Ứng Công Án

chương 2: bình tặc ký p1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit : Hiên Vũ

.:.

Tuyên Tường năm thứ bảy, sau Tiết Đoan Ngọ.

“Tướng gia! Tướng gia!” Hứa Đình Hoan xuyên qua hành lang chín khúc mười tám ngã rẽ, cuối cùng cũng thấy được thân ảnh cao gầy đẹp như lăng phong ngọc thụ của Ứng Thiên Dật ở trong đình. Thế nhưng, khuôn mặt thanh tú xuất trần kia lúc này lại hàm chứa mấy phần ưu sầu, chân mày thanh tú nhăn lại, khiến cho người khác không đành lòng mà muốn đưa tay vuốt phẳng.

“Tướng…” Nhìn rõ ràng là thừa tướng đại nhân không vui, lại nhìn đến tấm thiệp trong tay mà hoàng thượng vừa đưa yêu cầu giao cho Ứng Thiên Dật, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Hứa Đình Hoan không chút lưỡng lự cầm thiệp của Hoàng thượng đến bên Vong Ưu hồ, ném xuống!

Dù sao cũng chắc chắn lại viết toàn chuyện lông gà vỏ tỏi, nếu vì nó mà làm thừa tướng đại nhân nổi nóng, vậy Hứa Đình Hoan hắn khỏi cần đợi ngày mai thượng triều lên gặp vị hoàng đế luôn tự cho mình là xinh đẹp kia nữa! Đảm bảo là không còn thấy được mặt trời ngày mai luôn.

“Đáng giận…” Ứng Thiên Dật đột nhiên thở dài một cái, vo bản báo cáo nắm trong tay thành một cục, tiện tay ném vào Vong Ưu hồ, đi làm bạn với tấm thiệp của Hoàng đế…

“Tướng gia…” Hứa Đình Hoan có chút chột dạ mà nhích nhích vài bước, khéo léo che khuất đường nhìn của thừa tướng đại nhân tới bên hồ, nhưng dường như ông trời muốn làm khổ hắn, hạnh mâu của Ứng Thiên Dật từ từ mở ra.

hạnh mâu: con ngươi hình quả hạnh.

“Đình Hoan, ta ném một nắm giấy, tại sao trong hồ lại nổi lên hai tờ?” Ứng Thiên Dật cau mày, trong thoáng chốc hắn hoài nghi thị lực của bản thân có vấn đề. Hứa Đình Hoan lòng thầm mắng một câu, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lại lộ ra nụ cười nhìn trăm lần không ngán.

“Tướng gia, có lẽ ngài dùng sức mạnh quá, nên giấy bị rách thành hai nửa đó mà.”

Nguyên văn: “bách khán bất yếm đích vi tiếu” ta cũng chả hiểu nó là nụ cười ntn, chắc giống nụ cười tỏa nắng của mấy anh đẹp zai ^ – ^.

“Phải không? Nhưng mà giấy ta ném là giấy trắng, sao nổi lên lại thành màu vàng?” Ứng Thiên Dật liếc Hứa Đình Hoan một cái, lạnh lùng nói: “Hơn nữa còn là loại ngự dụng của hoàng thượng.”

“Ực…” Hứa Đình Hoan lau mồ hôi lạnh, nói quanh co muốn tìm lý do, nhưng Ứng Thiên Dật đã khòm người về trước một bước, vớt mảnh giấy vàng kia ra khỏi hồ, mặc dù chữ viết đã bị mờ lần, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.

Hứa Đình Hoan thấy thế, vừa định nhấc chân chuồn đi, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng rống giận của Ứng Thiên Dật: “Hứa Đình Hoan! Ngươi chán sống rồi! Thánh chỉ ngươi cũng dám tự ý hủy?!!”

“Tướng gia… Ta……” Hứa Đình Hoan ai oán nhìn, rõ ràng thừa tướng đại nhân sau khi xem những gì viết trên giấy cũng tức giận ném vào trong hồ mà, cùng phạm một chuyện như nhau, không hiểu vì sao Ứng Thiên Dật vẫn còn lập trường mà dùng lời ngay lẽ thẳng giáo huấn mình? >”

Truyện Chữ Hay