Unnamed Memory - After The End

khát vọng từ trong khắc ấn bỏng cháy (p4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Kirishima

Edits: zekken

----------

Trong khu rừng sâu ở phía tây bắc Farsas, nới đấy có một ngôi nhà. Đó là một nơi hẻo lánh, nơi những lữ khách hay dân bản địa đều không muốn tới. Trong hàng trăm năm, nó vẫn thế, luôn tràn đầy sự tĩnh mịch, cách biệt với thế giới bên ngoài. Ít nhất, đó là những gì đáng lẽ phải diễn ra—cho đến khi một người đàn ông lao vào giữa đêm khuya.

"Lucrezia! Cô có ở đây không!?"

Trước giọng nói lạ lẫm đầy sự hoảng loạn, nàng phù thủy đang dùng trà trong phòng ngủ nhíu mày.

"Chuyện gì mà ồn ào thế này?"

Dù bạn cô, Tinasha, đôi khi cũng xông vào như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên người chồng ồn ào của cô làm vậy. Lucrezia lầm bầm, "Quả là thứ trời sinh một cặp," khoác vội chiếc áo khoác cô tiến ra dần ra ngoài. Người đàn ông đứng đó trên tay là người vợ đang ngủ.

Lucrezia mở to mắt khi nhìn thấy anh ta, người mà lẽ ra không thể sử dụng phép thuật.

"Oh, anh đã học cách dịch chuyển không gian sao?"

"Tinasha đã dạy tôi. Quan trọng hơn, làm ơn xem qua cho em ấy. Em ấy bất tình mà chẳng rõ nguyên do."

"Hả???"

Lucrezia tiến lại gần và nhìn vào khuôn mặt của cô bạn đang bất tỉnh. Khuôn mặt xinh đẹp của 'Phù Thủy Rừng Sâu' qua những nét nhăn không giấu được sự khó chịu.

"Đây không phải do phép thuật."

Sau khi kiểm tra Tinasha đang say giấc trên giường, Lucrezia kết luận. Oscar nhìn vào khuôn mặt vợ mình đang ngủ.

"Không phải là phép thuật? Cô ấy đã chiến đấu với một con quái vật kì lạ. Liệu đó có phải là nguyên nhân không?"

"Quái vật kì lạ à? Tôi không chắc đó có phải là nguyên nhân hay không, nhưng cô ấy bị ngộ độc cấp tính ma túy. Đó vốn không phải là một loại ma dược. Ngày nay, các loại dược phẩm không phải ma dược hầu như không còn lưu hành, nên có lẽ cô ấy đã mất cảnh giác."

Lời của Lucrezia hoàn toàn đúng. Vốn với cơ địa của mình, Tinasha có thể tự động phân rã các loại ma dược bị đưa vào cơ thể, nên cô không bao giờ lo lắng về những cuộc phục kích kiểu này. Tuy nhiên, lục địa rộng lớn này vẫn còn ẩn chứa những loại độc dược và thuốc mà chẳng phải ma dược. Bản thân Oscar cũng từng trải qua tác động của một loại độc dược gọi là “Arkakia.”

"Đây được gọi là Teriza, một loại thảo dược tìm thấy ở phía đông của lục địa. Nó được sấy khô và nghiền thành bột, khi uống vào sẽ tạm thời nâng cao tinh thần, loại bỏ đau đớn thể xác, và gia tăng khoái cảm. Nó bị cấm ở hầu hết các quốc gia, nhưng vài nhà thổ và những lũ sát thủ máu lãnh vẫn sử dụng nó. Anh đã từng nghe về nó chưa?"

"Tôi biết về sự tồn tại của nó."

Tôi biết về nó, nhưng Teriza bị cấm ở Farsas. Nếu bị phát hiện, nó sẽ bị tịch thu, và người sở hữu sẽ bị lưu đày. Luật này được ban hành khoảng hai trăm năm trước khi một ngôi làng nhỏ ở khu vực phía đông hoàn toàn bị một tổ chức buôn người sử dụng loại thuốc này chiếm đóng. May mắn thay, Teriza bị cấm sản xuất ở nhiều quốc gia, làm giảm sự lưu hành của nó.

Kể từ đó, Farsas không gặp vấn đề nghiêm trọng nào với nó. Đối với Oscar, sẽ là lo xa nếu anh nghĩ nó lại là một mối đe dọa—nhưng nó đã thật sự xảy ra.

Lucrezia chạm ngón tay lên trán Tinasha, gây mê cô bẳng ma pháp.

“Tôi đã kiểm tra kỹ và không tìm thấy dấu vết nào. Chắc là bị đầu độc qua thực phẩm. Anh nói xem cô ấy đã ăn uống những gì gần đây?”

“Cô ấy ăn cùng loại thức ăn với tôi.”

Nhưng Oscar xực nhớ ra gì đó.

“Không... đồ uống-em ấy đã uống đồ uống khác tôi.”

Tinasha đã uống rượu trái cây từ một bình nhỏ cô ấy đem theo. Tất cả đồ ăn họ đều dùng chung. Nếu thuốc nằm trong rượu, điều này tuy hợp lý. Nhưng ai lại làm điều như vậy và với mục đích là gì?

Lucrezia thở dài, nhìn lên Oscar im lặng.

“Giờ cô ấy ổn rồi không có nguy hiểm gì cả, nhưng sẽ mất khoảng một tuần để thải hết độc ra. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy trong thời gian đó. Có được không?”

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cô.”

“Trong thời gian đó, anh liệu mà cư xử đúng mực. Anh có thể tự xoay sở được, phải không?”

“Tôi có thể.”

Oscar, người có lượng lớn ma thuật nhờ kế thừa dòng máu phù thủy, đã bị Tinasha bắt học thuộc tất cả các phép thuật cần thiết để chuẩn bị cho sự thoái vị của anh. Phép thuật dịch chuyển là một trong số đó, quay lại thời gian trước Tinasha quả quyết,

“Anh chắc chắn sẽ cần đến nó! Còn đây là tọa độ nhà của Lucrezia, hãy tới đây khi cần.”

Anh chỉ không ngờ nó lại hữu ích sớm đến vậy, nhưng với cuộc sống gần như vĩnh hẳng, anh phải chuẩn bị cho những tình huống như này.

Bàn tay Oscar nhẹ nhàng vuốt qua má nàng vợ đang ngủ say. Làn da trắng mịn màng của nàng tỏa ra hơi ấm quen thuộc, thứ hơi ấm mà anh đã quen thuộc từ lâu.

Lucrezia nheo lấy đôi mắt ánh hổ phách nhìn Oscar, người vẫn giữ vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc.

“Tôi đã cảnh báo anh đừng có hành động thất trách rồi đấy. Đây là lần đầu tiên anh sống một cuộc sống không tước vị, làn ơn hãy cẩn trọng. Chỉ vì bây giờ anh không bị ràng buộc nữa, nên đừng có làm gì thất trách.”

“Tôi hiểu rồi.”

Dù Oscar đã nắm được phép thuật cơ bản, nó vẫn còn quá nhiều thứ mà anh không thể hiểu, anh đã sống cả đời trong lâu đài của Farsas. Do đó, chờ Tinasha hồi phục rồi tiếp tục điều tra là cách tốt nhất. Anh biết điều này, nhưng cũng có những thứ làm anh không thể chịu được.

Oscar buông tay vợ rồi quay bước về phía cửa.

"Tôi sẽ lại ghé vào ngày mai. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy liên lạc với Litra ở biệt thự."

"Nghiêm túc đấy… đừng để có mà chết đấy."

"Tôi sẽ ổn thôi."

Anh nghe thấy tiếng thở dài đầy chán nản của Lucrezia. Khi bước qua cửa, anh bắt đầu niệm chú để dịch chuyển. Khi trở về phòng trọ của mình, thị trấn Wakani vẫn sôi động với các hoạt động về đêm.

