Giữa vùng hoang vu sừng sững một tòa tháp màu trời.
Không gian xung quanh trống trải, lưa thưa vài bụi cỏ. Giữa vùng vắng lặng ấy, một chàng trai trẻ trên lưng ngựa ngước lên nhìn tòa tháp cao quý.
“Vậy ra đây là tòa tháp phù thủy đang sống.” Giọng nói không chút hào hứng vang lên khi anh chằm chằm vào kiến trúc khổng lồ trước mặt.
Chàng trai trẻ có mái nâu đen sậm cùng với đôi mắt xanh lam - tựa như bầu trời sau hoàng hôn.
Chất lượng trang phục anh đang mặc và dáng vẻ tao nhã cho thấy sự thanh cao bẩm sinh. Nhưng không có nghĩa là anh yếu đuối, bởi cơ thể cuồn cuộn mang tư thế luôn sẵn sàng. Ai nhìn hẳn sẽ đoán anh là một vị chỉ huy nơi tiền tuyến, dù vẫn còn rất trẻ.
Anh đang định xuống ngựa và sải bước lên tháp thì một giọng rên rỉ từ phía sau khiến anh dừng lại.
“Thưa Điện hạ, chúng ta không nên…”
“Im đi, Lazar. Ta là ai mà phải chùn bước ở đây chứ?” Bực mình lắc đầu, anh quay lưng lại. Chàng trai trẻ vừa được gọi Điện hạ là Oscar, hoàng thái tử của vương quốc Farsas, vùng đất nằm xa về phía đông của tòa tháp này.
Oscar vặn lại hầu cận của mình, người bạn thuở nhỏ cũng là người duy nhất anh mang theo, tràn trề tự tin: “Dù sao chúng ta cũng đã thành công trốn khỏi cung điện. Bây giờ quay lại thì vô nghĩa lắm. Mình chỉ đi ngắm nghía chút thôi mà.”
“Không ai đến nhà của một phù thủy để ngắm nghía hết!” Lazar phản đối.
Phù thủy.
Chỉ có duy nhất năm kẻ trên khắp lục địa. Có lẽ vì sở hữu sức mạnh quá khủng khiếp, họ bị đối xử phân biệt so với tất cả những người khác.
Phù thủy của khu rừng Cấm.
Phù thủy Nước.
Phù thủy không-được-triệu-hồi.
Phù thủy Câm lặng.
Phù thủy Lam Nguyệt.
Đó là tên thường gọi của họ. Những phù thủy chỉ xuất hiện khi họ muốn, sử dụng phép thuật quyền năng để gây ra thảm họa rồi nhanh chóng biến mất. Suốt vài trăm năm qua, họ đã trở thành biểu tượng của kinh hoàng và tai ương.
Trong năm người, kẻ mạnh nhất chính là phù thủy Lam Nguyệt. Cô đã dựng lên một tòa tháp xanh giữa vùng hoang vắng cách xa biên giới của tất cả các quốc gia và sống ở trên tầng cao nhất. Người ta kháo rằng cô sẽ ban điều ước cho bất cứ ai có thể leo tới đỉnh tòa tháp, tuy vậy lời đồn không một kẻ nào quay trở lại đã khiến ngày càng ít người dám tiếp cận nơi này.
Oscar và Lazar đến đây với một mục đích duy nhất.
“Thần bảo ngài rồi, nơi này sặc mùi nguy hiểm đúng như thần đoán. Chúng ta biết làm sao nếu phù thủy làm lời nguyền của ngài trầm trọng thêm?” Lazar hỏi.
“Lúc đấy tính sau. Cũng chẳng còn manh mối nào khác, phải không?”
“Chắc chắn còn cách khác mà… Cứ tiếp tục nhất định ta sẽ tìm thấy gì đó…”
Nghe Lazar nài nỉ, Oscar xuống ngựa. Anh lấy thanh trường kiếm bên yên ngựa rồi trả nó về đai gươm bên hông.
“Ngươi bảo còn cách khác, nhưng 15 năm nay có ai tìm được đâu. Đầu tiên, ta sẽ gặp phù thủy Lam Nguyệt và hỏi cách để phá vỡ lời nguyền. Nếu không được, ta sẽ đi tìm phù thủy Câm lặng – kẻ đã nguyền ta rồi bắt cô ta giải nguyền. Hoàn hảo quá phải không?”
“Chẳng hoàn hảo chút nào.” Lazar rên rỉ, nghe như sắp khóc đến nơi rồi cuối cùng cũng xuống ngựa. Cơ thể mảnh khảnh hoàn toàn không thích hợp để chiến đấu. Anh không mang theo vũ khí, nhưng đó là vì cả hai rời đi quá vội vã. Lazar theo sau chủ nhân, giống như lúc họ trốn khỏi cung điện.
“Thưa Điện hạ, thần hiểu cảm giác của ngài… Nhưng lí do không ai nhờ đến phù thủy suốt 15 năm qua là vì quá nguy hiểm! Mọi cố gắng tìm kiếm phù thủy Câm lặng đều không có kết quả và chẳng ai leo lên tòa tháp của phù thủy Lam Nguyệt mà quay về cả!”
“Đúng. Cầu thang có vẻ khá dài.” Oscar nói.
Tường tháp được làm bằng đá xanh khiến nó như hòa lẫn với bầu trời. Oscar ngửa cổ lên nhìn đỉnh tháp mờ ảo.
“Chắc ta sẽ tìm ra cách gì đó thôi” anh nói.
“Không, ngài không thể! Chỗ này chắc chắn chứa đầy bẫy! Lỡ chuyện gì xảy ra với ngài, làm sao thần về được nữa? Thần biết nói gì đây?”
“Cứ làm như kiểu ngươi rất, rất buồn ấy.” Oscar nhún vai rồi thong thả bước đi.
“Chờ đã. Thần đi cùng!” Lazar nhanh chóng cột hai con ngựa vào một cái cây rồi vội vã đuổi theo.
Mọi chuyện bắt đầu từ 15 năm trước. Một đêm nọ, lời tuyên bố của một phù thủy vang vọng khắp cung điện.
“Ngươi không thể có con nữa. Đứa con trai của ngươi cũng vậy. Dòng máu của gia tộc ngươi sẽ hủy hoại cơ thể của bất cứ phụ nữ nào. Huyết thống hoàng tộc Farsas chấm dứt cùng ngươi!”
Oscar không nhớ chính xác những lời phù thủy nói khi đặt lời nguyền lên họ. Anh chỉ nhớ một hình bóng mờ ảo với mặt trăng phía sau lưng. Và đôi tay run rẩy của cha đang ôm lấy anh. Anh lờ mờ biết rằng có chuyện xấu đang xảy ra bởi khuôn mặt tái xanh của cha mình.
Oscar là đứa con duy nhất của nhà vua. Lời nguyền đe dọa dòng giống hoàng gia là một thông tin tuyệt mật. Rất ít kẻ biết, hầu hết số đó đều là những học giả và pháp sư ngày đêm tìm kiếm cách để phá giải lời nguyền.
