(Um, Sorry) I’ve Been Reincarnated!

chương 59: tiến đến lâu đài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Slay

Edit: YkrAkira

****************

“Em đã đến rồi đấy à.”

Người đã mở cánh cửa lại không phải là thầy Hiệu trưởng!? Thú thật là tôi chẳng biết phải giải thích như thế nào nữa? Trong thoáng chốc, tôi đã nghĩ chắc hẳn là do ma thuật đã khiến cánh cửa mở ra. Nhưng khi nhìn xuống dưới cánh cửa. Một linh thú ma thuật đang đứng lịch sự trước mặt tôi. Tôi cũng chẳng biết nó có phải linh thú hay không nữa. Tại nó chỉ cao vỏn vẹn có 10cm thôi mà.

Chưa kể đến phần đầu của nó là một nhãn cầu nữa chứ! Tôi đã rất đỗi ngạc nhiên trước linh thú này, nhìn nó giống hệt như bố của một cậu bé Yokai nào đó vậy. Vâng, chuẩn rồi đấy, người đã mở cửa cho tôi chính là một Medama-Oyaji trong bộ trang phục của một vị quản gia nghiêm túc.

Ah, một quản gia nhãn cầu này.

Wah, thật tuyệt vì nó chỉ khác nhau chút chút thôi.

...Ah, không, không phải vậy!

Giữ bình tĩnh lại nào tôi ơi.

Ah, tôi không thể ngừng suy nghĩ xem liệu thứ đang đứng trước mặt tôi có phải là người hay không nữa. Mà thôi kệ đi, chính nó đã nói rằng ‘Em đã đến rồi đấy à’ kia mà. Hẳn nó là người đã gọi tôi đến đây rồi.

Mà có thể đây là một vị khách quan trọng của thầy Hiệu trưởng cũng nên. Khi đã gần bình tĩnh trở lại, tôi khép nép cuối đầu và kính cẩn chào Nhãn cầu-san.

Thôi nào, tôi sẽ cố không thô lỗ mà. Trong cương vị là một học sinh của trường Philips, và đồng thời cũng là người đứng đầu tiếp theo của nhà Beryl, tôi sẽ cư xử thật đúng mực.

Đó là những gì tôi đã dự định. Nhưng thực sự, tôi đột nhiên lại cảm thấy rất nhẹ nhõm vì không bị khiển trách về việc đã làm vỡ quả cầu pha lê và phá hủy cả lớp học.

Trước sự thúc giục của Nhãn cầu-san, tôi bước vào văn phòng Hiệu trưởng cùng lúc ông ấy đang nâng tách trà chuẩn bị uống. Không chút suy nghĩ nào, tôi liếc nhìn về phía Nhãn cầu-san. À mà liệu nhãn cầu-san có thể uống được không nhỉ? Tôi tự hỏi rằng, liệu cậu ta có miệng để uống hay không nhở.

Trong khi tôi đang mải đắm chìm vào dòng suy nghĩ, Nhãn cầu-san và Hiệu trưởng đã ngồi xuống ghế sofa từ lâu rồi. Và cả ba con mắt ấy đều hướng về phía tôi như đang ra hiệu ngồi xuống cùng với họ. Tôi lật đật cúi đầu xin lỗi và ngồi xuống ghế sofa. Cùng lúc đó, Hiệu trưởng và Nhãn cầu-san bắt đầu trò chuyện với nhau như những người bạn cũ.

“Cậu đáng lẽ nên tới chào hỏi tôi sớm chứ.” (Hiệu trưởng)

Thật đáng ngạc nhiên, Hiệu trưởng đang lịch sự trò chuyện cùng cậu ta kìa. Không còn nghi ngờ gì nữa, Nhãn cầu-san đúng là một vị khách quan trọng rồi.

“Đừng nói thế chứ, tôi chỉ là một linh thú triệu hồi nhỏ nhoi thôi. Không cần phải ăn nói lịch sự với tôi đến vậy đâu.” (Nhãn cầu)

Nhãn cầu-san nói với tông giọng có vẻ hơi vui đùa một chút. Ah, hóa ra cậu ta là một linh thú triệu hồi à. Nhưng theo tôi thấy, xếp hạng của cậu ta trong cấp bậc linh thú hẳn là rất cao đây. Tuy chỉ là một linh thú thôi, nhưng lại được đối đãi đặc biệt thế này dù bản thân cậu ta không có cấp bậc quý tộc. Từ đó suy ra, chủ nhân của cậu ta hẳn không phải là một con người bình thường.

