Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là câu chuyện diễn ra nhiều năm sau đó, khi sóng gió đã đi qua Ngân Hà nhỏ và Ánh Trăng tròn nhà cậu đã kết hôn và sống một đời sống an cư lạc nghiệp.
Sinh con đã hơn nửa năm, đây cũng là lần đầu Lam Nguyệt Minh trở lại công ty liền bị đám nhân viên cuồng nhiệt sau khi tan làm kéo quán rượu ôn chuyện cũ nên cũng có chút hết mình tới bến.
"Chồng ngốc gọi nè, vợ tổng tài ơi mau nghe đi... Chồng ngốc gọi nè, vợ tổng tài ơi mau nghe đi..."
Trong lúc cô không để ý thì điện thoại trong túi sách tuổi thân hề hề vang lên tiếng chuông (dùng phần mềm thu âm khiến cho giọng nam xinh đẹp bị bẻ thành âm sắc trẻ con) liên hồi mà không có người nhấc máy. Mà ở căn nhà hai tầng, tường ốp toàn gạch đỏ lúc này có một kẻ vừa cho con bú sữa (bằng bình sữa bé xinh) vừa lo lắng không yên chốc chốc lại lén nhìn điện thoại im lìm nãy giờ hoàn toàn không hề hiển thị có cuộc gọi đến mà hai hàng lông mày xinh đẹp khẽ chau lại.
Ngân Hà yêu thương cưng chiều nhìn xuống bé con phấn nộn tinh xảo trong lồng ngực đôi mắt khẽ khép hờ vẫn đang chu miệng nút sữa mà trong lòng ủy khuất không thôi, nước mắt không kềm được cũng lặng lẽ doanh tròng.
Cậu cùng Lam Nguyệt Minh kết hôn lâu như thế rồi, bé con cũng sinh rồi mà sao người kia cứ thỉnh thoảng lại vô tâm như thế, quả nhiên không thể nào làm người khác hết lo được.
Ngân Hà nâng tay lên lau đi dòng nước mắt chẳng biết rơi xuống từ lúc nào. Cậu khóc không phải vì giận cô, cậu chưa bao giờ dám giận cô, Lam Nguyệt Minh đối với cậu trân quý cỡ nào, sao cậu lại dám giận cơ chứ? Ngân Hà chỉ là hận chính mình bất lực, hận không thể / treo bên cạnh người mình yêu. như hình với bóng mà gắn với cô như vậy thì không cần phải lo lắng nữa rồi.
Người này mang thai tháng còn muốn lái mô tô dẫn cậu đi ra biển hóng gió, trước lúc sinh vài ngày còn muốn bế cậu lên giường... Cái tính cậy mạnh như thế biết làm thế nào đây. Dẫu biết cô luôn mang bản tính tự lập mạnh mẽ như thế, nhưng vừa sinh xong cơ thể có thể ngay lập tức khỏe lên được sao? Ngân Hà lo lắng, cực độ lo lắng.
Cậu cứ đi đi lại lại trong phòng khách, tay bế theo bé con đã say ngủ từ lúc nào, mắt luôn hướng về phía cửa không phút nào ngơi nghỉ, chỉ đợi mỗi một tiếng chuông vang lên.
Nhưng không khoảng nửa tiếng sau trả lời cậu là những tiếng lạch cạch leng keng, có người đang tra chìa khóa vào ổ.
'Cạnh'
Ngay lúc cửa vừa mở một đôi giày cao gót liền bị ném vào, tiếp theo là Lam Nguyệt Minh xuất hiện cùng một nụ cười đầy thâm ý trên môi.
"Be bé thôi, con vừa mới ngủ."
Ngân Hà cũng không nhìn đến người mà mình chờ đợi suốt mấy tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng xuất hiện, xoay người trực tiếp mang bé con vào trong phòng.
Lam Nguyệt Minh tửu lượng rất khá, hôm nay uống rất nhiều nhưng không được tính là quá say, chỉ theo bản năng muốn cười gian chọc ghẹo người kia một chút, nhưng không ngờ lại bị bơ đẹp. Cô phát hiện tình hình dường như có chút không ổn rồi, cũng không thèm mang tâm tình đùa giỡn nữa, nghiêm túc đóng lại cửa, theo Ngân Hà vào bên trong.
