Unnamed Memory

chương 7: thổi hồn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mây che khuất mặt trời chiều, trong góc sân tập, Tinasha và Suzuto đang đấu tay đôi.

Tốc độ và thể lực của Suzuto không quá tệ, nhưng so với một chiến binh lão luyện, anh thiếu một chút đột biến. Vì vậy, Tinasha có thể đoán chuyển động và né tránh dễ dàng.

Suzuto bắt đầu mất kiên nhẫn khi thấy cô tránh đòn tấn công của mình chỉ bằng cách đơn giản đổi tư thế, anh tấn công tổng lực bằng một đòn chém thấp.

Tinasha lấy đà lao tới, lạnh lùng lách khỏi lưỡi kiếm của anh. Rồi, với sự điệu nghệ của vũ công và tốc độ của chiến binh, cô nâng kiếm kề cô anh.

“Được rồi, đến đây thôi,” Tinasha tuyên bố.

“T-tôi lại thua rồi…,” Suzuto than thở.

“Anh nên học thêm cách đọc chuyển động hoặc cải thiện tốc độ,” phù thủy khuyên.

Suzuto trông hơi ủ rũ, Tinasha thu kiếm. Đây là kiếm riêng của phù thủy, lưỡi của nó mỏng hơn bình thường. Trong thực chiến, Tinasha thường mang một thanh có khảm ma thuật, nhưng đây chỉ đơn giản là một thanh kiếm tập.

Tinasha kiểm tra lại tóc, đảm báo nó vẫn đang được cột lên. Cô thấy một bàn tay trên đầu mình, quay lại: Oscar đang đứng đó.

“Sao anh lại ở đây?” cô hỏi.

"Thỉnh thoảng tôi cũng muốn tập luyện chút. Mình đấu không?”

“Không. Từ tận đáy lòng, không.” Tinasha liếc ra phía sau anh và thấy một nữ quan, có vẻ cô ấy đến phục vụ anh. Phủ thủy vẫy tay với cô gái tên Miralys. Có vẻ xấu hổ, Miralys đỏ mặt và cúi đầu. Tinasha mỉm cười.

“Kể cả có muốn tập, anh cũng chẳng thể đấu với ai với cái màn bảo vệ của tôi đâu.”

“A, ừ nhỉ. Cô có thể gỡ nó tạm thời không?” Oscar hỏi, khiến ma thuật hùng mạnh nghe cũng chẳng ghê gớm lắm.

“Mất nhiều sức lắm nên tôi không muốn. Nhưng có đường tắt,” Tinasha giải thích.

“Cô tính hết mọi tình huống, nhỉ?”

Tinasha mở lòng bàn tay phải. Sau khi tập trung một chút, một vết cắt nhỏ xuất hiện ở ngón trỏ của cô.

Oscar thấy máu rỉ ra, nhăn mặt. “Cô đang làm gì vậy? Cô chảy máu kìa.”

“Đúng thế,” phù thủy trả lời. Tinasha bay lên và chạm ngón tay vào sau tay anh. Cô thì thầm, “Khi máu tôi còn trên người anh, màn sẽ tạm thời yếu đi. Tuy vậy, nó vẫn kháng ma thuật mạnh…Kiểu như cái lưới ấy. Đây là thông tin khá nguy hiểm, nên đừng nói với ai.”

“Đã hiểu,” Oscar đồng tình. Tinasha vẫn đang bay trong không trung, anh vòng một tay quanh eo cô.

Als đến gần cặp đôi và cúi đầu trước chủ nhân. “Điện hạ, ngài đến tập ạ?”

“Lâu rồi ta chưa vận động. Ngươi làm đối thủ của ta chứ?” Oscar đề nghị.

“Rất sẵn lòng,” Als đáp.

Oscar đặt phù thủy xuống rồi nhận một thanh kiếm từ Als. Đã được thả, Tinasha đứng cạnh Miralys để quan sát.

Tinasha cũng chẳng còn bất ngờ nữa, nhưng Oscar quả thật vô cùng điêu luyện. Đến nỗi, dù ban đầu cô không có hứng thú, nhưng sau đó cũng mỉm cười xem họ đấu.

Ngày thường, Als là người khiến vô số binh lính phải tung hết tài nghệ và chiến thắng trước họ, nhưng giờ Oscar đang dành vị trí ấy. Thành viên của quân đội Farsas ngưỡng mộ nhìn nhà vua tương lai dễ dàng đánh bại chỉ huy Als và đội trưởng Meredina. Tinasha, thường không phải đối thủ của Als, khoanh tay xem trận đấu.

“Còn ai muốn lên không?” Gõ sống kiếm lên vai, Oscar hỏi những khán giả của mình. Không ai đáp lại. Có lẽ bởi họ hiểu mình không có cơ hội.

Oscar đảo quanh rồi chạm mắt Tinasha, phù thủy có linh cảm xấu. Cô tập trung ma lực định dịch chuyển đi, nhưng trước khi kịp, Oscar vẫy cô lại.

“Tinasha, lại đây,” anh yêu cầu.

“Tôi từ chối!”

“Wow, ngay lập tức luôn,” Oscar mỉa mai.

“Vì tôi thấy chẳng có ý nghĩa gì cả,” Tinasha bắt bẻ.

“Sẽ là bài tập tốt mà,” anh nịnh.

Phù thủy thè lưỡi từ chối. Oscar nhìn thích thú nhìn cô rồi chợt nghĩ ra gì đó. Hoàng tử hạ kiếm.

“Nếu cô được dùng phép thì sao?” anh đề nghị.

“Anh muốn bị nướng chín hay gì?”

“Phần lớn là vẫn kháng được, phải không?”

Đúng là vậy. Màn chắn vẫn sẽ kháng lại những đòn tấn công tất sát, ngay cả từ cô. Dẫu vậy, có nhiều loại phép có thể đánh gục đối thủ tương đối dễ dàng.

Tinasha tự hỏi liệu Oscar có biết cách các pháp sư chiến đấu khi không có tiên phong trên chiến trường.

