*
Cùng lúc đó, Raphael hạ xuống bên cạnh Sumika và thì thầm với giọng điệu ngạc nhiên.
“Thật kỳ lạ, mặc dù cả thế giới này đáng lẽ là phải biết thiên sứ mạnh mẽ đến nhường nào thông qua rồi cơ chứ, nhưng tại sao ngươi lại vẫn giữ thái độ bình tĩnh khi đối mặt với một <Đại Thiên Sứ> như ta vậy?.”
“…………”
Sumika không nói gì cả.
Cô im lặng chĩa súng về phía Raphael.
Một vẻ địch ý mạnh mẽ bùng cháy trong ánh mắt cô.
Raphael suy nghĩ—thứ tồn tại nhỏ bé cứng đầu cứng cổ này lại dám phó với mình, rốt cục là dựa vào niềm tin nào đây?
Ngay cả khi chúng đã mất , nhân loại đã không còn cơ hội nào để chiến thắng.
Tóm lại là dựa vào đâu cô ta mới có thể nắm giữ được hi vọng?
Đối với hắn, Sumika là một tồn tại khiếm khuyết kém quá xa so với chính mình.
Raphael phỏng đoán tâm can của cô và sớm hiểu ra được--
“Aa, ta đã hiểu rồi. Bởi vì đòn tập kích ban đầu của các ngươi thành công, khiến số lượng của bị giảm đi đáng kể, vậy nên ngươi tưởng bở rằng kể cả không có , thì các ngươi vẫn hi vọng giành lấy được chiến thắng sao?”
Đúng vậy, với hai lần tấn công bất ngờ trước đó, chiến lực của đã bị giảm đi từ sáu đến bảy phần.
Và con số này vẫn tiếp tục suy giảm.
Bởi vì nhờ vào lực lượng các ma pháp sư đã đồng loạt bay ra cùng với bức tưởng bảo vệ, sau khi các binh sĩ thông thường hội hợp lại với nhau để tái nạp đạn cho vũ khí yêu tinh, binh lực đã hoàn toàn áp đảo thiên sứ về mặt số lượng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, lợi thế trên chiến trường lúc này đang nghiêng về phía nhân loại.
Dưới cuộc tấn công như vũ bão của bọn họ, các thiên sứ đã bị đẩy lùi.
……Raphael cũng hiểu rõ.
Chính nhờ vào sự thật kết quả chiến đấu này, mà nội tâm của nhân loại mới có trụ cột để chống đỡ.
Aa, thì ra là thế--
--Thật đúng là một hi vọng hão huyền làm sao.
“Vậy đầu tiên, hãy để ta dập tắt hy vọng của các ngươi nhé.”
Raphael cười khẩy, hắn đưa hai tay lên trước ngực như thể đang cầu nguyện, và niệm Thánh Thuật.
“.”
Lập tức, từ giữ hai bàn tay đang đan chặt nhau của Raphael, xuất hiện một giọt nước sáng rọi và rơi xuống mặt đất.
Ngay khi giọt nước rơi xuống chân hắn và phát ra một tiếng *tách*, nó liền hóa thành gợn sóng hồng nhạt và lan tỏa ra khắp xung quanh mặt đất.
Thậm chí cả những bức tường bảo vệ dâng lên từ không gian ngầm cũng bị nó đi xuyên qua, mở rộng phạm vi bao vây khắp toàn bộ Sống Cầu Tokyo.
Nhìn thấy ánh sáng phát ra từ giọt nước đó, Sumika phát hiện ra sự bất thường.
“Đây là……!”
--Đó không phải là một loại Thánh Thuật tấn công.
Cô không hề cảm thấy một sát ý hay địch ý nào từ luồng sáng đang trượt qua ở dưới chân mình.
Những gì cô cảm nhận được chỉ là cảm giác thoải mái dễ chịu, giống như một cái ôm đầy ấm áp vậy.
(Nếu xét tới việc kẻ địch là Raphael, vậy lẽ nào--)
Là một ma pháp sư cấp S trẻ tuổi nhất, nhờ vào sự hiểu biết của Sumika mà cô đã nhanh chóng mường tượng ra được ý đồ của kẻ địch.
Những gì cô dự đoán là trường hợp tệ nhất, tệ hơn cả công kích của Thánh Thuật.
--Thật không may, điều tồi tệ nhất đã xảy ra ở phía bên kia bức tường.
“Được rồi! Cuối cùng chúng ta đã chiếm được ưu thế! Tiếp theo hãy dùng số lượng mà giành lấy thắng lợi đi!!”
“““Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô Ô----!!”””
Hai đợt tấn công bất ngờ của Sumika đã đạt được phương thức gần như lý tưởng, vì thế mà sĩ khí của quân đội quốc phòng được phấn chấn lên rất nhiều. Dưới sự chỉ huy của Hassad, quân đội quốc phòng dựa vào đòn tấn công bất ngờ và chặn đứng đội hình của kẻ địch, các ma pháp sư sử dụng vũ khí yêu tinh mà tập trung hoả lực tấn công, không ngừng bắn rơi nhóm đã bị rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Bởi vì sự hỗn loạn do bị đánh bất ngờ và thiếu sự chỉ huy, các thiên sứ không thể phản công một cách có tổ chức được và chỉ có thể mặc cho kẻ địch tuỳ ý muốn làm gì làm.
Cuộc chiến lúc này đã bước vào xu thế dọn dẹp tàn binh.
--Vốn dĩ tình huống đáng lẽ là như vậy.
Ít nhất là cho tới khi ánh sáng phát màu hồng phát ra ở dưới chân họ.
“Các, các anh có cảm thấy gì kì lạ không?”
“Đúng thế, có cảm giác như là số lượng kẻ địch không bị suy giảm gì ngay từ lúc bắt đầu vậy!?”
Tiếng la hét thảm thiết bắt đầu vang lên từ phía tiền tuyến của quân đội quốc phòng.
Tuy nhiên—những người đó đã sớm nhận ra nguyên nhân sự việc này.
Một người lính nã đạn vào đầu của một thiên sứ, ngay khi đầu hắn nổ tung, từ cái cổ đã bị mất đầu đó, bọt thịt trào ra và trong chớp mắt tạo thành một cái đầu mới hoàn toàn giống lúc trước.
“Cái, cái gì!?”
“Vừa nãy đó là ma thuật chữa trị sao!?”
Đây đúng là một hiện tượng vô lý.
Thế nên Hassad là người đầu tiên dự đoán được đó là ma pháp chữa trị.
Thế nhưng—thực tại mà ông đang đối mặt lại càng tàn nhẫn hơn.
Để thông báo thế trận, một người đã sử dụng thần giao cách cảm và liên lạc với người chỉ huy toàn bộ quân Hassad.
