Trans: Slay
Edit: YkrAkira
************
-=Góc nhìn của Gion=-
Khi vừa thức dậy, tôi bỗng có linh cảm xấu về ngày hôm nay.
Cái linh cảm đó vẫn cứ ám ảnh mãi trong tâm trí tôi. Thế nhưng, khi tôi đi về phía phòng ăn và nhìn thấy đứa con trai vừa tròn 4 tuổi của mình đang nắm tay Mary-san bước tới.
...Tôi đã được chữa lành.
Con trai của tôi là đứa trẻ dễ thương nhất thế giới.
Cậu nhóc sở hữu màu tóc của tôi và đôi mắt của Lily. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đã khiến nó dễ thương rồi, nhưng chân tay nhỏ nhắn và đôi má mềm mại lại làm tăng thêm vẻ đáng yêu nữa. Tôi có thể hiểu tại sao con trai tôi lại rất nổi tiếng đối với những người giúp việc. Ngay cả Mary, người rất nghiêm khắc cũng có chung suy nghĩ với những người giúp việc đó.
...Sao bỗng dưng tôi lại thấy lo cho tương lai của con mình thế này.
Nhưng, Will rất thông minh. John đã nói đùa rằng con trai tôi đã giải hết đề thi của Tòa án hoàng gia, tuy đó chỉ là lời nói hơi bị cường điệu thái quá, nhưng tôi lại tin vào nó. Chỉ mới vài ngày trước, tôi đã sốc khi nhìn thấy con trai mình có thể đọc và hiểu được tất cả những thông tin viết trong các tài liệu về thuế và các bản báo cáo. Tuy chỉ mới nhiêu đó tuổi, nhưng cái cách hành xử khi phát biểu trong lễ ra mắt của con tôi rất hoàn hảo, ngoài ra cậu nhóc còn có thể đọc và viết chữ, thêm nữa sự thông minh của Will về toán học luôn khiến cho John phải hết mực khen ngợi.
Trái tim tôi như dịu lại khi tôi nhìn cậu nhóc ăn với cái miệng nhỏ nhắn. Ngay lúc này, một người hầu gái tiến đến bàn ăn xin lỗi tôi và bắt đầu nói.
Hình như một người đưa tin từ nhà Veltor đã đến để thông báo với John về tình trạng nguy kịch của mẹ cậu.
Vừa nghe hết những gì người hầu gái nói, tôi thấy John đứng lên xin lỗi tôi và rời đi.
...Đây có phải là thứ mà tôi linh cảm không?
Nhưng cái cảm giác đó lại không biến mất.
Hmm… Có vẻ như buổi học của Will hôm nay đã bị hủy bỏ.
Gần đây, tôi đã huấn luyện Will. Dù gọi nó là huấn luyện, nhưng thực sự tôi chỉ dạy Will cách cầm kiếm thôi. Thế nhưng, sự tài năng của Will đã khiến tôi không kiềm chế được nữa nên đã dạy thêm cho cậu nhóc vài tư thế vung kiếm. Nhìn thấy con trai tôi càng lúc càng tiến bộ làm tôi phải rùng mình.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy vui và hạnh phúc khi xem Will với đôi mắt lấp lánh đang mải mê tập trung luyện tập.
Tôi tự hỏi mình có nên chế tạo một kiếm dành cho trẻ em để Will có thể luyện tập không. Trong khi đang suy nghĩ, tôi vừa bước vào văn phòng và thấy cấp dưới của mình đang ở đó.
“G..Gion-sama!” (cấp dưới)
“Có chuyện gì thế.” (Gion)
Từ vẻ mặt rất căng thẳng của họ, tôi cảm thấy rằng có chuyện gì xấu đã xảy ra.
“V..Vâng! ‘Họ’ đã bắt đầu di chuyển trong thủ đô!” (Cấp dưới)
Thủ đô ư…..?
Tuy ‘Họ’ có giữ một số hồ sơ mật nhưng ‘Họ’ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ, sao đột nhiên lại di chuyển ở thủ đô chứ?
Bao nhiêu câu hỏi tràn ngập khắp tâm trí tôi. Tôi vội vàng chuẩn bị đồ đạc.
*Tsk*
Thì ra cái linh cảm xấu từ hồi sáng là ám chỉ việc này. Quy mô của tin tức rất phù hợp với linh cảm của tôi nhưng có thứ gì đó vẫn đang giằng xé trong tâm trí tôi…
Tôi nên làm gì đây…
Tôi đã bảo Will không rời khỏi nhà dù có bất cứ chuyện gì xảy ra trước khi tôi lên xe ngựa.
Vì xe đang chạy với tốc độ tối đa, nên tôi đã đến thủ đô trong 4 giờ.
‘Họ’- là cách nói ẩn dụ của chúng tôi về một vài thành phần trong giới Quý tộc.
Tôi hiện đang làm việc như là Trưởng đoàn hiệp sĩ… dưới sự điều khiển của Hoàng gia. Nhưng thực tế, theo lệnh của Đức vua, tôi đã ẩn nấp trong bóng tối để điều tra và loại bỏ các quý tộc thối nát.