Từ đằng sau nhìn đến bóng lưng so với trước đây thì có chút rộng lớn hơn, hình như lại có chút cao lên. Trên người cậu mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi cùng quần thể thao đơn giản, nhưng khí chất thanh lịch nhàn nhã chẳng thể bị che lấp đi được. Thời gian đã gọt dũa hòn ngọc thô ngày xưa trở thành một viên bảo thạch tinh xảo vạn phần.
Ánh mắt ngây thơ pha thêm chút lười biếng không cần nhìn đến cũng đã vạn phần câu dẫn người xem. Cái eo thon nhỏ, bờ mông cong cong mà chỉ có Lam Nguyệt Minh mới biết được nó cỡ nào mềm dẻo cùng săn chắc, bước đi nhẹ nhàng như mèo nhỏ...
'Người ta thường nói phụ nữ sau khi sinh con sẽ có thêm vài phần mị hoặc cùng thành thục, điều này chắc chắn cũng ứng với đàn ông rồi, nhìn xem, nhìn xem, chồng ngốc này là đang cố tình quyến rũ cô sao?'
Lam Nguyệt Minh đột nhiên cảm thấy men say trong người tăng thêm mấy phần, mặt nghẹn đến độ đỏ hồng lên, hơi nóng như muốn bung tỏa rồi, thật là muốn lao vào chiếm đoạt, khi dễ cái sự thanh lịch thuần khiết kia để nó tan rã ra thành ngàn mảnh, trở nên dâm mỹ tột cùng.
Lúc này, Ngân Hà cũng vừa vặn đặt bé con ngủ say vào nôi ngủ, cuối đầu đi ra định hâm nóng lại bữa tối cho Lam Nguyệt Minh thì bị cô níu tay kéo lại bắt ngẩng đầu.
'Quả nhiên khóc rồi.'
Lam Nguyệt Minh thầm nghĩ. Tên nhóc từ sau lúc cô sinh con lại cư nhiên bị 'trầm cảm sau sinh'. Cứ lo được lo mất, sợ này sợ nọ hệt như hồi còn nhỏ. Có đêm cô khát nước tỉnh dậy định đi uống thì phát hiện Ngân Hà ngồi ở một góc thút tha thút thít, thấy cô tỉnh dậy nhìn cậu thì rối rít xin lỗi cô, bảo vì cậu mà bụng cô vĩnh viễn để lại một vết sẹo, rồi tự trách này kia... Bảo cô đừng vì đau quá bỏ cậu, đừng có cậy mạnh, cậu lo lắng lắm, nói rồi lại khóc... Dỗ đến cực khổ.
Cô sao lại quên mất vụ này, hôm nay lại có chút quá đà, bỏ tên nhóc này ở nhà một mình, khóc rồi, khóc rồi, giờ lại phải tìm cách dỗ thôi.
"Vợ ăn cơm chưa? Để chồng đi làm."
Ngân Hà giọng buồn buồn cất lên.
"Không muốn ăn đâu! Hiện tại chỉ muốn ăn em thôi, chồng ngốc ơi!"
Lam Nguyệt Minh nâng tay xoa xoa tóc mái của cậu, cười tà lên tiếng. Đôi môi thấm đẫm men say mà đưa đến áp vào cánh môi mềm mại của cậu chậm rãi mút mát. Từng tiếng 'chùn chụt' ái mụi vang lên đủ khiến người trong mười thước nghe thấy đỏ mặt tim đập nhanh mà che tai chạy trốn.
Ngân Hà hai mắt đỏ hồng, gương mặt cũng vì tình sắc mà như thoa lên một lớp chu sa đỏ, hệt như y phục tân nương ngày cưới, cả người vô lực giao phó cho Lam Nguyệt Minh từng bước từng bước hôn xuống đồng thời ép sát cậu lên vách tường mà xâm chiếm. Tay cô đặt bên dưới mông cậu, từ từ nâng lên, để đôi chân dài hữu lực kia quấn lên eo mình.
Lúc này trong lòng Lam Nguyệt Minh liền nhiệt tình vỗ tay ngàn cái, 'Bắt được rồi'. Quả nhiên chồng ngốc, dù có lớn thêm bao nhiêu tuổi cũng không tài nào có thể chống lại được chiêu này của cô, vẫn luôn như tiểu sủng vật ngoan ngoãn thuận theo. Ở công ty thì thì nghiêm túc, cẩn trọng, chỉ có khi ở bên cô mới bộc lộ ra hết mặt ngây ngô mặc người khi dễ này.
