Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Nguyệt Minh cùng Ngân Hà từ bệnh viện trở về cũng đã gần nửa đêm. Từ lúc tiêm thuốc cho đến hiện tại không khí giữa hai người luôn là thập phần lúng túng. Ngân Hà ngay cả lúc phải rút kim truyền dịch cũng là tự mình cắn gối, còn Lam Nguyệt Minh thì cứ mãi canh cánh trong lòng vì cái loại cảm xúc lạ thường mới phát sinh khi nãy của bản thân.
Cả hai ngồi trong xe, ngay cả nhìn cũng không dám trực diện nhìn đối phương, cả một đường toàn là Lam Nguyệt Minh dồn hết tâm huyết, mãnh liệt hơn bao giờ hết nắm lấy vô lăng chuyên tâm lái xe. Ngân Hà giả ngu, mặc dù là ngu thật, tập trung hết lực chú ý bên ngoài cửa kính, chuyên tâm ngắm cảnh vật bên đường.
Lúc gần đến nhà, Ngân Hà lại như cũ tỏ ý muốn Lam Nguyệt Minh dừng ngoài đường lớn, vì đường vô rất hẹp, tưởng rằng cô sẽ giống tài xế Trương lúc trước thả cậu ở ven đường, ai ngờ Lam Nguyệt Minh lại nhất quyết không chịu.
"Cậu xem cậu đi đường còn không vững thế kia, bảo tôi để cậu về một mình mà yên tâm được sao? Đợi đó, tôi tìm bãi đỗ xe rồi cùng cậu vào trong."
'Ít ra cũng phải gặp mặt người nhà cậu ta xin lỗi vì vụ em trai mình cắn con nhà người ta ra nông nỗi này chứ, sao có thể qua loa được.' Lam Nguyệt Minh nghĩ thầm.
Ngân Hà thấy Lam Nguyệt Minh kiên quyết như vậy, không thể nào lay chuyển được tâm tư cô nên đành phải thuận theo, dù gì cũng là cùng cậu đi thêm có một đoạn.
Kỳ thực hẻm nhỏ dẫn vào nhà Ngân Hà ban đêm rất tối, đèn đường hư hơn một tuần vẫn chưa thấy ai đến sửa, người dân xung quanh xem như cũng đã quá quen thuộc với cảnh này, dâm ba bữa là lại hư một lần, đi riết cũng chẳng thấy sợ, nhưng người mới đến lần đầu thì thật sự sẽ bị khung cảnh làm cho rợn người không ít.
Ngân Hà cũng vài bận chứng kiến cậu thanh niên cháu trai nhà dì Lý hàng xóm mới dưới quê lên chơi, lúc đi ra khỏi hẻm trời vẫn còn sáng lắm, lúc trở về thì đã tối đen như mực, ở khu này buổi tối mọi người đóng cửa rất sớm, cũng ít ra đường giao lưu gì với ai, toàn người già sống, nghe nói bọn trẻ chuyển hết và trung tâm thành phố cho tiện việc đi làm rồi. Còn cha Ngân Hà thì lại nghĩ đến đặc thù công việc của mẹ cậu nên chọn mua nơi này để có được không gian yên tĩnh.
Trở lại với cậu thanh niên lúc nãy Ngân Hà nhắc đến, cậu ta nhìn nguyên con đường tối om, đâu đó ở cuối xóm, người công nhân quét đường đang rào rạt khua chổi, mấy ánh đèn đỏ leo lét tỏa ra từ mấy bệ thờ thiên địa trước mấy ngôi nhà đã tắt đèn đóng cửa, cùng với cặp đèn lồng đỏ lập lòe trước cổng một căn nhà cổ khác trong khu hắc ra thứ ánh sáng mập mờ khiến người ta có chút lạnh gáy, lúc đó cậu thanh niên đó đứng chết trân luôn, cứ tưởng là lạc vào phố ma của người Tàu, phải dùng hết can đảm nuốt nước bọt ừng ực rồi nhắm mắt chạy ào vào trong, lúc đó Ngân Hà tình cờ ra ngoài ném rác, cậu ta còn xém va phải người cậu, tình hình thật sự thảm không thể tả.
Ngân Hà nghĩ tới chuyện cậu thanh niên lần đó lại bất giác nhìn sang Lam Nguyệt Minh, thoáng thấy vẻ điềm tỉnh vẫn còn trên khuôn mặt cô liền thở phào một cái, nhưng rất nhanh cậu lại chợt nghĩ:
'Chị ấy mạnh mẽ như thế, tự lập như thế chắc sẽ không sợ đâu ha? Nhưng dù gì thì cũng là con gái, mấy bạn nữ lớp mình vẫn hay bảo rất sợ tối, sợ ma, quỷ gì đó, với khung cảnh như hiện tại, anh thanh niên lần trước còn sợ huống gì chị ấy? Có khi nào chị ấy đang cố tỏ ra bình tĩnh không?'