Tôi liếc nhìn Nhãn cầu-san lại lần nữa, cậu ta lật đật nhảy xuống khỏi ghế sofa một cách khá hài hước và bắt đầu đi về phía tôi. Một con mắt đang bước tới đây thật kìa… nó là một con mắt thật đó, không đùa đâu..! Một con mắt to tròn và long lanh đang bước tới chỗ tôi đây này. Hay đúng hơn nên gọi là nhãn cầu mới lịch sự nhỉ. Con mắt biết đi đó chợt dừng lại trước mặt tôi và cúi đầu lịch sự trước khi nói.

“Tên tôi là Alcumedes, linh thú triệu hồi của Nhà Vua. Theo mệnh lệnh của Nhà Vua, tôi được phái tới đâu để hỏi thăm Williams-sama, và mời ngài đi một chuyến tới Lâu đài Hoàng Gia. Liệu Williams-sama có thể lập tức lên đường không?” (Alcumedes)

Ah, là Nhà Vua ư, người nắm trong tay quyền lực lớn nhất trong cả Vương quốc! Thứ quyền lực cao quý nhất khiến cho ai ai cũng phải khiếp sợ! Nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó tôi lại không mấy ngạc nhiên nhỉ. Thú thật tôi cũng chả biết nữa.

Alcumdes, một nhãn cầu biết đi.

Tôi có hơi lo lắng về cách đặt tên của Nhà vua đấy. Nhưng tôi đã từng thấy mấy vụ này trước đây. Súp Miso no Fu, Alcumedes. Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể trở thành những người bạn (nhỏ) của nhau không nhỉ. Cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình, tôi bình tĩnh và trả lời Nhãn cầu-san.

“Tôi hiểu rồi. Nhưng liệu có ổn không nếu tôi mặc đồng phục đến đó?” (Will)

Rất có thể tôi được gọi đến để báo cáo về việc giao chiến với Abi chăng. Thế thì cứ bình tĩnh nào, có gì đâu phải sợ. Hài lòng trước câu trả lời của tôi, Alcumedes gật đầu, nhảy phốc lên bàn và bê trà lên uống.

“Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu đi thôi nào.” (Alcumedes)

…..Eh? Cậu ta uống thế quái nào hay vậy!?

Tôi vô cùng cảm thấy bất ngờ và sững sờ ngồi lại xuống ghế. Đồng thời, tôi chợt nhận ra rằng Alcumedes đã đứng chờ ở cửa phía rồi. Trong sự hoảng loạn, tôi đứng phắt dậy và tiến về phía cậu ta.

Hiệu trưởng thản nhiên ra lệnh và một cỗ xe to lớn bất chợt chạy đến đậu ngoài cửa. Ngay khi chiếc xe vừa dừng lại, Alcumedes nhảy lên xe và với thân hình nhỏ bé của mình, cậu ta mở cửa ra một cách lịch sự.

Làm thế nào mà không một ai chú ý đến cậu ta thế!? Đôi mắt tôi mở to đầy vẻ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng đối với những người xung quanh thì đây chỉ là một điều bình thường mà thôi chẳng có gì gọi là kỳ lạ cả. Ah, tôi bất chợt đã thấu hiểu. Tôi sẽ bị nói là kẻ lập dị nếu cứ quá để ý vào mấy điều bình thường như thế này mất. Tôi sẽ không còn ngạc nhiên thêm lần nào nữa đâu. Nếu nhãn cầu của tôi bắt đầu nhảy ra khỏi hốc mắt và chạy long nhong xung quanh, thì đó lại là một câu chuyện khác.

Với quyết tâm rực cháy đó, tôi bước lên xe ngựa.

