Unlimited Fafnir

chương 3: "kim" hraesvelgr.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

Dưới góc nhìn của Firill Crest thì ông của cô, Albert Crest là một hình bóng rất xa cách.

Mặc dù cô có thể thấy ông mình vào mỗi chủ nhật tại bữa tiệc tối nơi cả gia đình tụ tập, nhưng ông sẽ hoàn thành bữa ăn ngay lập tức và rời bàn ăn do bận bịu với những vấn đề cần quan tâm. Khi cô tình cờ thấy ông ấy trong cung điện, ông thường hay đang mắng những người khác. Chẳng hiểu sao Firill sợ ông. Hơn nữa, cô nghĩ rằng ông không hứng thú với cô.

Tuy nhiên, khi Firill thức tỉnh sức mạnh của D, ông đã gầm lên giận dữ trước nhân viên của Asgard đến cung điện:

"Trò đùa gì thế này!? Sao ta có thể để cháu gái mình bị cách li ở một nơi như trại giam được chứ hả!?"

Sau đó, ông đã thay đổi thế giới trong vài năm ngắn ngủi. Trong khi kêu gọi sự bảo vệ nhân quyền của D và hỗ trợ Midgard giành quyền tự chủ, ông đã liên tục từ chối việc bắt Firill đi.

Mặc dù ông vẫn như cũ, luôn vội vã rời bàn ăn tối mà không nói gì nhiều với Firill, vẫn cho Firill cảm giác khó gần như trước đây—

Firill luôn tìm cơ hội để truyền đạt tới ông những từ nhất định. Nhưng cô sợ người ông luôn trông có vẻ giận dữ. Kể cả khi cô tìm được cơ hội, cô đã không dám nói chuyện với ông. Cuối cùng, thời gian để Firill rời nước đã đến.

Do Midgard đã đâu vào đấy với tư cách là một học viện giáo dục tự chủ nên ông quyết định rằng hệ thống ấy đã đủ hoàn hảo rồi.

Do bệnh tật nên ông của cô đã vắng mặt trong bữa tiệc tiễn cô đi. Do vậy, vào lúc cuối cùng, Firill vẫn không bao giờ nói được với ông những lời đó.

"...Ông nội vẫn khó gần quá."

Từ ban công, nhìn ra chỗ quan tài và bức chân dung nơi đại sảnh trong Lâu đài Erlia, Firill khẽ thì thầm với chính mình.

Khoảng cách giữa họ vẫn có cảm giác như trước đây.

Trong khi thầm cầu nguyện, cô cứ liên tục lặp lại những từ nhất định mà cô đã không thể nói ra trong suốt bao lâu nay— nhưng cô không thể cảm thấy rằng mình đã truyền đạt được những từ đó đến ông.

Ariella đã nói rằng linh hồn có tồn tại. Firill không nghĩ đó là một lời nói dối. Tuy nhiên, Firill không biết linh hồn ông ở đâu.

"Linh hồn— Giá như chúng hữu hình."

Vậy thì Firill sẽ có thể trực tiếp truyền đạt những lời đó đến ông.

Nhưng tất nhiên, điều ước kiểu đó cũng như nằm mơ giữa ban ngày vậy.

Khi Firill thở dài một cách u ám, một cơn nhốn nháo bỗng bắt đầu ở đại sảnh.

Bước vào cửa, mọi người đang chỉ tay ra ngoài và có vẻ như đang nói gì đó.

—Hraesvelgr.

Cô có vẻ là nghe thấy từ đó.

Phần 2Edit

“Không còn lựa chọn nào khác—Tôi sẽ bảo vệ cô!”

Tôi tóm lấy tay Kili và chạy ngược về đại sảnh. Thảm họa có lẽ đã được biết rồi. Trong đại sảnh có hơi ồn ào và dàn nhạc cũng đã dừng chơi.

Tôi nhìn quanh và thấy Mitsuki, rồi tôi kéo Kili đến chỗ em ấy.

"Mitsuki!"

"...N-Nii-san! Chuyện gì xảy ra với tay anh thế!?”

Thấy máu vươn vãi trên tay phải tôi, Mitsuki cao giọng hỏi. Hiện đang ở xa hơn một tí, Iris, Lisa, Ariella, Ren và Tia đều tập hợp lại để xem chuyện gì đang diễn ra.

"Oh, vết thương của anh ổn, nó đã ngưng chảy máu rồi. Nhưng quan trọng hơn là đây nè, nhìn đi."

Nói thế, tôi đưa cho Mitsuki và các cô gái khác xem dấu ấn rồng của Kili, thứ đã chuyển thành màu vàng.

“Cái gì—“

Họ đều nhìn chằm chằm vào cánh tay của Kili, ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.

“Hraesvelgr đang ở đây.”

Rồi tôi tóm tắt tình hình hiện tại. Mitsuki ngay lập tức thể hiện sự thấu hiểu trên mặt.

“Em hiểu rồi—Vậy ra tình hình là thế.”

Nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, Mitsuki nhìn Kili chằm chằm.

"Thật vậy, đây đúng là vấn đề đấy."

Kili gật đầu đồng tình một cách thờ ơ.

"Mặc dù em có chuyện cần nói... nhưng tạm thời em sẽ để nó qua một bên."

Mitsuki cay đắng nhận xét rồi hướng ánh nhìn về ban công trên lầu hai nơi chúng tôi được đưa tới mới nãy.

"Shinomiya-sensei, báo động Cấp độ A! Chủng loại Vàng! Chúng em sẽ can thiệp nên xin cô hãy dẫn những người bình thường đi sơ tán!"

Có lẽ để tránh hỗn loạn lan rộng hơn, Mitsuki dùng biệt ngữ báo động của Midgard để báo cáo tình hình tới Shinomiya-sensei.

"—Đã hiểu."

Từ ban công, Shinomiya-sensei gật đầu. Bên cạnh cô ấy, Firill cũng chòm ra.

"Tớ sẽ đến ngay đây!"

"Không, Firill-san, xin hãy ở lại trong đại sảnh! Cần có ai đó bảo vệ Kili-san và những người ở đây."

"...Hiểu rồi."

Sau khi nghe Firill đáp lại, Mitsuki gọi chúng tôi.

"Mọi người, chúng ta di chuyển ra ngoài nào. Đầu tiên ra ngoài để tận mắt xác nhận mục tiêu đã."

Chúng tôi để Kili lại đại sảnh và chạy ra ngoài.

"Eh? Eh? Chuyện gì đang diễn ra thế?"

Iris có vẻ vẫn chưa chắc chắn về tình hình. Trong lúc chạy, cô ấy bối rối hỏi.

"Yuu, cái 'đây đúng là vấn đề đấy' nghĩa là sao?"

Do mọi chuyện diễn biến quá nhanh nên Tia cũng không theo kịp tình hình.

"Em vừa thấy màu của dấu ấn rồng đã thay đổi, phải không? Mục tiêu của Hraesvelgr là Kili. Để ngăn Kili hóa thành rồng, chúng ta phải cản Hraesvelgr lại."

"Ehhh!? Chúng ta phải chiến đấu bây giờ sao? Lỡ như chiếc đầm bị dơ thì sao..."

Nghe những gì tôi nói, Iris nhìn xuống chiếc đầm trắng cô ấy đang mặc. Mặc dù có cái gì đó sai sai với nỗi lo của cô ấy, nhưng khi mà cô ấy vẫn còn thời gian để lo cho những chuyện như thế thì không vấn đề gì cả.

Điều làm tôi lo lắng hơn chính là Ariella, người có vẻ đang bận tâm.

"—Hraesvelgr."

Như thể ép lời của mình ra, Ariella thì thầm tên của con rồng đang xâm lược, rồi nghiến chặt răng.

Băng qua cánh cửa dẫn đến hành lang, chúng tôi sau đó phóng vào sân trong. Ngay lập tức, chúng tôi được chào đón bởi một cơn gió mạnh thổi thẳng vào chúng tôi.

Tôi nhìn lên trời và thấy con chim vàng kim khổng lồ bay ngang qua. Cơ thể nó trông lớn hơn lúc trước.

Mặc dù khó nắm bắt được cảm giác về khoảng cách nhưng có vẻ là Hraesvelgr đang lao xuống từ nơi khá cao.

"Đó là Hraesvelgr. Mặc dù nó thường hay băng qua gần lãnh hải của Midgard nhưng đây là lần đầu tiên tớ thấy nó gần như thế."

Lisa bình luận trong khi ngước nhìn con chim khổng lồ đang bay trên bầu trời đêm.

Hraesvelgr nổi tiếng vì khiến cho mọi đòn tấn công đều vô hiệu. Tuy nhiên, chúng tôi không cần phải bi quan, bởi vì chúng tôi sở hữu những thứ chưa từng thử trước đây—Tiềm lực tấn công mạnh mẽ.

Nói thế, Mitsuki ngay lập tức ra chỉ thị cho chúng tôi.

"Lisa-san và Ren-san, hãy hợp tác để bắn pháo phản hạt electron với hỏa lực tối đa. Tớ sẽ mượn vật chất tối của Iris để bắn một mũi tên phản vật chất cực lớn. Nii-san, xin hãy tấn công bằng vũ khí diệt rồng với sự hỗ trợ của Tia-san! Ariella-san, hãy dựng lá chắn khi cần thiết!"

“Đã rõ!”

Chúng tôi đồng thanh trả lời rồi vào vị trí cách nhau một khoảng tương đối, chúng tôi nhìn lên trời.

"Gungnir!"

Lisa tạo ra vũ khí giả tưởng dạng thương của mình và Ren phóng lớn nó.

"Brionac!"

Mitsuki mượn vật chất tối của Iris để tạo ra vũ khí giả tưởng dạng cung, lớn hơn nhiều lần so với bình thường.

“Tia, anh trông cậy ở em.”

Lượng vật chất tối mà tôi có thể tạo ra trong một lần là cực kì ít. Để tạo những vũ khí diệt rồng khổng lồ, tôi cần phải mượn vật chất tối từ người khác.

“Tuyệt! Toàn bộ sức mạnh của Tia thuộc về anh, Yuu.”

Tia gật đầu và nắm lấy tay trái tôi.

Tôi giơ tay phải của mình lên và vật chất hóa vũ khí từ nền tiền văn minh.

“Pháo đặc biệt¬—Megiddo!”

Mượn lượng vật chất tối đang chảy ra từ Tia, tôi dựng một khẩu pháo khổng lồ chĩa lên trời.

Điều khiển khẩu pháo kết nối với ý thức của tôi, tôi nhắm vào Hraesvelgr trên trời.

"—Aegis."

Ariella trang bị vũ khí giả tưởng dạng găng sắt của mình và cảnh giác trước những đòn tấn công từ Hraesvelgr.

"Nó vẫn đang ngoài tầm tấn công. Xin hãy đợi nó tiếp cận trước khi tấn công! Nếu mục tiêu của Hraesvelgr là Kili-san thì nó chắc chắn sẽ đáp xuống lâu đài này."

Mitsuki la lớn về phía chúng tôi sau khi tất cả đều đã sẵn sàng, rồi lắp một mũi tên vật chất tối lên vũ khí giả tưởng của mình.

Hraesvelgr đang dần dần bay quanh một khu vực nhỏ hơn. Có lẽ là nó đang tìm vị trí của Kili trong khi bay xuống.

Do hình dáng của nó gần hơn, tôi phát hiện ra rằng vì sao nó lại khó nắm bắt cảm giác về khoảng cách đến thế.

Đường nét bên ngoài của nó không cố định và không có một kích thước đặc thù.

Mặc dù có hình dạng tổng thể là một con chim nhưng Hraesvelgr không có một dạng cố định. Gần giống như là nó được bao bọc trong một làn hơi vàng kim vậy.