Cô nhìn vào đôi mắt của hoàng tử, chúng tràn đầy gan dạ và tự tin. Đột nhiên, một làn sóng của hi vọng và tò mò lướt qua. Từ trước đến nay, chưa có kẻ nào có hi vọng giết phù thủy, chưa kể Tinasha, người thiện chiến nhất.

Tuy nhiên người đàn ông đang đứng trước mặt cô có cơ hội. Anh rất có thể sẽ giết cô.

Tinasha quyết định trả lời ánh mắt quả quyết của anh. “Được, nhưng với một điều kiện.”

“Đó là?” Oscar hỏi, hăm hở.

“Dùng Akashia.”

Im lặng bao trùm sân tập.

Thanh kiếm hoàng gia với khả năng kháng ma thuật tuyệt đối, là thiên địch của pháp sư. Nó có thể hạ một pháp sư đủ khả năng hủy diệt cả một vương quốc chỉ với một đòn. Trận đấu này sẽ bùng nổ đây, đám đông xì xào

Tuy vây, Oscar không nao núng trước yêu cầu đó.

“Được thôi, nhưng nó không phải kiếm cùn đâu nhé.”

“Thế mới lạ đấy…Đổi lại, tôi cũng sẽ dùng vũ khí riêng,” Tinasha nói.

“Được thôi,” Oscar đồng ý, mỉm cười. Anh lệnh cho Miralys lấy thanh Akashia.

Khoảng mười phút sau, cả hoàng tử và phù thủy đã sẵn sàng. Họ đấu ở một khu vực rộng hơn một chút so với sân tập thường.

Akashia trong tay, Oscar đối đầu với Tinasha, một tay cầm đoản kiếm và bên còn lại cầm dao. Khi rời khỏi tòa tháp, cô đã nhờ thuộc hạ mang theo chúng để đề phòng.

Oscar ngạc nhiên. “Cô dùng hai vũ khí?”

"Cơ bản là vậy. Thường tôi để một tay trống, nhưng dùng đạo cụ ma pháp đối đầu với thanh kiếm kia khá vô nghĩa.”

“Đã hiểu.”

Cả hai vũ khí mà Tinasha đang dùng đều chứa đầy ma lực, nhưng sẽ không có mấy hiệu quả đối đầu với Akashia. Cô chọn chúng đơn giản vì quen tay, dù lâu rồi cô chưa dùng. Hai tay cô nắm chặt chuôi.

“Bất cứ lúc nào cô sẵn sàng,” Oscar khiêu khích.

Sợ bị dính phải ma thuật, những người xem xung quanh vòng rộng quanh họ. Tất cả đều mong đợi trận đấu bắt đầu với sự cảnh giác cao.

Tinasha từ từ điều chỉnh hơi thở và tập trung tinh thần. Đôi mắt xanh của Oscar dõi theo từng chuyển động của cô.

“Được thôi…Cho tôi xem anh có gì nào,” Tinasha tuyên bố, dứt lời, cô tạo bảy khối cầu trông không trung. Mắt Oscar khẽ nheo lại. Phù thủy lẩm bẩm “Lên,” và chúng bứt tốc phóng đến Oscar.

Hai quả từ phía trước và bên phải nhanh chóng bị Akashia phá đi. Quả thứ ba đổi hướng trước khi anh chém trúng, vòng ra phía sau hoàng tử.

Không chút do dự, Oscar tiến lên, chém thêm hai khối cầu đến từ bên trái. Lập tức kiếm của phù thủy lao tới từ bên phải nhắm đến cổ Oscar, nhưng anh đỡ nó bằng chuôi kiếm.

Không may, hoàng tử thấy cơn đau xuất hiện ở cổ chân trái. Khối cầu từ phía sau đã đánh trúng chân trái anh khi anh đỡ đòn tấn công của Tinasha.

Cố gắng quên đi đau đớn, Oscar tránh con dao đâm tới. Đòn tấn công của Tinasha tàn nhẫn mà tao nhã.

Oscar né, dồn lực tạo khoảng cách với đối phương. Sau đó anh chém thêm hai khối cầu. Quả cuối lọt qua và trúng vai phải của anh. Tay anh đau và tê cứng.

“Gió,” Tinasha hét lên, không cho hoàng tử có cơ hội thở. Những luồng khí phép lao đến anh từ mọi hướng.

Tự khiến cổ chân trái thương nặng thêm, Oscar nhảy sang trái. Dùng Akashia để đỡ đòn nhắm đến chỗ hiểm, anh lướt qua số còn lại mà chỉ bị vài vết xước ngoài da.

Đó toàn là những đòn tấn công anh chưa từng gặp, Oscar bắt đầu thấy phấn khích.

Anh thấy đầu óc mình nhạy và rõ ràng. Bằng một cách nào đó, hoàng tử cảm thấy được không khí chứa ma lực hơi khác một chút. Thường Oscar hoàn toàn không thể cảm nhận ma lực, nhưng giờ tầm nhìn của anh như vừa được mài sắc và giờ anh thấy được vị trí năng lượng tập trung và đường tấn công khi nó xuất hiện.

*

Những lưỡi gió chỉ là mồi nhử để giấu đi sợi xích vô hình nhắm đến lưng của Oscar, nhưng Akashia cắt đứt thứ trong suốt ấy khá dễ dàng.

Tinasha mỉm cười khi cô thấy anh phá giải được phép của mình. Oscar chắc chắn có chút năng khiếu bẩm sinh, trực giác cũng không tệ. Thực tế, anh có vẻ đang mạnh lên từng giây.

Chém thanh kiếm bên tay phải vào không khí, Tinasha phóng một luồng khí nóng từ vị trí cô vừa xé. Đòn tấn công bỏng rát lao đến Oscar cùng Tinasha ở ngay đằng sau. Oscar chém xuyên tâm của xoáy khí, phù thủy phóng dao từ bên trái anh.

Người thường sẽ không thể phản ứng kịp với đòn đó, Tinasha chắc chắn điều này. Đó là lý do cô kinh ngạc khi thấy Oscar nhẹ nhàng bắt chuôi của thứ vũ khí đang bay tới.

“Quay lại,” Tinasha ra lệnh, và lưỡi dao bay khỏi tay Oscar trở về chủ nhân.

“Cái gì thế?” Oscar bất ngờ.