Đây là một chuyến đi rất thoải mái. Bên trong cỗ xe thì rất rộng rãi và mang vẻ đẹp tinh tế, miễn là bạn không bận tâm đến sự rung lắc có vẻ hơi ‘nhẹ nhàng’ khi cỗ xe đang di chuyển. Đúng vậy, nó rất xóc mỗi khi cán lên cục đá hay chạy qua ổ gà và hiển nhiên là con đường lót bằng đá thì chả bằng phẳng tí nào. Bên trong chiếc xe được sơn màu nâu sô cô la với ghế bọc da màu đen. Nó gợi lên vẻ sang trọng mà không mang lại cảm giác lòe loẹt phung phí, thật đúng như mong đợi từ một xe ngựa cao cấp.

Và trên ghế đối diện với tôi là Alcumedes đang ngồi yên một chỗ. Trên chiếc ghế rộng đủ cho cả 3 người ngồi, trông cậu ta thật nhỏ xíu và xinh xắn. Thêm vào đó, Alcumedes lại đang mặc một bộ đồng phục quản gia màu đen nữa. Nó khiến anh ta như chìm vào chiếc ghế vậy. Nó khá là kinh dị, vì trông cậu ta chẳng khác nào một nhãn cầu lơ lửng trong không trung cả…. Và trong khi tôi đang nghĩ về điều đó, Alcumedes nghiêng đầu nhìn tôi khó hiểu.

“Vậy thì, Williams-sama…” (Alcumedes)

Tôi tự hỏi rằng miệng của cậu ta nằm ở đâu ấy nhỉ. Tôi thực sự khá tò mò về nó đấy, nhưng sẽ rất bất lịch sự nếu hỏi cậu ta về chuyện này.

“Vâng, có chuyện gì thế?” (Will)

Nếu một người được người khác gọi tên, thì người đó sẽ đáp lại với một nụ cười thật tươi! Đây là quy tắc ngầm của một quý ông thanh lịch đấy. Từ lúc này, tôi không còn trong chế độ học sinh nữa mà sẽ chuyển sang chế độ quý tộc.

“Ah, có thể là hơi bất lịch sự nhưng…. Tôi có thể cảm thấy được một mùi hoài cổ từ người cậu.” (Alcumedes)

Alcumedes bật cười, giống như cậu ta đang xấu hổ vậy. Nếu cậu ta có mí mắt, rất có thể nó sẽ thu hẹp lại thành hình lưỡi liềm khi cậu ấy cười giống như bây giờ.

“Có thể là mùi đó đến từ linh thú của tôi chăng.” (Will)

Alcumedes cười một cách ngượng ngùng và thì thầm ‘Chà chà…’ trong khi thở dài.

“Có phải…. linh thú của cậu là một con Bạch Long không?” (Alcumedes)

Alcumedes chuyển tầm nhìn sang cổ tay trái của tôi. Tâm trạng bỗng hiện lên một nỗi nhớ cồn cào.

“Đúng vậy đấy, thầy trò bọn tôi đã có một buổi học triệu hồi vào ngày hôm qua nhưng…. Tôi đã lỡ phá hủy luôn cả lớp học…” (Will)

“Tôi hiểu rồi, điều đó là rất hiển nhiên khi triệu hôi linh thú có kích thước khủng như thế.” (Alcumedes)

Trái ngược với tôi đang khổ sở thì Alcumedes lại cười một cách vui sướng.

….. Thật đáng sợ. Vì tôi không thể nhìn thấy bất kỳ cái miệng nào, nên tôi chỉ có thể đọc biểu cảm của cậu ta từ nhãn cầu và giọng nói của cậu ấy.

“Ah, không lẽ là hai người quen biết nhau à?” (Will)

“Vâng, có thể nói tương tự như vậy. Chúng tôi đã có một mối quan hệ không mấy thân thiết lắm và cũng đã lâu lắm rồi chúng tôi vẫn chưa gặp nhau.” (Alcumedes)

Quả nhiên là họ quen biết nhau à.

“Tôi có nên triệu hồi anh ta đến đây trò chuyện với cậu không?” (Will)

“Hahaha, xin cậu đừng phá hủy cỗ xe đấy.” (Alcumedes)

Trước lời nói của tôi, Alcumedes đưa ra câu nói đùa với nụ cười dí dỏm khó tả. Nhưng nghe 'mùi' từ tôi ư…. bộ trông giống như tôi đang bốc mùi hay gì gì đó kiểu vậy à.