Oscar đi đến phòng ăn và hỏi người đàn ông đang làm việc ở đó,

"Cô gái phục vụ lúc nãy đâu rồi? Tôi có vài câu hỏi cho cô ấy."

"Tự đi mà tìm. Nếu cô ấy không ở đây, có lẽ cô ta đã về nhà rồi."

Câu trả lời cộc lốc có lẽ do người đàn ông quá bận rộn. Phòng ăn chật kín người. Từ một bàn gần đó, ai đó gọi Oscar với giọng điệu tục tĩu,

"Cô gái đó làm sao vậy? Nếu muốn, tao chỉ mày một chốn chuyện “việc đó” mấy cô nàng ở đấy đỉnh lắm."

Tiếng cười rộ lên từ những người đàn ông tại bàn. Nhưng ngay khi Oscar nhìn họ, họ lập tức im bặt. Ánh mắt sắc bén đầy quyền uy của anh, cùng với cơn giận dữ không buồn che giấu, khiến họ co rúm lại. Oscar tiến tới bàn của họ và nhìn chằm chằm vào người tên đàn ông vừa nói.

"Ngươi có biết lấy Teriza ở đâu không?"

Người đàn ông cứng đơ trước ánh mắt khiêu khích của Oscar. Một người khác cùng bàn đứng dậy mà không nói lời nào và bất ngờ vung nắm đấm vào mặt Oscar. Tuy nhiên, Oscar dễ dàng bắt lấy cú đấm đó. Người đàn ông hét lên trong đau đớn với bàn tay bị bóp nát bới Oscar, rồi hắn bị vứt xuống ghế, nằm rên rỉ khi được thả ra.

Tên lỗ mãng ban đầu, với giọng run rẩy vì sợ hãi, lắp bắp, "Ngươi… ngươi là ai…?"

"Tao chỉ muốn biết một điều. Teriza có dễ để tìm ở thị trấn này không?"

Nếu các nguồn cung hẹp, thì việc truy vết ra ai đã đầu độc Tinasha sẽ dễ dàng hơn.

Người đàn ông mà Oscar hỏi nhìn quanh một cách tuyệt vọng để tìm sự giúp đỡ, nhưng không ai trong những khách hàng khác hay đồng bọn của hắn đến giúp. Run rẩy, cuối cùng hắn cũng nói.

"Teriza… không hề dễ kiếm. Đặc biệt là dạo gần đây."

"Vậy ai có thể lấy được nó?"

"Những kẻ có tiền hoặc có quan hệ…"

Đối với Oscar, điều này có nghĩa là "bất kỳ ai" cũng có thể lấy được nó. Anh chuẩn bị thay đổi câu hỏi thì nhận thấy sự căng thẳng trong không khí xung quanh mình. Phần do cơn giận của Oscar, phần còn lại là khác—cả căn phòng như đang nín thở lắng nghe, như chờ đợi một bí mật công khai sắp được công khai.

Nhận thấy bầu không khí, Oscar lại quay sang nói với những người chúng.

"Bất kỳ ai cũng được. Chúng ta sẽ nói chuyện ở nơi khác. Ta sẽ bồi thường cho các ngươi."

"Nhưng mà…"

"Đây là cho bữa ăn và cho cái tay kia. Nếu các ngươi không phiền với phép chữa trị của ta, thì trị ta có thể chữa cho hắn."

Oscar đặt một đồng xu lên bàn, đủ để bao toàn bộ bữa anh trong quán hôm nay mười lần. Nó hơn rất rất nhiều so với những gì "Sừng Lửa" đã hứa với bọn chúng. Nhìn thấy điều này, có những cảm xúc khác không phải là sợ hãi hiện lên trong mắt của chúng, làm dịu đi sự căng thẳng.

Sau khi cái đánh mắt, một trong số chúng gật đầu.

"Được rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện. Và nếu anh có thể, phiền anh hãy chữa trị cho cậu ta."

"Khôn ngoan đấy. Đây sẽ buổi thực hành tốt vì ta chưa từng dùng phép thuật cho ai ngoài bản thân và vợ mình." (choll vn =))

"Hả!?"

Bỏ qua giọng nói đang ngập ngụa trong nước mắt, Oscar nhìn quanh quán rượu. Không ai nhìn anh; mọi người đều tránh xa việc dính líu đến anh. Với ánh mắt lạnh lùng, anh ra hiệu cho chúng rời khỏi quán. Mặc dù anh có thể thẩm vấn họ trong phòng trọ của mình, nhưng anh không muốn gây phiền phức cho nhà trọ. Anh dẫn bốn người đàn ông tuân lệnh ra khỏi quán rượu và vào một con hẻm tối mà không ai qua lại.

Tên bị bóp nát tay đang xoa lấy xoa để bàn tay lành lặn của mình.

"Nó ấm áp một cách kỳ lạ..."

"Ta chỉ biết vài phép thuật cơ bản. Loại này vốn cho những vết thương nặng hơn."

Dù Oscar đã học cách sử dụng phép thuật, anh không phải là một pháp sư thực thụ. Anh vốn không thể kiểm soát hết rủi ro. Anh thúc giục chúng đưa thông tin ra, sau một thoáng do dự

cuối cùng chúng bắt đầu nói một cách ngập ngừng.

"Một thời gian trước đây, có một lượng lớn Teriza được lưu hành trong thị trấn này. Khu vực này ít bị ảnh hưởng bởi chính phủ, vốn nơi đây giao thương liên tục. Mọi người vẫn thường nói, 'Nếu muốn Teriza, hãy đến Wakani.'"

"Có thật vậy không?"

Có những nơi mà việc buôn bán hàng cấm dễ dàng hơn. Nó thường xảy ra dưới ảnh hưởng của những người có quyền lực như quý tộc, nhưng trong thị trấn này, sự tiện lợi lại dến từ việc đây nơi đây là ‘một vùng bán tự trị khó mà kiểm soát’.

"Nhưng giờ Teriza đang dần cạn kiệt, tôi nghe nói những con buôn và con nghiện đều đang gặp khó khăn... Ngài đây cũng đến đây để mua Teriza sao?"

"Ai lại cần thứ như thế?"

Những lời Oscar thốt ra khiến những kẻ xung quanh rùng mình. Nhận ra tình cảnh khó xử, anh giải thích thêm.

"Kẻ nào đó trong quán rượu đã bỏ Teriza vào đồ uống của vợ của ta. Ta chỉ muốn biết ai đã làm điều đó và vì sao."

"À..."

Những người đàn ông thở dài, phản ứng của họ không chỉ thể hiện sự hiểu biết mà còn là sự pha trộn giữa sự tôn trọng và thông cảm. Người đàn ông đã chế giễu trước đó lên tiếng một cách lúng túng.

"Tôi nghĩ... vợ ngài quá đẹp. Tôi đã thấy cô ấy trước đó, và một người phụ nữ như vậy sẽ có giá cao. Nhưng... người như vậy không thể nào mà bắt một cách dễ dàng, ngài hiểu ý tôi rồi đấy?"

"Vậy nên chúng đánh thuốc cô ấy,"

Oscar nói, giọng hạ thấp. Người đàn ông vội lắc đầu.

"Đừng nhìn tôi như thế! Tôi không liên can Teriza vốn gây nghiện. Nhưng không dễ kiếm được. Vì vậy, họ bán rẻ lúc đầu, sau đó tăng giá dần dần."

"Và khi con nghiện không thể trả, họ bán người đó đi. Đến tôi còn thấy nó thật kinh khủng."

"Nhưng điều đó không thể dễ mà làm. Chỉ với ai đó có giá trị thì mới có lợi thu về mới cao. Đặc biệt là bây giờ, khi Teriza hiếm hoi."

Tinasha chính là người được cho là "có giá trị". Vẻ đẹp của cô đã được chồng cô, Oscar biết rõ. Nhưng vẻ ngoài chỉ là một khía cạnh trong sự ‘đặc biệt’ của cô.

