Trans: Slay
Edit: YkrAkira
************
“ ――――…ll-sama, Will-sama.” (Chiffon)
Trong lúc tôi vẫn đang trôi dạt trong giấc mơ đầy ngọt ngào. Thì một giọng nói nhẹ dịu ở nơi xa xăm nào đó chợt gọi tên tôi. Sau đó, tôi bị kéo phắt đi… bởi một sức mạnh làm cho tôi phải run rẩy.
”Uwah….!” (Will)
...Ah, đó là Chiffon-san……
“Chào buổi sáng, Will-sama” (Chiffon)
“Chào buổi sáng…..Chiffon-san” (Will)
Với nguồn năng lượng tràn trề. Người này, ngay lập tức phóng tới chỗ tôi, nhảy lên giường và ngồi lên bụng tôi.
*Haiz*…. Chắc chỉ là tưởng tượng của tôi thôi, nhưng hình như tôi vừa cảm thấy có thứ gì đó vừa đung đưa trước mặt mình thì phải.
Sau đó, như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Chiffon-san, cùng với nguồn năng lượng đầy nhiệt huyết của cô ấy, đã lập tức nhảy ra khỏi giường, đứng bên cạnh tôi và vẫy đuôi một cách dữ dội.
Đôi tai của cô ấy vẫn luôn mềm mại, mịn màng như thường lệ và đang hướng về phía tôi.
Chết tiệt… dễ thương đến chết mất.
Nó khiến tôi không thể nào giận cô ấy sau tất cả những hành động thô lỗ vừa rồi của cô cả…
Thở dài trước sự bất lực của bản thân. Tôi cười nhẹ nhàng, vẫy tay kêu cô ấy cùng với đôi mắt vẫn còn đang ngáy ngủ của mình. Tôi giơ tay lên, như muốn cô ấy bế tôi ra khỏi giường vậy….
“……… Gwah!?” (Will)
Khi cô ấy nắm lấy tay tôi, tôi đã dùng hết sức mình để kéo cô ấy xuống. Kết quả là cô ấy ngã xuống kế cạnh tôi.
…Tch… Tôi bỏ lỡ nó mất rồi…….. Ah không, tôi không có ý định gì đâu nên các bạn đừng quan tâm đến hành động vừa rồi.
Tôi lập tức đứng dậy và tiến lại gần Onee-san, người đang nằm úp mặt trên giường.
Đến lúc trả thù rồi!
Vì đây là một cơ hội tốt, tôi sẽ được chạm vào nó.
Bật cười như một tên biến thái, tôi đưa tay tiến tới.
“….ah!” (Chiffon)
“Thật quá mềm mại~” (Will)
Tôi đã muốn vuốt đuôi của Chiffon từ lâu rồi! Tôi đã luôn muốn chạm vào nó một lần trong đời!
Ở kiếp trước, tôi rất thích những con vật dễ thương như mèo hay chó. Nhưng bây giờ, tôi lại thích cái cảm giác khi tay tôi luồn tay dọc theo cái đuôi màu hạt dẻ của cô ấy. Đôi tai của cô, cứ co giật theo những lần tôi vuốt trông thật dễ thương.
Không cần suy nghĩ nhiều, tôi đưa tay phải lên đôi của tai cô ấy, trong khi tay trái vẫn đang vuốt chiếc đuôi mềm mại này.
“....Lần sau hãy đánh thức em dậy một cách nhẹ nhàng hơn được không, Chiffon-san?” (Will)
Tôi hạ giọng, kề sát vào tai cô ấy và thì thầm một cách nhẹ nhàng. Tôi biết là cô ấy chỉ đùa thôi nhưng tôi không thể chịu đựng được những hành động đó nữa.
Bởi vì, trong khoảnh khắc cô ấy đè lên tôi. Tôi cảm thấy như có thứ gì đó rất nguy hiểm sắp ập đến vậy.
“Chị xin lỗi màaaa!” (Chiffon)
Sau khi thoát ra khỏi giường. Chiffon-san vừa xin lỗi ,vừa né tránh ánh mắt của tôi với khuôn mặt đỏ chót.
