3
“Thực ra Satsuki là bạn của tôi.“
Kozakura nhấp một ngụm cola nóng rồi mới tiếp tục. “Bọn tôi cùng khóa tại trường đại học. Chẳng biết Satsuki nghe chuyện đó từ đâu, nhưng cậu ấy đã thực sự tìm ra sự tồn tại của thế giới khác, và rồi kéo tôi vào một dự án ‘nghiên cứu hợp tác’ về nó.”
—Nếu nói như vậy, người phụ nữ không rõ tuổi này ít nhất cũng phải lớn hơn một sinh viên đại học ư?
“Vậy, Kozakura-san, chị cũng, ừm… đã đến thế giới bên kia lần nào chưa?”
“Không, tôi hầu như không bao giờ trực tiếp đến đó cả. Thật ra, tôi luôn can ngăn Satsuki thám hiểm thế giới bên kia bởi vì nơi đó rất nguy hiểm, nhưng cậu ấy vẫn cứ bướng không chịu nghe. Rồi chẳng bao lâu sau, Satsuki đã nói là cậu ấy đã tìm được một bé trợ lý năng động và đưa Toriko tới đây."
Cảm nhận được tôi đang nhìn, Toriko tiếp tục câu chuyện.
“Satsuki là gia sư của tôi. Tôi chưa từng đi học phổ thông ở Nhật Bản bao giờ, cho nên tôi đã vào đại học thông qua một kỳ thi tương đương kỳ thi trung học phổ thông quốc gia. Đó là cách tôi và Satsuki quen nhau. Ngoài bài vở ở trường, chị ấy còn dạy tôi rất nhiều kiến thức ngoài lề nữa—chị ấy chỉ cho tôi biết về thế giới bên kia, và cho tôi đi thám hiểm cùng chị...”
Chân mày Toriko nhíu lại, có lẽ là vì buồn khi phải nhớ lại chuyện này.
“Khoảng ba tháng trước. Tôi đột nhiên không thể liên lạc với Satsuki nữa. Tôi nghĩ có thể chị ấy đã bị thương ở Phía Bên Kia, nên tôi đã tự đến đó đi tìm chị ấy, nhưng ... ”
"Chị đã nói là quá liều lĩnh khi đến đó một mình rồi nhỉ?" Kozakura càu nhàu.
“Chị ấy là bạn của em mà. Em phải giúp Satsuki nếu chị ấy gặp rắc rối chứ — Đúng không?"
Toriko nói những lời này như thể đấy là một điều hiển nhiên, ánh sáng ý chí mạnh mẽ tràn ngập trong mắt cậu ấy làm tôi tự ti, và không thể không nhìn đi chỗ khác.
... Vừa là gia sư, vừa là người bạn quan trọng của cậu ấy à.
Không biết tại sao nhưng tôi đã tức giận vì lý do nào đó.
Thay vì nhìn Toriko, tôi quay sang nói với Kozakura. “Kozakura-san, nói trắng ra thế giới bên kia là gì vậy ạ?”
Tôi cố nói một cách bình thường. Có vẻ như khi tức giận, giọng tôi không những trở nên rõ ràng hơn mà tôi còn sinh ra động lực để mở miệng nữa. Chắc là tôi cứ nên tức giận hoài ha.
“Em nghĩ thế nào?” Kozakura hỏi lại tôi.
“Em... Lúc đầu, em nghĩ rằng đó chỉ là một ảo giác mà chỉ có mỗi mình có thể thấy. Cho đến khi em biết là có những người khác cũng có thể tiến vào thế giới đó, em vẫn luôn nghi chuyện đó rồi. "
“Hiểu rồi. Đó không phải là trường hợp có nhiều người cùng thấy một ảo giác. Nếu bùn đất bắn lên giày ở bên kia, thì khi quay lại chúng vẫn sẽ giữ nguyên. Điều đó có nghĩa là bất cứ chuyện gì xảy ra ở đấy, đều là thật cả.”
Kozakura đặt cái cốc xuống khoảng trống trên bàn rồi kéo cái ghế lại gần.
“Theo quan sát của tôi, ‘Thế giới bên kia’ có xu hướng vận hành theo cách liên kết mật thiết với nhận thức của con người. Theo lời kể của Toriko về ‘Kunekune’, có thể giả thuyết rằng cái gọi là ‘Kunekune’ là một tồn tại phụ thuộc vào tính chủ quan của người tiếp xúc với nó. Nói thật là, trước đây tôi cũng nghi ngờ rằng liệu ‘thế giới bên kia’ có phải một dạng không gian ảo hay không… Tuy nhiên, trên thực tế là hai đứa có thể đưa các vật thể ở bên kia trở lại đây, và cơ thể hai đứa đã trải qua những thay đổi chính là bằng chứng phản bác mạnh mẽ. Hơn nữa, một vài vật phẩm mà tôi thu thập được từ thế giới bên kia cho đến nay— dù chả thích nói như thế, nhưng— chúng đều là những thứ không thể giải thích bằng khoa học hiện tại.”
“Nhắc mới nhớ… Em nghe nói chị là người yêu cầu Toriko mang thêm đá gương về nhỉ.”