Đó là Bastet.
{Này Chỉ Huy, tình hình đã trở nên phiền toái rồi, ngươi xem đi.}
Sau khi nói xong, Bastet người nắm giữ quyền của toàn thể quân đội, đã cho ông xem một bức ảnh ma thuật nhìn xuống chiến trường.
Trong hình ảnh ma thuật thì cả hai bên quân đội đều được hiển thị dưới dạng những chấm sáng—
Dấu chấm đỏ biểu thị cho chiến lực của kẻ địch bắt đầu gia tăng, như thể một vũng máu bắn ra mà lần lượt tô đỏ khắp cả chiến trường.
“Đây, đây là……!”
Hassad ngẩng đầu lên trong sự nghi hoặc, và thấy được--
Đám thiên sứ đã bị tiêu diệt từ trước giờ, đã bắt đầu phục hồi vết thương và tiếp tục trỗi dậy hết tên này tới tên khác.
Vẻ mặt của chúng lộ ra một nụ cười mỉa, như thể muốn nói rằng “Thuận theo tự nhiên cả mà thôi.”
“““”””
Ngọn lửa trắng được bắn ra từ lòng bàn tay của chúng lao về phía nhân loại.
“TOÀN BỘ THÀNH VIÊN TỚI CHỖ NẤP MAU~~!!
Như thể hưởng ứng theo lời của Hasad, hàng chục chiến trường được chia cắt thành dạng hình vuông bởi bức tường bảo vệ cao, gần như toàn bộ bốc ra ánh lửa màu trắng.
Và rồi--
“Á AAAAA!”
“NÓNG QUÁ! NÓNG QUÁ AAAA!”
“NÓ, NÓ KHÔNG TẮTTT! LỬA KHÔNG TẮTTTT AAAAA!”
Đó là ngọn lửa không thể bị dập tắt ngay cả khi họ cố tạt nước hay lăn qua lại trên mặt đất. Tiếng la hét thảm thiết của những người bị thiêu đốt đó, không ngừng vang vọng xuyên khắp các bức tường bảo vệ dày đặc và lên tới cả không trung.
Tiếng la hét của họ giống như tiếng hét của những người bị đày đoạ dưới hỏa ngục vậy.
Ngay cả Sumika đang ở phía bên kia của bức tường dày đặc cũng có thể nghe thấy được, những tiếng hét thất thanh đau đớn đó.
Nhờ vào tiếng thét này, Sumika đã có thể hiểu chính xác được thứ Thánh Thuật mà Raphael đã sử dụng.
“Đúng như ta nghĩ……! Ngươi đã sử dụng ma thuật chữa trị này ở cấp độ mạnh mẽ đến mức có thể hồi sinh cho cả phe mình!”
“Ô HÔ HÔ! Một câu trả lời hoàn toàn chính xác đấy ! , đó chính là ý nghĩa của cái tên Raphael ta đây! Hơn nữa khi ta có cái tên này, ta cũng có được mà chỉ mình ta mới có thể được sử dụng trên thiên giới! Khi chịu ảnh hưởng bởi Thánh Thuật này, đòn tấn công của đám nhân loại các ngươi đều là vô nghĩa! Mọi thứ sẽ được chữa lành trong nháy mắt với sức mạnh của thiên phụ, kể cả thịt nát xương tan cũng đều được phục hồi nguyên vẹn! Đúng thế! Tất cả các thiên sứ bại trận trước đó sẽ được hồi sinh! --Ahaha, thế trận đã hoàn toàn bị đảo ngược trong chớp mắt, nỗ lực vất vả của các ngươi là vô nghĩa mà thôi!”
Đúng thế. Chỉ với một bước đi hoàn hảo, Raphael đã hồi sinh tất cả đám thiên sứ mà hắn đã mất trong quân đội của hắn, khiến hai cuộc tấn công bất ngờ trở nên vô nghĩa. Cục diện đã hoàn toàn bị đảo lộn.
Hơn thế nữa, là loại Thánh Thuật dạng kết giới.
Một khi kết giới đã được phát động, thì hiệu ứng sẽ tiếp tục ảnh hưởng.
Nói cách khác, miễn là Raphael còn tồn tại thì sẽ không bị mất đi một ai trong số chúng.
Thế nên, chỉ có một hành động duy nhất mà Sumika người đang đối mặt với Raphael có thể làm được--
“Vậy thì, ta chỉ cần đánh bại ngươi và giải trừ thứ Thánh Thuật này đi là xong!”
Nói rồi, Sumika nhắm dạng khẩu súng ngắn mà cô cầm trong tay trái, và bắn vào giữa trán của Raphael
Trong nháy mắt cô bắn ra ba phát liên tiếp, hơn nữa cả ba lần đạn bắn đều không phải là bình thường.
Những viên đạn được bắn ra mang theo sự bảo hộ của anh linh mà cô đã giao ước, Nhóc Billy.
Phát bắn của không thể bị trượt.
Vị trí hay phòng thủ đều không là vấn đề, một khi mục tiêu cô ngắm bị bắn trúng—thì đó chính là vận mệnh đã được an bài.
Thế nhưng—
“Ồ, đúng đó, ngươi chỉ có cách này thôi, nhưng cách này không thể thực hiện được mà ngươi biết chứ, bởi vì ta chính là--<Đại Thiên Sứ> Raphael.”
Ba phát đạn được bắn xuyên qua trán của Raphael, và hắn ta thậm chí còn không thèm né tránh.
Kể cả có bị bắn trúng, hắn ta thậm chí còn chẳng bị xước một mảnh da nào.
Sumika biết rõ hiện tượng khó hiểu này.
Cô đã từng thấy nó trước đây.
Đúng vậy, đó là khi cô đối đầu với Alfaro, cô đã tận mắt chứng kiến hiện tượng này.
--Đó không phải là ma thuật phòng ngự.
Mà đó chỉ là mượn sức mạnh từ sự khác biệt giữa chiều không gian tồn tại của các linh hồn, để linh hồn cấp thấp không thể can thiệp vào.
“Là ư……!?”
“Á HAHAHA! Ngươi hiểu vấn đề cũng nhanh đấy! Vốn dĩ những cá nhân chỉ có thể sử dụng được gọi là , bị giới hạn bởi việc tu hành từ phía , lấy cơ thể của con người để nâng cao linh cách của mình lên. Tuy nhiên nếu chiếm phải người thường thì linh cách sẽ bị suy giảm xuống tận đáy, cũng từ đó mà biến mất theo, cơ mà--”
Raphael nói như vậy.
Thể loại hạn chế đó chỉ áp dụng với những người có cùng cấp độ với thiên sứ cấp thấp mà thôi.
