Trans: Slay
Edit: YkrAkira
----------------
Đôi lời của Trans và Edit:
Trans: Hiện giờ tôi đang bị cảm nhẹ, cái tai giờ ko có ra mủ nhưng lại sưng. Nhưng cái chán nhất là mai phải lên trường xếp lớp nữa mới ác.
Edit: Mai có bác nào lên trường điểm danh cho tôi đỡ buồn coi! Đang thèm ngủ nướng mà! Đm thật! Mà thôi, đây là năm cuối cùng tôi vs Trans ngồi trên ghế nhà trường rồi nên lịch đăng sẽ hạn chế nha. Đợi tụi tôi có TKB rồi up chương 24 xong thông báo lịch up luôn!!
***********
Khi tôi vừa bước vào phòng căn phòng của William-sama, ngoài chiếc bàn lớn toát ra hào quang tráng lệ và trang nghiêm ra, thì cả căn phòng đều mang lại cho tôi cảm giác tươi mới và thoáng mát.
“Ah, Mary-san, cảm ơn cô.” (Will)
William-sama đã cảm ơn một người phụ nữ vừa mới mang trà đến đây, hình như cô ta là một hầu gái thì phải. Chuyện vừa rồi đã giúp tôi thấy được cách cư xử của cậu ta đối với mọi người. Nó giống hệt như những gì tôi đã tưởng tượng về cậu ta, một người lịch sự và tao nhã.
” ……. ”
” ………. ”
Nhưng hiện tại tôi đang gặp rắc rối.
Ngay cả khi tôi muốn trò chuyện với cậu ta, tôi dường như không thể tìm thấy bất kỳ chủ đề nào để bắt chuyện cả. Bên cạnh đó, bản thân tôi đang cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Nó giống như cả cơ thể của tôi đang bị đóng băng vậy.
Do đó, chính bản thân tôi, người lớn tuổi nhất trong cả hai, phải là người phá vỡ cái bầu không khí đầy căng thẳng này. Ngay cả trước đó, dù cho tôi có nghĩ về nhiều đề tài khác nhau để trò chuyện cùng cậu ta, thế nhưng tâm trí tôi lại đột nhiên trở nên trống rỗng kể từ khi bước chân vào căn phòng này.
” …Erm… ” (Will)
William-sama định nói gì đó nhưng lại rụt rè không dám nói ra.
Đây thật sự là nỗi ô nhục của tôi, khi mà tôi đã vô tình cho cậu ta nhìn thấy một gương mặt (cứng đơ) đáng hổ thẹn như thế này. Có lẽ, cậu ta cảm thấy rụt rè do ánh mắt của tôi trông giống như đang lườm cậu ta chăng?
“Ah, tôi thành thật xin lỗi.” (John)
Cảm thấy sự hổ thẹn của bản thân, tôi bèn hắng giọng một cái.
Lần này, tôi chắc chắn sẽ tập trung và cố gắng trò chuyện với William-sama.
Hãy bình tĩnh lại nào, bình tĩnh lại tôi ơi.
“Tôi chỉ vô tình hơi lo lắng chút thôi. Như cậu cũng đã biết, tôi là John Veltor và kể từ hôm nay trở đi tôi sẽ làm việc tại đây với tư cách là gia sư của cậu.” (John)
Tôi đang cố gắng để tránh tạo ra ấn tượng xấu với cậu ta, cẩn thận chăm chút đến từng câu chữ trong lời nói của mình khi tôi tự giới thiệu. Và rồi, William-sama đã đáp lại lời chào hỏi của tôi với một phong thái tao nhã và thân thiện.
“Vâng, bắt đầu hôm nay em sẽ trở thành học trò của thầy. Em tên là Williams Beryl, thầy cũng có thể gọi em là Will cho tiện.” (Will)
Trong buổi ra mắt hôm sinh nhật của cậu ta, tôi đã nghĩ trong đầu rằng ‘có khả năng cậu ta đã học thuộc hết bài phát biểu đó’. Lúc ấy, tôi vẫn đang cảm thấy khó tin, khi mà một đứa trẻ chỉ mới 3 tuổi lại có thể phát biểu dõng dạc đến như vậy.
