Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì lối vào nhà Ngân Hà phải đi sâu vô một con hẻm nhỏ, sợ làm phiền nên Ngân Hà chỉ để tài xế Trương dừng lại ở đường lớn rồi một mình cuốc bộ vào bên trong.
Trải qua cơn mưa rào con đường giờ đây loang lỗ chỗ ướt, chỗ khô, ánh mặt trời chiều ngà ngà một màu ảm đạm, xa xa mấy chú chim nhỏ đang náo nhiệt gọi bầy, một ngày tìm mồi kết thúc, chúng cũng nên về nhà rồi, cậu cũng thế. Ấy vậy mà không biết vì cớ gì Ngân Hà lại có chút bài xích cảm giác sắp được về nhà này. Rõ ràng đây là điều mà suốt từ tối qua đến giờ Ngân Hà vẫn luôn ao ước và hi vọng... Tâm trạng thật mâu thuẫn.
Nhà của Ngân Hà nằm sâu trong hẻm nhỏ, là một căn nhà tầng xây bằng gạch đỏ trông có vẻ khá lỗi thời nhưng ở thành phố này thì cũng được xem là hạng khá rồi. Trước nhà là một khoảng sân nhỏ trồng một ít cây hoa. Lúc trước khi mới đến nhìn khoảng sân này tả tơi lắm chứ chẳng được như bây giờ. Gốc sơn trà còm cỏi chẳng còn lại bao nhiêu lá, khóm cúc trắng xác xơ khô héo, bụi hoa giấy vây quanh hàng rào cũng vàng úa khô queo, xung quanh nhìn đi nhìn lại cũng chỉ còn lác đác vài chậu xương rồng vẫn còn kiên trì sống sót, cả một khu vườn đáng lẽ phải xinh đẹp lung linh vậy mà hiện tại tiêu điều u ám.
Lúc thấy cảnh tượng đó Ngân Hà đã thở dài không thôi suốt một tuần, dành ra vài tháng trời để cứu sống từng gốc cây ngọn cỏ nơi này mãi cho đến khi cả khu vườn nơi đây có dấu hiệu hồi sinh. Ngân Hà còn cố tình mua thêm vài chậu cây nhỏ trồng xen vào với hoa cho nơi này có thêm chút màu xanh. Mà sở dĩ Ngân Hà đổ tâm tư vào khu vườn này nhiều đến vậy vì có lẽ đây là nơi cậu thích nhất ở chỗ này. Nơi cậu sống lúc trước cùng với bà cũng nhiều hoa cỏ lắm, không khí cũng vì vậy mà trong lành thơm tho hơn hẳn, sâu thẳm bên trong cậu lúc nào cũng muốn níu kéo hình ảnh đó trở về.
Thấy cậu rất thích khu vườn nên cha cậu đã đặc biệt làm cho cậu một chiếc xích đu nhỏ, đặt dưới gốc sơn trà, buổi sáng ngồi ở đó có thể hít thở không khí buổi sớm, nhìn mấy đóa sơn trà đỏ thắm nở rộ dưới ánh bình minh, mà đêm khuya có thể ngồi đó ngắm sao, quả thật thơ mộng hết chỗ nói.
Ngân Hà mở ra cửa cổng bằng sắt nặng trịch tiến vào bên trong. Như thường lệ cậu không vào nhà ngay mà ra ngồi ở chiếc xích đu nhỏ nằm khuất ở một góc vườn. Vì hiện tại cậu biết mẹ cậu vẫn đang còn ở bên trong.
Cũng không phải Ngân Hà ghét mẹ mình, chỉ là cậu sợ, sợ cái không khí lúng túng khi hai mẹ con đối diện nhau, cứ ngỡ tình mẫu tử là thứ thiêng liêng chẳng gì bì được, nhưng chẳng biết tự bao giờ giữa cậu và mẹ mình chỉ tồn tại xa cách. Cũng có lẽ tất cả mọi chuyện cũng từ cố sự năm đó mà bắt nguồn.
Mẹ của cậu Bạch Liên Y năm đó cũng như bao người con gái đô thành khác khác là một cô sinh viên vừa tròn đôi mươi xinh đẹp, là tiểu thư đài các con của một vị giáo sư, được rất nhiều người theo đuổi. Nhựa thanh xuân tràn trề, khát vọng và mộng tưởng về thế giới tươi đẹp trước mắt cũng thật nhiều.
