Những bộ trang phục đủ màu treo khắp chiếc lều nhỏ. Giữa không gian ngập hương nước hoa ấy, Oscar chọn một bộ váy trắng tinh rồi quẳng cho cô phù thủy bên cạnh.
“Tiếp theo thử cái này đi, nhìn hợp với cô lắm đấy,” anh nói.
“Lại nữa? Ugh, anh nghĩ mình đang làm gì vậy chứ?” Tinasha đáp, xị mặt cầm chiếc váy ra đằng sau để thử.
Thường tầm thời gian này mọi khi cả hai sẽ giam mình trong phòng làm việc ở lâu đài, nhưng hôm nay họ đang tham quan một chiếc lều của thương gia dựng nên trong quảng trường thành phố. Đây là thỏa hiệp giữa hai người.
Oscar nài nỉ, “Đầu óc tôi mụ mẫm quá rồi, tôi cần ra ngoài,”
Trong khi Tinasha bật lại, “Tôi không đồng ý. Tự biết vị trí của anh đi.”
Rốt cục, họ cải trang và dạo quanh thành phố cùng nhau. Oscar có vẻ đang rất thích thú chọn đồ cho Tinasha.
Phù thủy xuất hiện từ đằng sau, nâng viền váy chán nản. Cô nhìn anh. “Đây, tôi mặc rồi. Anh thỏa mãn chưa?”
Cổ áo cao khiến khuôn mặt xinh xắn của cô trông như một cánh hoa nhỏ, bộ váy bồng bềnh tôn dáng người thon thả của cô và xòe ra như một nụ thắm bừng nở. Cô trông thật thần bí, và Oscar bật cười. “Hợp với cô đấy. Tôi cũng sẽ mua bộ này, rồi chúng ta về.”
“Khó di chuyển lắm, tôi mặc cái này lúc nào cơ chứ? Mà tại sao anh lại mua quần áo cho tôi?” Tinasha hỏi.
“Thỉnh thoảng thay đổi chút cũng tốt mà,” Oscar đáp.
Công việc hằng ngày của hoàng tử bao gồm đủ loại công việc cần xử lý, và anh chẳng có mấy thời gian nghỉ ngơi. Anh biết đó là nghĩa vụ của mình nhưng đôi khi vẫn thấy hơi chán và muốn giải trí chút.
Mỗi khi như vậy, anh thường dành thời gian cùng cô hộ vệ của mình để lấy lại tinh thân. Có lẽ là bởi, dẫu Tinasha tôn trọng Oscar là người giao ước cùng mình, cô chẳng mấy bận tâm đến thân thế và trách nhiệm hoàng gia của anh.
Lướt qua bản thân trong một chiếc gương dài, Tinasha cột tóc cho hợp với bộ váy. “Nếu anh thấy thỏa mãn rồi thì về thôi. Lazar chắc sắp khóc đến nơi rồi đấy.”
“Nhưng tôi muốn dành thêm thời gian lựa quần áo cho cô cơ…Tiếp theo tôi định chọn trang sức,” Oscar nói.
“Chúng ta về! Tôi mệt lắm rồi!” Tinasha hét, cho thấy cô đã sắp đến giới hạn.
Oscar đặt một tay lên cái đầu nhỏ nhắn của phù thủy. “Được thôi. Thật lòng, tôi bất ngờ khi thấy cô chịu lâu đến vậy đấy. Tôi cứ tưởng tầm này cô trốn rồi cơ.”
Dù làu bàu suốt, Tinasha vẫn cùng Oscar đi khắp nơi. Anh tự hỏi hôm nay có điều gì đã khiến cô phải mất công chịu đựng như vậy, nhưng cô ngoảnh mặt trả lời, “Tôi biết rõ anh luôn cố gắng hết sức mỗi ngày.”
Oscar hơi tròn mắt.
Không chút nghi ngờ, Tinasha chính là người, hơn ai hết, nhìn Oscar như một người bình thường, dẫu cả thế giới coi anh là một thành viên hoàng tộc.
Đó là lý do anh thích ở bên cạnh cô và vì sao anh muốn cô nghĩ về anh như cách anh gắn bó với cô.
“Vậy sao…thế thì, cưới không? Tôi không ngại mặc váy cưới cho cô đâu.”
“Không nhé! Đến giờ về rồi! Ngay lập tức! Cấm câu giờ!” Tinasha tuyên bố, đưa tay về phía Oscar. Anh mỉm cười nắm lấy. Cả chuyến quay lại lâu đài cũng làm anh thấy vui.