Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người ta nói "Xem phim thì phải ăn bắp rang, ngắm nhân sinh thì phải uống trà sữa", đùa đấy! Đây là tác giả nói, mà cũng vì hiện tại hai nhân vật chính của chúng ta đang ngồi ở một một tiệm trà sữa và làm một việc vô cùng nhàm chán là đoán xem người khách tiếp theo bước vào tiệm là nam hay nữ.
"Tôi đoán là nam."
"Em nghĩ là không phải đâu. Trà sữa ở đây ngọt như vậy! Nam giới nhất định không thích."
"Cá gì với tôi!"
"Cá...cái gì ạ?"
"Là tôi đang hỏi cậu cơ mà! Thôi mệt quá, nếu tôi đoán trúng búng trán cậu một cái."
Vậy là cả hai cùng ngồi hóng mắt ra cửa chờ đợi.
Trong lúc này không khí xung quanh hai người vậy mà lại phá lệ hòa hợp đến lạ thường, cứ như một đôi nam nữ yêu nhau lâu lắm rồi đang cùng nhau ngồi ở một góc quán trà sữa lãng mạn ngắm nhân sinh, ngắm dòng đời trôi, nghĩ chuyện tương lai, thêu dệt nên một hình ảnh yêu đương tuyệt mỹ. Một chữ 'Mặn'! Quả thực rất 'mặn' nồng.
Bất giác đâu đó trong một góc quán có vài ba cặp mắt phát sáng chú ý tới.
"Đẹp đôi ghê tụi mày ơi!"
Một nữ sinh đeo kính reo lên.
"Mày đoán xem ai Công ai Thụ."
Một cô khác tròn mắt che miệng cười hí hí.
"Nói gì thế! Đây nhất định là một cặp Bách Hợp."
Lượt này cô bạn trẻ tiếp theo vỗ đùi bốp bốp, ha hả cười.
Cả ba lại tiếp tục liên tưởng, tiếp tục giam mình trong thế giới riêng đầy những mộng mơ 'biến th..' à mà thôi!
Trời! Nếu điều này mà để Lam Nguyệt Minh người này biết được thì nhất định sẽ bị cười nhạo một trận, đem ra giày xéo hiệp, lại tiếp tục cười nhạo. Vì hai người họ chỉ đơn giản là những đứa lạ mặt mới quen còn chưa xác định người kia giới tính gì, cong thẳng thế nào, đang rảnh rỗi không biết tiếp theo đi đâu, ăn gì nên ngồi ở đây, nơi thơ mộng này, hết đếm giày tới đoán màu áo rồi xoay qua đoán luôn giới tính người khác mà thôi.
phút sau Ngân Hà lấy tay che miệng ngáp một cái, quay qua nói với Lam Nguyệt Minh.
"Hay là chị cứ búng trán em đi, thật lâu như vậy cũng không thấy ai vào."
"Kiên nhẫn một chút." Lam Nguyệt Minh mắt không chớp đăm đăm nhìn ra cửa.
Ngân Hà sùng bái nhìn cô một cái rồi bưng ly trà sữa lên hút hút.
Chợt 'đinh' một tiếng cửa mở ra, từ bên ngoài một người đàn ông béo phục phịch bước vào. Lam Nguyệt Minh he he cười nham hiểm nhìn Ngân Hà một cái làm cậu lạnh cả người.
"Lấy cho chụy ly nha em! Nhanh nhanh dùm chồng chụy đang đợi."
Nghe xong câu này dù biết là không nên nhưng cả hai vẫn không kềm chế được 'phụt' một cái bụm miệng cười. 'Đoán sai hết hai đứa rồi'.
"Chán quá không chơi nữa."
Lam Nguyệt Minh vươn vai một cái, bưng ly trà sữa lên hút một hơi hết sạch, nhìn qua thì thấy Ngân Hà đang nghiền ngẫm xem xem mấy hộp phấn trang điểm mới mua lúc nãy.
