[À, ờm… Tosa-kun?]
Một tiếng nói lặng lẽ khiến tôi dừng lại. Thứ sáu, tan học. Sau khi cất đồ của bản thân vào trong tủ khóa dọc hành lang, tôi đứng ngoài cửa vào lớp và quan sát cô gái đang ở ngay trước mặt tôi trong sự ngạc nhiên. Cô là một nữ sinh nhưng lại trông khá là trưởng thành, với đôi mắt đen láy, mái tóc đen được cắt ngắn và làn da trắng sứ. Tuy cô ấy có một chút không khí của một người mọt sách nhưng có vẻ lại rất dễ thương. Cô gái này không phải học sinh lớp tôi, và từ cái nơ đỏ trên đồng phục thì cô cũng là học sinh năm hai giống như tôi. Tôi không quen biết cô ấy, nhưng, cô ấy đã gọi ‘Tosa-kun’. Tên của tôi là Tosa Itsuki. Chắc chắn đây không phải là sự nhầm lẫn hay gì đó tương tự, cô ấy đang gọi tôi. —— Một cô gái đang nhìn chằm chằm một chàng trai từ lớp khác! Và một cách có chủ ý! Bắt chuyện với tôi. Và làm điều đó ngay sau giờ học.
Đây… Đây chắc chắn chính là nó rồi!
Tôi nuốt nước bọt trước sự hồi hộp quá mức. Sau khi đặt chân vào trường cao trung, tôi đã chứng kiến việc này vài lần rồi. Cái khoảnh mà tôi hằng mong ước đã thực sự thành sự thật rồi sao…?
[“C-C-Có chuyện gì sao? M-M-Mình là Tosa!]
Tôi thực sự ghét bản thân mình vì còn không thể nói chuyện trôi chảy trước mặt một cô gái bằng tuổi nữa. Tuy vậy, cô ấy không quan tâm nó lắm mà nhìn tôi với một vẻ an tâm. Thấy cái phản ứng này, sự mong đợi
của tôi thậm chí lại còn cao hơn. Vào mùa thu năm thứ hai cao trung, cuối cùng, cuối cùng thì tôi...!
[Xin lỗi vì đã đột nhiên làm phiền cậu.]
[K-K-Không sao đâu!]
Tim tôi đang đập thình thịch đây này, Khi nào cô ấy mới nói cái từ quyết định ấy đây…! Tôi đã sẵn sàng hết rồi. Đến đây đi!
[Ừm,]
Cô nữ sinh nói một cách yếu ớt:
[Cậu có biết Kazuya-kun ở đâu không?]
[…… Kazu— ya?]
Nói đến Kazuya, nó là một thằng bạn của tôi đã ở chung lớp từ hồi năm nhất cao trung. Nó chắc đang ở phòng giáo viên bây giờ.
[Bởi vì bọn mình đã hứa là sẽ đi về cùng nhau kể từ hôm nay.]
Cô nữ sinh ấy nói với vẻ e thẹn nhưng lại xen lẫn chút sung sướng.
[Tosa-kun, cậu là bạn của Kazuya-kun, đúng không? Đó là lí do vì sao mình biết tên của cậu… Cũng bởi Kazuya-kun dường như không có ở trong lớp… và cậu cũng biết đấy, Kazuya-kun không có điện thoại nên là…]
[Nami-chan!]
Tôi cũng không cần phải trả lời nữa, cái tên Kazuya đó đã tự chạy đến đây mà lên tiếng gọi.
—— chan? Nó sử dụng tên của cô ấy cộng với chan để xưng hô sao?
Sẽ rất khó để gọi như thế trừ khi bọn họ thật sự thân thiết với nhay. Cậu ta thực sự chơi lớn như vậy trong khi bản thân là một tên nam sinh không chút nổi bật gì sao?
Mặt Nami-chan dường như trở nên có sức sống hơn khi nghe tiếng gọi của tên đấy.
[Kazuya-kun!]
[Xin lỗi nhé! Anh cần phải đến phòng giáo viên làm chút việc ấy mà! Hơi tốn thời gian hơn anh nghĩ!]
[Mm-hmm, không sao đâu, ổn mà!]
Cậu ta lại gần cô ấy, và họ nhìn nhau say đắm mà không nói một lời nào. Hoàn toàn đang ở trong thế giới riêng của hai người đó rồi.