Dẫu mang trong mình một lời nguyền khủng khiếp, Oscar lại là một chảng trai dũng cảm, sáng dạ và văn võ song toàn. Với trí thông minh cùng ngoại hình ưa nhìn, nhiều người kì vọng lớn vào tương lai của anh, không hề hay biết về lời nguyền. Họ luôn miệng “Rồi sẽ đến thời điểm hoàng tử trở thành một vị vua vang danh lịch sử”. Tuy vậy, nếu lời nguyền không được giải thì tất cả còn lại chỉ là câu chuyện về một vị hoàng tử xấu số.
Lên 10 tuổi, Oscar bắt đầu hiểu ý nghĩa của lời nguyền và đi tìm cách phá giải nó. Vậy nhưng, bất kể anh có nghiên cứu bao nhiêu sách hay theo đuổi bao nhiêu đầu mối sau giờ luyện kiếm, Oscar không thể tìm được dù chỉ chút gợi ý.
15 năm đã trôi qua kể từ ngày đó.
Chàng trai một ngày sẽ thành vua đã du hành về phương tây xa xôi nằm ngoài lãnh thổ quê nhà và giờ đây đang đúng trước tòa tháp da trời nơi phù thủy đang sống.
“Nào, vào thôi.” Oscar nói.
“Ngài không thể cứ thế mở cửa được! Xin hãy thận trọng hơn!”
Nghe Lazar phàn nàn, Oscar mở hai cánh cửa và bước vào trong.
Anh nhìn xung quanh và nhận ra mình đang ở trong đại sảnh tròn rộng rãi. Chính giữa là không gian thông tầng và một lối đi lên bên tay phải. Đó không phải là cầu thang mà là một lối dốc thoải bám vào tường và kéo dài lên phía trên theo hình xoắn ốc.
Oscar ngửa cổ, cả tòa tháp dường như không có ai. “Trông giống hệt như trong ghi chép, hoặc ít nhất là lối vào.”
“Thế này đã đủ thỏa mãn trí tò mò của ngài chưa?” Lazar rít lên.
“Mình đi tiếp thôi. Nào, lên trên.”
Dựa theo ghi chép trong cung điện, tháp có chứa một vài điểm nghỉ. Phù thủy sẽ ban điều ước cho kẻ vuợt qua được mọi thử thách và đến được tầng cao nhất. Mục đích của Oscar chính là điều đó.
Đảm bảo thanh kiếm yêu quý vẫn bên hông, Oscar khởi hành với Lazar theo sau.
Không có tay vịn trên đường lên, và Oscar có thể thấy nó dẫn tới một không gian tròn nơi một phiến đá lớn được đặt ở đó. Oscar chuẩn bị sẵn tinh thần còn Lazar rụt rè lê bước theo sau.
“Nguy hiểm lắm, ngươi cứ chờ ở đây, ta sẽ trở lại trước khi mặt trời lặn.” Oscar nói.
“K-không được… Thần không thể làm thế được…” Lazar trả lời.
Lazar đồng hành cùng Oscar cũng đã lâu, kể từ lần đầu Oscar trốn khỏi cung điện, và Lazar thường vướng phải những tình huống oái oăm vì thế. Lần nào anh cũng phàn nàn như mưa với Oscar, nhưng có vẻ anh vẫn không định bỏ mặc vị chủ nhân liều lĩnh của mình.
Oscar ngoái lại nhìn Lazar, mỉm cười rồi tiếp tục tiến lên.
Lên đến tầng trên, họ nhận ra không gian này rộng bằng một căn phòng nhỏ. Ở giữa là phiến đá khắc một danh sách các con số. Oscar tiến đến đó, bắt đầu suy nghĩ lời giải thì Fazar đột nhiên thốt lên sợ hãi “Điện hạ…đ-đó là…”
“Ta đang nghĩ. Chắc hẳn phải có quy luật gì đó.” Oscar ngắt lời.
“Không phải cái đó! Lũ rắn! Đông quá!”
“Ta thấy rồi.”
Sàn nhà lúc nhúc rắn. Không có tường ngăn cách với tầng dưới, thứ ngăn bầy rắn thoát đi dường như là một loại kết giới ma pháp.
Oscar không mảy may sợ hãi. Anh cúi xuống nắm đầu một con.
“Không sao đâu, không phải rắn độc. Chúng ở đây để cản bước ta thôi.” Oscar quẳng nó đi, khiến Lazar hét toáng lên. Oscar bước đến giữa bầy rắn.
Đứng trước phiến đá, Oscar chống cằm trầm tư.
Một tảng đá lớn đã chặn lối lên, nên Oscar không thể đi tiếp. Anh ngẫm nghĩ, phớt lờ lũ rắn trườn bò dưới chân, còn Lazar rón rén tiến về phía chủ nhân, thút thít. Đây chắc hẳn là điểm dừng chân đầu tiên. Oscar gật đầu nhìn phiến đá.
“Ta nhớ ra rồi. Đây là một học thuyết toán học xuất phát từ một quốc gia nhỏ phương đông khoảng 100 năm trước. Trong giới toán học, nó nổi tiếng là không thể giải được.”
“Không thể giải được?!”
“Thời điểm đó thì đúng, nhưng đã có người tìm ra lời giải 10 năm trước rồi. Phù thủy ở đây hiểu biết thật đấy.”
Oscar vươn tay ra chạm vào phiến đá. Điểm anh chạm vào phát ra ánh trắng mờ. Theo luồng sáng đó, anh nhập câu trả lời, và rồi…
Tảng đá khổng lồ vỡ vụn thành cát. Cùng lúc đó, bầy rắn trườn bò dưới chân Oscar tan biến như thể chỉ là ảo ảnh.
Ngạc nhiên, Oscar nhìn quanh, giờ chỉ còn một núi cát.
“Vậy ra đây là cách chúng vận hành.”
“…Hay là ta về đi?” Lazar nài nỉ.
“Khồng. Cuộc vui giờ mới bắt đầu.”
Lazar đuổi theo vị chủ nhân đang cao hứng tiếp tục đi lên. Đỉnh tháp vẫn còn ở rất xa.
*
Những cơn gió thổi qua những khung cửa sổ trên tầng cao nhất thường khá khô. Một giọng nói cất lên trong căn phòng rộng, ngổn ngang sách khắp sàn.
“Lâu rồi chúng ta mới có kẻ thách thức, thưa Chủ nhân.”
Người nói là một đứa trẻ tầm 5 hoặc 6 tuổi, dựa theo ngoại hình. Đứa trẻ này tương đối xinh xắn nhưng nét mặt vô cảm, khiến khó để phân biết được giới tính. Giọng nói đều đều mang lại cảm giác giống một con búp bê.
Thuộc hạ mang hình người của phù thủy nhìn về phía bàn – không ai ở đó. Trên bàn chỉ duy nhất một tách trà còn nóng. Nó đã ở đó hơn 1 giờ đồng hồ nhưng chưa hề bị nguội.
Người đáng ra phải ở đây đang vắng mặt. Tuy vậy, người thuộc hạ nhận được phản hồi ngay lập tức.
