậy?”

“Chắc chắn là có rồi ạ.”

“Rất vui khi nghe vậy. Tôi đã quá bối rối khi sợ mọi người nghĩ tôi là một tên biến thái.”

“Eh? Không, tôi nghĩ có nhiều người cũng cảm thấy thế.”

“Eh? Không, không phải cô vừa nói rằng cũng có nhiều người đến đây mua đồ lót làm quà à?”

“Ờ… thì đàn ông đến đây thường đi cùng những người như bạn gái hay vợ họ. Hơn nữa… Ví dụ như, việc đến đây với một cô bé như này không phải chuyện thường thấy. Ngay cả khi có sự tình ẩn sau đi nữa, thì cũng phải hỏi mới biết được. Cũng may lần này tôi đã hỏi, nhưng nếu chỉ nhìn từ một phía mà không có đủ thông tin thì… ừm… cái đó đấy?” Cô liếc nhìn chiếc ống nghe trên tường nối tới một số khẩn cấp.

Đây là một sự hiểu lầm tai hại, nhưng khách quan mà nói, việc này là không thể tránh khỏi dù có là sự thật đi chăng nữa, nên cậu cũng chẳng phàn nàn gì được.

“Vậy thì… về dáng người của cô bạn gái… nói cách khác là về kích thước, bạn có biết rõ không?”

“Kích thước?”

“Đúng vậy.”

Cậu có thể biết được hình dáng của Shino, khá là mơ hồ - vì nó chỉ dựa trên yếu tố những gì cậu thấy về cô ấy thôi - chứ chi tiết thì cậu mù tịt. Sandai liếc sang Miki, và cô bé lôi ra một tờ giấy nhỏ từ túi đưa cho nhân viên xem.

Có vẻ như tốt hơn là nên để mọi việc ở đây cho Miki-chan nhỉ. Sandai quyết định núp sau một cái cột cách đó không xa và lặng lẽ quan sát.

Cậu không nghe rõ lắm cuộc trò chuyện ở kia, nhưng nếu cứ bất cẩn ở gần thì cậu có thể bị hỏi mất, mà khi đó thì tịt ngòi luôn, nên cậu sẽ giữ cái vị trí này vì cuộc sống yên ổn của mình cho đến khi họ nói chuyện xong.

“...Không chỉ kích thước ba vòng, mà cả đùi, bắp chân, bắp tay, cổ, chiều rộng vai, và cả đầu nữa đều chính xác hết.”

“Wow… Thật là một Onee-chan có thân hình đẹp nhỉ. Cô ấy là người mẫu à?”

“Chị ấy không phải người mẫu hay gì đâu, nhưng mà, chỉ là cơ thể với gương mặt thôi. Chị ấy có sự cảnh giác cao đấy, nhưng về việc dùng cái đầu của mình thì tệ hết chỗ nói.”

“Em nói thẳng không khoan dung luôn… Em không thích Onee-chan của mình à?”

“Miki không không thích chị ấy.”

“L-là thế à? Ờ… Dù sao thì, vì em biết nhiều đến vậy, nên có vẻ không cần lo về việc có vừa hay không nữa rồi.. Vậy thì, Onee-chan của em thích loại nào?”

“Chị ấy thích những màu sặc sỡ, còn chất vải thì phải có cảm giác dễ chịu khi chạm vào nữa. Thiết kế mà dễ thương thì càng tốt.”

“Màu sắc… cảm giác tốt… dễ thương… hừm, có vẻ là góc đằng kia đấy.”

“Em hiểu rồi. Được rồi, đi thôi nào, Onii-chan… Từ từ, anh ấy đi đâu rồi?”

Có vẻ như cuộc trò chuyện đã kết thúc, nên Miki ngó nghiêng xung quanh tìm Sandai; và rồi đứng hình khi thấy cậu núp sau một cái cột.

“Anh ở đây từ khi nào thế…”

“M-mới chỉ một lúc thôi. Kiểu như, ngay cả khi biết về chủ đề rồi, anh vẫn chẳng thể trả lời được câu nào cả đâu, em biết mà?”

“Trời ạ… thảm hại thật mà.”

Ngay cả Sandai cũng biết rằng việc mình vừa làm là chạy trốn, nhưng nếu có thể thì cậu không muốn nói ra đâu; chỉ ra điều đó sẽ là vết đâm sâu vào tim cậu mất.

Nhưng mà thôi, chẳng cần quan tâm chuyện đã qua làm gì.

“Đằng này.” Dù sao thì, Miki cũng bắt đầu di chuyển rồi, nên cậu đuổi theo sau, đến một góc không có gì ngoài đồ lót người lớn.

