Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có cơn gió nhẹ thổi qua đưa chiếc lá úa nhẹ bay bay. Trong bóng nắng vàng ươm của mùa Hạ, sơ mi trắng , quần jean xanh nhạt, người đàn với ánh mắt lạnh băng nở một nụ cười như có như không, gã gỡ ra chiếc kính râm màu trà. Ở giữa thinh không mà cất lời, đổi lại là nhận được một cái liếc mắt cùng nụ cười khinh bỉ của Lam Nguyệt Minh.
"Đúng là cao da chó dính chặt không buông."
Buông một lời chán ghét, cô kéo tay Ngân Hà trực tiếp một đường đi thẳng không ngoái đầu nhìn lại.
Ngân Hà cũng hơi bất ngờ mà trố mắt, nhưng lại dường như nhớ ra điều gì trong lòng liền 'ồ' lên một tiếng. Chả trách được, thì ra người đàn ông đẹp trai, băng lãnh, bá khí ngời ngời đứng giữa nắng vàng, hóc môn nam tính bay xa tận vài ki lô mét, mang sức sát thương cực cao kia chính là 'A Hoàng' à lộn... Dương Hiếu Nghĩa người lần trước đã lườm cậu đến muốn lác mắt ra đây mà.
"Này sao vừa thấy anh là bỏ chạy vậy hà em yêu?"
Dương Hiếu Nghĩa vừa lên sàn thì phát hiện người xem quay mông bỏ gã lại chạy mất dép, liền ba bước thành hai bước đuổi theo í ới gọi.
"Người đó là ai vậy ạ?"
Ngân Hà lén lén quay lại đằng sau nhìn nhìn, cất giọng tò mò hỏi cô.
"Gã hả? Âm hồn bất tán, thiên hạ đệ nhất ca da chó của nhà họ Dương."
Lam Nguyệt Minh bực bội bước chân nặng trì giẫm lên mặt đường, khiến nó tựa hồ muốn vỡ đến nơi.
"Này đợi anh với Lam Nguyệt Minh...Anh..."
Dương Hiếu Nghĩa thở phì phì, từ đi chuyển sang chạy mới đuổi kịp Lam Nguyệt Minh, gã đưa tay định kéo cô lại nhưng vẫn chưa chạm được đến khủy tay Lam Nguyệt Minh thì đã bị cô hất văng ra rồi.
Lam Nguyệt Minh buồn bực xoay người đối diện Dương Hiếu Nghĩa, tặng cho gã một ánh mắt lạnh băng tựa như nhìn người chết.
"Đã bảo không được theo dõi tôi mà, sao anh lại lì như vậy chứ?"
"Anh thật sự không có mà, anh thật sự tình cơ đi ngang qua đây thôi."
Dương Hiếu Nghĩa giả tạo phân trần.
"Ha, thiệt hay cho một câu 'tình cờ'!"
Cô mỉa mai cười một cái rồi dẫn Ngân Hà đi sang chỗ một gốc cây to đang tỏa bóng mát, bảo cậu chuẩn bị thôi, bọn họ sẽ ăn trưa ở chỗ này.
"Còn anh ta thì sao ạ?"
Ngân Hà nhìn sang Dương Hiếu Nghĩa vẫn cứ lẻo đẻo theo sau, mặc dù có chút không ưa nhưng vẫn lấy lệ mà hỏi một câu.
"Mặc kệ hắn!"
Lam Nguyệt Minh ngắn gọn xúc tích trả lời.
"Vâng!"
Nói rồi, Ngân Hà liền gỡ ba lô xuống bắt đầu chuẩn bị dùng bữa trưa với Lam Nguyệt Minh. Bữa trưa này Ngân Hà đã thức dậy thật sớm để làm, vì hôm qua Lam Nguyệt Minh có nói hôm nay muốn dùng đồ ăn cậu nấu nên cậu có chút mong chờ mà tỉ mỉ chuẩn bị, thật hi vọng cô sẽ thích.