Ngân Hà đấu tranh trong lòng cực lâu, sau đó mon men đi đến kế bên Lam Nguyệt Minh, hít một hơi thật sâu ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết như sắp sửa phải ra một quyết định gì đó lớn lao lắm, thình lình cậu nắm lấy tay Lam Nguyệt Minh, trong cổ họng vang lên giọng nói rụt rè, khàn khàn.
"Ở đây tối lắm...để em dắt chị đi."
Lam Nguyệt Minh hơi ngẩn ra vì hành động bất ngờ của cậu nhóc, mãi một sau mới định thần lại 'ừ' một tiếng. Không biết có phải vì sốt hay không mà Lam Nguyệt Minh lại cảm thấy bàn tay Ngân Hà nắm lấy cô cực kỳ nóng ấm.
Lam Nguyệt Minh sống đến từng tuổi này rồi, tay đàn ông cũng không phải chưa từng nắm, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên Lam Nguyệt Minh cảm thấy tuyệt như vậy, không bao hàm ý nghĩa dung tục nào khác, chỉ đơn thuần là xúc cảm đến từ tay của Ngân Hà rất khác biệt, tay của cậu cũng không được dày rộng như tay những người đàn ông khác, ngón tay lại khá dài, chạm vào không hề mềm nhũn như của mấy cô nàng, cũng không thô ráp như của cánh mày râu. Mềm mại, ấm áp, thon nhỏ nhưng lại tràn đầy cảm giác vững trải khiến người ta cảm thấy yên lòng mà khi nhìn vào bản thân của cậu người khác sẽ khó lòng thấy được, sự vững trải này như đang ẩn nhẫn ở một nơi nào đó sâu bên trong cậu, chỉ tùy thời xuất hiện.
Lam Nguyệt Minh nhìn cậu nhóc đang đi phía trước, đường khá tôi nên cô cũng chỉ thấy được loáng thoáng hình dáng cao gầy kia mà thôi. Nhóc con mới khi nãy còn khóc nháo không chịu tiêm thuốc vậy mà hiện tại đang đi trước dẫn đường, bàn tay nhỏ mềm dẻo nắm chặt lấy tay cô như cố trấn an, rõ ràng bản thân nhát như vậy lại còn muốn bảo vệ cô khỏi những nỗi sợ của bóng tối ở chỗ này, thật là ngốc hết chỗ nói, nhưng bất quá Lam Nguyệt Minh cô thật thích.
Lam Nguyệt Minh từ tiểu học đã là dân nghiện phim kinh dị chính hiệu, bảo cô sợ tối, sợ ma chính là xem thường cô rồi, nhưng hiện tại lại có người mặc kệ bản thân cho rằng cô sợ tối, sợ ma mà nhiệt huyết bừng bừng tỏ ý muốn bảo vệ cô, Lam Nguyệt Minh lại không hề cảm thấy bị vũ nhục một chút nào, còn có ý muốn hùa theo cậu ta một chút, tận lực tận hưởng cảm giác được người khác bảo hộ lần đầu tiên trong đời này, cũng giấu luôn ý định lấy điện thoại ra mở đèn soi đường, cứ để mặt cậu nhóc này thể hiện vậy.
"Tối thật đấy, không biết thình lình có thứ gì xuất hiện không nữa."
Lam Nguyệt Minh lơ đãng buông lời, cảm giác như bản thân không hề sợ nhưng giọng lại lại không kềm chế được mà run rẩy, đương nhiên là % giả vờ.
Sau đó liền cảm thấy từ bàn tay nhỏ của Ngân Hà lực nắm gia tăng không ít, lại còn cố tình đi gần lại lại với Lam Nguyệt Minh, giọng nói rụt rè trấn an.
"Không sao đâu, có em mà. Em bảo hộ chị, cũng sắp đến nhà em rồi."
Trong bóng tối nhập nhòe mà Ngân Hà không thấy được, Lam Nguyệt Minh chậm rãi câu lên khóe miệng.
.
"Nhà em sớm vậy đã ngủ rồi sao?"
Nhìn vào ngôi nhà hai tầng đèn đóm tối om, Lam Nguyệt Minh không khỏi có chút thắc mắc.