"Thích đến vậy sao?"
"Vâng! Rất đáng yêu! Chị không nghĩ vậy sao?"Ngân Hà híp mắt cười, đưa hộp phấn sang cho Lam Nguyệt Minh xem.
"Không a ~ Thấy rất rườm rà! Tôi chỉ cần chút son dưỡng là được!"
Nói rồi, cô lấy cây son dưỡng ra bôi bôi, lại thấy Ngân Hà tròn mắt nhìn nhìn môi cô. Lam Nguyệt Minh chợt phì cười.
"Nhìn cái gì? Lạ lắm sao? Nói cậu ngốc có sai đâu nào! Mua một đống đồ hóa trang như thế mà son dưỡng lại không mua! Nhìn xem môi cậu nẻ hết cả ra vì khô rồi kìa! Lại đây!"
Cô nàng đưa tay ngoắt ngoắt như gọi cún, kêu Ngân Hà xít lại gần một chút. Ngân Hà ngơ ngác làm theo, bất thình lình Lam Nguyệt Minh tóm lấy cằm cậu kéo gần lại, làm cậu nhóc hốt hoảng hơi giãy dụa.
"Yên nào! Có ai làm gì cậu đâu." Nói đoạn, cô đưa cây son dưỡng mình vừa dùng lên nhẹ nhàng thoa lên môi Ngân Hà.
"Môi khô rồi mà còn liếm, xem đi, nứt toát ra thì xem có đau đến phát khóc không hả?"
Thoa xong, Lam Nguyệt Minh đóng nắp cây son lại rồi đưa sang cho Ngân Hà.
"Cầm lấy, cho cậu! Lần sau đừng có quên mua đấy."
Mặt Ngân Hà đỏ rần, đưa tay cầm lấy, lễ phép cảm ơn một tiếng, trong đầu lại rối như tơ vò 'Lúc nãy là hôn gián tiếp hả ta. Bậy bạ, bậy bạ!' tự nghĩ vớ vẫn rồi tại tự mắng mình, phong cách tuyệt vời như vậy nhất định chỉ có Ngân Hà mới có được.
Cậu mân mê mò mẫm cây son cả buổi mà chẳng biết chán, vuốt vuốt cái tai thỏ ở phần nắp rồi lại sờ sờ cái móc khóa hình quả dâu đính kèm trên đỉnh nắp, sau đó lại mở ra ngửi ngửi hương kẹo dâu thoang thoảng bên trong, từ đầu đến cuối là một bộ dạng ngốc chết người nhìn.
"Thích mấy thứ đồ dễ thương hả? Mặt trang điểm thành như thế! Cả cái bánh cupcake đêm qua đưa tui cũng một màu hồng tươi kawaii chết người!" Lam Nguyệt Minh thái quá diễn tả.
"Vâng! Rất thích! Vì đáng yêu mà! Đáng yêu sẽ được nhiều người thích mà không phải sao ạ?."
"Cũng đúng! Con người luôn thấy thích những thứ đáng yêu. Cậu muốn được người ta thích à? Vậy nên mới trang điểm thành một tiểu bánh bao phấn nộm đáng yêu như thế? E hèm âm mưu gì đây hả?"
Lam Nguyệt Minh tằng hắng giọng, giả vờ đăm chiêu nhìn Ngân Hà gây sức ép, chọc cậu thẹn thùng tới đỏ mặt lia lịa xua tay.
"Không phải, không phải! Chỉ là cảm giác bản thân thật xấu xí nên mới không được người khác thích! Nếu như biến thành xinh đẹp đáng yêu như vậy thì thật tốt!"
