Chương 7
Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Lạc theo thói quen dậy sớm như hàng ngày, mở mắt ra, phát hiện trên người của mình có thêm một cái tay, một cái chân, lại nhìn thêm nữa, người có can đảm dám gác chân gác tay lên người hắn, còn ai ngoài Dung Tiểu Mãn chứ?
Khó trách đêm qua hắn thấy kì kì, giống như có cái gì đang đặt lên người mình vậy, ra là Tiểu Mãn lấy hắn làm cái gối ôm.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn vì ngủ mà trở nên hồng hào, có lẽ đêm qua nàng mơ được giấc mộng đẹp. Nhưng dáng vẻ vô tâm vô tội ấy lại làm cho hắn khó chịu, giơ tay lên, ngắt gương mặt mềm mại của nàng một cái.
Một giọng nói nũng nịu từ miệng của Dung Tiểu Mãn truyền ra, “Tên khốn kiếp nào dám ngắt bổn cô nương đấy?” Bật dậy, nàng quay đầu lại, chợt nhìn thấy một gương mặt tuấn tú đang buồn cười nhìn nàng.
Mặt mày nàng tái mét, mới ngáp được phân nửa, cái miệng nhỏ nhắn cứng ngắc, vẻ mặt không tin nổi.
“Dám mắng bổn vương là khốn kiếp, ngươi chán sống rồi đúng không?”
Nàng vội vàng lắc đầu, “Không có không có, sao ta dám mắng Tam ca chứ? Nhưng nói gì thì nói, sao Tam ca lại ở trên giường ta vậy?”
Đông Phương Lạc hừ một tiếng, “Ngươi nhìn lại cho kỹ, đây là giường của ngươi sao?”
Dung Tiểu Mãn bấy giờ mới đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ lại, tối qua, trước khi ra ngoài hắn dặn nàng chờ ở phòng hắn.
Nàng không dám đi, cho nên ngồi nói chuyện phiếm với A Bảo. Trò chuyện được một lúc thì thấy mệt mỏi quá, hình như sau đó nàng ngủ thiếp trên người A Bảo. Còn những chuyện xảy ra sau đó, nàng không nhớ nữa.
“Tam ca, tối qua ngươi trở về lúc nào vậy? Qua giờ Tý cũng không thấy bóng dáng ngươi đâu, cho nên ta mới thiếp đi.”
Đông Phương Lạc chỉ mặc một lớp áo trong mỏng manh, tiện thể đứng lên nói: “Tối qua hoàng thượng có kêu thái y đến kiểm tra mấy hộp trà đó, xác định thật sự có cái gọi là Kỳ Hương ở bên trong.”
Dung Tiểu Mãn mở to hai mắt: “Thật sự có sao?”
Hắn nghiêm túc gật đầu, “May mà phát hiện kịp thời, hoàng thượng chưa uống nhiều, những hộp trà lúc trước đưa đến cũng đã kiểm tra, không có vấn đề gì, chỉ có đợt này là có Kỳ Hương.”
“Ai mà xấu xa như thế chứ? Dám hạ loại độc này với hoàng thượng?”
“Bây giờ vẫn chưa biết hung thủ đứng đằng sau là ai, nhưng hoàng thượng đã cho người điều tra rồi.”
Dung Tiểu Mãn vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, “May mà ta phát hiện ra, nếu không Tam ca ngươi cũng trúng Kỳ Hương rồi, lỡ như bị người ta khống chế thì sao đây?”
Đông Phương Lạc nhìn hai cánh môi nàng khi đóng khi mở, gò má trắng nõn quyến rũ, kìm lòng không được ôm nàng vào ngực, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn non nớt ấy.
Dung Tiểu Mãn vốn muốn hét to, nhưng miệng lại bị hắn cướp lấy trước, đầu lưỡi ấm áp như một con rắn nhỏ, không ngừng xâm lược vào miệng của nàng, làm cho nàng chẳng còn sức lực nào, xuội lơ tựa vào ngực hắn.
Nụ hôn này vừa dài vừa sâu, hại nàng thở không nổi, cho đến khi nàng sắp té xỉu trong lòng hắn, nhiệt độ trên môi mới dần dần bình thường lại.
“Tam ca?”
Giọng nói của nàng làm cho Đông Phương Lạc suýt nữa lại mất tự chủ, ôm nàng vào trong ngực mà hôn tiếp.
Thực tế, hắn đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi, nhưng Tiểu Mãn này ngốc hơn ai hết, càng đừng nói đến chuyện tình yêu. Sợ mình quá gấp gáp sẽ dọa nàng, cho nên hắn luôn cẩn thận khi ở cùng nàng.
