Ultimate Antihero (Tiếp tục)

chương 3 (phần 1 tới 3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lãnh Thổ Phía Bắc của cựu Úc.

Đây là vùng đất hoang đỏ hồng trước đây từng được biết đến với cái tên là Công Viên Quốc Gia Uluru Kata

Tjuta.

Cho dù cỏ cây đều đã bị thiêu rụi bởi ngọn lửa của Typhon, vẫn còn một ngọn núi đá thản nhiên đứng ở nơi đấy.

Núi đá Ayers.

Đây là khối núi đá lớn thứ hai trên mặt đất.

Ba ngày trôi qua sau thoả thuận giữa Tộc Yêu Tinh với con người, hai bóng người đang đứng trên đỉnh núi đá được ánh mặt trời lặn chiếu vào toả sáng như một viên hồng ngọc.

Hai hình bóng ấy là Kamishiro Homura, cùng với vũ khí—đồng thời là cuốn ma đạo thư của cậu, hoá thân của .

“Ư ư~Kể cả là thế nữa thì chỗ này vẫn lạnh quá đi à.”

Trong lúc Homura đang ngồi bắt chân chéo trên ngọn núi đá, cậu bị cơn gió từ vùng đất hoang thổi vào mà phát run.

Hoá thân của , một cô bé được Homura gọi với cái tên là Vel, cố

gắng tận tình mà khuyên bảo cậu.

“Nam bán cầu đúng lúc này đang ở mùa đông, tất nhiên là sẽ rất lạnh khi đứng ở trên đỉnh núi đá giữa vùng đồng không mông quạnh này rồi, Chủ Nhân đáng lẽ ra phải mặc quần áo dày hơn chứ.”

“Không sao đâu, đằng nào thì anh cũng sẽ vận động sau một lúc mà.”

“Tới nỗi mà anh phải cần phải vận động sao?”

“……Mỗi thứ một ít, bởi vì ba con thuộc tên là cotton hay Evang*ion gì gì đấy, xem từ hình ảnh của Elfiena mà ra, ma lực của bọn chúng ắt hẳn phải mạnh hơn nhiều so với Typhon hoặc Jambure.”

“Em nghĩ bọn chúng được gọi là , , cơ.”

“À ừ, đúng vậy, chính là mấy cái tên đó đấy.”

Lí do hai người ở nơi này không phải là cái gì khác.

Mà đó là để nghênh chiến với Đạo Quân Quỷ Giới, gồm hàng triệu binh lính và ba tên Quỷ Vương được Elfiena nói sẽ xuất hiện ở nơi này—.

Homura tưởng tượng đến viễn cảnh đội quân quỷ dữ chẳng bao lâu nữa sẽ xuất hiện tràn ngập khắp vùng đất hoang này, trong lúc nhớ lại cách thức để giết chết ba tên Quỷ Vương dẫn đầu , mà cậu đã nghe được từ Elfiena sau cuộc thoả thuận.

{Ba tên Quỷ Vương chỉ huy , , , , đều là những Quỷ Vương có sức mạnh cường đại, tuy nhiên bọn chúng cũng có sở hữu quân át chủ bài mà những Quỷ Vương khác không có, đó chính là . Khi ba tên Quỷ Vương đó lại với nhau, bọn chúng có thể biến hình thành , một Người Khổng Lồ còn to lớn hơn cả, cao đến tận trời. Có thể nói rằng đó mới chính là hình dạng thật của bọn chúng. Ngoài ra sức mạnh cũng được nói là sẽ tăng lên gấp hàng chục lần so với lúc tách rời. Tuy nhiên, vấn đề còn khó giải quyết hơn cả sức mạnh, chính là sự bất tử có khả năng tái sinh lại ngay lập tức bất kể mọi đòn tấn công nào, khi bọn chúng đã hoá thành hình dạng của , thân thể khổng lồ ấy đồng thời sẽ có cả ba trái tim cùng lúc, chỉ cần vẫn còn sót lại một cái trong đó thôi, bọn chúng có thể phục hồi lại cơ thể của mình trong nháy mắt, lẽ đương nhiên là bao gồm cả những trái tim đã bị tổn hại khác nữa. Nói cách khác, phương thức duy nhất để đánh bại , đó là huỷ diệt cả ba trái tim đấy cùng một lúc. Tiếp theo là phần vị trí trọng tâm của trái tim, tim của nằm ở ngực phải, tim của thì nằm ở vai trái, nhưng mà……vị trí trái tim cuối cùng của thì tôi lại không biết nó nằm ở đâu. Nguyên gốc thông tin này chính là từ Asmodeus thuộc , một trong tứ đại thế lực đã đẩy lùi ra khỏi Quỷ Giới, nó được phát hiện khi ông ta đẩy vào bước đường cùng, nhưng trước khi ông tìm ra được vị trí của trái tim cuối cùng thì đã bỏ chạy đi rồi, vậy nên……Tôi thành thật xin lỗi vì không thể giúp ích được gì hơn.}

--Nói ngắn gọn, là cái cuối cùng mình chỉ có thể tự lực mà tìm kiếm thôi.

Chuyện này phiền toái rồi đây.

“Anh có manh mối nào về vị trí không?”

“Làm sao mà có được chứ, chưa kể là anh chưa hề bao giờ gặp mặt tên nào là hay như vậy cả, nhưng vì anh đã biết hai vị trí rồi, ắt hẳn là sẽ có cách thôi, bởi vì Úc không có Sống Cầu, xung quanh cũng không có một ma pháp sư nào, vậy thì có thể triển khai được rất nhiều thủ đoạn khác nhau.”

Chỉ cần như vậy, là đã thay đổi đáng kể sự cơ động trong chiến đấu.