[Tao cũng không hiểu tại sao Kazuya lại tự nhiên chạy phắt đi lúc đó nữa… Nó trông có vẻ bị phân tâm trong phòng giáo viên nữa, hóa ra là không muốn để cô nàng này đợi à.]
Mười giây sau, một thằng bạn khác của tôi Yamai Gonzaburou xuất hiện. Nó cũng bị bắt phải làm mấy việc lao động chân tay cho giáo viên chủ nhiệm chúng tôi trong phòng giáo viên cùng với Kazuya.
[Gon-chan…!]
[—— Này mày vừa nói cái đó đúng không? Mày gọi tao bằng cái biệt danh đấy hả!?]
Tên của cậu ta là Gonzaburou, tuy thế nhưng cậu lại cảm thấy cái tên này quá lỗi thời và không thích nó nên cậu đã yêu cầu mọi người gọi bằng họ của gia đình cậu. Nhưng tôi không có thời gian suy nghĩ về mấy cái đó lúc này.
[C-Có lẽ nào…]
Theo ánh nhìn của tôi, Gon-chan,
[Hả —? À, Kazuya?]
Nó thì thầm. Nein! [note60045]
[Là bạn gái sao!]
Người đầu tiên phản ứng với lời tôi nói là Nami-chan.
[B-Bạn gái…]
Mặt của cô ấy đỏ bừng lên và hoàn toàn khẳng định điều đó.
[À, Itsuki và Gon… Ấy không! Yamai mới đúng.]
Và cuối cùng thì tên Kazuya đấy cũng nhận ra chúng tôi đang ở đây. Rốt cuộc bọn họ chìm đắm trong thế giới của hai người sâu đến cỡ nào chứ!
Kazuya giới thiệu chúng tôi với nhau. Tên của cô nàng là Nami, bạn gái của Kazuya, họ vừa mới hẹn hò từ hôm qua. Và họ thực ra là hàng xóm của nhau, đã quen biết nhau từ hồi mẫu giáo. Chính là nó phải không, bằng cách nào đó bọn họ sẽ vào phòng nhau thông qua cái cửa sổ hay gì đúng không? Mấy cái kiểu này thì xảy ra đầy trong manga luôn.
[Bạn thuở nhỏ.]
Tôi lẩm bẩm một cách trống rỗng trong khi tên Kazuya thì đang gãi đầu và cười ngượng ngùng.
Bạn… Bạn thuở nhỏ! Cái tình huống bạn thuở nhỏ này thực sự đã ẩn nấp ngay trong nhóm bạn của tôi để chờ phúc kích sẵn đấy ư? Điều này thật sự vô lý.
[Tao muốn có bạn gái quá đi.][Tao thực sự muốn có một cô đấy], Kazuya, cái tên lúc nào cũng nói nhảm với bọn tôi theo cách này đã thực sự… Sau khi mấy đứa bạn khác của chúng tôi lần lượt từng tên một có người yêu, người anh em đã quyết cùng kề vai sát cánh làm trai tân cùng tôi cho đến cùng, cái thành trì phòng ngự cuối cùng ấy, Kazuya đã thực sự...!
[Tóm lại, tao sẽ về nhà cùng với Nami-chan! Và đăng kí một gói cước điện thoại thông minh.]
Gon-chan và tôi đều trưng ra biểu cảm cực kì sốc.
Điện thoại thông minh, liên hệ?
[Mặc dù mày đã rất cứng đầu khi chúng ta nói về nó, vậy mà mày thực sự…]
Kazuya là một tên nam sinh không có đến một cái điện thoại di động hay điện thoại thông minh nào. Cha mẹ cậu ta không cấm cản hay gì, cái này là một hình thức kỉ luật đối với chính bản thân mình của cậu. Cậu không muốn bị gò bó bởi bất kì thứ gì. Nó thực sự rất phiền phức lúc phải liên hệ với tên đấy, nên bọn tôi cũng tìm cách để thuyết phục cậu ta. Ê này,dù sao thì cũng tốt hơn khi mày có điện thoại, đúng không? Gon-chan và tôi đã cố gắng thuyết phục cậu ta không biết bao nhiêu lần… Nhưng bất kể cả bọn có trình bày được những lợi ích của điện thoại nhiều đến bao nhiêu thì nó cũng trở nên vô dụng… Cái lý lẽ để thuyết phục khiến tên đấy dao động nhiều nhất chính là[sẽ dễ dàng hơn cho mày để kiếm bạn gái]. Tuy nhiên, nó lại ngay lập tức nhận ra…[Chẳng phải thằng Itsuki cũng không có bạn gái mặc dù nó có điện thoại sao? Có nghĩa là mấy cái điện thoại này chẳng liên quan gì đến bạn gái cả! Nên là tao không cần!]
