Là Tầm Tầm mở cửa cho Thời Chung, vậy vừa rồi… Tầm Tầm cũng trốn trong phòng để nghe lén sao? Thằng nhóc tức giận như thế, có lẽ là nhớ tới mối tình ngang trái mà mình đã trải qua ở trường mẫu giáo.
Càng đồng cảm với Thời Chung thì càng cảm thấy hai người trước mặt đúng là một đôi gian phu dâm phụ.
Tiếng đóng cửa kia vẫn còn quanh quẩn bên tai Nhậm Tư Đồ, cảm giác này thật tồi tệ. Thực ra người chột dạ không chỉ có mình cô, tay Thịnh Gia Ngôn cũng cứng đờ, Nhậm Tư Đồ không phát hiện ra tay của anh đã vô thức buông khỏi vai cô. Cô chống tay lên trán, tự mình lết về phía sofa, ngồi xuống.
Trên bàn có một chiếc hộp đựng rượu bằng gỗ, cô mở ra xem thì thấy bên trong có hai trai Petrus. Đúng là Thời Chung mang rượu tới thật.
Nhậm Tư Đồ nhìn bình rượu, thảng thốt trong giây lát. Thịnh Gia Ngôn liếc mắt, phát hiện trên tay vịn của sofa còn vắt một chiếc áo khoác nam. Anh cầm nó lên, không khỏi nhìn Nhậm Tư Đồ một cái, thấy cô đang thất thần thì vẻ mặt của Thịnh Gia Ngôn cũng căng thẳng theo… Cô thất thần như vậy là đang nghĩ tới ai?
Giọng của Thịnh Gia Ngôn được che đậy rất tốt, hoàn toàn không căng thẳng như tâm trạng của anh: “Thời Chung để quên áo khoác, để anh mang xuống cho anh ấy.”
Khi nghe Thịnh Gia Ngôn nói chuẩn bị mang áo khoác xuống cho Thời Chung, Nhậm Tư Đồ nãy giờ vẫn đang thất thần lập tức hoàn hồn lại, đưa tay níu cánh tay anh. “Hay là để em đưa cho anh ấy đi.”
Nhậm Tư Đồ nói xong liền đứng dậy. Sự kiên quyết trong mắt cô khiến Thịnh Gia Ngôn không khỏi chau mày thật chặt. “Chân em bị trật rồi, làm sao mà xuống lầu được?”
Nhậm Tư Đồ không biết. Bây giờ trong đầu óc cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là cô không thể để cho Thời Chung tùy tiện đổ cho cô tội danh gian phu dâm phụ rồi dứt áo rời đi…
Trước nay, trong phiên tòa, tài ăn nói của Thịnh Gia Ngôn luôn khiến cho đối thủ phải cứng họng. Trong cuộc sống, anh chỉ cần nói vài câu nhẹ nhàng là có thể khiến người ta tin phục. Nhưng giờ khắc này, thậm chí ngay cả việc mở miệng thôi mà Thịnh Gia Ngôn cũng cảm thấy khó khăn. Anh không thể xác định được cảm giác muốn giữ cô lại này rốt cuộc là vì yêu hay là vì thói quen. Quen với sự tồn tại của cô, thậm chí quen với từng hơi thở của cô. Bao nhiêu năm nay, chuyện tình cảm của anh ngày càng rập khuôn một kiểu: Có cảm tình, theo đuổi, yêu nhau, ở bên nhau thì cãi vã, chiến tranh lạnh, cuối cùng thì chia tay, hoặc làm bạn bè hoặc cả đời không qua lại với nhau nữa.
Nhưng khi ở bên cạnh Nhậm Tư Đồ, anh lại cảm thấy rất thoải mái. Dần dần, anh ngày càng cảm thấy lười yêu đương, chỉ thích cảm giác ở bên cạnh cô mà không yêu ai cả.
Ai dám nói tình cảm không có sự rung động ban đầu này không phải là tình yêu?