“Dù mang da thịt của con người, nhưng ta vẫn là một <Đại Thiên Sứ>. Ngay cả với cơ thể khiếm khuyết này linh cách của ta cũng bị giảm sút theo, nhưng ta không phải là tồn tại lũ con người các ngươi có thể động vào đến được đâuuu!”
Ngay sau khi Raphael tuyên bố như vậy, một sự thay đổi xảy ra bên trong cơ thể của Wan Tairon mà hắn đang chiếm hữu.
Toàn bộ cơ thể của Wan Tairon không ngừng lớn gấp đôi, chiều cao của hắn đạt đến hơn năm met, và có một vầng hào quang bạc xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn.
--Sự thay đổi đó giống với sự thay đổi đã từng xảy ra trên người của Alfaro trong quá khứ.
Khi Raphael cuối cùng bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu—đôi cánh đã được giang rộng ở sau lưng hắn liền đập mạnh.
Lập tức không khí phía sau hắn bị thổi bay, trong chớp mắt hắn đã ở ngay trước mặt Sumika.
“Tốt lắm, chúng ta hãy bắt đầu đi! Đây không phải là trận chiến, mà là sự trừng phạt đến từ một phía!”
Với nắm tay như đá tảng, tức khắc hắn vung cú đấm được bao phủ bởi ngọn lửa trắng của về phía Sumika--
*
“Ha!”
Cú đấm bạch hoả khổng lồ được vung lên.
Dù là tốc độ tiếp cận hay quyền tốc Raphael đều đã vượt qua được lĩnh vực của nhân loại, thậm chí còn nhanh hơn cả so với đạn bắn.
Tuy nhiên—anh linh trú ngụ trong người của Sumika, là một tay súng nổi tiếng trong thời kì nước Mĩ khai phá miền viễn Tây nơi mà mưa đạn xảy ra ở khắp nơi.
Cho dù có bị bắn từ góc chết phía sau đi chăng nữa, anh ta vẫn có thể phản ứng kịp thời và bắn giết kẻ địch. Đây chính là tái hiện lại truyền thuyết của Kĩ Năng Anh Hùng--. Sumika vì nghe được cảnh báo từ nên đã áp dụng hành động né tránh.
, đôi cánh ánh sáng giống như cánh yêu tinh trên lưng cô được triển khai toàn bộ tốc lực.
Vì chỉ có thể được phát động bằng một chỉ lệnh, trước khi chiến đấu, Sumika đã niệm chú gia tốc, đẩy lui cơ thể bay về phía sau, tránh đi cú đấm móc của Raphael.
Sau đó cô thuận thế mà rút về một khoảng cách xa.
Tuy nhiên--
“GAA!”
Mặc dù Sumika đã rút lui, nhưng Raphael lại không chịu buông tha cho cô, đối diện với Sumika hắn há to miệng—và bắn ra một đòn tấn công màu trắng chói loá.
Đòn đánh này không sử dụng dưới hình thức của một ngọn lửa, mà nén lại thành một tia sáng.
Hơn nữa nó không chỉ là một tia lade nhỏ.
Đó là một luồng ánh sáng lớn tới độ bao trùm cả tầm nhìn của Sumika
Đối mặt với sự truy kích của Raphael, ở bên trong chiến trường nhỏ bé chỉ rộng hai trăm kilomet vuông, Sumika lập tức thao túng của cô một cách khéo léo và bay xung quanh Raphael dưới tầng trời thấp theo hướng của chiều kim đồng hồ.
Sumika bay trên mặt đất và né tránh khỏi tia sáng.
Ngay lập tức--
Tia sáng tập trung vào tường thành bảo vệ phía sau Sumika và phá huỷ nó.
Và không chỉ có duy nhất một bức tường bảo vệ.
Ngay cả bức tường bảo vệ cùng với những con người tồn tại ở phía sau cũng bị huỷ diệt theo.
làm bốc hơi hết tất cả mọi thứ cho tới tận cùng của đường chân trời.
“Ara, coi bộ hoả lực có hơi mạnh quá nhỉ?”
“Ư……!”
Bức tường bảo vệ màu đen đã bị đánh thủng ra một lỗ hình bán nguyệt, và vùng hoang mạc cũng tương tự mà để lại dấu vết hình bán nguyệt theo.
Nhìn thấy mặt đất của vùng hoang mạc đã bị kết tinh hoá bởi nhiệt độ cao, Sumika không khỏi nghĩ thầm rằng—đã có bao nhiêu mạng bị tiêu diệt bởi đòn tấn công vừa nãy đó rồi?
Tuy nhiên, Sumika cũng biết rõ là cô không có thì giờ mà phải khóc than cho bi kịch này.
Cô không chút nào dao động trước hoả lực của <Đại Thiên Sứ> và bay vòng quanh Raphael.
“HAAA!”
Sau đó bắn nốt ba viên đạn còn sót lại.
Tuy nhiên, những viên đạn đó chỉ xỏ xuyên qua cơ thể của Raphael và không có cách nào trở thành đòn tấn công hữu hiệu cả.
“Vô dụng vô dụng! Ngươi có làm gì đi nữa thì cũng vô dụng thôi!”
Như thể chế nhạo nỗ lực phí hoài đó của Sumika, Raphael giang rộng đôi cánh của hắn ra.
Và rồi—
“!”
Những cọng lông vũ trên đôi cánh đã được mở rộng đó.
Mỗi một sợi lông đều hóa thành ánh sáng, ngay sau đó những vệt sáng chói lóa với số lượng lên đến hàng chục, nhắm vào Sumika đang bay dưới tầng trời thấp mà lao tới.
Những đòn tấn công ánh sáng này khác với lúc nãy, bởi vì chùm tia sáng mỏng hơn và uy lực tương đối cũng thấp hơn hẳn.
Tuy nhiên những tia sáng đó lại có khả năng theo đuổi ở mức độ cao và giống như một sinh vật sống, chúng truy sát Sumika người đang cố chạy trốn.
Sau đó, Sumika đã nhanh chóng bị truy đuổi tới nơi mà cô không thể trốn được nữa.
Bởi vì bức tường bảo vệ mọc lên đã hạn chế phạm vi di chuyển của cô, không còn không gian trống nào mà cô có thể né tránh được cả, Sumika đã bị ép dồn về một góc của chiến trường hình vuông.
Với tình hình chiến sự đã lên tới thời điểm này, chiến thuật dâng bức tường bảo vệ lên đã bị phản tác dụng.
Raphael không có bỏ qua sơ hở này.
Đòn tấn công ánh sáng của , hướng đến Sumika người bị dồn về một góc mà lao tới.
Nếu như đó là một ma pháp sư thông thường, thì lúc này đã là đường cùng.