"Thật ngu ngốc. Cả thị trấn đã có thể đã bị xóa sổ khỏi bản đồ."

"HẢ...?"

Nếu anh không có mặt ở đó, lượng ma pháp của Tinasha có thể đã mất kiểm soát, gây ra thiệt hại lớn. Kẻ nào nhắm vào cô ấy đã không nhận ra nguy hiểm với thứ mà họ đang đối diện. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện khó chịu này đã giúp thu hẹp danh sách nghi phạm.

"Ta hiểu rồi. Nhưng vợ ta chỉ xuất hiện trong quán rượu đó. Vậy kẻ ở đó có khả năng sở hữu Teriza?"

Nếu ai đó đã bỏ thuốc vào cô ấy sau khi thấy vẻ ngoài của cô, phải là ai đó trong quán rượu. Chúng nhìn nhau ánh mắt căng thẳng rồi một ánh mắt sắc lạnh lại chỉa về phía chúng.

Tuy nhiên, chúng đã nhận ra rồi nhanh chóng trả lời.

"Chúng tôi không biết. Nhưng nếu ai đó có Teriza ngay bây giờ, có lẽ họ lấy từ 'Sừng Lửa.' Nghe nói chúng là đầu tàu thương lái. Chúng tôi không biết họ lấy nguồn từ đâu."

"'Sừng Lửa,' hử."

Các mảnh ghép dần vào đúng vị trí, làn sương mù bao phù lấy sự thật đang dần tan. Sự liên kết của các sự việc xảy ra gần đây đang rõ ràng hơn.

Lũ lưu manh nhìn thở lặng nhìn Oscar khi anh đang đắm chìm trong dòng suy tư.

Cô đã từng lang thang khắp thế gian như một linh hồn cô đơn.

Cô mơ hồ hiểu rằng mình đã chết và mất đi thân xác. Tuy nhiên, cô biết rằng thay vì tan biến như những linh hồn khác, cô đang chờ đợi "cơ hội tiếp theo" được ban cho bởi quyền năng của thế giới.

Cuộc sống tươi đẹp của cô, nơi cô sống như một con người, nó là món quà cuối cùng. Cuối đời của cô kết thúc như một con người. Sau khi đã trải qua bốn trăm năm làm phù thủy, cô sống hạnh phúc bên cạnh một vị vua, cô đã hoàn thành cuộc đời mình.

Và bây giờ, một cuộc sống khác bắt đầu.

Kế thừa tất cả những ghi chép được lưu trữ bởi các ma cụ, thậm chí kế thừa sức mạnh của chúng, cô trở thành một thực thể phi nhân loại. Vì nó, khiến cô nhận được một sự ân điển từ thế giới, như một quả mọng đã được bóc vỏ. Với cái chết của mình, cô hoàn toàn tách mình ra khỏi nhân loại.

— Phải nhanh lên, mình phải sớm trở lại.

Cô sốt ruột đến mức linh hồn cô bị bất ổn.

Thời gian được ban cho cô từ bây giờ là vô tận.

Nhưng giờ đây, người cô yêu đang cô đơn, tình nhân vĩnh cửu của cô. Anh ấy vẫn chưa biết số phận đang chờ đợi họ phía trước.

— Mình phải nhanh chóng trở về và nói với anh ấy. Dù cái giá có là đánh mất bản thân bao nhiêu lần đi nữa mình cũng phải trở về. Nhất định phải trở về để xóa đi sự buồn đâu và nuói tiếc đang hiện diện trên khuôn mặt anh ấy.

Mình nhất định sẽ trở lại bên anh ấy. — Chắc chắn.

"Oscar... Ka..."

Một bàn tay lớn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô mà khi cô đã dương lên như thể đang tìm kiếm gì đó. Một giọng nói dịu dàng thì thầm vào tai cô.

"Mọi chuyện đã ổn rồi. Em cứ ngủ tiếp đi."

Nghe thấy giọng thân thuộc đó, Tinasha cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh ấy không tỏ buồn đau. Anh ấy cũng đang đang kiên nhẫn chờ đợi. — Đó là lý do tại sao có thể ngủ thêm một chút nữa. Chỉ một chút nữa thôi.

Tinasha nhẹ nhàng khép đôi mắt lại. Hơi thở gấp lập tức chuyển thành nhịp điệu của giấc ngủ bình yên. Oscar, anh đứng bên giường, lòng phần nào an tâm khi ngắm nàng ngủ. Mới chỉ khắc trước nàng còn khó chịu bới những cơn ác mông xưa cũ giờ nàng lại đang bình yên say giấc.

Tinasha đang ngủ trong phòng khách của Lucretia. Ánh dương xuyên qua cửa sổ. Oscar đã đến thăm nàng ngay khi bình minh vừa ló, tin mừng là Tinasha đã khá hơn. Lucretia, đứng phía sau anh, khoanh tay dáng vẻ đầy tự mãn.

"Quá trình bình phục đang rất thuận lời. Việc lọc Teriza khá dễ dàng vì độ tinh khiết của nó không cao. Cô ta nghỉ thêm một thời gian nữa là ổn hẳn thôi. Tuy nhiên, cơ thể có thể bị ảnh hưởng bởi hậu quả trong vài ngày."

"Nghe mà nhẹ nhõm làm sao. Cảm ơn cô."

"Đừng có làm mấy trò ngu ngốc chỉ vì hai người đang được tự do nữa. Lần sau liệu mà cẩn thận hơn."

Thái độ cứng rắn của Lucrezia có lẽ xuất phát từ việc cô là một trong số ít người biết về sự "sa đọa" của họ. Chắc chắn, ngay khi rời khỏi lâu đài, đâu sẽ lại vào đấy, lời khuyên từ cô sẽ ra chuồng gà. Lucrezia với biểu cảm bất lực nói tiếp:

"Đừng có mà quên, con nhóc này mà chết tiếp, thì cũng chẳng quay lại đây dễ dàng đâu."

"Ngay cả khi cô nói vậy..."

Dù tái sinh là thứ họ có thẻ làm nhưng Oscar hoàn toàn không có ý định để vợ mình chết. Cho dù những suy nghĩ bên trong của anh có hiện lên trên khuôn mặt hay không, Lucrezia thở dài.

"Ngươi thấy đấy, việc tự tái sinh như một thượng quỷ thì con nhóc này đã làm có thể gây ra sự xáo trộn nghiêm trọng trong việc quyết định cấp bậc trong quỷ giới. Lũ thượng quỷ sẽ không ngồi yên nếu biết đâu."

Thế giới này được cấu thành từ cấp bậc và điều đấy không phải là nói suông. Ngoài thứ hạng con người mà họ hiện đang chiếm giữ, còn có cấp bậc ma thuật, cấp bậc ma luật, từ đấy sinh ra vô số cấp bậc mà con người còn chẳng đủ khả năng mà nhận thức - tất cả đều là một phần của thế giới. Oscar đã nghe nó từ vợ mình, một pháp sư. Những thượng quỷ là ví dụ tiêu biểu của cấp bậc, nhưng có vẻ việc duy trì sự tồn tại của cấp bậc trong xã hội nhân loại lại rất hiếm hoi.

"Nhưng có những “ghế trống” trong cấp bậc của lũ thượng quỷ, người hiểu mà đúng không? Con nhóc đó nói rằng các người đang được chỉ định để lấp những chỗ trống đấy."

Có tổng cộng mười hai thượng quỷ, nhưng khi Tinasha còn là con người, cô ấy dường như đã giết một trong số chúng, Travis, do mâu thuẫn. Tinasha đã lợi dụng hệ quả của việc đấy...

"Cô đang nói cái quái gì vậy? Trong khi con số mười hai mang lại sự ổn định cho thế giới này, nó đã dần đi vào quỹ đạo sau “ghế” trống được lấp đầy. Nhưng rồi nếu con nhóc đó lại tiếp tục đến rồi biến mất kiểu đấy, nó sẽ làm cán cân quyền lực bị lệch gây ra sự mất cân bằng giữa cái thượng quỷ."