Nghĩ lại thì, tôi cảm thấy hơi chán nản nhưng vẫn cố gắng thốt lên một câu đùa ‘Haha, tôi sẽ không làm điều đó đâu.’ . Tôi sẽ thua nếu thể hiện sự chán nản ra bên ngoài. Người này chỉ là một linh thú triệu hồi thôi không có gì phải giận cả, mà trước tới giờ có ai nói rằng tôi bốc mùi bao giờ đâu.

Gật gù suy nghĩ xong, tôi tập trung năng lượng vào cổ tay trái của mình.

“Xuất hiện dưới hình dạng con người đi, Shiro. 《召喚》(triệu hồi)” (Will)

Một tiếng *Pon* dễ thương vang lên và một thứ gì đó màu trắng liền xuất hiện bên cạnh tôi.

“Oh… Cuối cùng thì cậu cũng gọi tôi rồi à, Chủ n…….Eh, eh!? Al hả!!?” (Shiro)

Cùng lúc khuôn mặt đang cười toe toét của anh ta quay về phía ghế đối diện và thét toáng lên. Ê này, anh khiến tôi giật mình lắm đấy. Bộ thấy ma hay sao à.

“Lâu rồi không gặp, Fumu… .Shiro, phải không nhỉ?” (Alcumedes)

Khi so sánh hai bên, khi Alcumedes nghe Shirro gọi là Al, thì cậu ta vẫn luôn giữ một thái độ bình tĩnh. Nó có cảm giác như cậu ta đang trong một buổi trà chiều của Quý tộc vậy.

Khi tôi lần đầu tiên triệu hồi Shiro, anh ta luôn bám theo tôi và muốn tôi đặt tên cho anh ta. Khi đó tôi hỏi liệu anh ta có thích mana hay không, thì anh ấy nói rằng mình đã có quá đủ rồi nên không cần thêm nữa làm gì. Vì vậy, tôi đã đặt cho anh ta một cái tên.

Tôi nghĩ mình đã rất nghiêm túc khi đặt tên cho anh ta rồi. Mặc dù nó không nghe lộng lẫy và có phần mạnh mẽ như Alcumedes, nhưng tôi nghĩ Shiro rất phù hợp với anh ta đấy chứ. Có lẽ vậy nhỉ.

Nghe như một con cún lông trắng ấy. Nhưng có phần hơi thất vọng một chút khi Shiro là một tên ikemen với mái tóc trắng dài và ánh mắt tán tỉnh. Anh ta chắc chắn sẽ vui vẻ bắt lấy chiếc đĩa bay nếu tôi ném nó về phía anh ấy không ta. Có lẽ tôi sẽ thử nó vào lần sau xem sao.

Và tên ikemen Shiro đáng thất vọng đó lại chính là con rồng Châu Á. Theo những gì mà anh ta đã nói, thì có vẻ như anh ta được xem là một Thánh thú. Khi ở trong hình dạng khổng lồ của rồng cùng với lớp vảy trắng trong suốt. Cảnh tượng lớp học bị anh ta phá hủy phải nói là quá ngầu, nó ngầu đến nổi tôi không thể nào tả được. Thật là một cảng tượng kỳ ảo và hùng vĩ.

Sau khi phá hủy lớp học xong và trở về với hình dạng con người, anh ta đã cúi đầu xin lỗi và chúng tôi ký kết giao ước bằng việc tôi đặt tên cho anh ta. Các bạn hỏi, liệu tôi có gặp rắc rối trong lúc đặt tên cho anh ta không ấy hả? Tất nhiên là không rồi. Cái tên duy nhất có thể đặt cho một ikemen đáng thất vọng này chỉ có Shiro mà thôi!

Nhưng khi tôi đặt tên cho anh ta, anh ta tỏ vẻ vui mừng và tiến gần về phía tôi rồi nói. ‘Đúng như tôi nghĩ, cậu có cùng một mùi’. Vừa nói xong, anh ta ôm chầm lấy tôi với khuôn mặt hạnh phúc. Sau vài phút, anh ta vẫn tiếp tục ôm tôi không chịu buông bỏ. Tôi thật không hiểu nổi lý do tại sao nữa.

