Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Thi Linh đắc ý đợi chờ, nhưng trái lại với mong muốn của cô ta, vẻ quẫn bách trên khuôn mặt của Lam Nguyệt Minh đã không hề xuất hiện. Thay vào đó là lạnh lùng cùng giễu cợt.
"Cô cười cái gì? Chẳng lẽ tôi đoán sai? Tên nhóc kia từ đầu đến cuối một chút cũng không hề quan trọng với cô?"
Lam Nguyệt Minh trầm ngâm khiến người đối diện cũng chẳng rõ cô đang nghĩ gì, rồi lại từ tốn cất lời.
"Không! Cô đoán đúng, em ấy đối với tôi rất quan trọng."
"Vậy tại sao?..."
Lam Thi Linh nhíu chặt đôi mày vạn phần khó hiểu.
"Hừm! Tại sao hả?"
Lam Nguyệt Minh vuốt cằm tỏ vẻ suy tư như đang cố ý trêu tức Lam Thi Linh. Mà tay còn lại của cô từ nãy đến giờ vẫn luôn nắm chặt lấy tay người sau lưng một khắc cũng không tách rời.
"Tại vì, em ấy đã ở bên cạnh tôi rồi, cho nên cái gì cũng không cần thiết nữa."
Cô buông tay cậu ra, cánh tay di chuyển vòng qua eo nhỏ của cậu, kéo nhẹ một cái về phía mình.
Thân mình Ngân Hà từ một lúc trước đã cảm thấy có chút không ổn nên chỉ cần Lam Nguyệt Minh kéo nhẹ một cái thì đã tựa như không trọng lượng ngã vào ngực cô.
Lam Nguyệt Minh có hơi nghi ngờ nhìn sang nhưng bất quá lại bị đôi tai đỏ rực kia của cậu dời đi sự chú ý, cô phì cười xen lẫn xót xa nhìn người trong ngực. Không báo trước liền cuối đầu hôn lên tóc Ngân Hà.
"Lam Nguyệt Minh cô..."
Cổ họng như bị nghẹn lại, Lam Thi Linh trong lòng kịch liệt dấy lên nghi ngờ.
"Ngại quá! Cái xe tải của cô chạy vòng vòng như vậy, nhưng cũng không phải quá khó tìm đâu. Lam Thi Linh tiểu thư."
Trong lúc Lam Thi Linh thất thần thì một chất giọng từ tính vang lên đánh tan hết thảy hi vọng còn sót lại của cô ta. Từ bên ngoài, một mớ hỗn độn những người là người được buộc dính với nhau thành một bó lớn bị ném vào trong như một bao tải thịt, nặng nề vang lên một tiếng động trầm đục. Mà cùng lúc này, một bóng dáng thon dài, mái tóc tím sắc bước từng bước khoan thai tiến vào trong. Đi bên cạnh người kia là một người đàn ông dáng vẻ lạnh lùng, gương mặt lại vô cùng xinh đẹp.
Ngân Hà trân trân nhìn, cậu nhanh chóng nhận ra hai người kia là ai.
Người tóc tím vậy mà lại tỏ ra vô cùng thân thiết vẫy tay với cậu, bất quá đó chỉ là lúc đầu, sau đó người kia trừng mắt chỉ tay lên băng gạt trên đầu mình, công khai đe dọa. Miệng mở ra hợp lại cũng không phát ra âm thanh, nhưng thông qua khẩu hình có thể đọc ra được, người kia nói.
'Cậu. Chết. Chắc. Rồi.'
Ngân Hà chột dạ, co rúm thành một đoàn trong lòng Lam Nguyệt Minh.
Lam Nguyệt Minh cũng hơi bất ngờ trước tình cảnh này, xoa đầu cậu nhẹ giọng trấn an.
"Chị ấy nói đùa đấy!"
"Em biết ..."
Ngân Hà cất giọng ỉu xìu đáp lại cô.
Lam Thi Linh sau khi nhìn thấy người tiến vào, đôi mắt mở to hết cỡ suy sụp ngã xuống. Trong miệng thì thào...
"Lam Nhật Thiên..."
"Cha! Con đã về."
Người đã ông lạnh lùng xinh đẹp đã cứu Ngân Hà hóa ra chính là Lam Nhật Thiên anh trai của Lam Nguyệt Minh. Anh ta vừa mở miệng nói chuyện, xung quanh đã chìm trong chất giọng ôn nhu mềm mại hiếm gặp.
Lam Húc Toàn khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng giờ này đã toát lên vẻ mệt mỏi rối bời hiếm có. Ông không đáp lại lời con trai mình ngay lập tức mà phải mất một lúc lâu sau mới cất giọng nặng nề.