"Tôi hiểu rồi..."

Tinasha, tái sinh thành thượng quỷ dưới cơ thể của một đứa trẻ, cô tuy chỉ tốn vài tháng để khôi phục lại ký ức và đứa cơ thể về trạng thái ban đầu. Nếu điều này khiến cô "rời bỏ vị trí," nó thực sự sẽ gây ra sự xáo trộn không cần thiết trong cán cân quyền lực. Nó chẳng khác nào chọc nước chỗ lặng.

"Con nhóc ấy chắc chắn đã làm điều này vì muốn gặp ngươi sớm hơn, nhưng nó có thể gây ra tác động tiêu cực lên thế giới. Điều đó không được phép tiếp diễn thêm một lần nào nữa."

"Ngay cả khi mọi thứ không còn khả thi nữa, cô có chắc chắn về nó không?"

"Dĩ nhiên là không. Đó là biện pháp tự vệ của thế giới, nó đã bắt đầu rồi. Ta chỉ có thể cảm nhận điều đó."

Lời của Lucrezia vô cùng trực quan và không tồn tại chỗ cho sự nghi ngờ.

Mặc dù Oscar muốn hỏi tại sao cô ấy lại quả quyết đến thế, nhưng đứng trước vị thùy thủy cổ đại nhất. Không có gì lạ nếu cô ấy biết điều gì đó mà Oscar và những người khác không biết. Nói ngắn gọn, việc Tinasha tái sinh thành ác quỷ đã bị ý chí của thế giới phát hiện và bảo vệ chính nó, sớm thôi sẽ có những giới hạn cho những lần tai sinh sau đấy.

"Tiện đây tôi muốn hỏi, phải mất bao lâu để có thể sinh ra như một con người?"

"Ừm, ta không chắc. Nấu may mắn, không có linh hồn ngoại lai xuất hiện hoặc linh hồn ban đầu biến mất trong quá trình mang thai, thì linh hồn sẽ phải mượn thân thể của một bào thai có tiềm năng chấp nhận linh hồn của ngươi ở một mức độ nào đó. Nếu những điều kiện trên không thỏa mãn, thì vô vọng thôi, khoảng thời gian chờ đợi không hề ngắn đâu."

"... Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cẩn thận."

Mặc dù anh không có ý định để vợ mình chết, nhưng cẩn tắc vô áy náy, sự chuẩn bị vốn không bao giờ thừa. Lucretia cuối cùng cũng thả lỏng chân mày khi nghe câu trả lời chân thành từ Oscar.

"Vậy thì, ngươi nên về đi cứ thoải mái một tý. Ta nghĩ con nhóc phải tốn ít lâu nữa mới tỉnh được”

"Tôi xin lỗi vì đã đẩy hết mọi việc cho cô."

"Không sao. Nếu muốn, ngươi có thể tìm và khử tên làm ra trò này, nhưng cố gắng làm kín tiếng thôi người không muốn mang thêm rắc rối về đây đâu."

Ả phù thủy nói như thể đã nhìn thấu tất cả, Oscar chìm trong im lặng. Sau đó, anh chỉ đơn giản nói,

"Tôi đi đây," rồi rời khỏi ngôi nhà trong rừng.

Hội 'Sừng Lửa' được thành lập khoảng mười hai năm trước bởi chỉ năm thương nhân. Lúc đó, thành phố Wakani bị chi phối bởi hai hội lớn, và những kẻ nào dám làm phật ý muốn chúng sẽ phải lãnh đủ. Để thoát khỏi điều này, những thương nhân trẻ đã nỗ lực hết mình để tạo ra 'Sừng Lửa'.

Tuy nhiên, do là hội mới thành lập, tuy đầy nhiệt huyết nhưng thành quả chẳng đáng là bao. Cũng không quá khó để dự đoán, vỏn vẹn một năm ngắn ngủi, 'Sừng Lửa' đã bị đẩy vào tình trạng khó khăn... Nhưng sau đó, cơ hội lật ngược thế cờ đã xuất hiện. Chúng đã tìm ra nguồn cung Teriza và bắt đầu chế biến rồi tung nó ra thị trường.

Từ đó trở đi, "Sừng Lửa" phát triển thần tốc để rồi thứ nó nhắn đến là vị trí độc tôn ở thành phố Wakani.

"Có vẻ chỉ những tên cầm đầu là nắm rõ mọi thứ. Nhìn nơi này xem, mờ ám đến mức khó chịu," Oscar thì thầm khi đi dọc con phố, ngẫm nghĩ về kết quả điều tra của mình. Những người qua đường đổ dồn chú ý vào gói hàng mà anh mang theo.

Oscar đang hướng tới cửa hàng vũ khí, nơi anh đã nhận ủy thác hôm qua. Anh phải thuật lại nếu có bất kỳ động tĩnh nào. Theo chỉ dẫn, Oscar tiến vào cửa tiệm với chiếc bảng đề "Đóng cửa".

Bên trong có sáu người, bao gồm cả chủ cửa hàng ngồi ở phía sau. Dựa vào trang phục có thể kết luận ba trong số chúng có vẻ là lính đánh thuê. Chúng dường như đang bàn về điều gì đó.

Gã chủ cửa hàng trung niên nhìn lên Oscar.

“Là cậu à. Thế cậu tới đây làm gì?”

"Thảo phạt hoàn tất. Ta đã xử lý con quái vật đúng theo ủy thác."

"Hả????"

"Cây kiếm mà ông giới thiệu tệ thật đấy."

Trong lúc nói chuyện, Oscar mở gói hàng anh mang theo. Bên trong, có một lưỡi kiếm đã bị cong. Gã chủ cửa hàng nhìn nó với vẻ mặt thất vọng.

"Xin lỗi nhá. Vậy cậu đã xử lý con quái thú thế nào với thứ này?"

Những kẻ còn lại cười phá lên, ánh mắt họ chế giễu Oscar. Không nằm ngoài dự đoán của Oscar. Anh bình thản đáp lại,

"Thanh kiếm đó không phải là vũ khí duy nhất mà ta có."

Oscar liếc nhìn thanh kiếm treo bên hông. Đó là một thanh kiếm anh đã mang từ biệt thự, rõ là một cây ma kiếm.

"Nhân tiện, con quái vật đó là loại gì? Con quái vật từ mười năm trước đã chết, và quái vật này lại biến mất sau khi ta giết nó."

"Biến mất? cậu đang nói cái quái gì vậy? Đừng có mà mõm. Cậu chắc chắn đã để nó trốn thoát."

"À, thì ra là các người cũng không biết."

Phản ứng của chúng có vẻ như đang phủ nhận, như thể chúng đang nói dối hoặc cố gắng cố che đậy điều gì đó. Nói cách khác, chúng có lẽ không biết lý do tại sao con quái vật lại biến mất hoặc cố tình dấu đi.

Nhưng đó không phải là mục đích chính của Oscar khi đến đây.

"Dù các ngươi có tin ta hay không thì cũng chẳng phải vấn đề. Ta không nhắm đến phần thưởng. Ta chỉ có vài câu hỏi đang chờ được trả lời."

Với ánh mắt sắc lạnh, Oscar khóa chặt ánh nhìn vào những người đàn ông.

"Tối qua, ai đó đã dùng Teriza để đánh thuốc vợ ta. Các người có biết ai có thể là người chịu trách nhiệm cho chuyện này không?"

Sự im lặng bao trùm lên khuôn mặt của những người đàn ông, rồi thái tiếp đến là sự nghi ngờ và thù địch.

Một trong những lính đánh thuê dựa vào tường đứng dậy và bước đến gần Oscar, rõ ràng là chuyên xử lý những chuyện thế này. Hắn nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào Oscar.

"Mày mới sủa cái gì? Mục đích của mày là gì, nói?"