Mà cũng chính trong đoạn thanh xuân rực rỡ ấy bà gặp được cha cậu Ngân Phàm, vậy là một câu chuyện tình thật xinh đẹp được viết lên ở nền trời xanh thẳm của đại học Nam Kha.
Một cô hoa khôi khoa văn đầy mơ mộng và một anh chàng tài giỏi khoa tài chính ngập tràn lý tưởng to lớn.
Họ thắm thiết triền miên trong một cuộc sống ngọt ngào, ngày bên nhau, nói chuyện yêu đương trải qua quãng đời sinh viên tươi đẹp.
Và rồi bước ngoặc lớn nhất trong câu chuyện tình đó xảy ra như thúc đẩy mọi chuyện tới cao trào. Ngày họ tốt nghiệp cũng là ngày giáo đường rộng mở trải đầy hoa hồng và nến thơm chào đón đôi uyên ương xinh đẹp.
Cứ ngỡ đâu đó là một cái kết ngọt ngào cho một chuyện tình đẹp như mơ, nhưng không, cuộc đời không phải một trang sách mà có thể đặt bút nói dừng là dừng.
Số phận cứ thế tiếp tục viết tiếp câu chuyện của họ một cách đầy gượng ép.
Ai cũng biết mấy năm đầu của sinh viên sau khi mới tốt nghiệp chính là địa ngục. Nếu được nơi thực tập giữ lại thì thật tốt nhưng nếu không thì thật sự chật vật kinh khủng. Không kinh nghiệm, không quen biết, không một chỗ nâng đỡ chống lưng chàng sinh viên giỏi Ngân Phàm kiêu ngạo năm nào giờ trông thật thảm thương, lúc trước mắt cứ cao hơn trời cho rằng mình tài giỏi thì hiện tại lại cảm thấy bản thân vô dụng kinh khủng ngay cả một công việc bán thời gian đơn giản cũng làm chẳng nên thân.
Vậy mà trong lúc kinh tế eo hẹp như thế Bạch Liên Y cư nhiên lại bất ngờ mang thai.
Bạch Liên Y vốn là sinh viên khoa văn, mộng tưởng có thể trở thành một nhà văn không quá nổi tiếng nhưng cũng phải thật nổi bật.
Cơ mà trong cái thời đại người tài lớp lớp này những gì cô viết ra cũng chỉ có thể là mấy cuốn sách mỏng kể lễ, khóc lóc về mấy câu chuyện tình yêu cũ rít, trong truyện là những cô bé lọ lem phút chốc thành nữ hoàng nhờ vào may mắn, sánh vai cùng chàng hoàng tử của mình sống một cuộc đời thần tiên khoái lạc, vốn chẳng theo kịp xu hướng, chẳng thể kiếm được bao nhiêu tiền, chẳng bằng nhận sách của người khác về mà biên tập còn có thể kiếm thêm chút tiền.
Nhưng tâm hồn cao ngạo của một nhà văn không cho phép cô làm điều đó, cô trở nên nhạy cảm với mọi thứ, cho rằng gia đình hiện tại là thứ làm vướng chân cô. Một cô tiểu thư đài cát vậy mà lại chấp nhận một chàng trai xuất thân từ nông thôn, có giỏi đến đâu thì cũng chỉ là hạng quê mùa.
Cô cảm thấy trước đây mình thật ngu ngốc, cô vốn có thể sống một cuộc sống tự do, bay cao bay xa cùng những hoài bảo của mình, vậy mà cô lại bồng bột quyết định kết hôn với một người ngay cả lương tháng cũng khi có khi không như thế.
Ngày ngày cứ bị đống công việc nhà trói buộc, sinh con rồi chăm con ngày tháng cứ như tiêu điều hẳn đi.
Cô không quen cực khổ như vậy, cô đã từng mơ mộng về một cuộc sống hôn nhân tươi đẹp, sống bên một người chồng tài giỏi trong một ngôi nhà to lớn đầy đủ tiện nghi, rồi họ sẽ sinh ra những đứa con ngoan ngoãn xinh đẹp, thừa hưởng trí tuệ của hai người, đỉnh cao của sự nghiệp sẽ mỉm cười với cô, cô đã vô số lần cười thật tươi khi nghĩ về cuộc sống đó nhưng hiện thực lại một lần nữa dập tắt mọi mộng tưởng của cô.