Lúc nhỏ Ngân Hà thật sự rất xấu, lại còn đen, tuy rằng bà cậu vẫn nói đây là di truyền từ ba cậu, lúc nhỏ ba cậu cũng hệt như cậu, đen đúa, vừa gầy vừa bé nhưng khi lớn lên liền thay đổi, lại còn rất đẹp trai. Mà hiện tại Ngân Hà lớn lên quả thật cũng rất xinh đẹp, dung mạo di truyền một nửa từ người mẹ hoa khôi và một nửa của người ta tài mạo xuất chúng năm nào. Bất quá Ngân Hà lại chẳng hề tin tưởng, những ký ức đen tối như một lời nguyền ám lấy cậu khiến cậu lúc nào cũng cảm thấy tự ti vô cùng, cứ luôn nghĩ rằng vì mình thật xấu nên mới chẳng được ai yêu thích, ngay cả bạn chơi chung cũng chẳng có.
"Ai nói cậu không xinh đẹp, không đáng yêu?"
Chỉ nghĩ là trêu ghẹo một chút, không ngờ Ngân Hà lại nói ra những lời như thế. Nhìn thấy cậu nhóc tự ti về bản thân mà cuối đầu trong lòng Lam Nguyệt Minh không hiểu vì cớ gì lại trở nên thật khó chịu. Cô đưa hai tay nâng mặt Ngân Hà dậy ép cậu đối diện với mình.
"Người không tự tin vào bản thân mới là xấu xí, tồi tệ nhất! Tin tôi đi, cậu rất đẹp, đẹp đến độ động lòng người."
Ngân Hà nghe Lam Nguyệt Minh nói mà trợn to đôi mắt, cảm giác bất ngờ và cảm động hòa trộn lại làm một làm tim cậu đập nhanh đến độ muốn nổ tung. Ngân Hà nghĩ nếu hiện tại những lời Lam Nguyệt nói đều là giả thì cậu cũng nguyện tin tưởng vì đôi mắt của cô gái bá đạo tùy hứng này hiện tại là một mạc chân thành đáng tin đến cùng cực.
Bất giác lòng người lại cảm thấy mình yên.
"Vâng! " Ngân Hà híp đôi mắt đã ươn ướt cười một cái với Lam Nguyệt Minh thể hiện trong lòng đã tin tưởng cô.
'Thẳng thắng ghê cơ.' Lam Nguyệt Minh nghĩ nghĩ.
"Thật ra cậu không bôi mấy thứ đó lên mặt cũng rất dễ thương mà! Người ta sẽ thích cậu thôi."
" Thật sao ạ!"
"Ừ! Nên ít dùng thôi, hại da lắm."
"Vâng!"
Thật ra thì cửa tiệm lúc nãy là chi nhánh của một công ty mỹ phẩm dưới quyền quản lý của tập đoàn Lam Thị, dù là dùng tốt đến cỡ nào thì làm cho họ mất đi một người khách, cô cũng vui lắm, nhưng cô lại quên mất chính cô là kẻ đầu sỏ dắt Ngân Hà vào cái tiệm lúc nãy chứ đâu, lại còn đầu sỏ ném son dưỡng cho Ngân hà rồi bảo lần sau đừng quên mua. Ôi chao! Mâu thuẫn ra mặt.
"Thật ra...thật ra chị cắt tóc rồi trông rất đẹp!"
"Ôi chao! Biết nịnh nữa cơ đấy!"
"Thật mà ...thật mà..."
"Biết biết! Thật ra tôi cũng rất hâm mộ cậu đấy! Cậu dám nói ra cái câu mà cả gia tộc tôi chẳng ai dám nói, nếu để lão cha tôi nghe được thì cậu chết chắc."
Ngân Hà nghe xong lập tức che miệng, rụt cổ lại nhăn nhó sợ sệt ngó ngó xung quanh. Lâm Nguyệt Minh thấy thế liền phì cười một cái, đưa tay kẹp lấy cổ cậu nhóc kéo sang vò đầu một trận.
"Cái đồ ngốc này! Lo cái gì? Tai có thính cách mấy thì nơi này cũng cách nhà tôi xa lắm, lão không nghe được đâu."
"AI NÓI TA KHÔNG NGHE THẤY?"
