Ở mặt khác của Sống Cầu Tokyo, với Sumika và những người khác đang đẩy lùi kẻ thù xâm chiếm qua lỗ hổng trên bức tường bảo vệ, phía Nhật Bản đang trong quá trình xây dựng lại mặt trận của họ.
Như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, việc bảo vệ bờ biển là một trận chiến cam go.
Và sau đó, lực lượng chính của Nhật Bản và lực lượng đồng minh của Ngũ Đại Lãnh Tụ đã chia thành ba nhóm nơi họ bắt đầu những trận chiến ác liệt.
Một trận chiến là giữa Ngài James và He, người bị chiếm hữu.
Người này có sức mạnh như một kẻ hủy diệt không thể bị chặn trừ khi đó là Ngài James .
Có thể nói rằng lựa chọn nhân sự này là hợp lý.
Tuy nhiên, sức mạnh của hai người đối đầu nhau một cách quyết liệt, tình hình bắt đầu cho thấy dấu hiệu của một trận chiến kéo dài.
Trong khi đó, cũng có một trận chiến dường như sẽ được giải quyết dứt khoát ngay lập tức.
Đó là trận chiến giữa cặp Dorothy và Chikori chống lại nữ tu với sắc mặt khó coi đang cầm thanh katana bằng một tay, Gimel.
Các lực lượng chính của cả hai phe đang đối đầu nhau.
Trong số họ, người có sức mạnh thấp hơn những người còn lại, không ai khác ngoài Chikori.
Có thể nói, cô gái là lỗ hổng ở phía Nhật Bản.
Vì vậy, khoảnh khắc trận chiến bắt đầu, Dorothy ngay lập tức che chở cho cô.
Kết quả là, trận chiến diễn ra dưới hình thức hai người chống lại một người mà Chikori và Dorothy đối đầu với một mình Gimel.
Sự vượt trội về số lượng này mang lại một sự khác biệt lớn.
Hiện tại, Gimel không thể xử lí được hai cuộc tấn công ác dữ dội và cơ thể cô đã bị hai nắm đấm tấn công nhiều lần.
Bây giờ ngay cả trong thời điểm này――
“BẠO KÍCH QUYỀN!!!!”
Nắm đấm của Dorothy thụi vào mũi Gimel, khiến cô ta lùi lại một khoảng cách.
Tuy nhiên--
“Fufu, fufuu, vô ích, vô ích thôi…...”
Không có một giọt máu nào chảy ra từ mũi Gimel.
(Có một vài đòn đánh đã trúng trước đó, nhưng chúng không thể gây ra bất kỳ thiệt hại đáng kể nào.)
Chikori biết rõ cảm giác này.
(---Giống như khi đó vậy.)
Nó giống như lần cô chiến đấu với để bảo vệ Elfiena trước đây.
Điều này cũng tương tự khi viên đạn và phép thuật Sumika không hiệu quả với Alfaro.
Và sau đó, tất nhiên người nhận thấy không chỉ có Chikori.
Trong khi rũ bỏ cảm giác tê dại còn sót lại trong nắm tay như thể cô vừa mới đấm vào thép, Dorothy thì thầm trong sự khó chịu.
"Ta hiểu rồi. Quả nhiên đúng là theo như lời đồn sao.”
Nghe được những lời của cô, khuôn mặt tái nhợt của Gimel hạnh phúc nở nụ cười tươi.
“Fu, fufu, fu, c, chính x, xác. Cho dù có là, ma pháp sư cấp S, đi nữa, cũng chỉ là, con người……! Muốn đả thương thân thể của thiên sứ, là chuyện bất khả thi……!”
Đó là lý do tại sao bất kể họ đánh cô ta bao nhiêu lần hay có làm gì đi chăng nữa, Gimel nói rằng tất cả đều vô nghĩa.
Tuy nhiên--
“Fufun. Chuyện đó cũng chẳng có gì đâu? Nữ tu ạ.”
“.....!”