"Về là tốt rồi."
Vẫn tràn ngập sự nghiêm nghị, nhưng ẩn chứa trong đó là áy náy cùng quan tâm. Người quan sát kỹ liền có thể nhận ra, Lam Húc Toàn vậy mà lại thở phào nhẹ nhõm một cái, đáy mắt có chút rưng rưng.
Người tóc tím bên cạnh thấy hai cha con này toát ra khí chất lạnh lùng y hệt sắp làm đông cứng cả hội trường rồi, nhìn cũng không thể nhìn thêm được bèn tiến lên nắm tay Lam Nhật Thiên kéo lên phía trước, tiến về phía Lam Húc Toàn đang đứng.
"Ở nhà chẳng phải còn khóc bảo nhớ cha sao? Hiện tại còn tỏ vẻ lạnh lùng cái gì?"
Người này vừa đi vừa gỡ xuống chiếc mũ trên đầu, phần tóc tím cũng theo đó rơi xuống lộ ra mái tóc đen suông dài, hóa ra mà một cô gái ngũ quan sắc xảo, nhưng lại mang theo nét cường thế của nam nhi.
"Đường Dạ Ngôn, con dâu lần đầu ra mắt cha."
Người này đi đến trước mặt Lam Húc Toàn, liền buông tay Lam Nhật Thiên ra, không nói không rằng khụy một chân xuống hai tay nâng cao làm thành một động tác như muốn bái sư mà chào ông, khiến Lam Húc Toàn quanh năm nghiêm nghị hiện tại cơ mặt lạnh lùng cũng phải nức toát, luốn cuống không dám nhìn thẳng, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn nên ông chỉ có thể dấu diếm xấu hổ tằng hắng một tiếng gọi người đứng dậy.
"Không! Tôi không thua... Tôi không thua."
Như sợ mọi người sẽ bị một màn cha con tình thâm trước mắt làm xao nhãn Lam Thi Linh bên này đột nhiên hét lên.
Người của Tống Đằng nhanh chóng đi đến áp giải cô ta đi.
Ba người đàn ông chế trụ một người phụ nữ không phải là quá khó, nhưng Lam Thi Linh cũng đâu phải kẻ bình thường. Cô ta dùng mười năm âm thầm làm rất nhiều thứ, kể cả sức lực của bản thân cũng rèn đến mức cao nhất, đương nhiên dưới tác dụng của các loại thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, sức mạnh ấy càng được gia tăng đến tột cùng.
Lam Thi Linh không biết từ lúc nào dưới ánh mắt của mọi người mà lén lúc nuốt vào một viên thuốc. Loại thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ này có tác dụng trong phút chốc làm gia tăng sức mạnh của con người lên đến mức cao nhất, tuy nhiên vẫn đang trong thời gian thử nghiệm, Lam Thi Linh đến đường cùng rồi chỉ có thể liều mạng.
Cô ta giật gãy còng tay, vùng ra khỏi sự chế trụ của ba người đàn ông bất ngờ lao nhanh về phía Lam Nguyệt Minh đang đứng.
"Lam Nguyệt Minh, tôi không thua đâu hahaha... Cô hả hê lắm chứ gì? Nhưng mà tôi có chết cũng phải kéo cô theo."
Trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy Lam Nguyệt Minh chỉ kịp đẩy Ngân Hà sang một bên, nhanh chóng chống đỡ những đòn cực mạnh của Lam Thi Linh. Sức mạnh của cô ta quả nhiên đã tăng đến mức tốt đa, khó lòng chống đỡ.
Lam Thi Linh vén lên góc váy, bên dưới cẳng chân là một con dao thép mỏng được buộc chặt bên trong, cô ta rút dao nhắm vào mặt của Lam Nguyệt Minh mà đánh đến.
Lam Nguyệt Minh đương nhiên là người bình thường, mặc dù sức lực có lớn tới đâu, cũng khó lòng chống đỡ một kẻ điên đã dùng thuốc, hơn nữa bộ váy áo trên người đã phần nào cản trở cô.
'Bốp'
Ở phía sau Ngân Hà bất ngờ lao đến nện một đòn vào thái dương Lam Thi Linh, trong tay cậu cầm chặt một hòn đá. Đôi mắt đỏ ngầu như tu la.
Cậu xoay người để lưỡi dao kia cắm trọn vào bả vai mình, như thể không cảm nhận được đau đớn mà nâng tay bóp chặt cổ Lam Thi Linh ghìm cô ta xuống đất.
Tay cậu bóp chặt cổ cô ta, dùng hết sức lực, bóp đến mức Lam Thi Linh nghẹn đỏ cả mặt vì thiếu không khí.
