Ước Hẹn Biển Khơi

chương 31: sợ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hải Dương bị suy nghĩ của chính mình làm cho hốt hoảng

Phong thích cô?

Làm sao có thể!

Nhưng mà cậu đối với cô thật sự rất tốt, nếu chỉ là bạn bè thì tại sao lại ân cần đến thế? Tại sao lại lo lắng cho cô từng chút một như thế? Vì là bạn tốt, bạn cùng tiến ư?

Không! Không phải

Bên trong tâm trí Hải Dương vang vọng một tiếng gào thét phản đối. Trực giác của cô rất nhạy bén nhưng từ khi Hải Phong xuất hiện cô dần buông lỏng và hoàn toàn ỉ lại vào cậu ta. Nếu bây giờ cậu ấy thích cô, cô phải làm sao?

Hải Dương ngồi bệt dưới đất, thẫn thờ ngẩng mặt lên trần nhà. Bây giờ cô cảm thấy cực kì rối loạn, những câu hỏi cô tự đưa ra cho bản thân càng nhiều. Giống như một cái máy vi tính liên tục hiện lên những dữ liệu khiến người ta hoa mắt.

Không biết Phong đã biết chuyện này chưa? Mọi người không biết facebook của cậu ấy nên chắc cậu ấy chưa biết, nhưng cũng chỉ sớm muộn thôi.

Đêm ấy, Hải Dương mất ngủ

————

Đi trên hành lang Hải Dương không dám ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, cúi đầu xuống lặng lẽ bước đi. Cô có cảm giác như mỗi nơi cô đi qua người ta đều xì xào bàn tán, chỉ chỏ, nghĩ vậy bước chân thêm phần vội vàng gần như là chạy trốn.

Đến lớp, Hải Dương có chút do dự đứng trước cửa không biết có nên vào không. Hay là hôm nay xin nghỉ?

- Không vào đứng đây ngẩn ngơ gì đấy?

Giọng Hải Phong phát ra từ phía sau lưng, vốn là âm thanh rất trong trẻo dễ nghe nhưng lọt vào tai cô lúc này lại giống như tiếng đòi nợ, réo rắt không yên.

Hải Dương giật mình, không quay lại mà chạy thẳng về chỗ để lại Hải Phong còn đang ngu ngơ không hiểu con bé này xảy ra chuyện gì

Cậu chậm rãi đi về chỗ, Hải Dương giả vờ cầm sách lên đọc chăm chú nhưng thực chất đầu óc cô rối như một mớ bòng bong, chẳng lọt được chút nào vào đầu. Mắt thì vẫn dán vào sách nhưng tai thì lắng nghe động tĩnh xung quanh

Tiếng balo đặt xuống bàn khiến cho trái tim vốn đang loạn nhịp của cô bỗng giật nảy lên.

Hải Dương vẫn không ngẩng đầu, tiếp tục giả vờ đọc sách.

Hải Phong thấy cô hôm nay đột nhiên chăm chỉ bất thường cũng không quấy rầy, cũng lấy sách ra đọc.

Hải Dương hơi hé mắt nhìn xung quanh, vô tình lại thấy khá nhiều ánh mắt kì lạ nhìn về chỗ này khiến cô sợ tới mức rụt cổ lại lấy sách che đi tầm nhìn của mình.

Làm sao bây giờ? Chắc mọi người vẫn đang hiểu lầm chuyện cô với Hải Phong. Phải giải thích như thế nào đây

Cô cắn môi nghĩ ngợi.

Xin đổi chỗ? Viết bài thanh minh? Yêu cầu xoá ảnh?

Phải làm như thế nào mới tốt đây?

Cô bé tuổi chưa trải sự đời lần đầu tiên phải đối mặt với những tin đồn và dị nghị cảm thấy vô cùng mông lung và sợ hãi.

- Này, cậu sao thế?

Hải Phong cảm thấy con bé ngồi cạnh có chút kì lạ, tư nhiên co rúm lại người run bần bật. Hay là lại đau...?

Cậu lo lắng hỏi, tay vươn tới định vỗ nhẹ lên vai cô nhưng còn chưa chạm tới Hải Dương đã vội vã lảng tránh, cô không muốn mọi người hiểu lầm thêm đâu!