Phải nói được ăn trưa trên nền cỏ xanh dưới bóng mát của một gốc anh đào là cỡ nào vui thích. Mùi cỏ thơm thanh thanh mát mát cứ đọng lại mãi ở xoang mũi chẳng chịu bay đi, nhìn lên trên, những chiếc lá xanh tươi non đang che khuất nền trời xanh rực nắng, mây trắng bay, chim ca hát, hoa nở thơm lừng.
Tuy không thể so sánh được với khung cảnh quê nhà, không khí cũng không được trong lành như ở đó, nhưng cậu vẫn phần nào đỡ nhớ quê hơn. Tâm trạng nao nao mấy bữa nay cũng ổn định lại không ít.
Đầu tiên Ngân Hà trải một một tấm vải caro trắng tím đúng style của cậu lên nền cỏ xanh, rồi lại từ bên trong giỏ lấy ra mấy chiếc hộp gỗ đựng đồ ăn truyền thống. Nắp hộp chưa mở mà mùi thơm đã ngào ngạt khiến cho người ta bụng sôi òn ọt, nước bọt ừng ực nuốt xuống.
Và đương nhiên trong số người ta đó có Lam Nguyệt Minh là người tiên phong, không chút xấu hổ mà trưng ra bộ mặt thèm thuồng.
Ngân Hà thấy cô như vậy liền phì cười một cái, mở nắp hộp, khoe ra thành quả của mình bên trong.
"Chị ăn đi! Thức ăn còn nhiều lắm, hôm nay cho chị ăn thoải mái."
Lam Nguyệt Minh nhìn bên trong nào là bánh bao hấp trắng trắng mềm mềm, vì được giữ ấm tốt nên nhiệt cũng không thay đổi là bao, nhìn kỹ sẽ thấy vẫn còn có một làn khói mỏng bốc ra quyện vào không trung.
Hộp tiếp theo đựng cơm nắm, những miếng cơm nắm hình tam giác cân cân, vừa nhìn đã biết đồ nhà làm, to hơn rất nhiều ở ngoài tiệm, đủ mọi loại hương vị. Ngoài cơm cuộn rong biển, miếng rong biển óng ánh trơn nhẵn gói bên trong là cơm trắng cùng thanh cua, trứng, cà rốt, rau...cuộn tròn lại rồi cắt ra thành miếng vừa ăn, xếp thành hình thù xinh đẹp chứa đựng biết bao nhiêu là tâm ý người làm, vừa nhìn vào là đã muốn cắn ngay một miếng.
Tôm chiên thì vàng rụm hết cả lên, rau củ được cắt tỉa gọn gàng đẹp mắt lắm,... Khiến món ăn không chỉ nhìn thơm ngon mà còn tinh xảo vạn phần, cứ như một bữa đại tiệc hiện ra trước mắt.
Mọi phiền muộn bực tức lúc nãy của Lam Nguyệt Minh cũng vì vậy mà nào còn có cơ hội tồn tại, đều như theo gió bay xa.
Không nhiều lời nữa, cô liền như vậy mà lao vào đánh chén, vừa ăn vừa không ngớt lời ngợi khen cùng trêu đùa vui vẻ ngày thường.
"Thật là ngon quá đi, sao em có thể giỏi như vậy chứ? Tiểu công chúa ơi! Nước nhà có định hòa thân không? Chị muốn cưới em về quá, để em thất thoát ra ngoài thiệt là thất sách biết không?"
Ngân Hà nghe mà mây hồng giăng đầy mặt.
'Gần đây chị ấy xem nhiều phim cổ trang quá hay sao ấy cách nói chuyện cũng ngấm mùi cổ đại luôn.'
Ngân Hà trong lòng không khỏi nghĩ thầm, mà quên bén đi mất là bản thân cậu hiện tại đang cuối đầu vân vê góc áo, hai đầu gối chụm lại quỳ kiểu mẫu trên tấm thảm, chốc chốc lại ngẫn mặt gắp đồ ăn cho Lam Nguyệt Minh, miệng mồm nhỏ nhẹ:
"Chị thích là được, ăn nhiều vào, thêm nữa không ạ?"