“Sự chênh lệch về linh cách chính là sự chênh lệch về sức mạnh. Mà tâm linh đã chênh lệch thì cũng tương đương với sự chênh lệch về ma lực vậy. Thế nên----- mọi thứ sẽ ổn miễn là khoảng trống đó được lấp đầy.”
Và rồi người làm được điều đó – chỉ có thể là ma pháp sư cấp S. Con át chủ bài của nhân loại.
Khi Dorothy nói vậy, cô mở rộng nắm tay phải của mình――
“I call on the corrupting power of Gold! Bring your Ruin!!”
Thứ ma pháp được triệu hồi khiến cô được gọi là .
“……-!”
Cùng với lời khai mở của câu thần chú, một quả cầu lửa sáng chói hiện ra trên lòng bàn tay phải Dorothy.
Quả cầu lửa đó đang phun ra ánh sáng và sóng nhiệt tới mức có thể nói là một mặt trời thu nhỏ, đốt cháy môi trường xung quanh.
Thậm chí chỉ bằng cách giải phóng, nó chắc chắn có thể tiêu diệt một nửa số lượng lực lượng của quân đồng minh.
Nhưng, Dorothy đã làm một điều thậm chí còn khó tin hơn.
Quả cầu lửa có năng lượng to lớn như vậy được nắm lấy bởi những ngón tay của cô ấy như một quả bóng chày, bị nén lại – và siết chặt trong nắm tay cô.
Ngay lập tức, nắm tay phải Dorothy tỏa sáng trong một màu đỏ thẫm tuyệt đẹp, giống như một viên hồng ngọc.
(Thứ, thứ năng lượng này mạnh quá……!)
“――-“
Chikori bị mê hoặc bởi sự rực rỡ này trong khi Gimel thể hiện sự khó chịu.
Đó là sức mạnh mạnh nhất của ma pháp nguyên tố lửa được nén lại thành một dạng cô đặc như vậy.
Chắc chắn rằng nắm tay đang sở hữu sức mạnh ma pháp trong đó có thể bước vào của Gimel.
Dorothy vung nắm đấm đến giới hạn của mình, tin vào cơ hội chiến thắng của mình từ sự băn khoăn đó của Gimel.
Và rồi cô ấy ra lệnh cho Chikori thông qua thần thức.
{Chikori. Tôi sẽ tung nó vào phía sườn của nữ tu..... ! Chỉ trong chốc lát thôi cũng được, xin hãy chặn đứng chuyển động của cô ta!}
{.....! Hiểu rồi-!}
Theo chỉ dẫn của Dorothy, Chikori không ngần ngại rút ngắn khoảng cách với Gimel.
Cô tấn công một đòn cực mạnh vào phía với tư cách là đối thủ của mình.
Đó là kết quả từ quá trình luyện tập hàng ngày của cô với Homura.
Cô có thể thấy những bước di chuyển của Gimel ở một mức độ nhất định.
Cô có thể theo kịp với kẻ địch.
Cô đã xác nhận điều đó khi cô chiến đấu phối hợp với Dorothy chống lại kẻ thù này.
Vì vậy, cô không sợ hãi. Cô kiên quyết tiến lên, len lỏi qua nhát chém của Gimel.
Tung ra nắm đấm của mình một cách gọn gàng, cô cố gắng ngăn chặn chuyển động của Gimel.
Nhưng--
(Mình không thể dừng ả....!)
Gimel hoàn toàn không hiển thị bất kỳ sơ hở nào.
Đúng là như vậy. Nữ tu này được bảo vệ bởi .
Một thứ như nắm đấm của Chikori mà cô tung ra trong lúc né đi nhát chém, không thể làm tổn thương cho dù Gimel có bị trúng bao nhiêu đi chăng nữa.
Khác xa với việc ngăn cản chuyển động, cô ta thậm chí còn không cần phải tự bảo vệ mình.
Gimel vung thanh katana trong khi đang bị đánh.
Như thế này Dorothy cũng không thể đến gần hơn.