“Người thách thức? Hiếm thật đấy. Ta cứ tưởng mọi người quên mất tòa tháp này rồi chứ.”
“Hồi tháng trước cũng có. Họ không giải được câu đố trên phiến đá đầu tiên và hết thời gian.” Đứa trẻ trả lời.
Những thử thách trong tòa tháp này được làm mới thường xuyên, nhưng kể từ khi câu đố hiện tại được đặt ở điểm dừng đầu tiên, không một ai có thể đi tiếp. Có lẽ vì không ai nghĩ rằng mình lại phải giải một bài toán bất khả thi tại tòa tháp được đồn rằng có những chướng ngại khó vượt qua nhất trên toàn lục địa. Cũng chẳng có nhiều nơi khác như vậy nên rõ ràng chủ nhân của tòa tháp đã nhớ nhầm.
Người thuộc hạ cảm nhận những kẻ thách thức đang ở rất sâu phía dưới. “Có vẻ những kẻ lần này tiến lên tương đối đều đặn. Ngài có muốn xem thử không?”
“Không. Cuộc vui thật sự bắt đầu từ tầng này, nếu họ có thể đến được.”
“Thật vậy.”
Những phù thủy thường náu mình trong bóng đen của lịch sử. Dù vị trí chính xác của phù thủy này được công khai, rất ít người thật sự vượt qua được những thử thách nguy hiểm của tòa tháp. Phù thủy không có ý định tự ra mặt, chấp nhận chờ người khác tìm đến cô.
Cô ra lệnh dứt khoát, “Đi đi, Litola. Nếu những vị khách thất bại, hãy lo liệu mọi việc.”
“Vâng, thưa Chủ nhân.”
Một làn gió nhẹ lướt qua. Kẻ thuộc hạ tên Litola biến mất, và phù thủy, lơ lửng trên trần nhà, ngoảnh mặt đi. Cô ôm một cuốn sách vào ngực, lẩm bẩm.
“Kể cả khi bây giờ hai người đó đang băng băng, chưa kẻ nào vượt qua được quái thú hộ vệ đầu tiên.”
*
Thanh kiếm hai lưỡi chém lìa họng con sư tử.
Oscar tưởng sẽ có máu bắn ra, nhưng chẳng thấy gì. Con sư tử trắng, vẫn nguyên dáng vồ, đổ xuống sàn như một hình nhân. Không thu kiếm, Oscar lại gần cơ thể khổng lồ. Nó thậm chí lớn hơn một con ngựa.
“Ta cứ tưởng con này lông trắng tuyền, hóa ra nó còn chẳng phải hàng thật. Ta đoán là một dạng quái thú hộ vệ tạo ra từ ma pháp?”
“Một con sư tử to bằng này đã đáng sợ lắm rồi, nhưng thấy Điện hạ còn chẳng sợ nó chút nào còn kinh dị hơn…”
“Ta mới làm nóng người chút thôi. Không biết tiếp theo là gì nhỉ…”
Rời khỏi sảnh sư tử, Oscar và Lazar tiếp tục thấy lối đi lên trên. Oscar ngó xuống khoảng thông tầng ở chính giữa tòa tháp. Khoảng cách so với mặt đất đủ làm người ta choáng váng, còn Oscar thì cứ chằm chằm.
“Rơi xuống dễ là chết đấy.” anh bình luận.
“Xin ngài tránh xa rìa ra đi ạ!” Lazar nài nỉ.
“Ngươi cứ đợi ở dưới cũng được mà…”
Oscar quay đầu lại, thấy Lazar run rẩy bám sát tường. Cứ thế này chắc chắn anh không thể lên được tầng cao nhất. Dẫu vậy, Lazar vẫn quyết tâm, liều mạng tuyên bố, “Thần nhất định không để Điện hạ chết một mình ở đây đâu.”
“Ta không định chết đâu.”
Oscar nhẹ nhàng vung kiếm. Trên đường đi lên, anh gặp vô số bẫy cũng như quái vật trong lốt quái thú hộ vệ, nhưng đều vượt qua dễ dàng. Họ sắp chạm tới điểm chính giữa tòa tháp.
Ban đầu, điều anh lo ngại nhất chính là chiều cao của tháp, nhưng đã có một thiết bị tự động đưa họ lên tầng tiếp theo sau khi vượt qua mỗi thử thách, nên đó không còn là vấn đề. Những cái bẫy, mặt khác, thử thách sức mạnh thể chất, độ bền, khả năng phán xét và trí tuệ của Oscar. Tất cả đều cần thiết như nhau.
“Bình thường chắc người ta đi với một đội nhỉ,” Oscar trầm ngâm.
“Chỉ có mấy tên ngốc mới thử leo chỉ với hai người thôi…”
“Người gần nhất lên đến đỉnh là ông cố của ta phải không nhỉ?”
“Thần được nghe kể rằng ngài ấy đi cùng đội 10 người. Tuy vậy, ngài ấy là người duy nhất lên đến đỉnh tháp.”
“Ra vậy…” Oscar đưa tay không cầm kiếm ôm má, ngẫm nghĩ
Khoảng 70 năm trước, Regius, ông cố của anh và cũng chính là đức vua thời điểm ấy, đã lên đến đỉnh tháp và có được sự trợ giúp từ phù thủy. Tuy nhiên, đó rõ ràng là một dạng giao kèo. Ngày nay, câu chuyện ấy chỉ còn là cổ tích dành cho trẻ em.
“Cũng khá giống đi dạo công viên đấy chứ.” Oscar nhận xét.
“Chúng ta nên về thôi!” Lazar lại than vãn.
“Ngươi có thể về. Đằng nào ngươi cũng vô dụng,” Oscar thẳng thừng khiến Lazar rớm nước mắt đầy đau khổ.
Đang nói chuyện, một cánh cửa hiện ra trước mắt họ. Từ tầng 5 trở lên, điểm dừng không chỉ xuất hiện tại những không gian nối với lối lên mà còn ở các căn phòng riêng biệt.
Oscar mở cửa không chút do dự. Chính giữa căn phòng là hai bức tượng đá có cánh lớn gấp đôi một người. Cảnh tượng khiến trẻ con phải bật khóc, nhưng Oscar vẫn biểu lộ thái độ bình thường. “Trông có vẻ bọn chúng sẽ cử động nếu lại gần.”
“Chắc chắn! Chúng sẽ cử động! Về thôi!”
“Người thực sự nên đợi ở ngoài…”
Oscar hít sâu rồi rút kiếm sẵn sàng. Ngay lập tức, lớp vỏ đá của bức tượng biến thành một màu đen. Hốc mắt trống rỗng rực đỏ. Dang rộng đôi cánh khổng lồ mà không gây tiếng động, chúng bay lên không trung.
Oscar ra hiệu bằng tay trái, Lazar ngay lập tức ép sát vào tường.
Ngay sau đó, một con lao về phía Oscar. Con quái vật sà xuống như một loài chim săn mồi. Trước khi bị móng vuốt của nó xé toạc cơ thể, Oscar nhanh nhẹn né sang trái. Chỉ đợi có thế, con thứ hai lao tới.
