Chương 14
Nàng gật đầu không do dự, “Muội sẽ không để cho cha mẹ mình chết oan.”
“Vậy muội có từng nghĩ đến cách báo thù nào không?”
Nàng giương mắt, nhìn hắn, “Muội... muội định đêm nay sẽ lén vào Ngụy phủ, sau đó chuốc độc cho Ngụy Thế Sơn.”
“Sau đó thì sao?”
“Chỉ cần có thể tự tay giết lão ta, muốn chém muốn giết, muốn lột da cắt thịt muội cũng không màng.”
“Vậy còn huynh? Muội quăng huynh đi đâu?”
Dung Tiểu Mãn ngẩn ngơ, ánh mắt đầy phức tạp nhìn hắn.
“Muội định làm sao với A Bảo đây?”
Nàng nhìn sang A Bảo đứng bên cạnh hắn.
“Huynh và A Bảo xem muội như người quan trọng nhất trên đời, còn muội, không nói một tiếng đã muốn bỏ đi, lỡ như bất hạnh bỏ mạng, vậy chẳng phải là để lại đau đớn và bi thương vô hạn cho huynh và A Bảo sao.”
“Tiểu Mãn, cha mẹ muội linh thiêng, chẳng lẽ lại muốn dòng máu cuối cùng của Hạ gia vì một tên Ngụy Thế Sơn mà bỏ mạng sao?”
“Tam ca...”
“Dung. Tiểu. Mãn.” Hắn gằn từng chữ gọi nàng, nghiêm mặt nói: “Muội nghe rõ cho huynh, dù muốn báo thù nhưng cũng phải đợi tìm thời cơ thích hợp mới được, huynh không cho phép muội mạo hiểm tính mạng chỉ để làm ra những chuyện ngu xuẩn.”
“Bắt đầu từ bây giờ, muội ngoan ngoãn ở vương phủ cho huynh, về chuyện thân phận của muội, trừ huynh ra, tạm thời vẫn chưa có ai biết.”
“Về phần Ngụy Thế Sơn, huynh sẽ tìm cơ hội để nắm nhược điểm của lão ta, muội muốn lão ta chết có rất nhiều cách, không nhất thiết phải lấy tính mạng của mình ra đặt cược.”
“Nhưng muội không muốn vì chuyện này mà liên lụy đến huynh...”
Đông Phương Lạc không khách khí ngắt lời nàng, “Muội không muốn? Chậm rồi, huynh đã hoàn toàn bị muội làm liên lụy rồi...”
“Hả?”
“Ba năm trước, kể từ khi muội trộm dưa leo của huynh, ông trời đã gắn vận mệnh của chúng ta vào cùng một sợi dây.” Hắn lạnh lùng cảnh cáo nàng: “Cho nên, Dung Tiểu Mãn, muội muốn thoát khỏi huynh, vĩnh viễn cũng đừng mơ.”
Vào buổi lâm triều hôm sau, văn võ cả triều lại được dịp chứng kiến An Nhạc vương Đông Phương Lạc làm khó dễ quốc sư đương triều Ngụy Thế Sơn.
Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, một người dưới trướng Ngụy Thế Sơn bị phát hiện đã dùng tiền mua chức quyền, làm cho hoàng thượng cảm thấy không vui, vốn chỉ có thế thôi, chỉ cần lôi tên quan đó ra đánh một trận nhừ tử thì vụ án này có thể chấm dứt.
Nhưng Đông Phương lại thẳng thắn nói, tên quan đó làm chuyện như thế là đại nghịch bất đạo, làm nhục quốc thể, là bại hoại xã hội, nếu như không trừng trị nghiêm khắc làm gương cho dân chúng, chuyện này sẽ còn tiếp tục tái diễn, cho nên hắn đề nghị tịch thu tài sản và xử trảm cả nhà tên quan đó.
Ngụy Thế Sơn phản đối: “Vương gia, theo như luật lệ ở Bắc Nhạc, cho dù phạm tội mua chức quyền cũng không thể bị giết cả nhà được.”
Đông Phương Lạc cười chế giễu, “Quốc sư, ông có biết cái gì gọi là giết một người, răn trăm người không? Có biết cái gì gọi là đại nghĩa diệt thân không? Ông thân là quốc sư mà ngay cả đồ đệ cũng không dạy dỗ được, nói trắng ra, người đáng bị phạt nhất chính là Ngụy quốc sư.”
Ngụy Thế Sơn giận tái mặt, miệng há ra rồi đóng vào, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Một hồi lâu sau, hắn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, dập đầu quỳ lạy hoàng thượng, nói: “Mong hoàng thượng suy xét làm chủ cho hạ thần, dù cho đồ đệ của thần có làm gì sai nhưng ra lệnh xử trảm cả nhà là quá tàn nhẫn.”
