UNDEAD

shinobu tương lai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sống lâu đến thế làm ta chẳng còn hy vọng gì về tương lai nữa. Có lẽ trong cuộc đời của ta, sẽ không còn điều tuyệt vời nào xảy đến nữa.”

Shinobu Oshino, tức Kiss-Shot Acerola-Orion Heart-Under-Blade, kẻ từng là một ma cà rồng thiết huyết, nhiệt huyết, và lãnh huyết đang nằm sấp trên sofa nói chuyện với tôi.

Nhưng đáng lẽ ra cô phải vượt qua rồi chứ.

Mấy cái thứ lo lắng mơ hồ đấy.

“Ngay từ đầu thì đó còn chẳng phải cuộc sống. 600 của cô không phải cuộc sống của một con người, mà là cái chết của một quái dị.”

“600 năm là cái chết của ai cơ?”

Mà, cứ coi như ta đã bị giết đi, bởi chủ nhân của ta.

Cựu Heart-Under-Blade nói.

Nói cách khác, nhờ cái chết của quái dị này, mà anh ta mới được sống.

“Ngươi cần thường xuyên tư vấn cho ta đấy, dù sao thì, những cảm xúc tiêu cực sẽ luôn biết cách tìm quay lại mà.”

“Cảm giác giống như tôi đang nghe chuyện người già lảm nhảm hơn. Mấy câu chuyện được kể lại bên hiên nhà hơn là trong phòng để tư vấn thế này. Dù sao, sống đến 600 năm, cô hẳn đã trải qua mọi thứ rồi.”

Tuy nhiên, chẳng phải sự phát triển của công nghệ luôn làm chúng ta ngạc nhiên sao? Bóng đèn, TV, điện thoại di động – cho đến tàu vũ trụ.

Và cả vũ khí nữa nhỉ.

Những sự đột phá phi thường, biến toàn bộ lịch sử trở thành quá khứ một cách thường xuyên – kể cả trong một trăm năm mà tôi sống (chết).

Một tương lai sáng lạng.

Một cơn bão phát triển với tốc độ chóng mặt.

“Nhớ lại xem, cựu Heart-Under-Blade. Dù làm như biết mọi thứ, nhưng khi giấy được phát minh cô cũng đã rất ngạc nhiên phải chứ?”

“Ta đâu có sống lâu đến mức ấy. Tuy nhiên, so với ta thì ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, nhưng ngươi nói cũng phải, xác sống ạ.”

“Được cô công nhận như thế, ra là vậy, quả là cô đã già rồi mà.”

“Im đi. Mà búp bê xác sống này, đối với ta, những sự đột phá thường xuyên cũng đã trở nên quen thuộc rồi. Nên bây giờ dù có phát minh vĩ đại nào làm xoay chuyển thế giới đi chăng nữa, thì ta cũng chỉ coi như là ‘à, lại chuyện đó nữa sao’ thôi.”

“Dù cô đâu phải người tạo ra những thứ đó.”

Vĩnh hằng không có nghĩa là bất biến.

Trái lại, không cảm nhận được sự thay đổi, cũng có nghĩa là không cảm thấy được tương lai. Dù cho có xuất hiện thứ gì mới đến đâu, thì đối với những người đang sống, nó chỉ là sự tiếp nối lịch sử. Trên thực tế, chẳng có gì là mới cả -- chỉ là việc người ta xem trọng nó đến mức nào thôi.

Lấp lánh. Hay sáng chói.

“Tương tự như thế, không phải tương lai không có gì thay đổi, mà là chính cô. Nếu không cố gắng hoàn thiện bản thân, thì sẽ chẳng có điều kỳ diệu lấp lánh nào cả.”

“Đúng thế!”

Dù cô có đồng tình cũng chẳng khiến tôi thoải mái hơn đâu.

Tôi đâu có ý định khiến cô đồng cảm hay gì.

Mà, trông cũng đáng yêu đấy.

“Sống lâu cũng giúp học được cách tránh xảy ra những mâu thuẫn (摩擦) không đáng có. Có lẽ ta đã quên mất rồi.”