Bay trên bầu trời đêm, Hraesvelgr trông rất cao quí và linh thiêng, khiến tôi suýt thì quên nó là một con rồng, kẻ thù của nhân loại. Cơn gió dần trở nên mạnh hơn và bắt đầu cuốn theo các hạt vàng kim sáng lấp lánh.

"Chuyển động của nó đang thay đổi. Mọi người, hãy sẵn sàng!"

Có lẽ chắc rằng Kili đang trong Lâu đài Erlia, con Hraesvelgr đang bay quanh bắt đầu hạ xuống. Con kim điểu khổng lồ làm một cú lao thẳng xuống hướng của chúng tôi.

"Để xác thực xem liệu các đòn tấn công khác nhau có hiệu quả không, chúng ta sẽ tấn công theo đợt. Lisa-san, xin hãy bắn cú đầu tiên của cậu."

"Đã hiểu—Đâm xuyên đi, lửa!"

Mũi của Gungnir tỏa sáng rực rỡ. Ánh chớp của các phản hạt electron, được phóng đại sử dụng vật chất tối của Ren, ngay lập tức chạm đến vị trí của Hraesvelgr.

“Cái gì...?”

Lisa kêu lên trong cơn sốc.

Mặc dù bị đánh trúng bởi vụ nổ phản hạt electron nhưng Hraesvelgr lướt xuyên qua chớp sáng và tiếp tục lao xuống. Thay vì chậm lại thì nó còn tăng tốc thêm nữa.

Thấy chuyện vừa diễn ra, Mitsuki kéo dây cung của Brionac.

“Lượt của mình! Kết Tiễn—Last Quark!”

Mitsuki bắn một mũi tên phản vật chất. Đây chính là lá át chủ bài của Midgard.

Hraesvelgr làm một đường chim bay về phía chúng tôi mà không chọn việc né tránh, trực tiếp đón đầu mũi tên phản vật chất của Mitsuki.

Vụ nổ—không xảy ra.

Nảy ra khỏi bề mặt cơ thể của Hraesvelgr, mũi tên của Mitsuki biến mất không chút dấu vết.

“Không thể nào... Tại sao—“

Mitsuki đang cảm thấy hư cấu nhưng nhanh chóng thức tỉnh và quay qua tôi.

“Nii-san, xin hãy bắn đi!”

“Đã hiểu!”

Tôi gật đầu rồi nắm chặt tay Tia.

Sử dụng vật chất tối đang tuôn trào từ em ấy, tôi chuyển đổi nó thành năng lượng của đạn để bắn ngọn lam hỏa thiêu đốt ranh giới của Megiddo.

“—Bắn!!”

Đạn, một quả cầu ánh xanh, mọc lên trên bầu trời đêm. Nhắm một cách chính xác, nó bắn trúng ngay Hraesvelgr. Ánh sáng nổ bùng nhấn chìm cơ thể của Hraesvelgr.

Do ánh sáng chói lòa, những ngôi sao và mặt trăng trên trời biến mất.

—Whoosh!

Tiếng vỗ cánh có thể nghe thấy giữa luồng sáng.

Băng qua mặt trời xanh trên bầu trời đêm, con kim điểu khổng lồ bay về phía chúng tôi.

Giống hệt như đòn tấn công của Lisa, nó không tác dụng.

"Gah... Ta chưa xong đâu!"

Nắm tay Tia, tôi bỏ Megiddo, thứ đang từ từ tan chảy do nhiệt từ cú bắn, rồi dựng một vũ khí diệt rồng khác.

Tôi cảm thấy một cơn đau rõ ràng trong đầu và ý thức của tôi trở nên lờ mờ. Liên tục dựng các vũ khí diệt rồng gây ra sự căng thẳng cực độ nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tham gia canh bạc này.

“Marduk, pháo chính—Babel!”

Một nòng súng khổng lồ, tách làm hai, dần xuất hiện. Tia nhắm mắt lại và truyền toàn bộ vật chất tối của em ấy cho tôi.

Hraesvelgr đã hạ xuống tới độ cao mà mọi đường nét trên cơ thể nó có thể nhìn thấy rõ ràng.

Với những chiếc lông vũ vàng kim, toàn bộ cơ thể của Hraesvelgr được bọc trong những hạt sáng chói lọi. Lí do tại sao kích thước và đường nét bên ngoài của nó dao động không ổn định có vẻ là vì sự dao động của các hạt. Cơ thể thật khoảng mười mét hoặc cỡ thế. So với những con rồng khác, Hraesvelgr trông có vẻ khá tự ti về kích thước.

Chúng tôi sẽ hết lựa chọn nếu thứ này thất bại.

"Cú này phải thành công—Bắn!!"

Thiết bị dạng thấu kính bên trong nòng súng phát sáng trong khi ánh sáng đen như hắc ín vươn về phía Hraesvelgr.

Đây là một sự gián đoạn không gian siêu trọng lực, thứ phá hủy và nghiền nát mọi tạo vật. Trừ khi vô hiệu nó bằng một trường lực đẩy phản hấp dẫn như của Leviathan thì không có cách nào khác để chống lại đòn tấn công này cả.

Ít nhất, nó sẽ kìm hãm cử động của Hraesvelgr.

Tuy nhiên, tia sáng siêu trọng lực dừng lại một cách không tự nhiên ngay trước khi tiếp xúc với Hraesvelgr.

Như thể không gian bị Hraesvelgr chiếm giữ loại bỏ mọi sự can thiệp vậy, siêu trọng trường cũng không thể chạm được nó. Do đó, chỉ nuốt lấy cơn gió đêm, nó biến mất.

Đây không phải là vấn đề về sự hiệu quả. Thay vào đó, nó là vấn đề ở một chiều hoàn toàn khác.

Rất có thể, những đòn tấn công của chúng tôi hoàn toàn không thể can thiệp với Hraesvelgr.

Hiểu ra điều này đã quá trễ. Lao xuống với tốc độ dữ dội, Hraesvelgr tấn công vào Lâu đài Erlia.

"—Rào chắn áp lực, triển khai!"

Sau tiếng la của Ariella, tôi nghe một âm thanh khủng khiếp và mặt đất rung chuyển dữ dội.

Bụi bay lên và lâu đài cổ kính, đẹp đẽ đổ sập.

Mảnh vụn với nhiều kích cỡ khác nhau rải rác, rơi xuống như mưa.

"Yuu!"

Tia la lên và ôm tôi.

Cơn lũ bụi và mảnh vụn được chặn lại hoàn toàn bởi lá chắn gió của Ariella và không thể chạm tới chúng tôi.

"—Cảm ơn cậu, chúng ta được cứu rồi."

Tôi cảm ơn Ariella nhưng cô ấy làm một nét mặt dữ dằn trong khi nhìn chằm chằm nơi Hraesvelgr đã tấn công vào. Có sự thù địch mãnh liệt mà đôi mắt cô ấy thường không thể hiện.

Do đám mây bụi ở xung quanh nên nó gần như là không thể thấy được gì cả, nhưng không nghi ngờ gì cả rằng Hraesvelgr đã tấn công vào vùng quanh đại sảnh.

"...Dù sao đi nữa, chúng ta nhanh đến chỗ Kili-san thôi! Chúng ta sẽ chiến đấu trong khi bảo vệ cô ta!"

Mitsuki ra chỉ thị và cất cánh, mang Iris theo. Cánh cửa đến đại sảnh đã đổ sập rồi, nên có lẽ em ấy định vào trong lâu đài từ nơi mà Hraesvelgr đã đâm xuyên.

"Tia sẽ bay cùng Yuu!"

Dùng vật chất tối, Tia tạo ra vũ khí giả tưởng hình đôi cánh đỏ của mình, rồi chuyển hóa không khí để bay lượn. Được bọc trong gió của em ấy, tôi bay lên và chỉ về cái lỗ lớn xuất hiện trong đám mây bụi.

"Vào từ đó!"

"Đã rõ!"

Mang tôi theo với em ấy, Tia phóng vào lâu đài đang bị bụi bao phủ. Những người còn lại theo sau chúng tôi vào trong.

Bên trong đại sảnh nơi trần nhà mở ra đến tầng ba, tiếng thét và âm thanh của hỗn loạn có thể nghe thấy.

Hình dáng của Hraesvelgr có thể nhìn thấy mờ mờ ở giữa đại sảnh ngập tràn bụi và các hạt vàng kim. Có lẽ do các hạt vàng kim che lấy cơ thể nó đã phân tán khi nó tấn công vào trong nên Hraesvelgr trông nhỏ hơn lúc nó lao xuống mới nãy.

Vì một vài lí do không rõ, Hraesvelgr đã ngừng di chuyển.

Trong điều kiện tầm nhìn tồi tệ như vậy, tôi tập trung nhìn, tìm kiếm Kili và Firill, người được cho là đang bảo vệ cô ta.

Chỉ sau khi nhìn tôi mới nhận ra rằng thiệt hại ở đại sảnh nhỏ một cách không ngờ. Có lẽ Firill đã dựng rào chắn để bảo vệ mọi người khỏi bị thương bởi những mảnh vụn.

“Yuu, ở đây!”

Tia phát hiện ra Kili và Firill sớm hơn tôi. Họ đang ở tận cùng đại sảnh—nơi đặt quan tài của Vua Albert.

Firill đang cầm vũ khí giả tưởng dạng sách của mình. Đúng như tôi nghĩ, cô ấy là người hạn chế thiệt hại cho đại sảnh.

“Ở đằng này, mọi người!”

Tôi gọi Mitsuki và những người khác rồi chúng tôi hướng đến chỗ của Firill.

Chúng tôi đến gần và Kili cười với sự cam chịu.

"Từ cách cậu nhìn thì trận chiến có vẻ đang diễn biến xấu nhỉ."

"Yeah..."

Tôi trả lời một cách cay đắng rồi nhìn Firill.

"Cậu ổn không, Firill?"

Sau khi nghe thấy tôi, nét mặt cô ấy có vẻ thả lỏng. Vai cô ấy cũng ít căng cứng hơn.

"Tớ ổn, mừng là các cậu đã quay trở lại... Tớ thật sự không biết phải làm gì nếu chỉ có một mình đâu..."

"Sau khi vào lâu đài, Hraesvelgr chỉ đứng đó suốt nãy giờ mà không hề di chuyển, phải không?"

Sử dụng mũi thương vũ khí giả tưởng của mình, Lisa chĩa vào con chim vàng kim khổng lồ ở chính giữa đại sảnh và hỏi Firill.

"...Phải, nó quay đầu để nhìn đó ngó đây, như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng rõ ràng là vẫn chưa phát hiện ra chúng ta."

"Có khi nào nó không thể tìm thấy Kili-san do tầm nhìn kém không...?"

Lisa lẩm nhẩm với nét mặt bối rối nhưng tôi không thể đồng tình.

Từ hành vi của Hraesvelgr, tôi có thể cảm thấy sự lưỡng lự mà các con rồng trước đó thiếu mất.

Không như Leviathan và Basilisk đã truy đuổi theo một đường thẳng ngay khi đã chọn mục tiêu của chúng, Hraesvelgr lượn vòng nhiều lần trên trời như thể đang thăm dò trước khi phóng thẳng vào trong lâu đài.

Và ngay bây giờ, ở chính giữa đại sảnh, ánh nhìn của nó đang đảo quanh như đang lưỡng lự vậy.

Trong thời gian này, tất cả mọi người trong đại sảnh đã trốn thoát ra ngoài.

Chúng tôi cũng nên trốn đi nhưng các lối vào gần đó đã đổ sập và bị chặn. Kể cả khi chúng tôi có thể sơ tán đến chỗ nào khác thì cơ hội trốn thoát được một con Hraesvelgr có cánh là rất thấp.