Thực tế điều này rất hữu ích đối với Homura, thế nhưng—

“Cái giá phải trả đó là Sumika và những người khác sẽ nằm ngoài với tầm nhìn của anh……Nhưng tình huống tệ nhất anh đã giao cho Shiori ứng phó rồi, hơn nữa mấy người Sumika cũng là ma pháp sư cấp S, kể cả có xuất hiện đi nữa thì cũng không thành vấn đề gì, huống chi cô ấy còn tuyên bố [sau một năm sẽ mạnh hơn anh] cơ mà, với trình độ như thế này thì chắc chắn sẽ làm được thôi.”

Homura lẩm bẩm mà nở ra một nụ cười nham hiểm trong lúc hướng ánh nhìn về phía Nhật Bản.

Vel người ở bên cạnh nghe thấy tiếng nói khẽ của cậu—

“Đừng mong chờ cô ta quá làm gì.”

Đột nhiên cô dùng giọng điệu như thể kim châm mà nói xen vào.

“Ý em là sao?”

Nghe được giọng điệu gai góc bên trong lời nói của Vel, nét mặt của Homura lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên mà hỏi ý nghĩa cụ thể là gì.

Đáp lại, Vel vẫn trả lời bằng với giọng điệu như cũ, thậm chí trong đó còn có vẻ địch ý với Sumika.

“Mặc dù người phụ nữ đó nói rằng mình muốn được đứng kề vai sát cánh với Chủ Nhân, nhưng một chuyện như thế này là không thể thực hiện được, sớm hay muộn gì mấy ả ta cũng sẽ bị bỏ mặc lại về phía sau thôi, bởi vì nhân loại không một ai có thể đủ khả năng chiến đấu cùng với Chủ Nhân được. Kể từ khi Chủ Nhân có được em, thì số phận đã được quyết định an bài rồi, thế nên đừng cả tin quá vào mấy lời lẽ đó làm gì, rốt cục cũng chỉ là trò cười của lũ kém cỏi được Chủ Nhân bảo vệ, [đồng đội] chỉ là cơn ác mộng sẽ gây nên tổn thương sâu sắc tới Chủ Nhân lại lần nữa mà thôi.”

Và rồi cô ngả thân mình hướng về sát Homura và hôn lên má cậu một cách âu yếm.

“Chỉ có em mới là người có thể đi cùng với Chủ Nhân thôi, đừng quá mong chờ vào đám con người này.”

“Vel…......”

Đó là sự ghen tị với mấy người Sumika sao?

Có phải bởi vì như vậy mà cô mới chỉ trích quyết tâm của Sumika?

--Không phải.

Homura không có ngu xuẩn tới nỗi mà hiểu lầm cô giống như vậy, khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của Vel trước mặt cậu.

Từ tận đáy lòng cô can tâm lo lắng việc Homura có sự mong đợi dành cho Sumika.

Giống như < Quân Đoàn Đốt Sách> đã từng tồn tại trong quá khứ vậy.

Vel là người ở khoảng cách gần nhất đã nhìn thấy Homura đau buồn khi mất đi đồng đội trong đơn vị đó.

Đúng vậy, sức mạnh của Homura là bất thường và dị giáo.

Đó không phải là lĩnh vực mà chỉ nghĩ đến thôi là với tới ngay được.

Thế nên việc có [đồng đội] để đứng sánh vai cùng nhau là chuyện không thể.

Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ không còn ở đấy nữa.

Thế giới mà Homura sống khác với của con người bình thường, không một ai có thể bắt kịp được với trình độ chiến đấu của Homura, tất cả sẽ bỏ mặc cậu lại mà chết đi.

người đã ban cho cậu sức mạnh biết rõ điều này hơn bất kì ai cả, thế nên cô lo lắng rằng Homura có sự mong đợi với những lời nói của Sumika, vì cô không muốn Homura phải bị thương tâm lại lần nữa bởi chính mộng tưởng không thể nào thành hiện thực này.

--Homura cảm nhận được tâm trạng trong lòng của Vel, thế nên cậu như thể muốn trấn an mà xoa đầu cô với chiếc mũ.

“Đừng lo lắng, anh không có mong chờ gì đâu.”

“Thật sao?”

“Không ai có thể đuổi kịp được với anh, cái này thì anh biết rõ quá mà.”

Thế nên cậu không thể kì vọng vào điều đó được, cũng như không muốn ôm lấy sự mong đợi đó, chỉ là---

“Nhưng mà, cô ấy đơn thuần lại chỉ nghĩ cho anh, điều đó làm anh cảm thấy hạnh phúc, bởi vì trước giờ chưa từng có một người nào lại nghiêm túc nói rằng sẽ đứng sánh vai cùng với anh cả, thế nên ít nhất anh sẽ hỗ trợ cô ấy, kể cả cô ấy có bỏ cuộc sớm hay muộn gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ để cô ấy thử cho đến khi nào cô ấy chịu chấp nhận kết quả đó mới thôi—nói tóm lại, là trước mắt cứ đánh bại mấy tên đang cố gắng xâm phạm vào thế giới này đi đã rồi tính.”

Để đáp lại việc Sumika muốn sánh vai cùng mình, đó là lời cám ơn cơ bản nhất, nghe được những lời này của Homura—

“……Vậy là tốt rồi.”

Vel dường như cảm thấy yên tâm mà cô hạ thấp đầu xuống, dựa mình vào người của Homura.

Giống như hơi ấm cơ thể khi dựa vào nhau, nhằm cho Homura biết rằng mình đang ở ngay tại nơi này.

Và rồi sau khi cảm nhận tình cảm thắm thiết của người cộng sự cậu một lúc—

“—”

Đột nhiên, mặt trời lặn xuống và bầu trời chuyển sang bóng tối.

Màu đỏ rực cháy của hoàng hôn tan biến đi, màn đêm bao trùm khắp cả vùng đồng hoang.

