Sat. 4th October 1986
Thứ Bảy, ngày mùng 4 tháng 10 năm 1986
Sân bay Chofu
“Aaa… quả là thời đại tiến bộ… chỉ cần 30 phút là đến nơi, làm mình sợ hết hồn…”
Lúc này, tôi chỉ có thể xoa gáy thán phục sự phát triển của thời đại.
So với trước đây phải chờ nửa ngày trên thuyền mới đến được nơi thì bây giờ tiện hơn nhiều.
Có điều tôi chưa bao giờ ngồi trên một chiếc máy bay nhỏ như vậy. Đây là loại máy bay hai động cơ cánh quạt, chứa được nhiều lắm khoảng hai mươi người.
Loại phi cơ chở khách cỡ lớn thì tôi từng ngồi rồi, nhưng máy bay cỡ nhỏ vẫn là lần đầu tiên.
…Hình như sẽ rất rung lắc đúng không? Giống như thuyền càng nhỏ thì độ lay động sẽ càng cao, cái máy bay này chắc cũng chẳng hơn là bao.
…Ahhh, cứu tôi với.
Giữa lúc tôi lơ đãng nghĩ đến những điều như thế ở sân bay, chợt có một tiếng gọi vang lên từ sau lưng.
“Hahahaha, không cần sợ đâu Battler, máy bay này vững hơn thuyền nhiều.”
“Á… ra… ra là anh George à! Khục khục, tha cho em đi, bị anh hù như vậy cũng làm em mất ít nhất ba năm tuổi thọ đấy. Với cả sợ cái gì chứ? Aha ha ha, có nằm mơ em cũng đâu có sợ, em chỉ lo máy bay có thể rớt hay không thôi.”
“Thật ngại quá, anh quên mất là nhóc khác hơn hồi bé. Dù sao sau 6 năm thì Battler cũng không còn là đứa nhỏ nữa rồi. Hahaha.”
“Hừ. Tính khoe giờ anh muốn hút thuốc, uống rượu đều được chứ gì? Hút thuốc em không ham, nhưng nếu uống rượu thì phải gọi nhé. Hì hì, anh có gen của dượng nên chắc uống được đúng không?”
“Anh có thích uống đâu, tại công việc yêu cầu thôi. Làm ăn ở Nhật mà không uống rượu thì sao nói chuyện được.”
“Hì hì. Em cũng nghĩ thế! Nên là từ giờ em sẽ nỗ lực học tập hơn mới được ~!
“Không được, không được! Battler vẫn là vị thành niên. Vị thành niên uống rượu có thể ảnh hưởng xấu đến khả năng dậy thì…vân vân ~”
“Chiều cao này không phải dấu hiệu cho thấy em đã dậy thì sao! Ngược lại em còn muốn nhỏ đi một chút để dễ tìm quần áo hơn này!”
Tôi ngẩng cao đầu, đắc ý ưỡn ngực.
Trước tuổi dậy thì, chiều cao của tôi chỉ ở mức trung bình trong lớp, không nghĩ tới chỉ qua một thời gian là lớn phổng lên, giờ đã vượt quá 1m8.
Một phần là nhờ chăm chỉ rèn luyện thể hình và các gói hàng dược phẩm tăng trưởng cơ không rõ nguồn gốc được gửi đến.
Nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới mình sẽ có ngày cao hơn cả George 10 cm, làm tôi nói chuyện đều phải cúi đầu.
…Bà con họ hàng một khi gặp tôi chắc chắn sẽ nói ra mấy lời linh tinh như Battler đúng là tên nào người thế…Thật khiến người ta xấu hổ đến mức muốn bảo họ đừng để ý đến tôi nữa.
Bất quá, tên của tôi là Battler… Nói thế nào cũng thấy danh tự này thật khoa trương, khiến tôi phải hoài nghi cái gọi là thường thức của cha mẹ mình.
Từ xưa đến nay, chưa có ai gặp tôi lần đầu đã biết cách đọc tên gọi của tôi. Thường thấy nhất là đọc thành Sento nhỉ.
Đáng tiếc, bạn đoán sai rồi.
Tên đầy đủ của tôi là “Ushiromiya Battler” < 右代宮戦人 >. Đọc như thế nào? Dòng họ Ushiromiya thì dễ rồi, song tên lại không đơn giản vậy đâu… Cách đọc đúng là “Batora” (Battler). Hữu đại cung Chiến nhân. Ngông nhỉ?
Nếu chỉ do bố mẹ tôi muốn chơi ngông thì đành chịu, nhưng cái người thuộc phòng hành chính đã chấp nhận giấy tờ ghi họ lấy tên đó cũng thật hết chỗ nói.… Nói chung cả hai đều nằm ở vị trí hàng đầu trong cuốn sổ đen ghi danh những kẻ mà tôi muốn diệt trừ nhất.