…. Không lẽ việc tôi chạm vào đuôi đã khiến cô ấy cảm thấy xấu hổ ư?
Tôi sẽ cố gắng kiềm chế nó vậy.
Nhưng eh? Tại sao cái ham muốn đó lại trỗi lên nữa thế này?
Tôi không thể ngừng cái ham muốn sờ đuôi lại được. Một khi mà bạn đã sờ vào Đuôi-sama, thì bạn sẽ không bao giờ có thể dừng lại được nữa!
Bên cạnh đó, Chiffon-san đã đứng quay lưng về phía tôi. Thế nên, tôi bắt đầu rời khỏi giường và thay đồ.
Tôi nghĩ, bây giờ chắc hẳn bạn cũng đã biết Chiffon-san là ai rồi đúng không.
Đúng vậy, đó là ‘Shasow’ Onee-san.
Tôi đã hỏi Cha và bàn bạc với cô ấy xem có nên đưa cô ấy đến trại mồ côi ở Thủ đô Hoàng gia hay không. Thế nhưng, tôi rất lại ngạc nhiên khi cô yêu cầu được làm người hầu riêng của tôi.
Mặc dù có những người ở Elzmu khinh thường Thú nhân, nhưng không có ai trong gia đình tôi ghét họ cả. Nên việc Chiffon-san ở lại đây gần như chẳng có vấn đề gì cả.
….Và, Mary-san cũng coi cô ấy như con gái của mình…và dạy dỗ cô ấy rất tận tâm.
Tên của Onee-san―― Chiffon, đã được đặt bởi tôi như mong muốn của Onee-san. Vì sống mồ côi từ nhỏ nên Onee-san hầu như không có bất kỳ cái tên nào. Việc đó khiến tôi cảm thấy phiền muộn.
Trông tôi có vẻ hơi thẳng thắng đúng không? Tôi thừa nhận rằng mình không có năng khiếu đặt tên. Nhưng, thực sự tôi đã cố gắng hết sức suy nghĩ và đã tìm ra cái tên này. Đó là một cái tên tràn đầy tình yêu đúng không nào.
Maa, với tôi thì, đó là cái tên phù hợp và dễ thương nhất cho cô ấy. Nhưng, phải công nhận Onee-san đã can đảm khi yêu cầu một đứa bé 4 tuổi đặt tên cho mình.
Tôi nhanh chóng thay đồ, gọi Chiffon-san và cùng nhau đi đến phòng ăn. Nhớ lại lần đầu tiên, khi tôi nắm tay cô ấy đi đến phòng ăn. Lúc cô ấy định nắm lấy tay tôi, tôi đã rất muốn từ chối nó. Một phần do Mary-san gần bằng tuổi mẹ tôi nên tôi thấy nắm tay thì rất bình thường. Nhưng, Chiffon-san thì vẫn còn rất trẻ và còn là một thiếu nữ nữa. Nên, nếu cái việc nắm tay dắt đi này không nhanh chóng kết thúc thì tôi sẽ chết trong sự xấu hổ mất.
Do đó, tôi đã tự mình đi đến phòng ăn giống như Chiffon-san, một cô gái trẻ đang đi phía sau tôi vậy.
…..Cô nhìn ấy rất dễ thương.
Giống như một con cún nhỉ.
◆
“Và giờ, chúng ta hãy bắt đầu buổi học phép thuật ngày hôm nay nào.” (John)
Sensei cùng với đôi mắt lấp la lấp lánh đang ngồi đối diện tôi ở phía bên kia chiếc bàn.
Đây là buổi học đầu tiên của chúng tôi sau một khoảng thời gian khá dài. Bởi vì John-sensei phải chạy đi khắp nơi để xử lý các vấn đề nảy sinh từ vụ việc đó.
Tóm lại.
Nói một cách đơn giản nhất, gia tộc Veltor. Là kẻ đứng sau việc này, nên cả Jin và Jean đã bị bắt và tước bỏ danh hiệu Quý tộc của họ ngoại trừ John-sensei. Anh ta thực sự chỉ là nạn nhân trong vụ việc lần này và hoàn toàn vô tội. Nhưng mặt khác, anh ta lại là một trong những người đã đứng ra giải quyết sự việc này trong êm thắm.