Nhưng, khi đến đây, tôi đã bị thuyết phục ngay lập tức.
Đúng vậy, chính William-sama là người đã chuẩn bị bài phát biểu đó. Một sự thật khá là sốc.
“Erm, thế em nên gọi Veltor-sama là gì ạ?” (Will)
Khi mà họ của tôi được nhắc đến, tâm trí tôi liền quay trở về với thực tại.
Điều này dần thú vị hơn rồi đây, tôi không thể nào ngăn cản được sự nghịch ngợm của mình.
“Cậu muốn gọi tôi như thế nào cũng được. Nhưng…” (John)
Giờ thì để xem, cậu nhóc thiên tài trẻ tuổi này sẽ phản ứng như thế nào đây? Trong lúc đang thích thú suy nghĩ, tôi bất giác mỉm cười.
“...xin đừng gọi là Veltor.” (John)
Tôi đã bỏ đi cái họ của mình.
Vì tôi, không muốn cho mọi người biết rằng mình được sinh ra trong dòng họ Veltor thối nát. Bản thân tôi đã đảm nhận vai trò là một gia sư, nên tôi muốn, ít nhất là có thể truyền tải được điều này đến Williams-sama và dĩ nhiên, ngay cả Gion-sama nữa.
Trên hết, tôi rất muốn xem thử cậu ta sẽ phản ứng thế nào khi đã hiểu được những gì tôi vừa nói. Tôi cảm thấy bản thân hơi có lỗi khi đã thử cậu ta, tuy nhiên điều đó lại khiến cho tôi cảm thấy hứng thú hơn bao giờ hết.
William-sama ngay lập tức nở một nụ cười và trả lời tôi.
“Vậy thì em sẽ gọi thầy là ‘Sensei’! Thầy thấy như vậy có được không ạ?” (Will)
Câu trả lời này, nó còn hơn cả những gì tôi đang mong đợi, tôi đã vô tình rùng mình trước cậu ta.
Tôi chỉ có thể nói rằng cậu ấy thực sự là một thiên tài.
Đó là câu trả lời cho thấy rằng cậu ấy đã hiểu ra tôi không hề quan tâm đến quyền lực, dòng họ hoặc những sự ưu ái đến từ cái gia đình mà tôi đã từ bỏ, chỉ vỏn vẹn thông qua vài câu chữ.
“Cũng được thôi, thầy mong rằng chúng ta sẽ cùng nhau học tập thật tốt nhé.” (John)
Tuy đây chỉ là cách gọi đơn thuần, nhưng cậu ấy đã thu hẹp mối quan hệ giữa chúng tôi xuống thầy trò mà không hề có bất kỳ sự can hệ nào đến mối quan hệ giữa hai gia tộc. Thật sự tuyệt vời. Thật sự rất tuyệt vời, cậu ấy đã vượt quá mức tưởng tượng của tôi.
Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì đã rời khỏi căn nhà đó, và gặp được cậu nhóc thiên tài này. Có lẽ, do tôi là một người rất may mắn chăng.
Trong vô thức, tôi bắt đầu ca ngợi bản thân với niềm vui sướng tột cùng.
“Nhân tiện thì, Will-sama.” (John)
Cùng với đó, Will lộ ra vẻ mặt có chút khó chịu.
“John-sensei, xin đừng thêm ‘Sama’ vào sau tên của em nữa.” (Will)
Thật là một người khiêm tốn mà.
Nói thật, mặc dù gia tộc Beryl và gia tộc Veltor nghe có vẻ giống nhau, nhưng bạn không thể đem cả hai gia tộc này so sánh với nhau được.
Veltor là gia tộc thuộc dòng dõi Viscount, còn Beryl là gia tộc thuộc dòng dõi Duke.
