“Aeti, em sẽ trở thành hoàng hậu của anh. Em biết chứ?”
“Vâng…em biết,” cô gái nhỏ nói, ngập ngừng gật đầu. Khuôn mặt của cậu bé chuyển từ nghiêm nghị sang tươi cười trong chớp mắt. Nụ cười dịu dàng đó khiến Tinasha an tâm.
Cô không định làm gì đó xấu. Cô chỉ nổi giận chút, bỗng ma lực thoát ra và khiến lọ hoa trong phòng vỡ tan. Giật mình, những nữ quan gọi cậu bé tình cờ cùng đang ở gần đó.
Tinasha tuyệt vọng khi người duy nhất cô không muốn để nhìn thấy lỗi của mình đã phát hiện ra.
Chỉ duy nhất một người trên đời, cô không muốn anh ghét cô. Cô đã cô đơn ở đây từ khi biết tự nhận thức. Anh là gia đình duy nhất quan tâm và giúp đỡ cô.
Tinasha túm gấu váy. Cậu bé kia có vẻ cảm nhận được tâm trạng của cô. Mỉm cười, cậu dang tay đón cô.
“Lại đây nào.”
“Lanak!” Tinasha hét lên, xà vào lòng cậu, và cậu dịu dàng xoa đầu cô.
Tinasha nhắm mắt, muốn òa khóc trong vòng tay ấm áp này.
Chỉ lúc này cô mới được quên đi những lo lắng và cô đơn. Đợi khi cô trở thành hoàng hậu của anh, cô sẽ không bao giờ phải chịu đựng những chuyện đó nữa.
“Lanak, em xin lỗi.”
“Không sao. Chỉ cần hứa với anh em sẽ không bao giờ như thế nữa.”
“Vâng ạ, em sẽ cố gắng…Nên xin anh đừng ghét em.”
“Em đừng lo chuyện đó,” Lanak đảm bảo với cô. Giọng nói văng vẳng trong tâm trí cô, cô ôm anh thật chặt, khao khát anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
Cô đã yêu anh.
Cô đã tin anh bằng cả trái tim và linh hồn.
Nhưng tại sao?
*
Phòng của Tinasha trong lâu đài đã bị dọn sạch. Vòng dịch chuyển dẫn đến tòa tháp của cô cũng không còn.
Tin đồn len lỏi qua từng ngóc ngách, ai cũng thắc mắc lý do phù thủy biến mất đột ngột như vậy.
Dù cũng có một số người đoán được một phần, không ai được chứng kiến toàn bộ câu chuyện.
Đã một ngày từ khi Tinasha biến mất. Lazar rời phòng làm việc và thả một tiếng thở dài. Có người đang đợi anh ngoài hành lang, vẫy tay. Lazar ngẩng lên và lẩm bẩm. “Tướng Als…mọi người.”
Trước mắt anh là Als, đội trưởng Meredina cùng những pháp sư hoàng gia Sylvia, Kav và Doan. Cả nhóm cùng bước đi trên hành lang, rồi Als lên tiếng, “Điện hạ sao rồi?”
“Không ổn. Nhìn thoáng qua, ngài ấy trông vẫn như mọi ngày, nhưng…” Lazar trả lời.
“Vậy mà vẫn hoàn thành được công việc. Đúng là ngài ấy nhỉ,” Als thán phục.
“Ngài ấy nhất quyết không kể tôi nghe chuyện đã xảy ra,” Lazar thú nhận.
“Tôi muốn biết, nhưng tôi sợ sự thật sẽ không dễ nghe…,” Als nói.
Sylvia rơm rớm nước mắt. “Cô Tinasha đi đâu rồi?...Ngay sau bữa tiệc phải không? Tôi đã làm gì khiến cô ấy khó chịu sao?”
“Không phải đâu. Tính cô ấy không như vậy.”
Cuộc trò chuyện của họ chẳng đi đến đâu cả, mọi người chìm vào im lặng.
Chợt, Oscar rời phòng. Anh cau mày nhìn cả nhóm, nhưng nhanh chóng đến đưa cho Lazar một chồng tài liệu.
“Ta xong rồi. Nhờ ngươi lo phần còn lại.”
“Nh-nhanh quá…,” Lazar nhận chúng.
Bên cạnh, Als nghi ngờ, “Điện hạ, ngài định đi đâu với thanh kiếm đó?”
“Rừng của Lucrezia.”
“Hả?” tất cả đồng thanh.
Nhớ lại những gì đã xảy ra, Lazar đuổi theo ngăn anh. “Xin hãy đợi đã. Chẳng may có chuyện nguy hiểm xảy ra thì sao?”
“Không có đâu, nên sẽ ổn thôi. Để ta đi.”
“Điện hạ, thần đi cùng. Đợi thần chút,” Lazar khăng khăng.
“Th-thần nữa,” Sylvia chêm.
Một cảnh tượng hỗn loạn khi từng người cứ tranh nhau lên tiếng, một tràng cười vang lên phía trên đầu họ. Oscar ngước lên và thấy một người phụ nữ tóc hạt dẻ đang lơ lửng trong không khí.
“Không cần phải đi đâu hết. Tôi ở ngay đây rồi,” phù thủy của khu rừng Cấm nói, nháy mắt.
“Vậy là rốt cuộc cô ấy cũng đi.” Lucrezia thở dài nhìn nhóm người đang ngồi bên cửa sổ trong phòng Oscar. Cô trông chán chường đến kì lạ.
“‘Rốt cuộc’ là sao?” Oscar hỏi, lại ngồi sau bàn làm việc. Anh nhận thấy có gì đó ẩn ý trong lời nói của cô.
“Ý tôi là, tôi cũng được mời đến Cuscull,” Lucrezia đáp.
Kav vừa uống một ngụm trà, nghe vậy bị sặc.
“Cô quyết định thế nào?” Doan rụt rè thắc mắc.