"Chết tiệt! Tôi không bao giờ muốn gϊếŧ người cả, nhưng là cô ép tôi, dám động đến A Nguyệt, tôi phải gϊếŧ chết cô."
Giọng cậu rít lên khản đặc, như thể đã bị ác quỷ mượn thân, mất đi lý tính.
"Ngân Hà."
Lam Nguyệt Minh sợ Ngân Hà sẽ thật sự xuống tay, liền tiến lên ôm chặt cậu lấy cậu. Bả vai Ngân Hà cắm một lưỡi dao mỏng, đã thấm ướt máu.
"Nếu phải gϊếŧ người này, cũng nên để chị ra tay, đừng tự hủy hoại tương lai của mình vì một kẻ như thế."
Ngay lúc cô lôi Ngân Hà ra khỏi đó, một đám bộ đội đặc chủng liền xông qua, khóa chặt tay chân của Lam Thi Linh.
Cô ta vậy mà còn có sức điên cuồng gào lên.
"Hahaha Lam Nguyệt Minh, mày nhìn đi, xem ra tao cũng không thiệt thòi. Mày tránh khỏi một thằng tra nam lại vớt phải một kẻ tâm thần, nhìn vào đôi mắt của nó đi, tao nhìn thấy rồi, nó giống tao, nó là đồ điên.'
"Hahaha ... Chị nói sao? Tôi thua à? Nhưng mà thật tiếc quá, cho dù cậu ấy có là một kẻ điên tôi vẫn yêu. Còn chỉ à?"
Cô vừa hỏi vừa cầm lên hòn đá trong tay Ngân Hà, nện một cú đầy đau đớn xuống bả vai Lam Thi Linh.
"Tay nào của chị làm bị thương cậu ấy, tôi phế tay đó. Một kẻ điên tàn phế quả nhiên trông thật khó coi."
Lam Nguyệt Minh xong chuyện liền ném văng hòn đá vấy máu, lạnh lẽo nhìn Lam Thi Linh điên cuồng khó coi như vậy mà gào thét, cô xoay người liền bế Ngân Hà lên chen qua dòng người đi ra ngoài.
Lam Thi Linh đâu dễ dàng chịu phối hợp, không ngừng điên cuồng vùng vẫy. Bất quá Lam Nguyệt Minh cũng không thèm để ý đến lời cô ta nói. Lam Thi Linh điên rồi, bị cô hết lần này đến lần khác đạp đổ âm mưu tra tấn tinh thần, còn không điên sao?
Một màn kịch, một trận chiến dài nghiễm nhiên khép lại ở đó.
Lam Thi Linh tính kế cô năm, cô dùng ngày dập tắt kế hoạch của cô ta, đã kích cũng không nhỏ đi. Cô ta muốn đoạt Lam thị, trả thù Lam gia nhưng hóa ra cha cô ta mới là kẻ tội đồ, Lam Thi Linh tự hủy thanh xuân của mình vì một lý do không có thật, cô ta đổi được gì ngoài tuyệt vọng cùng suy sụp đây?
Xương tay vỡ nát kế hoạch tiêu tùng, năm như bát nước đổ đi... Lam Thi Linh mạnh miệng trọng sĩ diện như vậy, nhưng Lam Nguyệt Minh biết cô ta chẳng trụ lâu được nữa. Cô ta nhốt Tống Đằng, đoạt lại thiên thạch, ép anh ta giao ra quyền lực Tống gia. Tống Đằng yêu cô ta, nhưng Tống gia sẽ bỏ qua sao?
Nhắc đến Tống Đằng thật ra anh ta cũng thật khổ tâm. Có câu 'nước chảy đá mòn', sống với Lam Thi Linh lâu như vậy Tống Đằng dù có sắc đá đến đâu cũng không thể nào không nảy sinh tình cảm. Chỉ là anh ta thường ngày mặt lạnh, cảm xúc đều dấu trong lòng.
Lúc Lam Nguyệt Minh cứu được anh ta, chỉ thấy anh ta bình tĩnh đứng trong lồng sắt bị dây xích nặng nề xích ở cổ chân, nhưng cũng chẳng oán than nửa lời. Tống Đằng cường đại như vậy, Lam Thi Linh làm sao bắt nhốt được anh ta, chỉ có thể ngầm hiểu rằng ở đây hết chín phần là do anh ta tự nguyện.
Lam Nguyệt Minh lắc đầu cười khổ, phần còn lại giao cho Tống Đằng đi, lần này chắc chắc anh ta sẽ đủ tỉnh táo mà sử dụng não bộ của mình, không để cho Lam Thi Linh làm loạn nữa.