"Không phải đâu ạ! Vì hiện tại chẳng có ai ở nhà thôi."
Ngân Hà vừa lục tìm chìa khóa trong cặp, vừa trả lời Lam Nguyệt Minh.
"Vậy thì chị càng không thể để em ở nhà một mình được, bác sĩ nói rất có thể về khuya em lại phát sốt vì thuốc hết tác dụng, để em một mình rất nguy hiểm, hay chúng ta đến nhà chị ngủ lại một đêm nhé!"
"Không sao đâu ạ! Em ở nhà một mình quen rồi."
Lam Nguyệt Minh nghe xong câu này thoáng giật mình trợn mắt, 'quen rồi?'.
Chợt nhớ lại lúc trước Ngân Hà bị cô lôi vào khách sạn cả đêm cũng không thấy người nhà em ấy có chút động tĩnh gì, lúc đó Lam Nguyệt Minh cứ nghĩ Ngân Hà đã thành niên nên đi qua đêm cũng không sao, ai dè cậu ấy chỉ mới là một thằng nhóc tuổi. Nghĩ đến đây Lam Nguyệt Minh có chút đăm chiêu nhìn Ngân Hà 'Tên nhóc này rốt cuộc bình thường làm sao mà tồn tại đây?'.
Nhớ lại năm Lam Nguyệt Minh tuổi cuộc sống cũng chỉ tồn tại hai việc là ăn và học, lúc trở về lần nào cũng nhìn thấy ánh đèn tràn ngập căn biệt thự to đùng, cha cô chưng nguyên khuôn mặt quanh năm một biểu cảm lạnh tanh nói với cô một câu quen thuộc 'Về rồi đó à?'.
Tuy Lam Nguyệt Minh thật sự không quá thích tính tình bảo thủ cùng cách làm việc của cha mình nhưng mỗi lúc mệt mỏi trở về nghe được đâu nói của cha, nhìn thấy ông dù bận trăm công nghìn việc vẫn rất quy cũ trở về nhà đúng giờ đón cô, cùng với cô ăn một bữa cơm thì cõi lòng bỗng chốc như được sửi ấm, mệt mỏi phút chốc cũng tan biến mất.
Ngân Hà bất quá cũng chỉ là một đứa nhóc, vẻ mặt hồn nhiên, giọng điệu ngây ngô lại có thể nhẹ như không nói ra một câu hàm chứa biết bao nhiêu cô tịch như vậy, 'quen rồi' rốt cuộc là bao lâu?
"Nếu em đã ngại đến nhà chị hay là để chị ở lại đây đêm nay chăm sóc em nha!"
Lam Nguyệt Minh biết mình nói ra một câu như vậy kỳ thực mặt dày đã đạt đến trình độ thượng thừa rồi đi, rõ ràng lạ hoắc, mới gặp được hai lần đã không chút mặt mũi xin ở lại nhà người ta qua đêm, dù là với ý tốt nhưng kỳ thực có chút không được thỏa đáng cho lắm.
"Ngoài đường tối lắm, chị không dám đi ra một mình."
Lam Nguyệt Minh nghĩ nghĩ lại bồi thêm một câu, như để hợp lý hóa lý do xin ở lại của mình.
Trầm ngâm suy nghĩ một chút Ngân Hà liền gật đầu, nếu hiện tại cậu lại đưa Lam Nguyệt Minh ra ngoài, thì lúc nãy còn để cô tiễn mình một đoạn làm gì? Nếu cô ấy lại đề nghị tiễn cậu thì cái vòng lẫn quẫn này bao giờ mới kết thúc chứ?
Bây giờ cũng muộn như vậy, hơn nữa Lam Nguyệt Minh còn là ân nhân của cậu, tiền viện phí của cậu cũng là người ta trả cho dù lúc nãy cậu có cố chấp muốn trả lại nhưng Lam Nguyệt Minh từ chối hết nước hết cái nói đó là thay em họ cô trả nợ cho cậu, không cần phải tính toán, nhưng vẫn là cậu nên mời cậu ta vào nhà uống miếng nước ăn miếng bánh xem như cảm ơn người ta mới phải. Lam Nguyệt Minh đưa cậu về cả quãng đường như vậy ngay cả cơm tối cũng chưa ăn theo lẽ cũng nên mời người ta một bữa đi.