“Đương nhiên tôi từ chối rồi. Tôi nghĩ các phù thủy khác cũng thế. Phù thủy không quan tâm đến chuyện của các quốc gia và chính trị. A, thì, có một người nhưng cũng từ chối. Tinasha của chúng ta đã đi nghĩa là tất cả các quốc gia sẽ gặp vấn đề.”
Tất cả ngoại trừ Oscar nuốt nước miếng, mặt tối sầm.
Đúng thật từ trước đến nay, một phù thủy chưa từng hỗ trợ quốc gia nào xâm lược nước khác. Tinasha chiến đấu 70 năm trước để chống lại xâm lược, và cô cũng chỉ giúp duy nhất việc đánh quái thú quỷ.
Tất cả các quốc gia đều công nhận phù thủy là thứ tồn tại mang sức mạnh khủng khiếp không thể xem thường, cũng có một phần là bởi họ không can thiệp vào mâu thuẫn giữa con người.
Giờ phù thủy mạnh nhất có vẻ đã trở thành đồng minh của một quốc gia đang nhăm nhe xâm lược các nước lân cận. Vấn đề này chắc chắn sẽ gây ra khủng hoảng lớn.
Mặt cau có, Oscar gác chân lên bàn. Anh quay lại cô phù thủy ngồi đằng sau. “Cô có biết Tinasha và gã Lanak đó có quan hệ gì không?”
Mọi người trong phòng bồn chồn khi nghe thấy cái tên Lanak lần đầu tiên. Họ nhận ra người này hẳn phải có liên quan đến sự biến mất đột ngột của Tinasha, nhưng nhìn tâm trạng của Oscar, họ biết im lặng là khôn ngoan nhất.
Lucrezia, mặt khác, nhoẻn miệng cười. “Tôi có. Cô ấy đã đi tìm anh ta mãi kể từ khi trở thành một phù thủy. Giờ họ đã được đoàn tụ, chẳng phải đó là chuyện tốt sao?”
“Gã đó có gì đó rất lạ.”
“Anh ghen đấy à?” Lucrezia trêu.
“Đúng, nhưng vẫn có gì đó không ổn ở đây, dù tôi không thể tả rõ ràng được.”
Người đàn ông đã mang Tinasha đi như vẫn còn một chân trong mộng vậy. Rõ ràng hắn phải là một pháp sư rất mạnh mới có thể dịch chuyển cả hai người họ mà không cần niệm chú, nhưng hắn rất giống một kẻ nguy hiểm với thần kinh không bình thường.
Lucrezia bay lên không trung, rồi xoay người ngược lại để nhìn kĩ hơn khuôn mặt của Oscar. “Có quan trọng không? Dù sao Tinasha cũng thấy ổn với chuyện đó. Anh nên buông cô ấy đi, chẳng ai thích đàn ông cứng đầu cả.”
“Tôi không thể,” Oscar thẳng thừng.
“A, cố chấp quá nhỉ. Cô ấy đã tự mình lựa chọn. Anh có quyền gì để chõ mũi vào? Anh nên tự lo cho bản thân trước chứ nhỉ?” Lucrezia thắc mắc, nhìn Oscar với nụ cười mỉa mai.
Đây là ánh mắt của một phù thủy gài bẫy, dối lừa và điều khiển trái tim của kẻ khác. Oscar nhìn thẳng vào đôi mắt ấy không chút dao động – rồi anh quyết định. “Tôi sẽ không từ bỏ cô ấy bất kể ai nói gì. Đối với tôi, cô ấy là người phụ nữ duy nhất. Nếu tôi giết kẻ đó rồi mang cô ấy về mà cô ấy vẫn kiên quyết không chọn tôi, tôi sẽ buông tay.”
Oscar biết anh hiểu Tinasha nhiều hơn cô nghĩ.
Những gì cô thích, những gì cô ghét. Thứ cô yêu, thứ khiến cô buồn. Anh biết nỗi cô đơn của cô, và cả tính cố chấp không muốn dựa dẫm vào người khác.
Chính vì hiểu như vậy, Oscar cần đuổi theo Tinasha. Giữa họ đã sẵn tồn tại một khoảng cách mênh mông vô hình. Nếu chùn bước ở đây, anh sẽ không bao giờ chạm đến được cô.
Ai đó thở dài. Lucrezia bỏ nụ cười khinh mệt khỏi mặt và ngồi xuống ghế. “Đầu tiên, tôi cần mấy người hứa không nói cho cô ấy biết chuyện đã nghe từ tôi. Tôi không muốn bị cô ấy giết. Tôi sẽ tiết lộ cho mấy người tất cả những gì tôi biết về Tinasha. Cô ấy chỉ kể tôi nghe những ký ức bâng quơ về quá khứ của cô ấy, nên hãy thử nghĩ xem lúc đó cô ấy đã cảm thấy thế nào.” Dừng lại, phù thủy lướt qua tất cả những kẻ đang có mặt. “Và cuối cùng…tôi chỉ kể với những ai sẵn sàng chiến đấu với Tinasha đến chết. Không sẵn sàng thì tốt nhất không nên nghe.”
Oscar nhắm mắt, không cử động.
Als quay sang Meredina. Sau vài giây chần chừ, cô đứng dậy. Cả Lazar và Kav cũng vậy. Họ phân vân, nhưng cuối cùng, họ cúi đầu trước những người còn lại và rời phòng.
Doan và Sylvia ở lại. Doan nhìn Lucrezia đầy kiên quyết, còn Sylvia nắm tay mình thành nắm đấm. Als chỉ cười khổ.
Vẫn nhắm nghiền mắt, Oscar lên tiếng. “Tốt. Bắt đầu thôi.”
Cười rạng rỡ, Lucrezia mở ra câu chuyện dài xảy ra rất lâu về trước.
“Đầu tiên, tôi sẽ tiết lộ cho mọi người tên thật của cô ấy.”
“Tên thật? Không phải chỉ mỗi Tinasha thôi sao?” Oscar hỏi.