Mặc dù anh ta đã từ bỏ họ của mình, nhưng anh ta vẫn là một người nhà Veltor. Với chức vụ từng là một Tử tước, nhà Veltor cũng có lãnh thổ để cai quản cho phù hợp với chức vị của họ. Nói một cách đơn giản hơn nữa, mảnh đất đấy quá nhỏ để Tòa án lấy quyền cai quản nó, thêm nữa là nó ở khá xa Thủ đô nên điều đó là bất khả thi.
Vì vậy, dưới lệnh của nhà Vua, mảnh đất đó được xem như một phần thưởng cho những người đã giúp đỡ giải quyết vụ việc của nhà Veltor. Dù không ai phản đối việc đó, nhưng chắc chắn John-sensei sẽ bị ép buộc phải nhận nó với cương vị là người có công với Vương quốc, ngoài ra anh ta cũng là người đứng đầu nhà Veltor nếu xếp theo cấp bậc thừa kế.
Nhưng John-sensei, người đã từng là học giả của Hoàng gia, hiện tại đang làm việc như một Gia sư tại gia cho Williams Beryl. Chính anh ta đã tuyên bố rằng mình không cần vùng đất đó. Tôi đã luôn nghĩ rằng John-sensei thích dành thời gian của mình cho việc nghiên cứu học hỏi hơn là cai quản một lãnh thổ…. nói thật John-sensei thực sự quá mức tuyệt vời.
Thế nhưng việc anh ta không nhận mảnh đất đó cũng đem tới nhiều rắc rối, thành ra anh ta phải chạy đi khắp nơi để tường trình về nó. Cuối cùng, việc quản lý vùng đất nhà Veltor được trao lại cho Cha tôi với vai trò là người đại diện của nhà Beryl.
Mah, Cha cũng có nói "Dù sao, người dân của lãnh thổ Veltor đã di cư đến đây khá đông, vì vậy việc cai quản vùng đất ấy cũng không có gì khó khăn.". Từ những lời nói đơn giản đó đã khiến tôi cảm thấy Cha tài năng đến thế nào. Nói thật, đôi lúc tôi tự hỏi anh chàng này là người như thế nào? Vừa là một lãnh chúa cai trị cả một vùng đất rộng lớn, vừa là một người được nhà Vua tín nhiệm, và cũng vừa là Trưởng đoàn hiệp sĩ…. vân vân và mây mây. Nói thật, với khối lượng công việc khổng lồ thế này, đã bao lần tôi luôn thắc mắc làm sao Cha có thể xử lý được hết tất cả chúng. Dù cho Cha có làm việc nhanh đến thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn đúng không.
….Mong muốn đơn giản của tôi là có thể giúp đỡ Cha được phần nào..
Mặc dù tôi không bao giờ nói ra điều đó vì nó rất xấu hổ.
Quay trở lại thực tại, hôm nay là ngày đầu tiên tôi được nói chuyện với John-sensei một cách thanh bình như thế này.
“Vâng ạ! Nhưng chúng ta sẽ làm gì hôm nay?” (Will)
John-sensei nhìn tôi với một tiếng 'Oh ..' lên và một ánh nhìn thích thú xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.
“Em đã thay đổi cách nói chuyện của em à.” (John)
“.....” (Will)
Đừng vặn lại chứ, sensei.
...Tôi cố gắng luyện tập để có thể nói chuyện lại như vầy. ....Nó xấu hổ lắm đấy… nhất là khi anh ta nhìn thấy tôi nói chuyện với Chiffon-san, trông tôi lúc đó hệt như một kẻ biến thái đang dụ dỗ con gái nhà lành với mục đích đen tối vậy….
“...Bởi vì em sắp qua 5 tuổi rồi mà Sensei.” (Will)
Tôi đã xoay sở để đánh lạc hướng. Nhưng hình như Sensei có vẻ sốc thì phải.
...Tch, cái này không vui đâu. Đừng nói với tôi rằng anh ấy quên tôi mấy tuổi nhá? Ý tôi là, làm sao anh ta lại có thể quên đi thứ cỏn con này chứ.