Nhưng khuôn mặt của vài người trong lớp thì vẫn đang sửng sốt trước cảnh lớp học tàn tạ, trong khi số khác lại trông rất hạnh phúc và mãn nguyện. Nhưng nếu tôi được ôm, thì tôi lại ao ước mình được phụ nữ ôm cơ, chứ không phải một tên đẹp trai như này! …..Thế nhưng sự thật trớ trêu. Số tiền tiết kiệm bí mật của tôi đã bị móc sạch do phải bồi thường tổn hại cơ sở vật chất nhà trường.

“Nhưng làm thế nào mà cả hai người quen biết nhau thế? Có liên quan tới 'mùi' mà cả hai người đang nói không?” (Will)

Xin lỗi vì đã xen vào cuộc gặp gỡ của 2 người người rất nhiều. Nhưng tôi thực sự rất tò mò về nó. Ngay cả tôi được nói là có ‘mùi’, tôi cũng rất muốn biết cái mùi đó là gì.

Tuy chỉ là một câu hỏi cho có thôi, nhưng tôi không ngờ Alcumedes sẽ ném một quả bom khủng đến chỗ tôi như vậy. Đúng vậy, liệu ai có thể đỡ được quả bom hủy diệt này hay không? Câu trả lời hiển nhiên là không, vì hoàn toàn chẳng có ai đỡ nổi cả. Tôi phải nhấn mạnh nó cho các bạn hiểu nó khủng khiếp đến thế nào.

“Đúng vậy. Đó là 'mùi' của vị Vua đầu tiên.” (Alcumedes)

Khuôn mặt mỉm cười đầy dịu dàng (?) của Alcumedes bỗng trở nên rạng rỡ khi cậu ta nói.

……Tôi đã thử tưởng tượng theo lời cậu ta nói. Vì Alcumedes là linh thú do nhà Vua triệu hồi cho nên tôi, người có cùng ‘mùi’ với Vị vua đầu tiên. Hẳn tôi phải có vài điểm chung nào đó với Vua đầu tiên chứ nhỉ.

Không phải bây giờ tôi mới thắc mắc, thú thật tôi đã từng suy nghĩ về nó trước đây. Elzmu được thành lập cách đây khoảng 200 năm. Và khi đó, Vương quốc này vẫn chưa có bất cứ chương trình giáo dục bắt buộc nào. Và tại sao bảng đen, cục bông lau bảng lại được gọi là Jyaiko. Tôi có hơi nghi ngờ người sáng lập ra chương trình giáo dục bắt buộc là người Nhật Bản. Trong sự hoài nghi, tôi mở miệng hỏi lại cậu ta.

“Có thể nào người đặt tên cho Alcumedes là….” (Will)

“Đúng vậy, đó chính là vị Vua đầu tiên của Elzmu. Tôi làm việc cho hoàng gia chứ không phải Vương quốc.” (Alcumedes)

Đúng như tôi nghĩ.

Nhìn Alcumedes có vẻ tự hào, sự phấn khích của tôi đang sôi sục như sắp phun trào.

Thật không ngờ.

Vị vua đầu tiên lại là người Nhật Bản!? Đúng là một điều tuyệt vời về việc chuyển sinh đến thế giới khác!

Bên trong cỗ xe chạy dọc con đường lát bằng đá.

Trên cuộc hành trình đến diện kiến Nhà Vua. Thay vì cảm thấy lo lắng hay sợ hãi, thì một đứa trẻ 8 tuổi lại cảm thấy mong chờ với đôi mắt lấp lánh. Hay nói đúng hơn là chỉ tôi đấy.

Tôi đang háo hức lắm đây, liệu tôi sẽ thấy khuôn mặt của Yamamoto khi gặp nhà Vua ư! Hay là khuôn mặt của Sato? Tanaka? Dù sao thì, việc tôi có thể nhìn thấy một gương mặt từ Nhật Bản khi chuyển sinh đến đây làm tôi rất thích thú. Hoặc ít nhất là một đặc điểm giống Nhật Bản cũng được. Trong sự hy vọng vô bờ bến, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến khuôn mặt của Nhà Vua sẽ như thế nào khi đang ngồi trong xe tiến về phía lâu đài.

Truyện Chữ Hay