Ngôi nhà to lớn và tiện nghi đã không hề xuất hiện mà hiện tại bọn họ đang sống trong một ngôi nhà thuê giá bèo xập xệ, người chồng tài giỏi của cô vẫn là chân chạy việc lương ba cọc ba đồng, đứa con ngoan ngoãn xinh đẹp, thông minh mà cô vẫn hằng mong ước đã gần tuổi mà vẫn chưa lần nào mở miệng gọi mẹ, suốt ngày chỉ biết khóc thét đòi ăn, đi bộ cũng chậm chạp không hề vững vàng, ngay cả dung mạo cũng khác xa bọn họ, chẳng hề đáng yêu chút nào. Mà đỉnh cao khát vọng của cô thì bị vùi dập bởi mùi khai ngấy của nướƈ ŧıểυ và tiếng khóc ré đau đầu nhức óc của trẻ con.
Bạch Liên Y bần thần nhìn mớ quần áo bẩn cùng tã lót trước mặt, đột nhiên cô lại nghĩ nếu không có đứa trẻ này thì có phải mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn không. Cô sẽ lại có tự do cô hằng mong ước, sẽ có thật nhiều thời gian để sáng tác và tài năng của cô sẽ phải vĩnh viễn bị chôn vùi trong mớ công việc nhà chết tiệc này.
"Đúng, phải chi không có đứa trẻ này."
Nhìn đứa trẻ đang khóc, Bạch Liên Y bật thốt lên, giọng cô vô hồn đến là lạ. Cô đứng dậy ẳm lấy đứa trẻ bỏ nó vào một cái thùng carton cùng với một số đồ dùng cần thiết, Bạch Liên Y mang chiếc thùng đi thẳng ra cửa rồi đặt xuống dưới ngọn đèn đường đang chiếu sáng.
Đó là một đêm cuối thu trời se lạnh, một thiếu phụ với gương mặt u buồn, hốc mắt hằn lên sự mệt mỏi, cứng nhắc nhìn xuống đứa con do chính mình sinh ra được chính tay mình đặt vào thùng carton mang đi vứt như một mớ rác thải.
Đứa nhỏ ấy vẫn đang khóc thét, vậy mà tiếng khóc đâm tai mà cô chán ghét ngày ngày cứ thế níu giữ bước chân cô.
Giữa trời thu, khóe mắt tưởng chừng như đã bị gió hung lạnh đến đóng băng của Bạch Liên Y chậm rãi chảy xuống hai dòng nước mắt trong suốt. Cô quỳ xuống nền đường ẩm ướt, đau đớn, tức tưởi mà khóc lên.
Câu chuyện tình xinh đẹp vĩnh hằng trong tiềm thức cứ thế vỡ tan giữa những cơn gió buông buốc của thực tại tàn khốc.
Đúng lúc này Ngân Phàm trở về, mệt mỏi đến cùng cực, lại hốt hoảng nhận ra điều đáng sợ trước mắt, anh ta xiêu vẹo mà ngã ngồi xuống nền đường, đôi chân tê cứng chẳng thể nào đứng dậy nổi. Đôi vai rộng lớn cứ ngỡ như gánh được cả những lo toan bộn bề, run rẩy trong đêm thâu một cách đầy bất lực.
Tối đó họ cãi nhau to, đôi uyên ương ngày nào nguyện chỉ hận không thể những lời lẽ ngọt ngào nhất thế gian cho nhau cứ như vậy mà phun ra những lời thô tục nhất thẳng thừng công kích nhau.
Mà kết quả của chuyện đó chính là việc đứa con của họ cũng chính là Ngân Hà chưa tròn tuổi đã được đưa về ngoại ô cho bà nội chăm sóc, sống một sống tẻ nhạt mà ngọt ngào, ngây thơ mà trưởng thành theo năm tháng.
Bạch Liên Y có được tự do vốn có, nhưng cũng chẳng đi đến đâu trong sự nghiệp sáng tác của mình, chẳng chịu quay đầu, cũng chẳng thể quay đầu. Bạch Liên Y mang theo đau khổ mà trở nên nghiện rượu, nghiện thuốc lá, đêm nào cũng chè chén đến khuya.
