Mãi đến khi bóng Thời Chung khuất hẳn sau cánh cửa nhà bếp, Tôn Dao mới ung dung giải thích cho Nhậm Tư Đồ: “Mình cảm thấy với hiệu suất cầu hôn của anh ấy thì chắc hẳn sẽ nhanh chóng cần đến sổ hộ khẩu nên sau khi máy bay hạ cánh ở Bắc Kinh, mình đã tranh thủ tới nhà cậu một chuyến, tiện thể mang sổ hộ khẩu đến cho hai người.”
“…”
Rõ ràng trong chuyện này, Nhậm Tư Đồ là người duy nhất bị chậm nửa nhịp. Cô còn chưa kịp phát biểu bất cứ suy nghĩ nào của mình thì Tôn Dao đã cất cao giọng hỏi Thời Chung: “Đúng rồi, anh định khi nào thì đi đăng ký kết hôn?”
Thời Chung đang đứng trong bếp pha cà phê, không quay đầu lại mà trả lời ngay: “Ngày mai.”
Ngày mai?
Thế cũng nhanh quá đi!
Nhậm Tư Đồ nghe anh nói thế thì đầu óc cứ mụ mẫm cả ra.
Nhưng anh Thời không chỉ làm việc có hiệu suất trong chuyện đăng ký kết hôn mà còn trong cả việc pha cà phê. Chỉ một lát sau, Thời Chung đã bưng hai ly cà phê ra, lần lượt đặt chúng trên chiếc bàn trước mặt Tôn Dao vào Nhậm Tư Đồ.
Nhậm Tư Đồ vẫn đang trợn tròn mắt nhìn anh, dùng mắt để hỏi: Ngày mai? Anh chắc chứ?
Thấy cô dâu tương lai vẫn đứng bên ngoài câu chuyện ngơ ngác không hiểu gì, Thời Chung không nhịn được bật cười. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Nhậm Tư Đồ, một tay rất tự nhiên vòng qua eo cô, tay kia điểm nhẹ lên chóp mũi cô như đùa một đứa trẻ. “À đúng rồi, anh quên nói với em, hai tiếng nữa sẽ có người đến lấy số đo cho em. Ngày mai sau khi đăng ký kết hôn xong thì khoảng một tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ. Số đo của em sẽ được gửi sang Paris, một tháng sau là có thể may xong áo cưới.”
“…”
“…”
“Anh đúng là…” Điều duy nhất Nhậm Tư Đồ có thể nói vào lúc này dường như cũng chỉ có câu ấy: “… Làm việc quá hiệu quả.”
“Thế nào? Không muốn nhanh chóng danh chính ngôn thuận làm bà Thời à?” Thời Chung cười trêu ghẹo cô.
Tôn Dao ngồi bên cạnh, phải xoa xoa cánh tay để giảm bớt cơn ớn lạnh vì nhìn thấy hai người này dành cho nhau những cử chỉ thân mật, cứ như đang ở chốn không người. Cô đứng dậy: “Hai người coi tôi như không khí có phải không? Haizz, thôi vậy, tôi sang phòng Tầm Tầm thăm nó, không ở đây chịu ngứa mắt nữa, hai người cứ từ từ mà anh anh em em đi.”
Có nhiều lúc, Nhậm Tư Đồ không thể không cảm thán rằng có một anh chồng làm việc có hiệu suất đúng là khiến người ta thấy thật thoải mái, dễ chịu.
Thời Chung sắp xếp tất tần tật mọi thứ đâu vào đấy. Anh cảm thấy cô dâu của anh cần một chiếc áo cưới có thể khiến cô trở nên lộng lẫy như tòa hào quang thì liền có nhân viên của công ty áo cưới tới phục vụ. Họ đo số đo của Nhậm Tư Đồ thật tỉ mỉ xong thì nói với cô rằng chỉ cần vui vẻ đợi, một tháng sau là sẽ có áo cưới đưa đến trước mặt cô đúng hẹn.
Anh không muốn cô dâu của anh kêu than vì khổ sở xếp hàng chờ đợi khi đăng ký kết hôn nên đã sắp xếp sẵn mọi chuyện, Nhậm Tư Đồ chỉ việc ngủ một giấc thật ngon, đến khi nào muốn dậy thì dậy, nhận được điện thoại của anh thì chỉ việc mang hộ khẩu đi là được. Không cần cô phải xếp hàng, đến phòng tư pháp là có thể đi thẳng lên lầu điền vào đơn, chụp ảnh, ký tên, đóng dấu.
Khoảnh khắc cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay, Nhậm Tư Đồ nhìn gương mặt cười hơi đơ của mình trong bức ảnh rồi nhìn lại gương mặt tươi cười tự nhiên rạng rỡ của Thời Chung ở ngoài và trong ảnh, vẫn cứ cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến cô đột nhiên có cảm giác chuyện này không thật cho lắm.
Vì phải đi đăng ký kết hôn nên hôm nay Nhậm Tư Đồ đã xin nghỉ phép. Tầm Tầm hôm nay vốn phải đi học nhưng thằng nhóc khoe là đã tận mắt chứng kiến quá trình yêu đương của hai người lớn kia nên đương nhiên là kêu gào, khăng khăng không chịu về Bắc Kinh đi học mà đòi theo họ đến phòng tư pháp. Cuối cùng, không địch lại được Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ đành dẫn cu cậu tới phòng tư pháp thật.