Một nỗ lực như thế này rốt cục sẽ là vô nghĩa. Họ sẽ không thể nào tiến xa được hơn.
Thế nhưng--
(Đúng rồi....! Đúng như thế! Cách đó chắc chắn có thể ngăn chặn di chuyển của cô ta!)
Ngay sau đó, một phước lành đến từ thiên đường đã ban phước cho não bộ của Chikori.
Cô chú ý trong khi tấn công Gimel trong lúc đánh-rồi-chạy.
Chỉ có một cách duy nhất có thể ngăn chặn bước di chuyển của Gimel chắc chắn ngay cả đối với cô.
----Đó là, bị ăn chém.
Nói chính xác hơn, cô sẽ làm trì trệ vết chém bằng cách cố tình để cho phần thịt của mình bị xắt đi một cái, và trong khoảnh khắc đó, cô sẽ nắm lấy thanh katana.
Nếu cô làm được điều đó, chuyển động của Gimel sẽ dừng lại dù cô ta có muốn hay không!
(Không có gì khác ngoài cái này!)
Chikori giao phó cơ thể của mình cho sự ban phước thiêng liêng đó và tự nhủ.
Và rồi cô cẩn thận quan sát trong khi né những nhát chém, và chọn một khoảnh khắc.
Có lẽ do bắt nguồn từ sự thiếu kiên nhẫn, nên đòn chém ấy hơi thô.
Cô sẽ để cánh tay trái của mình bị đâm thủng bởi điều này, và sau đó――
(Mình sẽ bắt nó bằng tay phải và ngăn chặn chuyển động của cô ta-!)
Quyết định đó quả nhiên--……
Giống như của một học viên ma pháp sư thiếu kinh nghiệm trên chiến trường vậy, một sai lầm chết người.
“Chikori! KHÔNGGGGGGGG――――――–!!!!”
“Ể?“
Chikori bị đẩy ra bởi sự can thiệp của Dorothy trong lúc cô la hét, sau đó Chikori ngã xuống đất.
Và rồi Dorothy, người đã đẩy Chikori đi, bị đâm vào vai phải bởi katana của Gimel.
“--T, tại sao……!”
Sự can thiệp của Dorothy đến từ hư không.
Chikori không thể hiểu được sự việc này.
Nhưng…đó chỉ là tạm thời.
Chikori sớm nhận ra ý nghĩa của hành động Dorothy, mà cảm thấy vô cùng hối hận.
“Fu, fu, fuhuhuhuhu! Cuối, cuối cùng, ta đã tóm được ngươi rồiii……!”
Lấy mũi kiếm đâm thủng bả vai của Dorothy, Gimel nở ra nụ cười nham hiểm.
{Hãy nhìn vào ngày vị Thiên Chúa phẫn nộ. Vào ngày đó, lửa đỏ thiêu đốt ngôi sao nhân trần, rơi vào những mảnh hải dương, những con sông. Mỗi một vùng biển, mỗi một con sông, nước đều trở nên đắng chát, giết chết phần lớn sinh vật.}
Trong lúc mở rộng đôi cánh từ sự chiếm hữu của thiên sứ ở phía sau lưng, Gimel thì thầm những lời đó.
Và rồi—
“Khụ!”
Dorothy nôn ra máu đen đỏ từ miệng.
“Dorothy-san!?”
Chuyện quái gì vừa xảy ra? Chỉ có duy nhất phần vai của cô là bị đâm trúng. Mặc dù vậy, tại sao Dorothy lại nôn ra máu?
“……Bùa ngải, sức mạnh của , đúng là nó rồi......”
“Chínhhhh xácc……! Sức mạnh mà Chúa ban cho taaaaa, chính là độc! Một sức mạnh thao túng thần độc (bùa ngải)! Thế~nên~! Ngươi không thể nào cứu chữa được nữa đâuuu~~!”
“Độc, độc dược ư……! M, một chuyện như thế sao mà……!”