Ngoài ra, danh tiếng của nhà Veltor chỉ xếp ở phía dưới so với nhà Beryl. Trong khi nhà Beryl, ngoài các chiến công lừng lẫy của Gion-sama ra, còn có các chính sách cai trị vô cùng sáng suốt của ngài ấy nữa, nên có thể nói lãnh địa của họ được xem là trù phú nhất trong cả Vương quốc. Đồng thời, đây cũng là một gia đình có lịch sử lâu đời. Thế nên, đối với người đó. Tôi thực sự chỉ có thể cảm thấy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
Cuối cùng, bản thân tôi khi ở trong gia tộc này không phải là một quý tộc cao quý nào cả. Mà thay vào đó, tôi chỉ là một nghiên cứu sinh và là một giáo viên hèn mọn mà thôi.
“Vậy… Will-san.” (John)
“Chỉ mỗi Will thôi là được.” (Will)
“...Eh...Điều đó có hơi chút…” (John)
“Tất cả đều ổn thôi vì thầy là sensei của em mà!” (Will)
Đúng như tôi nghĩ.
Thật khó để kìm nén nụ cười của mình lại. Ngay cả khi tôi đã kháng cự, nhưng cậu ta vẫn khăng khăng muốn tôi gọi cậu ta là Will với một thái độ rất nghiêm túc. Điều này làm cho mối quan hệ giáo viên và học sinh của chúng tôi càng rõ ràng hơn.
“Ah đúng rồi Sensei, lúc nãy thầy định nói gì vậy?” (Will)
Will nhắc nhở tôi, khi cậu ta nhớ rằng tôi đã định nói gì đó.
“Ah. Đó là...Nếu cậu không nhớ khi nãy tôi định hỏi gì thì cũng không sao, nhưng cậu chỉ mới 3 tuổi mà đã muốn có một gia sư. Tôi đã tự hỏi bản thân nhưng không thể tìm ra được câu trả lời, nên tôi sẽ hỏi cậu, liệu chuyện này có phải là do cậu yêu cầu hay đây là quyết định của Ngài Gion?” (John)
Nói thật, tôi không thể nào hiểu được, Gion-sama đã dạy dỗ cậu ta như thế nào? Dù cho có suy nghĩ nát óc thì tôi vẫn không thể tìm ra được.
Nhưng, Will mỉm cười cay đắng và trả lời.
“Không phải do cha yêu cầu, mà là do em đã yêu cầu ạ.” (Will)
Ah, thực sự, hôm nay, dù cho tôi có bao nhiêu thường thức đi chăng nữa, thì chúng cũng sẽ sụp đổ thôi.
“Là Will ư...Nhưng mà tại sao? Tôi thật sự không muốn thô lỗ với cậu. Nhưng không phải những cậu bé cùng tuổi với cậu thường chỉ nghĩ đến việc chơi đùa sao.” (John)
“Không phải là em không nghĩ đến điều đó. Nhưng em lại thấy tự hào khi nhìn cha làm việc (bù đầu) nhưng em chỉ có thể đứng nhìn thôi, em muốn bản thân mình có thể giúp đỡ được phần nào cho ông ấy.” (Will)
Tôi chợt nhớ rằng mình đã bị sốc, bởi cái giọng điệu nghịch ngợm của cậu ta.
“..Và em thấy hơi thất vọng về những gì thầy vừa nói.” (Will)
Thật sự luôn….cái cậu nhóc này.
Là một thiên tài sẽ đem đến cho bạn hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
Và tôi tự hỏi liệu đây có phải là cuộc gặp gỡ định mệnh không? Tôi chợt có một linh cảm như vậy.
“Đó là tất cả lý do của cậu à..” (John)
Tôi đã trở thành gia sư của cậu bé này.
Với lượng kiến thức mà tôi có, tôi tự hỏi liệu mình thể dạy được cậu ta không?
“Vậy thì, hãy học tập chăm chỉ để thành đạt càng sớm càng tốt nhé Will?” (John)