Nhưng Hoshikawa Sumika là một thiên tài từ lúc còn nhỏ, đã nhận được danh hiệu chiến lực mạnh mẽ nhất của nhân loại.
Đầu óc thông minh của cô liền chọn loại nào mình nên sử dụng từ số ma thuật mà cô hiện đang sở hữu, và lập tức khai triển nó.
“BẺ CONG LẠI ĐI~~!”
Đó là ma pháp thứ nguyên đệ tam .
Sumika đã sử dụng để bóp méo không gian ở trước mặt cô.
Những tia sáng vốn dĩ phải đi thẳng về phía Sumika, bởi vì không gian bị uốn cong mà thay đổi đường đạn đạo, và rơi xuống mặt đất khắp xung quanh Sumika.
Không có một tia sáng nào bắn trúng Sumika cả, chỉ thổi bay đi bề mặt nhựa đường.
Tuy nhiên Raphael vốn không nghĩ rằng trình độ tấn công này có thể đánh bại được Sumika, người có đủ khả năng bắt chước cả chiêu thức của .
Mục đích của việc phát động ngay từ ban đầu là để dồn cô gái về một góc.
Đòn đánh trí mạng thật sự mới là--
“HÂY AAA!”
“----!”
Như thể đã biết trước được đường đạn đạo sẽ bị bẻ cong, Raphael bay xuyên qua ngọn lửa nổ mạnh bốc lên và một lần nữa tiến lại gần trước Sumika.
không thể có tác dụng với Raphael người sở hữu linh cách đã vượt quá ngưỡng giới hạn. Giống như dự định của Raphael, Sumika bị kẹp giữa hắn và vách tường, không còn đường nào để chạy.
Raphael giơ nắm đấm bốc lửa trắng của mình lên, nhắm tới Sumika mà vung một cú móc phải.
Cú đấm được vung ra toàn lực, vẽ nên quỹ đạo từ dưới lên trên.
Đó là đòn tấn công sử dụng toàn lực của một <Đại Thiên Sứ>.
Với trình độ thiết lập lá chắn mà con người có thể đạt được, ngăn cản đòn tấn công hung bạo này là chuyện không thể.
Sumika vô pháp chống lại mặc dù cô cố gắng vùng vẫy niệm chú ma thuật—và ngay trong nháy mắt, từ cú đấm trái của Raphael hướng thẳng tới không trung, mà nuốt chửng lấy Sumika trong một cột sáng trắng.
Sau khi cột sáng được bắn thẳng lên khoảng không, bầu trời dị giới của Eihort bị đánh thủng ra một lỗ.
Một chiếc hố đen đã bị đục ra trên bầu trời huyễn sắc rực rỡ, bên trong cái hố đó là một vũ trụ dị thường không một chút ánh sao nào.
Đứng trước Raphael, đòn tấn công có thể đánh xuyên qua cả trời đất đó không để lại một dấu vết nào ở phía sau--
“----!”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hai viên đạn bắn xuyên qua mặt của Raphael.
Viên đạn xỏ xuyên qua phía sau đầu của Raphael và đánh trúng vào bức tường ở trước mặt hắn, khiến cho viên đạn bị nảy bật.
Một tia lửa nhỏ được bắn ra.
Raphael người vừa bị bắn chậm rãi quay đầu lại về phía sau.
Và rồi hắn thấy--
“Ha……Ha......Ha……!”
Sumika đứng khoảng một trăm met từ phía sau hắn, mặc dù đang thở dốc nhưng họng súng của cô vẫn chĩa về phía Raphael.
Nếu nhìn kĩ, thì sẽ thấy một con đường băng kéo dài từ dưới chân cô cho tới dưới hàng của Raphael.
Sumika đã lập tức đóng băng mặt đất ở dưới chân mình, sử dụng phương thức trượt mà né tránh xuống phía dưới của cú móc phải.
Đối mặt với sự vùng vẫy đó của Sumika, Raphael thốt lên “Một hành động vô ích” và tiến hành tấn công thêm một lần nữa.
Với chức năng của và ma thuật của Sumika, cô tiếp tục né tránh khỏi sự truy kích của hắn trong đường tơ kẽ tóc.
Sumika bị áp chế bởi .
Raphael bị áp chế bởi sức mạnh ma pháp sư của Sumika.
Cả hai bên đều thiếu đi đòn đánh quyết định, khiến cho trận chiến rơi vào tình thế kì phùng địch thủ.
Đúng vậy, cả hai người đều ngang tài ngang sức với nhau.
Nhưng—nguyên gốc cảnh tượng này là chuyện không thể.
Đó là lẽ dĩ nhiên.
Bởi vì sức mạnh của Raphael là thuộc về .
Đủ để sánh ngang với con quỷ đã biến 90% bề mặt trái đất thành vùng đất khô cằn.
Miễn là hắn có ý định, không riêng mình chiến trường, mà hắn có thể huỷ diệt cả thành phố ngầm chỉ với một đòn tấn công.
Mặc dù linh cách đã bị giảm sút, nhưng Raphael lại có một sức mạnh cường đại đến như vậy.
Thế thì tại sao vẫn chưa thể quyết định được người chiến thắng?
Chỉ có duy nhất một lí do.
Bởi vì Raphael đang tự kìm hãm lại—không.
Chính xác mà nói, hắn bị ép phải giữ sức mình.
Hơn nữa, Raphael cũng đã phát hiện ra được sự thật này.
(Con nhãi này xảo quyệt thật.)
Trong trận chiến này, ngay từ đầu cho tới cuối Sumika luôn giữ tầm bay rất thấp.
Khi cô bị truy sát bởi tia sáng của , cô không chọn cách chạy trốn lên phía không trung được mở rộng, mà bay sát phía dưới mặt đất, cú trượt cô vừa thực hiện vừa nãy là cũng tương tự.
Tại sao?
Bởi vì Sumika hiểu rất rõ.
Mục đích của những thiên sứ đó là linh hồn con người của Sống Cầu Tokyo.
Thế nên cô biết rằng, <Đại Thiên Sứ> sẽ làm không cố làm nhất cử nhất động nào mà có thể lãng phí linh hồn của con người cả.
Sumika tích hợp các nhân tố tâm lý của kẻ địch vào trong chiến thuật của mình và kéo dài tiến trình chiến đấu, bằng cách luôn đặt cô vào giữa cự li đường thẳng của không gian ngầm với kẻ địch.
Cứ như thế, ngay cả Raphael cũng không thể ra tay động thủ được.
Hắn không thể dựa vào vũ lực để quyết định thắng bại.
Giống như đòn tấn công ánh sáng vừa nãy, nếu như Raphael xuất ra toàn lực, cả vùng chân trời có thể bị biến mất chỉ trong một đòn.