Nắm đấm của tên đàn ông vung ra. Đó là một cú đấm trực diện gần như không thể né đủ mạnh làm gãy xương và có vẻ nó đã từng bẻ đôi xương của vài người. Oscar đã quá quen với những thứ như này.

Lùi lại nửa bước, Oscar khéo léo tránh cú đấm hướng về phía mình. Anh gạt giò của đối phương khiến hắn mất thăng bằng, loạng choạng rồi té rầm xuống đất. Hai tên lính đánh thuê còn lại nhăn nhó, rút kiếm ra ngay lập tức.

Với chuôi kiếm nắm chặt trong tay Oscar bình tĩnh quan sát. Căn phòng khá hẹp, không có nhiều không gian để vung kiếm. Oscar đơn giản chờ đợi bước đi tiếp theo của chúng.

Khi tên thứ ba gào thét một lời nguyền bí ẩn và vung kiếm về phía Oscar, anh rút kiếm của mình. Lưỡi kiếm của anh lấp lánh ánh bạc, phát ra âm thanh trong trẻo như chuông khi va chạm.

Oscar nhíu mày nhẹ khi cảm nhận thấy sự rung động yếu ớt trong tay. Ngay lập tức, lưỡi kiếm của đối thủ bị vỡ vụn.

"Cái quái gì vậy?!"

"Thú là thú vị. Thì ra, thứ này có thể làm được thế."

Anh không rõ cách nó hoạt động, nhưng có vẻ như đây là một thanh ma kiếm truyền rung động khi va chạm, làm vỡ vụn những gì nó chạm vào. Tinasha đã giữ nó trong tháp của cô ấy thay vì kho báu của lâu đài, càng làm rõ tầm quan trọng của nó. Chưa hết ấn tượng, Oscar quay lại nhìn những người đàn ông, giờ đây đang nhìn anh với ánh mắt lai giữa sợ hãi và phẫn nộ.

Một trong những lính đánh thuê, đã đứng dậy trong khi nắm chặt đầu gối, tặc lưỡi.

"Ngươi không phải là một tên lính đánh thuê thông thường, phải không?"

"Không, như ta đã nói trước đó, ta vốn chỉ tình cờ nhận ủy thác này. Để rồi thứ ta nhận được là vợ ta đã trở thành nạn nhân của Teriza. Ta thực sự đã giết con quái vật. Nhưng xác của nó đã biến mất, và những cái cây đã bị uốn cong bỗng thẳng lại. Nếu ta chỉ là một lính đánh thuê thông thường, ta đã than thở 'ủy thác vốn đâu như thế này.'"

"Anh bạn đang nói gì vậy? Anh không nghiêm túc rằng có một linh hồn quái vật ám ảnh chúng ta, phải không?"

"Ai biết được? Đó là vấn đề của các ngươi. Ta chỉ muốn biết về Teriza."

Oscar điều chỉnh cách cầm chuôi kiếm, giọng nói anh nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc bị kiềm nén, làm cho không khí căng thẳng trong phòng trở nên nặng nề.

"Ta sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai cố gắng gây hại cho vợ ta" Oscar tuyên bố với sự quyết tâm sắc bén, khiến mọi người hiện diện đều co rúm lại không tự chủ. Cảm giác như một lưỡi dao đang kề sát cổ họ, và một trong những lính đánh thuê lùi lại một bước.

Oscar thu lại lưỡi kiếm vào vỏ.

"Ta không đến đây để chơi đùa. Nếu các người không tự giác mà khai ra, ta sẽ điều tra sâu hơn khu rừng."

"Dừ-dừng lại...!" Một người có vẻ là thương gia vội vàng lên tiếng. Nhưng ngay lập tức, hắn nhận ra rằng phản ứng của mình đã là một sai lầm.

Cái ‘điều tra sâu’ đã khiến sắc mặt của gã thương gia thay đổi. Oscar liếc nhìn hắn một cái.

Người bán hàng tặc lưỡi khó chịu.

"Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không biết gì về vợ ngươi. Chúng tôi không có Teriza thừa để cung cấp. Nếu có ai đó liên quan, thì đó là việc của chúng không liên can đên tôi."

"Ngươi dám khẳng định rằng tất cả các kẻ ở trong liên minh đều nghĩ như vậy không?"

"Ít nhất hiện tại thì có. Chúng tôi không có thừa Teriza. Chỉ có một lượng nhỏ trong kho" người bán hàng trả lời, thái độ có vẻ hợp tác.

“Tên khốn nào đã tích trữ hàng suốt những năm qua? Hoặc có lẽ... "Có ai đang canh gác ở tít trong khu rừng?"”

"Ngươi..." Khuôn mặt của người bán hàng vặn vẹo với vẻ mặt bất lực, nhận ra rằng việc nói dối bây giờ là vô ích. Hắn lắc đầu yếu ớt.

"Chẳng có ai canh gác đâu. Không ai có thể tiến vào khu rừng ngay bây giờ vì con quái vật."

"Sao lại không ai dám? Bọn ta đã thấy bóng của những kẻ khác trong rừng hôm qua. Chúng đã chạy trốn sau khi ta đánh bại con quái vật."

"HẢ??????" Những người đàn ông bắt đầu thì thầm, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt họ.

"Vậy là lão già đó đã tính hớt tay trên."

"Đúng là không ổn. Tao nghĩ chúng sẽ tiêu đời ngay sau con quái vật đó."

"Vứt bỏ ân huệ mười năm...”

Những lời chửi rủa liên tục được thốt ra biểu hiện cho sự phẫn nộ bên trong chúng. Người bán hàng nhận thấy ánh nhìn lạnh lùng của Oscar rồi đứng dậy.

"Cậu có vẻ đã nắm được phần nào tình hình nên tôi sẽ vào thằng vấn đề. Cậu có kĩ năng hơn hẳn những tên lính đánh thuê thông thường. Vì vậy, nếu cậu thực sự đã tiêu diệt con quái vật, tôi có một úy thắc khác muốn giao phó."

"Ủy thác?"

"Cậu biết tôi đang nói đến cái gì."

Người bán hàng thở dài.

"Sâu trong khu rừng. Đó chính là nơi trồng Teriza hãy tới đấy kiểm tra rồi mang thông tin về đây."

Tổ đội "Hinokado" tốn tầm hai giờ để chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.

Dù vậy, trời mới chạm trưa. Không nói gì thêm, Oscar tham gia vào một nhóm tật hơp gồm người của liên minh và lính đánh thuê, tổng cộng mười lăm người, cùng nhau họ lên đường tiến vào khu rừng.

Khi Oscar và vợ anh tiến vào khu rừng hôm qua, họ tiến theo lỗi mòn của khu rừng, nhưng ở đây chúng khéo léo di chuyển theo một con đường ẩn dẫn sâu hơn vào khu rừng. Chủ cửa hàng vũ khí, đi ngay sau lưng Oscar, hỏi:

"Cậu đã biết từ đầu rằng Teriza nằm trong rừng sao?"

"Không. Ta chỉ biết được chuyện này từ việc điều tra. 'Hinokado' đã bành trướng dần nhờ vào việc thu mua Teriza. Và giờ đây, việc phân phối Teriza đang gặp khó khăn, và các ngươi lại chủ động yêu cầu một lối đi vào sâu trong khu rừng nơi người ta đang bị giết. Vậy là rõ yêu cầu tìm đường nhưng lại báo ủy thác 'không cần phải vào sâu bên trong khu rừng,' thì chắc chắn đấy là nơi khu vực trồng Teriza. Vả lại ta có một người quen giỏi trồng thuốc và ta nghe rằng Teriza được phát hiện lần đầu ngay sau dãy núi từ khu rừng này. Khí hậu và đất đai ở và khu rừng này cũng chẳng khác nhau là mấy. Và mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý vô cùng nếu chúng được thu hoạch ở đây."

“Người bạn của cậu cũng thú vị đáy. Chuyện ngọn núi nó vốn từ lâu lắm rồi. Phía bên kia dãy núi cũng đã đã bị thiếu rụi từ lâu. Khó mà thứ gì đó có thể trồng được. Quanh quẩn đây cũng chỉ còn vài mống người."