Lúc này, nhìn hai gò má ửng hồng của nàng, tiếng tim đập bình bịch, bình bịch như truyền đến lỗ tai của hắn, hắn nở một nụ cười lưu manh: “Không phải ngươi nói loại độc đó kích thích tình dục sao? Để xác minh lời của ngươi, bổn vương đành phải dùng thân thử độc thôi.” Vừa nói, hắn vừa lướt ngón tay qua cánh môi sưng lên của nàng, nụ cười cũng chuyển sang tà ác hơn: “Sự thật chứng minh, loại độc đó đúng là có công hiệu này.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài, bỏ lại Dung Tiểu Mãn ngơ ngác vuốt lên đôi môi sưng vù của mình, vừa thẹn vừa phiền.
Từ khi Dung Tiểu Mãn vào vương phủ đến nay, với tính cách hoạt bát, nàng nhanh chóng hòa mình với trên dưới trong phủ.
Hơn nữa, nàng lại còn biết y thuật, các nha hoàn, người hầu hay thị vệ bị nhức đầu, bị cảm cúm đều tìm nàng để trị bệnh, vừa xem bệnh cho người ta, nàng vừa tuyên truyền cho các bí quyết của mình, nhất là loại kem dùng để dưỡng da, rất được các nha hoàn yêu thích.
Mà Đông Nhi chính là người phát ngôn cho sản phẩm này, sau khi sử dụng thủ loại kem dưỡng da đó, da của Đông Nhi đã trở nên mịn màng, nõn nà hơn, cho nên hiệu quả lại càng truyền xa.
Không lâu sau, tất cả các cô gái trong vương phủ đều chạy đến mua kem dưỡng da của nàng.
Dung Tiểu Mãn nhận bạc muốn mỏi cả tay, sau khi đã bán được hũ kem cuối cùng, nàng cầm túi bạc cười mãi không thôi, nhưng thật không may, vừa mới hồi phủ đã bị Đông Phương Lạc bắt quả tang.
Nàng vừa thấy hắn, tức thì giấu bạc vào trong tay áo, hành động này suýt nữa làm hắn tức chết.
Nha đầu này có ý gì? Chẳng lẽ đường đường là vương gia như hắn mà lại đi giành giật tiền bạc với nàng sao?
Dung Tiểu Mãn cười hì hì nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Sao hôm nay Tam ca về sớm thế?”
Đông Phương Lạc hừ một tiếng, “Nếu không phải bổn vương trở về sớm thì làm sao biết nha đầu ngươi phát tài như thế.”
“Hì hì, chỉ là buôn bán nhỏ thôi, Tam ca quá lời.”
“Ngươi ở trong vương phủ của bổn vương không lo ăn, không lo uống, sao còn buôn bán lấy nhiều bạc vậy làm gì?”
“Ngươi không biết rồi, Tam ca, ngươi đừng quên ta là người học y, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Phượng Hoàng Sơn, ngươi đã biết ta thích sưu tầm các loại thảo dược quý hiếm để điều chế thuốc rồi mà. Kem mà ta bán cho các cô nương đó, tất cả đều dùng dược liệu mà chế ra. Có loại dược liệu mua được, nhưng cũng có loại không mua được. Không mua được thì ta còn lên núi lấy được, mua được, dĩ nhiên phải vào chợ mua.”
Vừa nói, nàng vừa giơ tay áo lên, “Nếu không có bạc, ta lấy tiền ở đâu để mua đây?”
Đông Phương Lạc nghe vậy gật đầu.
Đúng vậy, sở thích này của Tiểu Mãn hắn hiểu rất rõ, nếu không ban đầu cũng không dùng đến mật Hắc Báo để bắt nàng.
Sau khi Tiểu Mãn biết được sự thật, la to rằng đường đường vương gia như hắn lại đi lừa gạt người ta, làm cho hắn tức giận dạy dỗ nàng một trận ra trò.
Nhưng dạy dỗ thì dạy dỗ, hắn vẫn rất ủng hộ sở thích này của Tiểu Mãn.
Biết nàng vì muốn mua được nhiều dược liệu mà liều mạng kiếm tiền, Đông Phương Lạc cười thần bí nói: “Ngươi muốn mua nhiều dược liệu quý nhưng buôn bán những thứ nhỏ nhoi này đến lúc nào mới đủ tiền chứ. Đi, bổn vương dẫn ngươi đến chỗ có thể kiếm được thật nhiều tiền, bảo đảm ngươi lấy bạc tới nỗi mỏi tay luôn, tuyệt đối không tay không mà về.”