Biến đổi đang đến với ranh giới luân phiên giữa ngày và đêm.

“—Đến rồi.”

Một bóng đen dày đặc xuất hiện khuếch tán vùng đất hoang ở trước mặt họ.

Như thể thấm vào, như thể làm vấy bẩn, cho đến tận phía bên kia của đường chân trời.

Bóng đen còn dày đặc hơn cả màn đêm này, mặc dù ban đầu trông còn mơ hồ như ảo ảnh, nhưng vẻ ngoài dần dần trở nên rõ ràng hơn trong nháy mắt.

Thứ xuất hiện chính là binh đoàn quỷ dữ được vũ trang bởi sắt thép.

Yêu tinh, Orc, quỷ Baphomet, Dullahan[note23959], Nhân Ngưu—

Từ cho tới , một loạt các chủng tộc hoà quyện vào với nhau xếp ra thành hàng triệu đại quân, kéo dài tới tận cùng của vùng đồng hoang rộng lớn ngay trước mắt.

Bên trong bóng đêm đó, đội quân xuất hiện ở trước mặt Homura, không ngoại trừ gì, tất cả đều nhìn về phía Homura với vẻ thù địch bằng ánh mắt đỏ ngầu.“……Như này thật là đáng kinh ngạc mà, đã đến nước này thì ngay cả địa ngục cũng được coi như là cảnh đẹp rồi.”

Thế nhưng ngay cả phải chịu với hàng triệu ánh mắt tràn ngập địch ý như vậy, giọng điệu của Homura không hề có một chút căng thẳng nào.

Ngay sau khi cậu nói xong như thể bày tỏ sự thán phục trước cảnh đẹp, ngay lập tức cậu rời mắt ra khỏi đạo quân như thể đã mất đi hứng thú.

Ánh nhìn của cậu chuyển hướng sang ba tên quỷ hình người to lớn riêng biệt, đang đứng im tại trung tâm của đội quân.

Đúng vậy, cho dù có lên tới hàng chục triệu đi chăng nữa, đó cũng không phải là vấn đề đối với Homura.

Bọn chúng chỉ là mớ rác rưởi không đáng để bận tâm.

Trong số đạo quân này, chỉ có duy nhất ba tên có thể trở thành đối thủ của cậu—

Bằng mắt thường quan sát được ước chừng khoảng một nghìn met, tên Khổng Lồ gầy gò cao nhất trong bộ ba .

Như một con quỷ to lớn sở hữu một xác thịt cân đối, là Người Khổng Lồ .

Và sở hữu chiều cao thấp nhất trong số cả ba, nhưng lại phình trướng như một thùng rượu, .

Chỉ có duy nhất ba tên từng kẻ đều mặc trang phục giống như võ sĩ giác đấu thời xưa.

Sự hiện diện cường đại làm biến đổi cả cảnh vật xung quanh, và ngay cả với Homura người vốn dĩ chậm trong việc cảm nhận ma lực, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng ma lực của ba tên kia, Homura lập tức siết chặt lại biểu cảm của mình.

--Rất mạnh.

Hơn nữa sức mạnh cũng thuộc dạng không tầm thường.

Nếu chỉ so với ba tên này, thì hạng như Jambure và Typhon không khác gì hơn đám lính sâu bọ cựa quậy dưới chân bọn chúng cả.

“Quả thật, dường như có thể được vận động ngon ăn một chút đây.”

“Đúng không?”

Và rồi không chỉ có mình Homura là người duy nhất nhận kẻ thù trước mặt cậu là mối đe doạ.

Ba tên Quỷ Vương cũng cảm nhận được sự uy hiếp rõ ràng từ phía con người nhỏ như hạt gạo đang ngồi trên đỉnh núi đá.

Thế nên—

{{{——————————}}}

Ba tên Quỷ Vương đồng thời cất lên tiếng la thét gì đó.

Đối với một con người như Homura đó là một âm thanh chói tai không thể nào nghe rõ được.

Nghe được thứ tiếng đó như thể vươn lên tới tận sao trời, đạo quân này hành động giống như một tấm thảm đen làm vấy bẩn mặt đất.

Bọn chúng lao ùa về phía Homura đang ngồi ở trên núi đá Ayers.

Khung cảnh đó giống như một cơn sóng thần đang xâm chiếm mà tới vậy.

{Giết hắn! Giết chết tên ma pháp sư con người đó đi!}

{Kẻ này thật đúng là ngu xuẩn! Ngu dốt một mình mà tự tìm đến cái chết sao!}

{Kể từ ngày hôm nay thế giới này thuộc về của chúng ta! Hãy cắm quân kỳ của chúng ta trên ngọn núi đó đi!}

Cho dù có hàng trăm ngàn bước chân dẫm nát mặt đất hay hàng trăm ngàn tiếng đập cánh phát ra âm thanh ồn ào trong bầu khí quyển, những tiếng la hét kêu gào đó vẫn lọt tới tai của Homura không bỏ sót một chút nào.

“Thì ra là vậy, sở dĩ là vì lũ quỷ bọn chúng có rất nhiều chủng loại, thế nên chúng sử dụng nhằm để giao tiếp, nhờ thế mà giờ anh có thể hiểu rõ được bọn chúng ngạo mạn tới mức nào rồi.”

Nhưng ở mặt khác, ba tên Quỷ Vương lại không có một chút cử động.

Giống như đang quan sát Homura vậy, chỉ chăm chú nhìn lấy Homura mà thôi.

Phải chăng bọn chúng đang sai khiến những con tốt hành động và muốn kiểm tra sức lực của Homura?

Hay là vì bọn chúng tin rằng mình có thể dùng ưu thế về số lượng để dẫm chết cậu?

Bất kể lí do đó là gì—

“Thật đúng là xem thường ta mà.”