Từng nụ hôn nhỏ vụn theo từng hồi tim đập cũng chậm rãi gia tốc, từ hôn phớt nhẹ nhàng chuyển sang cắи ʍút̼ mãnh liệt. Chiếc lưỡi hư hỏng của Lam Nguyệt Minh nào chịu ngồi yên, cứ nhất quyết tìm đường khai mở đôi môi kia chui vào bên trong mà luồn lách khám phá, với sâu vào bên trong không từ bỏ một ngóc ngách nào. Chiếc lưỡi tinh nghịch ấy trêu chọc chiếc lưỡi bị động nãy giờ vẫn lặng im thinh thích kia, cuốn lấy nó, đánh thức nó sau một giấc ngủ đông dài đằng đẳng để rồi chỉ sau một lúc chiếc lưỡi bị động kia cũng chậm rãi đáp lại mà cuốn theo vũ điệu điên cuồng nọ.
Sau vài phút, tưởng chừng như sự thiếu dưỡng khí đã làm trời đất tối sầm đảo điên, hai đôi môi cùng hai chiếc lưỡi tạm thời chia cách để buồng phổi nghẹn ngào có thêm dưỡng khí. Mà bên môi họ một sợ chỉ bạc vẫn còn vươn.
"Đi!"
Lam Nguyệt Minh vừa lấy lại được nhịp thở bình thường liền giữ nguyên tư thế lúc nảy, bế cậu ra sô pha ngoài phòng khách, cưng chiều mà đặt cậu xuống dưới thân.
"Giận sao?"
Lam Nguyệt Minh cười tà mị hôn chóc một cái lên cổ cậu hỏi.
"Em không có."
Ngân Hà trong đôi mắt nhập nhèm hơi nước vô thức ôm chặt lấy cô để cô càng sát hơn dán vào cơ thể cậu.
"Nói dối."
Cô cắn một cái lên chiếc cổ thanh mảnh thon dài, lại đưa tay xuống mạnh bạo bóp lấy mông cậu.
"Nói dối là phải chịu phạt biết không?"
Nào là trêu chọc, dụ dỗ trong một câu nói ẩn chứa quá nhiều hàm ý.
"Hức... Em không có thật mà."
Ngân Hà ủy khuất nói mà biểu tình trên mặt lại như phản lại cậu, bộc phát theo tâm tình, cậu cắn lấy bờ môi dưới nâng mắt nhìn cô đầy ý thuận theo. Biểu cảm hệt như câu dẫn 'Hãy phạt em đi...'
Và đương nhiên Lam Nguyệt Minh không hề phụ lòng cậu, cười tà nịnh véo lấy bờ mông mềm dẻo kia mà nói.
"Có hay không cũng đều muốn phạt em... Chị thật đói lắm rồi. Chồng ngốc đáng yêu ạ!"
Nói rồi cô lại hôn xuống cần cổ trắng nõn kia, từng hồi cắи ʍút̼, từng dấu , từng dấu ô mai chậm rãi hiện lên trên chiếc cổ nõn nà mà theo đó là từng món, từng món y phục cũng được tháo xuống. Đến cuối cùng trên người Ngân Hà chỉ còn lại mỗi chiếc áo thun trắng mỏng hờ hững che lấp cảnh xuân. Mà bên dưới chiếc áo thun mỏng, cự vật xinh đẹp cũng chậm rãi ngóc đầu.
Ngân Hà mặt đỏ hồng như say nắng trong đêm, đôi tay vô lực treo trên người Lam Nguyệt Minh mà hai chiếc đầu gối tinh xảo lại cố khép vào như che đi thứ cảnh sắc màu mỡ xanh tươi kia. Cậu thở từng hơi nặng nhọc dâm mỹ, đôi môi sưng tấy, đôi mắt nhuốm tình sắc mà trở nên mờ mịt...
Lam Nguyệt Minh ngước nhìn tác phẩm của mình mà tỏ ra vô cùng hài lòng. Cô đưa một ngón tay lên miệng làm ra động tác im lặng, sau đó mở miệng nhẹ giọng nói.
"Đừng gấp, còn nhiều thứ hay lắm chờ em đó."