- Không... không sao. Để yên tôi đọc sách

Bàn tay Hải Phong chơi vơi giữa không trung một lúc đành bất đắc dĩ rút về. Nghe nói con gái trong những ngày này tính cách thất thường, quả nhiên là như vậy.

Có điều cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó kì lạ, tại sao hôm nay mọi người lại đặc biệt chú ý về phía này như thế?

Từ lúc cậu bước vào lớp mọi người lập tức ngừng nói chuyện, thỉnh thoảng còn đưa ánh mắt về phía này rồi thì thầm to nhỏ

Hải Phong nhăn mày, cậu quay sang Hải Dương lặng lẽ quan sát. Hôm nay cô nhóc này cũng rất lạ

Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?

—-

Hải Dương cố gắng giảm khả năng tồn tại của bản thân tới mức tối thiểu, tận lực tránh xa Hải Phong, không nói chuyện, không tiếp xúc, giống hệt những ngày đầu khi cậu ta đến lớp.

Cô mong rằng hành động này sẽ khiến mọi người không còn nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô và cậu ta nữa.

Thảo Chi có đến gần muốn nói chuyện nhưng Hải Dương lại giống như một con nhím xù lông không cho ai lại gần, cô bất đắc dĩ quay lại chỗ rồi ra hiệu với lớp trưởng quản lớp, đừng để mọi người thì thầm to nhỏ nữa

Lớp trưởng Kiên khẽ hắng giọng nghiêm nghị nói

- Trật tự!

Trống về một cái Hải Dương lập tức thu dọn sách vở rồi đeo balo trên vai lặng lẽ chờ Hải Phong nhường chỗ cho cô ra ngoài.

Hải Phong cảm thấy rất khó hiểu, không phải hôm qua hai người còn rất vui vẻ ư? Mới qua một ngày con bé này lại nổi cơn gì không biết. Trốn cậu như trốn tà vậy.

Cậu vừa đứng lên là cô đã vội vàng chạy ra khỏi chỗ. Cả ngày hôm nay cô chẳng nói năng gì với cậu, thái độ thì trốn tránh. Bây giờ thì vội vàng muốn rời khỏi cậu, Hải Phong cảm thấy cực kì khó chịu. Giống như bị người ta bỏ rơi, lảng tránh vậy. Không nhịn được bắt lấy cổ tay của cô gọi

- Đợi đã

Giống như bị điện giật, Hải Dương vội vàng hất tay cậu ta ra rồi chạy ra khỏi cửa.

Hải Phong đứng sững lại, bàng hoàng nhìn bàn tay mảnh khảnh của chính mình như không tin chuyện vừa xảy ra

Mọi người vốn luôn để ý đến hai người, lúc này thấy vậy thì đồng loạt phản ứng “ồ” lên một tiếng.

Một bạn nữ không nhịn được bình luận

- Đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau, tưởng tình tứ thế nào!

Câu nói này giống như ngòi châm của một quả bom, tiếng xì xào phút chốc vang lên. Hải Phong nghe loáng thoáng vài chữ “ yêu đương nhăng nhít”, “không hợp”, “ảnh, video”, “facebook”.... cả tên của cậu và Hải Dương.

Đôi lông mày nhíu chặt lại, chắc chắn là có chuyện

Giọng cậu trầm xuống, nghiêm nghị hỏi bạn nữ vừa phát biểu

- Cậu nói cái gì?

Chưa bao giờ Hải Phong thể hiện thái độ nghiêm túc như vậy, cô bạn kia dường như bị doạ, cứng họng một lúc không nói gì

Hải Phong vẫn nhìn cậu ta chằm chằm, ảnh mắt càng ngày càng trầm.

Thấy tình hình trở lên căng thẳng, Thảo Chi vội vàng đi tới lôi cậu ta đi ra khỏi lớp

___

Tác giả: Tình hình là tui mải lướt facebook coi các clip về Trần Tình Lệnh quá nên đăng chương hơi muộn

Sorry các thím

Mai có tập mới rồi >

Truyện Chữ Hay