“À, đúng vậy, tí thì quên mất. Toriko, em có mang theo không?”
“Yep.”
Toriko lấy ra một cái hộp nhựa từ cái túi tote. Kozakura đeo găng tay cao su dùng một lần, cẩn thận mở nắp và kéo thứ bên trong hộp ra ngoài.
Đó là viên đá gương. Vật thể bí ẩn và kỳ quái bị bỏ lại hiện trường sau khi chúng ta đánh bại Kunekune. Bề mặt của khối lập phương lóe sáng như thể được đánh bóng, phản chiếu rõ ràng khung cảnh bên trong căn phòng. Ngoại trừ ba người chúng tôi. Trong căn phòng tối tăm này, viên đá gương trông như đang tỏa ra một vầng hào quang bạc mờ.
"Cái lần này to hơn cái lần trước nhỉ."
“Đúng không? Bọn em kiếm được cái này khó lắm đấy.” Toriko ưỡn ngực tự hào nói. Cơ mà đừng có gói gọn cái trải nghiệm kinh khủng đó của chúng ta chỉ bằng mấy từ “khó lắm đấy”...
Kozakura mở ngăn bàn rồi lấy ra một xấp tiền dày từ trong, tôi bất giác tròn xoe mắt nhìn chằm chằm.
"Làm tốt lắm. Nếu tìm được thứ gì khác thì cứ đem về đưa chị.”
“Tiếp tục hợp tác vui vẻ nhé.”
Thậm chí còn không cần đếm tiền, Toriko nhét chúng vào túi tote, rồi quay sang nhìn tôi với một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt. Đối mặt với cảm giác thiếu chân thực này, đầu óc tôi không khỏi mụ mị đồng thời chẳng thể nói lên lời.
"Vậy, viên đá gương này rốt cuộc là gì?" Toriko hỏi, Kozakura có vẻ trầm ngâm.
“Giả định rằng Kunekune là một sinh vật sống xâm nhập vào bên trong con người thông qua thị giác. "Tốt nhất là không nên hiểu." Nói cách khác, một khi ta nhận thức được nó - đồng thời hiểu được nó - thì sẽ chẳng còn cách nào thoát ra cả. "
Toriko nghiêng đầu sang một bên. "Vì có thể bắn hạ Kunekune sau khi nhận thức được chúng, vậy việc này đã trở thành điểm yếu của nó hay sao?"
“Có thể liên quan tới những mức độ hiểu biết khác nhau. Những nạn nhân mà đã đủ ‘hiểu’ về Kunekune, sẽ trở nên không thể di chuyển, hoặc là mất tỉnh táo. Mấy đứa sống sót là vì có hai người. Một người nhận thức được Kunekune, và người còn lại bắn chúng.”
Cái xác bị Kunekune giết chợt vụt lên trong tâm trí tôi. Người đàn ông lạ mặt đâm ngón tay vào sâu trong hốc mắt. Đến bây giờ thì tôi đã biết — anh ta đã nhận thức được Kunekune đang di chuyển trong tầm nhìn của mình, và không hề do dự bóp nát nhãn cầu của mình. Mặc dù vậy, ngay cả khi đã làm tới đó, anh ta vẫn không thể sống sót...
“Khi Kunekune tiến vào nhận thức của một người, một giao diện nơi con người và Kunekune có thể tiếp xúc với nhau sẽ được tạo ra. Khi Kunekune ở trong trạng thái nhận thức của Sorawo-chan, Toriko đã bắn, và rồi đã phá hủy được cái giao diện đấy. Có thể nó đã được cô đặc, hoặc cũng có thể là kết tinh. Cơ mà tóm lại, đây có thể được coi là ‘giao diện nhận thức’ của Sorawo ở dạng vật chất. ”
Kozakura vân vê viên đá gương bằng hai ngón tay, nâng nó lên ngang tầm mắt của cô.
“Giao diện của em...?”
“Giống như lớp màng hình thành khi ta đun nóng sữa ha?” Trong khi tôi đang bối rối, Toriko đã đưa ra ý kiến vụng về của mình. “Vậy tại sao thứ này lại không phản chiếu con người? Đó có phải là vì Sorawo ghét con người không?”
Tôi trừng mắt lườm cô ấy theo phản xạ, nhưng Toriko lại làm như mình không thấy gì cả. Còn Kozakura thì nghiêm túc đáp lại.
“Dĩ nhiên là cũng có thể. Bằng không thì, cũng có thể là góc nhìn của Kunekune đang bị giam cầm trong viên đá gương này đấy, và đang phản chiếu bằng cách nào đó.”
Cuối cùng, chúng tôi vẫn không hề hay biết gì về cách chữa khỏi cho mắt tôi và bàn tay của Toriko. Chúng tôi đã thử hỏi ý kiến Kozakura, nhưng cô ấy đã nhẫn tâm buông ra một câu, "Đừng có yêu cầu một nhà tâm lý nhận thức làm công việc của một bác sĩ." rồi tống cổ tôi và Toriko ra ngoài.
