Chương 4
Dung Tiểu Mãn nghe vậy, vội vàng ôm lấy bắp đùi của hắn, “Đừng mà đừng mà, Tam ca, thịt trên mông ta ít, không chịu nổi đến mấy gậy đâu, ta biết Tam ca thương ta nhất, vậy đi, để chuộc tội, ta xóa đi vết đen trên mắt con sư tử này, vậy được chưa?”
Đông Phương Lạc nỡ nào mà đánh nàng, cho dù giận nàng năm đó bỏ đi không từ biệt, nhưng dù gì nàng cũng là một phần da thịt của hắn.
Chỉ là, cơn tức tận đáy lòng thật sự là rất khó xua đi, đánh nàng thì không nỡ, mắng nàng cũng chẳng có ý nghĩa, đành phải vắt nát óc mà nghĩ cách bắt nạt nàng, nhưng nghĩ bao nhiêu cách cũng chưa thấy được hiệu quả thiết thực nào, trước mắt cũng chỉ có thế thôi.
Hắn ngồi xổm người xuống, mặt đối mặt với nàng, “Ngươi có biết lai lịch của A Bảo không?”
Thấy hắn không có ý định đánh mình nữa, Dung Tiểu Mãn lại bắt đầu nịnh nọt, “Con sư tử này là giống quý hiếm trong nhân gian, máu của nó dĩ nhiên cũng phải tôn quý như thế.” Không nể thầy chùa cũng phải nhìn mặt Phật, nịnh nọt là cách tốt nhất. “Có còn nhớ con sư tử cái mà ngươi cứu vào ba năm trước ở Phượng Hoàng Sơn không?”
Vẻ mặt nàng kinh ngạc, “Tam ca, ngươi đừng nói với ta, con sư tử này là do nó sinh ra đấy nhá?”
Hắn gật đầu, “Ngươi đoán không sai!”
“Nhưng mà ta nhớ con sư tử đó màu vàng mà, sao có thể sinh ra một con sư tử màu trắng chứ?”
“Vấn đề này thì ngươi phải đi hỏi con sư tử cái đó.”
“Con sư tử cái đó ở đâu rồi?”
“Chết rồi.”
“Chết rồi?”
“Sao? Ngươi có ý gì?” Đông Phương Lạc nheo mắt lại, “Nếu năm đó ngươi không bỏ đi, có lẽ con sư tử cái đó cũng không chết nhanh đến vậy!”
Dung Tiểu Mãn cười xấu hổ, “Ai, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa... Có điều ta cũng không ngờ, nó lại là con của con sư tử cái năm ấy, lúc đó, bởi vì nó đạp bẹp gí con Nhện Hắc Hương của ta, cho nên ta mới...”
“Nhện Hắc Hương?”
Dung Tiểu Mãn vội vàng kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, còn chỉ vào bức tranh mà thề, nàng thật sự không biết con sư tử này là do hắn nuôi, nếu biết thì có đánh chết nàng cũng không dám đụng vào nó.
Đông Phương Lạc cười âm trầm, “Ngươi giỏi lắm, năm ấy dám trộm đồ của ta, bây giờ còn sống tùy tiện như thế, Dung Tiểu Mãn, bổn vương thật không ngờ ngươi lợi hại đến vậy!”
Vừa nhắc đến điều, nàng liền thắc mắc: “Tam ca, rốt cuộc ta lấy cái gì của ngươi? Ngươi phải nói cho ta biết chứ, ta không nhớ rằng ta từng lấy thứ gì quý giá của ngươi.”
“Tốt lắm, còn dám phủ nhận?!”
Oan quá đi. “Tam ca, ngươi mất cái gì? Ngươi nói thử xem, để ta nhớ lại.”
Đông Phương Lạc nheo mắt, tức giận nhìn nàng. “Chi bằng ngươi nói cho ta biết thứ đó giá trị bao nhiêu tiền, ta bồi thường cho ngươi là được rồi, chẳng phải sao?”
Nghe đến đây, Đông Phương Lạc hoàn toàn tức giận. Hắn lườm nàng một cái, giọng nói ngày càng to: “Vật đó là vô giá, ngươi nghĩ ngươi đền nổi sao?”
Nói xong, hắn mặc kệ nàng nói cái gì, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Dung Tiểu Mãn oan ức cực kỳ. Nàng thật sự không có trộm mà!
Nhìn bàn cơm thịnh soạn trước mặt, sắc mặt Dung Tiểu Mãn từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, sau đó là tái mét.