Còn Ngân Phàm sau bao nhiêu năm cố gắng cũng bò lên được chức quản lý như hiện nay. Tiền lương ổn định, có lúc còn được thưởng thêm. Căn nhà thuê lúc trước đổi thành nhà hai tầng, vườn cũng có, rộng rãi và tiện nghi.
Nhưng chính là lỗ hổng trong lòng mọi người mãi vẫn không thể nào có thể lấp đầy. Nếu như lúc đó họ có thể kiên nhẫn hơn một chút, thấu hiểu nhau hơn một chút. Nếu như tuổi trẻ của họ không bị cái loại tươi đẹp đầy huyễn hoặc của thanh xuân đẩy họ lên tầng cao nhất của viễn vông mơ mộng, nếu như quá khứ cao ngạo của họ không hề bắt mắt như vậy, nếu như họ đã không bồng bột nghe theo trái tim thay vì nhìn về phía thực tại, lý trí một chút mà tính chuyện lâu dài thì có lẽ mọi thứ cũng đã không đi vào ngõ cụt như hiện tại.
Nhưng rất tiếc trên đời này làm gì có cái gọi là "nếu như". Quá khứ đã vĩnh viễn trở thành một vết sẹo xấu xí trong lòng mọi người.
Ngân Hà nhìn về phía mặt trời đang dần tắt nắng, tạo thành những vệt màu cam ngọt trên nền trời xanh tím, đêm lại sắp đến rồi.
Chuyện lúc trước thật ra Ngân Hà vẫn nhớ, thật là lạ, có thể cậu rất ngốc, mãi đến hơn tuổi mới chậm chạp biết nói, ngay cả đi đường cũng không vững, nhưng trí nhớ của cậu lại tốt hơn những đứa trẻ bình thường khác, nhận thức cũng phát triển sớm hơn bình thường, Ngân Hà vẫn luôn cảm thấy cậu nợ cha mẹ mình, cảm thấy chính bản thân cậu là một lọ mực đen ngòm xấu xí hủy hoại thanh xuân tươi đẹp của họ, cũng chính vì vậy có nhiều lúc cậu thật sự sợ hãi việc đối diện với cha mẹ mình.
Ngân Hà ngây thơ lớn lên, cũng trong sáng mà nhìn cuộc sống, nhưng sâu thẫm bên trong cậu vẫn có một khoảng trống cô độc tồn tại.
'Con người khi sinh ra đều có một sứ mệnh, mà sứ mệnh của Ngân Hà là dùng để nhớ lấy những ký ức mà người khác sớm đã lãng quên.'
Cậu luôn nghĩ ông trời cho cậu một trí nhớ như vậy, một nhận thức nhạy cảm như vậy có phải là một sự trừng phạt hay không? Trừng phạt cậu đã đến với thế giới này chẳng đúng lúc một chút nào.
Ngân Hà nghe văng vẳng tiếng mẹ mình nói chuyện điện thoại, biết bà đã ra khỏi nhà mới chậm rãi rời khỏi xích đu đi vào bên trong.
Cậu không biết công việc hiện tại của mẹ, cũng không để ý lắm. Bước vào nhà, để ba lô xuống sô pha, công việc đầu tiên mà cậu làm chính là dọn dẹp mớ chai lọ, rác rưởi vứt đầy đất, chắc hẳn đêm qua mẹ cậu lại dẫn mấy người bạn về chơi, đã nhiều lần như vậy rồi, đối với Bạch Liên Y dọn dẹp chính là một loại công việc nhàm chán, cuối tuần có thể gọi người đến dọn, bắt bà dọn thật sự thà chết còn hơn.
Mà Ngân Hà lại khác, bà cậu từng dạy 'dọn dẹp mớ rác thải do chính mình bày ra cũng giống như việc tự chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình vậy.' Ngân Hà cũng vì thế mà dọn riết chẳng thấy phiền, rác của người đã sinh ra cậu vậy cũng chính là rác của cậu rồi.