“Oops.”
Đỡ vuốt bằng kiếm, Oscar lách qua giữa hai con quái vật, tấn công từ phía sau. Không tốn nhiều sức, nhưng với lực phi thường, anh cắt đứt một cánh của con đầu tiên.
Con quái dính đòn thét lên đinh tai. Oscar vung kiếm lần nữa về phía cơ thể đang nằm trên sàn. Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt.
*
“Chủ nhân, kẻ thách thức lên đến phòng tượng đá rồi.”
Nghe thuộc hạ cập nhật, phù thủy mỉm cười trong khi đang đun nước. “Tuyệt thật đấy. Có bao nhiêu người?”
“Hai… Không, thực tế, một.”
Chuyện này đúng ra phải đáng ngạc nhiên, nhưng phù thủy chỉ hơi nhướn mày. Đã nhiều thập kỉ chưa có ai tiến xa đến vậy, bất kể đi bao nhiêu người.
Bình thường không một ai có thể một mình xử lý phòng tượng đá. Một người không thể đỡ được cùng lúc hai kẻ thù thông minh và nhanh nhẹn, một đánh lạc hướng để bên còn lại tấn công. Căn phòng đó đã chứng kiến nhiều thất bại nhất trong tất cả.
“Ta đang định pha trà, nhưng có vẻ chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Vị khách của chúng ta đã đến được tận đây, chắc ta nên dành một phần thưởng cho tinh thần chiến đấu đó nhỉ?”
“Có vẻ như anh ta vượt qua khá dễ dàng.”
“…Hả?”
*
Tiếng thét khủng khiếp vang vọng khắp căn phòng rộng lớn. Một con quái vật bị thanh kiếm đâm sâu vào mắt phải đang gào thét. Bạn của nó nằm trên sàn, cơ thể to lớn, bất động từ từ tan thành những mảnh vụn rồi tan biến.
Kẻ thù còn lại tấn công bằng tay trái, chất lỏng màu đen rỉ ra từ mắt phải. Thêm sức mạnh từ phẫn nộ, nếu trúng phải sẽ mất mạng ngay. Tuy vậy, đòn tấn công chỉ trúng vào không khí.
Oscar né bộ vuốt chết người bằng sự dẻo dai đáng kinh ngạc rồi vung kiếm chém lìa cổ con quái vật. Cái đầu chạm đất cộp. Phần thân không đầu lắc lư qua lại rồi cuối cùng đổ xuống.
“Thế là hết rồi à? Cũng hơi phiền.”
Oscar vẩy thanh kiếm để giũ máu. Anh quay lại và thấy Lazar nhìn mình nhẹ nhõm. “Thần mừng ngài không bị thương…”
“Nếu dính đòn thì không chỉ bị thương đâu.” Oscar đùa, nhìn về phía trước. Sau khi bức tượng biến mất, một điểm ở phía sau căn phòng bắt đầu phát sáng. Thiết bị sẽ đưa họ lên tầng tiếp theo đang được khởi động.
“Đi thôi.”
Oscar lại gần chỗ thiết bị.
Căn phòng bỗng rung lắc dữ dội.
“Chuyện gì vậy?!” Oscar hét lên.
Anh quay lại và thấy một hố lớn xuất hiện giữa sàn nhà. Căn phòng cũng là một cái bẫy. Phần sàn còn lại cũng từ từ rơi xuống.
“Nhanh lên, Lazar!” Oscar kinh ngạc. Có một lỗ lớn giữa anh và Lazar, vẫn đang bám lấy tường. Lazar đã bị kẹt.
Với khoảnh cách xa như vậy, Oscar biết mình có thể nhảy còn Lazar thì không. Quyết định, Oscar chạy về phía Lazar. “Đợi ta!”
Sàn nhà đổ sụp ngày càng nhiều, lộ ra mặt đất sâu phía dưới. Đường đến thiết bị di chuyển đã mất gần hết, chỉ còn lại vài viên đủ dẫm chân.
Lazar xua tay giục chủ nhân đi tiếp. “Điện hạ, xin hãy bỏ thần lại.”
“Ngươi điên rồi à?! Ngươi sắp rơi rồi đấy!”
“Không, thần sẽ ổn thôi. Thần thực lòng xin lỗi, nhưng thần phải về trước rồi.” Mặt Lazar trắng bệch, nhưng anh vẫn nở một nụ cười và cúi đầu thật thấp. “Xin ngài hãy đi tiếp… Từ tận đáy lòng, thần mong đợi ngày ngài trở thành vua.” người bạn đồng hành đã ở bên cạnh Oscar lâu đến độ cả hai đều không nhớ nổi. Lazar không ngẩng đầu lên. Giọng nói run run nhưng đầy quyết tâm.
“Lazar, đợi đã!” Oscar hoảng loạn. Anh vươn tay ra. Khoảnh khắc tiếp theo, cùng với một tiếng động lớn, mặt sàn dưới chân Lazar sụp đổ.
Chỉ còn lại 5 tầng.
Tất cả đều là những câu đố cực khó hoặc quái vật mạnh, nhưng Oscar vô cảm vượt qua. Cứ như thể anh leo tòa tháp này một mình ngay từ ban đầu. Kể cả khi mất Lazar, Oscar cũng không gặp vấn đề gì. Tuy nhiên, một cảm giác nản lòng khó diễn đạt xâm chiếm lấy tâm trí anh. 70 năm trước, ông cố của anh đã leo tòa tháp này với 10 người đồng đội và chỉ một mình ông đến đỉnh, hẳn ông cũng cảm thấy tương tự.
Mải suy nghĩ vẩn vơ, Oscar cuối cùng đã lên được tầng cao nhất.
Điều đầu tiên anh thấy khi mở cánh cửa là một khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp qua khung cửa sổ lớn trong căn phòng.
Đây là đỉnh của tòa tháp, vì vậy cảnh trải dài đến tận rìa của vùng hoang vắng. Mặt trời chỉ vừa lặn, và Oscar lặng người trước bức tranh thiên thiên nhuốm sắc tím hoàng hôn. Anh chưa từng ngắm nhìn cảnh vật từ tận cao như thế này. Cơn gió nhẹ thổi, len qua mái tóc anh.
Căn phòng rất rộng và bừa bộn. Trên tường, hàng dài những vật thể kỳ lạ nằm lộn xộn – từ kiếm, hộp rồi lọ và tượng. Oscar cũng nhận ra nhiều dụng cụ ma pháp lẫn trong đó nữa. Ngoài đống đồ linh tinh rải rác, mọi thứ giống như một căn phòng riêng bình thường.
“Chào mừng.”
Một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo cất lên. Có vẻ như xuất phát từ sâu trong phòng.
“Tôi đã pha chút trà. Lại đây.”
Nắm sẵn chuôi kiếm, Oscar thận trọng tiến lại gần. Sâu bên trong phòng vẫn đầy đồ đạc lộn xộn giống như bên ngoài. Phía bên trái cửa sổ, anh có thể thấy một chiếc bàn gỗ nhỏ với vài tách trà nóng. Anh hít sâu, chuẩn bị tinh thần rồi tiến thêm một bước.