Vừa chạy tới bắt chuyện là ông anh họ của tôi.
Tên đầy đủ của anh là Ushiromiya Geogre, lớn hơn tôi 5 tuổi nên tính ra năm nay anh vừa lên tuổi 23. Anh lúc nào cũng đeo kính, dáng vẻ toát lên bốn chữ - người đàn ông tốt.
Gia tộc Ushiromiya thế hệ này có 3 nam 2 nữ, cho nên hồi nhỏ tôi thường chơi đùa cùng vị huynh trưởng này, cũng quen gọi anh một tiếng “anh trai”. Trên trang phục của chúng tôi đều được thêu hình chim ưng vàng một cánh, biểu tượng của gia tộc Ushiromiya.
Lúc này, đôi nam nữ đứng tuổi bên cạnh tôi tiếp lời.
“Chà, Battler lớn thật đấy. Câu tục ngữ “kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn nhau bằng con mắt khác” quả là đúng.”
“Hẳn là nhờ di truyền rồi. Em nhớ ngày xưa Rudolf mãi đến phổ thông mới cao được đó thôi?! Người chậm lớn đến đâu, qua tuổi dậy thì cũng phát triển hết."
“Đâu ạ. Đàn ông còn phải có khí chất mới là đàn ông chứ ạ.”
“Không sai! Battler đúng là hiểu biết đấy! Một người đàn ông chân chính là một người đàn ông có khí chất! Rèn luyện hết mình và chờ đợi thời cơ, chờ ngày cất lên tiếng hót kinh người! Ah, dượng cũng không nghĩ tới sẽ có ngày mình trở thành một tổng giám đốc quyền thế một phương… Thuở ban đầu dượng đây chỉ là một kẻ rỗng túi mà thôi!”
Nói ra những lời cảm thán này là một người trung niên mập mạp, cha của George – dượng Hideyoshi.
Dượng là chồng của chị gái bố tôi, nên giữa chúng tôi không có quan hệ máu mủ.
Dượng là người phóng khoáng, khoan dung với trẻ con lại hay cho chúng tôi rất nhiều tiền tiêu vặt. Tóm lại, dượng là một người dượng tốt bụng đến không thể tốt hơn. Bất chấp cái giọng nói quỷ dị đậm chất Kansai làm người ta khắc sâu ấn tượng do dượng tự mình sáng tác (?) thì ông hoàn toàn là một người dân vùng Kanto chính hiệu.
Dượng thường nói ấn tượng đầu tiên trên thương trường rất quan trọng, cho nên ông mới dùng giọng điệu khác người như vậy để lưu lại ấn tượng sâu sắc hơn trong tâm trí người ta.
...Chỉ là, nghe đâu dượng thấy xấu hổ khi đối thoại với một người Kansai thực thụ, nên đã quay lại dùng tiếng Nhật tiêu chuẩn.
...Tuy tôi không hiểu cho lắm, nhưng dượng chắc chắn là một người rất thú vị.
Bác đứng một bên nở nụ cười gượng, nói:
“Vừa nói được hai, ba câu đã bắt đầu khoe khoang rồi. Chớ nói nữa đi, Battler nghe cũng phải nhàm tai, đúng không?”
“Không đâu ạ. Hì hì! Đó là một điều tốt mà bác. Cháu nghĩ đàn ông có chuyện để lấy làm tự hào thì thật ngầu đó chứ. Cháu còn chẳng có chuyện gì giống thế nữa là.”
“Chao ôi, không phải chứ? Bác tưởng trai mà mặt đẹp như này thì gái nào chả mê như điếu đổ. Bác chẳng tin nổi là cháu không có gì để tự hào đâu.”
“Ai da, đừng, bác đừng nói giỡn! Cháu làm gì có loại phước đức ấy! Cháu còn đang muốn nhờ mọi người mai mối cho này!”
“Ơ kìa, cháu nhất định có rồi phải không…Kukuku, tối nay phải nói cho bác biết nhé. Chả bù cho George nhà bác ở mấy chuyện này lại không có tí xíu tin tức nào, kukukuku…”
Vị này là mẹ của George, cũng là bác Eva, chị gái của cha tôi. Dượng Hideyoshi không có huyết thống gia tộc Ushiromiya nên không được thêu biểu tượng chim ưng vàng một cánh lên trang phục, song bác Eva thì có.
Bác và dượng Hideyoshi đều rất hài hước, trước kia cũng thường hay trêu chọc tôi, nên hồi nhỏ tôi chưa bao giờ cư xử có lệ với họ.