Trong mắt nào là nhu tình ẩn ý tấp nập trào ra, nhìn chẳng khác nào mấy vị tiểu thư thời cổ đại đại e e thẹn thẹn quỳ bên cạnh hầu chồng 'tướng công' dùng bữa hết trơn.
Khác với người trong cuộc kẻ vui người mừng, Dương Hiếu Nghĩa bên ngoài này tức tối đến muốn lộn ruột sôi gan, lườm muốn lác mắt ra mà chẳng ai thèm đối hoài gì mình, bực dọc mà đi đến ghế đá đối diện ngồi xuống.
Gã dùng chân mà giày và đám cỏ xanh bên dưới cho đỡ cơn bực mình. Bảo sao gã không đến bên kia ngồi xuống cùng bọn họ tiếp tục đâm chọt này nọ nữa à? Đùa chứ, gã tự biết thời biết thế, biết lúc Lam Nguyệt Minh đang ăn là lúc tâm hồn cô nhạy cảm nhất, chạy qua lúc này chả khác nào là rước họa vào thân. Phải biết ngay cả đến đứa bạn thân nhất còn bị cô cho ăn đá vì lúc cô đang ăn mà dám nói ra từ 'phân' nữa là gã, một đứa đang trong vòng nguy hiểm sẵn sàng bị tẩn bất kỳ lúc nào.
Cứ chờ Lam Nguyệt Minh ăn xong đi đã rồi lại tiếp tục cũng không muộn. Hừ! Rồi kiểu gì cô cũng là của gã thôi, gã tin là vậy. Chỉ là hiện tại bị cái tên mặt bánh bao kia dụ dỗ lỡ là sa ngã. Không sao! Gã nguyện tha thứ, tha thứ hết...
'Lam Nguyệt Minh cứ chờ đó, chúng ta nhất định sẽ kết hôn. Vì công chúa sinh ra vốn là dành cho hoàng tử chứ không phải là tên mặt bánh bao kia.'
Dương Hiếu Nghĩa tiện tay mà cầm lên một hòn đá, vừa nghĩ nét mặt gã càng lúc càng dữ tợn hơn. Gã vung tay một cái ném 'vèo' hòn đá vào đàn bồ câu đang hăng say mổ thức ăn, làm chúng hốt hoảng đồng loạt vỗ cánh 'vùn vụt' bay lên, vô tình mà để rơi lại vài cọng lông vũ giữa không trung.
Động tĩnh này đương nhiên không nhỏ, đối với Lam Nguyệt Minh đang ăn đến bất cần đời thì không tính nhưng với Ngân Hà thì đương nhiên không phải. Cậu nhíu nhíu mày nhìn sang, liền phát hiện Dương Hiếu Nghĩa hai mắt đỏ ngầu giận dữ mà nhìn lại cậu, ánh mắt ấy chứa đầy căm ghét và phẫn hận.
Từ nãy đến giờ đương nhiên Ngân Hà dù ngốc cũng không đến độ đoán không ra người đàn ông đối diện là ai. Gã chắc chắn chính là kẻ trong lời của của Thẩm Tú Ni ngày hôm qua, kẻ muốn hủy đi tự do của An Nguyệt. Mà theo tình hình hiện tại thì có vẻ cô ấy cũng không phải không thèm phản kháng.
Từ cách nói chuyện đến ánh mắt đều cho thấy cô chẳng qua chỉ xem tên này như một thằng hề đang nhảy qua nhảy lại mà thôi, chứ không phải lặng im để mặc gã muốn làm gì thì làm, có lẽ gã nắm được điểm yếu của cô chăng? Ngân Hà đương nhiên muốn biết lắm, nhưng cậu lại không phải thằng nhiều chuyện cứ hở ra lại đi tọc mạch chuyện đời tư của người ta. Khi nào A Nguyệt muốn nói thì nhất định cậu sẽ lắng nghe chứ không đi hỏi.