“Hừ! Tàn nhẫn đến mấy đi nữa thì làm sao có thể tàn nhẫn bằng ông, trong một đêm giết sạch cả nhà Hạ tướng quân.”
Ngụy Thế Sơn ngẩn ra, ánh mắt né tránh Đông Phương Lạc.”Vương gia, hạ thần chỉ làm việc theo ý chỉ mà thôi.”
“Theo ý chỉ?” Hắn nheo mắt, “Với những gì bổn vương biết, nếu không phải năm đó ông khiêu khích, nói thị phi với tiên hoàng, làm tiên hoàng hiểu lầm Hạ tướng quân cướp chìa khóa đó, có lẽ bọn họ có thể thoát khỏi án tử rồi.”
“Vương gia, hạ thần không hề khiêu khích hay nói thị phi gì cả, hạ thần chỉ nói sự thật...”
Thấy hai người lại có dấu hiệu muốn gây gổ, Đông Phương Diệu ngồi trên ghế rồng ho nhẹ một tiếng: “Lâm triều là để bàn bạc quốc gia đại sự, không phải ấy người cơ hội cãi nhau.”
Nghe vậy, Ngụy Thế Sơn biết điều lùi về chỗ.
Đông Phương Lạc lạnh lùng liếc hắn, không lên tiếng nữa.
Thảm án của Hạ Tử Ngang năm đó đích thật vẫn là một cái mụn nhọt trong lòng nhiều quan võ trong triều, bọn họ đều là những vị tướng cùng kề vai sát cánh chiến đấu cùng Hạ Tử Ngang, chỉ cần nhắc đến vụ thảm án đó, các quan võ đều nhằm hướng Ngụy Thế Sơn mà chỉ trích.
Đáng thương cho Ngụy Thế Sơn, vừa bị Tam vương gia làm khó dễ, vừa phải hứng chịu vô số ánh mắt châm chọc của các quan võ, đợi mãi đến khi lâm triều kết thúc thì biến mất nhanh chóng.
Đông Phương Lạc không vội mà làm khó hắn, hắn đã khơi dậy sự tức giận của các quan võ đối với Ngụy Thế Sơn, đối với hắn mà nói, tạm thời xem như thành công.
Sau khi bãi triều, hắn mời các vị quan võ ấy đến một tửu lâu để dùng cơm.
Các quan võ dù không biết mục đích của Tam vương gia nhưng nghĩ lại chuyện trên triều ban nãy, hắn đã làm khó Ngụy Thế Sơn đến nỗi làm ông ta tức giận tái mặt, vậy nên rất vui vẻ mà đồng ý dùng cơm.
Đông Phương Lạc làm người luôn thẳng thắn trực tiếp, mời các quan võ đến tửu lâu rồi, vừa mở miệng đã trực tiếp hỏi bọn họ về cái nhìn đối với vụ thảm án của Hạ Tử Ngang năm đó.
Nếu muốn giúp Tiểu Mãn, việc đầu tiên là phải điều tra vụ án đó cho rõ ràng.
Năm đó tuổi hắn vẫn còn nhỏ, lại thêm ở Phượng Hoàng Sơn làm một vương gia rảnh rỗi, cho nên những điều biết về vụ thảm án của Hạ gia không nhiều, cho nên hắn muốn nghe từ nhiều phía.
Các quan võ vốn còn đang ngại ngùng, nhìn nhau, đến khi một vị quan cao lớn đứng lên, khen rằng Hạ Tử Ngang là một tướng quân tốt, không thể nào có chuyện trộm chiếc chìa khóa được, những người khác mới rối rít phụ họa theo.
Từ chuyện Hạ Tử Ngang công tư phân minh, thiết diện vô tư đến chuyện thanh liêm yêu dân, tóm lại, ở trong mắt mọi người, Hạ Tử Ngang tuyệt đối là anh hùng, không phải là thứ phản tặc ăn cháo đá bát như thế.
Đông Phương Lạc yên lặng nghe bọn họ kể về chuyện của Hạ Tử Ngang.
Xem ra, một vị tướng quân ngay cả quyền thế địa vị đều không đặt nặng, nhất định không có lý do mà trộm chiếc chìa khóa của Hồng Hoang đế.
Vậy... Rốt cuộc có sự thật gì đã bị che giấu qua vụ thảm án đó?
Thời gian dần trôi, phút chốc, nhân dân Bắc Nhạc lại nghênh đón tết Trung Thu mỗi năm có một lần.