Có nhiều màu sắc như tím, đỏ hay hồng, và nhiều cái có thiết kế hơi bị khiêu gợi nữa. Má Sandai đỏ lên lần thứ ba trong ngày, và giờ thì cả hai tay cậu che mặt luôn rồi.

“Này, Onii-chan… Nhanh nào, anh phải chọn đi chứ.”

“A-anh nghĩ em nên là người chọn đấy, Miki-chan.”

“Miki sẽ đưa ra lời khuyên, còn quyết định thì nằm ở anh, được chưa? Anh là người chọn thì món quà mới có ý nghĩa chứ. Anh hiểu không thế, Onii-chan.”

Dù cô bé nói đúng, nhưng dù sao cậu cũng không thể cứ thế mà làm được.

“... Đoán là không còn cách nào khác nhỉ. Để xem nào, Miki nghĩ cái có thể làm Onee-chan hạnh phúc… Có lẽ kiểu này chăng?”

Sandai liếc nhìn bộ đồ lót trên tay MIki qua khe hở giữa các ngón tay. Một bộ đồ lót ren màu hoa anh đào.

Kiểu đồ lót khá khiêu gợi nhưng cũng rất dễ thương.

“Cái này…”

“Onee-chan thích mấy thứ kiểu này đấy, anh biết không? Còn kích cỡ thì chắc chắn là 65F rồi.”

“...F?”

“Hử? Anh không biết à? Khi Onee-chan cởi đồ ra, ngực chị ấy khá lớn đấy.”

Theo lời Miki thì, có vẻ như Shino đã tìm cách ẩn đi bộ ngực lớn của mình, nhưng có vẻ như điều đó không sai. Hồi Miki và Shino cãi nhau, cậu cảm thấy hình như mình đã nghe được chuyện gì kiểu bỏ một quả dưa nhỏ vào áo ngực hay gì đấy.

Hơn nữa, hôm trước cậu mới cõng Shino, và quả thực là sự hiện diện của bộ ngực là đủ để cậu cảm nhận được trên lưng mình.

Đúng thật – khá lớn đấy.

Lí do mà cho đến giờ Sandai mới nhận ra sự thật rõ ràng như vậy, là vì tình cảm mà cậu dành cho Shino hầu như là về nội tâm cơ.

Tất nhiên, cậu vẫn có hứng thú với cơ thể phụ nữ như mọi đứa con trai khác, nhưng cậu đã kiềm chế lại bằng cách của riêng mình. Dù thế, nhờ có Miki giải thích, nên giờ cán cân lý trí vốn ở trạng thái cân bằng đang nghiêng dần về hướng không-tốt rồi.

“...Tưởng tượng đi, Onii-chan. Tưởng tượng hình ảnh Onee-chan trong bộ đồ lót này.”

Khi cậu thử tưởng tượng như lời Miki nói, máu từ mũi cậu bắt đầu tự chảy ra. Sandai cuống cuồng lau mũi.

S-Sao lại chảy máu cam… Mình chỉ tưởng tượng theo lời Miki-chan thôi mà, không phải mình đang nghĩ về điều gì tồi tệ cả… Hoàn toàn không!

Khi đang cố đưa ra mấy lời bào chữa ngớ ngẩn trong đầu, Sandai lắc đầu nguầy nguậy để xóa hình ảnh Shino trong bộ đồ lót kia ra khỏi tâm trí.

“Onii-chan… Mặt anh vừa trở nên biến thái hơn một chút đấy. Tệ quá mà.”

“K-không phải đâu.” Sandai đánh trống lảng bằng tiếng ho và cố bày ra khuôn mặt điềm đạm nhất có thể bằng tất cả sức mình. “Chỉ là do em tưởng tượng thôi, Miki-chan.”

“Vậy à?”

“Đúng đấy. Gạt chuyện đó sang một bên… trong mắt anh thì bộ đó có hơi trưởng thành quá.”

“Nếu anh thấy bộ đồ lót dễ thương này mà hơi quá trưởng thành thì… Không phải đó là do ảo tưởng dâm dụ–”

“–D-Dù sao thì, hãy kiếm bộ nào bình thường hơn đi.”

“Miki thấy bộ này đủ bình thường rồi mà. Vấn đề là anh thấy nó như thế nào cơ.”

Giờ cô bé đã nói rồi, đúng là việc không chọn bộ đồ lót này cũng chính là điều chứng mình cho mấy suy nghĩ đen tối của cậu.

Vì muốn tránh cái mác “biến thái”, Sandai quyết định chọn bộ trong tay Miki sau nhiều lần cân nhắc.

“...Phải nói thì, Onii-chan nghĩ bộ này cũng được đấy.”

“Anh vừa mới đột ngột thay đổi những gì mình nói trước đấy.”