“Chỉ là kiểu vũ khí tôi dùng thôi,” Tinasha trả lời.

Oscar có vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng quay trở lại, tiếp cận đối thủ.

Tinasha đỡ đòn bổ của Akashia bằng thanh kiếm bên tay phải. Trước đợt tấn công dồn dập của Oscar, nhanh hơn cả chỉ huy Als, phù thủy phải phòng thủ mà không còn thời gian tập trung ma lực. Cô lùi lại để tạo khoảng cách, nhưng Oscar nhanh chóng tiến lại gần. Mệt mỏi và khó chịu, Tinasha đỡ Akashia.

Đó là khoảnh khắc sống kiếm của Oscar lướt qua khuỷu tay cô.

Tinasha thấy ớn lạnh khi ma lực bị hút từ vị trí lưỡi gươm chạm phải. Nén nỗi kinh hoàng, Tinasha đâm dao đến ngực Oscar.

Trước khi phần mũi chạm đến được cơ thể anh, Oscar nâng kiếm đỡ. Con dao của Tinasha chạm thanh Akashia và vỡ tan như thủy tinh chọi đá.

“Hả?!” Tinasha kinh ngạc. Cô đạp đất và dịch chuyển ra ngoài tầm của Thiên địch pháp sư.

Xuất hiện trở lại, cô giơ hai tay. “D-dừng nhé?”

Liếc sang tay trái, lưỡi dao của phù thủy giờ chỉ còn là những mảnh vụn vô dụng.

“Cô không bị thương đấy chứ” Oscar hỏi.

“Không đâu,” Tinasha trả lời, dùng phép thuật để chữa những vết xước nhỏ trên người Oscar. Dù hai người vừa tham chiến giờ đang nghỉ dưới bóng cây, binh lính đang có tâm trạng tốt. Họ hăng hái trở lại tập luyện, vừa được lên dây cót tinh thần.

“Tốt, tôi không muốn làm đau cô,” Oscar dịu dàng nói.

“Anh sẽ gặp rắc rối vì cứ nói thế đấy,” Tinasha bắt bẻ, tránh bàn tay Oscar đang cố xoa đầu cô. Chữa thương xong, Tinasha ngồi xuống cạnh Oscar. Cô nhìn chuôi dao nằm dưới thảm cỏ.

Không may, lưỡi dao đã bị hư hỏng không thể sửa được. Nhiều loại vũ khí có thể dùng để phù phép, nhưng con dao này đặc biệt ở chỗ ma thuật được khảm vào sâu trong cấu tạo của nó. Đó chính là lý do nó bị Akashia phá hủy. Tinasha dắt chuôi dao vào hông.

“Cô nhường tôi phải không?” Oscar hỏi.

“Không đúng lắm. Niệm chú và tập trung đều cần thiết cho ma thuật phức tạp. Thật lòng, tôi không muốn đánh cận chiến với anh lần nào nữa,” Tinasha đáp, nhớ lại cảm giác khi Akashia chạm vào cơ thể cô.

Cô cứ nghĩ đó chỉ đơn giản là một thanh kiếm miễn nhiễm với ma thuật, nhưng không ngờ nó còn có thể hút ma lực của cô chỉ với một cái chạm. Đồng nghĩa cô không thể dùng phép.

Có vẻ Oscar không biết điều này, nếu có, chắc cách đánh của anh đã khác. Con dao vỡ vụn là một hồi chuông cảnh báo, nhưng Tinasha không có ý định kể Oscar nghe về tác động của thanh kiếm đó lên cô.

Nhớ ra chuyện quan trọng, Tinasha vươn tay lau đi giọt máu của cô dính đằng sau tai Oscar.

Ngồi cạnh nhau trầm ngâm những chuyện không thể chia sẻ với đối phương, Oscar ngắm nhìn phù thủy. Khuôn mặt nghiêng dưới bóng cây trông thật u sầu.

“Tôi không muốn phải giết cô,” anh nói.

“Anh ngây thơ quá đấy,” Tinasha đáp, đôi mắt đen vô cảm. Nhưng cô vẫn mỉm cười với anh.

Oscar chải ngón tay qua mái tóc đen mềm của cô. Trong đôi mắt sâu thẳm kia, anh thấy sự cô đơn phù thủy phải chịu đựng.

“Cô muốn chết sao?” Oscar hỏi.

Tinasha nghiêng đầu bối rối. Cô nhìn anh với khuôn mặt điềm tĩnh. Có gì đó trong ánh mắt kia suýt chút nữa đã phản lại mong muốn của cô, nhưng dù là gì, nó biến mất trong khoảnh khắc, cô mỉm cười. “Không đâu. Tôi vẫn còn nhiều việc phải làm…Giải lời nguyền cho anh chẳng hạn.”

“Cô cứ cưới tôi là được mà.”

“Tôi từ chối! Xin hãy nghĩ về chênh lệch tuổi tác đi!”

“Cứ thái độ như thế thì cô sẽ làm pháp sư linh hồn cả đời đấy.” Oscar nói, đứng dậy và đưa tay. Cô nắm lấy nó.

Đỡ cô, lòng Oscar trào dâng ham muốn ôm cô vào lòng, kéo cô khỏi nơi xa xăm cô đã đứng một mình quá lâu.

*

Lần đầu họ gặp nhau thật sự khá thất vọng.

Đúng, cô đẹp đến ngạt thở, nhưng vì cô trông như một thiếu nữ, cách cô cười và nổi giận thật ngây thơ làm sao.

Khi ấy, anh thấy cô thật thú vị và vui khi ở cạnh cô. Đương nhiên, sự trợ giúp giải nguyền của cô là vô giá, nhưng dường như có cô bên mình chưa bao giờ làm anh thấy nhàm chán.

Đó là lý do anh muốn đảm bảo không gì có thể làm tổn thương cô gái mỏng manh.

Chẳng mất nhiều thời gian để khiến anh nhận ra mình đã sai về cô.

Cô nhắc lại với anh hết lần này tới lần khác, cô là một phù thủy – một tồn tại khác biệt.