Một giọng nói tràn đầy phẫn nộ thình lình vang lên từ phía sau làm cả hai giật thót quên cả ngậm miệng. Ngân Hà dù nhát gan nhưng lại là người đầu tiên quay lại nhìn, phía sau là một người đàn trong trung niên tóc hoa râm, tuổi ngoài , khuôn mặt giống với Lam Nguyệt Minh đến , phần. Tuy đã có tuổi nhưng trông vẫn còn tráng kiện lắm, toàn thân không có lấy một phân mỡ thừa, là một ông chú đẹp trai, toàn thân toát ra một loại khí chất uy nghiêm làm người nể sợ.
Ngân Hà nuốt một ngụm nước bọt nhìn xuống Lam Nguyệt Minh mới nãy còn hùng hồn giờ đang che mặt cuối đầu trốn tránh 'nếu không có nhầm lẫn gì thì đây chính là lão cha mà chị ấy nói nhỉ?' Ngân Hà nghĩ, trong lòng tan nát, rối loạn, kỳ này thảm rồi, nhất định mang danh đồng phạm, bất kính với bề trên.
Mà hiện Lam Nguyệt Minh cũng chẳng khá khẩm hơn Ngân Hà là bao, trong lòng thầm mắng 'Chết tiệt! Cầu được ước thấy!' Vốn là định trốn ở ngoài ít hôm, không ngờ nhanh như vậy lại bị tóm, Lam Nguyệt Minh đau khổ bưng kín mặt.
"Quay mặt lại đây xem, có gì mà phải trốn tránh?"
Trong lúc không gian gần như chìm vào im lặng thì giọng nó đanh thép tràn đầy phẫn nộ lại vang lên, dọa Lam Nguyệt minh hết hồn lập tức xoay người lại, còn Ngân Hà thì đang trong trạng thái chết lâm sàng, muốn trốn xuống mồ ngay lập tức để khỏi phải đối diện ông chú đẹp trai đáng sợ này.
"Hì hì! Lão cha, sớm khỏe a!"
Lam Nguyệt Minh dù trong lòng bực tức đến tột độ nhưng vẫn nhanh chóng đeo lên chiếc mặt nạ tươi cười, xu nịnh cong cong khóe mắt lấy lòng người trước mặt, sau đó lại thầm mắng chính mình 'hèn hạ'.
"Nguyệt Minh, em bỏ đi cả đêm không về nhà làm mọi người lo lắm, nhất là Bác trai, mau đến xin lỗi bác trai một tiếng đi, rồi chúng ta cùng về."
Nếu tên này không lên tiếng thì nhất định Lam Nguyệt Minh sẽ không nhìn đến hắn, không phải không nhìn thấy mà là xem như một tên người chết chẳng muốn nhìn. Thảo nào lại như vậy, làm sao lại có chuyện trùng hợp như thế, nếu tên này không tọc mạch thì ai lại biết cô ở đây, nhất định là gã đã cho người theo dõi rồi quay về tố cáo cô, cái phường mách lẻo đáng chết.
Nghĩ càng thấy tức, cô quay sang lườm hắn một cái, mà không hẹn lão cha cô cũng làm y chang, ý chỉ 'chuyện nhà tôi! Chú là ai mà tự động xen vào?'
Bị ánh nhìn như muốn xuyên thấy của hai con dã thú nhà họ Lam dọa cho một phen hú hồn muốn rớt tim ra ngoài, Dương Hiếu Nghĩa sợ hãi, biết thân biết phận lùi về sau.
"Giỏi ha! Đủ lông đủ cánh rồi thì mặc sức mà bay nhảy! Các người có còn coi cái kẻ đứng đầu Lam gia này ra gì nữa không?"
"Thái thượng hoàng à! Con biết con sai rồi mà, bớt nóng bớt nóng, ở đây có người ngoài, cha nổi nóng chẳng phải sẽ mất mặt Lam gia lắm sao?"