Tết Trung thu tượng trưng cho gia đình đoàn tụ, những gia đình bình thường có thể cùng ngồi ngắm trăng, ăn bánh Trung thu, trong hoàng cung cũng không ngoại lệ. Trước đêm Trung thu đã có vài đại thần tìm mọi cách mời các đại thần khác đến tiệc Trung thu của mình.
Dung Tiểu Mãn có thể may mắn được tham gia bữa tiệc Trung thu hoàng gia này, dĩ nhiên cũng nhờ Đông Phương Lạc.
Đêm mười lăm tháng tám, Đông Phương Lạc đưa Dung Tiểu Mãn bước vào điện Chiêu Dương.
Trong triều, có không ít đại thần cảm thấy rất tò mò về Dung Tiểu Mãn.
Trước kia, có không ít đại thần đề nghị Đông Phương Lạc nên cưới vợ, sinh vài đứa cháu cho hoàng gia, nhưng Đông Phương Lạc từ chối rất thẳng thừng, rõ ràng không có ý định cưới vợ sinh con.
Không ngờ, tết Trung thu năm nay, hắn lại chủ động đưa một cô gái trẻ trung đến buổi tiệc này, người mù cũng nhìn thấy, quan hệ giữa hai người họ không bình thường.
Dung Tiểu Mãn bình thường vốn xinh đẹp, mỗi một hành động, động tác đều có khí chất cao ngạo của riêng mình, đêm nay trang điểm lại càng giúp nàng xinh đẹp không gì sánh được.
Nhiều đại thần nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, nhịn không được mà oán thầm dưới đáy lòng.
Khó trách mấy năm nay Tam vương gia không quan tâm đến chuyện cưới vợ sinh con, đó là vì những cô gái tầm thường đó không hề có cơ hội lọt vào mắt xanh của hắn.
Xem cô gái này xem, nói tướng mạo hay nói khí chất, chẳng có gì là khác với nữ thần cả, lại dịu dàng thân thiện, nụ cười đáng yêu, vừa thấy đã yêu.
Lại nhìn sang Ngụy Kim Chi con gái Ngụy Thế Sơn, dù cũng coi như là dung mạo xinh đẹp, nhưng so sánh với cô gái này, chẳng khác gì một người ở đất, một người trên trời cả.
Vì hôm nay là tết Trung thu nên hoàng thượng đã ra lệnh, các đại thần trong bữa tiệc không cần phải giữ lễ tiết, cứ nói chuyện vui vẻ là được, thậm chí, hoàng thượng còn cho phép những vị đại thần cao tuổi mang vợ và con cái đến chung vui.
Dung Tiểu Mãn gặp nhiều người như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, bởi vì... những người này từng là thuộc hạ dưới trướng cha nàng.
Dù lúc ấy còn nhỏ nhưng năm nào cũng về thăm người thần, nàng thường gặp những chú bác này trong phòng sách với cha.
Nàng lo lắng không biết nàng đến đây có bị nhận ra hay không, nhưng Tam ca lại bảo, nếu những người đó thật sự kính trọng cha nàng, bọn họ nhất định không vạch trần thân phận của nàng.
Huống chi, hôm nay hắn đưa nàng đến đây cũng có mục đích cả.
Nàng không lay chuyển được Tam ca, đành phải theo hắn vào cung thỉnh an.
Đông Phương Diệu ngồi trên long vị bình tĩnh như thường, vẫy tay ý bảo hai người họ đứng dậy.
Đây là lần thứ hai nàng gặp được hoàng thượng, không biết có phải do ảo giác hay không, dù vị thiên tử này còn khá trẻ, thoạt nhìn hiền lành thân thiện, đôi môi lúc nào cũng gắn kèm theo nụ cười, nhưng nàng cảm giác, suy nghĩ trong lòng hắn còn phức tạp hơn cả mười Tam ca gộp lại.
Nếu biết nàng là con gái ruột của Hạ Tử Ngang, không biết hắn có trở mặt, trực tiếp đưa nàng vào đại lao hay không? Nghĩ đến nàng, nụ cười của nàng nhợt nhạt đi, lùi về sau một bước nhỏ.
Dường như cũng nhận thấy sự sợ hãi của mình, Đông Phương Lạc nắm tay nàng thật chặt, truyền cho nàng cảm giác ấm áp.
Dung Tiểu Mãn len lén nhìn hắn, trái tim đang hoảng sợ cũng dần bình tĩnh lại.