Bất kể cô gần đến nào hay nụ cười cô dành cho anh ấm áp ra sao, bất kể bao nhiêu lòng tốt cô dành cho kẻ khác, cô không thể hi sinh mình cho những con người xung quanh. Cô lúc nào cũng đứng ở một nơi xa xôi, cách biệt với tất cả.

Biết được điều này, anh muốn biết sự thật ẩn phía sau cô.

Nụ cười ấy, khuôn mặt giận dữ, sự tàn nhẫn, lòng kiêu hãnh, lòng nhân hậu và cả nỗi cô đơn của cô.

Anh kiếm tìm sự thật chôn sâu trong đó.

Có lẽ nếu anh chạm tới được những điều sâu kín nhất trong trái tim kia…anh sẽ có thể giữ lấy cô thật chặt.

*

“Ý tớ là, thật sự quá sốc. Cô Tinasha quá tuyệt vời rồi, nhưng Điện hạ cũng chẳng kém. Ngài ấy có phải con người không vậy?”

Als và Meredina đang nghỉ trưa ở một chiếc bàn ngoài vườn. Als cắn miếng bánh mỳ, bàn về cuộc đọ sức hôm trước.

“Tớ thấy mừng vì được xem…,” Als tiếp tục, “nhưng đồng thời cũng mất hết tự tin…Tớ nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ thắng được.”

“Đang nói ai?” Meredina hỏi.

“Cả hai người họ.”

Người bạn thuở nhỏ của Meredina đang mông lung lạ thường, nhưng cô chỉ cười và nhấp trà. “Đừng nghi ngờ bản thân chứ. Binh lĩnh sẽ xuống tinh thần nếu nghe cậu nói vậy đấy.”

“Chắc vậy,” Als đáp.

“Đó là cách dùng phép thuật trong cận chiến. Chẳng phải cô ấy đã nhường sao?”

“Tớ không chắc nữa, nhưng đúng là cô ấy chỉ dùng những phép nhanh và linh hoạt. Hmm, chắc pháp sư thường không thể làm vậy đâu, nên ít nhất cũng có chút an ủi,” Als lý sự.

“Cậu nghĩ thế à?” Meredina hỏi.

Als rót trà cho mình còn Meredina ăn một chiếc bánh quy mang theo.

"Tớ chưa thấy pháp sư dùng kiếm bao giờ,” Als nói. “Thường chiến binh tiên phong và pháp sư phóng phép tấn công từ phía sau. Kẻ địch cũng sẽ có pháp sư để phòng thủ. Tớ không nghĩ có pháp sư nào làm được như cô Tinasha, tấn công và phòng thủ bằng kiếm mà không cần hỗ trợ.”

“Hồi ở hồ ma thuật, cô ấy vẫn dùng phép cực mạnh để thiêu những thứ bao vây thành tro còn gì,” Meredina chỉ ra.

“Chuyện đó chỉ chứng tỏ cô ấy cũng biết chiến đấu theo cách truyền thống thôi. Tớ đoán kinh nghiệm sống từ vài thế kỉ sẽ mang lại góc nhìn khác.”

Meredina mỉm cười trước những lời của Als. Trước kia cô có cảm giác ghen tị với phù thủy, nhưng giờ hiểu rõ hơn về con người của Tinasha, cô không còn thấy như vậy nữa. Nhìn phù thủy như vậy khiến Meredina nghĩ rằng Tinasha không nên buồn như thế - ít nhất là khi cô còn ở lâu đài này.

Cười đắng, Meredina nhấc tách trà. “Cô ấy đang thử Điện hạ…hoặc đang huấn luyện ngài ấy? Đó là quan điểm của tớ.”

“Cậu nghĩ thế sao?” Als hỏi.

“Đúng. Cô ấy muốn cho ngài ấy thấy cách một pháp sư như mình chiến đấu ngoài thực chiến,” Meredina giải thích.

Nỗi đau khổ não lòng thường thoáng qua đôi mắt của người phụ nữ đã sống qua nhiều đời người. Dẫu cô thường tránh dính líu quá sâu với con người, cô vẫn muốn để lại thứ gì đó. Có lẽ Tinasha muốn giao phó cho Oscar những gì mình có thể.

Als rõ ràng không thấy điều Meredina đã nhận ra. Tay chống má, anh nhìn lên bầu trời. “Nhưng trước đây cô ấy có nói không muốn thể hiện cho ngài ấy biết quá nhiều mà nhỉ.”

“Hay cô ấy đã đổi ý? Giữa trận cô ấy còn cười cơ mà.” Meredina uống nốt tách trà.

Thời tiết hôm nay rất đẹp. Cung điện như đang bao lại một khoảng trời với những đám mây chầm chậm trôi trong đó.

*

Một dịp hiếm gặp, cha của Oscar, đức vua, triệu gọi anh đến gặp ông ở phòng khách hoàng gia ngay cạnh phòng tiếp kiến.

Nhận lệnh triệu tập khẩn, Oscar bỏ dở việc để đến, cha đưa anh một lá thư.

“Đây là gì vậy ạ?” hoàng tử hỏi.

Một sứ giả vừa đến từ Cuscull, một quốc gia nhỏ phía bắc. Anh ta muốn gặp phù thủy Lam Nguyệt.”

Hai thứ làm Oscar bất ngờ, và anh quyết định thắc mắc việc ít quan trọng hơn trước. “Con chưa nghe quốc gia đó bao giờ.”

“Có vẻ nơi đó vừa tách khỏi Tayiri một năm trước. Tuy nhỏ nhưng đất nước này đầu tư rất nhiều vào nghiên cứu ma thuật.”

“Ma thuật…”

Tayiri là quốc gia nằm ở cực bắc lục địa và không có biên giới chung với Farsas. Khoảng cách xa như vậy nghĩa là hai vùng chủ quyền chỉ giao lưu khoảng ba năm một lần.

Đặc trưng nổi tiếng nhất của Tayiri là tinh thần bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ. Nơi này cũng được nhắc đến là đất nước phản đối kịch liệt ma thuật. Trẻ em sinh ra với tài năng phép thuật bẩm sinh sẽ bị trục xuất ngay khi bộc lộ khả năng của mình, tùy từng vùng mà chúng còn có thể bị xử tử.