Ngay khoảnh khắc này, Chikori cuối cùng cũng hiểu rõ.
Và rồi cô nhận thấy được sai lầm của mình.
--Cô dự định sẽ định tấn công một cách bất cẩn mà vẫn chưa nhìn ra quân bài tẩy của kẻ địch.
Có thể nói đó là một bước đi vô cùng ngu ngốc.
Bởi vì tuỳ loại kẻ địch mà có thể sở hữu chiêu thức gây chết người chỉ với một vết cắt duy nhất.
Và thật không may, Gimel là một loại kẻ thù như thế.
“……Khụ! Khụ khụ!”
“Dorothy-sannn!”
Nôn ra một lượng máu lớn, Dorothy liền ngã gục xuống đất.
Cơ thể của cô đã bị ăn mòn bởi , và đang đứng trên bờ vực của cái chết.
(Đó là……lỗi của mình……! Nếu như mình không ngu ngốc đến như vậy……!)
Chikori đứng yên trong nỗi bàng hoàng trước tình huống tồi tệ nhất mà sự bất cẩn của cô đã đem đến.
Hướng tới Chikori đang như vậy--
“Fu, fufufu, đừnggg cảm thấy buồn như thế, ta, ta cũng sẽ dẫn ngươi đi, giống như cô ta thôi, tới nơi của Người~~!”
Gimel tấn công không chút nhân từ.
“……!”
Mặt khác, tinh thần của Chikori đã không còn ở trạng thái mà cô có thể phản đòn.
Cô chỉ dùng hết sức để né tránh bằng phản xạ vốn có của mình.
Thế nhưng—
(Fufu, khả năng di chuyển không tệ đấy……! Nhưng……!)
Ắt hẳn là vì Chikori đã thấy được mối đe dọa của khiến Dorothy không thể di chuyển dù chỉ một bước.
Trọng tâm ánh nhìn của Chikori, đã hoàn toàn cố định vào thanh kiếm của Gimel.
--Cô không thể không thấy gì khác ngoài điều đó.
Và rồi, tương tự với Gimel, người đang đối đầu với cô.
(Kinh nghiệm của cô ta, quá kém cỏi!!!!)
“Gư a!?”
Cú đá của Gimel giống như một cú đâm đánh thẳng vào phần bụng của Chikori.
“Fufufu, ng, ngươi không nghĩ rằng ta sẽ dùng tới chân để đá sao? Ánh mắt của ngươi chỉ tập trung vào phần kiếm……còn phần bụng thì lại để lộ sơ hở kìa?”
“Khụ! A, aa……aa!”
Mọi nội tạng đau nhức kịch liệt như bị dao cắt, khiến cho hai đầu gối của Chikori quỳ xuống mặt đất.
Đó là một cơn đau nặng và sâu tới nỗi như thể cô bị một cây búa thép khổng lồ đập thẳng vào.
Đó là điều tự nhiên.
Năng lực được ban cho Gimel bởi sự chiếm hữu của thiên sứ là [độc].
Bởi vì người phụ nữ đã sử dụng sức mạnh và tạo ra một lượng lớn steroid đồng hóa bên trong cơ thể, cô có thể tung ra một cú đá với sức mạnh tay chân được cường hoá tới mức vượt qua cả thường thức.
“Ư…………——”
Cú đá đó là quá đủ để đánh vỡ ý thức của Chikori, và cứ như thế đầu gối của Chikori ngã khuỵu và thân thể cô rơi xuống mặt đất.
Vào đúng khoảnh khắc đó…… một cảnh tượng lóe lên trong tâm trí của Chikori.
{Động tác của Chikori là quá cứng ngắc đấy em có biết không? Đó là lý do tại sao nó dễ bị đoán trước.}
Đó là, ký ức về quá trình luyện tập của cô với Homura――
Đó là những lời của Homura khi cô than phiền về việc không thể động vào Homura trong một trận chiến mô phỏng.