“Đúng. Đầy đủ phải là Tinasha As Meyer Ur Aeterna Tuldarr. Aeti là gọi tắt của Aeterna.”
“Tuldarr?!” Doan và Sylvia giật mình.
Rụt rè, Sylvia xác nhận lại. “Tuldarr có phải đế chế ma thuật bị hủy diệt trong một đêm 400 năm trước phải không ạ? Không ngờ cô ấy lại mang cái tên của đất nước cổ xưa đó…”
“Vậy cô ấy đúng là người của hoàng tộc,” Oscar kết luận. Anh hơi bất ngờ, nhưng cũng có lý. Tinasha thỉnh thoáng có cho thấy một số dấu hiệu, cái tên này đã khẳng định gốc gác đó.
Lucrezia nghe những tiếng thốt ngạc nhiên của mọi người và mỉm cười. “Đúng thế, nhưng không phải theo cách mọi người đang nghĩ đâu. Cơ bản thì, cô ấy là ứng cử viên cho ngôi vương. Tuldarr là một nước quân chủ, nhưng ngai vàng không được thừa kế dựa trên huyết thống. Thay vào đó, người đứng đầu được quyết định hoàn toàn dựa vào sức mạnh.”
“Nếu vậy, thì họ sẽ làm gì khi có ai đó cực nguy hiểm nhưng lại vô cùng mạnh xuất hiện?”
“Thế nên những ứng cử viên sẽ được đào tạo trong cung từ khi còn nhỏ. Ngay sau khi Tinasha được sinh ra, cô ấy bị tách khỏi cha mẹ và nuôi nấng trong lâu đài. Sức mạnh của cô ấy vượt trội như thế đấy.”
Als thở dài. Lucrezia cười dịu dàng như một người mẹ. “Vậy hai đứa bé trai và gái sẽ được chọn lựa để làm ứng cử viên và đính ước với nhau. Trong trường hợp của Tinasha, hôn phu là con trai duy nhất của nhà vua – Lanak. Về mặt thứ bậc, hắn và cô ấy tương đương nhau, nhưng khi xét sức mạnh, hắn không có cửa so với cô ấy. Ai cũng nghĩ cô ấy sẽ lên ngôi nữ hoàng và hắn sẽ là chồng của của cô ấy.”
“Vô lý thật đấy,” Oscar nhận xét.
“Hoàng tộc là như thế. Anh có Akashia còn gì?” Lucrezia quay sang Oscar. Hoàng tử nhún vai. Sự thật là nếu không có thanh gươm hoàng gia, ngay từ ban đầu Oscar đã có thể chẳng vượt qua được những nguy hiểm đã đưa anh đến gặp Tinasha.
“Kể cả vậy, Lanak rõ ràng rất cưng chiều cô bé nhỏ hơn mình năm tuổi. Họ đã ở bên nhau từ khi Tinasha còn là một đứa bé, chẳng khác gì hai anh em ruột. Nhưng xung quanh hai người đó, nhiều lo ngại đã nổi lên.”
Lucrezia nheo mắt và chỉ vào Oscar. “Thời điểm đó, Farsas và nhiều quốc gia đang dần trở nên mạnh hơn. Tuldarr đã cắt đứt quan hệ ngoại giao với tất cả các nước khác, và nội bộ tranh cãi về việc có nên tiếp tục như vậy không. Phe cải cách muốn Tuldarr giao lưu với bên ngoài và trao đổi công nghệ với họ. Phe bảo thủ khăng khăng Tuldarr là một quốc gia đặc biệt và phản đối hội nhập. Hai phe không bên nào chiếm ưu thế hoàn toàn. Rồi nhà vua lâm bệnh, và phe cải cách đứng về phía Tinasha còn phe bảo thủ ủng hộ Lanak. Họ tranh cãi về việc ai sẽ là người lên ngôi.”
“Cô bảo tranh cãi, nhưng chẳng phải về cơ bản đã chắc chắn cô Tinasha là người kế thừa rồi sao?” Als thắc mắc.
“Đúng thế. Đó cũng chính là lý do phe bảo thủ đã lên một kế hoạch. Chúng muốn dùng một mũi tên trúng hai đích để ngăn Tinasha lên ngôi đồng thời củng cố sức mạnh của Lanak.”
Lucrezia lấy hơi, liếm môi, rồi tiếp tục.
“Khi ấy, Tinasha 13 tuổi. Một đêm, cô ấy tỉnh dậy và thấy mình đang được Lanak bế đi. Cô ấy thắc mắc, nhưng Lanak nói ‘Có chuyện này vui lắm’ và cô ấy đã tin hắn. Với một người như Tinasha, đã bị tách khỏi cha mẹ và đến cung điện từ khi còn nhỏ, Lanak là người duy nhất hiểu cô ấy. Hắn mang cô ấy đến thánh đường và đặt cô ấy lên bàn tế…
Và rồi…rất chậm rãi, hắn cầm dao mổ phanh bụng Tinasha.
Tôi vẫn nhớ Tinasha đã nói ‘chuyện vẫn hay xảy ra ấy mà.’ Cô ấy cười, mắt nhắm nghiền như thể đó chẳng phải chuyện đã xảy ra với mình vậy.”
“…Cô vừa nói gì cơ?” Oscar hỏi, bỏ chân xuống sàn và ngồi ngay lưng.
Những người khác chằm chằm nhìn Lucrezia, mặt ai cũng đang kinh hãi.
Phù thủy khúc khích, dù mắt cô tràn đầy phẫn nộ. “Ôi, anh không nghe rõ sao? Lanak và lũ pháp sư bảo thủ dùng máu và nội tạng của Tinasha – một pháp sư hùng mạnh – để triệu hồi sức mạnh. Chúng không muốn cô ấy chết giữa chừng nên dùng phép duy trì mạng sống nhưng bỏ mặc cơn đau đớn của cô ấy. Ma lực xuất hiện và Lanak hấp thụ nó.”