Không đợi Dung Tiểu Mãn hỏi han, Đông Phương Lạc đã đưa nàng ra khỏi phủ.
Nhưng không ngờ, hắn lại đưa nàng vào cung.
Đối với nơi tượng trưng cho địa vị và quyền thế này, Dung Tiểu Mãn vô cùng sợ hãi, theo tiềm thức mà xoay người bỏ đi.
Đông Phương Lạc giữ nàng lại, nói: “Ngươi sợ cái gì? Bổn vương dẫn ngươi đến đây là để gặp hoàng thượng, đừng quên, dù gì ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, tuy Kỳ Hương không làm cho người ta chết ngay lập tức nhưng nếu ngươi không kịp thời phát hiện thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Mấy ngày qua điều tra rồi lại điều tra, cuối cùng cũng tìm được manh mối.
Sở dĩ trong trà có Kỳ Hương là vì có người táy máy, mà người đó chính là thái giám bên cạnh hoàng thượng.
Làm cho hoàng huynh và hắn cảm thấy bất ngờ là, thái giám này chính là hậu duệ của Đại Uyên quốc, năm xưa, Đại Uyên quốc bị Bắc Nhạc quốc lật đổ, có không ít người sống sót muốn lập mưu phục quốc, nhưng không được thành công.
Bắc Nhạc ngày nay có thực lực vô cùng hùng hậu, cho dù Nam Lăng quốc và Tây Lương quốc hợp lại cũng khó mà địch nổi, muốn lật đổ lại càng khó hơn, cho nên bọn người đó chọn cách đi đường tắt.
Thái giám đó đã vào cung từ hai năm trước, từ từ lấy lòng mọi người, có được sự tin tưởng của hoàng huynh rồi, liền tìm cơ hội để ra tay.
Nhưng thủ vệ hoàng cung sâm nghiêm, đồ ăn hoàng huynh dùng cũng được thử độc từ trước, muốn ra tay vô cùng khó khăn.
Mà Kỳ Hương không sắc không vị, bình thường rất khó bị phát hiện. Cho nên tên thái giám đó lén bỏ Kỳ Hương vào hộp trà, cho dù những thái giám khác dùng ngân châm thử độc cũng không bị lộ.
Có lẽ đám tặc tử đó nghĩ rằng, có thể khống chế được hoàng đế Bắc Nhạc thì trước sau gì, Đại Uyên quốc cũng được phục hưng.
May mà hoàng huynh chỉ vừa uống được hai, ba lần thì Tiểu Mãn đã phát hiện ra.
Bởi vì chuyện này phát hiện sớm nên sau khi chẩn bệnh, thân thể của hoàng huynh chẳng có gì đáng lo, mọi người rốt cuộc cũng yên lòng.
Về phần tên thái giám đó, hắn đã bị nhốt vào đại lao của Hình bộ để thẩm vấn, hòng bắt bằng được kẻ chủ mưu đứng đằng sau.
Dù nói thế nào thì Tiểu Mãn cũng là ân nhân cứu mạng của hoàng huynh, đây là sự thật không thể chối cãi, sau khi được hoàng huynh phê chuẩn, hắn nghênh ngang đưa nàng vào cung để đòi phần thưởng.
Đó cũng là lần đầu tiên Dung Tiểu Mãn được may mắn nhìn thấy Đức Trinh đế Đông Phương Diệu.
Nghe nói đương kim hoàng thượng chỉ lớn hơn Tam ca ba tuổi, đường nét trên mặt có vài phần giống nhau, nhưng Tam ca thì tuấn mỹ lưu manh, còn hoàng thượng lại toát ra khí thế bức người.
Hai người bước vào ngự thư phòng, Dung Tiểu Mãn dù ngày thường nói nhiều cười nhiều nhưng vừa nhìn thấy thánh nhan cũng trở nên biết điều hơn.
“Hoàng huynh, đây chính là thần y mới của ta - Dung Tiểu Mãn, đừng thấy nàng nhỏ tuổi, vóc dáng nhỏ bé thì xem thường, y thuật của nàng mạnh hơn gấp trăm lần đám thái y của huynh, nếu không phải nàng kịp thời phát hiện được bí mật trong trà, sợ rằng hậu quả không tưởng tượng nổi.”
Dung Tiểu Mãn nghe vậy, cảm thấy buồn cười trong lòng.
Tam ca thật là, đưa nàng lên cao vậy, hại nàng phổng lỗ mũi hết cỡ.
Tuy vậy, nàng không dám nhận rằng y thuật của mình tốt hơn những lão thái y ở trong cung.