“Đúng rồi nhỉ… Will đã 5 tuổi rồi.” (John)
Kết thúc câu nói xong, John-sensei đang nhìn ngơ ngác đến một nơi xa xăm nào đấy.
“...... đã 5 tuổi rồi ư” (John)
“Không thể tin được đúng không Sensei” (Will)
Phải công nhận thời gian trôi qua nhanh thật. Tôi vẫn không thể tin được là khoảng thời gian tôi làm học trò của Sensei đã trôi qua 2 năm. Ngay khi tôi chuẩn bị ngập chìm trong cảm xúc dạt dào như Sensei, anh ấy đột nhiên nói lớn như chợt nhớ ra cái gì đó.
“Vậy là…. đã đến lúc em phải đến Học viện rồi.” (John)
“....Đến Học viện ư?” (Will)
“Đúng vậy. Ở Elzmu, việc trẻ em đến Học viện khi đạt đủ độ tuổi Vương quốc quy định, cũng giống như nghĩa vụ của chúng vậy.” (John)
Đi học mà là nghĩa vụ của trẻ em sao?
Ồ. Chắc hẳn đây là thứ gọi là giáo dục bắt buộc. Thực sự tôi không hề nghĩ rằng đất nước này lại tiến bộ đến thế.
Tuy vẫn còn hơi sốc, nhưng John-sensei vẫn cố gắng giải thích cho tôi về hệ thống Học viện.
Cấp bậc trong Học viện cũng như thế giới trước của tôi. Mặc dù độ tuổi nhập học có khác nhau, nhưng cái hệ thống giáo dục bắt buộc cũng giống thế giới trước vậy.
Ngoại trừ một điểm khác biệt.
Bạn được phép học nhảy lớp. Lúc trước, tôi khá ghen tị với hệ thống giáo dục của người Mỹ về điểm này, nên tôi rất vui khi thế giới này cũng giống như thế.
Tóm gọn lại cấp bậc trong trường như sau.
Từ 10-12 tuổi sẽ là Cấp 1 (Tiểu học) và thời gian học là 3 năm.
Từ 13-15 tuổi sẽ là Cấp 2 (Sơ trung) và thời gian học cũng là 3 năm giống hệt như Cấp 1.
Từ 16-18 tuổi, sẽ là Cấp 3 (Cao trung) và trình độ học vấn của nó chắc hẳn cũng tương tự như Cao trung và Đại học ở thế giới trước của tôi gộp lại thôi. Tuy nhiên, đó là nơi được xem là nơi ở của những người giỏi nhất bao gồm những thiên tài về ma thuật, võ thuật và những chuyên gia trong lĩnh vực nghiên cứu. Tất cả họ đều có chung một mơ ước là được làm việc tại Tòa án Hoàng gia. Những người đó thường được gọi là Học viên cao cấp.
Nhân tiện, John-sensei đã trở thành một Học viên cao cấp để trốn thoát khỏi gia đình và làm việc trong Tòa án. Có thể nói rằng, con đường để trở thành một học giả rất chông gai.
Sau khi tốt nghiệp Cấp 3, hầu hết học sinh sẽ được làm việc cho Tòa án với tư cách là một hiệp sĩ, pháp sư hoặc là một học giả. Họ cũng có thể quay trở về nhà và làm việc tại các tổ chức ở địa phương. Nó giống như sinh viên tốt nghiệp đại học đi làm công chức nhà nước vậy.
“Em sẽ phải chịu giáo dục bắt buộc trong bao lâu vậy Sensei?” (Will)
“Vì Will là một quý tộc, nên em sẽ phải học đến khi tốt nghiệp Cấp 3.” (John)
“Vậy còn thường dân thì sao ạ?” (Will)
“Họ có học. Nhưng chỉ đến hết Cấp 1 thôi. Tại vì trong thời gian học, họ đã được giáo dục đủ tất cả các kiến thức cần thiết để sinh hoạt trong cuộc sống hằng ngày rồi.” (John)
Sensei gật đầu và lơ đãng thì thầm.