(――Aa, đúng rồi, vào lúc đó, Sư Phụ đã……)
{Nhưng, tiến lên không chút do dự, và cảm giác ngay thẳng mà em hướng đến kẻ thù…cũng chính là sức mạnh của Chikori.}
{Sức mạnh của em?}
{Đúng vậy. Tập luyện nhiều đến mức em thậm chí có thể giải trừ được các triệu chứng của hội chứng AS (Apple Seed) thường là điều không thể làm được. Cảm giác ngay thẳng đó và sức mạnh ý chí để nhận ra ý định ban đầu của em là điều thực sự không thường thấy…Và rồi là một ý chí mạnh mẽ có thể được chuyển biến thành một sức mạnh cường đại. Em vẫn còn thiếu kinh nghiệm, em không thông minh được như Sumika nên từ giờ trở đi chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng hãy nhớ điều này mỗi khi em gặp phải những khó khăn đó. Rằng mình là đệ tử của ai.}
(――――)
{Anh đảm bảo sức mạnh của em. Đó là lý do tại sao, tuyệt đối không được nghi ngờ sức mạnh của chính mình.}
“~~~~~~~~~~~–!!!!”
Khi ý thức của cô đang trên bờ vực chìm vào bóng tối, Chikori, người nhớ lại những lời của Homura mà nghiến răng, sau đó cô đỡ lấy cơ thể đang ngã mình bằng cách đánh xuống mặt đất.
Cô dùng sức mà trừng mắt nhìn vào kẻ thù trước mặt.
Đó là một kẻ thù từ phía bên ngoài đột nhập vào nhà và muốn giết hại gia đình của cô.
(Mình, là học trò của Sư Phụ!)
Thế nên, cô không thể nào chịu thua một cách trước bè lũ đang cố phá vỡ thứ mà sư phụ của cô bảo vệ được.
Cơ thể cô vẫn có thể di chuyển. Nắm tay của cô vẫn có thể tấn công. Nếu đã như vậy--!
“DOROTHYYYY-SANNNNN--!!”
Chikori quay sang Dorothy, người đang ngã gục xuống trong vũng máu của chính mình, và hét lên với tất cả những gì cô có.
“Hãy câu cho tôi thêm một phút, không, ba mươi giây nữa thôi! Cầu xin chị!"
Và rồi--
“Bởi vì, tôi sẽ đánh bại người phụ nữ đó…….!”
Cô mở rộng tư thế và co lại nắm đấm, nhắm vào Gimel.
Với tầm nhìn mờ mịt, Dorothy nhìn chăm chú vào hành động đó, cùng với biểu hiện quyết tâm của Chikori……
Sau đó từ tận đáy lòng cô vui vẻ nheo mắt lại và cười nói.
"OK……! Cứ để đó cho chị hai nào!”
Ngay lập tức, Dorothy nâng cơ thể đang trên bờ vực của cái chết vì bị huỷ hoại bởi chất độc của mình lên, và ngay cả khi phun ra máu, cô liền tấn công vào Gimel.
“Hự!”
Nắm đấm của Dorothy xông tới bị chặn lại bởi và thậm chí còn không gây ra thương tổn, nhưng luồng sóng xung kích xuyên phá chắc chắn đã làm cản trở chuyển động của Gimel.
“……!? Tại sao ngươi lại có thể cử động được chứ? Mặc dù , đáng lẽ đã lan truyền, khắp cơ thể của ngươi, rồi mà!”
Hai mắt của Gimel mở to ra trong sự kinh ngạc trước đợt tấn công dữ dội của Dorothy.
là một loại chất độc không tồn tại trên thế giới này.
Nếu như bị nó xâm nhập vào cơ thể dù chỉ một chút, thì người đó không thể cứu được nữa, cả xương và thịt của họ sẽ bị thối rữa và họ chỉ có thể bị tra tấn không ngừng bởi cơn đau nhức cho đến khi nào đã chết mới thôi.
Đối mặt với Gimel người đang phản ứng như vậy--
“Một câu trả lời đơn giản thôi, con mụ ngu học.”