Không, kỳ thực là đến giờ tôi cũng không biết mình có đủ khả năng để lá mặt lá trái được họ hay không.
Nói thế nào đi chăng nữa, gia đình anh George rất thú vị và vui vẻ, trông họ rất hòa thuận nữa chứ.
...So với nhà tôi thì khác một trời một vực.
Lúc này lại có một người phụ nữ kêu tôi từ hướng khác.
“Battler, cháu có nhìn thấy Rudolf đâu không?”
“Hả? Hình như lão ấy vừa vào phòng vệ sinh đấy, vẫn còn chưa ra sao? Đại khái là đã vãng sinh rồi. A di đà Phật.” Tôi trả lời.
“Đừng nói về cha mình thế chứ. Có điều không chỉ hôm nay mà dạo này anh ấy cũng thường đi rất lâu.”
“Hừ. Cái tên ngốc kia lúc nào chả vậy. Bao nhiêu lần cháu kêu lão đừng có mang tạp chí vào nhà vệ sinh rồi. Không biết lão cầm theo tạp chí gì, làm cái gì ở bên trong nữa! Khục!”
“Ái chà, cái này cháu không cần phải lo, nếu ở bên cạnh dì thì chẳng đời nào dì để ảnh tự mình làm mấy chuyện đấy đâu.”
“Hì hì! Cháu không hiểu mấy cái đó đâu, xem ra tối nay phải xin ít kinh nghiệm mới được! Té ra là bởi 'sinh mệnh' bị siết chặt quá, nên ông già muốn đánh rắm cũng không đánh được nha ~”
“Nếu không quản chặt một chút, cháu cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
“Đúng là không sai, chỉ có dì Kyrie mới ghìm cương được ông già thôi, ngay cả cháu là con trai ruột cũng phải né sang một bên nữa là.”
“Rồi, cứ giao cho dì đi. Chuyện này dù sao cũng là sở trường của dì mà.”
Vị này chính là vợ của cha tôi, tên là Ushiromiya Kyrie, nghe chúng tôi nói chuyện vài câu là có thể nhận thấy cô không phải là mẹ ruột của tôi mà là mẹ kế.
Sau khi mẹ tôi qua đời vào sáu năm trước, ông già lập tức kết hôn với dì Kyrie.
Tôi cũng không còn là đứa trẻ không biết gì, thực sự không có cách nào xưng hô mẹ kế là mẹ.
Hẳn cô cũng không muốn gọi một thằng nhóc đã lớn lại không chung huyết thống với mình là con. Chúng tôi đều không phải trẻ lên ba, không cần thiết phải cãi nhau vì chuyện vô bổ như vậy.
Cho nên chúng tôi quyết định không cần miễn cưỡng sắm vai người nhà. Tôi không xem dì như người thân, mà coi là chị lớn nhà bên để chúng tôi có thể ở chung thoải mái hơn.
Chúng tôi cứ giữ chút khoảng cách sẽ dễ dàng hơn nhiều, thay vì ép buộc nhau phải hoàn toàn thân thiết rồi lại khiến cả hai khó xử.
Ở phương diện này dì cũng rất thoải mái, nên tình cảm giữa chúng tôi cũng không tệ lắm.
Khi chúng tôi đang mải nói xấu ông già thì người trong cuộc cầm khăn tay đi đến.
“Hừ hừ ~!? Battl..e..r…”
“Sao hả ông già… Đau, đau, đau, đau, đau!!! Đừng có nhéo! Đừng có nhéo lỗ tai của con!”
“Lại nói xấu ba với mẹ phải không? Tại sao con lại không tôn kính người làm cha này chút nào vậy?”
Vừa nói chuyện, ông già vừa nhéo lỗ tai, còn vừa xoa loạn tóc tôi.
“Đau, đau, đau, đau! Đau lắm đấy… ông già chết bầm! Có kéo nữa lỗ tai của con cũng không thành tai phật được đâu! Đau quá ~!”
“Con ngoan, nói một tiếng ‘Con sai rồi ba ba’ thì ba sẽ tha cho.”
“Đừng đùa, có phải ông nghiện club đêm nên mới thích nghe mấy lời thế này đúng không? Đau, đau, đau, buông con ra!”
… Ông già chết tiệt này là cha tôi. Mặc dù tôi tự nhận mình rất cao, nhưng vóc dáng của lão cũng không kém tôi là mấy. Khó trách bác Eva thường nói chiều cao của tôi là di truyền.
Có điều ông già không chỉ di truyền cho tôi chiều cao mà cả cái tên tệ đến không thể tệ hơn.
Tên ông già là Ushiromiya Rudolf… Biết đọc sao không? 留弗夫, Lưu Phất Phu, Rudolf đó.