Trong khi nghĩ ngợi, Oscar tiếp tục di chuyển.

"Ông có biết người ta đã thấy là ai không?"

"Có những người sống trong rừng. Họ như là những ‘người chăm vườn’. Hiện tại, chỉ còn một lão già và một đứa trẻ. Nhưng lão già và tôi có quan hệ không được tốt lắm. Tôi chắc chắn rằng ông ta là kẻ đã dụ con quái vật."

"Ông ta khiêu khích nó? Thực sự có thể làm được sao?"

Câu trả lời của Oscar nhận lại là tiếng tặc lưỡi khó chịu. Có vẻ ông ta không có ý định trả lời. – Đầu mối có vẻ từ câu chuyện của mười năm trước.

Trước khi mọi chuyện thành ra thế này "Hinokado" vốn có nhiện vụ quản lý Teriz. Gần một năm trôi qua, và những con thú bắt đầu gây thiệt hại, dẫn đến việc phải có thảo phạt Có lẽ đã có sự hiểu lầm hoặc mâu thuẫn giữa người chăm sóc khu “trồng trọt” và "Hinokado". Cuộc trò chuyện bỗng trở thành câu chuyện của sự 'vô ơn' và 'ác cảm'. Tuy nhiên, Oscar biết rằng những câu chuyện như thế này không thể nghe theo một phía mà bỏ qua bên còn lại. Anh dừng lại, ngước nhìn lên bầu trời qua các khe hở của tán cây.

"Chúng ta đã tiến vào sâu phết rồi nhỉ..."

"Này, cậu không đùa về việc đánh bại con quái vật đúng không?"

"Ừ, ta không hề đùa. Con quát vật có chống cự, nhưng ngay khi bị đánh gục, xác nó biến mất và những cái cây bị cong trong trận chiến trở lại trạng thái ban đầu. Nó đúng là một thực thể kì lạ."

"Lần đầu tiên tôi nghe đấy. Mười năm trước, tuy thiệt hại rất nặng nề. Người chết vô kể, nhưng những cây bị gãy khi đó vẫn còn nguyên dấu vết cho đến bây giờ. Này, cậu có nghĩ đó là ma không?"

"Ma vốn không tồn tại. Nó là một chủng quái vật mới chăng?"

Có thể đó là một ma vật không có cơ thể vật lý trở lại nguyên bản sau khi chết? Nhưng lời giải thích không hề rõ ràng. Tên chủ cửa hàng lắc đầu ngao ngán.

"Nếu có mấy con như vậy xuất hiện nữa, tôi chịu không nổi mất. Con mà chúng ta đã giết trước đó là chúa tể của khu rừng hàng trăm năm. Tôi không bao giờ tưởng tượng rằng một con khác lại xuất hiện sau mười năm..."

Ngay lúc đó—tiếng xào xạc vang lên khắp nơi.

Những cây cối dường như "di chuyển", Oscar thủ thế. Chủ cửa hàng đụng vào lưng anh.

"Có chuyện gì vậy?"

"K-không thể nào là thật được….."

Cảm giác như dịch chuyển khoảng cách ngắn. Oscar đã trải nghiệm điều này hôm qua. Chủ cửa hàng, lão ôm mặt, đánh ánh mắt về phía bên trái của khu rừng.

"T-Tại sao? Sao cây đó... Đáng lẽ nó đã bị gãy mười năm trước..."

Tiếng lá xào xạc tiến gần từ phía trước. Một thứ gì đó đang nhanh chóng tiến đến.

Oscar nắm chặt chuôi kiếm và hét lên, "Lùi lại! Nó đang đến!"

"Hả? Cái gì đang đến cơ?"

Người đàn ông ở phía trước quay lại, trông có vẻ bực bội.

Cảm giác có thứ gì đó lao qua khu rừng, tông gãy những cành cây trên đường nó đi. Trước khi họ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Oscar bước tới trước. Anh nắm tay tên lính đánh thuê ở phía trước và kéo anh ta xuống, rút kiếm ra.

Xuyên qua những lớp cành cây dày đặc—một con quái vật đen với cặp vuốt sắc lạnh đang lao từ trên cao lao xuống.

Oscar đỡ lấy những móng vuốt đó bằng thanh ma kiếm của mình.

Con quái vật gầm rú, âm thanh từ nó như thể muốn nghiền nát mọi thứ. Oscar vung kiếm, thanh ma kiếm hấp thụ lực từ cú va chạm. Con quái vật móng vuốt nó vỡ tan, nhảy lùi lại sau những tán cây.

Con thú gầm gù, hạ thấp đầu... Còn quái vật này nó… giống hệt với con mà Oscar đã giết hôm trước.

"Còn một con khác...? Hay là?"

Việc tồn tại nhiều cá thể của một giống loài như thế này quả là điều không tưởng. Xét đến việc con quái vật ngày hôm qua đã biến mất, sẽ là hợp lý hơn nếu nghĩ con quái vật này với con hôm trước là một.

Oscar nhanh chóng quan sát xung quanh rồi tặc lưỡi biểu cảm không dấu được sự tức tối.

Con đường hẹp khiến mười lăm người phải đi dọc thành hàng. Chỉ cần sảy chân một chút sẽ rơi ngay xuống vực, hoàn toàn khác biệt chiến trường rộng rãi mà Tinasha đã tạo ra bằng phép thuật ngày hôm qua. Lợi thế về địa hình nghiêng hẳn về phía con quái thú.

"T-Ta chắc chắn đã chém chết nó rồi!"

"Tôi tin cậu mà. Liệu đây có phải lũ quái vật biết tái sinh?"

Oscar đoán có vẻ lý do xác con quái thú biến mất là đây. Nhưng dù đây có khi chẳng phải cơ thể thật của nó, đối mặt thứ này bây giờ là quá rủi ro sẽ có nhiều người bị thương và chuyến đi có thể bị hủy.

Từ trong bộ lông đen của con thú, cặp nhãn cầu ánh lục lóe lên nhìn chằm chằm vào Oscar.

Chỉ trong khảnh khắc, cơ thể khổng lồ của nó lao tới.

"RÚT KHỎI CON ĐƯỜNG MAU LÊN!" Oscar hét to.

Chỉ có vài người kịp nghe lệnh của Oscar.

Kéo theo cây cây gãy, cơ thể khổng lồ của con thú từ trên cao phóng xuống.

Oscar đẩy một lính đánh thuê sau lưng mình vào bụi cây và vung kiếm về phía con thú.

Có tiếng nghiền thứ gì đáy bị nghiền nát nhưng sớm bị lấn át bởi tiếng la hét của những người đàn ông.

"A!"

"C-Cứ-Cứu tôi, cứu tôi với..."

Một trong số họ hét lên trong đau đớn, bị cuốn vào đợt tấn công vừa rồi. Anh ta vừa bò, vừa kéo lê cái chân phải bị nghiền nát một nửa. Oscar đánh mắt nhanh về phía anh ta nhưng cũng nhanh chóng tập trung lại về phía con quái thú.

Máu chảy dọc trên má Oscar. Khi con quái vật nhảy tới, mảnh vỡ từ móng vuốt nó đã cào rách một đường trên má anh.

Oscar tay siết chặt kiếm. Trong phút chốc, hàm răng với những chiếc nanh sắc nhọn giương ra trước mặt anh.

Né thành công cú cắn từ con ma thú đang điên cuồng. Anh trượt thẳng người dưới bụng nó, Oscar thành công hướng mũi kiếm lên dự sẽ rạch một đường trên bụng nó.

Nhưng thay vì cảm giác cắt xuyên qua thịt, cú chém lại gần như vô dụng với con quái vật.

"Cả bụng của nó cũng cứng sao?"