Sau khi đại sảnh lắng xuống, ánh nhìn của Hraesvelgr liếc về phía chúng tôi. Phần lớn khói bụi đã tan đi. Với những hạt vàng kim lơ lửng xung quanh nó, dáng vẻ của Hraesvelgr đã đủ rõ ràng để thấy.

"Ugh..."

Kili nhăn mày trong đau đớn và đè tay lên dấu ấn rồng. Ánh sáng rực rỡ thoát ra từ kẽ hở giữa những ngón tay của cô ta.

Hraesvelgr cuối cùng đã công nhận Kili là bạn đời của nó.

"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm mọi thứ có thể để ngăn nó. Trong bất kì trường hợp nào, chúng ta phải thử mọi cách tấn công có thể để tìm ra một giải pháp cho tình thế khó khăn này."

Dưới chỉ thị của Mitsuki, chúng tôi chuẩn bị sẵn vũ khí giả tưởng của mình và đứng trước mặt Kili.

Kaaaaaaaaaaaaaaah!

Trước khi chúng tôi có thể tấn công, Hraesvelgr dang đôi cánh nó ra với một tiếng rống cao. Các hạt vàng kim được giải phóng ra với Hraesvelgr ở chính giữa, trôi về phía chúng tôi.

“Tường Gió!”

Firill ngay lập tức triển khai một lá chắn gió nhưng các hạt ấy nhấn chìm nó, mặc kệ bức tường gió.

“Gah!?”

Khoảnh khắc mà các hạt ấy bao quanh tôi, cơ thể tôi trở nên bất động. Mặc dù ý thức rõ ràng nhưng cơ thể tôi không làm theo lệnh. Cảm giác đó như linh hồn bị phong ấn bên trong cơ thể vậy.

—Cái gì thế này? Cái quái gì đang diễn ra thế này—

Bị vây quanh bởi các hạt vàng kim, toàn bộ chúng tôi đều ngừng chuyển động. Do Kili đang ở điểm mù của tôi nên tôi không thể thấy tình trạng của cô ta.

Chết tiệt! Không có cách nào sao?

Vật chất tối được tạo ra sử dụng chỉ riêng tâm trí tôi bị phá hủy bởi các hạt ấy ngay khi nó xuất hiện.

Hraesvelgr ung dung tiếp cận chúng tôi.

Tuy nhiên, tôi bất lực, không thể nhấc dù chỉ một ngón tay.

"Tôi nghĩ cậu có lẽ sẽ đánh bại được Hraesvelgr—Nhưng sau cùng thì nó vẫn quá khó."

Tôi nghe thấy một giọng tuyệt vọng.

Kili đi ngang qua cơ thể bất động của tôi và bước đến trước mặt Hraesvelgr. Có lẽ vì chúng tôi đang làm khiên chắn nên cô ta là người duy nhất không bị các hạt ấy bao phủ.

Cười buồn bã, Kili nhìn lại và hỏi tôi:

"Hoặc có lẽ cái lí do 'để bảo vệ tôi' không đủ khiến cậu dốc toàn lực?"

Do miệng tôi không thể cử động nên tôi không thể trả lời.

Nhưng tôi nghiêm túc và tôi sẵn sàng chiến đấu đến sức lực cuối cùng.

Tuy nhiên, có thứ gì đó trong sức mạnh của tôi. Tôi đã không thử hết mọi khả năng.

Để tránh nghĩ đến lựa chọn đó, tôi đã để nó cuối cùng. Nhưng đến thời điểm này thì tôi còn không thể chọn lựa chọn đó—Bởi vì nó đã quá trễ.

"Đừng để ý, nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ lòng biết ơn tới cậu. Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi. Đồng thời, hôm nay tôi vui lắm. Đây có lẽ là lần thứ hai trong đời tôi được trải nghiệm một ngày vui như thế."

Nói thế, Kili quay mặt ra trước và tự mình bước về phía Hraesvelgr.

"Nếu đây là định mệnh... thì nó không thể trách được. Có lẽ tôi nên cảm thấy biết ơn vì tôi có thể trở thành một con rồng thực thụ, không là gì vào lúc này cả."

Kili nói với sự tự ti, những bước chân ngập ngừng trước mặt Hraesvelgr.

Hraesvelgr cũng dừng lại và nhìn xuống Kili bên dưới.

“Đến đây—Hãy làm như ngươi muốn.”

Cô ta giơ cánh tay có dấu ấn rồng đang phát sáng lên, đợi thời khắc ấy đến.

Hraesvelgr hơi cúi người xuống, đưa mỏ nó lại tay của Kili.

Dừng lại!

Tôi không thể tạo được một âm thanh nào cả cho dù tôi muốn hét lên.

Nhưng ngay khi nó gần chạm đầu ngón tay của Kili, Hraesvelgr ngừng di chuyển.

Phủ trong một lớp ánh sáng bất khả xâm phạm, con rồng im lặng nhìn chằm chằm vào dấu ấn rồng đang phát sáng của Kili rồi bỏ qua Kili như thể mất hứng thú vậy.

“Eh...?”

Giọng của Kili khàn khàn.

Ngay lập tức, dấu ấn rồng của cô ta mất đi ánh sáng của nó.

Đổi màu ngược lại sao?

Đi ngang qua Kili đang sốc, Hraesvelgr tiếp cận cả nhóm chúng tôi đang bất động.

Con kim điểu khổng lồ nhìn lần lượt từng người chúng tôi rồi cố định ánh nhìn của nó vào Firill.

Nó định làm gì—?

Một dự cảm xấu trào dâng.

Sự hứng thú của nó được khêu gợi bởi điều gì đó, Hraesvelgr cúi cơ thể nó xuống và áp sát mặt Firill.

Rồi những hạt vàng kim đang lấp đầy khu vực xung quanh tập trung lại.

Nhưng ngay khi những hạt ấy bao phủ quan tài của Vua Albert, tôi chứng kiến một cảnh không thể tin được.

Giữa những hạt ấy, một hình bóng con người xuất hiện một cách mờ ảo.

Như một bức tranh nối điểm, các hạt vàng kim bé xíu vẽ ra đường nét bên ngoài.

Tôi nhớ lại những gì Ariella đã nói về việc Hraesvelgr sở hữu năng lực giúp vật chất hóa linh hồn. Theo như thông tin thì một học giả cũng đã đề xuất rằng khả năng của Hraesvelgr là sinh ra các hạt ête làm cho linh hồn được vật chất hóa.

Sau đó, hình bóng ấy dần thành dạng trước quan tài Vua Albert, có khi nào đó là—

Hình dáng con người vàng kim mờ mờ ấy di chuyển như thể đang lướt đi, đến trước mặt Hraesvelgr đang nhìn chăm chú Firill từ khá gần bên trên, rồi vung cánh tay làm từ những hạt ấy.

—Thud!

Mỏ của Hraesvelgr lắc nhẹ trong khi các hạt từ cánh tay của hình bóng con người ấy tan rã do phản lực.

Hành động đó giống như là hình bóng ấy muốn bảo vệ Firill vậy.

Do sự tập trung của các hạt gần Hraesvelgr cao hơn nên khuôn mặt của hình bóng ấy có thể dần thấy rõ.

Nói cách khác, những hạt này là hạt ête... Và thứ đằng đó là linh hồn của Vua Albert.

Nếu chuyện là thế thì được bao phủ bởi các hạt vàng kim ấy, cơ thể của Hraesvelgr cũng là—

Tôi sắp tìm ra bản chất thật của Hraesvelgr thì suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi một tiếng rống cao.

—Kuehhhhhhhhhhhh!

Hraesvelgr há mỏ nó về phía các hạt có vẻ là linh hồn Vua Albert.

Ngay lập tức, có một cơn gió mạnh. Các hạt vàng kim lấp đầy đại sảnh khuấy động, bị giam giữ bởi cơn gió, chúng bị hút vào trong miệng của Hraesvelgr.

Kể cả các hạt tạo nên Vua Albert cũng không phải là ngoại lệ.

Xào xạc—Như một lâu đài cát đổ sập, Vua Albert, hiện ra nhờ các hạt, mất đi đường nét bên ngoài.

Ma điểu nuốt linh hồn.

Đúng như trong truyền thuyết, Hraesvelgr nuốt các linh hồn.

Trước mắt Firill, nó ngấu nghiến linh hồn của Vua Albert đang dần tan rã.

Nhưng trong tình trạng mà kể cả dùng giọng nói của chúng tôi cũng không được này, không ai có thể ngăn mọi chuyện xảy ra.

Chỉ trước lúc biến mất, Vua Albert có vẻ như quay đầu về phía Firill. Tuy nhiên, kể cả nét mặt của ông ấy cũng không thể đọc được—Ông biến mất hoàn toàn.

Có lẽ đã thỏa mãn do ăn một linh hồn hoặc vì lí do nào khác mà Hraesvelgr bỏ Firill và quay lưng nó về phía chúng tôi.

Dang đôi cánh vàng kim của nó ra, Hraesvelgr cất cánh.

Sau khi bay ra cái lỗ đã được mở ra trên tường, Hraesvelgr rời đi bằng cách bay qua bầu trời.

Ngay lập tức, các hạt vàng kim lấp đầy xung quanh mỏng dần và cơ thể tôi có thể cử động lại.

Bên trong lâu đài lặng im, có thể nghe thấy âm thanh của những mảnh vỡ đổ sập một cách trống rỗng.

"Thật à? Mình đoán là một thứ đồ giả như mình cũng chẳng thể trở thành một con rồng."

Nhìn lơ đãng về cái lỗ khổng lồ nơi Hraesvelgr đã rời đi, Kili cười khô khốc.

"Fufu... Ahahahaha! Thật là nhục nhã, mẹ à, có vẻ như con còn vô dụng hơn mẹ tưởng nữa!"

Rồi—Đã lấy lại được tự do, Firill đổ gục xuống sàn và khóc.

"...Hic... Hic... Ahhh... Ahhhhhhhhhhh!"

Quì tại nơi mà linh hồn Vua Albert đã đứng, cô ấy khóc với sự đau khổ.

Không ai trong chúng tôi nói được gì cả.

Hiện giờ cơn khủng hoảng đã qua và chúng tôi đã tránh được viễn cảnh tồi tệ nhất. Tuy nhiên, tổn thương để lại bởi Hraesvelgr quá sâu sắc.

Phần 3Edit

Không lâu sau đó, cảnh sát của Công quốc Erlia tập trung và xung quanh trở nên hơi náo động.

Shinomiya-sensei và Hoàng tử Alfred giải thích những gì đã xảy ra thay chúng tôi. Mệt lã sau trận chiến, chúng tôi được Helen-san đưa về cung điện.

Trên xe, Firill vẫn đang khóc không ngừng. Lisa đang ôm cô ấy vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt đầu cô ấy.

Ariella đang ngồi ở ghế đối diện, nhìn Firill chăm chú với nét mặt đau đớn. Kili đang nhìn ra ngoài cửa sổ một cách trống rỗng.

Cảm thấy có trách nhiệm, Mitsuki hạ thấp đầu xuống và không nói lấy một lời. Iris, Tia và Ren đang lo lắng nhìn mọi người.

Tôi thấy bản thân mình không thể nghĩ ra được bất kì lời an ủi nào và chỉ có thể lắng nghe tiếng Firill thút thít.

Sau khi đến cung điện, Firill bảo Lisa "...Giờ tớ ổn rồi, cảm ơn cậu" và quay trở về phòng riêng của cô ấy.

"Không thể nào... Sao cô ấy có thể ổn được chứ?"

Lisa thì thầm với cái nhìn hối tiếc, nhưng có lẽ cô ấy đã quyết định rằng tốt nhất là để Firill có khoảng thời gian yên tĩnh nên Lisa không đuổi theo cô ấy.

"Vậy thì tôi về phòng mình đây..."