Khi ra ngoài thì trời vẫn còn đang mưa. Đứng dưới mái hiên, tôi nâng gót chân xỏ giày.
Ngay lúc đấy, một xấp tiền toàn tờ 10.000 yên tự dưng xuất hiện trước mặt tôi.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Toriko đã tháo sợi dây cột bó tiền và mỉm cười. Dưới những đám mây nặng đang trôi chậm ở đằng xa xa, một cô gái tuyệt đẹp tóc vàng đã đưa cho tôi một xấp tiền lớn — bởi vì đó giờ chưa thấy cảnh gì thế này, nên tôi đã sốc đến nỗi không khỏi sững người đứng đờ ra đấy.
“Chúng tôi sẽ chia đều. Mỗi người 500.000. Cậu có phản đối gì không?”
“... À- ừm.”
Tôi nhận xấp tiền. Là tiền này. Rất nhiều là đằng khác. Tuyệt ghê.
"Bây giờ cậu đã có tiền sửa điện thoại rồi nhỉ?"
"H-hả? À, đúng vậy. ”
Thành thật mà nói, điều đầu tiên mà tôi nghĩ tới đó là lấy tiền trả khoản vay sinh viên của mình.
“Nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa cảm ơn cậu một cách đàng hoàng nhỉ. Sorawo, cảm ơn cậu nhé.”
“Không, tôi mới là người phải cảm ơn..." Tôi lầu bầu đáp lại.
“Khi nào thì ta đi tiếp nào?”
“Lúc nào cũng được... Đợi đã, không, chờ đã." Cuối cùng thì tôi cũng bình phục sau cú sốc sinh ra do nhận được một mớ tiền lớn và hỏi. “Chúng ta còn chưa giải quyết xong chuyện gì cả. Cả mắt tôi, và tay của cậu. Chẳng phải ta nên ép hỏi chị ấy nhiều hơn để tìm ra cách giải quyết à?”
“Vì Kozakura đã nói rằng mình không biết, thì chị ấy không biết thật đấy. Chị ấy sẽ thông báo cho chúng ta nếu tìm ra điều gì đó thôi. Tôi đảm bảo."
"Chúng ta có thể tin được chị ấy không?"
"Được mà. Chúng ta có thể. Bởi vì chị ấy là người mà Satsuki tin tưởng.” Giọng điệu của Toriko rất chắc chắn.
“... Cậu rất thân với người tên Satsuki-san nhỉ.”
"Ừm. Chị ấy là người quan trọng với tôi hơn bất cứ ai khác. Nếu chị ấy bị lạc ở Phía Bên Kia,thì tôi phải đi cứu cô ấy... ”
Tôi không biết bây giờ mình nên đáp lại làm sao. Rốt cuộc, khả năng mà cô gái tên Satuski-san đã mất mạng ở đâu đó tại Phía Bên Kia cũng không phải là không có — giống như cái xác đã tự bóp nát đôi mắt của mình. Chắc mẩm Toriko cũng đã nghĩ tới điều đó rồi...
Trong khi tôi chần chừ không biết phải nói gì, Toriko đã nở một nụ cười buồn bã.
“Thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất áy náy. Chị Satsuki đã nói với tôi rằng không được đi một mình... Đó là lý do tại sao, khi gặp cậu ở bên kia, tôi thực sự đã rất mừng!”
“A, hở?”
“Tôi đã có suy nghĩ này sau khi ta đánh bại Kunekune. Sẽ thật khó khăn nếu chỉ có một mình. Nhưng nếu đi cùng với cậu, chúng ta sẽ có thể tìm được Satsuki. "
"Hả?"
Cậu ta đang nói cái gì vậy?
“Dù sao thì Sowaro cũng cần tiền, phải không? Chỉ cần tìm thấy những thứ kỳ lạ ở thế giới bên kia và đưa nó cho Kozakura, chị ấy sẽ trả tiền cho cậu, giống như ngày hôm nay vậy đấy. À, tất nhiên là tôi cũng đang thiếu tiền nên chúng ta sẽ chia đều. Nghe ổn phải không? Đôi bên cùng có lợi mà.”
"..."
Tôi sững người tại chỗ và không thể nói được lời nào. Là vậy sao? Toriko muốn tôi đi thám hiểm chung là vì cậu ấy nghĩ rằng tôi sẽ giúp ích cho việc tìm Satsuki-san? Bởi vì cậu ấy cảm thấy cô đơn khi tiến vào Phía bên Kia một mình?
Một cơn giận dữ mãnh liệt dần sôi sục trong lòng tôi.
Được thôi, mình hiểu rồi, tôi nghĩ. Nếu đó là những gì mà Toriko muốn, thì tôi sẽ giúp cậu ấy nhanh chóng tìm được cô gái tên Satsuki-san. Rồi sau đó, mình sẽ có thể rũ bỏ sự phiền toái này, còn bọn họ sẽ tiếp tục làm bạn thân của nhau.
"... Được thôi."
"Tôi biết là cậu sẽ nói thế mà!"
Toriko chẳng biết tôi thực sự đang nghĩ gì trong đầu cả, và nở một nụ cười tươi tắn.