Aha ha ha, ông già nhất định rất ghét cái tên mà ông nội đặt cho đi.
Ghét thì ghét, cũng đừng bắt tôi kế thừa truyền thống đặt tên tồi tệ này chứ. Giống như bác Eva, trang phục của ông già cũng được thêu hình chim ưng vàng một cánh.
Vào lúc ông già mải mê đùa nghịch lỗ tai tôi, bác Eva đã nắm lấy tai ổng từ phía sau.
“Rudolf, đừng bắt nạt con trai mình chứ?”
“Đau, đau, đau lắm đấy chị…”
Đúng là đứa em trai thích đùa ác dù lớn đến đâu cũng không thoát khỏi bàn tay của chị gái. Ngay cả dì Kyrie cũng xen vào.
“Chị Eva bỏ qua cho anh ấy lần này đi, để tối về em sẽ khiến lỗ tai của anh ấy lãnh đủ.”
“Ah, thật có lỗi, chị cũng không thể chiếm hết phần của em dâu được nhỉ, Rudolf~ ? Nhớ phải để Kyrie phạt đấy nhé.”
“Không thể chấp nhận được, chị muốn bắt nạt em chứ gì. Em phải trịnh trọng cảm tạ anh Hideyoshi chịu cưới chị mới được. Thật lòng mà nói, nếu không phải anh Hideyoshi tốt tính thì bà chị còn ế dài dài.”
“…Hử? ~ Em nói ai ế dài dài?”
Bác Eva bước về sau vài bước. Thân hình người mẫu nhoáng lên, làm ra một động tác đá xoáy, dừng chính xác trước mũi ông già 1cm.
Ban đầu bác học Thái cực quyền là để giữ dáng, cuối cùng lại trở lên si mê với quyền pháp Trung Quốc, sau này còn học cả Karate, Taekwondo, Capola… Trời mới biết gần đây bác còn học thêm cái gì.
Dù nói thế nào, câu “Vũ khí của đàn bà đều nằm ở nửa dưới” rất hợp với bác Eva.
“Ru~do~lf. Chắc em không biết bị đá vào đầu thì có thể bị bất tỉnh đâu nhỉ? Lần trước thực chiến chị đã không cẩn thận đá một cước khiến đối thủ phải sùi bọt mép đấy.”
“…Ái chà, thân thủ của chị đúng là càng ngày càng tốt. Em đây sợ lắm cơ.”
Ông già không nhúc nhích, chỉ nhún vai cười gượng với dượng Hideyoshi.
“Oa ha ha ha, anh không có chị em ruột nên nhìn thấy Eva và Rudolf cãi nhau cũng cảm thấy tình cảm của cả hai thật hòa thuận mà, có anh chị em thật tốt.”
“Mà anh chị không tính cho George có thêm em trai sao? George cũng lớn rồi, đâu cần phải chiếu cố. Có thêm đứa nữa cũng là ý kiến hay nha.”
“Này, này Kyrie. Em phải nghĩ thay cho đứa trẻ chưa được sinh ra chứ. Bị bà chị xấu tính như vậy sinh ra mà George lại chính trực được đã là chuyện lạ trên đời rồi. Còn sinh nữa thì có khi giống thằng nhóc ăn hại nhà chúng ta đấy.”
Nghe ông già nói vậy, dì Kyrie đáp:
“Chuyện lạ? Là bởi chị Eva biết cách dạy dỗ nên George mới lên người đấy chứ. Em nói đúng không chị?”
“Ai nha, thật ngại quá…! George nhà chúng ta vẫn còn kém lắm. Đúng rồi, Ange nhà em ra sao rồi? Chị nghe nói sức khỏe của bé không tốt lắm.”
Ange là con gái của ông già và dì Kyrie, em gái cùng cha khác mẹ của tôi, năm nay vừa tròn 6 tuổi.
“Đúng, đúng! Đã lâu lắm rồi không gặp, anh còn mong lần này sẽ được gặp bé đâu. Sức khỏe bé ổn chứ?’
“Mỗi lần thay đổi thời tiết thì nhóc nhà em lại bị cảm. Thật đau đầu… Thực ra lần này chúng em đã định mang bé theo rồi, nhưng rốt cuộc vẫn phải nhờ bà ngoại trông nom cho bé."
“Em làm đúng đấy. Muốn khỏe nhanh thì đừng để bé hít phải thứ không khí độc hại ở nhà chính. Sức khỏe con em chúng ta quan trọng hơn chuyện của người lớn nhiều.”
“À, anh biết một loại thuốc chữa cảm rất tốt! Để về anh sẽ gửi cho bọn em, nhất định phải dùng đó!”
“Em cảm ơn anh Hideyoshi, lần nào cũng được anh chiếu cố thế này...”