Trans: Slay
Edit: YkrAkira
*************
Thế bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu học được chứ?” (John)
Sensei hỏi với một nụ cười, vì một số lý do nào đó, anh ta lấy một cuốn sách dày ra khỏi túi của mình.
“Vâng!” (Will)
Về phía tôi, tôi cảm thấy nụ cười của anh ta trông thật đáng quan ngại nên tôi đã trả lời một cách mạnh mẽ. Tôi không biết có phải do tôi muốn anh ta dạy học hay không, nhưng tôi thấy Sensei gật đầu hài lòng ngay sau đó.
“Và để bắt đầu bài học ngày hôm nay, thì trước hết chúng ta sẽ học thứ cơ bản nhất của cơ bản đó là học cách đọc và viết.” (John)
“Oh, mấy thứ đó em đã được học rồi nên thầy không cần phải dạy nữa đâu Sensei.” (Will)
Tôi đã học cách đọc và viết từ lâu rồi.
Vì tôi trả lời ngay lập tức nên John-sensei có vẻ đã rất ngạc nhiên.
Điều đó là điều tất nhiên thôi! Đừng có mà xem thường tốc độ ghi nhớ của bộ não trẻ con chứ!
“...Thầy hiểu rồi. Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu với toán học, đầu tiên là phép cộng và phép trừ.” (John)
“Mấy cái đó em cũng đã làm được rồi.” (Will)
Tôi thể hiện một vẻ mặt sững sờ.
Tôi đã cố gắng không tỏ ra là mình thông minh rồi...ah, bình thường thì một đứa trẻ 3 tuổi không thể nào học hết mấy cái đó được nên có thể anh ta đang nghi ngờ tôi chăng.
“Em thực sự có thể làm được sao.” (John)
Khi John-sensei nhìn tôi, một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt của anh ta.
Ahhhh…làm ơn đừng có mà nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến đó nữa!
“Vậy thì, em có thể giải cho thầy một vài bài toán được chứ.” (John)
John-sensei mở chiếc túi của mình ra và lấy ra tờ giấy đang bị kẹp bên trong một cuốn sách cồng kềnh. Anh ta liền đưa nó cho tôi.
“Vâng Sensei.” (Will)
Lấy bút ra khỏi túi áo ngực, tôi nhìn vào tờ giấy đã được đưa cho tôi. Bên trong tờ giấy là những bài toán được xếp thành từng hàng.
Có một vài câu hỏi đơn giản về hình học, nó không khác với bài kiểm tra ở trường là mấy.
Do tôi đã nói rằng mình có thể làm toán được nên tôi phải giải hết mấy cái bài toán này để chứng minh hả? Cái hình phạt này là gì vậy trời?
Tôi liếc nhìn John-sensei và ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Thật khó mà giải được khi có người đứng canh như thế này.
Tôi cố thư giãn tinh thần và bắt đầu giải tờ đề một cách im lặng.
Vì các câu hỏi được soạn thảo theo kiến thức tiểu học nên tôi, người đã từng trải qua kỳ thi trung học, cũng có thể nhìn ra đáp án một cách dễ dàng mà không cần phải tính toán gì nhiều...Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu toán dành cho trẻ con mà đề đã như thế này, thì học lực của thế giới này chắc chắn phải cao lắm đây…
Vì thế giới này có phần giống với châu Âu thời trung cổ, nên tôi đã đánh giá thấp anh ta.
Sau 20 phút, tôi đã làm xong hết và đưa lại tờ giấy lại cho John-sensei.
Với đôi mắt mở to đầy kinh ngạc và dáng vẻ hơi trầm ngâm, John-sensei hỏi.
“...Em đã làm xong hết rồi à.” (John)
Nghĩ lại thì, những phép toán trong thế giới này cũng có thể khác với thế giới trước đây của tôi…tuy nó có thể gây ra đôi chút khó chịu nhưng cũng không sao cả. Tuy nhiên tôi lại bắt đầu cảm thấy hoang mang, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như giả thuyết của tôi là đúng.
Nếu như đó hoàn toàn là sự thật thì chẳng phải tất cả các đáp án của tôi đều sai hết hay sao…? Trong sự lo lắng, tôi vô tình nhìn thấy Sensei đang nhăn nhó.
“...Em đã.. hoàn thành rồi. ...Làm tốt lắm Will.” (John)
Sau một khoảng thời gian kiểm tra đáp án, John-sensei nhìn tôi với một nụ cười. Tuy nhiên, trên khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ lo lắng.
….Tôi tự hỏi mình, tôi đã làm sai hết toàn bộ rồi sao?
“Nhưng...lúc này thầy nên làm gì đây? Thầy chỉ nghĩ là hôm nay sẽ dạy đọc và viết thôi, nhưng bây giờ thầy lại không có đủ tài liệu để tiếp tục dạy em nữa.” (John)
Nghe anh ta thì thầm, tôi cuối cùng đã hiểu. Vậy ra, anh ta đang lo lắng về điều đó. Nếu là trong trường hợp này, nhất định chúng tôi phải làm điều đó!
Rồi tôi mỉm cười với Sensei.
“Trong trường hợp này thì, em muốn được tìm hiểu thêm về thầy, John-sensei!”