Mẫn Dao tức giận, cô đi sau hắn. Miệng lầm bầm:
“Đồ ngu ngốc. Ngu ngốc nhà anh” bước chân cô rất nhanh.
Phong Tưởng dường như nghe được hắn dừng chân xoay người lại nhìn cô.
Mẫn Dao càng không để ý vừa đi nhanh lại vừa lầm bầm.
Không may cả người cô va chạm vào hắn. Cô đập mạnh vào lòng ngực hắn.
Lúc này cảnh tượng xung quanh như ngừng lại lắng đọng cảm xúc.
Mẫn Dao phát hiện ra cô lùi lại mấy bước, tay xoa xoa trán rồi xoa xoa mũi. Chỉ có cảm giác đau. Cô tức giận vừa trừng mắt vừa xoa:
“Gãy mũi rồi. Gãy rồi”
Mẫn Dao bịt mũi, ai oán nhìn cơ ngực rắn chắc của người trước mặt.
Nhìn cô cứ như đứa trẻ bị thương rồi làm nũng. Rất đáng yêu.
Phong Tưởng cảm thấy có chút ấm áp, khóe miệng anh tự giác cong lên đường cong càng sâu là một nụ cười. Như thế này mới gọi là cười. Hắn cười rồi, còn cười trên nỗi đau của cô.
Nhưng thấy hắn rốt cuộc cũng cười, tất cả cảm giác đau dường như biến mất hẳn. Tim Mẫn Dao vô thức đập nhanh, nhìn chầm chầm hắn. Hai mắt chớm chớm như nai con.
Phong Tưởng nhận ra điều bất thường rồi cũng thu hồi lại nụ cười, lại uy nghiêm lạnh lùng nhìn Mẫn Dao rồi quay người đi.
Sự việc xảy ra trước mắt rồi nhanh chóng biến mất, Mẫn Dao bỉu môi rồi đi theo hắn.
“Mẫn Dao” lại một giọng nói quen thuộc vọng lên
Hai thân ảnh dừng chân xoay người lại.
Là Trương Thiếu, cái người mới gọi là Trương Thiếu.
Từ lần trước gặp gỡ quả thật Trương Thiếu đã tìm tung tích của Mẫn Dao nhưng kết quả chỉ là con số , anh rất muốn được gặp cô cho dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua. Hôm nay không biết may mắn hay có duyên ông trời lại cho anh gặp được Mẫn Dao ở nơi không ngờ được “Siêu thị“.
Trương Thiếu rất vui, hôm nay quả là may mắn.
Biểu cảm lúc nãy với Phong Tưởng bị Mẫn Dao chôn vùi. Cô trưng ra nét mặt nguy hiểm mà lạnh lùng vốn có của lúc trước.
Mẫm Dao nhìn bóng hình của Trương Thiếu vẫn giống như lần hợp tác làm ăn lúc trước thanh lịch, trang nhã rất ra vẻ một thiếu gia.
Trương Thiếu ra lệnh cho đám người đi theo mình đứng chờ ở gốc đó. Anh đi nhanh đến trước mặt Mẫn Dao.
Lúc Trương Thiếu đến cũng là lúc Phong Tưởng hắn quay sang một bên tránh mặt.
Bây giờ Trương Thiếu chỉ quan tâm duy nhất Mẫn Dao người đứng bên cạnh cũng không cần.
Trương Thiếu xuất hiện trước thân hình nhỏ bé của Mẫn Dao, anh cất giọng trêu chọc:
“Sao? Lại bị tôi hút hồn rồi à?”
Mẫn Dao lườm anh, nhưng cũng không quên đáp trả:
“Chậc!Chậc. Đồ tự luyến”
“Hahahaha” Trương Thiếu bật cười, anh cười một cách ngây ngốc.
“Có duyên ắt sẽ gặp lại” Nói xong Mẫn Dao xoay người vẫy vẫy tay tạm biệt.
Hẹn dịp khác nói chuyện nhiều hơn vậy hôm nay cô có rất nhiều việc.
Hiểu được ý cô, Trương Thiếu nở rộ một nụ cười rồi cũng xoay người bước đi.
Cuộc trò chuyện nữa chữ cũng không lọt khỏi tai Phong Tưởng, tên kia cũng là có ý với cô.
Đường xa Mẫn Dao có chút mệt mỏi, cô gục đi lúc nào không hay. Thành phố ra ngoại thành đã xa mà cô nhi viện Đổng Kha lại ở gần núi đến khi mặt trời có chút đổi màu bọn họ mới tới nơi.