“Không phải đâu. Anh thấy đúng như em nói, bộ này thuộc kiểu dễ thương, và anh nghĩ là sẽ hợp với Shino. Đúng vậy, xét cho cùng thì nó ‘dễ thương’ mà.”

“...”

“Gương mặt cạn lời kia là sao hả, Miki-chan?”

“...Không, không có gì đâu. Anh nói đúng, ‘vì bộ này rất ‘dễ thương’’ mà nhỉ?”

Miki dường như đã phỏng đoán rất nhiều, nhưng cô bé không đào sâu thêm gì cả. Đúng là một người biết đọc tâm trạng mà.

Khi Sandai chạy đến quầy thanh toán với bộ đồ lót trên tay, nữ nhân viên hồi nãy đang ở đó. Cậu thấy nhẹ nhõm vì nếu đó là người khác thì cậu sẽ lại chịu ánh nhìn kỳ lạ và phải giải thích thêm lần nữa.

“Ôi trời… Bạn là người hồi nãy.”

“Thanh toán với ạ.”

“Chắc rồi… Của bạn hết 24,580 yên.”[note46553]

“Hai mươi ngàn?” Sandai nghi ngờ đôi tai của mình khi nghe được số tiền lớn đến bất ngờ, cậu nghĩ mình đã nghe nhầm. “...Ừm.”

“Vâng.”

“24,580 yên?”

“Đúng thế ạ.”

Có vẻ như không phải nghe nhầm rồi, Sandai há hốc mồm kinh ngạc.

Ngay từ đầu, độ đa dạng về đồ lót dành cho người có ngực lớn đã thấp rồi, và những loại có thiết kế đẹp thì sẽ đặc biệt đắt–nhưng Sandai lại không biết những trường hợp như vậy, nên chỉ có thể biết nghĩ, “Sao lại đắt thế nhỉ?”

“Có chuyện gì sao ạ?”

“K-Không… Ừm… Ờ… Không có gì.”

“Vậy vui lòng tiếp tục thanh toán ạ.”

Cậu thất thần kiểm tra hầu bao của mình, ngón tay thì không ngừng run rẩy khi nhìn con số trong hóa đơn. Số tiền cậu mang chỉ suýt soát vừa đủ để thanh toán mà thôi.

Vì sống một mình, nên mỗi tháng Sandai đều được bố mẹ chuyển tiền vào một ngày cố định cho chi phí sinh hoạt, và số tiền đó chỉ để sống bình thường thôi, không đến mức xa hoa được. Cậu thấy nản khi nghĩ rằng nhờ khoản này mà từ mai cuộc sống của cậu sẽ có phần khó khăn hơn đây.

Tuy nhiên, nghĩ rằng đây chỉ là một cái giá quá nhỏ để được nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Shino, Sandai đã thanh toán luôn.

Cậu không hề hối hận.

“Cảm ơn rất nhiều, đây là hàng của bạn. Còn về việc đóng gói… thì cần thiết nhỉ? Đây là một món quà đúng chứ?”

“Vâng làm ơn. Tôi định tặng thứ này vào Giáng Sinh, nên tôi rất vui khi cô có thể gói thành món quà cho dịp đó.”

“Vậy là quà Giáng Sinh nhỉ. Ngay từ giờ đã chuẩn bị rồi, bạn nhanh nhẹn thật đấy.”

“Tôi không muốn phải hoảng loạn phút cuối, nên là…”

“Bạn gái của bạn hẳn rất hạnh phúc khi có người bạn trai luôn nghĩ tới cô ấy như vậy. Vui lòng đợi một chút nhé.”

Nữ nhân viên chuyển sang quầy kế bên, bắt đầu cắt giấy và gói lại với đôi tay thuần thục, nhưng mà… “Phư…” cô cười tự mãn khi lẩm bẩm gì đó giữa lúc bọc quà.

“...Đồ lót làm quà Giáng Sinh, hử? Có phải là kiểu “Anh không muốn đây là đêm thánh, mà đây sẽ là một đêm thác loạn” hay kiểu thế nhỉ? Mấy cậu trai trẻ dạo nay đáng kinh ngạc thật đấy, mặt thì hiền nhưng bên trong là quái thú mà. Ít nhất thì, vẫn còn tốt hơn mấy đứa yếu kém.”

Cậu không hẳn có thể nghe được họ nói gì, nhưng nếu có gì đó không ổn thì chắc cô ấy sẽ trực tiếp nói với cậu. Và giờ thì Sandai chăm chú nhìn vào sự trống rỗng trong chiếc ví của mình.

…Hẳn thứ này khiến mình muốn kiếm việc bán thời gian làm rồi đây.

Từ giờ, những khoản phí như này sẽ còn nhiều nữa đây. Thời gian trôi rất nhanh, rồi kì nghỉ đông cũng sớm đến thôi. Khi đó, chắc chắn họ sẽ bàn về việc đến nơi nào đó xa hơn một chút.