Oscar đặt tay xuống đất rồi lách mình dưới con quái vật. Nhanh chóng xoay người, anh vung kiếm theo chiều ngang. Thanh ma kiếm va chạm với móng vuốt của con quái vật, đòn đánh của con quái vật đã bị đánh bật rồi bật, cú cào xé toạc một thân cây gần đấy.

Dư chấn của cú va chạm truyền qua tay anh. Với thanh ma kiếm mới trong tay Oscar đã thành công phản kích cú đánh trời dáng của con quái thú.

Địa hình không thuận lợi để anh giữ khoảng cách, chỉ còn cách tiếp tục tiến lên. Giữa những chiếc răng nanh của con quái vật, Oscar đã thấy một khoảng nhỏ bên trong miệng nó. Nhưng như hiểu được kế hoạch của Oscar, con quái vật hạ đầu xuống và dồn toàn lực rồi đỡ đòn tấn công bằng trán. Một âm thanh nghiền nát đục ngầu vang lên. Một lỗ nhỏ xuất hiện trên lớp da cứng của nó, nhưng dường như vết thương từ cú chém còn chẳng đủ để khiến nó chảy máu.

Con quái vật dường như cẩn trọng hơn sau đòn tấn công đó, khép miệng lại và vung móng vuốt. Đối mặt với cuộc tấn công không ngừng từ sinh vật khổng lồ, Oscar không còn lựa chọn nào khác ngoài phòng thủ.

Sự khốc liệt của trận chiến khiến gã chủ cửa hàng và tên đã ngã trên đường, hét lên trong sợ hãi. "C-cái quái gì thế này...?"

"Thật khó chiến đấu khi các ngươi cứ nằm lê ở đấy, vướng chân quá đấy," Oscar đáp lại. Những người còn lại đã hoặc là bỏ chạy hoặc là đã không còn có thể chạy. Tên bị nghiền nát chân là một ví dụ. Tạm thời mục tiêu của con quái vật là Oscar, nên mọi thứ vẫn ổn, nhưng nếu nó chuyển sự chú ý sang họ, anh sẽ gần như không thể làm gì. Tính mạng của họ lúc đấy coi như xong

Với suy nghĩ như vậy, anh nghiêng đầu. "Ta có nhất thiết phải bảo vệ lũ các ngươi? Chỉ vì Teriza từ chỗ các người mà vợ ta..."

Ở Farsas, buôn bán Teriza đồng nghĩa với tử hình hoặc lưu đày. Những lời lạnh lùng của Oscar khiến mặt của những người đàn ông tái mét.

"C-chờ đã! Chúng tôi là người thuê anh mà!"

"Ta đã nói rồi, ta không làm việc này vì phần thưởng. Nhìn đi thứ này cũng chính là hệ quả từ lòng tham của các người," Oscar đáp lại, trong khi liên tiếp đỡ từng đòn của con quái vật bằng kiếm của mình.

Đòn đánh của con quái vật càng ngày càng hung bạo. Hôm qua, anh đã kịp chém đôi nó bằng thanh Akashia trước khi nó kịp phản ứng, nhưng bây giờ, đã một khoảng thời gian trôi qua. Thanh kiếm có vẻ đã đạt đên giới hạn khả năng cao nó sẽ gãy trước khi con quái vật gục. Oscar tự hỏi liệu anh có nên thay kiếm ngay bây giờ không. Nhanh tay đâm kiếm về phía trước, anh thành công làm xước mắt trái của con quái vật. Con quái vật, cẩn trọng lùi lại tạo khoảng cách, nó nhận ra là nếu đánh bằng tốc độ mũi dùi bất lợi sẽ hướng về phía nó.

"Giờ thì làm gì đây..." Oscar tự vấn?

Một nước đi sai lầm đồng nghĩa với dấu chấm hết. Anh cần phải kết thúc nó thật thanh, nhưng tình hình có vẻ không khả thi.

Hơn nữa, có vẻ còn kẻ khác đang trốn gần đây quan sát mọi chuyện.

Oscar liếc nhìn bóng ngươi đang nấp sau bụi cây ngay gần con quái vật. Bóng của mọi người đội mũ trùm, người mà anh đã đuổi theo và mất dấu hôm qua.

"Nếu bắt được hắn, có lẽ mình sẽ biết con quát vật này rốt cuộc là gì."

Với ý nghĩ đó, Oscar quyết định xông lên, chấp nhận rủi ro từ nước đi liều lĩnh. Buông thanh kiếm đang cầm, thanh Akashia đã sẵn sàng để được triệu hồi. Tuy nhiên, vừa khi anh định buông thanh kiếm ra, một cái gì đó quấn quanh chân anh.

"Hm?"

Nhìn xuống, anh thấy một chú chồn trắng phát sáng mờ ảo. Mắt Oscar dính chặt lấy sinh vật cũng đang nhìn lên anh.

"Ngươ-là em sao...Tinasha..."

Đó là con ma thú mà vợ anh đã tạo ra chuyên để quan sát. Nhưng tại sao nó lại ở đây? Khi anh đắm chìm trong những dòng suy nghĩ, không khí xung quanh bắt đầu thay đổi.

Những đợt sóng ma thuật chạy dọc qua khu rừng. Con quái vật cảm nhận nó, run rẩy và ngước nhìn lên. Oscar thì thầm dưới ánh trăng,

"Nàng ấy đến rồi."

Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, một cột ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống. Như thể một ngọn giáo khổng lồ. Ánh sáng làm bốc hơi cây cối xung quanh khi nó giáng xuống, và nếu không phải con quái vật né kịp thời, thì có khi nó đã phải chịu chung số phận với mấy cái cây.

Sau khi tia sáng dáng xuống, để lại một không gian trông trải hình trụ là tất cả còn lại. Giữa không gian đó, một người phụ nữ nhẹ nhàng đáp xuống. Mái tóc đen dài của cô, bay phấp phới bởi ma thuật, lông lẫy tương phản một cách tuyệt hảo với chiếc áo choàng trắng cô đang khoác. Đôi mắt đen sâu thẳm của cô, chứa đầy những cảm xúc mãnh liệt, nhìn thẳng vào Oscar.

"Xin lỗi... Em đến trễ..."

"Là anh làm em thức giấc à? Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của em." Oscar bông đùa.

Chắc hẳn là rào chắn ma pháp hôm qua cô đã yểm lên anh hôm qua hoặc con chồn đã cảnh báo Tinasha. Cảm thấy có lỗi vì đã kéo cô ra đây dù anh làm tất cả những việc này là để cô có thể yên tâm nghỉ ngơi, Oscar vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi gió giờ đã đảo chiều. Anh nắm chặt thanh ma kiếm.

Lơ lửng trong không trung, Oscar nói với vợ,

"Con quái vật kia có một thân thể vật lý nhưng có vẻ đó không phải cơ thê thật của nó."

"Đó không phải cơ thể thật... của nó?" Tinasha nhắc lại, tỏ vẻ bối rối.

"Nó hành tấn công y như hôm qua như thể cuộc chiến hôm qua không tồn tại. Tiêu diệt nó bây giờ cũng vô ích, khả năng cao rồi nó sẽ lại xuất hiện."

Con quái vật, sau khi tránh đòn của Tinasha, nó nhìn hai người với sự thù địch ngày càng tăng. Thấy sự việc thành ra thế này, Oscar càng trở nên chắc chắn. Nếu con quái vật này là một với con quái vật hôm qua, nó sẽ cẩn trọng hơn với Tinasha, so với anh. Tuy nhiên, sự con quái vật vẫn đang chú ý đến anh hoàn toàn không giống như thông thường chút nào. Oscar nhận ra điều này khi con quái vật trở nên cảnh giác sau khi anh nhắm vào miệng nó; một sinh vật với khả năng học hỏi tốt như nó phải biết sẽ cảnh giác từ đầu nếu nó nhận ra là nó đã bị giết bởi cùng một chiến thuật vào hôm qua.

Do đó, mục tiêu anh hướng đến là bóng người ở phía xa kia.