Nếu hắn sử dụng đòn đánh tương tự lên Sumika người vẫn luôn giữ ở tầm bay thấp, nó sẽ gây ra thiệt hại tàn khốc cho cả không gian ngầm.
(Con nhãi thật là xảo quyệt quá đấyyyy.)
Sử dụng mạng người đáng lý ra mình phải bảo vệ để làm lá chắn.
Một phương thức chiến đấu liều lĩnh đến như vậy, khiến cho ngay cả Raphael cũng phải há hốc mồm.
Bởi vì như thế không đẹp một chút nào cả.
Nhưng đồng thời Raphael cũng hiểu được.
Người phụ nữ này thực sự rất ham sống, cô không thể cứ tiếp tục bắn ra một cách vô nghĩa mà không có chiến lược nào được.
Chính vì sự hi vọng đó của cô, mà cô sẽ chiến đấu không ngần ngại bất kỳ thủ đoạn nào, cho dù có phải vứt đi phẩm giá của mình đi chăng nữa.
Vậy thì hi vọng đó của cô là thứ gì mới được?
Sự hi vọng này của cô rốt cục là đến từ đâu?
Raphael để ý tới bàn tay phải của Sumika.
(Con oắt này chưa hề sử dụng cây súng bên phải dù chỉ một lần trong suốt trận chiến.)
Mọi phát bắn của Sumika đều đến từ cây súng ở bên tay trái của cô.
Khi khẩu súng lục bên trái của cô đã bắn hết, mặc dù khẩu súng bên phải của cô vẫn còn đạn, cô sẽ lập tức nạp lại đạn cho khẩu súng bên trái và tiếp tục bắn xuyên qua mục tiêu.
Lẽ đương nhiên đây chính là một hành động không bình thường.
Raphael nhận ra động thái của cô thực chất là [mồi nhử].
Sumika hiện tại đang cố gắng đánh lừa ý thức của Raphael bằng sự thật đó là [Đòn tấn công của ta không thể có tác dụng với ngươi], và tiếp tục bắn ra một cách vô nghĩa.
Vì chỉ có hi vọng cuối cùng là đòn tất sát kỹ nằm ở bên tay phải của cô, mới có thể thực sự bắn trúng Raphael.
(--Thật là làm người ta khó chịu quá đi mà.)
Dám nghĩ mình có thể giỡn mặt với tồn tại cao đẳng như một <Đại Thiên Sứ> hay sao, ý nghĩ đó thật là ngạo mạn quá đấy.
Nhìn thấy suy nghĩ tự cao tự đại đó của Sumika, chiến ý lẫn hy vọng bừng cháy trong ánh mắt cô, khiến cho Raphael cảm thấy vô cùng kinh tởm.
Thế nên Raphael liền đưa ra quyết định.
Hắn sẽ khiến cho tuyệt vọng ngập tràn trong ánh mắt của Sumika.
Hắn phải cho cô biết được rằng thứ hi vọng mà cô đang bấu víu đó là điều vô nghĩa.
“----!”
Ngay tức khắc, Raphael làm ra một hành động không ngờ tới.
Hắn quay lưng về phía Sumika ngay giữa lúc chiến đấu.
Sau đó hắn đối mặt với bức tường bảo vệ ở phía sau hắn, vươn tay về phía cả hai cánh quân không phân biệt địch ta ở phía sau bức tường.
Trên bàn tay hắn tập hợp --
“Quên đi, đối phó với thứ ruồi nhặng chỉ biết bay lởn vởn xung quanh chỉ tổ phí thời gian, nếu như ngươi muốn bay thì cứ bay thoả thích đi—nhưng mà bay trên đống xác của đám đồng đội nhà ngươi ấy.”
Ngay tại lúc Raphael chuẩn bị phóng ra--
“……!?”
Lồng ngực của Raphael bị chấn động như thể bị cái gì đó đập vào, và hắn cảm thấy có thứ gì đó rớt ra khỏi ngực của hắn.
Đó là phát bắn của Sumika.
Nhưng lần này bằng một cách nào đó, viên đạn không xuyên thủng qua cơ thể của Raphael, mà thay vào đó lại hoàn toàn tiến sâu vào tim của hắn từ phía sau lưng--
“Hỡi sức mạnh của mặt trời vàng chói lòa, hãy tiêu diệt thứ uế vật kia bằng nghiệp hoả của ánh sáng đi!”
Sau đó, Sumika hoàn thành câu chú của mình trong nháy mắt.
Viên đạn đã được bắn vào ngực của Raphael từ sau lưng hắn, cộng hưởng với câu thần chú của Sumika mà phát ra nhiệt độ cao—
“!!”
Ngọn lửa đỏ của ma thuật thuộc tính lửa cấp năm liền bộc phát từ trong người của Raphael.
Trong nháy mắt một luồng sáng phát ra một cách mãnh liệt, thiêu rụi toàn bộ xương thịt của Raphael.
Vụ nổ ánh sáng đủ để sánh ngang với cả lửa mặt trời đó huỷ diệt cơ thể của Raphael khỏi thế giới này, chỉ để lại duy nhất bộ phận nằm dưới mắt cá chân của hắn.
--Thế nhưng Thánh Thuật tiếp tục diễn ra trong nháy mắt, cho phép Raphael từ mắt cá chân hắn mà phun ra bọt máu và thịt, và sau khi những bọt máu thịt đó trải qua một đợt nhào nặn lại với nhau, hình thể của Raphael một lần nữa được khôi phục.
“Cái, cái gì!?”
“GY HAHAHAHAHAHAHA----!!”
“Gư! A----!?”
Sau đó bàn chân khổng lồ của Raphael dẫm đạp lên Sumika, người đã chắc mẩm tin vào chiến thắng của mình sau cú bắn đã trúng mục tiêu đó.
*
“Ahaha! Á hahaha! Lợi hại quá lợi hại quá! Thật là lợi hại quá đi! Mặc dù linh cách của ta đã bị suy giảm, nhưng ma thuật của nhân loại lại có thể đả thương cơ thể của một <Đại Thiên Sứ> như ta ra nông nỗi này đây! Ngươi đúng là hết xảy thật đấy!”
Raphael cuối cùng cũng đã tóm được Sumika, hắn dùng bàn chân khổng lồ của mình và dẫm lên nửa người của Sumika, tước đi khả năng cử động của cô. Đồng thời hắn vỗ tay Sumika, miệng nói một đường mà tán dương cô.
Mặc dù bộ quần áo đã bị thiêu huỷ không thể được phục hồi, nhưng cơ thể của Raphael lại không dính phải một vết bỏng nào.