“Chẳng phải hắn coi cô ấy như em gái sao?!”Als hét lên, gần như nhảy khỏi ghế.
Lucrezia cong môi mỉa mai. “Đúng, nhưng hắn vẫn có nỗi khổ riêng. Một cô gái với sức mạnh vượt xa hắn lên ngôi vương mà không phải hắn, dù hắn là hoàng tử.”
“Không thể tin nổi…,” Sylvia lẩm bẩm yếu ớt, khóe mắt rưng rưng. Cạnh cô, Doan cũng đang vô thức cắn môi căm phẫn.
Oscar nhớ lại phản ứng lạ của Tinasha khi anh bế cô lên và đặt cô xuống giường. Sự kiện khủng khiếp từ 400 năm trước hẳn đã để lại một vết sẹo trong lòng cô.
Phẫn nộ dâng trào trong lòng mỗi người, phù thủy tiếp tục.
“Nhưng lượng ma lực chúng triệu hồi khủng khiếp hơn rất nhiều so với dự tính. Kế hoạch là đặt 5 cái tên rồi chia chúng ra đặt lên từng phần trên cơ thể Lanak. Nhưng cuối cùng, chúng không làm được. Một kẻ phụ trách niệm chú chạy mất, kẻ khác bị ma lực nuốt chửng và chết. Thứ sức mạnh đó gây ra một cơn cuồng phong xoay quanh Tinasha…và hủy diệt Tuldarr. Đó là lý do vương quốc đó sụp đổ sau một đêm."
Hai pháp sư xanh mặt. Họ đã được học về Đế chế ma thuật Tuldarr cổ đại và sự sụp đổ bí ẩn của nó. Lucrezia nhoẻn miệng tươi tắn và quay lại câu chuyện về quá khứ của Tinasha.
“Tinasha đã nằm trên bờ vực cái chết nhưng vẫn còn chút ý thức. Cô ấy thấy Lanak cùng những kẻ khác trốn thoát và gần như phát điên…Phần tiếp theo cá nhân tôi cho rằng không liên quan đến sức mạnh hay tài năng của cô ấy. Không biết nhờ ý chí hay sự ngoan cố của một người sắp chết, Tinasha thành công hấp thụ và điều khiển được chỗ ma lực đó. Tuy nhiên, cô ấy không hấp thụ được toàn bộ, và phần dư ra rải rác khắp lục địa, hình thành những hồ ma thuật.”
Lucrezia nâng một ngón tay trắng ngần. Trước mắt họ, bản đồ của vùng đất xuất hiện trên không trung. Năm ví trí phát sáng đỏ - những hồ ma thuật sót lại.
“Dù cơn bão ma thuật tan biến sau đó, vương quốc đã tận diệt. Xung quanh cô ấy chỉ còn lại đống đổ nát. Cô ấy nằm đó quằn quại ba ngày cho đến khi bụng lành hẳn.”
Tấm bản đồ biến mất. Lucrezia cười, nén lại sót thương. “Và khi tất cả đã kết thúc – cô ấy trở thành một phù thủy.”
Câu chuyện về một cô bé 13 tuổi gặp phải số phận đầy sóng giá từ xa xôi trong quá khứ. Một bi kịch đã bị chôn vùi từ lâu không cách nào thay đổi được.
“Sau này, Tinasha xây dựng một tòa tháp ở rìa lãnh thổ của Tuldarr và sống ở đó. Qua bao năm, cô ấy vẫn tiếp tục tìm kiếm Lanak. Tôi chưa từng dám hỏi lý do. Câu chuyện kết thúc ở đây. Anh nghĩ thế nào?”
Lucrezia quay sang Oscar. Cô trông như đang tủm tỉm, nhưng không phải vậy.
Chậm rãi, Oscar thả một tiếng thở dài.
Khi anh nhắm mắt lại, tưởng như có thể thấy được viễn cảnh về một hồi ức xa xăm.
Nơi đó là một vùng đất biệt lập cùng một cô gái. Cô đã mất tất cả và trở thành một phù thủy.
Cô đã trải qua đau khổ nhường nào? Dẫu chịu đựng những tổn thương quá lớn, Tinasha vẫn mỉm cười thật rạng rỡ trước mặt mọi người. Sau bao lâu cô mới có thể lấy lại được nụ cười ấy?
Ocsar nghĩ về cô phù thủy của mình.
Anh hồi tưởng lại cơ thể mỏng manh ấy. Một tâm hồn đầy kiêu hãnh. Tính khí thất thường, những thứ cô yêu, sự cô đơn và tàn nhẫn của cô.
Oscar ước mình có thể ở đó để nắm lấy tay cô.
Anh tự trách bản thân khi đã không thể ở cạnh cô khi cô suy sụp nhất.
Tuy nhiên, những chuyện đó chỉ còn là những hồi ức quá khứ, nghĩa là điều duy nhất anh có thể hi vọng chạm tới được…chính là Tinasha của hiện tại.
“Cô có nghĩ cô ấy còn yêu kẻ đã xẻ bụng mình ra không?” Oscar hỏi Lucrezia.
“Ai biết được?”
“Vậy theo cô, cô ấy coi tôi là gì?”
“Đừng hỏi tôi những thứ anh đã biết câu trả lời,” Lucrezia đáp, trỏ ngón tay đỏ vào anh. “Cô ấy để lại cho anh tấm bảo vệ đó phải không? Và còn đưa anh con rồng của mình? Đáp án đấy.”
Oscar chạm phía sau tay mình.
Đêm đó, Tinasha đã viết ấn chú bằng máu của chính mình để tạm thời giấu đi bảo vệ trên người anh. Nếu Lanak nhìn thấy thứ này, hẳn hắn đã không để Oscar yên.
Món qua lặng lẽ của Tinasha vẫn tiếp tục hỗ trợ cho anh, dẫu cô không ở đây nữa.