“Hoàng huynh, Tiểu Mãn nhà ta lập công lớn như vậy, có phải ngươi nên thưởng cho nàng thật hậu hĩnh không...”
Đông Phương Diệu yên lặng không nói, đã sớm biết đệ đệ nhà mình lần này vào cung là để đòi thưởng.
Hắn không trả lời, mà cẩn thận quan sát Dung Tiểu Mãn, cười hỏi: “Vị này là Dung cô nương sao?”
Nàng nghiêng người cung kính, “Hồi hoàng thượng, dân nữ chính là Dung Tiểu Mãn.”
“Quả nhiên là giai nhân khó gặp, với dung mạo này, ngay cả trẫm cũng thấy động lòng.”
Đông Phương Lạc nheo mắt, tức giận trợn mắt nhìn hoàng huynh.
Đông Phương Diệu không làm hắn tức chết là không chịu, “Dung cô nương, tuy hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau nhưng sự xuất hiện của cô lại làm cho trẫm bồi hồi vô cùng, trước khi ban thưởng, cô có muốn nghe trẫm kể vài câu chuyện thú vị không?”
Dung Tiểu Mãn thật không hiểu ra sao. Nàng với hoàng thượng không quen không biết, sao vừa thấy mặt là đã muốn kể chuyện cho nàng nghe rồi?
Đông Phương Lạc không vui, đi lên phía trước nói: “Hoàng huynh, đệ đưa Tiểu Mãn đến đây là để đòi phần thượng, chứ không phải kêu huynh kể chuyện.”
“Tam đệ, chuyện ban thưởng trẫm không quên, nhưng trước khi ban thưởng, trẫm thật sự rất muốn kể chuyện cho Dung cô nương nghe thử.”
Nàng cười hì hì, “Có thể làm cho hoàng thượng muốn mở kim khẩu kể chuyện, Tiểu Mãn muốn cũng không được, không biết hoàng thượng muốn kể chuyện gì?”
Đông Phương Diệu hớp một miếng trà, chậm rãi nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là chuyện này xảy ra với Tam đệ mà thôi.” Thưởng thức vị trà đọng lại nơi cổ họng, hắn nhẹ nhàng đặt tách trà xuống: “Mấy năm trước, Tam đệ từng bắt được một tên trộm ở Phượng Hoàng Sơn, thấy cô bé đó vừa đáng yêu lại vừa hoạt bát, Tam đệ đã giữ nàng ở bên cạnh.”
“Chuyện này có lẽ không có gì để nói, nhưng có điều, cô bé ấy lại không chịu nghe lời, thừa lúc Tam đệ không chú ý thì chạy mất.”
“Lúc ấy, Tam đệ rất lo lắng, phái người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của cô bé ấy, tuy vậy, vẫn không thu được kết quả gì. Nghĩ rằng người đó rơi xuống vách đá ở Phượng Hoàng Sơn, nó còn tự mình đi tìm. Kết quả, lại vì vậy mà bị gãy một chân...”
“Hoàng huynh!” Nghe đến đó, Đông Phương Lạc vội vàng cắt lời của Đông Phương Diệu, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, “Đây là chuyện riêng của đệ, huynh có thể đừng nhắc đến trước mặt người khác không?”
Dung Tiểu Mãn nhìn Đông Phương Lạc, đáy lòng cảm thấy phức tạp vô vàn.
Nàng thật không ngờ, năm đó nàng bỏ đi không nói, lại mang đến nhiều phiền phức cho Tam ca như vậy.
“Dung cô nương, sở dĩ trẫm kể lại câu chuyện này cho cô nghe, cũng là cô cho trẫm cảm giác rằng, cô và người đó có vài phần giống nhau.”
“Không gạt cô, kể từ sau khi cô bé đó biến mất, tâm trạng của Tam đệ liền trở nên thất thường, nóng nảy, nhưng gần đây trẫm phát hiện rằng, Tam đệ không giống với lúc trước, không biết Dung cô nương có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Dung Tiểu Mãn bị hỏi vậy, gương mặt trở nên đỏ bừng, ngơ ngác không nói thành tiếng được.
Đông Phương Lạc giận sôi gan. Bí mật của mình bị hoàng huynh vạch trần ra, làm cho hắn tức giận vô cùng.
Năm đó, vì tìm kiếm Tiểu Mãn mà hắn bị té xuống núi, kết quả bị gãy xương nghiêm trọng, phải hai năm sau đó mới hồi phục được.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này là hắn lại nổi giận.
Vì chuyện này, hoàng huynh còn không cười nhạo hắn suốt một thời gian.