Dorothy thậm chí còn nở ra nụ cười và trả lời một cách táo bạo hơn nữa:
“Đơn giản bởi vì ta…chính là !”
“Ư, kẻ này…….ch, chết đi, đừng có mà lại gần ta~~!”
Gimel chém vào Dorothy đang tấn công và cố gắng đẩy cô đi.
Nhưng, ngay cả khi bị dính chất độc, những đòn tấn công hung bạo của Dorothy còn không thể sánh được so với trước đó.
Đó là điều tự nhiên.
Cho đến tận bây giờ, cô đã che giấu quân bài tẩy của mình và di chuyển một cách cẩn thận để chiến đấu với Gimel.
Cô đã tấn công bằng cách luôn chừa lại một khoảng trống để cô có thể né tránh trong trường hợp khẩn cấp.
Nhưng lúc này…điều đó không còn cần thiết nữa.
Không có hi vọng nào cho cơ thể của cô. Cô tung ra nắm đấm của mình mà không màng đến việc bị ăn phải mấy nhát chém.
Ngay cả khi toàn thân cô thấm đẫm bởi máu, vẻ ngoài hùng dũng đang thách thức kẻ thù đó giống hệt như ― vậy.
Một người bảo vệ nhân loại. Là một ma pháp sư cấp S, hình mẫu đáng tự hào của cô sẽ không mang đến hổ thẹn cho bất kì ai.
(Dorothy-san……cảm ơn chị……!)
Ghi khắc hình ảnh anh hùng của Dorothy vào trong đôi mắt ướt lệ của mình, Chikori tích tụ ma lực vào nắm tay phải của cô.
Chikori không thể thực hiện được phép cường hoá nắm đấm bằng ma thuật cấp năm như Dorothy.
Vì lẽ đó, mà cảm giác biết ơn, hối hận, phẫn nộ, cô dồn nén hết tất cả vào quyết tâm đánh bại kẻ thù trước mắt mình.
(Dồn hết mọi thứ vào nắm đấm……!)
Và rồi, thời khắc đó đã đến.
“Gư, khụ!”
Sinh mạng của Dorothy đã hết.
Nôn ra một lượng lớn máu, toàn thân của Dorothy run lẩy bẩy.
Đó là giới hạn của cô.
Ngay cả khi không bị chém đi nữa, chắc chắn cô sẽ ngã xuống vào trong vũng máu của mình và vĩnh viễn không thể cử động.
Nhưng ngay cả vậy…người phụ nữ dũng cảm này đã thắp lên ánh sáng của cuộc đời mình cho đến tận giây phút cuối cùng.
--Chắc chắn cô đã câu được thêm ba mươi giây.
{Phần còn lại, tôi nhường cho cô đấy……}
“————……!”
Nghe được những lời phó thác đó, Chikori không trả lời.
Không cần phải đáp lại hay gì cả.
Ngay bây giờ, chỉ có một điều duy nhất mà cô cần phải làm.
Mọi cảm xúc được dồn nén trong nắm đấm, cô tung thẳng nó vào kẻ thù ngay trước mặt!
“!!”
Nắm tay phải của Chikori được đẩy lên tới giới hạn đánh thẳng vào sinh mạng của Gimel.Nắm tay phát ra ánh sáng như thể hàng trăm tia sét trắng được tích tụ bên trong nó.
Quỹ đạo mà nắm tay đã vẽ ra--giống hệt như một ngôi sao chổi đánh vỡ cả ngôi sao!
Trong suốt ba mươi giây đó, Chikori đã không ngừng tưởng tượng ra hình ảnh công kích mạng sống của Gimel, và đợi cho đến lúc thời điểm thích hợp rồi mới ra tay tấn công.
Phải né tránh động tác linh động, không một chút do dự, nhanh chóng rút khoảng cách ngắn nhất rồi tung ra đòn đánh là chuyện bất khả thi.