Oscar đứng dậy và thông báo cho cả nhóm. “Kế hoạch vẫn vậy. Ta sẽ giết tên khốn đó và mang Tinasha về. Vậy thôi.”
Als gật, mắt nhắm, còn Doan cúi đầu. Mắt lệ nhòa, Sylvia cũng gật gật.
Phù thủy của khu rừng Cấm nhìn họ và mỉm cười như một người mẹ đang thấy tự hào về những đứa con ngoan.
*
Hồi ức về quá khứ xa xôi không thể lấy lại nữa.
“Em cứ ngủ đi,” Lanak nói với Tinasha, và cô nhắm mắt. Cô nằm trong vòng tay anh bước đi qua hành lang dài, thật ấm áp.
Với Tinasha, anh là gia đình duy nhất của cô. Thế nên cô mới thoải mái buông lỏng cảnh giác như thế này.
Trong chốc lát, cô lim dim trong giấc ngủ mơ màng, nhưng lập tức mở mắt khi nhận ra bầu không khí xung quanh đột nhiên thay đổi.
Họ đang đứng trong một căn phòng cao rộng và tối. Cảm giác khá lạnh, chỉ vang lên duy nhất tiếng bước chân của Lanak.
Sau khi nhận ra Lanak đang bế mình qua những bậc thang đá, cô thì thầm, “Đây chẳng phải là một thánh đường sao?”
“A, em dậy rồi à? Khả năng kháng phép của em mạnh thế cơ mà, đương nhiên em sẽ dậy rồi.”
“Kháng phép…”
Lanak nói như thể anh vừa dùng ma thuật để ép cô ngủ vậy.
Chàng trai nhợt nhạt leo từng bậc thang. Trên đỉnh là bệ nghi lễ, với ánh trăng mờ ảo chiếu lên mặt đá lạnh lẽo. Tinasha cuối cùng cũng nhận ra những hình bóng xung quanh họ. Vô số pháp sư mang áo choàng đội mũ che kín mặt, đang im lặng đứng vây quanh.
“…Lanak? Những người này là ai?”
Anh không trả lời cô.
Mỉm cười…anh đặt cô lên bệ đá lạnh.
Cô cố ngồi dậy, nhưng anh ấn vai cô xuống.
“Nằm im, Aeti,” anh nói và rút ra cái gì đó từ dưới bệ.
Ánh trăng lóe trên lưỡi của thứ sắc bén.
Tinasha nhìn thấy, nhưng cô không thể xử lý nổi thông tin. Cô nằm đó như thể bị đông cứng, chằm chằm vào con dao trên tay Lanak.
“Lanak…?”
Lưỡi sắc đâm xuống.
Bụng cô bị xé toạc.
“…Aaaaaaaaaaa!”
Cơ thể cô căng lên như một cây cung, nhưng Lanak ép cô xuống và lạnh lùng mổ phanh bụng cô.
Máu vung tung tóe, nội tạng của cô bị lôi ra.
Cô nghe thấy tiếng nhiều kẻ niệm chú. Bất kể cô la hét hay giãy giụa đến đâu, Lanak vẫn không dừng tay.
Cơn gào thét chói tai cuối cùng biến thành tiếng nức nở cay đắng.
Và, trong câu chuyện ngày xửa ngày xưa ấy, vương quốc đáng ghê tởm đã đến bờ diệt vong.
*
“…!”
Tinasha giật mình tỉnh giấc.
Cô ôm đầu với đôi tay run rẩy. Trong tâm trí cô, thực và ảo, hiện tại và quá khứ đang bị hòa lẫn với nhau.
Cô nhìn quanh, một căn phòng xa lạ. Ngồi dậy, cô nắm chặt tà váy dài.
Sau vài nhịp hít thở đều, cuối cùng tim cô cũng thôi thình thịch. Rời giường, cô nhìn quanh. Rồi, cô thấy một chiếc gương toàn thân trên tường.
Trong một khắc, cô thấy một cô bé nhỏ gầy gò.
“A…”
Nín thở, cô nhìn lại và chỉ thấy dáng vẻ trưởng thành của mình phản chiếu lại.
Tinasha trông không giống đứa trẻ năm ấy chút nào. Những năm tháng đã bào mòn cô và gặm nhấm cô trong tủi hờn và tuyệt vọng. Tuy nhiên, cô biết sâu trong tim, con người đó vẫn ở đây. Cô bé bị đẩy vào điên loạn 400 năm trước vẫn ở đây.
Tinasha tiến đến trước tấm gương và chạm tay lên nền thủy tinh lạnh. “Vậy nên tôi mới bảo anh không nên đến quá gần một phù thủy, Oscar ạ…"
Đôi môi cô cong lên tự giễu, con ngươi đen láy của người phù nữ kia như đang trốn tránh cô.
Rời mắt khỏi dáng hình ấy, Tinasha chuẩn bị trang phục. Giờ cô còn nhiều việc phải làm. Cô không thể để mộng tưởng níu kéo mãi được.
Đến sảnh chính lâu đài, cô thấy ba pháp sư đang thưa chuyện với nhà vua. Trên ngai vàng, Lanak thấy cô và gọi, “Chào buổi sáng, Aeti. Em ngủ ngon chứ?”
“Có ạ, cảm ơn anh. Đây là ai vậy?”
“À, họ sắp đến một thành phố ở Tayiri ấy à,” Lanak khúc khích.
Cách hắn nói như thể chẳng liên quan gì đến mình, Tinasha nghiêng đầu ngây ngô. “Để thêu rụi thành phố đó ạ?”
Cô hỏi như thể một đứa trẻ, và một trong ba kẻ trả lời dứt khoát. “Vâng. Để tuyên bố chiến tranh.”
“Thế để ta làm cho.” Tinasha nói.
“Dạ?! Nhưng…”
Cô nói nhẹ tênh, tay nghịch tóc, ba pháp sư nhìn nhau bối rối.