Vị vua hiện tại của Elzmu là Kizmu Mira Oio Lenarus De Elzmu. Vua Kizmu tình cờ là bạn thân của tôi. Với sự cai trị của mình, anh ta đã nhận được sự ủng hộ của người dân. Nhưng anh ta cảm thấy lo ngại về những quý tộc thối nát vẫn đang tồn tại nên muốn tôi loại bỏ chúng.
Tôi đã thu thập thông tin trong bí mật và ngăn chặn thành công rất nhiều hiểm họa do chúng gây ra. Dù công việc khó khăn đến như thế, nhưng nó giống như một ân huệ lớn lao đối với tôi, cũng như người dân đã được ban bởi Đức vua. Kể từ đó, tôi đã điều tra ra được nhiều hành động sai trái của ‘Họ’ và báo cáo lại Đức vua.
Lần này, tôi nhận được tin báo rằng ‘Họ’ đã vi phạm vào luật cấm ’Giao dịch nô lệ’. Chắc chắn ‘Họ’ sẽ không chỉ dừng lại ở việc kiếm tiền thôi đâu.
Với báo cáo về việc ‘di chuyển’ của ‘Họ’, tôi có thể khẳng định ‘Họ’ đã ‘giao dịch’, hoặc ‘xuất khẩu’ cho các tàu buôn đang chuẩn bị rời khỏi Vương quốc.
Từ dữ liệu đó, tôi có thể dự đoán rằng nhiều khả năng ‘Họ’ sẽ di chuyển trong đêm.
Nhưng, khi nhìn vào khuôn mặt lo lắng của cấp dưới, có thể thấy tình hình đang rất nghiêm trọng. Điều đó có nghĩa là ‘Họ’ đã không đi theo tuyến đường mà chúng tôi phục kích từ trước.
Một con sông nằm cạnh Thủ đô và đối diện với nó là Vương quốc Hattuo. ‘Họ’ sẽ đưa nô lệ lên những chiếc thuyền buôn và đi đến Vương quốc đó, nơi mà thẩm quyền chúng tôi không thể với tới được.
Và… Người đứng đầu của 'Họ' là Jin Veltor.
Đúng vậy, đó là cha của gia sư chúng tôi, John. Vì anh ta là gia sư của Will nên tôi có thể theo dõi anh ta nếu anh ta có dính dáng đến các hoạt động ngầm gia đình Veltor, theo yêu cầu của Tòa án. Nếu mọi việc suôn sẻ, tôi còn có thể thu thập được những thông tin quan trọng về các hoạt động ngầm ấy nhưng hóa ra anh ta thật sự vô tội.
John không hề có liên quan đến chúng, dường như anh ta đã hoàn toàn từ bỏ gia tộc Veltor. Chỉ với việc nhắc đến nó thôi đã khiến John, một người có tính cách ôn hòa ngay lập tức trở nên trầm lặng (tôi đã nghe về nó từ Will).
Khi mặt trời treo trên đỉnh đầu, tôi tự hỏi liệu con tàu chứa nô lệ đã rời đi hay chưa…
Không, đây không phải là điều tôi mà lo lắng. Cái linh cảm đáng quan ngại đó đang lớn dần lên mặc dù tôi sắp đến thủ đô.
Tôi cảm thấy chán nản và nhìn chằm chằm ra ngoài xe ngựa.
◆
-=Góc nhìn của ai đó=-
“Ngươi đã dụ được Gion chưa?” (########)
“Rồi, nó còn dễ hơn cả dự kiến nữa.” (########)
Trong một căn phòng trang trí lòe loẹt, 2 người đàn ông to béo đang ngồi nói chuyện với nhau. Một trong số họ đã ở tuổi trung niên ngoài 50. Cái bụng chảy xệ của hắn ta được giữ bởi chiếc áo sơ mi trắng và nó đang run lên khi hắn bật cười.
Người đàn ông còn lại đã ngoài ba mươi tuổi. Mặc dù hắn ta không béo như Mr.Fifties, nhưng hắn ta cũng sở hữu dáng người bụ bẫm với khuôn mặt tròn trịa.
“Và John thì sao?” (########)
“Hắn ta đang trên đường trở về nhà, ngay sau khi nghe tin mẹ hắn bệnh nặng.” (########)
Cả hai người đang ngồi trên ghế sofa trong căn phòng lòe loẹt này là người đứng đầu trong phe chống đối Vương quốc, gia chủ nhà Veltor và con trai của ông.
Jin Veltor. Tuy là một lãnh chúa đầy kiêu hãnh và cao quý, nhưng mặt khác hắn ta một kẻ đã thối nát đến tận gốc rễ. Từ hối lộ cho đến thu giữ tài sản và chi tiêu một cách phung phí. Có thể nói hắn ta là kẻ có tài trong việc khiến cho người dân trong lãnh địa của hắn phải chịu đau khổ.