Lũ kém coi này còn không đáng để đối phó từng tên một.

Thế nên Homura nhắm hai mắt lại, vịnh xướng một câu chú nào đó.

Đó là những lời trao đổi với vị ẩn sâu trong vực thẳm nội tâm của mọi loài sinh vật—

Cười nhạo những kẻ nghe theo âm thanh của ta từ mọi vực thẳm vô thức

Bầu trời tinh không sôi trào tỏa sáng, báo hiệu thời khắc tuyên cáo vận mệnh của ngài

Hỡi giáo tổ phía sau bức tường, hãy đáp ứng yêu cầu đồi bại của con người

Lẩm bẩm lời câu dẫn suy bại đạo đức ở bên tai

Giáo lý của người vạch trần sự thật của thế giới dối trá này

Ngay trong khoảnh khắc được dồn nén đấy, những lời cầu nguyện được nhẹ nhàng cất lên như ca hát.

Thế giới như thể cộng hưởng với những lời này mà trở nên méo mó.

Không gian phía sau Homura giống như một cơn lốc xoáy cuồn cuộn nổi lên xoắn ép lại.

Và rồi từ cơn lốc của một mớ màu sắc được trộn lẫn vào với nhau, một màu nhất định thấm vào.

Màu trắng đục.

Như thể khắp toàn bộ cảnh quan bóp méo bị bao phủ bởi một màu trắng nhơ nhuốc.

Không lâu sau đó, không gian vốn dĩ là cơn lốc cuồn cuộn nổi lên bắt đầu xoay tròn lại như thể bị đảo ngược.

Và rồi cơn lốc xoáy quay ngược, khi khung cảnh quay trở về nguyên trạng của nó thì—

--Phía sau Homura là một bóng người đứng thẳng lúc trước chưa hề tồn tại bao giờ.

Đó là một cơ thể khổng lồ không đầu, cao khoảng chừng năm met, phình to phát trắng như một cái xác trôi.

Hình dáng kì dị khó có thể mô tả đó, khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng vào đích thị là—

“Mời gọi từ phía sau lưng đi— Y’golonac.”

Đó chính là hiện thân của mọi sự ác độc lẫn thù ghét trú ngụ bên trong thân tâm của vạn vật.

*

Sống Cầu Tokyo, phân khu hành chính thứ bảy.

Bên trong nhà đón khách nằm tại chỗ cao nhất của cựu Akasaka, toàn bộ các đội viên trừ Homura của tiểu đội 101 đều tụ tập ở nơi này.

Mỗi người trong số họ được trang bị với đầy đủ.

Lẽ đương nhiên lí do là để nhằm bảo vệ Elfiena.

“Có vẻ như nó đã bắt đầu rồi.”

Với năng lực trinh sát vượt qua cả lẽ thường,

<Điều Phối Viên Chiến Đấu> của đội 101 Onjouji Shiori, từ phía nam phòng của Elfiena bên trong ngôi nhà giam lỏng, đối mặt về phía cửa sổ nhìn chăm chú về phía bầu trời nhiều mây mà nói.

Nghe được câu nói đó, không cần phải nhiều lời, những người có mặt cũng hiểu được chuyện gì đã bắt đầu.

“Sư Phụ sẽ không sao chứ……”

“Shiori-san, cậu có biết chi tiết gì về tình hình chiến đấu không?”

Nghe được câu hỏi này của Sumika, Shiori nở ra một nụ cười tàn độc.“Mở đầu chính là Y’golonac.”

Như thể thì thầm vào tai của Sumika mà cô nói như vậy.

Nghe được cái tên của vị đó, vẻ mặt của Sumika liền lộ ra sự ghê tởm.

Do vốn hiểu biết thâm hậu đối với , thế nên cô biết rất rõ đó là loại thần như thế nào.

“……Vì không có ai ở xung quanh, nên anh ấy đã gọi ra tên thần hết sức khủng khiếp này sao.”

“Y’go, gì cơ? Có phải thứ kia cũng giống như là bộ xương khổng lồ lần trước không?”

“Ừm, khi chiến đấu với Jambure,

con Ithaqua mà Homura-san đã triệu hồi cũng đồng loại với đó, mặc dù sức mạnh không bằng với Ithaqua, nhưng xét về độ ác tính thì lại vượt xa hơn cả nhiều, hơn nữa cũng không cần thiết phải nhớ tên hắn làm gì, cho dù có nhớ kỹ đi nữa thì cũng đừng bừa bãi mà nói ra, bởi vì một người không có phòng bị gì nhưng lại nói lên cái tên đấy thì sẽ không có chuyện tốt lành gì đâu.”

“Ể? Chuyện, chuyện đó sẽ xảy ra thế nào nếu như mình nói ra?”

“Bất kể là gì đi nữa thì cũng là gặp cái chết mà thôi.”

“Bất kể là gì sao!?”

“Nói đơn giản là quá trình dẫn đến cái chết thì sẽ khác với tuỳ mỗi người, nhưng cuối cùng là mọi người đều sẽ bị huỷ diệt cả.”

“Đáng, đáng sợ quá!”

“Nói chung Tà Thần đều là những tồn tại như vậy, Homura-san dường như có thể kiểm soát được bọn chúng với sức mạnh phi thường và khả năng tự kiềm chế hơn hẳn bình thường, nhưng Tà Thần vốn sẽ không bao giờ đứng về phía nhân loại cả đâu.”

Sau khi Sumika đưa ra lời cảnh báo lên Chikori người bày tỏ sự hứng thú với tên của , cô bắt đầu tự hỏi.

Tại sao Homura lại phải gọi Y’golonac đến.

Như cô đã giải thích cho Chikori vừa nãy, Y’gololac không phải là vị thần vô cùng mạnh mẽ hay gì.