Nàng đáng thương nhìn người ngồi đối diện, cẩn thận nói: “Tam... Tam ca, ta vốn không kén ăn, ngươi cho ta hai cái bánh bao, một dĩa dưa muối, thêm chén trà là được rồi, cho nên... bữa tối hôm nay, có thể không ăn được không?”
Đông Phương Lạc mặc áo choàng màu trắng, trong tay cầm chén rượu Bạch Ngọc, khắp nơi đều là mùi rượu Nữ Nhi hồng, hai mắt hắn nheo lại, nụ cười bên môi trở nên lạnh lùng.
“Ta và ngươi đã không gặp ba năm, bổn vương thấy ngươi còn sống, tự mình dặn dò đầu bếp trong phủ làm một bàn tiệc cá thịnh soạn này, ngươi không cảm ơn thì thôi, còn dám nói không muốn ăn với bổn vương?”
Dung Tiểu Mãn lắc đầu quầy quậy, “Ta không phải cố ý từ chối ý tốt của Tam ca, chỉ là...” Nàng sợ hãi nhìn bàn tiệc cá trước mặt, cá hấp, cá kho, cá chưng... cái gì cũng có cả.
Dung Tiểu Mãn từ nhỏ đến bây giờ, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ăn cá. Tại sao sợ ăn cá, là vì liên quan đến một chuyện hồi nhỏ của nàng.
Năm ấy nàng mới có ba tuổi, là một đứa quỷ sứ nghịch ngợm phá phách, không chuyện nào không làm, kể từ sau khi bị sư phụ bắt học y, nàng liền có hứng thú với dòng suối nhỏ đằng sau nhà sư phụ, bởi vì phía dưới dòng nước ấm áp trog suốt đó, thường xuyên có tôm cá bơi qua bơi lại, trông rất vui mắt.
Tuổi còn nhỏ, nàng cảm thấy những vật thế này vô cùng đáng yêu, cho nên bắt bọn nó, bỏ vào trong tay mà chơi.
Sư phụ sợ cái tính nghịch ngợm của nàng, sợ nàng không cẩn thận sẽ rơi xuống suối chết đuối, cho nên nói với nàng, những con cá, con tôm dưới dòng suối ấy đều là binh tướng trên trời mà thần tiên cử xuống, bảo vệ dân chúng được bình an vui vẻ, nếu như nàng bắt chúng đi, thần tiên sẽ tức giận, dân chúng sẽ gặp nạn.
Khi đó nàng không hiểu gì cả, nhưng sư phụ đã nói vậy, nàng liền ghi tạc vào lòng. Đêm ấy nàng còn gặp một cơn ác mộng, thấy rằng những con cá, con tôm dưới dòng suối ấy biến thành người, tay cầm giáo đến tính sổ với nàng.
Nàng sợ hãi khóc lớn, sau khi tỉnh dậy thì thút tha thút thít nói với sư phụ, sau này nàng sẽ không bắt nạt những con cá, con tôm ấy nữa.
Mặc dù sau này trưởng thành, biết rằng những lời sư phụ nói đều là giả, nhưng nhiều năm trôi qua, nàng đã quen không ăn hải sản nữa. Cho nên, khi nhìn thấy cả bàn tiệc toàn là cá thế này, nét mặt nàng trở nên đau khổ, ấm ức nói: “Tam ca biết rõ ta không ăn cá mà.”
Đông Phương Lạc từ từ đặt chén rượu trong tay xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua nàng: “Nói như thế thì... ngươi muốn cãi lại lệnh của bổn vương?”
Nàng lập tức lắc đầu, “Dĩ nhiên là không phải!”
“Nếu không phải thì còn ngồi đó làm gì? Đầu bếp Triệu của vương phủ là cao thủ về món cá, cho dù là nấu, chưng, xào đều tuyệt nhất kinh thành, nếu ngươi không ăn sạch thức ăn trên bàn thì là xem thường tài nấu nướng của đầu bếp Triệu rồi.”
Nghe đến đó, Dung Tiểu Mãn càng muốn khóc hơn. Đừng nói là ăn sạch, một phần mười không biết nàng ăn hết chưa nữa.
Nàng đáng thương nhìn hắn Đông Phương Lạc hung hăng liếc lại nàng, “Ngươi nhìn ta làm gì? Ăn đi chứ!”
“Không ăn có được không?”
Hắn cười một tiếng, “Được thôi, dù sao đại lao của vương phủ đang không có ai, nếu ngươi không ăn, bổn vương cũng không để ý cho ngươi trở về đó lần nữa.”
Ba năm trước sao nàng không thấy hắn ác độc đến thế chứ?