Sức mạnh chữa trị của mạnh mẽ đến như vậy.
So với Raphael người đã được phục hồi hoàn toàn, Sumika vẫn đang bị dẫm lên nửa người tiếp tục liều mạng chống cự, mặc dù trên nét mặt cô lộ ra vẻ đau đớn rên rỉ.
Cô dùng khẩu súng bên tay phải để bắn ra viên đạn vừa mới trúng cơ thể của Raphael.
Viên đạn vẫn y như cũ, bước vào cơ thể của Raphael, thế nhưng—
Như thể bị áp lực từ bên trong đẩy đi mà viên đạn bị bài xích ra khỏi cơ thể của Raphael.
Raphael nhìn vào viên đạn kim loại màu đỏ phun ra từ cơ thể mình, và bí ẩn trong lòng hắn nhanh chóng được vén màn.
“Hửm~thì ra là vậy, viên đạn này là được làm từ sao.”
.
Vào thời cổ đại của Nhật Bản, đó là một kim loại trong truyền thuyết dùng để chế tạo ra thần cụ.
Sau cuộc hội nghị tác chiến, để chuẩn bị cho trận quyết chiến, Sumika đã tới gặp Thiên Hoàng để nhận lấy thần cụ thông qua trung gian của Kinugasa, sau đó sử dụng giả kim thuật để kết hợp thần cụ kết hợp với , chế tạo ra viên đạn ma thuật mang đặc tính của .
“Cũng nói đúng ra, là ngươi đã áp dụng lên viên đạn này và phát động ma thuật trong cơ thể của ta. chắn chắn là một kim loại có lượng linh cách rất cao. Nó cũng có khả năng chạm đến linh cách của <Đại Thiên Sứ> nữa…….Nhưng mà, ngươi đã quên mất một điều quan trọng. Chẳng phải ta đã nói ngay từ ban đầu rồi sao? Mấy cái đòn tấn công bằng ma thuật của đám nhân loại các ngươi, là vô nghĩa trước cả thôi!”
Nói rồi, Raphael dồn thêm trọng lượng nữa vào bàn chân đang dẫm lên Sumika.
Sau đó, một thứ tiếng như thể tiếng một nhánh cây khô bị dẫm nát vang lên.
“GƯ AAAAAAAAAAAA!!”
Tiếp theo, Sumika phát ra tiếng hét trong sự đau đớn.
Từ ngón chân cô cho tới phần xương chậu, toàn bộ xương cốt đều bị dẫm nát.
Nhìn thấy biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt của Sumika, Raphael nở ra một nụ cười tàn nhẫn và tiếp tục miệng nói một đường mà buông lời tán dương:
“Ahahaha, nhưng mà ngươi cũng thật sự thông minh lắm đấy. Không cần phải nói cũng biết chuẩn bị , hơn nữa dám lợi dụng tâm lý lấy linh hồn nhân loại làm mục tiêu của chúng ta, mà sử dụng những con người dưới lòng đất này để làm lá chắn……Ý nghĩ của nhiên quả nhiên rất là linh hoạt, khiến cho kẻ khác phải tâm phục khẩu phục, thật đúng là một người thông minh quá đi mà. Nhưng, mà, này—thành thật xin lỗi nhé, trong vương quốc tạo ra bởi thiên phụ, không có chỗ cho mấy đứa oắt con khôn lỏi đâu.”
“……!?”
“Vì ngươi là con người, chắc hẳn ngươi đã từng nghe qua câu chuyện xưa về [trái trí tuệ] rồi phải chứ? Có hai tên nam nữ, từng được sống trong thiên đường dưới sự bảo hộ của Chúa, nhưng bọn chúng đã nghe theo mấy lời đường ngọt của quỷ dữ và ăn [trái trí tuệ], mà Chúa đã căn dặn là không được phép ăn. Sau khi đã được ăn loại trái này hai tên nam nữ đó có được trí khôn, liền cảm thấy hổ thẹn với chính mình vì đã trần như nhộng, chúng cũng cảm thấy bất mãn với vị Chúa người đã tạo ra bọn chúng, và cuối cùng thì bị đuổi ra khỏi thiên đường, chuyện xưa kiểu đó ấy. –Thế nên ngươi phải biết mà đúng chứ? Nói cách khác, tri thức chính là tội lỗi. Thiên phụ không thích việc con người lại có sở hữu trí khôn. Nhân loại chỉ cần được thiên phụ bảo vệ che chở là được rồi, như một đứa bé ngây thơ không hay biết gì cả thì càng tốt. Miễn là thuần khiết vô tư, ca ngợi thiên phụ, dưới sự bảo hộ của thiên phụ, sống một cuộc sống hạnh phúc thì thật tốt biết bao. <Đại Thiên Sứ> chúng ta vì muốn gây dựng nên một thiên đường như vậy trên mặt đất mà hạ thế xuống đây. Cho nên ở thế giới sau này không cần một đứa ranh con ma mãnh như ngươi đâu nhé……Có hiểu không hả?”
Nói rồi, Raphael dùng sức dẫm lên Sumika mạnh hơn và không ngừng xoay chuyển gót chân của hắn.
“A, Á AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?”
Sumika bị dẫm lên mở to hai mắt ra và hét lên trong cơn đau đớn dữ dội.
Đồng thời dưới chân của Raphael chảy ra một lượng lớn máu, hình thành nên một vũng máu trên mặt đất.
“Ahahaha, nhìn mặt ngươi trông dễ thương vậy, mà cũng cất ra tiếng kêu thê thảm thế nhỉ, y chang như một con dã thú. Đau lắm phải không? Đương nhiên là thế rồi, suy cho cùng là nửa thân dưới của ngươi sẽ bị băm thành thịt tương cả.......Nhưng mà ngươi sẽ không chết, ngay cả có muốn chết thì cũng không xong nữa. Bởi vì ta đã đặc cách áp đặt cho ngươi rồi, cho dù cơ thể của ngươi có bị dập nát đến đâu thì cũng sẽ tiếp tục được tái sinh. Nói đúng ra là—ta có thể tra tấn ngươi bao lâu cũng được, chẳng phải điều đó là rất tuyệt sao?”
“Ư--!......!”
Không ngừng bị dập nát và tái sinh, đồng thời tái sinh lại lọt vào dẫm nát.
Nhưng cơn đau vẫn luôn tồn tại, không ngừng kích động vào não bộ của cô.
Một địa ngục đau đớn kéo dài mãi mãi như vậy, thật khó có thể mà chịu được.
Nghe được lời tuyên bố tàn nhẫn của Raphael, Sumika như thể cố nhịn cơn đau mà khép chặt hai mắt lại, và ở khoé mắt cô không thể nhịn được mà chảy nước mắt.