Có điều tình yêu này đã bị cái danh “tình bạn, tình thân” che lấp quá nhiều năm. Nhiều năm sau, khi anh phát hiện ra, khi còn đang do dự xem có nên bước qua lằn ranh mong manh kia hay không thì Thời Chung đã xuất hiện, dùng khí thế mạnh mẽ để bước vào cuộc sống của cô, không hề loanh quanh, vòng vo…
Điều đó cũng khiến cho Thịnh Gia Ngôn trở tay không kịp.
Thấy cô giật lấy chiếc áo khoác từ tay mình, bước đi một cách chậm rãi nhưng không do dự, Thịnh Gia Ngôn lập tức kéo cánh tay cô lại…
Thời gian, phụ nữ, tình yêu… Những thứ này sẽ không cam tâm đứng tại chỗ mà đợi anh. Còn anh, bây giờ mới có ý định níu giữ, phải chăng là đã quá muộn?
“Nhậm Tư Đồ, em có hiểu những lời anh nói lúc nãy là có ý gì không?”
Đừng kết hôn với anh ta…
Đừng ở bên cạnh anh ta…
Đừng vì anh ta mà luống cuống chân tay…
Đừng đuổi theo anh ta mà không để tâm đến an nguy của bản thân mình như lúc này…
Đáp lại anh chính là nụ cười uể oải của cô. “Em biết anh cảm thấy anh ấy không đáng tin, nhưng anh yên tâm, trước đây em chỉ gạt anh thôi, em và anh ấy hoàn toàn chưa phát triển đến giai đoạn phải kết hôn, em chỉ…”
Chỉ muốn nếm thử cảm giác yêu đương một lần mà thôi…
Không phải vui đùa, không phải lợi dụng, không phải bạn tình… Cho nên dựa vào đâu mà anh ta lại dùng ánh mắt khinh bỉ ấy để nhìn cô, rồi lại dứt áo ra đi một cách quyết liệt như thế? Nhậm Tư Đồ càng nghĩ càng tức giận, thậm chí còn không có tâm trạng nào để ý đến vẻ mặt của Thịnh Gia Ngôn, cứ thế gạt tay anh ra, chạy xuống lầu.
Khi Nhậm Tư Đồ lết được xuống dưới lầu thì mắt cá chân đã tê dại đến nỗi không còn cảm giác gì nữa. Có lẽ là vì trước đây anh quá đỗi nâng niu chiều chuộng cô, gần như có tức giận đến nhường nào thì cũng không chịu đi nên Nhậm Tư Đồ cứ ngỡ rằng mình xuống lầu là có thể nhìn thấy anh vẫn đang đợi ở đấy.
Nhưng trên thực tế, dưới lầu vắng tanh không một bóng người, không thấy tăm hơi của anh đâu.
Có phải khi anh mặc đồ ngủ, mang dép lê, tay bó bột chạy khắp nơi tìm cô, cuối cùng lại bị cô đuổi bằng những lời lạnh nhạt, anh cũng có cảm giác giống như cô lúc này, cảm thấy tim mình như bị ai đó khoét một lỗ, không gì có thể lấp đầy được…
Có lẽ là vì quá tức giận và đau buồn nên Nhậm Tư Đồ hét vào trong không khí để hả giận: “Họ Thời kia, em đếm đến năm, anh mà còn không chịu xuất hiện thì sau này đừng lảng vảng trước mặt em nữa.”
“Một…”
“Hai…”
Nhậm Tư Đồ đứng đó hệt như một con ngốc, cành cây bị gió thổi xào xạc lúc nãy cũng đã thôi lay động, keo kiệt đến nỗi không cho cô bất cứ hồi đáp nào.
Cô không kìm được, nắm chặt tay lại. “Ba…”
“Bốn…”
Nhậm Tư Đồ không có dũng khí để đếm tới năm…
Cuối cùng, khi chấp nhận sự thật là anh sẽ không xuất hiện, Nhậm Tư Đồ không còn sức để quay về nữa, liền đặt mông xuống bậc thềm, chán nản ngồi bó gối.