Dung Tiểu Mãn thầm oán trong lòng, mắng đến nỗi không còn gì để mắng nữa, nhưng trên mặt vẫn không dám tỏ ra không muốn ăn.
Thấy hắn nhìn chằm chằm nàng, nàng đành miễn cưỡng giơ đũa lên, đôi mắt lướt qua cả cái bàn, đồ ăn trên bàn toàn là cá, chỉ có một thứ không liên quan đến cá, chính là chén cơm trước mặt nàng. Nàng đưa chén cơm lên, cẩn thận nhìn người đối diện một cái, sau đó từng muỗng từng muỗng đưa cơm vào miệng, cẩn thận ngắm người đối diện một cái, cuối cùng chậm quá gắp một miếng cơm đưa vào trong miệng. Không biết có phải nàng bị ảo giác không, trong chén cơm này dường như cũng có mùi cá xuất hiện, hơn nữa, nàng càng ăn, mùi cá càng rõ hơn.
Nhìn nàng ăn gần hết chén cơm, Đông Phương Lạc không khỏi cười lạnh: “Quên nói với ngươi, chén cơm đó là đầu bếp Triệu chưng cùng với canh cá đưa ra.”
Nghe vậy, sắc mặt Dung Tiểu Mãn tái nhợt, đồ đã ăn vào bụng chợt trào dâng nơi cổ họng. Nàng che miệng, nôn nóng đứng lên, chịu không nổi liền ói “ọe” ra.
Thấy vẻ mặt đau khổ của nàng, trong lòng Đông Phương Lạc càng lo lắng hơn. Hắn biết rõ Tiểu Mãn không ăn cá, cho nên mới cố ý dùng cách này trừng phạt nàng, nhưng nhìn nàng ói đến nỗi sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, Đông Phương Lạc đứng lên, đi đến trước mặt nàng: “Ngươi cảm thấy khó chịu lắm sao?”
Dung Tiểu Mãn ói đến nỗi không còn gì trong bụng nữa, thở hổn hển ngẩng đầu lên, vô cùng đáng thương nhìn hắn, ra sức gật đầu.
“Cho dù ngươi khó chịu đến mấy đi nữa, thì có bằng một phần trăm tâm trạng của ta năm đó không?” Hắn đứng nhìn nàng, nụ cười bên môi cũng lạnh lùng theo: “Kể từ khi bỏ đi, ta tìm ngươi ròng rã ba năm, bây giờ ngươi khó chịu bao nhiêu thì năm ấy, ta tìm ngươi đau khổ bấy nhiêu.”
Không để ý đến gương mặt lúc xanh lúc trắng của Dung Tiểu Mãn, hắn lạnh lùng tiếp tục, “Cho nên đừng xem mình như người bị hại, trên thực tế, ngươi mới là người đi hại người khác.” Nói xong, hắn xoay người bỏ đi, để lại Dung Tiểu Mãn cô đơn ngồi ở đấy, cảm nhận được dạ dày không ngừng cồn cào. Cả một bàn tiệc, rốt cuộc chẳng ai đụng vào, nàng nằm lên giường nghỉ ngơi, lại nhớ về những ngày tháng của ba năm trước đây. Nàng rất muốn nói với hắn, năm đó nàng bỏ đi, thật sự là bất đắc dĩ mà thôi.
Biến cố ấy xảy ra, gần như đã nghiền nát cả cuộc đời của nàng.
Nàng có vô số điều muốn nói cho hắn nghe, nhưng cũng có nhiều việc, không phải chỉ nói ra là giải quyết được.
Nàng biết hắn đau khổ, nhưng nàng cũng có hơn gì đâu.
Không chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, mà ngay cả dạ dày cũng khó chịu không kém. Vì sao? Đói chứ sao nữa!
Dung Tiểu Mãn lăn qua, lộn lại trên giường nhưng vẫn không ngủ được, rất muốn vào nhà bếp trộm vài thứ để lót dạ, nhưng lại sợ Đông Phương Lạc bắt được, rồi lại nhân cơ hội ấy bắt nạt nàng.
Để tránh làm hắn không vui, nàng đành phải nhịn đói để bụng kêu to, nằm trên giường nhìn đăm đăm trên trần nhà.
Không biết đã qua bao lâu, một tiếng bước chân nhỏ truyền đến từ ngoài cửa: “Dung cô nương, ngươi đã ngủ chưa?”
Là Đông Nhi. Nàng mệt mỏi đáp lại, “Chưa.”
“Vậy ta vào nha.”
Vừa nói, đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, nương theo ánh nến, nàng thấy Đông Nhi đang cầm một cái giỏ, rón rén đi đến.