Một phần lãnh thổ của Tayiri tuyên bố độc lập và thành lập quốc gia phép thuật cho thấy sự yếu kém của bộ máy cầm quyền, đó có lẽ là lý do thông tin bị giấu kín. Sẽ bất ngờ hơn nhiều nếu Farsas có biết về sự ra đời của Cuscull.

Oscar gật đầu, đã hiểu, rồi anh hỏi về vấn đề quan trọng hơn. “Vậy cha nghĩ tại sao họ lại biết về việc Tinasha đang ở Farsas?”

Hầu hết phù thủy không tiết lộ nơi ở của mình, với Tinasha là ngoại lệ duy nhất.

Tuy vậy, thông tin được công khai duy nhất là cô sống ở tòa tháp. Cô không dán một tờ giấy ở cửa thông báo vắng mặt. Dẫu cô đã công khai thân phận phù thủy trong cung điện, đây vẫn là bí mật không để lộ ra ngoài. Phần còn lại của Farsas không được biết sự thật. Làm thế nào để một đất nước xa xôi mơi thành lập có thể biết được danh tính thật của Tinasha?

Vua Kevin lắc đầu trước câu hỏi của con trai. “Ta không biết. Trong đây chỉ nói họ muốn gặp cô ấy.”

Oscar rơi vào trầm ngâm một lúc. Hiện tại Tinasha có lẽ vẫn đang ở trong phòng làm việc của anh.

“Con hiểu rồi. Con sẽ đi gặp họ trước,” Oscar tuyên bố.

Nhà vua khẽ gật đầu chấp thuận.

Sứ giả của Cuscull là một người đàn ông nhỏ thó, có gì đó gây khó chịu. Kẻ này trông không xấu, nhưng đôi mắt mở hé khá đê tiện. Đồng thời ác ý như tỏa ra từ khắp cơ thể hắn ta.

Dù thấy nụ cười của vị khách này có gì đó không ổn, Oscar đảm bảo suy nghĩ không bị lộ ra ngoài.

Người đàn ông xưng tên mình là Kagar. “Xin thứ lỗi vì chuyến ghé thăm đột ngột này. Nếu ngài có lòng tốt giới thiệu tôi với phù thủy đáng kính, tôi sẽ vui lòng ra về ngay.”

Oscar đáp trả lời chào lịch sự của Kagar với chút trơ tráo. “Phù thủy? Xin lỗi nhưng nơi này không có người nào như vậy. Không biết kẻ nào đã nói cho ngươi thông tin đó?”

“Xin ngài đừng đùa nữa. Tôi không muốn làm mất thời gian quý giá của ngài, thưa Điện hạ,” Kagar vung tay khoa trương với nụ cười mỉa mai trên mặt. “Gần đây, một nhóm những kẻ ngu ngốc của Druza muốn hồi sinh con quái thú quỷ. Nếu chúng thành công sẽ gây ra vấn đề lớn cho tất cả các quốc gia trên toàn lục địa. May mắn thay, hành động anh hùng của phù thủy đã ngăn chặn điều này. Tuy nhiên, nếu lộ ra thông tin ai đó với khả năng một mình tiêu diệt quái thú quỷ lại đồng minh với một quốc gia duy nhất...Đúng là một vấn đề lớn.” Thái độ ngạo mạn của Kagar thể hiện rõ sự đe dọa, Oscar nheo mắt.

Kẻ sứ giả biết về sự kiện quái thú quỷ dù nó đã được giấu kín, và hắn đang cố gắng khai thác Tinasha như một điểm yếu của Farsas. Quả là một bước đi cứng rắn.

Vấn đề của Oscar đã trở thành việc tìm cách để loại bỏ vị khách đến từ quốc gia mới thành lập này. Anh không muốn cho Kagar gặp Tinasha, và cuộc gặp với người đàn ông này không làm anh thay đổi suy nghĩ đó.

Tuy vậy, những điều Kagar chuẩn bị nói nhanh chóng khiến anh đổi thái độ. “Cô ấy đang ở cung điện này, phải không? Cô Aeti. A, giờ cô ấy là cô Tinasha phải không nhỉ?” Kagar liếc nhìn Oscar với đôi mắt kiêu căng đắc thắng.

*

Một lúc sau khi Oscar đi gặp kẻ sứ giả, Tinasha đến phòng nghiên cứu và thấy hoàng tử đang vắng mặt. Chỉ có Miralys đang ở đó. Cô nữ quan bối rối giải thích. “Um, Điện hạ vừa được triệu đi rồi. Cô có muốn đợi ngài ấy ở đây không ạ?”

“Oh. Không cần đâu. Dù sao tôi cũng không có việc gì cần gặp,” phù thủy quả quyết.

Miralys đứng bật dậy, có vẻ hơi hoảng. “Nhưng, ưm, cô vẫn nên đợi…”

“Ổn mà, tôi biết bản thân đang ở đâu. Tôi là hộ vệ của anh ấy và chỉ vậy thôi…và tôi cũng biết vai trò của cô nữa,”

Miralys xanh mặt. “Ưm…a-ai nói cô chuyện đó vậy…?”

“Không ai cả. Tôi chỉ cần nhìn cô là biết. Có lẽ người duy nhất chưa ý thức được chuyện này là Oscar thôi.”

Một chuyện thường xuất hiện trong hoàng tộc và không phải vấn đề quá lớn. Cô phù thủy mỉm cười, nhưng Miralys thu mình sợ sệt. Tinasha thấy cô gái hơi đáng thương, nhưng cô vẫn còn chuyện khác cần giải quyết.

Cô về phòng và tiếp tục phân tích lời nguyền của Oscar. Một cấu trúc pháp thuật phức tạp với nhiều vòng tròn đan vào nhau lơ lửng phía trên bát nước cô để ở giữa phòng.

Phù thủy thêm những câu thần chú với những từ ngữ chọn lựa kĩ càng. Từng chút một, phép thuât đổi hình theo lời thầm thì của cô.

Công việc tưởng như không hồi kết, nhưng Tinasha đã liên tục phân tích từng mảnh nhỏ kể từ khi đến lâu đài này. Vô số thử nghiệm sai và nhiều nghiên cứu, và cô đã sắp bắt kịp phù thủy Câm lặng.