Nhưng đúng lúc này, có tiếng bước chân không nhanh không chậm từ xa tiến đến gần cô. Nhậm Tư Đồ giật mình, sững sờ trong vài giây, sau đó hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Thời Chung không hề nhìn cô mà chỉ đi đến bên cạnh, khom người, cũng ngồi bệt xuống bậc thềm.
“Em đã biết chắc là anh sẽ không đi có đúng không?” Anh hỏi cô với giọng bất đắc dĩ.
Lúc này, cơn gió nãy giờ bất động từ từ nổi lên, nụ cười trên môi Nhậm Tư Đồ cũng dần dần rõ ràng, cô đếm tiếp với giọng hân hoan chưa từng có: “Năm!”
Thời Chung cười ha ha, tỏ vẻ hết cách với cô. Anh đưa tay định vỗ vào đầu cô, nhưng vừa giơ ra một nửa thì lại đổi ý, cứ thế mà bế thốc cô lên.
Nhậm Tư Đồ giật mình, vội vàng ôm chặt lấy anh. “Đi đâu vậy?”
Anh mỉm cười, nụ cười trong trẻo nhưng cũng hết sức thoải mái. “Mang về nhà để trừng phạt.”
Trong mắt Thịnh Gia Ngôn, thậm chí là tất cả mọi người, thời gian, phụ nữ, tình yêu… sẽ không cam tâm đứng tại chỗ mà chờ đợi ai đó.
Nhưng ngay lúc này, người đàn ông đang ôm lấy cô lại dùng hành động thực tế để nói với cô rằng: Anh là ngoại lệ…
Cùng lúc này, Thịnh Gia Ngôn đang đứng bên cửa sổ, nhìn chàng trai dưới lầu ôm cô lên, cuối cùng bế vào xe, rời khỏi đó một cách tuyệt tình.
Đèn đường ngoài cửa sổ vẫn lặng lẽ chiếu sáng trong đêm, mãi đến khoảnh khắc ấy, Thịnh Gia Ngôn mới hiểu ra rằng rốt cuộc mình đã để mất thứ gì…
Cũng trong thời gian đó, Tôn Dao ngồi trong xe Từ Kính Nam với gương mặt tái mét, không nói tiếng nào,
Mãi đến khi xe chạy vào cửa chính của bệnh viện, trong lòng Tôn Dao mới nảy sinh một dự cảm chẳng lành, cô không kìm được lên tiếng hỏi: “Đến đây làm gì?”
Không cần Từ Kính Nam lên tiếng, trợ lý ngồi phía trước đã cung kính giải thích thay cho anh ta: “Chúng tôi đã lấy được AND của Nhậm Yến Tầm, hiện giờ chỉ còn thiếu của cô Tôn nữa thôi, xin cô Tôn hãy phối hợp một chút.”
Tôn Dao vốn đang nhìn thẳng vào người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh mình, ánh mắt bỗng mất đi tiêu cự trong vài giây vì sợ hãi.
Bây giờ, cô cũng chẳng còn tâm trạng đâu để tìm hiểu xem người đàn ông này đã dùng cách nào để lấy được AND của Tầm Tầm một cách thần không biết, quỷ không hay như vậy. “Từ Kính Nam, rốt cuộc anh muốn gì đây? Cho dù có xét nghiệm ra nó là con của tôi thì cũng đâu liên quan gì tới anh?”
“…”
“…”
Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng, giọng hết sức ung dung, nhưng lại cao cao tại thượng: “Sao lại không liên quan đến tôi? Nếu xét nghiệm là đúng thì nó chính là…” Đến lúc ấy, giọng của anh ta mới lộ ra chút run run rất khó phát hiện, nhưng anh ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ xa cách trước kia, lạnh lùng nói tiếp: “… Là cháu của tôi, cũng là cháu trai duy nhất của nhà họ Từ, sau này đương nhiên sẽ trở thành người thừa kế duy nhất.”