Phù thủy xinh đẹp mỉm cười bạo dạn. “Ta được phép làm bất cứ thứ gì mình muốn mà. Ta sẽ đến thành phố. Các ngươi cứ đi chuẩn bị cho chiến tranh hay gì đó đi.”
Tinasha nhìn nhóm pháp sư với đôi mắt sâu thẳm quyền lực cùng khí chất hoàng gia. Tuy nhiên, trên tất cả, phù thủy sở hữu thứ sức mạnh không cho phép bất cứ kẻ nào dám phản đối.
*
Một tuần sau khi Tinasha mất tích, Oscar bị nhấn chìm trong những vấn đề ngoại giao trong cung điện Farsas, rất xa Cuscull.
Cuscull, phần tây bắc của Tayiri đã tách ra và tuyên bố độc lập, không tiếp giáp với Farsas.
Muốn đến đó, đầu tiên cần qua Druza cũ phía tây bắc hoặc Cezar phía đông bắc, rồi mới tới Tayiri.
“Hoặc khởi hành về phía tây rồi thẳng về phía bắc xuyên qua lãnh thổ của Tuldarr cũ, rồi bao vây Cuscull từ mạn tây,” Oscar đề xuất.
“Nhưng trường ma lực ở Tuldarr cũ khá khó lường,” Lazar nói.
“Có kẻ còn bảo nơi đó bị nguyền rủa, nhưng xét kiểu nào thì nguyên do cũng là từ hắn ta,” Oscar vặn. “Ma thuật cấm diện rộng đã lan khắp vùng đất đó…ta chưa từng nghĩ mấy cái hồ ma thuật cũng có nguồn gốc tương tự.”
Oscar chằm chằm nhìn tấm bản đồ toàn lục địa trải rộng trước mắt.
Nằm ngoài lãnh thổ của Farsas là một vùng hoang mạc không thuộc về quốc gia nào – nơi tòa tháp của Tinasha sừng sững. Sự có mặt của phù thủy chắc chắn là một trong những lý do khu vực đó bị bỏ hoang hơn 300 năm qua, nhưng không chỉ có thế.
Dải đất cằn cỗi trải dài từ rìa phía Tây tòa tháp lên đến tây Tayiri. Từ kỷ nguyên Đen, người ta cho rằng nơi đó bị nguyền rủa do sự sụp đổ của Tuldarr.
“Ta chưa từng ngẫm về việc này trước đây, nhưng chẳng phải toàn bộ vùng đó là lãnh thổ cũ của Tuldarr sao? Rộng phải gần bằng Farsas bây giờ, so với Kỷ nguyên Đen thì lạ thường nhỉ? Tuldarr hẳn đã từng thật sự vô cùng hùng mạnh,” Oscar nhận xét.
“Nơi đó có vẻ sở hữu sức mạnh xứng tầm với danh hiệu ‘Đế chế ma thuật’. Theo cô Lucrezia, Tuldarr ban đầu là một nơi để che chở cho những pháp sư bị ngược đãi,” Lazar giải thích.
“Vậy từ điểm khởi đầu đó vương quốc phát triển ngày càng mạnh, cho đến khi leo lên vị trí đứng đầu cả lục địa chỉ dựa vào sức mạnh ma thuật. Rồi một ngày nó bị hủy diệt hoàn toàn và trở thành một vùng đất chết nhuốm đầy ma thuật cấm. Chuyện nhảm nhí nhất ta từng nghe đấy.”
Hồi Tinasha kể cho Oscar về khởi đầu của Thời đại Phù thuuỷ, cô đã nói phép thuật dùng phù thủy không-thể-triệu-hồi làm xúc tác có thể gây tổn hại vĩnh viễn đến toàn lục địa. Rõ ràng, Tinasha cũng đã bị lợi dụng theo phương pháp tương tự và hậu quả của thảm kịch đó vẫn có thể được thấy rõ cho đến tận ngày nay.
Chỉ suy nghĩ đó là đủ làm Oscar phát cáu. Anh biết nếu cứ nghĩ về việc đó quá nhiều, anh sẽ muốn lao đến Cuscull một mình và chém chết Lanak tại chỗ. Những người khác chắc chắn không cho anh làm vậy, tất nhiên. Cả Oscar cũng phải thừa nhận kế hoạch đó quá ngu xuẩn.
Nhưng, điều động quân đội hành động vì cảm xúc cá nhân của bản thân anh thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
“Chắc ta chỉ có thể đợi đến khi Tayiri cầu cứu trong nước mắt rồi…”
“Nhỡ khi đó cô Tinasha kết hôn rồi thì sao?”
“…Ha, giả thiết đó cũng thú vị đấy,” Oscar nói, chỉ Lazar cúi đầu xuống. Rồi anh từ từ nghiến nắm đấm của mình vào trán Lazar.
“Ow,ow,ow,ow!”
“Theo lời Lucrezia, Lazar cũng là pháp sư linh hồn. Nếu muốn kết hôn, hắn sẽ đợi đến sau khi chiến tranh kết thúc.”
“V-vậy ạ…,” Lazar rên rỉ.
Oscar thả Lazar ra. Lập tức, anh trốn ra xa khỏi tầm với của chủ nhân, ôm đầu với đôi mắt đẫm lệ. “Điện hạ, ngài cũng làm thế này với cô Tinasha ư…?”
“Đương nhiên là tùy người thì dùng lực khác nhau rồi,” Oscar đáp. Lazar đang nhìn anh trách móc, nghi ngờ anh bắt nạt cô hộ vệ của mình. Nếu Oscar dùng hết sức với Tinasha, anh sẽ nghiền nát hộp sọ mong manh của cô mất.
Oscar gấp tấm bản đồ lại và nói, “Ta không biết hắn nghĩ hắn là ai mà dám lẻn vào đây và cướp Tinasha đi, ta sẽ không hài lòng nếu chưa xẻ được hắn thành 48 mảnh.”