Tại sao mày…! Cái kỉ luật của mày ở chỗ quái nào rồi hả?
Kazuya nói nói một cách thẳng thắn:
[Ể? Nếu tao muốn trao đổi thông tiên liên lạc với Nami thì tất nhiên một chiếc điện thoại thông minh là cần thiết đúng không!? Và còn cả, cái app đấy tên gì nhỉ? Nami-chan sẽ dạy tao cách dùng nó nữa.]
[Ừm, trước tiên chúng ta sẽ bắt đầu với【Smile】nhé.]
Sau khi lấy cặp từ trong phòng học, cái tên Kazuya đấy cười tươi roi rói rồi cùng tay trong tay rời khỏi đó với Nami.
Tôi đã có chút hụt hẫng khi thấy họ rời đi. Tôi tưởng rằng Nami sẽ tỏ tình với tôi…
[Itsuki… Tí nữa đi làm bát ramen không? Tao bao.]
[Gon-chan…!]
Bạn bè là điều quan trọng nhất sau tất cả. Vậy ra đây chính là tình bạn sao…!
Và ngay lúc đó, điện thoại Gon-chan có tiếng thông báo. Có vẻ là tin nhắn từ ai đó.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Gon-chan quay phắt 180 độ và rút lại lời cậu ta nói.
[À thôi quên cái tao vừa nói đi, Akari có vẻ đang gặp rắc rối, để cái ramen đấy cho lần sau đi.]
Tình bạn quái gì mà mỏng manh như tờ giấy thế.
Sau khi vỗ nhẹ vai tôi, Gon-chan đi thẳng đến lớp mà Akari, hoặc có thể gọi là, Sonoda-san đang ở trong. Sonoda-san là bạn gái của Gon-chan. Hai người họ bắt đầu hẹn hò trong tuần lễ vàng của năm hai chúng tôi. Và hôm nay, Kazuya đã có một người bạn gái là bạn thuở nhỏ nữa chứ.
Rốt cuộc thì bây giờ tôi là thằng duy nhất trong nhóm bạn không có người yêu.
—— Chỉ có mình tôi là không có bạn gái thôi đấy!
[Mọi thứ không thể cứ như vậy được…!]
Tôi không thể chịu được mà thốt câu đó ra thành lời!
Trong suốt một đời người, có ba giai đoạn chúng ta sẽ trở nên nổi tiếng, và cái tuổi thanh xuân của tôi đã đến từ lúc bản thân mình đặt chân vào cánh cổng trường cao trung rồi! Tôi đã có một niềm tin mãnh liệt vào điều đó. Đó là lí do tại sao tôi vẫn còn ở lại Nhật Bản! Khi mà tôi vừa tốt nghiệp sơ trung xong, cha mẹ tôi đã quyết định chuyển công tác ra nước ngoài để làm việc. Hồi đó, tôi cứ nghĩ rằng bản thân phải ở lại Nhật Bản nếu muốn tận hưởng tuổi thanh xuân cơ đấy.
Vì thế, tôi quyết định thuyết phục cha mẹ và ông bà—— Và đã được cho ở lại nhà ông bà. Ông của tôi khá thoải mái trong mối quan hệ giữa trai gái và lúc nào cũng thúc giục tôi phải đem một cô gái về nhà.
Nhưng kể từ Tháng Tư năm ngoái—— sau khi cuối cùng cũng bước chân vào cánh cổng trường Cao Trung Honami, tất nhiên với mục đích là để kiếm bạn gái, thế nhưng câu chuyện tình của tôi chưa bao giờ được bắt đầu cả! Nói thật thì, những cô nữ sinh như thể chỉ là một tồn tại hít thở chung bầu không khí trong cùng một khoảng không gian lớp học với tôi thôi vậy! Quan trọng hơn nữa là ngay cả khi tôi nói chuyện với họ vì những lý do chính đáng thì tôi sẽ bắt đầu lắp bắp bởi sự lo lắng. Sau khi lên năm hai, mọi chuyện lại càng trở nên tồi tệ hơn.