Thế nhưng--
(Cho, cho cho, cho ngươi đánh cũng chẳng sao!)
Gimel chế giễu như thể đó không là gì, thậm chí còn không thèm cố phòng thủ, cô ta cầm thanh katana của mình để chuẩn bị chém một nhát vào cổ của Chikori người đang tiếp cận.
Đó là điều hiển nhiên. Gimel sở hữu của thiên sứ đang chiếm hữu thân xác cô ta.
Ắt hẳn được nén bên trong nắm đấm của Dorothy là một mối đe dọa, nhưng……
Ngay từ đầu, Chikori không khác gì hơn ngoài một ma pháp sư tầm thường cả.
Cho dù cảm xúc của con người có được dồn hết bao nhiêu vào đòn tấn công của họ đi chăng nữa, thể trạng của một người bình thường là điều không quan trọng.
Không có cách nào trên đời nó có thể làm tổn thương được một thiên sứ.
Cho dù đó là ý chí của Chikori, hay thậm chí là sự hy sinh của Dorothy, tất cả đều là tốn công vô ích. Một nỗ lực bị phí hoài.
Một chuyện như thế--
Với Chikori không thể nào chấp nhận một chuyện vô lý như vậy được!
Ngay lúc nắm đấm của Chikori chạm vào Gimel--
Một thứ âm thanh khác thường của xương thịt và nội tạng bị ép nát cùng lúc vang vọng trên chiến trường. Nắm đấm của Chikori lún sâu vào bên trong bụng của Gimel.
“Ư, ô—ga, aaaaa!?”
Rất có thể, dạ dày của cô ta đã bị vỡ nát.
Gimel lộ ra vẻ mặt đau đớn và phun ra một lượng lớn máu.
(T, t, t-tại sao!? Ta đã có bảo vệ mình rồi cơ mà~~!?)
Mặc dù vậy, nắm đấm của Chikori vẫn xuyên qua và đánh thẳng vào cô ta.
Từ góc nhìn của Gimel đó là chuyện không tài nào hiểu nổi.
Lý do bởi vì có sự chênh lệch về linh cách giữa họ, chỉ với sức mạnh ý chí đơn thuần thôi thì không thể nào có chuyện vượt qua dễ dàng như vậy được.
Rốt cục chuyện quái gì vừa xảy ra cơ chứ!
Trong khi Gimel đang lịm dần đi vì đau đớn, cô ta lườm thẳng vào Chikori.
Và rồi--cô ta để ý.
(Không thể nào, không thể nào không thể nào không thể nào…….)
Ở giữa nắm đấm nhuốm đầy máu tươi đó của Chikori……lộ ra một vật thể màu trắng thuần. Đó chính là--
“Thì ra đây là lông vũ của ngươi sao?”
“~~~~~~~~!!”
--Đúng vậy, Chikori đã nhìn thấy thiên sứ hai lần bao gồm cả thiên sứ này.
Kẻ đầu tiên là Alfaro. Đến kẻ thứ hai là ngay tại đây.
Đó là lý do tại sao cô hiểu rằng đòn tấn công của cô chỉ với riêng sức mạnh của mình thôi thì sẽ không thể vượt qua được.
Nhưng cô phải làm gì để nắm đấm của mình có thể chạm tới Gimel?
Suy nghĩ về điều đó, câu trả lời mà cô gái phát hiện ra theo cách riêng của mình, chính là đây.
Bằng cách bắt lấy lông vũ của Gimel rơi xuống trong lúc đang chiến lấu vào nắm tay của mình, cô có thể tạo ra được linh cách giả.
Và sau đó, kế hoạch đã được thực hiện thành công mỹ mãn.
Cảm xúc của cô được dồn hết vào trong nắm tay của mình, nó chắc chắn đã đánh xuyên qua sinh mạng của Gimel.
“Ta là một kẻ ngu ngốc, yếu đuối, không có khả năng, kinh nghiệm, hay trong tất cả mọi thứ, nhưng……ta chắc chắn sẽ không thể nào quên, sự cay đắng mà ta đã từng phải cam chịu mà nuốt lấy đâu…….!”