Khi Nhậm Tư Đồ và Thời Chung cầm giấy chứng nhận kết hôn từ trong văn phòng đi ra thì Trợ lý Tôn và Tầm Tầm đang ngồi trên băng ghế dài bên ngoài để đợi họ. Tôn Dao không tiện đến những nơi có nhiều người như chỗ này, Tầm Tầm lại nhất quyết đòi theo, Nhậm Tư Đồ sợ lúc đăng ký sẽ bận rộn không thể trông nom Tầm Tầm nên liền nghĩ tới việc tìm ai đó để trông Tầm Tầm giúp. Cô hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ nhờ Thịnh Gia Ngôn giúp đỡ nhưng bạn nhỏ Tầm Tầm đã ngây thơ đề nghị với Thời Chung: “Gọi chú Gia Ngôn tới giúp không được sao?” Ông bố chân dài nhân cơ hội này hỏi rõ xem rốt cuộc thì chú Gia Ngôn có địa vị thế nào trong lòng Tầm Tầm. Tầm Tầm nghĩ cả buổi trời, cuối cùng cũng nghĩ ra nên trả lời thế nào: “Dì Tôn Dao nói chú Gia Ngôn giống như người bạn gái thân thiết của Nhậm Tư Đồ nên đương nhiên chú ấy chính là… dì của con.” Nhậm Tư Đồ chưa kịp bày tỏ quan điểm gì trước những lời nói của Tầm Tầm thì anh Thời nhà ta – người sắp danh chính ngôn thuận trở thành một thành viên của gia đình – đã nói với vẻ nửa đùa nửa thật, tuy nói với Tầm Tầm nhưng thật ra là cho Nhậm Tư Đồ nghe: “Có chồng thì làm người bạn trai thân thiết ấy có thể biến mất khỏi vũ đài lịch sử được rồi đấy.” Sau đó, Thời Chung liền gọi Trợ lý Tôn tới để làm bảo mẫu trong nửa ngày.
Trợ lý Tôn và Tầm Tầm rất hợp cạ nhau, không biết anh ta đang nói gì mà khiến cho Tầm Tầm ôm bụng cười lăn cười bò, đến nỗi hai mắt híp tịt lại. Đúng lúc này, Tầm Tầm liếc thấy bóng của Thời Chung. Nói thì chậm mà làm thì nhanh, cu cậu lập tức quên mất Trợ lý Tôn đang dốc hết tâm sức để chọc cười mình, sung sướng nhảy khỏi chiếc ghế dài, chạy nhanh về phía Thời Chung: “Chuyện ổn rồi chứ?”
Thời Chung đón được Tầm Tầm, một tay ôm cậu nhóc vào lòng, tay kia giơ giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực lên. Tầm Tầm nhận lấy tờ giấy chứng nhận kết hôn xem xét kĩ lưỡng, sau đó hài lòng gấp nó lại, thở dài một hơi giống hệt người từng trải khuyên bảo người trẻ tuổi: “Cuối cùng thì con đã có thể yên tâm rồi.”
“…”
Nhậm Tư Đồ còn tưởng rằng Tầm Tầm sẽ nói những lời đao to búa lớn lắm, không ngờ trong đầu cậu nhóc vẫn chỉ nhớ tới mấy chuyện thế này: “Sau này hằng ngày con đều có thể được ăn ngon rồi. Còn nữa, còn nữa, sau này con sẽ có bố đi họp phụ huynh cho mình. Còn nữa, còn nữa, còn nữa, bố chân dài à, hôm nay con muốn ăn món thịt viên thủy tinh, bố nhất định phải nấu cho con ăn đó!”
Thằng bé này sợ tay nghề nấu nướng của Nhậm Tư Đồ đến thế sao?
Thời Chung trả lời rất vui vẻ: “Không thành vấn đề.”
Tầm Tầm nghe thấy thế thì dùng hành động thực tế để bày tỏ sự hài lòng một trăm phần trăm của mình đối với bố chân dài. Cu cậu ôm chầm lấy cổ Thời Chung, không chịu buông tay.
Thời Chung tay trái bế Tầm Tầm, tay phải dắt tay Nhậm Tư Đồ ra khỏi nơi đăng ký kết hôn. Trợ lý Tôn nhìn theo bóng dáng hăm hở của ông chủ nhà mình rồi nhìn lại, thấy mình vẫn lẻ loi cô độc thì không khỏi cảm thấy lạc lõng. Anh ta điều chỉnh lại tâm trạng một chút rồi vội vàng đuổi theo sau.
Trên đường về nhà, Trợ lý Tôn ngồi ở bên cạnh ghế lái, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn gia đình ba người vui vẻ hạnh phúc đang ngồi trên băng ghế sau kia, rồi lại nhớ tới tình cảnh lẻ loi, cô độc của mình, lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ và ghen tị.
Đúng lúc Trợ lý Tôn đang âm thầm thở dài thì chiếc di động dùng cho công việc của Thời Chung mà anh đang giữ bỗng đổ chuông. Trợ lý Tôn không khỏi thầm than cuối cùng thì cũng có chuyện để làm rồi và vội vàng bắt máy.
Nhưng vừa nghe được vài câu thì sắc mặt của Trợ lý Tôn càng lúc càng nặng nề. Anh ta quay lại liếc nhìn ba người đang ngồi đằng sau, cảm thấy hơi khó xử nhưng cuối cùng vẫn phải cắt ngang sự vui vẻ của họ. “Giám đốc, có điện thoại.”
Nói xong anh ta liền đưa điện thoại cho Thời Chung.