Tôn Dao không khỏi cười lạnh. Từ Kính Nam càng tỏ ra ung dung tự tại thì cô càng muốn rạch vài nhát lên cái mặt nạ cao cao tại thượng ấy. “Thế nào? Xem ra anh không chỉ bị hỏng chân mà chỗ đó cũng hỏng luôn rồi sao?” Tôn Dao liếc nhìn chỗ ấy của anh với ánh mắt khinh bỉ. “Bản thân không sinh được con nên định tranh con của người khác à? Đừng có mơ, nhà họ Từ các người nên đoạn tử tuyệt tôn mới phải!”
Từ Kính Nam hoàn toàn không đếm xỉa đến lời chọc tức của cô, chỉ nhẹ nhàng hất hàm với trợ lý của mình, từ đầu tới cuối mặt vẫn không hề có biểu cảm gì khác thường. Trợ lý hiểu được ý của anh, sau khi xuống xe, đi thẳng đến mở cửa phía Tôn Dao ngồi, mấy vệ sĩ cũng đã bước xuống từ chiếc xe đằng sau, lặng lẽ chờ ở bên ngoài. Tôn Dao vẫn cứ ngồi trong xe, không hề có ý định bước xuống.
Trợ lý nhìn Từ Kính Nam để hỏi ý, thấy Từ Kính Nam không hề có ý phản đối thì liền ra hiệu cho mấy vệ sĩ kéo Tôn Dao xuống xe.
Trong nháy mắt, Tôn Dao đã bị mấy vệ sĩ kéo nửa người ra ngoài. Tôn Dao cắn chặt răng, không la hét mà chỉ lẳng lặng giãy giụa. Trợ lý của Từ Kính Nam thì lại ra vẻ đạo mạo hệt như anh ta, trong tình huống ấy mà vẫn lịch sự nói với cô: “Xin lỗi cô Tôn, nếu cô không chịu phối hợp thì chúng tôi chỉ có thể làm như thế.”
Anh ta vừa dứt lời, Tôn Dao bỗng nhiên thôi không giãy giụa nữa. Mấy vệ sĩ cảm nhận được cô đã buông xuôi nên đều vô thức thả lỏng tay. Dù sao ai cũng biết quan hệ giữa anh Từ và cô Tôn này không tầm thường, nếu làm cô bị thương thì bọn họ cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Tôn Dao xoa cổ tay bị kéo đau, quay đầu lại, khẽ khàng mỉm cười, hỏi Từ Kính Nam đang ngồi ngay thẳng trong xe: “Anh muốn tôi xuống xe đúng không? Được thôi.”
Tôn Dao vừa dứt lời, lập tức cởi áo khoác của mình ra. Khi áo khoác bị cô ném vào trong xe, những người xung quanh giật mình tới nỗi lập tức im bặt, chân mày của Từ Kính Nam cũng nhíu chặt lại, nhưng động tác của Tôn Dao vẫn chưa chịu dừng lại. Bên trong áo khoác là một chiếc áo cổ tròn, cô cứ thế mà nắm hai bên vạt áo, kéo lên trên.
Trong nháy mắt, Tôn Dao đã cởi sạch, trên người chỉ còn lại chiếc áo ngực. Ngay khi cô vừa đưa tay lên định tháo móc áo ngực thì bỗng có một sức mạnh bắt lấy cổ tay cô, kéo cô vào trong xe.
Lưng Tôn Dao đập mạnh vào lưng ghế bằng da, cửa xe bên cạnh cô cũng đóng “rầm” lại, âm thanh to đến chói tai nhưng cô lại cười một cách khoái trá, không chút kiêng dè nhìn người đàn ông đang cáu tiết kia.
Từ Kính Nam cầm chiếc áo khoác của cô lên, che người cô lại, tức giận đến nỗi tay cũng run run. Anh liếc về phía người lái xe đang ngồi trên ghế lái, sợ tới mức không dám nói tiếng nào…
“Xuống xe!” Từ Kính Nam gần như là gầm lên với người lái xe.