“Cô của ngày xưa giống như một chiếc giũa ấy. Nhân tiện “ma sát”( 摩擦) và “đánh bóng” (研磨)khác nhau đấy.”

“Nhưng chúng có thể viết giống nhau mà. Khác với ngươi, ta đã sống rất lâu nên biết điều đó."

"Tránh mâu thuẫn xem nào.”

“Có thể ngươi nghĩ rằng mình đã thay đổi, nhưng thật ra ngươi cũng chỉ đang lặp đi lặp lại một điều thôi.”

“Nói cô giống lạc hậu hơn là thoái hóa đấy. Sống đến 600 năm, cô đã quen với những sự kích thích, dần trở nên vô cảm. Có những loài thực vật còn sống lâu hơn cô cơ, như một cây thông ngàn tuổi chẳng hạn.”

Nói đến cây mới nhớ, chủ nhân của cựu Heart-Under-Blade từng nói mình muốn trở thành một cái cây. Đó là điều một thiếu niên ngày nào cũng gặp hàng tá những điều bất ngờ đã nói – khi phải đối mặt với những sự thay đổi không ngừng.

Dường như anh ấy cũng hiểu mình đang nói gì, và nhận ra rằng mình không thể chịu quá nhiều sự kích thích như vậy.

“Có lẽ là cô chỉ đang sợ hãi, tự nhốt mình bên trong vỏ bọc. Nếu muốn, cô hoàn toàn có thể thay đổi tương lai của mình, dù có trở nên tệ hơn đi chăng nữa.”

“Thay đổi mà tệ hơn thì có ích gì?”

“Dù có tệ hơn cũng không sao cả.”

Hửm?

Chẳng

phải kết luận y hệt lần trước à?

Dù đang nói về một chủ đề hoàn toàn khác.

“Dù đã được thờ phụng như một vị Thần, đã từng sống ở Nam Cực, nhưng hẳn vẫn có rất nhiều điều cô chưa làm chứ? Cô đã đọc hết tất cả sách trên thế giới này chưa?”

“Sách nào cũng là sách thôi, chẳng có gì khác nhau cả.”

“Đừng ngốc thế chứ.”

Quả thật, số lượng càng lớn thì giá trị sẽ càng giảm. Trộn ngọc vào đá cũng sẽ khiến chúng ngang hàng.

Vấn đề là, có rất nhiều kiểu khác nhau.

“Thế nhưng, điều này sẽ ngược với những gì đã nói về những thứ mới. Nếu mọi thứ chúng ta nghe, nhìn, cảm nhận đều

như nhau, đó có phải là do chúng ta chưa hiểu được hết? Chẳng phải đối với những chuyên gia, phân biệt hàng trăm con cá vàng cũng có thể được sao?”

Đối với người trẻ, những loại nghệ thuật biểu diễn truyền thống đều như nhau, còn đối với người gia, các loại văn hóa đại chúng đều là một.

“Khi gặp lại một người bạn cũ, nếu nói ‘cậu chẳng thay đổi chút nào’ thì không phải họ không thay đổi, mà là sự thay đổi đó không được biết đến. À mà, cô thì làm gì có bạn đâu nhỉ.”

“Im đi. Ta có bạn đấy nhé.”

“Ồ, thật sao, thú vị ha.”

“Đúng rồi đấy.”

“Quả thật là bất ngờ. Tôi còn từng suýt bị cô giết cơ mà.”

Tôi chưa từng nghĩ rằng lại có ngày mình phải ngồi tư vấn cho những lo lắng vô nghĩa của vị vua quái dị đang nằm sofa như thế này.

Như đã nói, dù tôi chỉ sống bằng 1/6 cựu Heart-Under-Blade, nhưng cũng gọi là khá lâu rồi – nên tôi biết tương lai không có gì là chắc chắn.

Tuy nhiên, với tư cách là một chuyên gia về quái dị bất tử, có thể nói đây là biến thể của sự ôn hòa mà các sinh vật bất tử có.

Cũng chỉ là một cách nói thôi.

Một cách diễn giải thuận tiện.