Đối mặt với lực lượng của kẻ địch như vậy, chẳng phải đòn mở đầu này sẽ hơi yếu sao?

………Không đúng.

(Chờ một chút đã, đạo quân lớn sao? Nói như vậy thì……)

“Về việc này, Elfiena-san.”

Bất chợt Sumika loé lên một tia sáng và cô gọi Elfiena với nét mặt hớt hải, người vẫn đang ngồi im lặng trên chiếc ghế sofa.

“Vâng, có chuyện gì sao?”

“Khi cô giải thích về tình hình ở Quỷ giới, các gia tộc quyền thế đã tranh đấu với nhau, đại đa số không ngừng bị nuốt chửng hoặc loại bỏ, cuối cùng chỉ còn lại 4 thế lực lớn nhất đúng chứ? cũng là một trong số đó phải không?”

“Đúng vậy, không sai chút nào, vốn dĩ đúng như tên gọi của nó vậy, một đội quân Người Khổng Lồ bao gồm ba tên tộc trưởng đó là , và , tuy nhiên hiện tại vì đã hấp thụ quá nhiều bộ tộc mà trở thành một đội quân hỗn tạp.”

“……Thì ra là vậy.”

Nghe được câu trả lời đó, Sumika hiểu được lí do tại sao mà Homura triệu hồi Y’golonac làm màn mở đầu.

Đồng thời cô cũng cảm thấy khâm phục trước suy nghĩ thông minh của Homura không bỏ lỡ bất kì một thông tin nhỏ bé nào.

Đúng vậy, không có mở màn nào là tốt hơn cái này cả.

(Có vẻ như không cần phải lo lắng cho Homura-san rồi.)

Thay vì lo cho cậu, tốt hơn hết là họ nên lo lắng cho chính mình trước đã.

Đúng lúc khi Sumika thay đổi ý định thì—

“—Đội trưởng, có vẻ như bên ta cũng sắp sửa bắt đầu rồi.”

Shiori nói vậy với vẻ mặt nghiêm túc.

Tri giác của cô đã bắt được kẻ địch đang tiến tới ngôi nhà đón khách này.

“Có hai chiếc xe lớn đang lái ở ngay trên sườn dốc phía trước nhà đón khách, và có nhiều phản ứng ma lực ở bên trong xe.”

“Đã đến rồi sao……! Số lượng là bao nhiêu thế?”

“Chờ một chút, tớ sẽ hiển thị bọn chúng ngay đây.”

Dứt lời, trong tầm nhìn của Sumika và Chikori xuất hiện một tấm bản đồ nhiệm vụ quan sát từ trên xuống, với phạm vi bán kính một kilomet nằm tại trung tâm của căn nhà tiếp khách này.

Từ cấu tạo của công trình kiến trúc, đến vị trí chính xác của kẻ thù đều có thể dò xét được, thậm chí có thể suy đoán cấp bậc ma pháp sư của kẻ thù bằng lượng ma lực mà chúng sở hữu, đây là ma thuật quản lý chiến đấu siêu tinh vi mà Shiori tự mình chế tạo--.

Quan sát chiến trường thông qua đúng như lời Shiori nói, có vô số điểm sáng màu đỏ tụ tập cùng một chỗ, đang trèo lên sườn núi dài phía trước nhà tiếp khách bằng tốc độ cực nhanh.

Khi ánh mắt tập trung nhìn về phía của các điểm sáng đang chồng chất lên nhau, số lượng chi tiết của những điểm sáng đó liền tự động hiển thị.

Số lượng đó lên tới bốn mươi ba.

Vốn dĩ những ma pháp sư với số lượng ít ỏi không thể hành động theo nhóm một cách vô nghĩa như thế này được.

Không nghi ngờ gì nữa, chúng chính là những kẻ thù đang nhắm mục tiêu đến Elfiena.

“Hơn nữa ít nhất cũng có ma pháp sư cấp B. Lẽ nào trong suốt ba ngày này bọn chúng đã triệu hồi các từ quốc gia của mình sao?”

Và rồi những điểm sáng hiển thị kẻ địch cứ như thế mà trèo lên dốc với tốc độ hung bạo—

Leng keng--!!

Một âm thanh chói tai vang lên và phía bên kia phá vỡ cổng sắt ở ngay trước mặt nhà tiếp khách.

“Ara, táo bạo thật, cũng lấy cả xe buýt lao thẳng vào đây cơ đấy.”

“Không chút che giấu nào mà tấn công ở ngay chính diện, thật đúng là hết sức tự tin.”

“Bởi vì hệ thống kiểm soát chiến đấu của tớ đã bị nhìn thấy trong trận chiến với Jambure, cho nên ý định tấn công bất ngờ đã bị bỏ ngay từ đầu rồi.”

“Thì ra là thế, quả thật nếu đúng là như vậy thì tập trung xuyên phá sẽ tốt hơn nhiều so với phân tán binh lực, có vẻ như đối phương không hẳn ai cũng đều là kẻ ngu ngốc nhỉ.”

“……Bọn họ đã thực sự nuốt lời sao.”

Đột nhiên Elfiena người vẫn luôn giữ nét mặt ảm đạm nói một cách cô đơn như vậy.

“Elfiena-san……”

Giọng nói của cô chứa sự thất vọng não nề.

Cũng dễ hiểu thôi, bởi vì theo như thoả thuận cô cung cấp thông tin về Quỷ Vương, và cũng chấp nhận đối đãi giam lỏng trong nhà tiếp khách, thế nhưng phía con người đã đơn phương phá vỡ thoả thuận.