Lúc ấy, người lái xe đang sợ tới mức gần như hóa đá kia mới hoàn hồn lại, cuống quýt mở cửa xuống xe.
Cuối cùng trong xe cũng yên tĩnh trở lại, tay anh vẫn còn vây chặt lấy cô giống như một chiếc kìm sắt. Đây là một động tác ôm ấp nhưng bất luận là người ôm hay người được ôm đều hận người kia đến cùng cực.
Cuối cùng, ngay cả người đàn ông sắt thép, không gì có thể làm khó được mình cũng phải cảm thấy thất bại trước cô. “Em đúng là điên rồ…”
Tôn Dao lập tức đẩy anh ra, rúc mình vào trong góc cách xa anh nhất, ánh mắt hay giọng điệu đều tràn ngập vẻ trào phúng. “Thì ra anh còn coi tôi là người sao? Tôi đã sớm không còn coi anh là người nữa rồi…”
“…”
“…”
Có lẽ cô gái này đã nhìn thấu mọi chuyện trên đời nên khi điện thoại trong túi áo khoác của cô reo lên, cô lập tức khôi phục lại vẻ ung dung, thong thả, nghe điện ngay trước mặt Từ Kính Nam. “A lô?”
Nghe giọng nói khoan thai như mèo con vươn vai này, ai có thể ngờ được vừa mới ban nãy thôi, nơi này đang diễn ra một trò khôi hài khiến người ta không mấy vui vẻ.
Những khớp xương trên ngón tay đang bấu chặt vào chiếc ba-toong của Từ Kính Nam trở nên trắng bệch, anh gần như muốn bóp nát đầu gậy bằng gỗ quý kia. Thế mà cô gái bên cạnh anh lại mang gương mặt tươi cười hớn hở để hỏi người ở đâu dây bên kia: “Sao cậu lại dùng điện thoại của Thời Chung để gọi cho mình? Cậu đang ở cạnh anh ta à?”
“…”
“Hừ… Một thằng què như anh ta thì có thể làm gì được mình? Yên tâm đi, lát nữa mình sẽ về nhà ngủ một giấc ngon lành.”
“…”
“Thật mà, không gạt cậu đâu. Cậu khỏi lo, mình sẽ chăm sóc Tầm Tầm thay cho cậu. Còn cậu ấy à, cứ yên tâm mà hưởng thụ đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng đi.”
Tôn Dao cúp máy, nụ cười giả dối trên mặt cũng tan biến theo. Cô hít thở sâu vài hơi mới có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình, sau đó, quay đầu sang nhìn Từ Kính Nam, cố gắng bắt chước vẻ trang nghiêm, đạo mạo của anh. Thật ra cũng không cần cố gắng nhiều, chỉ cần giả dối một chút, khách sáo một chút là được. “Anh Từ, xin hãy đưa tôi về nhà, cảm ơn.”
Ánh mắt của Từ Kính Nam bị những lớp băng lạnh lẽo bao phủ, không có chút ấm áp hay dịu dàng, giống như làm vậy thì mới có thể áp chế được cảm xúc nào đó trong lòng. “Không nói tới ân oán giữa chúng ta trước đây, em có biết đứa trẻ ấy trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Từ có nghĩa là gì không?”
Cô làm như không nghe không thấy. “Xin hãy đưa tôi về nhà, cảm ơn.”
Đã bao lâu rồi, cô không còn mỉm cười với anh như thế nữa? Cho dù nụ cười ấy chứa đầy sự giả dối cũng có thể khiến cho hai mắt Từ Kính Nam trở nên ảm đạm.
Đó từng là những ký ức đẹp đẽ biết bao? Đẹp đến nỗi có thể khiến cho người ta mất đi tự chủ. Không có dấu hiệu báo trước, Từ Kính Nam đột nhiên giữ chặt lấy gáy cô, hôn cô một cách điên cuồng…
Bất chấp hậu quả, bất chấp tất cả…