“Thần không nghĩ cần băm nhỏ đến thế đâu,” Lazar phản đối.
“Dù sao, chúng ta cũng cần sẵn sàng xuất quân bất cứ lúc nào trong khi đợi động thái bên phía Tayiri,” Oscar nói, dùng bút gãi trán.
Anh không phải đợi quá lâu, ngay tối đó, hai lá thư được đề gửi đến Farsas.
Trong sảnh lâu đài, nhà vua nhìn xuống nhóm hội đồng hoàng gia và cho họ thấy thư trong tay mình. “Chúng đây. Một từ Tayiri, xin viện trợ từ các nước láng giềng để chống lại những đợt tấn công tàn bạo của Cuscull. Trong đây viết Cuscull có vẻ muốn thống trị toàn bộ lục địa và sẽ không dừng lại ở mình Tayiri,” nhà vua ung dung giải thích.
Một chỉ huy tên Granfort giơ tay và bước lên. Người đàn ông khoảng 30-40 tuổi nói với giọng trang nghiêm, kính cẩn. “Xin thứ lỗi cho thần, nhưng thật khó tin vào ý định đó của Cuscull chỉ từ phát ngôn từ phía đối thủ của họ. Đây chẳng phải xung đột nội bộ sao? Thần cho rằng phương án gửi quân của ta đến viện trợ là khá thiếu cẩn trọng.”
“A, thường ngươi sẽ nghĩ thế. Nhưng còn một lá thư nữa…từ Cuscull. Thứ này được gửi cho cả tứ đại quốc – Tayiri, Cezar, Gandona và Farsas. Là yêu cầu đầu hàng.”
Lời đức vua làm xuất hiện một làn sóng kinh hãi đến những kẻ có mặt.
Rồi, hội đồng hoàng gia bắt đầu xuất hiện tiếng xì xầm, lẫn cả vài tiếng khúc khích. Tứ đại quốc đều là những nước hùng mạnh với lãnh thổ rộng lớn, lịch sử lâu dài và sức ảnh hưởng không thể chối cãi. Một đất nước nhỏ bé mới thành lập được một năm dám gửi yêu sách đến những thế lực đó, quả là một trò hề ngoài sức tưởng tượng. Chắc chắn Cuscull đang quá tự mãn rồi.
Oscar và Als là hai kẻ duy nhất không cười.
Những kẻ này sẽ phản ứng thế nào nếu không phải Cuscull muốn thôn tính tứ địa quốc mà là vương quốc cổ xưa với cái tên Đế chế ma thuật? Trong Kỷ nguyên Đen đầy máu và lửa, Tuldarr là một nước hùng mạnh có thể chống lại bao nhiêu nước xâm lược mà không mất một tấc đất. Sẽ thế nào nếu quốc gia đó vẫn còn tồn tại đến ngày nay để bảo vệ quyền lợi của những pháp sư và phát động chiến tranh với các nước khác để theo đuổi mục tiêu đó?
Số lượng pháp sư đổ đến Cuscull đang tăng từng ngày, bao gồm cả những pháp sư linh hồn hùng mạnh. Muốn chiến đấu bắt buộc phải có vũ khí chuyên dụng chống ma thuật. Tuy nhiên, hai trăm năm qua chưa từng xảy ra cuộc chiến thuần phép thuật nào. Khả năng cao chỉ một bước đi sai lầm sẽ dẫn đến hủy diệt chưa từng có không thể lường trước được.
Nhà vua, nổi tiếng điềm tĩnh, nhìn quanh bằng ánh mắt nghiêm nghị. “Chúng ta vẫn chưa biết liệu đây có thật sự là chuyện đùa không. Ta không muốn đánh giá sai lầm về một quốc gia và hành động thiếu cẩn trọng. Năm thành phố lớn của Tayiri đã bị hủy diệt trong cùng một ngày, thương vong ước tính hàng ngàn người. Thêm nữa, những nơi đó không nằm gần với lãnh thổ Cuscull, thủ phạm có vẻ chỉ đơn giản lựa chọn mục tiêu lớn nhất. Một trong số đó ở ngay gần Cezar.”
Đám đông im bặt.
Rốt cuộc, hiểu biết về ma thuật còn khá thiếu ở hầu hết các quốc gia. Nhiều nơi chỉ đơn giản học những thứ được ghi lại trong sách vở. Đất nước ổn nhất cũng chỉ sở hữu khoảng 50 pháp sư hoàng gia. Cuscull có hơn rất, rất nhiều. Không thể đoán được một lực lượng hùng hậu như thế sẽ tấn công ở đâu và lúc nào, một thành phố của Farsas cũng có thể bị tiêu diệt vào ngày mai.
Đợi cả sảnh im lặng hẳn, nhà vua mở thêm một bức thư. “Cuối cùng, đây gửi cho Oscar.”
“Nó viết gì ạ?”
“Ở những thành phố bị tấn công ở Tayiri…người dân biến mất, nhưng những công trình còn nguyên không bị đụng đến. Họ nói đây là việc làm của phù thủy Lam Nguyệt.”
Những kẻ có mặt cứng người.
Một phù thủy, trước đây tránh xa việc dính líu với con người, giờ đây sử dụng sức mạnh khủng khiếp của mình để can thiệp vào chiến tranh. Bất cứ ai hiểu tình thế chưa từng có tiền lệ này cũng run rẩy trong sợ hãi, kinh ngạc và ớn lạnh. Vài người nhìn Oscar chỉ trích, biết rằng phù thủy đang được nhắc tới vẫn ở bên cạnh anh cho đến tận gần đây.
Oscar vững như hòn đá tảng, mặt không chút đổi sắc.
Chằm chằm nhìn con trai mình, nhà vua tiếp. “Tayiri yêu cầu con, với tư cách là kiếm sĩ mang Akashia đương nhiệm, tiêu diệt phù thủy. Điều này không liên quan đến yêu cầu viện trợ gửi đến Farsas, họ muốn con giết cô ta. Con làm được không?”