Đông Phương Lạc cười cười lấy một túi thơm trong túi ra, ngẩng đầu lên nói: “Mấy ngày trước chẳng phải hoàng huynh bảo gần đây bận rộn, luôn phải thức đêm để xử lý triều chính, làm cho bản thân mệt mỏi, thường nhức đầu hoa mắt sao?” Hắn cười cười, đưa túi thơm đến: “Trong chiếc túi này có vài vị thuốc an thần, chỉ cần đặt nó dưới gối ngủ, những hiện tượng đó sẽ biến mất.”
Thái giám bên cạnh Đông Phương Diệu bước tới, nhận lấy túi thơm đưa cho hắn.
Hắn cầm lấy túi thơm đến trước mặt, cười nhìn đệ đệ của mình: “Tam đệ, đệ đúng là quan tâm đến trẫm thật.”
Đông Phương Lạc lắc đầu, “Người quan tâm huynh không phải là đệ, mà là Tiểu Mãn.” Vừa nói, vừa đẩy người bên cạnh lên trên, “Không biết hoàng huynh có quên hay không, y thuật của Tiểu Mãn rất cao, lần trước cứu được một mạng của huynh, nàng ấy cũng lập không ít công lao.”
Không để ý tới Dung Tiểu Mãn bên cạnh, hắn tiếp tục: “Vì muốn long thể của hoàng huynh được khỏe mạnh, Tiểu Mãn đã không ngại cực khổ, nghiên cứu riêng cho huynh mấy vị thuốc này, mong hoàng huynh vui lòng nhận lấy.”
Nghe hắn nói xong, Dung Tiểu Mãn trợn mắt nhìn hắn. Trong túi thơm đó chỉ có vài loại cỏ an thần bình thường, căn bản là không có khoa trương như Tam ca nói.
Những đại thần chung quanh nghe vậy, cũng cảm thấy Tam vương gia hơi khoa trương một chút, nếu đúng như ý của vương gia, vậy chẳng phải nếu không có cô gái này, giang sơn Bắc Nhạc sẽ bị tiêu diệt, hoàng thượng sẽ mất mạng sao?
Khắp Bắc Nhạc cũng chỉ có vị vương gia này dám nói như vậy với hoàng thượng.
Đông Phương Diệu đang vuốt cái túi thơm nghe vậy, đôi lông mày nhướng lên.
“Mặc kệ cái túi thơm này công hiệu như thế nào, công sức của Dung cô nương, trẫm nhất định sẽ nhận.” Nói xong, hắn cười như không cười nhìn đệ đệ: “Tam đệ, đệ là anh em ruột thịt của trẫm, muốn ban thưởng gì thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải nói dài dòng như vậy?” Lần trước Tam đệ mang nha đầu này theo, vơ vét biết bao món bảo bối trong kho tàng của hắn, vậy mà hôm nay còn dám mặt dày đòi thưởng nữa.
Dung Tiểu Mãn cảm thấy căng thẳng cực kì, mấy tháng trước, Tam ca đưa nàng đến kho tàng của hoàng đế, còn trộm nhiều bảo bối như vậy, nàng không khỏi cảm thấy chột dạ.
Nàng tưởng rằng Tam ca nghe vậy sẽ từ chối cho có, không ngờ hắn lại nghênh ngang bước lên, hai tay chắp lại cung kính.
“Nếu hoàng huynh không thích dài dòng thì đệ xin nói thẳng, thật ra đệ đưa Tiểu Mãn vào cung là muốn xin hoàng huynh thành toàn cho hôn sự của bọn đệ.”
Vừa nói, Đông Phương Lạc vừa nắm lấy tay của Dung Tiểu Mãn trước mặt mọi người, “Hoàng huynh cũng biết, đệ và Tiểu Mãn đã quen nhau từ khi ở Phượng Hoàng Sơn, hai bên đều có tình cảm, mấy năm nay, đệ từ chối những vụ làm mai của các đại thần không phải vì đệ kiêu ngạo, mà là đệ đã sớm có người trong lòng rồi.”
Mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của nàng, hắn tiếp tục: “Cho nên, nhân dịp hôm nay, mong hoàng huynh sẽ tứ hôn cho đệ, để Tiểu Mãn sớm gả vào An Nhạc vương phủ.”
Giọng nói vang dội vô cùng kiên định, làm cho cả điện Chiêu Dương thoắt cái yên tĩnh lại.
Dung Tiểu Mãn cũng hoảng sợ không kém. Trước khi vào hoàng cung, nàng có nghe Tam ca nói, hắn đưa nàng đến đây đều có mục đích, nhưng nàng gặng hỏi hồi lâu, hắn cũng không chịu tiết lộ một chút xíu nào.