—— Nói đến cuộc sống cao trung, thì đó chắc chắn là tuổi thanh xuân. Nó là giai đoạn mà ta sẽ có những nhận thức về những người khác giới, thời kì của tình yêu sẽ chớm nở.
Và vì thế, mọi người đều như nhau cả. Lấy ví dụ thì bọn con trai sẽ tin chắc nịch rằng một cô nữ chính xinh đẹp sẽ xuất hiện trước mặt họ.
Nhưng cái đấy không thực tế chút nào…!
Ít nhất nếu tôi có những phẩm cách của một người đàn ông tốt hơn thì…!
Đáng tiếc rằng tôi không có một khuôn mặt đủ quyến rũ để thu hút các cô nàng mà không cần nói một lời nào…!
Tôi nắm chặt tay lại. Với tư cách là tên độc thân cuối cùng, tôi tự đánh giá lại bản thân mình.
Chiều cao… 173cm, tôi nghĩ là cũng gần đạt đấy chứ!
Học tập… trung bình. Tôi khá giỏi ở những năm sơ trung. Có một kết quả học tập ở mức nhất định chính là một trong những điều kiện để tôi có thể ở lại Nhật Bản, vì thế tôi không thể lơ là trong việc học được. Kể cả khi tôi chăm chỉ hơn, học lực của tôi vẫn mãi ở mức trung bình và không có gì ấn tượng cả… Nếu tôi ngừng lại mà không cố gắng nữa, chắc chắn điểm số của bản thân sẽ tụt dốc không phanh.
Năng lực thể chất… không đáng kể.
Sở thích… Tôi bị ảnh hưởng lớn bởi ông tôi và rất thích game. Bản thân thành thạo tất cả các thể loại game nhưng tôi lại chịu thua trước ông của tôi ở loại game FPS. Còn thể loại game tôi yêu thích nhất là game âm nhạc và FPS! Tuy nhiên, game FPS không quá thịnh hành ở Nhật Bản cho lắm, tôi cũng chẳng hiểu sao nó lại như vậy nữa!
Đó là tất cả rồi nhỉ…
Cha mẹ đã đặt cho tôi cái tên Itsuki bởi họ hi vọng rằng tôi sẽ là người tuyệt nhất. Họ chắc chắn không đặt tên tôi như vậy vì tôi sinh Tháng Một đâu. Trở thành người tuyệt vời nhất à… Dù sao thì cũng chẳng ai cấm cha mẹ gửi gắm hi vọng và ước mơ của mình vào tên của con cái cả.
Tôi cũng không ao ước bản thân mình được chuyển sinh thành một tên đẹp mã hay gì đâu, nhưng ít nhất, tôi ước rằng bản thân sẽ không cảm thấy run như cầy sấy khi nói chuyện với con gái…! Không, tôi đâu có lúc nào cũng thảm hại như vậy chứ. Nếu là bạn gái của bạn tôi, hoặc ai đó tương tự như là những cô gái mà mối quan hệ của chúng tôi chắc chắn sẽ không có tiến triển gì thì tôi sẽ không mong đợi gì cả, vì thế mà bản thân cũng không thấy chút lo lắng hay hồi hộp khi trò chuyện nữa…
Nếu tôi nhận thức được rằng đối phương có khả năng trở thành người yêu của mình, tôi sẽ luôn nói lắp nhiều đến phiền phức.
Có nghĩa là, nếu tôi cứ tiếp tục như thế này, tuổi thanh xuân của tôi sẽ không bao giờ kể cả khi bản thân tốt nghiệp, nghe khổ thật đấy…
Ở một mình, tôi cúi đầu xuống và thở dài ở ngoài hành lang.
[Tosa, ông đang chắn đường bọn tôi đó!]
Tôi tình cờ đứng ngoài cửa lớp, và bị xua đuổi đi bởi đám con trai trong câu lạc bộ thể thao chuẩn bị rời đi.