Phòng của Kili nằm tách biệt với phòng chúng tôi. Sau khi nói thế với giọng lí nhí, cô ta cũng rời đi.

"....."

Nhìn chăm chăm Kili trong khi cô ta rời đi, Mitsuki trông như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, em ấy cũng lặng lẽ bước vào phòng mình.

"Chúc ngủ ngon, Mononobe."

Iris cười yếu ớt với tôi và chúc tôi ngủ ngon, rồi mở cửa phòng cô ấy.

"Yeah, ngủ ngon."

Tôi chúc cô ấy ngủ ngon và quay về phòng mình, nằm thẳng lên giường.

Tiếng thút thít của Firill và tiếng cười khô khốc của Kili cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

—Không đủ khiến cậu dốc toàn lực?

Những từ của Kili vẫn đọng lại trong tai tôi.

"Chết tiệt..."

Bị dày vò bởi hối tiếc và cảm giác tội lỗi, tôi chìm vào giấc ngủ như ngất đi vậy.

—Cốc cốc.

Có lẽ bởi vì cơ thể tôi vẫn còn trong trạng thái chiến đấu nên mặc dù tôi đang mệt lã nhưng ý thức của tôi nhanh chóng thức tỉnh sau khi nghe thấy tiếng gõ nhỏ trên cửa.

Tôi xem giờ trên thiết bị đầu cuối di động của mình. Mới chỉ sau nửa đêm. Chúng tôi đã trở về cung điện vào 8 giờ tối, vậy điều đó có nghĩa là khoảng bốn giờ ngủ.

"...Ai thế?"

Tôi kéo cơ thể nặng nề của mình ngồi dậy và phóng giọng nói về phía cửa. Mặc dù sự mệt mỏi vẫn còn nhưng ít nhất thì cơn đau đầu do việc chuyển đổi hiện giờ đã biến mất rồi.

"—Là tớ, Ariella. Tớ có thể... xin chút thời gian của cậu không?"

"Ariella? Chắc rồi... Tớ mở cửa ngay đây."

Mặc dù cảm thấy bối rối vì cuộc viếng thăm bất ngờ nhưng tôi vẫn ra khỏi giường và bước tới lối ra. Do kí túc xá của Midgard thường không khóa nên tôi thật sự đã quên khóa cửa đêm trước và đêm nay.

"Buổi tối tốt lành—Cảm ơn vì đã dành thời gian cho tớ."

Ngay khi tôi mở cửa, Ariella nhanh chóng bước vào mà không chờ lời đáp lại của tôi.

"H-Hey."

"Mononobe-kun, lối này."

Ariella kéo tay và dẫn tôi ra chỗ cửa sổ. Mở cửa sổ, một người có thể ra ban công bên ngoài và ngắm nhìn quang cảnh sân trong.

"Chuyện gì thế?"

"Nhìn đằng kia kìa."

Phớt lờ cảm giác bối rối của tôi, Ariella chỉ ra ngoài cửa sổ.

Tôi nhìn theo hướng được chỉ và thấy một hình dáng đang khóc thảm thiết gần đài phun nước ở sân trong.

“Đó là... Firill sao?”

Tôi nhìn kĩ và phát hiện ra đó là Firill trong chiếc đầm trang trọng của mình.

“Phải, tớ đang tình cờ nhìn ra cửa sổ và thấy—Đó là lí do tớ đến để cho cậu biết.”

“Để cho tớ biết... Sao lại là tớ?”

“Tớ muốn cậu đến bên cạnh cậu ấy.”

Nghe Ariella nói như thể là nó rất dễ dàng, tôi nhăn mày.

“Trong trường hợp đó—Không phải Lisa thích hợp hơn tớ sao?”

Cuối cùng, tôi cũng không thể đạt được gì cả. Tôi không thể bảo vệ Vua Albert cũng như nghĩ ra bất kì lời nào để an ủi Firill đang khóc. Tất cả những gì tôi làm là xem.

“Firill đang làm bộ mặt cứng rắn trước Lisa khi chúng ta quay về cung điện. Với cô ấy, Lisa có lẽ là bạn thân nhất nhưng không phải là người để tìm kiếm sự giúp đỡ và dựa dẫm vào.”

“Kể cả nếu đó là thật thì sao lại là tớ—“

“Trực giác, tớ đoán vậy. Sau khi thấy những gì diễn ra trong đất nước này, tớ cảm thấy rằng cậu là lựa chọn tốt nhất.”

Ariella trả lời với một nụ cười tươi. Tuy nhiên, tôi có thể cảm thấy từ nét mặt của cô ấy rằng cô ấy có vẻ đang gượng ép bản thân.

"Cậu có nghĩ đến việc tự mình đi không?"

"Nếu tớ đi thì bọn tớ sẽ chỉ tự xát muối vào vết thương của nhau thôi. Mặc dù tớ có thể đồng cảm nhưng tớ không thể gánh vác nỗi đau và sự đau khổ của cậu ấy.

Ariella trả lời một cách cay đắng, nhìn tôi với đôi mắt lóng lánh những giọt lệ.

"—Tớ cũng thế, linh hồn những người thân yêu của tớ cũng bị Hraesvelgr ăn."

"Cái gì..."

"Tớ có nhắc đến chút ít với cậu vào ban ngày đấy. Tớ lớn lên ở một nước Trung Đông bất ổn. Rất nhiều người chết mỗi khi những cuộc xung đột qui mô lớn xảy ra. Và mỗi lần như thế, Hraesvelgr sẽ đến để tùy thích ngốn những linh hồn.

Nhìn lên bầu trời đêm qua cửa sổ, Ariella tiếp tục:

"Mặc dù có người gọi nó là một sứ giả đưa những linh hồn lên thiên đàng, nhưng tớ nghĩ nó chỉ đơn giản là đang lấp đầy bụng nó, thế thôi."

Ariella chạm vào khung cửa sổ và di chuyển ngón tay dọc theo nó. Với giọng kìm nén cảm xúc, cô ấy nói:

"Nhưng Hraesvelgr không trực tiếp giết người. Những người thân yêu của tớ mất mạng vì họ bị vướng vào các cuộc tấn công khủng bố. Nhưng kể cả thế... Tớ vẫn không thể tha thứ Hraesvelgr vì đã lấy đi linh hồn họ vào lúc cuối."

Nói thế, Ariella cào vào kính cửa sổ với móng tay mình, trông như cô ấy sắp bật khóc vậy, cô ấy nhìn chăm chăm vào Firill, người đang quì ở sân trong.

"Bởi vì nếu chúng ta bị ép phải đối diện với sự thật rằng linh hồn đã không còn nữa, thì chính xác là chúng ta phải cầu nguyện với gì đây? Nó cực kì tuyệt vọng khi biết rằng nói chuyện với người chết là vô nghĩa."

"Ariella..."

"Đó là tại sao cậu nên đến bên Firill. Những lời không thể bày tỏ với người chết thì chỉ có thể giao phó cho người sống."

Ariella cười đau khổ rồi nắm tay tôi và dẫn tôi ra khỏi phòng.

"Vậy thì tớ trông cậy vào cậu, Mononobe-kun."

Ariella vỗ vai tôi rồi chuẩn bị quay về phòng mình.

"Ariella, cậu có ổn không?"

Nhưng tôi cũng lo cho cô ấy, nên tôi hỏi cô ấy từ sau lưng ngay khi cô ấy rời đi.

"Oh. Yeah, đừng lo cho tớ. Bởi vì nó đã xảy ra lâu rồi. Nó ở rất xa trong quá khứ. Với tớ, sự gian khổ sau đó còn tồi tệ hơn nhiều."

"Sau đó?"

"Cơ bản là thời gian sau khi mất đi mọi người tớ có thể dựa vào, nhưng đó là trước khi tớ đến Midgard. Tớ sẽ rất vui nếu cậu quan tâm về tớ và sẵn sàng nghe câu chuyện của tớ nếu chúng ta có thời gian trong tương lai."

Ariella thể hiện chút sự mềm yếu trong đôi mắt khi cô ấy nói.

"Được, tớ hứa với cậu."

"—Cảm ơn cậu, Mononobe-kun, cậu thật tốt bụng."

Ariella vui vẻ đỏ mặt và cảm ơn tôi. Biểu hiện của cô ấy làm tôi rung động.

Con đường cô ấy đã bước đi trong đời cho đến giờ có vẻ đầy chông gai mà tôi không thể hình dung được.

Giá như tôi có thể giúp cô ấy bằng cách nào đó...

Với những suy nghĩ như thế, tôi tiến tới chỗ Firill.

Bước xuống cầu thang, tôi thấy một cánh cửa dẫn ra sân trong và mở nó.

Ngay lập tức, gió lạnh của buổi đêm thổi qua, khiến tôi rùng mình. Ở đây lâu sẽ bị cảm lạnh mất.

Dù sao đi nữa, tôi đi đến đài phun nước nhằm mang Firill vào lại trong nhà.

Chính giữa đài phun nước được trang trí bằng bức tượng đồng hình một cô gái đang chơi với những chú chim. Có lẽ bởi vì đêm khuya nên nước của đài phun không chảy.

Tôi thấy Firill đang quì cạnh đài phun nước, vai cô ấy run run.

Do cô ấy không phản ứng kể cả khi những bước chân của tôi đến gần nên tôi cởi áo vét của mình, cái tôi đã mặc ở bữa tiệc, và choàng qua vai Firill.

"Ở đây lạnh lắm đấy, hãy vào trong đi."

"...Mononobe-kun?"

Firill ngước lên nhìn tôi chăm chú với đôi mắt đỏ hoe do khóc.

"Tớ biết cậu rất buồn, nhưng cậu sẽ cảm lạnh nếu cứ thế này đấy."

Tôi đặt tay lên vai cô ấy và nói nhưng cô ấy lắc đầu.

"Tớ không quan tâm."

"Firill..."

Ngay lúc tôi phân vân, tự hỏi xem mình nên làm gì thì Firill khẽ hỏi tôi.

"Bức tượng của đài phun nước này, nó trông như thế nào với cậu?"

"Huh? Nó trông như một cô gái đang chơi với những chú chim..."

Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng tôi vẫn trả lời những gì mà tôi thấy.

"Để tớ nói cho cậu... Đây là tớ. Rõ ràng là sau khi tớ đến Midgard, ông đã đặt làm nó. Fufu, không giống lắm, phải không?"

Firill nói bằng giọng khàn khàn và cười gượng.

"Không—giờ cậu nhắc mới thấy là giống thật. Mặc dù nó trẻ hơn nhiều so với cậu bây giờ, nhưng tớ vẫn có thể đoán được."

"Thật không? Tớ vẫn nghĩ nó trông như một người khác vậy. Tuy nhiên, điều tớ tò mò là... Đây có phải là tớ trong mắt ông không?"

Firill lặng lẽ nhìn chăm chú vào hình ảnh của mình trong mắt ông.

"Nhưng... Bây giờ thì không có cách gì để xác thực cả. Dù là câu hỏi, lời tạm biệt hay cảm ơn—Giờ thì không còn gì có thể nữa. Cho tới tận lúc cuối, tớ đã không làm gì hơn ngoài việc tận hưởng sự che chở của ông."

Với sự tủi nhục cực kì trong giọng mình, Firill gục đầu xuống lần nữa.

"Được che chở không phải là một điều xấu, phải không?"

Nói thế, tôi dồn thêm lực vào bàn tay đặt trên vai cô ấy.

"Huh...?"

"Tớ chắc rằng trong quyết định che chở cháu gái mình, ông ấy đã không cần bất kì lí do hay sự cân nhắc nào. Ông ấy che chở chỉ vì ông ấy muốn che chở. Cho đến tận cùng, kể cả khi là linh hồn, ông ấy vẫn hành động theo những cảm xúc này. Nếu tớ ở vị trí của ông ấy thì tớ chắc chắn sẽ không có gì hối tiếc cả."