Raphael cảm thấy vui sướng trước vẻ mặt của Sumika.
Hắn ta chỉ muốn nhìn thấy biểu cảm này.
Rõ ràng chỉ là loại sinh vật hạ đẳng chỉ biết ôm lấy mạng sống của mình và không hề có đức tính hi sinh, vậy mà lại khiến cho những sinh mệnh hoàn hảo như thiên sứ bọn hắn tốn công phí sức như vậy.
Chuyện này thật khó có thể mà tha thứ được.
Mặc dù Chúa và Michael không màng tới nó, nhưng Raphael lại không thể chịu đựng nổi.
Nhân loại phải hứng chịu khổ đau.
Bởi vì nếu sự ăn năn hối cải không đi kèm với trừng phạt và đau đớn, thì đó cũng chỉ là sự hối cải giả tạo mà thôi.
Thế nên, Raphael ban cho Sumika một địa ngục trần gian và hỏi:
“Haha, lúc đầu ngươi có nói, là các ngươi không cần đến sự cứu rỗi của Chúa mà nhỉ……Yên tâm đi, một kẻ như ngươi mới có được chút khôn lỏi mà đã đòi chống lại thiên sứ, ỷ vào sức mạnh của Tà Thần giống như của tên phản loạn chống lại Chúa trời, ngay từ ban đầu chúng ta đã không có chuẩn bị sự cứu rỗi nào cho ngươi cả đâu. Ngươi chỉ có nước phải đau đớn hứng chịu cuộc tra tấn này mà thôi, thê thảm tới độ bước đến con đường của [cái chết]……Tuy nhiên, không như Michael và Gabriel, ta vẫn là một <Đại Thiên Sứ> khoan dung rộng lượng. Chỉ cần ngươi sẵn sàng ăn năn hối cải cho tội lỗi của chính mình, hướng đến thiên phụ mà cầu xin sự cứu rỗi, vậy thì ta sẽ không tiếp tục tra tấn ngươi nữa, nghe có vẻ vui không nàoo?”
Hắn muốn dùng câu hỏi này, nhằm khuất phục con tim của Sumika.
Đối diện với nó, Sumika mở to cặp mắt vốn dĩ đã nhắm chặt ra.
--Và trả lời cùng với ánh mắt ngập tràn ánh sáng hi vọng, không có một chút bị dập tắt nào:
“Hãy chết giùm ta cái đi……!”
Trong nháy mắt, khẩu súng nằm ở phía bên tay phải của Sumika bắn một phát đạn vào mí mắt của Raphael.
Nguyên tưởng Raphael tin rằng, con tim của Sumika sẽ bị khuất phục.
Thế nên đối với hắn, đây là một đòn phản công không thể nào ngờ tới.
Hắn thậm chí còn không có đủ thời gian để mà phản ứng, và trán của hắn đã bị bắn trúng bởi kĩ năng rút nhanh từ --
(a?)
Ngay lập tức, bọt thịt nổi ra từ hai mắt của Raphael.
“Ư A AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA~~~~!?”
Bọt thịt và máu không chỉ dừng lại ở phần lỗ mũi, hai bên tai, mệng, những nơi nào có lỗ cứ thế mà không ngừng chảy ra.
Thậm chí hai nhãn cầu của hắn cũng bị đẩy sang một bên và bọt phun ra cả từ bên trong hốc mắt.
“Mắt ta, MẮT CỦA TAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?”
Hơn nữa bọt thịt đã được phun ra, cuối cùng thì phá vỡ hộp sọ ở bên trong đầu hắn.
Tuy nhiên, những cái bọt đó không hề có dấu hiệu dừng lại.
Ngay cả khi hộp sọ của hắn đã bị bắn ra, những bọt thịt đó tiếp tục sản sinh vô cùng vô tận, và rồi—nhiều bộ phận đã bắt đầu hình thành nên một số lượng các cơ quan như não, môi, răng, mũi và mắt.
Đối với chuyện bất thường này, Raphael hét lớn với cái đầu đã được phóng to lên hàng chục lần cùng với hàng trăm cái miệng:
“““NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ TAAAA~~~~!?”””
Tiếng rống giận của hắn được chồng chất lại với nhau một cách hoàn mỹ.
Đúng vậy, tình huống bất thường đã được thực sự gây ra bởi Sumika.
Nguyên do đó là bởi vì một loại ma thuật mà cô đã nhét vào bên trong viên đạn của .
Và ma thuật đấy chỉ là một loại vô cùng bình thường.
Thứ được gọi là là một dạng ma pháp thúc đẩy quá trình phân chia tế bào làm hồi phục vết thương nhanh chóng.
Xét theo nguyên lý thì nó cũng tương tự giống như vậy.
Sumika phát hiện ra được cơ hội chiến thắng là nhờ vào nguyên lý này.
Đứng trước tốc độ hồi phục vượt qua mọi lẽ thường của Last Fantasia, mọi đòn tấn công là đều vô nghĩa.
Tuy nhiên, nó chỉ thuần tuý giới hạn trong những đòn đánh có thể gây ra tổn thương. Sumika nhìn thấu được điểm này thông qua việc bắn viên đạn chứa vào cơ thể của Raphael, khiến cho vết thương bởi súng bắn tạo thành .
Kết quả là, các tế bào dư thừa hình thành những nên khối u.
Những khối u này chèn ép các mô xung quanh, gây ra hoại tử cho tế bào. sẽ phản ứng lại với tế bào đã bị hoại tử và tái tạo lại các mô. Tuy nhiên, chỉ cần khối u đó không bị cắt đứt, hoại tử tế bào vẫn sẽ tiếp tục phát sinh, và quá trình chữa trị sẽ càng làm đẩy nhanh tốc độ hoại tử. Chuỗi phản ứng bất thường của sự phân chia tế bào được diễn ra vào lúc này.
--Nói một cách đơn giản, Sumika đã phản lại bằng cách lợi dụng năng lực hồi phục dị thường của , biến đổi toàn bộ tế bào của Wan Tairon cấu thành nên vật chủ đó là Raphael, thành những loại tế bào giống như [tế bào ung thư]. Những tế bào ung thư đó sẽ tiếp tục phân tán một cách dữ dội và gây ra tổn hại đến cho xác thịt.
Mục đích ngay từ ban đầu của Sumika là như vậy.
Phát bắn trước đó là chỉ để xác nhận xem nếu viên đạn có tác dụng chống lại <Đại Thiên Sứ> hay không, nói cách khác, thì đó chỉ là một cú bắn thử mà thôi.
Hơn nữa còn là để Raphael nghĩ rằng át chủ bài của cô đã dùng hết, mà giả vờ đóng kịch.