“Con làm được,” Oscar trả lời ngay lập tức. Sau anh, mặt Als trắng bệch. Anh giơ tay định nói gì đó.
Tuy nhiên, trước khi vị tướng kịp lên tiếng, Oscar thêm, “Nhưng, con từ chối làm việc đó.”
Đức vua bối rối, đôi lông mày ông hơi nhăn lại. “Ta không ép con phải đặt mình vào nguy hiểm nếu con không thể thắng.”
“Con là người duy nhất có thể giết cô ấy. Nhưng con sẽ không làm. Tayiri muốn viện trợ, chúng ta sẽ cho họ điều đó. Nhưng chỉ khi kẻ địch là Cuscull. Tinasha là chuyện khác.”
“Chẳng phải cô ta tự mình gia nhập Cuscull sao?” nhà vua thắc mắc.
“Nhìn từ ngoài thì giống thế, nhưng con không nghĩ vậy,” Oscar đáp.
Gương mặt đức vua tối sầm lại, một cơn thịnh nộ hiếm thấy. Khí chất áp đảo, thường được tiết chế lại, hoàn toàn lộ rõ. Thành viên hội đồng hoàng gia tái xanh mặt, nhà vua đứng dậy khỏi ghế và nhìn xuống Oscar. Ông lấy hơi rồi bắt đầu quở trách con trai. “Con ngu ngốc đến mức phát cuồng vì một phù thủy đến thế ư?! Chẳng lẽ con dám cả gan quên mạng sống của biết bao người đang đặt trên vai chính con sao?!”
Tất cả co rúm người trước những lời phẫn nộ chói tai của đức vua.
Tuy nhiên, Oscar chỉ nhăn mặt tự giễu.
Phù thủy cũng đã nói điều tương tự với anh. Mới đây thôi mà anh đã thấy hoài niệm rồi. Ai cũng trách móc, muốn thử anh.
Oscar đối mặt với ánh mắt giận dữ của cha mình, đôi mắt biếc rực sáng. “Cha, chúng ta không cần phải tranh cãi nữa. Con đã hạ quyết tâm rồi. Con sẽ không thua và cũng không định để mất bất cứ thứ gì.”
Oscar đã quyết định từ lâu rồi. Có lẽ từ khi anh được Lucrezia kể về quá khứ của Tinasha…Hoặc cũng có thể ngay từ khi anh lần đầu lên đến đỉnh tòa tháp đó.
Dù gì đi chăng nữa, câu trả lời của hoàng tử rõ ràng, quyết đoán và toàn tâm. Nhà vua im lặng nhìn anh.
Chỉ sau một lúc, cơn thịnh nộ của đức vua có vẻ đã nguội, ông nhún vai nặng nề từ bỏ. “Đúng là di truyền rồi…”
Không ai hiểu ý nghĩa thật sự ẩn sau những lời ấy. Cười khổ, nhà vua ngồi xuống.
“Thôi được rồi. Cứ làm những gì con thích. Đổi lại…”
“Đổi lại?” Oscar giục.
“Con kế vị ngai vàng. Ta sẽ thoái vị.”
“B-bệ hạ!” bộ trưởng nội vụ Nessan kêu lên hoảng hốt.
Nhà vua đáp lại những lo lắng có phần hờ hững. “Hơi sớm, nhưng không sao đâu. Thằng bé hiện tại đang lo liệu hầu hết mọi vấn đề của hoàng gia rồi đấy thôi. Dù sao người đứng cai trị đất nước này cũng phải là kẻ mang Akashia. Đây là cơ hội hoàn hảo để Oscar làm việc trọng đại.”
Cả Oscar cũng bất ngờ trước quyết định đột ngột của cha mình. Nhưng đúng thật trong lịch sử những vị vua của Farsas thường lên ngôi khá sớm so với những quốc gia khác. Điều này là bởi vua của Farsas là người cầm Akashia, nghĩa là người đó phải là một kiếm sĩ điêu luyện.
Theo truyền thống đó, không có gì lạ nếu Oscar lên ngôi ngay khi anh sở hữu thứ vũ khí hùng mạnh. Cha anh chỉ là người trông coi ngôi vương để đợi ngày ấy tới.
Oscar lấy lại bình tĩnh, một nụ cười nở trên gương mặt phong nhã của anh. “Không thể tin nổi cha…Được thôi, con xin kế vị ngai vàng với lòng biết ơn sâu sắc nhất.”
Nhà vua gật đầu, nhoẻn miệng gian xảo, thật giống với cậu con trai. Ông tận dụng cơ hội để đưa ra cho Oscar một lời cảnh báo khác. “Con phải luôn nhớ quyết định của mình sẽ ảnh hưởng đến cả vương quốc.”
“Con sẽ khắc ghi điều này trong tim,” Oscar tuyên bố, lặng lẽ tự hỏi Tinasha sẽ nghĩ gì khi nghe anh thốt ra lời ấy.
Anh cố mường tượng ra, nhưng Tinasha trong tâm trí đang quay lưng lại với anh. “Tôi là phù thủy, anh sở hữu Akashia, anh sẽ phải giết tôi, không sớm thì muộn.”
Khi ấy, phù thủy đã nói đó chỉ là nói đùa, nhưng đây là sự thật.
Oscar đang cầm thanh kiếm duy nhất trên thế gian có thể giết được phù thủy Lam Nguyệt – hộ vệ của anh. Có lẽ cô tận hưởng khoảng thời gian họ bên nhau đến thế vì từ đầu cô luôn biết cái kết đã gần kề.
Cô muốn Oscar đóng vai trò gì trong cuộc chiến tới đây? Phải chăng cô không muốn anh dính líu chút gì đến nó?
Câu trả lời chỉ có ở phía trước, Oscar phải tiến lên, nhanh, nhanh hơn nữa.