Cô đứng quay lưng lại.
“Đồng đội của anh đang ngủ dưới tầng một. Anh ta không bị thương đâu.” phủ thủy nói, quay lại và mỉm cười.
*
“Rất vui được gặp anh. Tôi tên Tinasha, dù rất ít người gọi tôi bằng tên thật.” Lời giới thiệu quá bình thường khiến anh có chút thất vọng.
Oscar ngồi xuống ghế cô chỉ rồi bắt đầu hỏi. “Cô là một phù thủy? Nhìn không giống lắm.”
“Thật ngu ngốc khi thắc mắc bề ngoài của một phù thủy.” Tinasha lắc đầu trước câu hỏi của Oscar. Về ngoại hình, cô giống một thiếu nữ 16 hoặc 17 tuổi. Cô không mặc áo choàng đen, cũng không phải một bà già lưng còng. Mặc một bộ váy làm vải cao cấp có thể cử động thoải mái, cô ngồi xuống đối diện Oscar.
Phù thủy rất đẹp. Tóc đen dài với làn da trắng sứ. Đôi mắt đen thăm thẳm tựa màn đêm. Vẻ đẹp ấy thoảng nét u sầu nhưng cũng thật trầm lặng, vượt xa tất cả những nữ quý tộc Oscar từng gặp.
“Cô có dùng ma thuật để thay đổi ngoại hình không?” Oscar thắc mắc đầy ngờ nghệch.
“Anh hỏi đúng câu khiếm nhã nhất. Tự nhiên cả đấy.” cô trả lời.
“Nhưng cô đã sống hàng trăm năm rồi mà không có bất cứ nếp nhăn nào.”
“Tôi đúng là đã sống gấp nhiều lần con người. Cơ thể tôi đơn giản là ngừng phát triển, vậy thôi.” Cô đưa tách trà lên đôi môi thắm hình cánh hoa.
Oscar bối rối, cô gái này thật khác so với những gì anh nghĩ về một phù thủy.
Đương nhiên, Tinasha đoán được điều này và cười nhăn nhở, cô tiếp tục cuộc trò chuyện, “Xong rồi chứ? Giờ đến lượt anh trả lời nhỉ? Anh là người đầu tiên lên được tới tận đây một mình, phải cho tôi biết tên chứ,”
Oscar thật thà trả lời, quý phái và oai nghiêm “Thật lòng xin lỗi. Tôi là Oscar Lyeth Increatos Loz Farsas.”
Nghe thấy tên anh, phù thủy hơi nhướn mày “Farsas? Hoàng tộc Farsas á?”
“Đúng, tôi là hoàng tử.”
“Anh là hậu duệ của Regius?”
“Tôi là chắt của ông ấy.”
“Wooooooooooowww” Tinasha nói, nhìn anh kĩ lưỡng từ đầu tới chân.
“Ngẫm kĩ thì, hai người có chút giống nhau…chắc vậy? Mặc dù nhìn mặt có thể thấy Regius tốt tính đến thế nào.”
“Xin lỗi vì xấu tính nhé.” Oscar đáp lại vô cảm làm phù thủy bật cười.
“Tôi xin lỗi. Anh là một người tốt. Reg quá trong sáng và thỉnh thoảng hơi trẻ con…” Tinasha nói, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong một khoảnh khắc, Oscar có thể thấy gì đó hơn cả hoài niệm trong mắt cô.
Đôi mắt chắc chắn thuộc về một người đã sống hàng thế kỉ, những cảm xúc ánh lên trong đó đã chứng minh cho Oscar thấy đây đúng là phù thủy Lam Nguyệt.
Tuy nhiên, khi Tinasha quay lại nhìn anh, chúng tan biến như chưa hề tồn tại. Cô tươi cười hệt như những phụ nữ trẻ khác. Đột nhiên Oscar có điều muốn hỏi.
“Cô sống ở đây một mình à?”
“Tôi có một thuộc hạ. Litola!”
Đáp lại lời gọi của chủ nhân, Litola lặng lẽ xuất hiện ở cửa. Người thuộc hạ vô tính cúi chào Oscar.
“Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt. Tên tôi là Litola. Bạn đồng hành của ngài đang ngủ dưới ảnh hưởng của phép thuật nên tôi đã mang chăn cho anh ta.”
“Vậy à, cảm ơn nhé.”
Lazar vẫn an toàn và cho đến lúc này Oscar vẫn chưa nhận thấy Tinasha có bất cứ thái độ thù địch nào. Cứ như họ đang có một buổi tiệc trà. Oscar nâng tách trước mặt lên, một mùi hương dễ chịu tỏa ra. Mọi thứ đều khác xa so với những gì anh được nghe qua những câu chuyện thì thầm trên đường phố.
“Còn những người một đi không trở lại? Có phải họ đang ở dưới một kiểu hố tập thể không?”
Tinasha cáu kỉnh. “Đừng tự ý cho rằng người ta sống trên mấy cái hố. Tôi không muốn có xác trong tháp. Tôi đã sắp xếp để họ không mất mạng.”
“Nếu dính một đòn từ mấy cái tượng đó, họ sẽ chết.”
“Ngay khi một vết thương trí mạng sắp xảy ra, họ sẽ được mang trở lại tầng 1. Sau đó tôi điều chỉnh kí ức của những người không đủ tiêu chuẩn rồi dịch chuyển họ đến đâu đó trên đất liền. Hầu hết những vị khách đến thách thức đều muốn thử sức mình hoặc theo đuổi danh vọng. Tôi cho rằng ít nhất họ cũng sẵn sàng để trả một cái giá.”
Tinasha nở một nụ cười hiền. Nhấp trà, cô cho thấy phẩm giá của chủ nhân tòa tháp này. Hành động tao nhã đi cùng với vẻ đẹp đó, khó để người ta không nhầm lẫn cô với một thành viên hoàng tộc nếu không nhờ không gian dị thường xung quanh.
Khi Oscar còn đang bất ngờ, Litola chen ngang. “Tuy nhiên, nếu có người đến vì lí do kiểu như tìm cách chữa bạo bệnh cho con họ, chủ nhân vẫn sẽ giúp kể cả khi họ có thất bại.”
“Đừng tự ý lên tiếng.” Tinasha xấu hổ tránh mặt Oscar. Bầu không khí đáng sợ cô tự tin duy trì nãy giờ tan biến, giờ trông cô còn trẻ hơn cả vẻ bề ngoài.
Ấn tượng của Oscar về phù thủy thay đổi liên tục, làm anh thấy thú vị, “Tương đối khó để hiểu cô đấy nhỉ.”
“Anh không hiểu cũng chẳng sao.” Câu hờn dỗi thật đáng yêu.
“Cô không thường ra ngoài à? Tôi nghe bảo những phù thủy khác xuất hiện nhiều hơn cô.”
“Chỉ khi có thứ tôi cần tự đi lấy thôi… Tôi không muốn vô ý ảnh hướng đến cuộc sống của người khác. Sức mạnh này không phải thứ có thể tùy ý sử dụng.”