“Mặc dù nói là bắt buộc Quý tộc phải trở thành Học viên cao cấp. Nhưng thật sự đó chỉ là sự ganh đua của họ về quyền lực và học vị mà thôi.” (John)
Theo tôi đoán, trong các sự kiện xã giao, nơi mà các Quý tộc tụ tập trò chuyện. Nếu vô tình họ phát hiện ra bạn không học tới Cấp 3, họ sẽ nói "Nhà ngươi không phải là Học viên cao cấp à? Thật ngu ngốc." và bị làm nhục cả đời. Những chuyện đó cũng đã từng xảy ra trong kiếp trước của tôi. Dù sao thì, nó cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi là mấy.
“ ――――Học nhảy lớp à…” (Will)
Lý do tôi muốn đi học là để có thể giúp một tay giúp đỡ Cha càng sớm càng tốt. Trong xã hội Quý tộc này, nếu bạn là một Học viên cao cấp thì cuộc sống sẽ diễn ra suôn sẻ hơn. Đó chính là mục tiêu đầu tiên mà tôi muốn đạt được ngay khi có thể. Sự lựa chọn tốt nhất là, học nhảy lớp. Vô tình, tôi nói to những gì mà mình đang nghĩ trong trong đầu.
Nhưng dù sao thì, con đường tương lai của tôi chắc hẳn sẽ rất khó khăn đây. Nếu cấp bậc học của tôi bây giờ là dành cho trẻ em, thì cấp độ ở Cấp 3 hẳn là ở cùng cấp độ với trường cao trung từ thế giới trước đây của tôi. Tôi bắt đầu lo lắng, liệu tôi có thể làm được hay không.
“Em không cần lo lắng nhiều vậy đâu.” (John)
Những gì tôi đã nghĩ dường như hiện lên hết trên khuôn mặt của tôi. Tôi đã được Sensei động viên rất chân tình. Khi tôi định nói lời cảm ơn với Sensei, anh ấy lại tiếp tục khiến tôi sốc nặng sau lời động viên ấy.
“Chúng ta đã học hết những gì mà Học viên cao cấp phải học rồi.” (John)
Oi oi, anh ta đang đùa đúng không, trò đùa nào chả hay tẹo nào đâu đấy!!
◆
Phải mất vài phút để tôi hồi tỉnh lại từ trò đùa không tưởng đó.
Có vẻ như đây không phải là trò đùa của Sensei rồi. Chắc hẳn ai trong hoàn cảnh này cũng cảm thấy tức giận giống như tôi thôi.
...Nhớ lại tất cả quãng thời gian mà tôi đã dành cho việc học… Cảm tưởng như nước mắt trực trào ra khỏi khóe mi vậy.
Ngay tại thời khắc này tôi chỉ muốn khóc rống lên thôi. Tôi đã nghe và học hết tất cả những gì Sensei bảo như một đứa ngốc. Tại sao lại đi dạy một đứa trẻ kiến thức của Cấp 3 chứ, cái đồ chết tiệt!
Tôi ngước nhìn Sensei với ánh mắt trách móc nhưng nghĩ đến những gì bổ ích anh ta đã dạy cho tôi, tôi chỉ còn cách tha thứ cho anh ta. Đúng là nhờ có anh mà tôi có thể đạt được mục tiêu sớm hơn dự định. Là một gia sư, anh ấy đã làm đúng công việc của mình.
Nhưng.
Ý tôi là, sao không nói trước cho tôi biết về những gì tôi sẽ được học. Không lẽ nếu tôi biết thì chuyện gì đó cực kỳ tồi tệ sẽ xảy ra sao? Rốt cục thì cái chương trình học này có giống đào tạo Spartan quá không? Không thể nhầm lẫn được anh ta chắc chắn là một Sparta 'S' rồi. Từ giờ trở đi tôi sẽ gọi anh ta là Spartacus. Trong thâm tâm của mình, từ một Sensei đáng kính hình ảnh của anh ta đã chuyển thành một tên khốn Spartacus.
John-sensei đảo mắt khỏi tôi và ho nhẹ.
“Và giờ thì, em hãy giải thích cho thầy nghe về phép thuật mà em đã dùng khi trước nào, Will” (John)
Tôi thậm chí không kiềm được hành động của mình mà bất giác thở dài trước cuộc sống này.