Nhìn thấy Elfiena thất vọng như vậy, Sumika an ủi cô mà nói:

“Elfiena-san, giống như có nhiều loại quỷ ở Quỷ giới vậy, nhân loại cũng có rất nhiều kiểu người, thế nên……đừng nghĩ rằng toàn bộ nhân loại ai cũng như bọn chúng. Hơn nữa cho dù và có phá đi thoả thuận chăng nữa, nếu như Homura-san bằng lòng bảo vệ, tất nhiên không cần phải nói Elfiena-san, nhất định anh ấy cũng bảo vệ cả các yêu tinh sẽ đến sau nữa, cho nên xin hãy yên tâm đi.”

Lời lẽ của cô chứa đựng sự tự tin mãnh liệt.

Có lẽ bởi vì Sumika biết rằng, lí do mà có thể có được ưu thế lớn nhất đối với là nhờ vào <Đại Phong Ấn>, kỳ thật là chỉ cần Homura có ý định, cậu có thể phá tan cái sợi xích rỉ sét này bất cứ lúc nào.

Nghe được lời động viên mạnh mẽ đó, dù nét mặt của Elfiena vẫn còn một chút bất an, nhưng cô cũng đã khôi phục lại nụ cười của mình.

“Vâng, tôi hiểu rồi……Hơn nữa không chỉ có mình -sama, mà cả mấy người Sumika-san và Chikori-san hiện tại cũng bảo vệ tôi như thế này nữa, thế nên tôi sẽ không căm ghét nhân loại các vị đâu.”

“Nếu cô có thể nói như vậy, nỗ lực chúng tôi bỏ ra là xứng đáng rồi.”

Nghe được những lời tràn ngập sự biết ơn của Elfiena, Sumika nở ra nụ cười mà đáp lại, sau đó nhìn về phía bản đồ nhiệm vụ lại lần nữa.

Sau khi kẻ địch đột nhập cổng sắt ngay lối vào chính của nhà đón khách, chiếc xe buýt dừng lại ở sân của căn nhà tiếp khách và bắt đầu xếp hàng thành một đội hình.

Việc bọn chúng tấn công chỉ còn là vấn đề về thời gian.

(……Đúng vậy, chỉ cần Homura-san trở lại, Elfiena-san và họ nhất định sẽ an toàn thôi.)

Sumika cảm nhận được, trái lại vấn đề nằm ở hiện tại ngay lúc này.

Bởi vì Homura người đang hiện tại ở nam bán cầu, là ở phía bên kia của trái đất.

Lẽ đương nhiên như vậy không thể mong chờ vào sự trợ giúp của cậu được, đối mặt với địch ý đang tiếp cận, chỉ còn nước trông cậy vào tiểu đội 101 bảo vệ Elfiena an toàn mà thôi.

Kẻ thù là một thành viên của , chiến lực nổi danh lớn nhất của .

Trong số chiến lực được hiển thị bởi , điểm sáng mạnh nhất được đánh dấu bởi [cấp A].

Nếu bàn luận về cấp bậc, Sumika vẫn mạnh hơn phía bên kia, tuy nhiên cô cũng đã nghe được những lời đồn về .

Những thợ săn quỷ dưới sự chỉ huy trực tiếp của .

Rất có thể hắn nắm giữ đòn tất sát mà ma pháp sư bình thường không thể có được.

Vậy nên có thể dễ dàng tưởng tượng được đây sẽ là một cuộc chiến dữ dội đây.

(--Nhưng ngay cả như vậy, mình phải nhất định hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì……)

Không mang vũ khí, không có lực lượng, nhưng lại vẫn vì những người đồng bạn mà quyết tâm liều chết đi đến thế giới con người—nếu ngay cả một cô gái yếu đuối như vậy còn không thể bảo vệ được, thế thì sẽ khó lòng mà có thể theo kịp với Homura.

“Vậy chúng ta nên làm gì đây? Đội trưởng.”

“Nói chung trước khi bị đối phương phát hiện, chúng ta nên trốn đi cái đã.”

Nhà đón khách rất rộng và có tồn tại đến những vô số căn phòng.

Hơn nữa sau khi đã đoán được đối phương tập kích, Sumika đã vặn xoắn không gian ở mọi nơi, khiến cấu tạo bên trong trở nên phức tạp như một mê cung, trừ phi đối phương có được ma thuật dò xét siêu nhanh như

, nếu không chỉ để bước vào căn phòng này cũng sẽ phải hao mất thời gian nửa ngày.

“Nhưng nếu lỡ như bị kẻ địch tìm thấy thì sao?”

“Tới lúc đó đương nhiên chúng ta sẽ chiến đấu toàn diện rồi, nhưng mà—”

Sumika vừa trả lời vừa nhìn vào Shiori mà nói:

“Tớ và Chikori-san đã hạ quyết tâm mình, nhưng tớ cũng không có ý định ép buộc Shiori-san phải cùng nhau chiến đấu cả đâu, nội việc cậu giúp đỡ chúng tớ điều tra kẻ địch là tớ đã cảm thấy biết ơn lắm rồi. Shiori-san có thể nhân cơ hội này mà rút khỏi tiền tuyến bây giờ đi, hoặc phải nói là nếu muốn rời khỏi đây, tớ nghĩ hiện tại chính là cơ hội cuối cùng đó.”

Đây chính là điều đích thân đội trưởng của đội 101 phải nói rõ trước.

Bởi vì trận chiến này cũng không phải là nhiệm vụ bình thường dành cho tiểu đội thực tập.

Nhưng đối với lời đề nghị này của Sumika, Shiori lại chỉ lắc đầu và từ chối.

“Fufu……Đúng thật là tớ không có mạnh mẽ giống như các cậu được, nhưng không thành vấn đề gì đâu, tớ cũng sẽ ở lại, bởi vì Homura-kun đã nhờ tớ phải giúp đỡ mọi người cơ mà.”

“Như vậy có ổn không?”