Đầu tiên Ngân Hà cho mớ rác thải vào túi phân loại rác, sau đó mang mớ ly tách chén đĩa vào trong bếp tỉ mỉ rửa, úp lên kệ. Lau dọn xong các thứ, sau đó là cho mớ quần áo bẩn vào trong máy giặt, lại lấy thuốc xịt phòng ra xịt xịt khử bớt mùi rượu nồng nặc xung quanh, rồi dùng nước thơm lau lại sàn nhà một lần nữa. Tươm tất đâu ra đó Ngân Hà mới rửa sạch tay, ôm ba lô trở về phòng.
Nhà của Ngân Hà gồm phòng khách, một nhà bếp và phòng ngủ, cha mẹ cậu bình thường vẫn ngủ hai phòng dưới lầu còn phòng trên dùng để chứa đồ.
Lúc cậu lên đây thì sửa lại phòng trên lầu dành cho cậu, phòng rất to còn có cả ban công để cậu trồng nhiều cây nhỏ. Thường ngày cậu vẫn một mực ở trên lầu, có cả ti vi riêng và máy tính nên không hề buồn chán, cố gắng hết sức để không phải đụng mặt cha mẹ mình chính là mục tiêu để cậu phấn đấu.
Ngân Hà mở cửa phòng, nhẹ nhõm mà thở ra một cái. Cái phòng này, nơi mà Ngân Hà vẫn gọi là cái ổ của cậu, là nơi dung thân duy nhất của cậu ở nơi đây im lặng mà chào đón cậu trở về.
Phía trên kệ sách, trên giường nơi đâu cũng là gấu bông. Mấy Tấm áp phích hình mấy nhân vật Anime mà cậu yêu thích thật xinh đẹp biết bao. Mà ngay trong chiếc tủ kính trong suốt kia hơn cô búp bê xinh đẹp đủ thứ màu tóc nét mặt khác nhau, đều đang hướng mắt về cậu như nói với cậu.
'Mừng cậu chủ đã trở về!'
Ngần Hà đi đến bên chiếc tủ, vẫy tay chào với những cô nàng búp bê xinh đẹp của mình, từng cái, từng cái tên một phong hoa tuyệt đại không hề lẫn lộn được gọi ra.
"Chào Ngân Sương! Chào Tuyết Khả! Chào Hồng Ninh! Chào Hải Đường..."
Đây chính là sở thích kỳ quái mà Ngân Hà vẫn luôn dấu kính không muốn cho ai biết, nói ra có khi là người ta lại bảo cậu biếи ŧɦái cũng nên.
Ngân Hà thích búp bê, thích cảm giác được may ra những bộ quần áo, váy đầm xinh đẹp mặc lên trên người bọn nó, để bọn nó trở nên thật lộng lẫy, xinh đẹp. Đây vốn là sở thích mà một đứa con trai không nên có, nhưng thật ngại quá, cậu là con trai và cậu lại có sở thích như vậy đấy.
Mà từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có búp bê nguyện làm bạn với cậu. Thật giống con người, nhưng lại chẳng phải con người.
Ngân Hà bất giác lại sờ sờ mặt dây chuyền trước ngực.
"Các cô có biết không, tối qua tôi đã gặp một cô gái, thật giống, thật giống A Nguyệt. Giống đến độ tôi cứ cảm thấy cô ấy chính là A Nguyệt, nhưng nếu là A Nguyệt vì sao lại chẳng nhận ra tôi?"
"Cô ấy cũng giống như A Nguyệt năm đó bảo tôi thật xinh đẹp, bất quá tôi lại chẳng thể nào tin tưởng quá lâu... Rồi rất nhanh thôi... Cô ấy cũng sẽ lại giống như A Nguyệt nhận ra sự xấu xí của tôi... Tôi không tin đâu, sẽ không tin đâu..."
Ngân Hà vừa nói vừa mở tủ, lấy ra một cô búp bê da trắng môi hồng, dưới khóe mắt lại điểm thêm một nốt ruồi nhỏ. Cô búp bê này đặc biệt khác với những cô búp bê ở đây, mái tóc đen tuyền được cắt ngắn quá vai, hoạt bát mà nâng cao khóe miệng.
"A Nguyệt! Hiện tại...cậu vẫn tốt chứ?"
Vuốt vuốt gương mặt cô búp bê, Ngân Hà khẽ hỏi nhỏ. Giọng cậu như thì thầm với chính mình, ấm áp mà lại bi thương hòa cùng không gian rồi tan biến mất.