Tuy nhiên Lam Nguyệt Minh của lúc này cũng chẳng thể nào lường trước được việc sẽ xảy ra sau đó. Hiện tại cô trong đầu cô chỉ tồn tại một suy nghĩ duy nhất là mau chóng đưa Ngân Hà đến bệnh viện.
Lam Nguyệt Minh đi được vài bước không nghĩ lại dẫm phải váy cưới của mình, có chút chật vật. Tên Dương Hiếu Nghĩa chết tiệt nói diễn cũng phải diễn cho hoành tráng một chút, nên đính một đống đá quý trên chiếc áo cưới, hại cô mặc lên nặng muốn chết.
Tên đó đến phút cuối còn muốn chơi cô hay sao?
Thấy Lam Thi Linh bị áp giải đi rồi, mọi người trong hội trường cũng lục tục giải tán. Người nên bị bắt cũng bị bắt hết rồi, bọn họ bị dọa hú vía một phen, hiện tại phải trở về điều dưỡng lại tinh thần đã. Lần sau có bị mời đi ăn cưới nhất định phải xem xét trước.
Lam Húc Toàn thấy khách nhân ra về cũng không quá bận tâm, dù gì hôm nay cũng xảy ra một đống việc. Bọn họ cũng không còn đủ tinh lực mà phàn nàn gì gia chủ nữa đâu. Hiện tại cái khiến ông bận tâm nhất chính là cái người trùm kín mặt mày đang bị con gái ông ôm chặt trong lòng kia kìa.
Nó chắc không phải thành phần bất hảo gϊếŧ người bỏ trốn gì đâu ha?
Cũng do màn xuất hiện hoành tráng lúc đầu của Ngân Hà hiện tại đã để lại bóng ma trong trong Lòng Lam Húc Toàn, nhìn thấy cánh tay cũng y phục dính máu của cậu càng khiến ông thêm nghi ngờ mà nhíu mày đánh giá.
"Lão cha à! Không cần lo lắng đâu, em ấy là Ngân Hà."
Lam Nguyệt Minh là sao không biết hiện tại trong lòng Lam Húc Toàn đang nghĩ gì, hơn nữa ở chỗ này cũng không phải riêng mình ông mang suy nghĩ như vậy.
Vốn kế hoạch ban đầu sẽ là Đường Dạ Ngôn đến chỗ Ngân Hà bị bắt cóc, bảo hộ tốt cậu. Chờ mọi chuyện xong xuôi mới ra tay bắt người vì sợ bức dây động rừng.
Lam Thi Linh cũng thật quả quyết vì sợ Lam Nguyệt Minh tìm thấy Ngân Hà mà thuê hẳn một chiếc xe tải, nhốt người bên trong. Nơi cố định có thể dễ tìm, nhưng còn một chiếc xe đêm ngày không ở yên một chỗ, làm sao có thể dễ dàng tìm ra.
Nhưng rất tiếc cái mà cô ta không ngờ tới là lần này có Lam Nguyệt Minh lại được Đường gia giúp đỡ, mạng lưới tình báo lớn như vậy cho dù chậm mất mấy ngày nhưng cũng đã tìm ra.
Nhưng ai cũng không ngờ được là Ngân Hà lại nửa đường bỏ trốn, hơn nữa còn trở về ngay thời khắc quan trọng mà diễn một vở 'kinh dị' kịch đi sâu vào lòng người.
Lam Nguyệt Minh dám cá trong số khách quan kia trở về sẽ có không ít người nảy sinh nổi sợ với hòn đá.
Lần này trở về phải nhất định phải giáo huấn tên nhóc này một trận, tại sao có thể làm ra mấy chuyện nguy hiểm như thế này cơ chứ?
Ngân Hà thấy lam Nguyệt Minh cứ nhìn mình chằm chằm, không khỏi nuốt mấy lần nước bọt, ánh mắt này cũng quá mức dọa người đi.
Cậu nằm trong lòng cô cả thân thể trở nên cứng ngắc, không đợi ai nhắc liền tháo khẩu trang để lộ gương mặt tái nhợt ảm đạm của mình.
"Xin lỗi! Làm mọi người lo lắng rồi."
Lam Nguyệt Minh phát hỏa chưa được bao lâu liền bị bộ dạng này của cậu dập tắt toàn bộ.
Đau xót mà ôm cậu xoa xoa.
"Không sao! Không sao nữa rồi! Chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện thôi."
Giọng Lam Nguyệt Minh rất dịu dàng, khiến Ngân Hà bất giác thả lỏng. Mà lần thả lỏng này hình như có chút quá mức.
Ngân Hà cả thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, chỉ vừa 'Vâng!' một tiếng, trước mắt đã tối sầm, cứ thế nặng nề ngất đi.