Firill liếc nhìn sang mặt tôi rồi thở dài nhè nhẹ. Hơi thở trắng hòa tan vào cơn gió.

"Tớ nghĩ làm như thế... không hề theo ước muốn của tớ."

"Yeah, cậu đúng nếu cậu nhìn theo hướng tiêu cực. Nhưng thứ được gọi là che chở, theo một nghĩa nào đó, ngay từ đầu đã là hành động một chiều rồi. Nó không hề chú ý gì tới mong ước của người được nhận cả."

"Như thế thì buồn quá, không bao giờ cân nhắc... cảm giác của người được che chở."

"Có lẽ, nhưng có những người chỉ biết che chở theo cách đó."

Khi nói điều này, tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở sâu thẳm trong tim tôi.

Có lẽ tôi cũng như thế. Để bảo vệ Mitsuki và Iris, tôi đã trả một cái giá kinh khủng.

Đó là sự tự mãn mà không quan tâm đến bên kia. Kết quả của việc đó là tôi đã lừa dối Mitsuki và làm tổn thương Iris.

"Mononobe-kun, cậu thật tồi tệ. Nếu ông mãn nguyện... Vậy thì tiếng khóc của tớ trở thành tiếng khóc ích kỉ chỉ vì mình tớ, khiến tớ không còn lựa nào khác ngoài ngưng khóc rồi."

"Không, khóc vì bản thân cậu không có gì là xấu cả. Chỉ là—Cậu nên làm thế ở nơi nào đó ấm áp hơn."

Với giọng nhẹ nhàng nhất có thể, tôi giục cô ấy vào trong nhà.

"...Hiểu rồi, vậy tớ sẽ khóc ở nơi ấm áp hơn một tí."

Firill gật đầu nhưng rồi lại ngay lập tức ôm lấy tôi.

"Cái gì!? F-Firill?"

"Nếu đó là vòng tay của cậu, với sự ấm áp thế này... tớ đoán là tớ được phép khóc phải không?"

Firill vòng tay quanh eo tôi, trán tì vào ngực tôi.

Chuyện diễn ra quá bất ngờ khiến tôi ngạc nhiên. Cảm giác của một chỗ phồng ra mềm mại làm lung lay trí óc tôi. Nhưng hình ảnh đôi vai run rẩy khôi phục lại sự bình tĩnh trong tim tôi.

"—Yeah."

Tôi cho cô ấy một lời khẳng định và đặt tay tôi lên đầu cô ấy.

Khi tôi vuốt ve mái tóc mượt mà của cô ấy bằng những ngón tay mình, cô ấy lặng lẽ khóc.

Trước đây, khi hiệu trưởng xoa đầu tôi, tôi cảm thấy ngượng và dễ chịu—Cảm giác khi đó giống như tôi đang được chấp nhận, được công nhận.

Do đó, tôi cũng muốn an ủi Firill, nên tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy liên tục.

Vai tôi cảm thấy lạnh vì tôi đã cho Firill mượn áo vét, nhưng do đang ôm cô ấy, phía trước của tôi rất ấm.

Cảm nhận làn gió đêm thổi vào tôi, tôi lắng nghe tiếng thút thít lặng thầm của cô ấy.

Sau một lúc, tiếng thút thít dừng lại. Dụi mắt mình, Firill nhìn lên.

"Mononobe-kun... đầu mũi cậu đỏ kìa."

"Yeah, bởi vì nó khá lạnh. Mặt khác, mắt cậu rất đỏ đó."

“Vậy điều đó khiến chúng ta thành một cặp, phải không?”

"Tớ đoán vậy."

"Fufu—"

Firill cười và tách khỏi tôi.

"Cảm ơn cậu, tớ đã bình tĩnh lại một chút rồi. Nó sẽ tệ lắm nếu cậu bị cảm lạnh, Mononobe-kun, nên hãy quay lại nào."

Firill nắm tay tôi với những ngón tay lạnh buốt và bước về phía cung điện.

Tuy nhiên—

"...!"

Cô ấy bỗng nhiên làm một nét mặt đau đớn và nắm tay mình lên vùng quanh vai trái.

"Có chuyện gì thế?"

"Tớ không biết, nó bỗng nhiên cảm thấy nóng ran—"

Firill kéo đầm xuống khỏi vai để kiểm tra nơi xảy ra triệu chứng. Tôi hoảng hồn vì cái nhìn thoáng qua ngực cô ấy nhưng tôi ngưng việc dời ánh nhìn đi khi nghe thấy cô ấy "eh..."

Dấu ấn rồng của Firill nằm trên vai trái của cô ấy. Viền của nó đã hơi hóa vàng rồi.

"Đừng nói là..."

Không tin vào cảnh tượng trước mắt mình, tôi kêu lên khàn khàn.

Ngay lúc đó, một giọng nói mang điềm xấu vang đến, được mang đi bởi cơn gió đêm.

"Tôi đoán là chuyện này sẽ xảy ra mà."

Kili xuất hiện từ trong những cái bóng dưới các cái cây được cắt tỉa cẩn thận.

"Cô đã ở đó bao lâu rồi..."

"Tôi chỉ vừa đến. Tôi thấy hai người đang tán tỉnh nhau từ cửa sổ. Tò mò nên tôi đến xem."

"Bọn tôi không có tán tỉnh nhau."

"Giờ không phải lúc tập trung vào chuyện đó, đúng chứ? Tôi tin sự đổi màu dấu ấn rồng của cô ấy là thứ quan trọng nhất bây giờ."

Không cần cô ta chỉ ra tôi cũng biết, nhưng chỉ là tôi cần một chút thời gian để bình tĩnh lại.

"Hiện tượng này nghĩa là Firill đã lọt vào mắt của con rồng sao?"

Nhìn vào dấu ấn rồng bị đổi màu một phần của Firill, tôi hỏi Kili.

"Phải, chính là thế. Và do nó cùng màu với của tôi nên Hraesvelgr chính là con đã nhắm đến cô ấy. Hraesvelgr có lẽ đã tìm thấy bạn đời thích hợp của nó rồi, người thật, không phải thứ đồ giả như tôi, và nó xảy ra ở nơi đó khi nãy."

Kili trả lời với giọng nặng nề của sự tự ti.

"Ý cô là gì khi nói đồ giả, Kili? Không phải cô cũng bị Hraesvelgr nhắm đến sao?"

"Dấu ấn rồng của tôi bị chỉnh sửa bằng vũ lực để cho khớp với bước sóng của Hraesvelgr."

"Chỉnh sửa? Đừng nói với tôi là―"

Đó là thứ chỉ khả thi đối với người tạo ra Kili, Vritra. Nhưng tôi không thể đề cập chuyện đó trước mặt Firill được, nên tôi ngưng lại giữa câu.

"Phải, cơ bản thì nó chính là những gì cậu tưởng tượng đấy. Do đó, tôi là đồ giả, theo mọi nghĩa."

Kili nói một cách mỉa mai.

"Kili..."

"Đừng nhìn tôi với đôi mắt đó. Người cậu nên tội nghiệp hiện giờ phải là cô ta, người mà Hraesvelgr đã chọn làm bạn đời kìa, phải không?"

Kili sắc sảo chú ý thấy chút tội nghiệp trong tim tôi và liền chỉ vào Firill.

"Bạn đời... huh? Vậy thì Hraesvelgr sẽ vẫn—"

"Một khi dấu ấn rồng của cô ta đổi màu hoàn toàn thì nó sẽ lại đến. Trong trường hợp của Tia, dấu ấn rồng mất khoảng mười tiếng để đổi màu hoàn toàn. Rồi sau đó, Basilisk bắt đầu di chuyển. Tôi đoán là cô ta không thể bị biến thành bạn đời trừ khi dấu ấn rồng đổi màu hoàn tất."

"Mười tiếng..."

Sự đổi màu đã đang diễn ra rồi nên giới hạn thời gian có thể còn ngắn hơn nữa.

Nếu nó bắt đầu từ lần đụng độ mới nãy thì chỉ còn cỡ khoảng sáu tiếng trong trường hợp tệ nhất.

Hraesvelgr đã bay đi dù cho có hứng thú với Firill, có lẽ là vì sự chuẩn bị để Firill trờ thành bạn đời của nó vẫn chưa hoàn tất.

Nhắc mới nhớ, Iris cũng tương tự thế. Giữa bản báo cáo triệu chứng ban đầu và lúc Leviathan bắt đầu xâm chiếm, có một khoảng thời gian trống.

"Mình đã bị Hraesvelgr chọn—"

Firill đang nhìn chằm chằm vào dấu ấn rồng của mình trong cơn sốc.

"Được rồi, cậu sẽ làm gì đây? Có một trận tái đấu với đối thủ mà cậu đã thua thê thảm sao? Hay là..."

Kili lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.

"...Dù sao đi nữa, tôi phải báo cáo chuyện này cho Shinomiya-sensei và Mitsuki trước. Rồi chúng ta sẽ nói về chuyện tiếp theo."

Không nghĩ đến lựa chọn tồi tệ nhất, tôi cùng hai người bọn họ trở vào trong cung điện.

Đầu tiên chúng tôi tìm Shinomiya-sensei nhưng có vẻ cô ấy vẫn chưa quay lại, nên tôi gõ cửa phòng Mitsuki.

"—Đến đây. Eh? Nii-san? Với cả Firill-san và Kili-san? Có vẻ như đã có chuyện gì đó xảy ra rồi phải không?"

Thấy dự cảm bất thường của chúng tôi, Mitsuki làm một nét mặt nghiêm trọng và mời chúng tôi vào phòng em ấy. Em ấy có lẽ đang làm dở việc. Tôi có thể thấy nhiều tài liệu khác nhau còn đang dở dang trên màn hình tablet của em ấy nằm trên chiếc bàn trong phòng.

Mitsuki đang mặc bộ đồng phục thường ngày của mình. Tôi đoán là có lẽ mặc mấy bộ đồ này giúp cảm thấy bình tĩnh hơn.

"Dấu ấn rồng của Firill đã đổi màu."

Sau dòng mở đầu, tôi giải thích tình hình hiện tại, bao gồm cả những gì tôi đã nghe được từ Kili.

Firill trả lại áo vét của tôi và cho Mitsuki thấy dấu ấn rồng có viền đã bắt đầu đổi màu của cô ấy.

"...Giò thì em hiểu rồi. Điều đó giải thích tại sao—"

Mitsuki nói với một biểu hiện dứt khoát.

"Giải thích cái gì?"

"Shinomiya-sensei đã cho em biết rằng Hraesvelgr vẫn đang bay trên vùng trời của Công quốc. Do đó, đường hàng không đã bị chặn hoàn toàn."

"Nói cách khác, trốn thoát là điều bất khả thi ngay từ đầu... Và tiếp viện cũng không thể đến."

Trong bất kì trường hợp nào, tôi không nghĩ Midgard hay NIFL có thể đến kịp kể cả nếu họ bắt đầu di chuyển từ bây giờ.

"Đúng vậy, thế nên chúng ta phải xử lí nó tại đây."

Mitsuki nghiêm trọng trả lời nhưng Kili lên tiếng đáp lại.

"Rõ ràng không có gì hiệu quả dù có làm sao đi nữa. Liệu tôi có thể hỏi là chính xác thì cô định xử lí nó như thế nào?"

"Thật vậy, đòn tấn công của chúng tôi thậm chí còn không thể gây ra thương tích cho Hraesvelgr, nhưng trận chiến đó không phải là hoàn toàn vô ích với chúng tôi. Tình cờ là tôi đang trong lúc sắp xếp các báo cáo và tôi cũng đã thêm vào đó phân tích của riêng mình."