Tinasha tập trung cao độ vào việc phá giải lời nguyền, chỉ xao nhãng nghe có người gọi tên mình, dù phòng chẳng có ai. Cô tìm thời điểm thích hợp rồi tạm ngưng câu thần chú phân tích.

“Bất ngờ lên tí đi,” giọng cau có của một phụ nữ từ cạnh cửa sổ. Mái tóc hạt dẻ rực rỡ trong ánh nắng. Bất ngờ, trên hông cô còn có một con dao ma thuật, cũng có thể chỉ là đồ trang sức.

“Rồi, rồi. Thế cậu đến đây làm gì, Lucrezia?”

“Tôi tìm thấy một cuốn sách có vẻ có ích, nên tôi mang đến cho cậu đấy!”

Tinasha nhận cuốn sách bạn mình đưa cho. Có vẻ là đồ cổ. Lướt qua vài trang, đây có vẻ là một nghiên cứu chi tiết về thần chú và ngôn từ.

“…Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.”

Dù tính khí hơi thất thường, Tinasha biết ơn vì được giúp. Cô đặt cuốn sách lên bàn và đi pha trà cho khách. Lucrezia ngồi xuống ghế và quan sát cô.

"Vậy là cậu đã có một trận đấu tập hay gì đó với người lập giao ước?”

“…Sao cậu biết?”

“Vài binh lính ngoài sân đang bàn về chuyện đó.”

“A, đồ nghe lén.”

Lucrezia chống tay lên bàn, ôm má. Cô không giấu khuôn mặt hoảng hốt nhìn Tinasha. “Cậu nghĩ gì mà để anh ta thấy kĩ năng của mình như vậy? Cậu muốn chết à?”

“Anh ấy cũng nói thế,” Tinasha đáp.

“Kể cả không cần huấn luyện thêm, con người đó đã quá đủ mạnh rồi. Anh ta mà còn mạnh thêm nữa thì cả tôi cũng sẽ gặp rắc rối đấy,” Lucrezia mắng.

“Tôi xin lỗi.”

Thực tế, Lucrezia cũng là một phù thủy, cô không muốn kẻ mang Akashia tăng tiến thêm sức mạnh. Không ai biết trước tương lai. Với bằng ấy năm hai con người này sống trên đời, chuyện ấy là rõ ràng.

Tinasha cũng ngồi xuống, thở dài. “Vì vài chuyện, gần đây tôi mệt quá…”

“Nghỉ ngơi thêm đi.”

“Tôi biết, nhưng không được…”

Nhìn thấy những bâng khuâng trong đôi mắt đen của cô bạn, Lucrezia nói. “Nếu làm người đứng ngoài nặng nề quá, cứ từ bỏ thôi.”

Tinasha không có câu trả lời cho gợi ý đó. Im lặng, cô nhìn xuống bàn tay mình. Cả cô cũng không hiểu tại sao mình lại muốn đấu với Oscar nữa.

Có lẽ khi đó cô đã nghĩ , dù chỉ trong thoáng chốc, rằng cũng không tệ khi có một kẻ đủ khả năng giết cô khi cần thiết. Cô thấy ổn nếu Oscar trở thành người đó.

Cô đã thay đổi hay phải chăng đã quá mệt mỏi? Cô cứ mãi chờ đợi một điều không thể. Tuy vậy, Tinasha vẫn kiên quyết không từ bỏ bởi như thế nghĩa là cả cuộc đời làm phù thủy của cô sẽ trở nên vô ích.

Lucrezia chằm chằm nhìn Tinasha. Im lặng bao trùm trong một khoảng ngắn. Khi phù thủy cua khu rừng cấm chuẩn bị lên tiếng, vang lên tiếng gõ cửa.

“Cô Tinasha, tôi vào được không ạ?”

Được Tinasha chấp thuận, Lazar vào phòng, bối rối. Anh nhận ra Lucrezia và há hốc. Cô thích thú ngắm phản ứng của anh và vẫy tay trêu chọc.

“Có chuyện gì sao?” Tinasha hỏi.

“D-dạ…một vị khách yêu cầu được gặp phù thủy Lam Nguyệt.”

“Gặp tôi á?” Tinasha tự chỉ mình.

Lucrezia khẽ huýt sáo. “Ooh, nghe tanh thế.”

“Đúng thật, nhưng tôi vẫn sẽ đi xem sao. Cậu thế nào?”

“Tôi sẽ đợi ở đây đến khi cậu xong rồi cho cả lâu đài bất ngờ một phen.”

“Đừng bày trò đấy,” Tinasha cảnh cáo.

“Tất nhiên rồi,” Lucrezia đáp lại với một nụ cười xinh đẹp ranh mãnh.

*

“Aeti.”

Tinasha điếng người khi nghe Oscar đột nhiên gọi cô bằng cái tên đó khi cô đến phòng chờ. Sau vài giây, cô đáp, “Ừ?”

Oscar cau có trước câu trả lời, đã được nghe tất cả những gì cần thiết. “Vậy ra đó đúng là tên cô?”

“…Tên tôi dùng hồi nhỏ. Vị khách kia dùng nó à?”

“Ừ.”

Tình huống bất ngờ này nằm ngoài dự tính của Tinasha, cô lắc đầu.

Cô chỉ dùng cái tên đó thêm một lần sau khi trở thành một phù thủy. Đó là

khoảng thời gian ngắn ngay sau khi cô mới biến đổi, trước khi cô giam mình trong tòa tháp. Ít kẻ dám gọi tên của những phù thủy, và không ai còn sống để nhớ về biệt danh người ta đặt cho cô ở Farsas 70 năm trước. Một kẻ biết về cái tên cũ muốn gặp cô, điều này nghĩa là gì?

Tinasha cân nhắc nhiều khả năng, nhưng không cái nào thật sự thuyết phục.

“Nếu cô không muốn gặp, tôi sẽ đuổi hắn đi ngay,” Oscar xoa đầu cô, rõ ràng đang muốn tự làm khó mình.

Lắc đầu, Tinasha đáp, “Không cần đâu, tôi sẽ đi gặp.”

Cô mở cánh cửa dẫn tới phòng tiếp kiến.