Càng nhiều chi phí cho việc giải trí, thì càng có nhiều lựa chọn để tận hưởng. Cậu cảm thấy mình có thể làm việc chăm chỉ vì điều đó đây, vì mục tiêu có được những khoảng thời gian vui vẻ bên cô.

Là một kẻ cô độc cho đến tận bây giờ, và giao tiếp cũng không phải sở trường, cậu không biết liệu mình có thể đi làm mà không gặp khó khăn gì không nữa, nhưng vẫn nghĩ đến việc thử một lần xem sao.

Không cả nhận ra gương mặt đang vô tình tạo thành một nụ cười của mình, Sandai về nhà và giấu bộ đồ lót bọc trong giấy gói hoa vào tủ. Và rồi Miki chọc chọc lưng cậu.

“Có vẻ như không còn gì để làm nữa nhỉ nên Miki sẽ về nhà luôn đây. Hôm nay vui thật đấy, và Miki cũng thấy hài lòng nữa.”

Sandai chẳng biết vui ở điểm nào nữa, nhưng dù sao thì rõ ràng Miki sẽ về nhà ngay rồi.

“Hiểu rồi. Để anh đưa em đến ga nhé.”

“Cảm ơn anh.”

“Anh cũng thế, cảm ơn vì lời khuyên của em. Nhân tiện thì… em muốn ăn trưa không? Anh không dư dả lắm, nhưng nếu em thấy ok với mấy chỗ hơi rẻ, thì anh có thể mời em luôn, được chứ? Muốn đi ăn đâu đó không?”

“Miki rất vui khi anh đã mời, nhưng Miki đã nói với bố mẹ là sẽ về vào bữa trưa rồi. Giờ có lẽ họ đang chờ Miki đấy.”

“Anh hiểu rồi. Vậy từ đầu kế hoạch của em đã là về vào bữa trưa rồi nhỉ.”

“Miki sẽ không ra ngoài đến tối đâu. Thế giới này ngày nay nhiều người nguy hiểm lắm, và hôm nay cũng là lần đầu tiên Miki đi tàu một mình nữa, Miki không muốn bị lạc sau khi trời tối đâu.”

Có vẻ như Miki cũng biết nắm chắc tình hình đấy. Cậu đã hiểu phần nào lí do bố mẹ cô bé cho đi một mình lần này rồi.

“Ah, còn nữa… Miki có một yêu cầu cho Onii-chan.”

“Yêu cầu?”

“Giữ bí mật với Onee-chan về việc Miki đến đây hôm nay nhé? Chị ấy sẽ nổi điên nếu biết Miki tự mình đến đây đấy.”

Miki hôm nay chắc chắn đã giúp Sandai rất nhiều rồi, nên cậu chấp nhận yêu cầu của cô bé, cậu gật đầu nhanh chóng. Miki thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.

Khi hai người đến ga, cùng lúc tàu đến luôn. Pssh – Miki nhảy vào ngay khi cánh cửa mở ra.

“Đi cẩn thận nhé.”

“Okaaay…. À đúng rồi, Onii-chan, chút thôi được không? Đưa tai anh qua đây nào.”

Miki đang vẫy tay ra hiệu cho cậu, nên Sandai ghé mặt lại gần khi tay gãi đầu –chu– chỉ để bị hôn lên má.

“...Miki-chan?”

Sandai ngớ người, còn Miki cười tươi tắn.

“Miki chỉ đang đặt thêm bảo hiểm thôi, được chứ? Nếu anh nuốt lời, Miki sẽ mách Onee-chan là anh và Miki đã lừa dối chị ấy nhé.”[note46554]

Một đòn tấn công kỳ lạ, nhưng cậu lại cảm thấy nếu mình mà thất hứa, thì cô bé thực sự sẽ làm thế chứ không chỉ dọa thôi đâu.

Sự táo bạo mà không một chút do dự khi hành động của cô bé khiến cậu liên tưởng tới Shino. Dù tính cách có khác nhau, nhưng từ điều này cũng có thể thấy rõ ràng họ là chị em mà.

Nở nụ cười gượng, Sandai đáp lại, “Anh hiểu rồi.”

Dù Miki có nói gì, thì Shino cũng sẽ không tin ngay lập tức đâu, nhưng cậu vẫn bị lấn át đến mức nghĩ rằng mình nên đề phòng thì hơn.

“Vậy gặp lại anh sau nhé, Onii-chan.”

Khi cánh cửa đóng lại và tàu bắt đầu lăn bánh, Miki nhìn ra khi đang đứng trên ghế với hai tay bám vào cửa sổ.

Sandai vẫy tay tạm biệt, và cô bé cũng vẫy đáp lại.

Truyện Chữ Hay