“Chối bỏ lời thỉnh cầu của người đàn ông mình yêu không phải là điều hay mà một phụ nữ nên làm đâu.”

“Waa……! Shiori-san thật là người lớn quá đi………!”

“Chà chà, -sama và Shiori-sama là cặp tình nhân sao?”

“Không phải, thật tiếc đây chỉ là tình yêu một phía từ tớ mà thôi, từ rất lâu trước vẫn đơn phương cho tới tận giờ.”

Nghe được lời phát biểu mạnh bạo đó của Shiori, nét mặt Chikori và Elfiena liền ửng đỏ.

Sumika một phần nhìn về phía hai người và nhớ lại kể từ lúc sau khi đi biển vào ngày hôm đó, bởi vì có nhiều chuyện xảy ra, nên kết quả là cô vẫn chưa có cơ hội hỏi về quá khứ của họ được.

Thế nhưng đó không phải là chủ đề nên bàn tán ngay bây giờ.

Vậy nên trong thân tâm Sumika quyết định, sau khi trận chiến này kết thúc cô sẽ thử hỏi thăm lại lần nữa.

“Tớ hiểu rồi, nếu như Shiori-san nguyện ý ở lại giúp đỡ, vậy thì sẽ rất là đáng tin cậy—”

Ngay khoảnh khắc cô chuẩn bị hoanh nghênh Shiori tham chiến—

(Sởn gai ốc)

Đột nhiên một cơn rùng mình chạy dọc khắp sống lưng, trái tim của Sumika đột nhiên đập một cách dữ dội.

Sumika biết rõ cảm giác này.

Đó chính là Kỹ Năng Anh Hùng từ anh linh khế ước của cô, Nhóc Billy, bằng cách thấy trước được nhân quả, bất kể là đến từ góc chết hay đòn tấn công bất ngờ đi chăng nữa, đều có thể bị phát hiện với độ chính xác 100%, cảm giác đó chính là tín hiệu nguy hiểm phát ra từ .

“Mọi người nằm úp xuống mauuuuuu!”

““…………””

Nghe được tiếng hét lớn thình lình của Sumika, ba người có mặt mặc dù kinh hãi, tuy nhiên họ ngay lập tức hiểu được rằng mối nguy đang tới gần.

Chưa đầy một vài giây so với của Sumika.

cũng phát hiện ra được đội hình của kẻ địch đang tiến về phía căn phòng chỗ họ ở, có một đòn tấn công ma lực xỏ xuyên qua bức tường của nhà đón khách và kéo dài hướng thẳng đến họ.

Tuy nhiên bởi vì trước đó đã đoán được nhân quả, Sumika đã hành động sớm hơn so với cuộc tấn công.

Lập tức ngay sau khi đưa ra lời khuyên cho cả ba người, cô chủ động xông tới thẳng phía trước của bức tường nhà tiếp khách ắt hẳn là hướng đi của [đòn tấn công đó] và triển khai .

Sau đó ngay trong nháy mắt tiếp theo, mọi thứ đều giống như trực giác của Sumika, vách tường bị xuyên thủng và phát ra pháo kích ma lực lấp lánh ánh sáng màu đỏ, đánh sâu vào lá chắn Sumika mở ra.

Tia chớp đỏ thẫm chứa đựng sự ác ý rõ ràng đó, lấy sức mạnh khác thường mà đè lên lớp lá chắn.

Tuy nhiên người triển khai lá chắn này lại là Hoshikawa Sumika.

Là ma pháp sư cấp bậc cao nhất trong số nhân loại chỉ có mười người.

Lá chắn của cô sẽ không thể bị đánh vỡ dễ dàng như vậy, ánh chớp bị lá chắn cản trở mà lan rộng ngang ra khắp bề mặt của lớp lá chắn.

Mặc dù tia chớp xỏ xuyên qua căn phòng và gây ra rất nhiều thiệt hại, tuy nhiên vì không gây nên một chút thương tổn nào tới mục tiêu là Elfiena, ánh chớp đó liền bị tan biến.

“Không hổ danh đúng là đội trưởng, ấy vậy mà phát hiện đòn tấn công còn sớm hơn cả so với tớ, nhưng tại sao bên đối phương lại biết chúng ta ở trong này chứ? Tớ không nghĩ rằng phía bên kia cũng có <Điều Phối Viên Chiến Đấu> cùng đẳng cấp như mình vậy……”

Lẽ đương nhiên không thể nào bị phát hiện được, nhưng đòn tấn công từ phía bên đối phương lại bay tới một cách chuẩn xác.

Shiori mở lời đặt câu hỏi nghi vấn này.

Tuy nhiên giọng nói của cô không thể truyền đến trong tai của Sumika.

Bởi vì……

(Kỹ thuật vừa rồi……Chẳng lẽ là……!)

Linh cảm tồi tệ nhất đã ngập tràn đến suy nghĩ của Sumika.

“Thay đổi chiến thuật! Nếu đã không thể thủ thành được vậy thì chỉ còn nước đẩy lùi kẻ địch thôi! Chikori-san hãy đi cùng theo tớ! Shiori-san ở lại chỗ này bảo vệ Elfiena-san!”

“Đội, đội trưởng!?”

Sumika cũng không nghe câu trả lời của họ, sau khi đưa ra mệnh lệnh, cô đi từ chiếc lỗ bị đánh ra mà nhảy ra khỏi căn phòng.

Sau đó đi thẳng tới đường hầm nơi ánh chớp đỏ thẫm xỏ xuyên qua và đi ra ngoài phòng.

Ở đó, Sumika biết được linh cảm tồi tệ nhất của mình đã trở thành hiện thực.

“……Quả nhiên.”

Rõ ràng không bị phát hiện, mà lại hứng chịu đòn tấn công chuẩn xác đến như vậy.

Một chuyện như thế bình thường mà nói là không thể nào.