Cô nói rồi với tay về phía lọ đựng bút trên bàn lấy đến một chiếc kéo cắt giấy. Lúc Ngân Hà nhìn thấy thứ này liền sợ hãi không thôi, không ngừng thối lui về phía sau, nhưng rất nhanh đã bị Lam Nguyệt Minh tóm lấy cổ chân lôi về.
Cậu thút thít rơi nước mắt, vừa ủy khuất vừa gấp gáp đến độ gần như không thở được. Luôn miệng nói:
"Đừng mà...không cần."
Lam Nguyệt Minh thấy thế liền ôm lấy cậu hôn lên môi thổi cho cậu một chút dưỡng khí, vừa lau nước mắt cho cậu vừa nói.
"Không như em nghĩ đâu mà... Tin chị đi."
Ngân Hà, híc híc tuy sợ hãi nhưng vẫn thuận theo cô. Lam Nguyệt Minh đương nhiên thích chết dáng vẻ trăm phần trăm ỉ lại cô, giao phó bản thân cho cô của cậu, cũng không chần chừ thêm nữa nâng kéo hai, ba đã cắt đi hai miếng vải tròn vo đối xứng hai bên trên ngực áo Ngân Hà, quả thù du chính đỏ hồng hào hơi hơi dựng lên bài khai trong không khi mời người đến hái. Lam Nguyệt Minh liếm môi, ném kéo, không một chút dấu hiệu bắt đầu liền cuối đầu cắи ʍút̼ hai quả nhỏ đáng yêu.
"Ư..."
Tiếng rêи ɾỉ nỉ non bất ngờ phát ra, lại như kềm chế mà bị nuốt vào. Nhưng âm bất ngờ này lại không tài nào thoát khỏi đôi tai của tuyệt đại tinh Anh Lam Nguyệt Minh được. Như một lời cổ động vô tình, cô nâng tay đặt đến bên quả chín còn lại xoa nắn giày vò, rất nhanh , rất nhanh, hai quả chín ấy như được tới tiêu chăm sóc mà càng ngày càng đỏ mọng săn cứng lại nhô cao thêm mà mời mọc. Túp lều be bé bên dưới lớp áo thun mỏng cũng không kềm chế được mà ngày một nhô cao, hệt như chủ nhân nó, thút thít không thành tiếng mà trào nước mắt.
Mà Lam Nguyệt Minh đương nhiên không thể nào tha cho túp lều này, tay còn lại của cô chậm rãi vuốt lên phần thịt trơn nhẵn của bắp đùi xinh đẹp, từ tốn mà tách ra đôi chân khép chặt chạm đến túp lều xinh xinh lấp lánh ánh nước mà lên xuống ma sát.
"Ư...a...hức!"
Tiếng nức nở rất phối hợp lại vang lên. Hai tay Ngân hà luồn vào tóc cô vô thức rêи ɾỉ.
Lam Nguyệt Minh đương nhiên vui vẻ ra mặt, càng mạnh mẽ tiến công. Bàn tay hư hỏng ấy không dừng lại mà xuôi xuống bên dưới bạn lấy đôi cầu be bé tròn tròn mà nhẹ nhàng mát xa. Còn rất xấu xa mà ngẩng đầu cười với cậu, tiếp đó lại hôn xuống khuôn miệng nghẹn ngào.
Từng tiếng chóc chóc dâm mỹ lại vang lên. Bất ngờ Ngân Hà mở to mắt 'hức' một tiếng nho nhỏ trong cổ họng vang lên. Bên dưới cậu một ngón tay thon dài hư hỏng đảo quanh cửa mật động lại không một chút báo trước bá đạo mà xâm tiến vào bên trong, ngừng một chút rồi chậm rãi xoay tròn, ra vào, chờ cho cậu hơi quen thuộc với việc bị tiến nhập thì một ngón tay khác lại chậm rãi len vào.
---------------------------------------------
(Thỉnh các bạn độc giả chớ hụt hẫng vẫn còn một phần, vì (H) quá dài nên chỉ có thể chia thành chương mà up!)
Tác giả J: "Aizzz! Ai nói làm chồng thì chỉ có thể ở phía trên nào? Ha ha ha ta hôm nay chính là viết ra một cảnh chứng thực điều này."
[Lâm-kun ơi! Mình thực hiện lời hứa với cậu rồi nè! Hì hì cảm ơn vì cậu đã luôn theo dõi và ủng hộ mình. Thi tốt nhé! Cố lên!]