“Có lẽ theo cách giải thích như thế thì tương lai sẽ nhàm chán hơn quá khứ đấy.”

“Hửm? Ý ngươi là sao? Như một viên ngọc được đánh bóng hết mức à?”

“Nếu nói về sách, thì các loại sách ngày xưa viết khá lộn xộn. Nếu hỏi Sengoku Nadeko thì cô ấy sẽ bảo như vậy thật tuyệt, nhưng thật sự nó chẳng có mở đầu, phát triển, bước ngoặt hay kết thúc, nói chung là không có bố cục, thậm chí còn không phân chia thể loại. So với ngày xưa thì sách hiện nay có cấu trúc rõ ràng hơn.”

“Sengoku Nadeko là ai?”

“Hả…?”

“Không phải Nadeshiko hả?”

“Phản ứng mới này. Vừa mới lại vừa quen.”

“Khi các cấu trúc được thành hình, thì tương lai cũng trở thành cố định phải không?”

“Giống cấu trúc 5-7-5-7-7 của thơ Haiku vậy. Ngày xưa, các cuộc chiến tranh thường rất hỗn loạn, với vũ khí trong tay, những tiếng gầm rú và giao tranh loạn lạc. Nhưng ngày nay có thể thoải mái sử dụng máy bay không người lái và tấn công một cách an toàn.”

“Nhưng nhìn chung vẫn hỗn loạn mà. Đó là điều ta đang

muốn nói đến đây. Dù có tinh vi đến đâu đi nữa, thì về bản chất vẫn không thay đổi.”

“Giống như một nhầm tưởng phức tạp bỗng hóa nhẹ nhàng khi tưởng mình trở thành ma cà rồng nhưng hóa ra chỉ bị mắc bệnh dại thôi vậy. Khi đã biết về một thế giới đầy rẫy những điều chưa hiểu, thì thế giới ngày nay tuân theo luật lệ trở nên thật nhàm chán.”

“Đừng có tự phán đoán một cách ích kỷ rồi tỏ vẻ nữa. Nếu ngươi nói đến những luật lệ như thế, thì thứ cần thay đổi không phải quá khứ hay tương lai, mà là chính ta.”

“Nếu cô nói thế thì tôi ngoài vùng an toàn rồi. Dù sao tôi cũng chỉ là một con búp bê xác sống thôi.”

Rốt cuộc, bản chất sự biến đổi của quái dị, rồi cũng trở thành tàn tích của quá khứ, không hơn không kém.

Mà không, có lẽ điều đó đã xảy ra rồi.

Ít nhất thì, trong những bức tranh về tương lai do bọn trẻ vẽ ra, không có chỗ dành cho quái dị.

“Kể cả quyến thuộc của cô, so với người đầu tiên được tạo ra cách đây 400 năm, cũng ngoan ngoãn hơn nhiều. Nếu chỉ biết đến người thứ hai này thì có thể sẽ nghĩ anh ta là một kẻ điên, nhưng so với kẻ đầu tiên thì chẳng thấm vào đâu.”

“Là vậy sao. Nghe ngươi nói làm ta nhận ra không phải cái gì trong quá khứ cũng tốt.”

Có lẽ cuộc sống yên bình không chút kích thích như hiện tại, lại là thứ kích thích nhất với ta bây giờ - vua quái dị huyền thoại nói, như một cái cây già cỗi không thể mọc thêm cành.

Vậy nên, không còn sự sống, không còn tồn tại.

Chỉ còn cái chết và sự hủy diệt.

“Mà, sở dĩ sách cũ loạn như thế, là do hồi đó rất khó để chỉnh sửa và viết lại. Giấy hồi đó rất quý giá mà.”

“Kaka! Nếu thế thì ta sẽ sống tiếp để chờ được thứ có thể viết lại cuộc đời.”

Ngày ấy có lẽ không xa lắm đâu.

Hay có khi, đến cả cuộc trò chuyện này, cũng đã là quá khứ đang được ghi chép lại cẩn thận bởi tương lai rồi.

Truyện Chữ Hay