Kagar thở hắt thán phục khi nhìn thấy Tinasha. Hắn quỳ gối và cúi đầu thật thấp.

“Thật vinh dự được gặp cô, quý cô Aeti.”

“Đừng gọi ta như thế,” phù thủy phản ứng.

“Tôi xin lỗi. Vậy tôi gọi cô là quý cô Tinasha được chứ?”

“Được,” cô nói.

Kagar đứng dậy và dang rộng vòng tay như thể đang diễn kịch. “Với sự ra đời của Cuscull, chúng tôi đã phục hồi quyền lợi cho những pháp sư đã phải chịu Tayiri áp bức. Ưu tiên hàng đầu của chúng tôi là đặt ma thuật làm thước đo cho mỗi công dân – giúp họ tận dụng và phát triển tài năng. Quý cô Tinasha, tôi được biết cô là người duy nhất còn sở hữu tri thức về thứ ma thuật cổ đại hùng mạnh đã bị quên lãng từ lâu. Liệu chúng tôi có thể có vinh hạnh được cô giúp đỡ để tiến xa hơn không?”

Mặt Oscar tối sầm lại khi nghe những lời đó. Anh không giấu sự khó chịu của mình. Dù trước kia anh có nói mình không quan tâm tới việc Farsas có một phù thủy, rõ ràng Farsas cũng muốn sức mạnh của Tinasha.

Phù thủy điềm tĩnh lắng nghe thỉnh cầu của kẻ sứ giả. “Ngươi nói có người kể ngươi nghe về ta, đó là ai?”

“Cô sẽ biết khi đến Cuscull.”

“Có phải cũng chính người đó đã nói ngươi tên của ta?”

Kagar chỉ bật cười mà không đưa ra câu trả lời.

“Làm cách nào ngươi biết ta đang ở đây?” Tinasha hỏi dò.

“Ở đất nước chúng tôi cũng có những pháp sư tài năng…”

“Vậy sao,” phù thủy trả lời, thở dài. Rồi cô nhoẻn miệng, một nụ cười tàn nhẫn áp đủ sức áp đảo bất cứ ai.

Kagar hơi chùn bước.

Cô hé môi, một giọng nói lạnh lùng cất lên. “Ta là hộ vệ của người đàn ông này. Không hơn và không kém. Nhờ giao ước đó ngươi mới được gặp ta. Sao ta phải lắng nghe lời của kẻ còn chưa bao giờ đến tòa tháp của ta, lại còn dám yêu cầu ta trợ giúp ư? Phải chăng ngươi nghĩ phù thủy nhân từ tới mức hạ mình để giúp đỡ những kẻ thấp kém còn chẳng sở hữu sức mạnh của riêng mình?”

Kagar run người tức giận. Cho đến giờ hắn vẫn nghĩ mình nắm thế thượng phong. Như con chuột bị dồn vào chân tường, hắn định lên tiếng phản ứng lại, nhưng Tinasha không cho hắn cơ hội.

“Xéo đi.” Cô quay bước, một hành động tuyên bố cô sẽ không nghe thêm lời nào nữa, và đến bên Oscar. Xoa đầu cô, Oscar ném cho Kagar ánh mắt sắc lạnh.

Kagar nhìn họ khẩn nài, cuối cùng lên tiếng, “Tôi hiểu rồi. Hôm nay tôi ra về. Nhưng rồi một ngày cô sẽ thành công dân của Cuscull thôi, điều đó tôi đảm bảo. Tôi chờ đợi ngày chúng ta gặp lại.”

Phù thủy rời phòng, không đáp lời của kẻ sứ giả.

*

Kaga nghiến răng, bước khỏi phòng tiếp kiến. Hắn đã tự tin có thể mang phù thủy về, đó là lý do hắn cả gan dùng cả cái tên đã bị lãng quên từ lâu ấy. Hắn cứ tưởng một khi nghe thấy nó, khao khát tìm ra nguồn thông tin của Kagar sẽ dụ được cô đến Cuscull.

Hắn nhớ lại những lời chủ nhân đã nói khi hắn khởi hành.

"Không cần phải vội đâu. Đừng nhắc đến ta.”

Dựa theo những lời đó, Kagar có lẽ sẽ không bị trừng phạt vì không thể dẫn phù thủy về. Kể cả thế, hắn ghét việc phải trắng tay trở lại và thừa nhận mình không đủ khả năng.

Ít nhất, Kagar muốn tách phù thủy khỏi kẻ mang giao ước hỗn xược đó.

Kagar liếc ra ngoài cửa sổ. Ở sân tập, dưới bóng cây, một phụ nữ mang huy hiệu đội trưởng đang gà gật. Khuôn mặt hắn cong thành một nụ cười đồi bại.

*

Từ phòng tiếp kiến, Oscar theo chân phù thủy về phòng làm việc. Cả hai đều mang tâm trạng tồi tệ. Những thứ Kagar nói đeo bám họ như vết nhơ cứng đầu.

Nuốt cục tức lại, đột nhiên, Oscar nghe thấy tiếng phụ nữ cất lên “Xong chưa?”

Một phù thủy xuất hiện bên cạnh Tinasha, cô liếc sang bạn mình và đáp, “Xong rồi. Tệ lắm.”

Lucrezia nhún vai, Oscar tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cô. “Cô ở đây nãy giờ à?”

“Mới vài ngày đã gặp lại nhỉ. Anh thế nào rồi?” Lucrezia hỏi, vẫy tay với anh không chút tội lỗi.

Oscar cười uể oải đáp. “Cảm ơn vì đã suýt giết tôi nhé.”

“Giiiiì chưưứ? Tôi tưởng anh tận hưởng lắm cơ mà? Hay tôi giúp anh giữ lại mấy ký ức đó nhé?”

“Cô thích gây sự không?” Tinasha nghiêm giọng. Dù rõ ràng đang bị đe dọa, Lucrezia có vẻ đang khá thích thú. Những tia pháp thuật xuất hiện và va chạm giữa hai phù thủy.

Oscar nhăn mặt lắc đầu. “Mấy người sẽ phá tan lâu đài này mất. Dừng lại đi.”