“Ra vậy. Ước gì phù thủy Câm lặng cũng học được tính ấy của cô nhỉ.”
Tinasha nghiêng đầu khi nghe thấy Oscar đột nhiên đề cập tới tên cua một phù thủy khác. “Chuyện đó có liên quan gì đến lí do anh tới đây không?” cô hỏi
“…Và đó là lí do tôi muốn cô phá giải lời nguyền.”
Để trả lời câu hỏi của cô, Oscar giải thích về sự kiện xảy ra vào đêm 15 năm trước.
Tinasha khoanh tay nghe với vẻ mặt nghiêm túc. Nghe anh kể xong, cô thở dài. “Sao cô ấy lại nguyền anh như thế cơ chứ?”
“Cha tôi không muốn nói về chuyện đó nên tôi vẫn chưa hỏi. Nhưng chắc chắn có liên quan đến mẹ của tôi, bà mất trước khi chuyện xảy ra.”
“…Tôi hiểu rồi.” Trong một khoảnh khắc, mắt cô nheo lại như vừa nhận ra điều gì, nhưng trước khi Oscar kịp hiểu được, nét mặt cô đã quay lại bình thường. Cô buông tay và gõ nhẹ vào trán.
“Tôi cần phải nói với anh rằng không phải lúc nào một ‘lời nguyền’ cũng có thể được hóa giải đâu.”
“Ý cô là sao?”
“Thứ ta gọi là phép thuật được sắp xếp và khai triển dựa trên một số nguyên tắc, nhưng một lời nguyền thì không như vậy. Ngôn ngữ… không chỉ là lời nói, nó còn bao hàm cả những phương thức khác, chẳng hạn như cử chỉ cơ thể. Nhưng từ ngữ ta sử dụng thì do chính ta định nghĩa, bổ sung ma lực sẽ trở thành một lời nguyền. Đương nhiên còn tùy thuộc vào việc ai nguyền… trong một số trường hợp đặc biệt, nếu phương pháp giải không được định rõ ngay khi lời nguyền được nói ra, thậm chí người sử dụng cũng không thể giải nguyền.”
“…Vậy là không thể giải được nó?”
“Không thể, nhưng mặt khác, lời nguyền không phải một dạng sức mạnh quá dị thường. Chúng chặn hoặc bẻ cong dòng chảy của năng lượng tự nhiên tùy thuộc vào ý chí của người dùng. Chúng không thể trực tiếp giết người mà đa phần sẽ ảnh hưởng gián tiếp… nhưng cũng không hẳn là không thể tránh được.”
Chưa hiểu lắm về lời giải thích, Oscar hỏi. “Nhưng chẳng phải lời nguyền này tương đối mạnh sao?”
“Đúng vậy, cái của anh vượt qua mọi quy chuẩn thông thường. Đấy là vì nó không hẳn là lời nguyền mà giống hơn một dạng chúc phúc hoặc bảo hộ.”
“Hả?”
Oscar bối rối, Tinasha đứng dậy. Ngả thân hình thon thả lên bàn, cô với tới anh với bàn tay trắng trắng muốt. Làn da cô khiến người ta liên tưởng đến màu tuyết mới. Nhìn những ngón tay của phù thủy lại gần, Oscar không thể cử động.
Bàn tay mềm mại ấy không chạm vào anh, thay vào đó, cô lướt tay theo khuôn mặt anh. Đột nhiên, một ấn đỏ hiện lên.
“Cái gì thế?”
“Tôi vừa thực thể hóa lời nguyền cho anh thấy. Đấy mới chỉ là một mảnh nhỏ thôi.” Tinasha rút tay lại, và dấu ấn biến mất nhanh như khi xuất hiện. Cô ngồi xuống.
“Cách để tạo ra chúc phúc hay nguyền rủa về cơ bản như nhau, chỉ khác về khuynh hướng tác dụng. Anh cần tìm một nguồn sức mạnh có sẵn rồi khuếch đại nó. Trong trường hợp này, một thứ khá mạnh đã được đặt lên cơ thể anh, tương ứng với lượng sức mạnh khổng lồ của người nguyền. Thứ đó có vẻ sẽ bao bọc lấy bào thai từ trong bụng mẹ, bảo vệ nó. Một người phụ nữ bình thường không thể chịu được điều này .”
Oscar bị ngợp trước lời giải thích không tưởng. Phía bên kia, phù thủy nhìn anh thương hại.
“Vậy, ý cô là cô cũng không thể giải được lời nguyền này sao…?” Oscar hỏi.
“Nếu phân tích được nó thì tôi có thể dùng ma pháp để giảm thiểu tác động, nhưng câu thần chú đã trở thành một phần của anh gần 20 năm rồi… Đúng là phù thủy Câm lặng có khác.” Cứ như đang quan sát thứ gì đó vô hình, Tinasha chằm chằm vào ngực của Oscar. “Tôi thấy tội nghiệp anh, nhưng mà…”
“Này nhé…”
Một bầu không khí ngượng nghịu, nặng nề tưởng như bất tận, nhưng Tinasha phá vỡ nó khi cô đứng dậy và vỗ tay.
“Anh đã mất công tới tận đây, ít nhất tôi cũng nên giúp những gì có thể.”
Nói rồi, cô mang ra một bát nước từ trong phòng rồi đặt lên bàn. Có ấn pháp thuật khắc trong đó, mặt nước phản chiếu ánh chiều tà.
“Cô có thể thử cách gì đó không?” Oscar hỏi.
“Có một phương pháp đối phó đơn giản.”
Ngồi lại xuống, phù thủy giơ tay phải trên bát nước thủy tinh. Gợn sóng xuất hiện trên mặt nước dù không có gió.
“Vì vấn đề nằm ở chỗ người mẹ không thể chịu được bảo vệ đặt lên đứa trẻ, anh cần tìm một phụ nữ có khả năng đó.”
“…Nghe đơn giản thật. Người như thế có tồn tại không?”
“Có một hoặc hai người trên lục địa… chắc vậy. Tôi sẽ tìm dựa trên lượng ma lực và khả năng kháng phép thuật, nên đành kệ những điều kiện khác.”
Hình ảnh một khu rừng xa xôi hiện lên mặt nước. Oscar cau mày. “Chẳng may đó là một đứa trẻ hoặc người đã có chồng thì sao?”
“Nếu người ta đã kết hôn thì đành chịu. Tuy nhiên tuổi tác có thể điều chỉnh bằng ma thuật... Nếu là trẻ con thì tốt quá còn gì, anh có thể dạy đứa trẻ theo sở thích! 20 năm cách biệt cũng khá bình thường trong hoàng tộc.” Tinasha trả lời với nụ cười tươi rói. “Tôi vẫn chưa bắt đầu tìm kiếm, nên xin hãy lạc quan.”
“Phải rồi…” Oscar ôm đầu bằng cả hai tay.
