Cuộc sống tương lai của cô gái Cung thủ.
Đã một năm kể từ khi tôi rời khỏi nhà và trở thành một nhà mạo hiểm.
Đã đến lúc tôi chấp nhận bài kiểm tra thăng chức của bang hội và đối mặt với mê cung.
Ở nơi đó, tôi đã mất hai người bạn thuở nhỏ của mình, những người đã đi cùng tôi.
Tôi hầu như không thể sống sót, nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại được một undead cứu sống.
Tôi chạy về quán trọ trong thị trấn, và tự nhốt mình trong phòng khóc suốt ba ngày ba đêm mà không ngủ cùng ăn uống.
Khi tôi trở về, và cũng nhận thức được rằng cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi là ở lại.
Tôi đã khóc, khóc và khóc nhất nhiều.
Tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Mơ một giấc mộng.
Về hai người bạn đã chết, và về tên undead đó.
Tôi đã mơ về tên undead đó đã để tôi trốn thoát trong khi anh ta ở lại ngăn chặn để con quái vật đã tấn công tôi trước đó.
“Tôi...... Tôi sẽ không chạy! Tôi sẽ chiến đấu và trả thù cho những người bạn của tôi!!”
“Đừng nói những điều ngu ngốc như vậy! Làm thế nào mà cô có thể chiến đấu khi không có vũ khí chứ!?”
“Hãy để tôi đi! Tôi!!”
"Cô cứ thế liều lĩnh vứt bỏ mạng sống của mình rồi đến nơi bạn của cô đang sống sao!? Đừng lãng phí mạng sống của mình trước mặt người chết!!”
Tôi cứ khăng khăng đòi chiến đấu nhưng lại bị mắng nhiếc bởi tên undead đó, và sau đó.
Tôi đã được bảo là phải sống.
“Sống! Hãy sống thay cho những người bạn của cô đi! Sống thay cho một người chết như tôi nữa! Sống thay cho tất cả những người đã chết cho đến nay! Mọi người nên sống đến hết cuộc đời của mình cho đến khi không ai có thể tiếp tục được nữa!!”
Mọi người nên sống đến hết cuộc đời của mình cho đến khi không ai có thể tiếp tục được nữa sao.
Những lời nói này bằng cách nào đó đã chạm được đến trái tim tôi và tôi cứ thế trốn thoát khỏi mê cung đúng như anh ta đã nói với tôi.
Tôi đã trốn thoát, đã khóc cùng ngủ rất nhiều.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi lại thương xót cho hai người bạn của mình.
Còn không có xác. Rất có thể, họ đã bị con quái vật đó trong mê cung ăn ngấu nghiến chỉ còn lại xương.
Trong khi nghĩ như vậy, tôi lại trở nên lo lắng về tên undead đó.
Rốt cuộc thì anh ta cũng bị con quái vật đó ăn thịt à......?
Sẽ rất khó để tự mình kiểm tra『Mê cung bóng tối vĩnh cửu』.
Tôi cũng không thể nhờ những nhà mạo hiểm khác giúp đỡ.
Tôi phải tự mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Tôi đã dành tất cả thời gian của mình để tập luyện.
Nếu không phải vì 2 người bạn của tôi cùng anh ta hy sinh bản thân vì tôi, tôi có lẽ đã không thể trốn thoát.
Sau vài tháng, tôi mạnh mẽ bằng ba người cộng lại, thậm chí có thể mạnh hơn.
Tôi đã tham gia cùng một bài kiểm tra thăng chức và đi đến『Mê cung bóng tối vĩnh cửu』.
...... Tên undead đó không có ở đây.
Kể cả con quái vật đã ăn hai người bạn của tôi cũng không có ở đây nốt.
Tôi đã quyết định đi tìm kiếm anh ấy.
Anh ấy có lẽ không còn ở chỗ này nữa.
Nhưng, anh ấy có thể ở nơi khác.
Tôi đã quyết định sẽ tìm kiếm cho đến khi tôi có thể biết được chuyện gì đã xảy ra với anh ấy.
“Mọi người nên sống đến hết cuộc đời của mình cho đến khi không ai có thể tiếp tục được nữa.”
Đúng, ai cũng nên cố gắng sống với khả năng tốt nhất của mình để tiếp tục sống cho đến khi chúng ta già đi.
Lời nói sâu sắc của tên undead đó đã khắc sâu vào trong trái tim của tôi.