Mũi của Dung Tiểu Mãn rất nhạy, ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt của thức ăn trong không khí, đói bụng đến nỗi cái bụng lại kêu lên lần nữa.
Ban đêm rất yên tĩnh, tiếng kêu mà bụng nàng truyền ra vô cùng rõ ràng, Đông Nhi bật cười thành tiếng: “Dung cô nương đói bụng lắm sao? Ta đã nấu một chén cháo nhỏ cho ngươi, thêm hai dĩa thức ăn nữa, còn nóng thì mau ăn đi!”
Vừa nghe thấy có đồ ăn, nàng lập tức nhảy xuống giường, chỉ khoác hờ cái áo lên rồi nhảy đến chỗ của Đông Nhi.
Vừa chạy đến, vừa không quên la lên, “Đông Nhi, ngươi đúng là ân nhân của ta, nếu không ăn thì chắc chắn ngày mai ta sẽ không thấy được mặt trời nữa.” Vừa nói, nàng vừa ngồi xuống ghế, mở cái giỏ đựng thức ăn ra, một mùi hương ngào ngạt lan tỏa ra.
Cháo vẫn còn nóng, hai đĩa đồ ăn thoạt nhìn ngon miệng vô cùng. Nàng nâng chén lên, bắt đầu ăn. Đông Nhi nhìn nàng ăn vui vẻ đến vậy, không quên rót cho nàng một ly nước đặt bên cạnh.
“Ngươi đừng cảm ơn ta, thức ăn khuya này là vương gia cố ý dặn dò nhà bếp làm cho ngươi, đều là thức ăn dễ tiêu hóa, cho dù ăn vào ban đêm cũng không làm nặng bụng đâu.”
Nghe đến đó, Dung Tiểu Mãn chợt cảm thấy lồng ngực day dứt khó chịu, ngay cả thức ăn đang ăn cũng không còn mùi vị gì nữa. Đông Nhi thấy nàng chợt dừng lại, trong ánh sáng mờ ảo, dường như thấy được đôi mắt nàng ngấn lệ.
“Dung cô nương, ngươi làm sao thế?”
“Không có gì... Không có gì.” Dung Tiểu Mãn hít mũi một cái, lấy cánh tay lau nước mắt, vì muốn che giấu đi sự thất thố của mình mà không ngừng đút cháo vào miệng. “Có lẽ là do món cháo này ngon quá, ta cảm động nên mới khóc vậy thôi.” Nói xong, nàng tỏ vẻ đáng thương nhìn Đông Nhi, “Ngươi đừng nói chuyện này với vương gia được không? Ta sợ hắn lại cười nhạo ta!”
Đông Nhi nghe vậy, cười mắng nàng: “Mới ăn ngon thôi mà đã khóc rồi. Yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện này với vương gia, ngươi cứ từ từ mà ăn, ta về phòng ngủ trước.”
Cho đến khi Đông Nhi đi rồi, Dung Tiểu Mãn mới dám khóc thành tiếng. Trong đầu nàng không ngừng hiện lên những hình ảnh của nàng và Đông Phương Lạc ở Phượng Hoàng Sơn vào ba năm trước đây.
Thiếu niên mà nàng gọi là Tam ca ấy, dù tính tình thất thường, lại nóng nảy nhưng đối với nàng mà nói, hắn vẫn rất yêu thương nàng.
Những ngày ở Phượng Hoàng Sơn chính là những ngày vui vẻ nhất trong ký ức của nàng.
Nếu như không có biến cố ấy, nàng nghĩ, cuộc sống của nàng, có lẽ vì có Tam ca mà vẫn sẽ tiếp tục ngọt ngào, tiếp tục vui vẻ như vậy. Đáng tiếc thế sự vô thường, những thứ từng thuộc về nàng, hôm nay đã như đám sương mù, bị gió thổi đi, chẳng còn gì nữa.
Đông Phương Lạc là Tam hoàng tử của nước Bắc Nhạc, kể từ khi cha hắn là Vĩnh Viêm đế băng hà, huynh trưởng lên ngôi lấy hiệu Đức Trinh đế thì hắn cũng được sắc phong làm An Nhạc vương, định cư ở phía Bắc kinh thành, chịu trách nhiệm trông coi Hình bộ. Cứ mỗi ba ngày thì phải lâm triều một lần, quốc sư Ngụy Thế Sơn từng tấu lên hoàng thượng, ba năm trước, ngôi miếu của hoàng gia do đại tướng quân Hạ Tử Ngang trông coi đã xảy ra hỏa hoạn.