Không biết là vô tình hay cố ý, nói đến chỗ "người ngoài" Lam Nguyệt Minh cố tình nhấn mạnh nhìn sang chỗ Dương Hiếu Nghĩa đang đứng, ánh mắt bốc hỏa như muốn gào thét 'Chờ đó đi tên khốn! Dẹp xong mối nguy lớn tôi sẽ thiêu sống anh!'
"Còn biết mất mặt sao? Nhìn xem mấy cái chuyện mà cô làm đi! Có chừa cho Lam gia một tí mặt mũi nào không? Đường đường là một tiểu thư khuê các, tóc tai ăn mặt xem có giống ai không?"
"Cha à! Con là người trong ngành thời trang mà, không ăn mặc hợp mốt sẽ bị cười vào mũi cho mà xem."
"Thôi đi! Đừng có giảo biện! Biết khôn thì nhanh cút về nhà chờ tôi xử lý."
"Biết rồi, biết rồi, tiểu nữ xin tuân mệnh."
Lúc cả đám người vừa định bước ra ngoài thì có tiếng gọi với theo.
"Chờ đã!"
Lam Nguyệt Minh chợt nghĩ, chết thật, để quên tiểu sủng vật, lúc cô quay lại thì một cái túi xách chìa ra trước mặt.
"Chị để quên đồ!"
Tên nhóc này vậy mà lại không nhẹo bắt cô đưa về nhà nữa à?
"Xin lỗi nhá! Tôi quên mất vụ phải đưa cậu về."
"Ai đây?"
Vì Lam Nguyệt Minh và Lam Húc Toàn cha cô đi song song nhau nên lúc Lam Nguyệt Minh quay lại, ông cũng quay theo, cuối xuống thì thấy một tiểu bánh bao phấn nộm đang nhìn con gái ông quyến luyến không rời, Lam Húc Toàn nhíu mày hỏi.
"Là tiểu...Ngân Hà, bạn con." Xém tí nữa thì cô phun ra từ tiểu sủng vật, nhưng hên quá thắng gấp kịp thời điểm.
"Cháu chào chú." Ngân Hà nghe điểm danh liền người người độ chào người đàn ông trước mặt.
"Gọi là bác." Lam Húc Toàn nghiêm nghị sửa sai.
"Dạ chào bác."
"Tốt! Lần sau không được học theo Nguyệt Minh nhà bác nữa, con gái phải để tóc dài biết không?"
"Dạ!"
Vì chất giọng quá uy nghiêm như ra lệnh nên nhất thời Ngân Hà cũng theo quán tính 'dạ' một tiếng, 'dạ' xong mới phát hiện hình như sai sai ở chỗ nào đó, muốn giải thích nhưng người lúc này đã xoay người bước đi, chỉ còn lại Lam Nguyệt Minh đứng đó dặn dò với bác tài xế, cùng một tên Dương Hiếu Nghĩ cứ lườm nguýt cậu không thôi.
"Tôi không đưa cậu về được nên tài xế Trương sẽ đưa cậu về! Cứ nói địa chỉ với chú ấy! Chú ấy rất tốt bụng nên không cần phải sợ đâu."
"Vâng ạ!"
Trước khi đi Lam Nguyệt Minh không quên xoa đầu cậu một cái, gọi 'Bé ngốc! Hẹn gặp lại.' Tuy chẳng hề thích cái biệt danh này nhưng không hiểu tại sao Ngân Hà lại cảm thấy có chút luyến tiếc. Lúc định đi theo tài xế Trương ra bãi xe thì chợt nhìn sang chỗ lúc Dương Hiếu Nghĩa đứng lườm cậu, bất ngờ thay, hắn vẫn đứng đó liếc xéo cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Ngân Hà nhíu nhíu mày, người này tính tình thật xấu, chắc cũng chính vì vậy mà ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này với cậu cũng vì thế mà trở nên thật tệ hại, trong lòng thầm bắt chước Lam Nguyệt Minh đặt cho hắn một cái biệt danh kêu là 'A Hoàng'.