Ngân Hà mở cổng, dò dẫm một lúc tìm công tắc đèn trên bức tường rào, 'tách' một cái cả khu vườn nhỏ lúc nãy còn tối om không thấy rõ mười đầu ngón tay hiện tại đã như tưng bừng nhộn nhịp, ánh đèn nhỏ đủ màu sắc móc trên những nhánh cây không ngừng nhấp nháy. Phía dưới mỗi gốc cây, khóm hoa cũng đều được đặt một bóng đèn vàng nho nhỏ bỏ trong một quả cầu bằng nhựa trong suốt rỗng ruột, trạm trổ hoa văn trăng sao xinh đẹp đang không ngừng phát sáng.
Lam Nguyệt Minh tinh mắt còn phát hiện đằng xa xa trong khu vườn mấy mầm rau cải con be bé tươi tốt đang khoe màu xanh mát, mấy quả cà chua bi bé nhỏ đỏ mọng dưới ánh đèn bóng loáng chờ người hái xuống, hình như còn có hành cùng nhiều loại rau khác khó bắt gặp ở chốn thị thành. Một khu vườn nhỏ như vậy lại làm Lam Nguyệt Minh hứng thú không ngừng muốn đi thăm thú một chút, nhưng tình hình hiện tại có vẻ không cho phép nên thôi chờ dịp khác vậy.
Vào đến bên trong Ngân Hà thật lễ phép dọn ra một chỗ trống trên chiếc sô pha bừa bải mời Lam Nguyệt Minh ngồi, sau đó lấy một ít đồ ăn vặt cùng nước trái cây ra mời cô còn bản thân thì lại như thường lệ lao vào lau dọn mớ lộn xộn để lại sau buổi chiều.
"Này, em đang ốm mà, để mai rồi hãy dọn."
Thấy Ngân Hà hì hục lau dọn khiến lam Nguyệt Minh có chút kềm lòng không được, nhưng bản thân lại là khách, không thể tùy tiện chạm vào đồ nhà người ta được.
"Không sao đâu ạ! Nếu để đến ngày mai thì sẽ bốc mùi mất, em dọn một chút là xong thôi. Hì hì, xin lỗi nha! Nhà m bừa bộn quá đi."
Quả nhiên Ngân Hà quen tay dọn một loáng là xong, lại vào trong bếp gọt gọt cắt cắt. Lam Nguyệt Minh đang bận nhắn tin về cho lão cha là tối nay không về nhà, Tiểu Hà lần trước ông ấy gặp ốm rồi, ngại không đến nhà mình được nên cô phải ở lại chăm sóc, đôi tay vừa bấm nút gửi cái mũi thính liền nhanh chóng phát hiện được hương thơm đồ ăn từ dưới bếp bốc lên, làm cái bụng đói meo từ buổi chiều của cô sôi lên òn ọt.
"Em nấu gì mà thơm thế?" Lam Nguyệt Minh ngồi trên phòng khách gọi với xuống.
"Là mì ạ!"
"Chị xuống giúp em nhé!"
"Không cần đâu ạ! Em sắp xong rồi."
"Nhanh lên một chút nhé! Chị đói lắm rồi."
Lam Nguyệt Minh không biết xấu hổ đòi hỏi, bắt chéo chân ngồi chờ ăn. Đợi mãi đợi mãi, cũng chẵng biết bị lý do gì thôi thúc, Lam Nguyệt Minh đứng lên lò dò đi xuống bếp.
Ngân Hà lúc này đang đeo một chiếc tạp dề màu lam có kẻ sọc caro, phía trên còn thêu thêm hình một chú mèo con nho nhỏ màu đen trông cực kỳ đáng yêu, tuy chỉ là nấu một món ăn đơn giản nhưng trông cậu cực kỳ chuyên tâm, nhìn bóng dáng qua qua lại lại trong bếp hệt như một cô vợ nhỏ đảm đang tận tụy.
Lam Nguyệt Minh khẽ bật cười, trong lòng không tránh khỏi việc liên tưởng hình ảnh bản thân hiện tại thật sự có chút giống mấy lão chồng đi làm về bụng dạ đói meo, ngồi yên một góc chờ cơm vợ nấu, bị mùi thơm của đồ ăn hung cho tâm thần bất định, sốt hết cả ruột luôn.
----------------------------------------------------
J. Đại Đế: Hai ngày cuối tuần qua đi quá nhanh !! Bảo bảo ủy khuất a ~ Tuần sau lại phải chiến đấu nhiệt tình mà ôn thi TN! Conan movie chiếu rồi mà còn chưa xem được !! Giản lược chữ bi thống-ing !! Hi vọng vẫn sẽ có thời gian mà viết tiếp truyện!! Mặc kệ mưa gió bão bùng, vì một lý tưởng mà tiến về phía trước ta nhất định không bỏ cuộc đâu!!!