Mặc dù anh cũng có kha khá hi vọng khi đến đây, nỗi sợ lớn nhất của Oscar đã bị xác nhận bởi phù thủy, và giờ việc này đang xảy ra. Thậm chí, có vẻ như người đặt “lời nguyền” này cũng chẳng thể gỡ bỏ nó. Oscar thật sự bí. Hết cách thật rồi sao? Tự nhủ bây giờ phải “lạc quan”, một ý tưởng lóe lên trong đầu anh.
“Tinasha.”
“Whoa! Sao thế?”
“Tôi làm cô giật mình à?”
Như thể phản ứng lại cái giật mình của cô, một ít nước bắn ra bàn dù cô chưa hề chạm vào nó. Tinasha lau bàn tay phải bị ướt.
“Vì rất ít người gọi tôi bằng tên…” cô trả lời.
“Nhưng cô là người nói nó cho tôi mà.”
“Tôi xin lỗi.” Tinasha nhận một mảnh vải từ Litola rồi lau nước trên bàn. Gấp khăn, cô hỏi “Chuyện gì thế?”
“A, ừm, cô thì sao?”
Tinasha vẫn chưa hiểu câu hỏi và hơi bối rối.
Thấy vậy, Oscar cụ thể hơn, “Cô có thể chịu được phép thuật của phù thủy Câm lặng không?”
“Dễ thôi, nhưng… Đợi đã…”
Tinasha cuối cùng đã hiểu, mặt cô tái xanh.
“Thế thì giải quyết xong rồi.” Oscar chỉnh lại tư thế và uống nốt trà. Tinasha nhảy khỏi ghế, mặt trắng bệch.
“Này, đợi một chút…”
“Cô chắc chắn hơn một phụ nữ có thể còn chẳng tồn tại. Nguyện vọng của tôi với tư cách nhà vô địch là cô rời khỏi đây và trở thành vợ của tôi.” Oscar yêu cầu đầy tự tin, như thể đấy là quyền của anh.
Tinasha đông cứng, nhưng ít lâu sau, bàn tay nhỏ nhắn của cô đập xuống bàn. “Tô-tôi không thể chấp nhận một yêu cầu như thế!”
“Cô đã nói sẽ làm bất cứ gì có thể, phải không?”
“Có giới hạn! Không được!”
Thấy thú vị, Oscar nhìn cô phù thủy đang hoảng loạn. “Hay là cô đã kết hôn rồi?”
“Tôi chưa cưới ai bao giờ.”
“Cô có người yêu không?”
“Chưa từng.”
“Cô nói rằng có cách chỉnh sửa tuổi tác.”
“Đúng, tôi nhiều tuổi, nhưng thật khó chịu khi anh nói tôi già! Và đấy không phải vấn đề!” Tinasha nằm dài ra bàn, méo mặt, bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh trên trán. “Thật không khôn ngoan khi mang dòng máu phù thủy vào gia đình hoàng tộc. Hội đồng hoàng gia mà nghe được tin này thì ói máu khắp nơi mất.”
“Tôi cũng hơi muốn thấy cảnh đó…” Oscar lười biếng né tránh mọi nỗ lực chống cự trong tuyệt vọng, phù thủy kiệt sức đổ sụp xuống bàn.
“Anh giống Reg nhiều mặt nhưng cũng chẳng giống chút nào… ”
“Chắc tại tôi xấu tính,” Oscar đáp, nhận lại một cái lườm từ Tinasha.
Phù thủy lắc đầu rồi thở dài, “Dẫu gì thì câu trả lời cũng là không. Nếu tôi chấp nhận yêu cầu như vậy thì giờ này tôi đã là bà cố của anh rồi.”
Dù bất ngờ khi nghe vậy nhưng Oscar cũng thấy dễ hiểu. Ông cố của anh, người Tinasha bảo rằng quá trong sáng, hẳn đã đem lòng yêu phù thủy này 70 năm về trước. Hiển nhiên, Tinasha đã từ chối lời thổ lộ. Tình huống đó khác xa so với những câu chuyện được kể về ông ở Farsas. Oscar cũng có chút hứng thú. Anh muốn hỏi chi tiết, nhưng vì họ mới gặp nhau nên như vậy hơi bất lịch sự. Oscar đành gác lại câu hỏi trẻ con ấy.
“Ông cố của tôi có thể đã từ bỏ, nhưng tôi không phải ông ấy và chuyện ấy đằng nào cũng chẳng liên quan tới tôi.”
“Anh luyên thuyên cái gì vậy? Hồi đó không được, bây giờ cũng vậy! Đó là điều không thể xảy ra!”
“70 năm trôi qua rồi, sao cô có thể từ chối chắc chắn vậy chứ? Hãy linh hoạt hơn chút.”
“Linh hoạt cũng có giới hạn.”
Trong khi Tinasha đang nổi đóa, từ bên cạnh, Litola với lấy tách trà cạn trên bàn.
Oscar bình tĩnh nhưng hoàn toàn không có ý định từ bỏ, còn phù thủy thì có vẻ tinh thần đã cạn kiệt.
Cuối cùng cũng đến giới hạn, Tinasha thở dài. “Ugh, nếu anh đã vô lý như vậy, tôi sẽ chỉnh sửa ký ức rồi gửi anh về lại cung điện!’
“Tôi không nghĩ câu đó hợp với cô đâu.”
“Câu đó của tôi mới đúng.” Tinasha đứng dậy, nở một nụ cười, cô hướng tay phải về phía Oscar. Có gì đó đang tập hợp về lòng bàn tay cô. Không khí trong phòng thay đổi trong chớp mắt.
“Này, này, tôi sẽ phản kháng đấy nhé.” Oscar đang thờ ơ cũng đứng dậy và rút kiếm. Khi Tinasha thấy chuôi của món vũ khí, cô bất ngờ.
“Sao anh lại lang thang với thứ đó? Đó là bảo vật quốc gia đấy.”
“Mấy thứ như thế này làm ra để được sử dụng.”
Thanh gươm hai lưỡi sắc cạnh phản chiếu đôi mắt của Tinasha như một tấm gương. Nhưng họa tiết cổ xưa được chạm khắc lên chuôi kiếm. Thanh kiếm hoàng gia Akashia, được truyền lại bao đời ở Farsas, là thanh kiếm duy nhất trên thế giới có khả năng miễn nhiễm hoàn toàn với phép thuật.
Huyền thoại kể rằng, thời xa xưa, một sinh vật huyền bí đã mang thanh gươm lên từ một hồ nước và trao tặng lại, nhưng câu chuyện chưa bao giờ được kiểm chứng. Cây vũ khí đã có mặt từ khi Farsas thành lập và, cho đến gần đây, hiếm khi được sử dụng thực chiến. Chỉ nhà vua mới mang nó vào những dịp trọng đại. Oscar coi thanh kiếm như vũ khí riêng. Rõ ràng nó chính là thiên địch của mọi pháp sư, và Tinasha, một phù thủy, cũng không phải ngoại lệ.
Ngán ngẩm, cô do dự một lúc trước khi hủy phép trong tay.
“Urgh. Ta nên nói chuyện thêm một lúc nữa.”