Và con trai cả của hắn, Jean Veltor, danh tiếng của con hắn cũng thối rữa hệt như hắn vậy. Phung phí tiền bạc bằng cách đắm mình trong các khu đèn đỏ và cờ bạc vô độ. Một vị thống đốc thậm chí còn tệ hơn cả rác rưởi.
Trong một gia tộc tệ hại đến thế, mà lại xuất hiện một người như John thật đúng là phép màu.
“Và? Mọi chuyện vẫn đang diễn ra suôn sẻ chứ?” (Jin veltor)
Jin hỏi với giọng nói nhẹ nhàng.
“Con đã thuê những người giỏi nhất trong hội [Bóng tối], thưa Cha. Nếu không có gì bất thường xảy ra thì chúng ta không thể nào thất bại cả.” (Jean Veltor)
Như thể nói cùng lúc, Jean cũng cúi xuống và hạ giọng.
[Bóng tối]- Những người sống trong thế giới ngầm. Một tổ chức sở hữu một loạt các kỹ năng như xâm nhập và di chuyển y hệt một cái bóng và hoàn thành những ‘yêu cầu’ của bạn. Có thể nói rằng chúng là một thứ gì đó giống Ninja hoặc Spy.
Miễn là bạn là khách hàng của chúng, chúng sẽ làm bất cứ điều gì bạn muốn, thậm chí là ám sát. Vì mức độ nguy hiểm của ‘yêu cầu’ thường ở độ khó cao hoặc trung bình, nên họ sở hữu khả năng chiến đấu được rèn luyện rất nghiêm khắc. Người ta nói rằng không ai có thể sống sót khi họ sử dụng《影》[note18724]
, thứ ma thuật nguy hiểm được lưu truyền trong tổ chức.
Veltor đã thuê họ để làm việc gì đó cho hắn?
Nên có thể nói đây là nguyên nhân khiến cho Gion có linh cảm xấu.
Và yêu cầu đầu tiên của hắn là đánh cắp những bằng chứng mà Gion đã thu thập được để chống lại chúng.
Thứ hai là bắt cóc Will con trai của Gion làm con tin.
Chúng muốn dùng Will để ép Gion phải tham gia vào phe chống đối Vương quốc.
◆
-=Góc nhìn của John=-
“Chúng ta vẫn chưa tới nữa à?” (john)
Tôi không thể kiềm chế sự nóng nảy lại được nữa và vô tình nói ra. Dù nói thế, nhưng bên trong cỗ xe đang run lắc này, sự lo lắng của tôi vẫn đang lớn dần.
“John-sama, chúng ta sẽ tới đó sớm thôi” (Đánh xe)
Người đánh xe cố gắng giảm xua tan bầu không khí căng thẳng này đi. Nhưng tôi tự hỏi những anh ta đang nghĩ gì đằng sau khuôn mặt tươi cười đó.
Điều này quả thật rất đáng ngờ. Giống như việc tôi bị gọi về bất ngờ vậy. Ngay cả khi tin báo mẹ tôi bệnh nặng vừa đến thì Gion-sama lại nhận được tin báo khẩn cấp. Sẽ thật khó tin nếu bạn nói với tôi đó chỉ là sự trùng hợp.
Tôi vừa nảy ra suy nghĩ có hơi khó chịu.
Có phải ‘Họ’ đã lên kế hoạch gì nữa không?
...Tuy nói thế...Nhưng..
Đó là điều xấu nhất tôi có thể nghĩ đến trong lúc này.
Dẫu có bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa, thì chắc chắn Gion-sama có thể xử lý ổn thỏa. Bởi Ngài ấy là người mạnh nhất Vương quốc này mà.
Tôi lắc đầu, cố gắng xóa tan mọi nghi ngờ mặc dù cái cảm giác khó chịu đó vẫn còn tồn tại.
4 tiếng đã trôi qua và một căn biệt thự xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến tóc gáy tôi dựng đứng. Quy mô của nó tuy không thể so sánh với nhà Beryl, nhưng chỉ cần nhìn vào căn biệt thự này lại khiến cho tôi cảm thấy kim tởm. Tôi đoán đó là sở thích cá nhân của 'Họ'.
Một tòa nhà kiên cố màu trắng với cánh cổng được dát vàng ở phía này và phía kia. Sân trước được trang trí bằng những tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp với hoa hồng ở xung quanh. Chỉ cần nhìn sơ qua trông nó giống như một tòa lâu đài thu nhỏ vậy thế như...nhìn nó không sang trọng chút nào.
Mẹ cũng vậy, tuy bà ấy là một trong số 'Họ' nhưng mẹ đã sinh ra tôi. Nên tôi bắt buộc phải trở về căn biệt thự này khi nghe tin về tình trạng nguy kịch của mẹ.
Và thế là, tôi được cha và anh trai chào đón bằng một nụ cười ngay khi tôi vừa bước vào nhà.
……….Chết tiệt. Tôi đã bị lừa!
Ngay lúc tôi lườm họ, tôi cảm thấy một cú va chạm mạnh vào gáy tôi từ phía sau và thứ cuối cùng mà tôi nhìn thấy là sàn nhà.
Will……Hãy cẩn thận đấy………!