"Tinasha, em có thể cầm chân con quái vật không? Cứ nướng trụi cả khu rừng nếu cần."

"Nếu em có thể giết nó."

"Nghe được đấy."

"Em hiểu rồi."

Tinasha liền niệm chú. Mặc dù trông cô có vẻ nhợt nhạt, rõ là cô vẫn còn yếu, nhưng đứng trước kẻ thù đã từng bị tiêu diệt thế này cô vẫn có thể xử lý tốt.

Để lại con quái vật cho vợ mình, Oscar lao vào rừng, tiến về phía hình bóng chiếc áo choàng. Đối thủ của anh có lẽ không ngờ rằng Oscar sẽ bỏ qua con quái vật mà chọn đuổi theo hắn. Hắn bỏ chạy nhưng nào nhanh hơn được Oscar. Chẳng mấy chốc, anh bắt kịp hình bóng đang cố bỏ trốn giữa những thân cây.

Phía sau anh, những tia sáng từ phép thuật của Tinasha thắp sáng cả khu rừng. Oscar nắm lấy vai của kẻ đứng sau.

“A!” hắn phát ra tiếng nhỏ. Nắm chặt cánh tay của kẻ đang vùng vẫy, Oscar xé áo choàng, lộ ra một người đàn ông già. Với làn da sạm nắng và khuôn mặt nhăn nheo, ông già nhìn Oscar với ánh mắt chứa đầy căm hận.

“Ngươi là người của bọn chúng! Chết đi!”

“Ta không phải người của bọn chúng... Con quái vật đó là gì?”

Một nụ cười rùng rợn hiện lên trên khuôn mặt ông già. Đôi mắt hoang dại của ông cho thấy ông đã mất đi sự tỉnh táo. Thấy lòng căm hận dữ dội đã biến dạng tâm trí ông, khuôn mặt điển trai của Oscar nhăn lại.

“Chuyện gì đã xảy ra mười năm trước?”

Đó có thể là chìa khóa. Đôi môi khô khốc của ông già cong lên thành một nụ cười gằn.

“Mười năm trước, chúng lấy đi gia đình của ta—”

“Ngươi! Vậy ra ngươi là thủ phạm từ đầu!”

Giọng nói chói tai vang lên từ phía sau Oscar. Quay lại, anh thấy gã chủ tiệm với khuôn mặt đỏ bừng, nắm chặt nắm đấm. Oscar đã cảm nhận được gã chủ tiệm theo sau từ đầu, nhưng điều này có thể làm chệch hướng cuộc nói chuyện. Gã chủ tiệm, loạng choạng bước về phía Oscar, với tay nắm lại và túm lấy cổ áo của lão già.

“Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái quái thì vậy? Đáng lẽ mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi!”

“Chỉ có ngươi nghĩ là nó đã kết thúc! Millie và ta chưa bao giờ quên những gì xảy ra ra mười năm trước. Ngươi đã lợi dụng gia đình ta vì Teriza, và khi con trai và con dâu ta đã phản kháng, rồi ngươi đã giết chúng!”

“Chính ngươi đã gửi con quái vật đó đến tấn công chúng ta! Cái gọi là ‘hộ vệ của khu rừng' nhảm cứt đó!”

Hai người đàn ông ném những lời buộc tội vào nhau. Nhìn hai người đàn ông yếu đuối đấu tranh trong lòng căm thù, Oscar hiện lên một biểu cảm cay đắng. Tuy nhiên, bức tranh về sự việc đang hiện rõ hơn trong mắt anh.

Ông già và gia đình ông có lẽ là “người chăm vườn” mà gã chủ tiệm đã đề cập. Điều này có nghĩa là họ là những người hiếm hoi có khả năng trồng Teriza. Thông qua họ, "Hinokado" đã có được Teriza, nhưng mười năm trước, gia đình đã nổi loạn. "Hinokado" và gia đình đã xảy ra mâu thuẫn, thiệt hại về người là việc khó tránh cho cả hai bên

Trong lúc cắng thẳng,có vẻ

bên “gia đình” đã giải phóng con quái vật để chống lại "Sừng Lửa". Oscar thở dài rồi tách hai người đàn ông ra.

"Ta đang rất vội. Vợ ta đang yếu cần được nghỉ ngơi. Trả lời mau—con quái vật đó rối cuốc là gì?"

Đây là vấn đề quan trọng. Con quái vật xuất hiện trở lại ngay cả sau khi bị giết, một bí ẩn mà anh không thể để yên.

Tiếng gầm của con quái vang vọng khắp khu rừng. Quay đầu lại, Oscar thấy một con quái vật khổng lồ đang bị xuyên thủng(xiên que) bởi vô cây thương ánh sáng, cuộc chiến dường như sắp ngã ngũ. Tinasha từ trên cao nhìn xuống nó một cách lạnh lùng.

Oscar chỉ vào con quái vật, thứ sinh vật đang hấp hối ngoài kia. "Tại sao nó lại biến mất khi bị giết? Nó có phải là một bản sao của con quái vật từ mười năm trước không?"

Ông già vốn không có sức mạnh ma thuật, vậy nên hoặc là có một tên pháp sư đứng sau giật dây hoặc là sức mạnh từ cổ vật. Hơi thở hổn hển, ông già đáp, "Giết ngài là vô ích... Chừng nào chúng ta còn nhớ còn tin vào thủ vệ, ngài sẽ lại tái sinh và săn lùng các ngươi."

"Còn tin vào? Ý ngươi là gì?" Oscar hỏi.

Mọi thứ xung quanh kể cả không khí bỗng chốc thay đổi. Y như lần trước, những cây mà Tinasha đã phá hủy đã quay trở lại.

Và—con quái vật lại biến mất.

Ở rên không trung, nữ phù thủy lơ lửng, đôi mắt mở to không giấu khỏi sự ngạc nhiên giống ý như ngày hôm trước. Gã chủ tiệm nhìn khu rừng khôi phục lại như ban đầu khiến lão ta sợ hãi.

"Cái quái gì thế... Không lẽ tất cả chỉ là ảo giác sao?"

"Người ta không chết vì những ảo ảnh đơn thuần. Con quái vật không phải là thứ kỳ lạ duy nhất ở đây."

Ngay trước khi con quái vật xuất hiện, gã chủ tiệm đã đề cập rằng những cây bị gãy từ mười năm trước đã trở lại. Những lời đấy cho anh gợi ý về những gì đang xảy ra ở khu rừng

"Thứ ngươi đã mang lại không chỉ con quái vật mà cả khu rừng của 10 năm trước," Oscar kết luận. Oscar tiếp tục.

"Dù cổ vật có mạnh mẽ đến đâu, nếu nó bị phá hủy nó, mọi chuyện sẽ kết thúc."

"—Chiếc hộp là bất hoại," ông già thì thầm tự tin.

Đôi môi nứt nẻ của ông già cong lên thành một nụ cười. Đột nhiên, một vệt máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng ông. Khi ông mở miệng, một dòng máu và bọt tràn ra.

"Thuốc độc!" Oscar thốt lên, thả lỏng tay. Cơ thể lão ngã sụp xuống đất. Lão hẵn đã giữ một lọ thuốc độc trong miệng để tự sát. Dựa vào lượng máu, có thể dễ dàng nhận ra việc cứu lão dù muốn thì vẫn là bất khả thi.

Đôi mắt của lão, vẫn còn ánh lên sự thù hằn, lão ngước nhìn gã chủ tiệm.

"Sống trong sợ hãi đi... đêm nay... sẽ trở lại …..ta sẽ trở lại hết lần này đến lần khác…ta sẽ trở lại... để giết ngươi..."

Lời nguyền lúc cuối đời của lão như khắc vào tâm can gã chủ tiệm. hắn tái mét, trong khi Oscar nhìn xuống ông già đã ngã gục.

Máu dần đọng lại xung quanh cơ thể đang dần nguội lạnh của một người đàn ông đã chết trong hận thù.

Truyện Chữ Hay