Mẫn Dao mơ màng mở mắt. Đầu cô được kê một cái gối nhỏ, trên người còn có một chiếc áo khoát đen không nói cũng biết là hắn. Mẫn Dao môi nở một nụ cười rất ấm áp.
Ra khỏi xe còn có cảnh tượng làm Mẫn Dao sửng sốt.
Đám trẻ vui vẻ chơi đùa, đứa đòi kẹo đứa đòi bánh, có đứa còn ngây ngô đòi hôn thưởng. Đặc biệt hơn là người cầm đầu chơi với chúng nó không ai khác là Phong Tưởng.
Anh chơi đùa rất vui vẻ, có vẻ như anh rất được lòng tụi trẻ.
Đầu Mẫn Dao bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh. Trên một cánh đồng trời quang mây tạnh, nụ cười ríu rít của trẻ con nồng ấm tình yêu thương gia đình.
Nghĩ tới mặt Mẫn Dao tự dưng ửng hồng, khóe mắt có chút cay cay cũng rất lâu rồi cô không được gặp họ đó là ba mẹ cô. Ửng hồng vì trong tưởng tượng của cô, người nữ hạnh phúc nhất trong hôm đó là cô, người nam vui vẻ bên trẻ thơ là hình bóng của Phong Tưởng.
Không thể nào! Cô không thể như vậy được. Chôn giấu cảm xúc, Mẫn Dao tỉnh mộng đi đến chung vui với bọn trẻ.
“Chị Mẫn Dao! Chị Mẫn Dao đến rồi” Một bé gái trong số đó bật nhảy lên lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.
“A chị ấy có đem theo bảo bối” (Bảo bối ở đây là nói đến Phong Tưởng nha mọi người)
Giọng của một đứa khác, lời này rất ngốc, ai lại đi diễn tả như vậy nhưng là đứa trẻ cũng không ai trách được.
Mẫn Dao nghe rất rõ, cô cười tươi xoa đầu bọn chúng:
“ Trẻ nhỏ không nên nói tùy tiện”
“Chị Mẫn Dao có đem theo đàn hay chị đàn cho tụi em nghe một bài đi”
“Được!Được. Ngồi vào ghế. Cẩn thận” Mẫn Dao với Phong Tưởng giúp các em nhỏ ngồi vào ghế.
Từ đầu đến giờ Phong Tưởng luôn lẳng lặng nhìn từng cử chỉ, nghe từng lời của Mẫn Dao.
Hôm nay anh có vẻ như không giống anh của những ngà trước.
Phong Tưởng ngồi cùng bọn trẻ.
Mẫn Dao đứng lên sân khấu, cô bắt đầu gẫy đàn, điệu violin hôm nay nói lên tâm trạng của cô, vừa bi thương vừa hạnh phúc. Tiếng đàn hòa vào chuyển động của gió du dương từng giai điệu. Mẫn Dao cũng hòa mình vào nó.
Nhưng Phong Tưởng anh cứ nhìn chầm chầm dáng chơi đàn của cô. Có điều gì đó rất quen thuộc ở đây.
Mẫn Dao làm anh nhớ tới lúc nhỏ. Trong kí ức của anh cũng xuất hiện một bé, cô bé đàn violin rất hay rất giống với cách chơi của cô.
Tất cả những gì cô bé để lại cho anh chỉ là một cây kẹp nhỏ có khắc chữ “Mẫn Dao Kĩ“.
Tiếng đàn kết thúc, trong đám trẻ vẫn không nhìn thấy Phong Tưởng có lẽ do anh có việc gấp nên về trước. Mẫn Dao phát bánh kẹo cho tụi trẻ.
Cô muốn đến một nơi rất quan trọng, chào tạm biệt bọn họ.
Mẫn Dao đi bộ vào khu rừng bên cạnh, đi mãi cũng đến nơi.
Cây đại thụ năm xưa, dòng chữ năm xưa, cô gái năm xưa nhưng chàng trai năm xưa đã không đến.
Cây đại thụ năm xưa, dòng chữ năm xưa, chàng trai năm xưa nhưng cô gái năm xưa đã không đến.
Hai bóng lưng cùng ngồi đối diện ở gốc cây đại thụ to lớn, cô gái rơi lệ bên kia thân cây chàng trai mỉm cười.