Nhưng nếu sử dụng sức mạnh bất thường vậy thì điều này là có thể.

Ví dụ như, một cây ma thương chỉ cần đâm ra nhất định có thể đâm thủng kẻ địch.

Chỉ cần sử dụng cây thương đó, bất kể khoảng cách có xa đến đâu, cho dù kẻ địch không thể bị nhìn thấy đi chăng nữa cũng không quan trọng.

Bởi vì cây thương ấy đâm xuyên qua kẻ địch là vận mệnh đã được định sẵn.

Và Sumika biết rõ một người.

Anh linh gia hộ này là kẻ chỉ cần vung lên ma thương của mình thì dù có là ngàn vạn quân thù cũng sẽ bị xuyên thủng.

“……Tớ không ngờ là cậu sẽ đến đó, Lily ạ.”

Đưa lưng về phía ánh hoàng hôn đang dần chìm xuống phía tây, giữa đoàn người khoác trên thân những bộ áo giáp mang phong cách của thời đại trước—

Là người bạn thơ ấu mà Sumika biết rõ, nữ tu sĩ tóc đỏ cầm hình thương.

Như thể cả đêm cô vừa khóc, mà sắc mặt của cô vô cùng tồi tệ.

*

Từ chiếc lỗ bị xỏ xuyên qua, Sumika theo đó mà đi đến sân trước của nhà tiếp khách.

Nhìn thấy hình bóng của cô, tim của Lily Hoegarden như thể bị co thắt lại mà lòng cô rơi vào nỗi buồn sâu thẳm.

“……Không ngờ rằng cậu thực sự lại câu kết với bọn quỷ………”

Ba ngày trước, cô đột nhiên bị triệu tập bởi Alfaro và cho biết chính người bạn thân của cô chứa chấp quỷ dữ, kể từ sau đó cô vẫn luôn tự nói với mình, đó là giả dối, không thể nào có chuyện này được.

Rằng Sumika, người bạn thân nhất của chính cô không thể nào bán đứng linh hồn cho quỷ dữ được.

Ấy vậy mà—

“~~~~!”

Cô hi vọng rằng đây chỉ là một cơn ác mộng.

Cảm giác tuyệt vọng quá lớn khiến cho cô sắp sửa ngã quỵ xuống mặt đất.

Thế nhưng ngay cả như vậy, Lily vẫn cắn chặt răng, kìm nén nghẹn ngào có thể bật ra khi cô mở miệng, hướng về phía Alfaro người đang đứng ở phía sau mà hỏi.

“……Thưa Cha, người vẫn nhớ rõ thoả thuận của chúng ta chứ?”

Nghe được Lily hỏi như vậy, Alfaro gật đầu xác nhận với vẻ mặt tươi cười như một vị bụt hiền hậu.

“Hiển nhiên rồi, tất nhiên là ta nhớ rõ chứ, xơ Lily. Chỉ cần con khuất phục được cô ta, nhân danh ta thề, sẽ cho con bé thêm một cơ hội nữa nhằm thanh minh với Chúa. Ngay cả Chúa cũng không muốn phải đánh mất một ma pháp sư như cô ta vậy, hơn nữa……Đứa trẻ này vốn dĩ đã phạm sai lầm, miễn là cô ta tự suy xét lại hành động đối với chính mình cũng như ăn năn hối cải, nhất định Chúa sẽ tha thứ cho cô ta. Bởi vì người đáng bị khiển trách không phải là bạn thân của con. Mà là cùng với những tên quỷ dữ đã lừa gạt con bé.”

(—Đúng vậy, chính là như thế, Sumika chỉ là bị đánh lừa mà thôi.)

Vì thảm cảnh của <Đêm Walpurgis> mà tinh thần của Sumika trở nên kiệt quệ, thế nên mới bị đó thừa cơ chen vào, cướp lấy trái tim của cô.

Quả nhiên, cho dù có phải dùng phương thức vũ lực đi nữa, chính mình cũng có thể đem cô trở về.

(Bởi vì……)

Lily nhớ lại trận chiến với Jambure.

Thứ mà cô đã nhìn thấy khi đó……là hình dáng của một vị thần dị hình xé rách không trung.

(Có thể chỉ huy thứ quái vật ghê tởm như vậy, chắc chắn tên này không thể là người bình thường được!)

Đúng như dự đoán, cuối cùng đã lộ ra bản chất thật sự của mình, thậm chí còn muốn cho quỷ dữ di dời tới hành tinh nơi mà nhân loại, là những đứa con của Chúa sinh sống.

Và hơn nữa còn khiến cho người bạn thân nhất của mình giúp đỡ chuyện này.

Điều đó thật không thể nào chấp nhận được.

Lily tuyệt đối không thể cho phép.

“Cảm ơn sự sắp đặt rộng lượng của người.”

Nhất định mình phải cứu rỗi lấy Sumika.

Lily mang theo với một quyết tâm như vậy mà nắm chặt cây ma thương.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lily, Alfaro gật đầu thoả mãn—

“Đến đây đi! Hỡi đội quân tiên phong ngoan đạo của Chúa! Cầm lấy vũ khí của các ngươi đi! Nơi này chỉ có quỷ dữ và lũ tông đồ cấu kết với chúng! Không được tỏ ra một chút nhân từ! Hãy dùng tín ngưỡng của chúng ta, mà dập nát âm mưu của bọn quỷ dữ có ý đồ nhúng chàm vào hành tinh thiêng liêng này đi! Thiên Phạt, tiến hành----!”

“““Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô-----!”””

Cùng với những tiếng gào thét vang lên, những kẻ tự xưng là đội quân tiên phong của Chúa đó, đồng loạt hướng về đột kích ngôi nhà tiếp khách được bảo vệ bởi tiểu đội 101.

Truyện Chữ Hay