Tựa như chuyện của năm trước, nếu nói ra đảm bảo lại có người bảo sao cậu lại không cùng cô phân trần sự thật, nhưng Ngân Hà lại không nghĩ vậy, mắng cậu ngốc cũng được... Nhưng khi không lại mang một chuyện mà người kia chẳng nhớ lấy chút gì ra để nói, tựa như hỏi lại vị của chiếc bánh mà một người bị mất vị giác vừa ăn... Đổi lại cũng chỉ là một chút cảm xúc hờ hững chẳng đâu ra đâu mà thôi... Cậu không muốn nhặt chút cảm xúc đồng cảm hay vờ nhận ra, cứ để cô ấy từ từ nhớ ra cậu, sâu đậm mà nhớ ra cậu là ai vẫn tốt hơn, cậu nguyện đợi, chờ một ngày nào đó ký ức về cậu quay lại với cô.
.
Giờ ăn trưa chẳng mấy chốc đã qua, sau khi đánh chén no say đến quên trời đất rồi đột nhiên Lam Nguyệt Minh mới sực nhớ ra, ngại ngùng mà che miệng nói.
"Ha ha, thật ngại quá, chị ăn hơi nhiều, cảm ơn vì bữa ăn nha bé!"
Ngân Hà nhìn hai má của cô vẫn còn phồng lên vì ngốn đồ ăn, trong lòng không khỏi liên tưởng đến hình ảnh chú Hamster nhồi đồ ăn vào má, thật sự muốn dùng tay chọc vào thử.
Mà ngẩn ngơ thế nào không biết, Ngân Hà nghĩ rồi liền làm, ngón tay chạm vào làn da trơn nhẵn, xúc cảm ấm ấm truyền vào ngón tay tựa như dòng điện cao thế làm cậu giật bắn người hốt hoảng nhận ra mà rụt tay về, trái tim không ngừng thình thịch nhảy lên.
"A...e..m xin...xin..lỗi!"
Cậu lắp ba, lắm bắp sợ đến nhắm tịt cả mắt.
"Làm gì phải sợ như thế hả? Bộ khều hạt cơm xuống giúp chị là sai sao? Làm gì như điện giật vậy?"
Lam Nguyệt Minh dĩ nhiên hiểu lầm, không khỏi phì cười mà gặng hỏi.
Mà Ngân Hà thì hiện tại có nghe lời nào lọt tai đâu, tim dập thình thịch mãi không đừng, đến dộ cậu phải ôm tim tự vấn với lòng.
'Làm sao lại như thế? Chạm vào mặt người bạn thuở nhỏ của mình thôi mà, sao lại có phản ứng mạnh thế này vậy?'
Mà Dương Hiếu Nghĩa bên kia nhìn thấy một màn như vậy tâm tình liền như muốn đốt nhà đến nơi. Đợi lúc Lam Nguyệt Minh vừa đứng dậy hướng về phía WC mà đi, để lại một mình Ngân Hà ở chỗ này thu dọn thì liền lao qua như một cơn gió.
Ngân Hà vẫy vẫy tay với Lam Nguyệt Minh xong, thì liền cắm cuối thu dọn thì đột nhiên ầm một phát có người lao qua lôi cậu đứng dậy đè vào gốc cây anh đào. Bốn mắt nhìn nhau, Ngân Hà bị người đàn ông bận sơ mi trắng tựa như bạch mã hoàng tử trong câu chuyện thiếu nữ đây mộng mơ của mấy cô nàng mới lớn giam giữa hai cánh tay với một tư thế 'dồn tường' kiểu mẫu trong mấy quyển truyện tranh thiếu nữ.
Thần linh ơi! Ai sẽ cứu rỗi cậu đây? Đột nhiên cậu lại nhớ đến một câu thoại nào đó trong một bộ phim quên mất tựa mà cậu từng xem qua.
"Dù sóng gió có ập đến thì hãy cứ vững lòng tin là bạn vẫn có cân nặng đủ để không bị gió cuốn bay."