“A, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Gimel ôm bụng trong khi quằn quại đau đớn như thể toàn thân cô ta đang bị lửa thiêu đốt.
Lượng máu nôn ra từ miệng cô ta giống như một chiếc xô nước bị lật ngược vậy, lẽ dĩ nhiên với số lượng đấy là đủ để gây trí mạng, sớm muộn gì mạng sống của cô ta sẽ bị dập tắt mà thôi.
(Dorothy-san. Sự trả thù cho chị――)
Đã được đền đáp――ngay khoảnh khắc Chikori chuẩn bị nói điều đó.
“Khục, khục, ê hê hê hê, ahahahahahahaha――!”
(Ể?)
Đột nhiên, Gimel bắt đầu cười điên loạn trong khi nôn ra máu.
“HÂY AAAAAAA!!”
Một cú đá giống như một ngọn giáo đâm thẳng vào Chikori.
Chuyện này quá bất ngờ. Chikori không thể phản ứng lại từ đòn tấn công mà cô nghĩ rằng chuyện đó là không thể.
“A hự!”
Khuôn mặt của cô bị đánh trúng, và cứ như thế phía sau đầu của cô đập vào bức tường bê tông gần đó.
(Ư a……Ta, tại sao……!)
Đáng lẽ cô đã gây ra vết thương chí mạng cho kẻ thù.
“ĐAU QUÁ ĐAU QUÁ ĐAU QUÁ AAAAAAAAAAAAA! THẬT LÀ VUI QUÁ ĐI~~!”
Ngay lúc Chikori đang bối rối suy nghĩ, tai của cô nghe thấy được, khiến cô nghi ngờ rằng mình có bị nghe nhầm phải tiếng reo hò hay không.
“!?”
“Gư, kể cả, có bị đau như vậy! Dù đau đớn như thế đi nữa! Đức tin bên trong ta quyết sẽ không bị lay chuyển! Lòng thành dành cho tông chủ của ta không thể dao động! Ta có thể cảm nhận được đức tin của ta đang bùng phát một cách mãnh liệt! Còn chuyện nào có thể hạnh phúc hơn đây chứ! A HAHAHAHAHAHAHA!”
--Gimel thực sự cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng.
Bằng cách xác nhận lại đức tin của chính mình, nó mang lại niềm vui tối thượng tới mức ngay cả Chikori cũng không thể nào hiểu được.
“Ta ta ta, ta thực sự cám ơn ngươi, đây chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất đối với ta……!”
Ánh mắt của Gimel toát ra nụ cười hung ác.
Chiến ý trong mắt của cô ta, hoàn toàn không có dấu hiệu bị lung lay.
Cô ta sẽ đánh bại kẻ thù của Chúa. Một quyết tâm không thể bị lay động dù chỉ một ít.
Ở mặt khác--
“…………!”
Chikori không tài nào có thể cử động.
Bởi vì cô đã đặt hết mọi thứ của mình vào đòn đánh vừa nãy.
Từ phía sau đầu đã bị đập vào tường, ý thức của cô trở nên mờ nhạt dần đi.
Cô không còn sức mạnh nào để chống cự.
(Tôi xin lỗi, Dorothy-san……Đội Trưởng……Shiori-chan……)
Trong lúc tầm nhìn của cô đang tối sầm lại, Chikori nhìn vào bóng dáng của Gimel đang tiếp cận cô đồng thời kéo lê thanh katana sẽ nhắm vào cô.
Cô đoán rằng Gimel đang có ý định kết liễu mình.
Nhưng Chikori hoàn toàn bất lực và không thể làm gì được nữa.
(……Em xin lỗi……thưa Sư Phụ…………)
Nước mắt chảy ra trong sự hối hận……Chikori rơi xuống dưới vực thẳm bóng tối nơi không một tia sáng nào có thể lọt qua.