Mitsuki đi đến chỗ chiếc tablet trên bàn rồi tiếp tục:

"Có hai hiện tượng đáng lưu ý. Tên phản vật chất của em không phản ứng tí nào với Hraesvelgr cả... Và sự thật rằng thứ được cho là hiện hồn của Vua Albert có thể chạm vào Hraesvelgr."

Mitsuki giơ hai ngón tay và cho hiển thị bức hình của Hraesvelgr trên màn hình. Do đây là bên trong đại sảnh lâu đài nên nó có lẽ được chụp bởi Shinomiya-sensei.

Tôi nhớ lại và đồng tình. Che chắn cho Firill ở phía sau mình, Vua Albert đã chặn Hraesvelgr lại. Trước đó, mọi đòn tấn công của chúng tôi đều không có hiệu quả dù cho có mạnh thế nào đi nữa, nhưng ông ấy đã thành công trong việc đánh văng mỏ Hraesvelgr, thu hút sự chú ý của nó và chặn đòn tấn công của con quái vật.

"Phản vật chất đã không gây ra phản ứng hủy diệt, điều đó có nghĩ là... Cấu tạo cơ thể của Hraesvelgr là thứ gì đó không thể định nghĩa như vật chất được. Và thứ được gọi là linh hồn ấy chính là một khái niệm không tồn tại trong các định luật vật lí. Trong khi tìm một giả thuyết có khả năng giải thích những hiện tượng này, em đã tìm được một cái phù hợp."

Nói thế, Mitsuki chuyển thông tin chiếu trên màn hình.

Đó là một trang giấy có tiêu đề "Hạt Trung gian Không xác định Tạo ra Sự hiện hồn" với tên tác giả là... Miyazawa Kenya.

"Theo giả thuyết này thì năng lực của Hraesvelgr là sản sinh các hạt trung gian để tạo ra sự hiện hồn—được định nghĩa là 'cơn gió ête'. Do là linh thể, thứ dùng các hạt trung gian để có được hình dạng rõ ràng, nên nó không tuân theo các qui luật của thế giới này, mọi kiểu can thiệp đều sẽ không hiệu quả."

Mitsuki sang trang và tiếp tục giải thích. Nó nghe như giả thuyết mà tôi nghe từ Ariella.

"Có vẻ như Hraesvelgr, có hình dạng là một con chim vàng kim, là sự hiện hình của linh thể. Đó là tại sao các đòn tấn công của chúng ta không hiểu quả nhưng Vua Albert thì lại có thể chạm vào nó, bởi vì cả hai đều là linh thể."

Tại điểm này, Mitsuki hướng ánh nhìn khỏi màn hình và nhìn vào đôi tay mình.

"Trước đó, khi chúng ta bị bao phủ bởi các hạt vàng kim, lí do mà chúng ta không thể di chuyển có lẽ là vì chúng ta sở hửu cơ thể xác thịt."

"Ý em là gì?"

Không thể kết nối các hiện tượng lại, tôi nghiêng đầu bối rối.

"Bởi vì linh hồn của chúng ta ở bên trong xác thịt, một người có thể suy luận được rằng kể cả linh hồn có hiện hình thì nó vẫn trong trạng thái bị giam giữ trong cơ thể."

"Nói cách khác... Không có cách nào để can thiệp vào Hraesvelgr trừ khi linh hồn rời khỏi cơ thể để trở thành một sự tồn tại chỉ toàn là linh hồn thôi sao?"

"Theo giả thuyết này thì đúng vậy. Tuy nhiên, anh cũng có thể nói là chúng ta được cơ thể bảo vệ. Nếu chúng ta chiến đấu dưới dạng các linh hồn thì chúng ta sẽ có kết cục như Vua Albert—"

Có lẽ do quan tâm đến Firill nên Mitsuki dừng lại giữa câu.

Thật vậy, một con người chỉ có mỗi linh hồn sẽ chỉ là thức ăn cho Hraesvelgr. Kẻ săn mồi và con mồi—khoảng cách giữa cả hai là quá lớn.

"Gì thế này? Vậy kết quả vẫn là không có giải pháp nào à."

Kili thở dài một cách khiêu khích.

"Thì... Đúng thế, hiện tại vẫn chưa có kế hoạch cụ thể nào cả. Nhưng miễn là có một giả thuyết thì nó sẽ có thể có biện pháp đối phó."

Mitsuki lườm Kili và vặn lại.

Nhưng ngay lúc đó, Firill, người đã im lặng từ nãy đến giờ, lên tiếng.

"Cái giả thuyết—Ariella đã đề cập đó... Nó không được công nhận vì không có cách nào để áp dụng nó cả."

"F-Firill-san... Nhưng—"

Mitsuki không thể nghĩ ra bất cứ lời đáp lại nào nhưng vẫn muốn tranh luận tiếp. Tuy nhiên, Firill cắt lời em ấy.

"Tớ đã chuẩn bị rồi."

Nắm chặt tay mình, mặc cho đôi vai run rẩy, cô ấy định nói ra lựa chọn tồi tệ nhất.

"Nếu như không có giải pháp nào, tớ sẽ—"

"Đợi đã!"

Tôi đột ngột la lên và nắm lấy vai Firill.

"Ít nhất tớ vẫn có một cách mà tớ vẫn chưa thử và Mitsuki có thể sẽ nảy ra một kế hoạch tác hoạch tác chiến hiệu quả, nên đừng vội đi đến kết luận như thế."

Tôi thuyết phục cô ấy bằng một giọng mạnh mẽ. Firill trả lời với đôi môi run run.

"Lời an ủi này—"

"Đó không phải là lời an ủi. Tớ đang nói sự thật. Vẫn còn có khả năng khác nên tớ sẽ không bỏ cuộc đâu."

Sau khi dõng dạc tuyên bố như thế, tôi quay sang đối diện với Mitsuki.

"Đây cũng giống như tình huống của Leviathan thôi. Với em cũng thế, Mitsuki, đừng bỏ cuộc cho tới phút cuối cùng. Kể cả nếu em không thể nghĩ được lấy một kế hoạch nào cả thì anh vẫn sẽ tìm một giải pháp."

“Nii-san...”

Đôi mắt Mitsuki nao núng, thể hiện sự băn khoăn.

Trong khi đó, Kili nhìn chúng tôi như thể cô ta có điều gì đó cần nói.

Phần 4Edit

Do kế hoạch phải được lập ra dựa trên sự đổi màu của dấu ấn rồng nên Mitsuki giữ Firill trong phòng mình và yêu cầu chúng tôi nghỉ ngơi cho đến khi có thêm chỉ dẫn.

Để những người khác có thể chiến đấu toàn lực khi Hraesvelgr tấn công, Mitsuki có vẻ là không định sẽ đánh thức họ cho tới khi kế hoạch tác chiến được quyết định.

Kili và tôi đi ra hành lang. Tôi bắt đầu bước về phòng mình và Kili theo sau tôi.

"—Khi mà cậu vẫn còn giấu con bài tẩy thì sao cậu không dùng nó khi tôi gặp nạn?"

Tôi nghe thấy giọng của Kili bên tai khi tôi dừng trước phòng mình.

Cảm giác tội lỗi cắn rứt trong tim tôi một lần nữa lại trỗi dậy.

"Với tôi, đó là biện pháp cuối cùng mà tôi muốn tránh dùng đến nó nhiều nhất có thể. Nhưng tôi đã bị bất động trước khi nhận ra rằng không còn cách nào khác... Kể cả nếu tôi muốn dùng nó thì tôi cũng không thể."

Tôi cảm thấy như mình đang viện cớ, trả lời trong khi tránh chạm mắt với Kili.

"Tôi hiểu rồi, và lí do gì mà cậu tránh dùng nó?"

"Bởi vì tôi có lẽ sẽ trở nên ít giống với bản thân mình hơn cả bây giờ nữa."

"......"

Nghe câu trả lời vắn tắt của tôi, Kili chìm vào im lặng.

"Xin lỗi, tôi sẽ không lừa cô. Chỉ là tôi không thể nói bất kì chi tiết nào được."

"...Được lắm, tôi tin cậu. Chỉ là nếu trường hợp là thế—Cậu không cần phải ép bản thân mình, đúng không?"

"Huh?"

Đề nghị của Kili không thể ngờ tới được.

"Tôi không nói điều này chỉ vì nó không còn liên quan đến tôi. Nếu đó là phương án cuối cùng của cậu thì dĩ nhiên là cậu sẽ không dùng nó để bảo vệ tôi rồi, bởi vì thứ mà mọi người nên bảo vệ nhất chính là bản thân họ."

"Ừm..."

"Có vẻ các người nghĩ rằng chỉ có hai lựa chọn là đánh bại Hraesvelgr hoặc giết cô gái, nhưng tôi tin là còn có con đường sống như một con rồng nữa. Ít nhất thì, tôi không nghĩ đó là một phương án tồi."

"Không như cô, thay vì trở thành một con rồng, bọn tôi—"

"Cậu chọn chết? Thật sao? Có thứ nào trên thế giới này bi thảm hơn chết không?"

Lời của Kili đâm vào ngực tôi.

"...Có lẽ là không, nhưng bọn tôi là người quyết định thứ gì là quan trọng với bọn tôi."

"Tôi cho rằng đó cũng là một sự thật. Xin lỗi vì đã nói điều thâm hiểm. Tôi đoán tôi vẫn còn chút phật ý. Câu 'Anh vẫn sẽ tìm một giải pháp' của cậu—Nếu có thể thì tôi thật sự muốn nghe nó từ cậu trong cơn khủng hoảng của tôi."

Kili cười gượng rồi giọng cô ta trở nên nhẹ nhàng.

"Hãy tiến lên theo cách mà cậu thích. Bởi vì không quan trọng là cậu chọn con đường nào, không quan trọng là cậu mất gì... Vào cuối cùng, tôi tin cậu chắc chắn sẽ trở thành sự tồn tại mà tôi ao ước."

Kili cười một cách quyến rũ rồi rời đi, để lại thứ nghe như một câu đố cho tôi.

"Cô trông chờ gì từ sự tồn tại của tôi chứ?"

Nhìn cô ta bỏ đi, tôi khẽ thì thầm với bản thân mình.

Nếu cô ta đang lợi dụng chúng tôi để bảo vệ cô ta khỏi sự tấn công của Hraesvelgr thì không còn gì để cô ta ở lại đây thêm nữa. Hay đây là ý định của cô ta, để đến Midgard dù biết là sự tự do của mình sẽ bị lấy đi?

Không thể nào đọc được ý định thật sự của cô ta. Tôi trầm tư trong lúc đợi cô ta biến mất từ chỗ tận cùng của hành lang. Rồi thay vì quay lại phòng mình, tôi đến phòng của Iris ở bên cạnh.

Nếu trận chiến với Hraesvelgr đòi hỏi phải dùng biện pháp cuối cùng thì có chuyện tôi phải kể với Iris trước và không ai khác cả.

"Iris."

Tôi gõ cửa trong khi gọi tên cô ấy nhưng không ai trả lời cả. Không còn lựa chọn nào khác, tôi thử mở cửa nhưng nó đã bị khóa trong rồi. Cô ấy có lẽ đang ngủ say do kiệt sức.

Nhưng nếu tôi tạo quá nhiều tiếng ồn thì những người khác sẽ chú ý.

Tôi nghĩ một lúc rồi cuối cùng lại quay trở về phòng mình.

Không bật đèn lên, tôi đi thẳng đến cửa sổ lớn nơi cuối phòng và bước ra ban công từ đó.

Đứng trên rìa ban công, tôi xác định khoảng cách tới ban công kế bên. Như mong đợi, nó không quá xa. Đúng như chúng tôi đã kiểm tra vào ngày hôm qua, khoảng cách đủ nhỏ để đầu ngón tay chúng tôi có thể chạm vào nhau bằng cách duỗi tay ra.