“Tôi đồng ý. Cứ bình tĩnh.”
Cả hai ngồi xuống, Litola tiếp trà cho họ. Tinasha chỉnh lại phần tóc bắt đầu hơi bù xù.
“Anh thật cứng đầu. Anh nên bỏ cuộc đi.”
“Cô cũng vậy…”
Trầm ngâm, Oscar đưa tách trà lên miệng. Chợt, anh nhớ ra một chuyện. “Đúng rồi. Tôi nghe rằng 70 năm trước cô có sống trong cung điện Farsas một thời gian.”
“Khoảng nửa năm, đúng. Tôi dạy phép thuật và trồng hoa. Cũng khá thú vị.”
Oscar thấy đáng tin nhưng cũng thật khó tưởng tượng, nghiêng đầu thắc mắc. “Đó có phải ý của ông cố tôi không?”
“Không” Tinasha đáp, nở nụ cười, nhăn mặt. Dựa trên câu trả lời, rõ ràng cô không định cho Oscar biết yêu cầu thật sự của Regius là gì.
Oscar hơi nhướn mày, nhưng nhận ra ẩn ý trong đó, anh thôi không hỏi tiếp. Thay vào đó, anh đề xuất một điều ước khác, “Thế này thì sao: Rời khỏi đây một năm và đến sống cùng tôi ở Farsas. Đó là yêu cầu của tôi với tư cách nhà vô địch. Cô đồng ý không?”
Tinasha hơi bất ngờ trước yêu cầu đột ngột. Tuy nhiên, cân nhắc kĩ lưỡng, cô thấy đây là một cách dàn xếp ổn thỏa. Một năm không dài với một phù thủy như Tinasha. Trong khoảnh khắc, cô nhớ về những kỉ niệm vui và cảnh vật ở Farsas. Phù thủy hít sâu, cô đã quyết định.
“Được. Vậy thì, tôi sẽ trở thành hộ vệ cho anh. Trong một năm kể từ hôm nay, tôi và anh lập một giao ước.”
Cô nâng tay, một ngón tay vươn đến trán của Oscar. Một ánh sáng mờ đi từ ngón tay cô qua không khí đến trán anh. Oscar chạm vào chỗ ánh sáng đi tới nhưng không thấy gì lạ.
“Cô vừa làm gì vậy?”
“Một dấu ấn, để bắt đầu.”
Tinasha nở nụ cười, vươn vai.
“Ta sắp rời tháp, mình cần đóng lối vào. Litola, giúp ta.”
“Tuân lệnh.”
Litola rời phòng, Oscar cũng đứng lên.
Trời đã chập tối, ánh sáng cuối ngày nhuộm màu thung lũng đằng xa. Oscar đến bên cạnh Tinasha. Anh cao hơn cô nhiều, cúi xuống nở một nụ cười nham hiểm.
“Nếu cô thay đổi ý định, tôi hoàn toàn ổn nhé.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Vậy là, phù thủy Lam Nguyệt đã trở thành hộ vệ của vị thái hoàng tử Farsas, người đầu tiên trong gần 70 năm. Cô vẫn chưa biết rằng câu chuyện thay đổi định mệnh cuộc đời cô mới chỉ vừa bắt đầu.
*
“Lazar! Dậy đi!”
Chàng trai trẻ giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gọi của chủ nhân, nhận ra anh đang nằm dưới bóng cây mà anh đã cột ngựa bên ngoài tòa tháp. Lazar nhìn quanh trước khi ngước lên Oscar ở ngay đằng sau.
“Huh? Điện hạ…? Thần vừa…leo lên tòa tháp…? Trời đã tối rồi sao?”
“Đủ rồi. Ta về thôi. Đứng lên đi.”
Bỏ qua tâm trí uể oải, Lazar đứng dậy. Anh cởi dây buộc ngựa. “Ngài đã muốn quay lại rồi sao?”
“Ừ, việc đã xong rồi.”
Lazar thấy lạ nhưng vẫn dẫn ngựa ra. Khi ấy, lần đầu anh để ý thấy một ai đó đang đứng sau bóng của chủ nhân. Khi thiếu nữ xinh đẹp nhận ra ánh mắt của Lazar, cô mỉm cười tươi như một đias hoa. Mái tóc đen và làn da trắng như đến từ một đất nước xa lạ, đôi mắt đen quyền lực hút lấy anh.
“Điện hạ, đây là?”
“Đây là học trò của phù thủy, cô ấy sẽ rời tháp đến sống ở Farsas một thời gian.”
Cô gái cúi đầu lễ phép, nên Lazar vội chào lại. Dù Oscar nói rằng cô sẽ chuyển đến Farsas, cô gái không mang theo bất cứ đồ đạc gì. Lazar thấy lạ và thì thầm với chủ nhân. “Nếu đây là học trò của phù thủy, nghĩa là ngài đã gặp rồi?”
“Đúng vậy.”
“Cô ta không ăn thịt ngài à?”
“Ngươi có muốn ăn đòn không?”
Oscar lên ngựa và đưa tay đỡ Tinasha. Lazar có vẻ vẫn lo lắng. Oscar nói với người bạn đồng hành, hơi nhăn mặt. “Đó là một…trải nghiệm thú vị. Theo nhiều cách.”
Đắng miệng vì lí do nào đó, Oscar kéo Tinasha lên yên ngựa. Với dáng người nhỏ nhắn, cô dễ dàng yên vị trong lòng anh, khép lại hàng mi dài.
Có lẽ vì mái tóc và đôi mắt mà nhan sắc của Tinasha gợi người ta nhớ tới một đêm lặng. Cô trông cứ như đang ở nhà - tựa đã bên cạnh Oscar từ thuở nào. Lazar choáng ngợp trước bức họa cặp đôi kia vẽ ra trước mắt. Oscar lo lắng hỏi bạn mình.
“Sao thế? Hay là ngươi không muốn về?”
“Ơ, v-vâng… Thần xin lỗi.”
Lazar nhanh chóng lên ngựa. Mặt trời đã lặn mà màn đêm đang tới. Tinasha vẫy tay, một nguồn sáng hiện ra phía trước.
Oscar thán phục khối cầu đang soi đường cho họ. “Ma thuật nhỉ? Tiện thật đấy.”
“Tôi sẵn sàng mọi lúc. Cứ thoải mái nhờ khi nào anh cần gì đó.”
“Không cần thiết. Cô chỉ cần ở bên tôi là đủ.” Oscar đáp lại, và cô nhìn anh chán nản. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và mỉm cười.
Nhìn hai người đó, Lazar đột nhiên có chút dự cảm – nó nhắc anh rằng từ thời điểm này, nhiều thứ sắp xảy đến.
“Đi thôi, Lazar.”
Con ngựa trở Oscar và cô gái bắt đầu phi. Lazar nắm lấy đai ngựa và nhìn tòa tháp lần cuối.
Trong ánh sáng mờ nhạt, anh thấy cánh cửa giờ đã biến mất. Nơi đó trở thành cùng một bề mặt nhẵn màu lam như phần còn lại của tòa kiến trúc.