Chưa ai từng nghe đến một cuộc chiến giữa những phù thủy. Nếu chuyện như thế xảy ra, không công trình nào có thể đứng vững được. Tinasha tặc lưỡi rồi ngừng phép.

Lucrezia hứng thú nghe câu chuyện về kẻ sứ giả. Cô gõ móng tay đỏ lên trán. “Cuscull, nhỉ? Tôi cũng chưa nghe đến bao giờ.”

“Ban đầu cũng chỉ là một vùng nhỏ, tất nhiên rồi. Nhưng một ngày, pháp sư bắt đầu tràn đến và nơi đó tuyên bố độc lập,” Oscar giải thích.

“Có vẻ đáng ngờ,” Tinasha nói.

“…Tôi cũng nghĩ vậy. Nhắc mới nhớ, gần đây cậu có cảm thấy sóng ma thuật lạ phát ra thường xuyên từ phía Bắc không?” Lucrezia hỏi Tinasha, chỉ vào không khí.

Tinasha im lặng, rồi cô lắc đầu.

“Thật á? Thế chắc vì tớ sống gần mạn phía bắc hơn rồi. Cường độ khá yếu nhưng tớ cảm thấy khá thường xuyên. Chúng là sóng phép, giống

mấy cái gợn ở hồ ma thuật ý.”

“Hồ ma thuật…,” Tinasha lặp lại, cắn môi trầm tư. Trong một khoảnh khắc, Lucrezia nhìn cô cực kì xót xa. Đằng sau hai cô gái, Oscar chứng kiến cảnh đó, nhưng Tinasha quá tập trung nên không để ý.

Oscar đang định lên tiếng thì gặp Als đang đứng ở một góc hành lang, Meredina ở ngay sau anh. Als chằm chằm nhìn Tinasha và mỹ nhân lạ cạnh cô, chợt bắt gặp Oscar sau họ và định cúi đầu.

Chợt một việc không ai ngờ tới xảy ra.

Lặng lẽ và dứt khoát, Meredina rút gươm đâm Tinasha.

“Cái g-?!” Als sững người.

Oscar lao đến nhưng không kịp.

Trước khi Lucrezia dựng lá chắn, đầu kiếm của Meredina tìm thấy Tinasha.

Khi mọi người tưởng đã quá trễ, Tinasha nhanh tay rút con dao từ hông Lucrezia và dùng nó để đỡ đòn tấn công. Kiếm của Meredina văng xuống sàn, cô tay không trước con dao kề cổ của Tinasha.

Meredina không còn vũ khí, nhưng Als đã rút kiếm. Anh đánh văng con dao của Tinasha và đẩy Meredina ra sau mình. Lưỡi kiếm của anh suýt chút nữa đã nhắm đến Tinasha trước khi Als dừng lại.

Als đột nhiên thấy Akashia trước cổ mình.

“Ngươi đang làm cái quái gì vậy?” giọng nói giận dữ vang lên. Als cứng người, nhận ra mình đã vô ý mắc sai lầm.

Trước khi anh quỳ xuống, người bạn thơ ấu đằng sau rít lên. “Ả phù thủy bẩn thỉu chỉ biết dối lừa trái tim con người! Cút khỏi đất nước này đi!”

“Meredina!” Cả Oscar và Als đều lên giọng. Rõ ràng cô đang nhắm tới một người.

Tinasha nhìn xuống Meredina qua hàng mi dài.

Dẫu Tinasha đang mang khuôn mặt phù thủy, cô không cười. Dáng vẻ cô như một con bút bê hoàn hảo, trống rỗng. Đôi mắt đen sâu thẳm lặng như mặt nước.

“…Tôi đã nghe câu đó rất, rất nhiều lần…Nhưng tôi chưa từng muốn đùa giỡn với trái tim của bất cứ ai. Có lẽ cô đã quá mệt mỏi với chính mình?” Tinasha nói. Khác với khuôn mặt vô cảm, giọng nói của cô mang nặng cảm xúc.

Lời cô nói là buồn đau, phẫn nộ hay thứ gì đó hoàn toàn khác, những kẻ có mặt không đoán được.

Tinasha cắn môi. Thì thầm, cô nói, “Tôi chưa từng muốn…trái tim của ai.”

Giọng cô run, nhưng đó là lời phủ nhận rõ ràng. Trong khoảnh khắc, một tia đau khổ lóe lên trong đôi mắt cô, và Oscar thấy được nó.

Thu Akashia, Oscar kéo Tinasha vào lòng. Anh nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng bé nhỏ.

Cô im lặng.

Lucrezia lo cho bạn mình, nhưng thấy Oscar ôm chặt Tinasha, cô quay sang Als và Meredina. Cô nheo mắt nhìn họ. “Cô gái đó đang bị điều khiển. Tâm trí đã bị can thiệp, rõ ràng bởi một người có chút trình độ.”

Lucrezia xua tay, và Meredina đổ gục. Als bắt được cô trước khi cô chạm đất.

Quay lưng với cô, Oscar nhờ Lucrezia, “Cô chữa cho cô ấy được không?”

“Sao tôi phải làm thế?” cô cáu kỉnh bật lại.

“Làm ơn,” anh nài nỉ.

Lucrezia cực kì do dự, nhưng sau một lúc, cô khó chịu nói, “Tôi sẽ lấy chi phí.”

“Xin cậu đấy,” Tinasha giục, Lucrezia thở dài lớn.

Lucrezia, Meredina và Als rời đi chữa trị, chỉ còn Oscar và Tinasha ở lại trong hành lang. Oscar ôm mặt cô nâng lên. Cô chớp mắt, rồi mỉm cười. Khuôn mặt vui vẻ, nhưng Oscar biết chỉ là giả. Nụ cười là chiếc mặt nạ để cô hóa trang thành một con người bình thường.

Tuy nhiên, Oscar từ chối thương hại cô. Anh nghĩ rằng đối xử với cô như vậy là không phải.

“Lần cuối cô khóc là khi nào?” anh hỏi.

Khuôn mặt anh phản chiếu trong đôi mắt ấy. “Tôi không nhớ,” cô trả lời, vẫn mỉm cười.

Truyện Chữ Hay