Sau đó, tôi lùi lại, chạy lấy đà và dậm lên lan can của ban công.

Tôi nhảy sang ban công bên cạnh với không chút khó khăn. Kiểm tra rằng cửa sổ không khóa, tôi bước vào phòng. Kể cả nếu tôi gọi cho cô ấy từ bên ngoài thì có lẽ Iris cũng sẽ vẫn không dậy.

Một bóng đèn mờ đang thắp sáng trong phòng. Iris đang say ngủ trên giường.

Tôi tiếp cận và ngắm khuôn mặt của cô ấy. Cô ấy có vẻ đang có một giấc mơ đẹp. Mặt cô ấy trông đặc biệt thư thái. Được đặt trên bàn trang điểm là chiếc kẹp tóc tôi tặng cô ấy.

"Mmmm... Fufu..."

Tôi cảm thấy tệ khi phải đánh thức cô ấy vì cô ấy thật sự trông như đang tận hưởng giấc ngủ. Nhưng thời gian có hạn, nên tôi giữ vững ý chí và lắc vai Iris.

"Iris, xin hãy dậy đi. Iris—"

"Huah...?"

Iris lim dim mở mắt ra và tạo ra một âm thanh ngáy ngủ.

"Xin lỗi vì ép cậu phải dậy."

Nhìn vào mắt cô ấy, tôi xin lỗi.

"...Mononobe? Eh? S-Sao... Không phải đây là phòng mình sao? Không thể nào, đây có phải là một...c-cuộc viếng thăm về đêm không?"

Iris hoảng hốt nhìn quanh phòng, mặt cô ấy đỏ bừng.

"Wawa, tớ nên làm gì đây? T-Tớ vẫn chưa sẵn sàng—"

Thấy phản ứng của Iris, tôi chỉ còn biết cảm thấy tim mình đập nhanh lên. Nhưng tất nhiên, tôi không phải ở đây vì một cuộc viếng thăm về đêm.

"K-Không, không phải thế. Cậu bình tĩnh lại đi, được chứ?"

"Oh—Phải, tớ đã hứa... Nụ hôn, phải không? C-Cậu thiếu kiên nhẫn đến thế à?"

Iris nói với một ánh nhìn thấu hiểu nhưng điều đó cũng đoán sai rồi. Tuy nhiên, Iris đang nhìn tôi với đôi mắt cún con và đôi gò má ửng đỏ. Bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của cô ấy, tôi không thể trả lời ngay được.

"Xin lỗi vì đã để cậu đợi, Mononobe. Đến đây nào—cậu có thể hôn tớ ngay bây giờ."

Ngồi lên giường, Iris nhắm mắt lại và chu môi lên.

Tôi nuốt một cái và mém tí nữa là đã vô thức đưa mặt lại gần Iris, rồi tôi bỗng định hồn lại.

"K-Không, như tớ đã nói, không phải thế. Tớ đến đây để kể cho cậu vài chuyện quan trọng, Iris."

Tôi nói bằng giọng nghiêm túc. Iris mở mắt với nét mặt ngạc nhiên.

"Vài chuyện quan trọng?"

"Yeah, thật ra—"

Tôi nói về cô ấy về chuyện dấu ấn rồng của Firill đổi màu và Motsuki đang vắt não để nghĩ ra một kế hoạch như thế nào. Mặc Iris, đang đỏ, ngay lập tức tái đi.

"Không thể nào... Firill-chan—"

"Hraesvelgr chắc chắn sẽ đến khi dấu ấn rồng hoàn tất đổi màu. Mitsuki hẳn là đang rất cố gắng, nhưng tớ nghĩ nó rất khó để nghĩ ra kế hoạch đối phó trước khi hết thời gian."

"V-Vậy chúng ta phải làm sao đây? Liệu nó sẽ diễn ra như với tớ lần trước sao? Tớ không muốn thấy cậu và Mitsuki-chan cãi nhau lần nữa đâu."

"Đừng lo, tớ nói với em ấy là tớ vẫn còn một giải pháp. Miễn là còn cách khác thì Mitsuki sẽ không chọn lựa chọn tệ nhất đâu."

Đáp lại câu trả lời của tôi, Iris thể hiện sự lo lắng trên khuôn mặt.

"Mononobe... Cậu định sẽ làm gì?"

Iris hỏi tôi với giọng run rẩy. Rất có thể cô ấy đã lờ mờ đoán được rồi.

Bởi vì không còn lựa chọn nào khác trong trường hợp này.

"Tớ sẽ mượn sức mạnh của Yggdrasil một lần nữa."

"K-Không! Nếu cậu làm thế, Mononobe, cậu sẽ lại—"

Iris nắm tay tôi trong sự hoảng loạn tột độ.

"Tớ biết, nhưng đó là thứ duy nhất còn lại mà tớ có thể làm. Tớ không muốn bỏ mặc Firill."

"T-Tớ cũng cảm thấy như vậy... Nhưng kể cả nếu cậu đi xa như thế thì cũng không gì đảm bảo là cậu sẽ hạ được Hraesvelgr."

Tuy nhiên, tôi lắc đầu. Nhưng lời của Yggdrasil, từ lúc mà chúng tôi giao kèo, lóe lên trong đầu tôi.

'Đề nghị là, sức mạnh. Yêu cầu là, sự hủy diệt.'

Và khi tôi hỏi sự hủy diệt của cái gì, câu trả lời của Hraesvelgr là:

—Toàn bộ loài rồng, ngoại trừ ta ra.

"Yggdrasil đã yêu cầu tớ hủy diệt toàn bộ những con rồng khác. Vậy nên rất có thể là dữ liệu nó định đưa vào não tớ có chứa một vũ khí hiệu quả đối với Hraesvelgr."

Kiến thức của sức mạnh mà Yggdrasil chuyển cho tôi—dữ liệu về các vũ khí từ nền tiền văn minh—có dung lượng quá lớn. Tôi đã tạm dừng việc truyền tải giữa chừng. Sự vật chất hóa của vũ khí diệt rồng Marduk cũng trong tình trạng đáng thương với các trang bị không hoàn thiện. Do đó, nếu tôi tải xuống lại để bổ sung cho dữ liệu của Marduk thì có lẽ tôi sẽ có thể tìm ra một sự đột phá.

"Nhưng, nhưng..."

Đôi mắt của Iris đầy ngấn nước mắt.

"H-Hey—"

Thấy cô ấy khóc như mưa, tôi chỉ còn biết bối rối.

"Cậu rõ ràng là đang đau khổ do quên đi những kí ức chung với Mitsuki-chan, nhưng giờ... Cậu không thể quên thêm nữa. Mononobe, điều cậu rõ ràng cần phải làm là nhớ lại... không phải quên thêm..."

Cô ấy đang khóc hoàn toàn vì lợi ích của tôi.

Sự thật rằng tôi có thể sẽ làm tan vỡ trái tim cô ấy nếu tôi mất đi kí ức của mình chỉ là hạng hai đối với cô ấy—

"...!"

Không chịu được việc nhìn khuôn mặt đang khóc của Iris thêm nữa, tôi ôm chặt cô ấy. Ngửi mùi hương ngọt ngào của Iris, nhịp tim tôi tăng nhanh. Qua bộ pajama mỏng, tôi có thể cảm thấy hơi ấm của cô ấy. Cảm xúc mạnh mẽ của tình yêu dâng trào trong tim tôi.

"Mononobe...?"

"—Tớ xin lỗi."

Tôi vuốt tóc cô ấy và xin lỗi.

Vì đã kể cho cô ấy về kí ức của tôi, làm tăng thêm gánh nặng cho cô ấy; vì đã làm cô ấy cảm thấy có lỗi với Mitsuki; vì đã không thể trực tiếp đáp lại cảm xúc của cô ấy; vì đã không thể dừng lại, mặc cho cô ấy lo lắng cho tôi nhiều đến thế—

Tôi giao phó toàn bộ cảm giác tội lỗi của mình vào lời nói này.

"Mononobe, cậu đã quyết định rồi, phải không?"

Iris hỏi trong khi vẫn đang khóc.

"Yeah."

"Cậu sẽ... quên rất nhiều thứ, và sẽ không còn là cùng một Mononobe nữa, phải không?"

"Có lẽ—Nó sẽ như thế."

Tôi không có cách nào để đoán được là tôi sẽ mất đi điều gì lần này. Có lẽ như trước đây, có thể tôi thậm chí còn không chú ý thấy tôi đã quên đi điều gì.

Tuy nhiên—Tôi sẽ không còn là tôi ở hiện tại nữa, điều đó là chắc chắn.

"Vậy thì... Hãy kể cho tớ."

Iris giữ chặt áo tôi và chỉ xoay xở vừa đủ để ép giọng khàn khàn của mình ra.

"Huh?"

Tôi cảm thấy áo mình dần bị ướt vì nước mắt.

"Hãy kể cho tớ những kí ức quí giá mà cậu không muốn quên, Mononobe. Vậy thì nó vẫn sẽ ổn nếu cậu có quên đi, bởi vì tớ sẽ ghi nhớ chúng một cách cẩn thận!"

Iris nhìn lên với nước mắt trào ra, khóc thành tiếng trong khi đôi vai cô ấy rung lên. Ánh mắt mạnh mẽ của cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, biểu lộ quyết tâm của cô ấy.

"Cậu sẽ ghi nhớ chúng sao, Iris?"

Tôi cảm thấy tim mình đập mạnh. Cảm xúc kìm nén bấy lâu ở nơi sâu thẳm tim tôi dao động.

"Phải, tớ... tuyệt đối sẽ không quên Mononobe hiện tại đâu."

Những lời của Iris làm tôi xúc động mạnh.

"Tớ cũng sẽ không quên những gì cậu không muốn quên đâu."

Tôi cảm thấy cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong tim mình. Những lời của cô ấy khiến tôi vừa hạnh phúc vừa mâu thuẫn cực kì. Tim tôi đấu tranh không ngừng.

"Bởi vì—Đó là những kí ức của người mà tớ yêu!"

Tim tôi cảm thấy như nó sắp dừng lại vậy. Ngực tôi đau dữ dội. Cảm xúc của tình yêu đang dâng trào. Tôi ôm Iris thậm chí còn chặt hơn nữa.

".....Cảm ơn cậu, Iris."

Ngoài từ đó ra, tôi không thể tìm được bất kì từ nào khác để đáp lại.

"Yeah—Vậy, cậu có thể kể cho tớ không?"

Iris vuốt lưng tôi nhẹ nhàng và hỏi tôi.

"Được rồi."

Rồi nhiều nhất mà thời gian cho phép, tôi kể lại chi tiết những kí ức của mình cho Iris.

Ngồi bên cô ấy trên cạnh giường, tôi diễn đạt lại cho cô ấy những kí ức quí giá mà tôi không muốn quên.

Không cần nhắc lại cụ thể những gì đã xảy ra sau khi đến Midgard. Còn về những ngày ở NIFL, không có kí ức nào mà tôi muốn giữ lại cả. Do đó, những gì tôi kể cho cô ấy là những thứ cần hiết từ ba năm trước trở đi.

Nhưng trong khoảng thời gian đó, những gì tôi nhớ chắc chắn đều là những thứ liên quan đến Mitsuki. Không, chính xác hơn, chúng là những kí ức với Mitsuki sau khi chúng tôi trở thành gia đình.

Ví dụ, những game mà chúng tôi cùng chơi, những nơi mà chúng tôi thường đến chơi, những lí do nhỏ nhặt dẫn đến các cuộc cãi nhau—Tôi kể lại chi tiết toàn bộ những kí ức tầm thương nhưng vô giá mà tôi có thể nhớ được này.

Đến cả tôi cũng ngạc nhiên là mình vẫn có thể nhớ những chuyện như thế.

Có một lễ hội mùa hè mà chúng tôi đi cùng nhau mỗi năm. Một năm, chúng tôi thắng được một con mèo với bộ lông mềm như bông từ trò bắn trúng mục tiêu. Năm khác, chúng tôi vớt được rất nhiều cá vàng và phải mua một hồ cá.

Khoe quà nằm cạnh gối của chúng tôi trong ngày Giáng sinh. Gom tiền lì xì từ bố mẹ của chúng tôi lại và nghiên túc thảo luận xem nên mua game gì. Đôi khi, chúng tôi cãi nhau.

Tôi vẫn nhớ những chuyện này. Tôi vẫn còn nhiều—kí ức mà tôi chưa mất đến thế.

Tôi càng nói tôi càng hạnh phúc. Kí ức cứ trào ra.

Bị ba mẹ mắng, tôi cùng Mitsuki bỏ nhà đi. Muốn ngắm mưa sao băng, tôi lẻn ra ngoài lúc giữa đêm và ép Mitsuki theo cùng.

Có nhiều hơn hẳn những điều tôi có thể nói.

Iris chỉ lần lượt gật đầu rồi im lặng lắng nghe.

Nhưng so với những kí ức đã chồng chất quá lâu thì thời gian còn lại quá ít.

Trước khi tôi có thể kết thúc, thời gian của chúng tôi đã hết.

"—Iris-san, xin hãy dậy đi."

Có tiếng gõ cửa. Giọng của Mitsuki đến từ bên kia.

Rất có thể là sự đổi màu trên dấu ấn rồng của Firill đã gần hoàn tất rồi. Mitsuki sẽ báo với mọi người tình hình.

"Vậy thì tớ sẽ quay về lại phòng mình qua ban công đây."

Mặc dù tôi có nhiều kí ức để kể hơn nữa nhưng tôi vẫn đứng dậy khỏi giường.

"...Được rồi, tớ đã nhớ hết tất cả rồi. Mononobe, đừng lo."

Iris cười nhẹ nhàng và gật đầu.

"Tuyệt, điều đó giúp tớ an tâm rất nhiều đấy. Cảm ơn cậu."

Sau khi cảm ơn cô ấy, tôi bước ra ban công.

Nhưng ngay trước khi tôi mở cửa sổ, Iris nắm lấy tay phải tôi từ đằng sau.

"Đợi đã—Thêm một điều cuối nữa."

"Huh?"

Tôi quay đầu lại, chỉ để thấy một cảm giác mềm mại đè lên môi mình. Mặt của Iris ngay trước mắt tôi.

Thứ tiếp xúc là—đôi môi của Iris.

Mặc dù mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ nhưng cảm xúc trào dâng trong tim tôi không phải là kết quả của sự ngạc nhiên hay bối rối. Thay vào đó, chúng là tình yêu mãnh liệt với cảm giác ấm áp và sự thanh bình.

Sau một nụ hôn kéo dài hơn cả lần trước, Iris đỏ mặt và cười một cách buồn bã.

"...Tớ sẽ rất hạnh phúc nếu cậu có thể nhớ nụ hôn này, Mononobe."

Chỉ khi đó Iris mới nói lên mong ước của mình.

Đó chỉ là một yêu cầu ích kỉ nhỏ nhoi.

"Tớ hứa với cậu—Không quan trọng chuyện gì xảy ra, nụ hôn này là thứ mà tớ tuyệt đối sẽ không quên.

Và như thế, tôi hứa vì lợi ích của cô gái mà tôi yêu.

Tôi khắc sâu lời hứa của mình vào tim.

Phần 5Edit

Sau khi Shinomiya-sensei quay trở về cung điện, Mitsuki triệu tập tất cả chúng tôi, kể cả Kili, tập trung trong phòng của Shinomiya-sensei. Với giọng cứng nhắc, em ấy báo cáo lại tình hình hiện tại.

Dấu ấn rồng của Firill đã hóa vàng 80%. Dựa theo tốc độ trước giờ thì còn khoảng hai tiếng nữa cho tới lúc đổi màu hoàn tất.

Sau đó, Mitsuki xin lỗi chúng tôi vì đã thất bại trong việc lập ra một kế hoạch tác chiến.

"—Lời xin lỗi thấp kém của tớ. Mặc dù tớ đã thử liên lạc với người đề ra thuyết 'cơn gió ête', nhưng cố gắng của tớ là vô ích rồi."

Nói thế, Mitsuki liếc về hướng của Ren.

Nhắc mới nhớ, người đã đề ra giả thuyết đó là một người tên "Miyazawa Kenya". Miyazawa giống như tên họ của Ren. Liệu người này có quan hệ với em ấy không?

Nhưng Mitsuki tiếp tục giải thích mà hoàn toàn không mang chuyện này ra. Dựa vào biểu hiện của Mitsuki, tôi có thể nói là em ấy lo cho Ren. Đây rõ ràng là một vấn đề không thể tùy tiện nhắc đến, nên tôi cẩn thận tránh nói những thứ không cần thiết.

"Ở tình trạng hiện tại, tớ không thể đưa ra một kế hoạch đối phó với Hraesvelgr hiệu quả, tuy nhiên..."

Mitsuki nhìn tôi như thể đang tìm kiếm sự giúp đỡ.

Anh biết rồi—Tôi gật đầu đáp lại em ấy rồi bước lên trước mặt mọi người.

"Tớ vẫn còn con át chủ bài chưa dùng, nên tớ muốn mọi người không bỏ cuộc. Cơ hội cứu Firill vẫn chưa phải là con số không."

"Lá át chủ bài? Chính xác thì nó là gì?"

Lisa hỏi câu hỏi dĩ nhiên nhất, nhưng tôi không thể trả lời cô ấy.

Tôi vẫn chưa kết nối với Yggdrasil. Do dữ liệu tải xuống sẽ tạo gánh nặng lên tâm trí tôi nhiều đến mức mà các kí ức và cảm xúc đều sẽ bị ghi đè, kể cả nếu tôi có thể duy trì ý thức vừa đủ sau khi kết nối thì tôi có lẽ vẫn sẽ ngất đi sau đó. Do vậy, mặc cho rủi ro không biết trước được nội dung dữ liệu, lựa chọn duy nhất của tôi vẫn là thực hiện tải xuống trước trận chiến.

"Xin lỗi, vào thời điểm này—Tớ không thể nói."

"Cái gì... Cậu đang đùa ở đây đấy à?"

"Tớ nghiêm túc. Tớ không đùa, nên xin hãy tin tớ. Tớ chắc chắn sẽ tìm ra sự đột phá—Cũng như lần mà tớ cứu Iris."

Nghe tôi nói, Lisa há hốc miệng.

"Xin mọi người đấy..."

Tôi cúi đầu và cầu xin cả nhóm. Trong một lúc, căn phòng chìm vào im lặng.

Có lẽ nó có thể tăng độ đáng tin lên một chút bằng cách nhắc đến mối liên hệ với Yggdrasil, nhưng tôi không thể nhắc đến nó trước mặt Mitsuki.

Còn có sự thật là Shinomiya-sensei đang có mặt nữa. Nếu nó bị phơi bày rằng tôi lập thỏa thuận với một con rồng thì tôi không thể nào đoán được Shinomiya-sensei sẽ quyết định như thế nào với tư cách là chỉ huy của Midgard nữa. Trong trường hợp tệ nhất, tôi có thể sẽ bị bắt giữ.

Để chiến đấu với Hraesvelgr, tôi không thể khiến cho hành động của mình bị hạn chế được. Do đó, điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là xin mọi người tin mình.

Cuối cùng, ai đó thở dài.

"...Haiz, không trách được. Khi mà cậu đã nhắc đến chuyện đó rồi thì tớ cũng không thể bắt bẻ được. Nếu không nhờ sức mạnh của cậu thì chúng ta đã thất bại trong việc hạ gục Leviathan rồi. Dù sao đi nữa thì đó cũng là sự thật. Kể cả khi không có bằng chứng, tớ vẫn sẽ tin cậu do thành quả trong quá khứ của cậu."

Tôi nhìn lên và thấy Lisa thể hiện một nét mặt bất lực.

Không ai phản đối cả.

"Vậy thì—Trận chiến với Hraesvelgr lần hai sẽ tiến hành, với Nii-san làm trung tâm. Nii-san, xin hãy ra chỉ thị về chi tiết kế hoạch của anh."

So với Iris, người biết toàn bộ câu chuyện, Mitsuki đang mang một nét mặt lo lắng không lí giải được. Tuy nhiên, em ấy vẫn nói với tư cách là Đội trưởng Đội Khống chế Rồng.

Có lẽ Mitsuki đã cảm thấy một dự cảm nào đó rồi.

Mặc dù tôi đã luôn cảnh báo chính mình là không để cho em ấy chú ý nhưng mỗi lần tôi chiến đấu với cái giá là kí ức thì chắc chắn là có gì đó đã thay đổi.

"Trước hết, tớ muốn trận đấu diễn ra ở nơi mà chúng ta có thể làm giảm thiểu thiệt hại đến xung quanh. Có nơi nào phù hợp không?"

"...Tớ tin là khu vực gần thác nước sẽ là phù hợp nhất. Không có nhà dân nào ở đó. Do bình minh vẫn chưa đến nên sẽ không có ai ở đó cả."

Firill giơ tay mình lên một cách yếu ớt và đưa ra ý kiến. Không như lúc cô ấy lần đầu phát hiện ra sự đổi màu ở dấu ấn rồng của mình, cô ấy ngoài mặt trông khá là bình tĩnh.

Mitsuki gật đầu đồng tình.

"Vậy thì khu vực thác nước sẽ được chọn làm nơi cản trở. Shinomiya-sensei, liệu em có thể phiền cô với các thủ tục để cách li khu vực chiến đấu không?"

"Đã hiểu, để đó cho cô."

Shinomiya-sensei gật đầu và chấp nhận lời yêu cầu của Mitsuki, rồi ngay lập tức bắt đầu thực hiện các cuộc gọi.

Xem cảnh này, tôi nói với mọi người một thứ khác mà họ phải coi chừng.

"Đồng thời, động thái của NIFL cũng đáng bận tâm. Nếu họ động vào Firilll trong trận chiến thì tất cả sẽ thất bại. Do vẫn còn thời gian trước khi dấu ấn rồng đổi màu hoàn toàn, tớ muốn giải quyết với họ ngay bây giờ."

"Em không nghĩ là chúng ta cần lo về việc đó. Ngoại trừ chúng ta và Kili-san thì không ai biết về tình trạng của Firill-san cả. Xét đến khả năng nghe lén, kể cả Shinomiya-sensei cũng đã được báo vừa nãy ngay tại đây."

Mitsuki nghĩ tôi lo quá mức nhưng tôi lắc đầu.

"Không... Sleipnir hiện đang được lệnh giám sát Kili. Khi Firill cho anh thấy dấu ấn rồng của cô ấy đã bắt đầu đổi màu, Kili, người đang bị theo dõi, cũng đang có mặt. Kể cả khi bọn anh đang ở giữa cung điện đi nữa thì nó vẫn là ngoài trời. Rất có thể NIFL đã thấy bọn anh."

Nghe những gì tôi nói, Kili cũng đáp lại "Yeah, bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ có thể xem thường được."

"Vậy nên làm gì đây?"

Mitsuki hỏi tôi với khuôn mặt căng thẳng.

"Trước khi chúng ta bắt đầu chiến dịch, anh sẽ loại bỏ mối đe dọa từ NIFL."

Tôi trả lời gãy gọn rồi quay sang đối diện Firill.

"Chính vì thế, Firill, cậu sẽ hẹn hò với mình ngay bây giờ chứ?"

"Huh...?"

Cô ấy hóa đá vì lời mời đột ngột này.

Nghĩ kĩ hơn, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi rủ một cô gái đi hẹn hò.

Truyện Chữ Hay