Kể từ khoảnh khắc cô nhìn thấy , mục tiêu của cô chính là nước đi này.
Thế nên—cơ hội ngàn năm có một mà vất vả lắm mới bắt được này, Sumika nhất định sẽ không bỏ qua nó.
“----!”
Trong khoảng thời gian áp súc, Sumika thúc đẩy dòng chảy ma lực màu đỏ, xuất ra ma thuật có thể nói đó chính là nguồn gốc từ bí danh của cô.
Từ trong không gian con cô rút ra một quyển sổ.
Sumika xé ra vài trang từ bó giấy chứa đựng bên trong cuốn sổ.
Những trang giấy đó ghi chép lại nội dung của , mô tả về .
Hoshikawa Sumika nhét những trang giấy ấy vào trong tay mình, nhắm hai mắt của cô lại và niệm ra câu chú kết nối với ngoại vũ trụ.
Hỡi vạn tượng cảnh giới giả bên ngoài vũ trụ, hãy lắng nghe mệnh lệnh của ta
Bầu trời tinh không sôi trào tỏa sáng, báo hiệu thời khắc tuyên cáo vận mệnh của ngài
Hỡi cựu thần của Aslantis, xin hãy mang đến thánh quang
Khi tấm màn đen nổi lên, người hãy hóa thành ánh quang minh chiếu xuống
Thao túng Minh Giới và Thiên Giới, Mộng Cảnh và Hiện Thực, không phân biệt Âm Phủ và Dương Gian, hãy diệt sát con quạ của tam thiên thế giới
Những trang giấy trên tay của Sumika thuận theo câu chú mà bốc lửa lên, và hình dạng của những trang giấy đó liền thay đổi.
Từ trang giấy biến thành—một [viên đạn màu xám].
Đó chính là nơi sức mạnh của Daoloth cư ngụ.
Một lần nữa, nếu như cô nhét viên đạn này vào bên trong khẩu súng lục và bắn nó, thắng bại sẽ được phân định.
Ngay cả một <Đại Thiên Sứ> cũng sẽ vô pháp đứng trước sức mạnh của một vị chân chính.
Thế nhưng--
“Đừng có mà xem thường ta! Con nhóc hồ ly gian xảo kiaaaaaaaaaaa--------!!”
“!?”
Ngay lúc Sumika chuẩn bị quyết định kết quả thắng bại với .
<Đại Thiên Sứ> nhảy xổ vào Sumika người sử dụng ma thuật nhằm kéo dãn thời gian trong một khoảnh khắc.
Raphael lắc qua lắc lại cái đầu khổng lồ xấu xí của hắn, cùng với những con mắt có số lượng lên tới hàng ngàn bị ứ huyết.
“TA NHƯỜNG NGƯƠI MỘT CHÚT MÀ NGƯƠI NGHĨ LÀ MÌNH NGON LẮM À? NẾU NHƯ NGƯƠI MUỐN CHẾT ĐẾN NHƯ VẬY THÌ TA SẼ TIÊU DIỆT SẠCH CẢ NGƯƠI LẪN TOÀN BỘ ĐÁM CON NGƯỜI DƯỚI LÒNG ĐẤT NÀY LUÔN CHO NGƯƠI BIẾT TAY!!”
Raphael mở rộng ra hàng nghìn cái miệng cùng lúc.
Từ trong miệng bắt đầu hình thành nên ánh sáng màu trắng thuần.
Đó chính là ánh sáng của .
Raphael đã hoàn toàn phớt lờ đối tượng là ai hay gì.
Cho dù là nhắm thẳng tới mặt đất, hắn vẫn mở to cái miệng của mình ra.
Một khi thứ ánh sáng có nhiệt độ cao này đã được bắn ra, không chỉ riêng mình những người ở trên chiến trường bị ngọn lửa của Chúa thiêu đốt, mà ngay cả những cá nhân không tham chiến lánh nạn ở không gian ngầm cũng sẽ không còn một mẩu xương nào.
Bị nhân loại đùa giỡn trêu chọc và thậm chí còn làm trọng thương, khiến cho Raphael nổi cơn thịnh nộ và nảy ý định phải huỷ diệt tất cả mọi thứ.
Sumika không thể để cho hắn thành công được.
Tuy nói là vậy, nhưng mà--
(Mình sẽ không làm kịp mất--!)
Trong thân tâm của Sumika ngập tràn sự nôn nóng.
Cô không nghĩ tới việc cơ thể đã bị phá huỷ ra nông nỗi thế này rồi, mà Raphael vẫn có thể sử dụng thứ Thánh Thuật cường đại như thế được.
Nếu cứ đà này, của Raphael sẽ đốt cháy mọi thứ còn nhanh hơn cả của cô.
Thế nhưng, ở ngay giữa khoảnh khắc này, Sumika còn không thể có thời gian mà nghĩ ra đối sách nào.
Cơn tuyệt vọng màu trắng sẽ bao trùm lấy tất cả--nếu như không có ai ngăn cản nó.
“HÂY YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA----!!”
“…………!?”
Tuy nhiên, thứ tuyệt vọng màu trắng sắp sửa bao phủ lên hết thảy đó, đã bị đánh tan đi bởi một cô gái.
Một ma pháp sư bay ra như một ánh sao băng màu xanh.
Cô chính là của tiểu đội thực tập 101---Ichinotani Chikori.
*
Vài chục phút trước.
Ichinotani Chikori đang lánh nạn cùng với những người tị nạn khác ở không gian ngầm.
Tiếng gầm của đại bác vang lên một cách dữ dội, báo hiệu cuộc chiến đã bắt đầu.
Đáng lẽ cô gái có tinh thần chính nghĩa mãnh liệt này phải là người đứng ở trước tiền tuyến.
Nhưng lúc này, Chikori không thể làm được điều đó.
Cô không thể ra làm ra được khí lực nào cả,
Ngay cả ý chí chiến đấu cũng không thể bùng cháy lên.
Bên trong cô chỉ cảm nhận được—một sự mệt mỏi nặng như chì.
Lý do chỉ có một, đó là cái chết của Dorothy Scarlet.
Dù vậy, cô ấy vẫn không khiển trách Chikori, mà thắp lên ánh sáng của ngọn nến cuộc đời vào khoảnh khắc cuối cùng, chỉ lối con đường dẫn đến chiến thắng cho Chikori.
Cô ấy đã phó thác ước mơ của mình cho Chikori.
Nhưng Chikori vẫn--
(Mình đã……Không thể đáp lại được kì vọng của chị ấy…………)
Cô đã bị đánh bại bởi Gimel.
Nếu Sumika không tới cứu cô bằng , Chikori có thể đã mất mạng.
……Không, đáng lẽ lúc đó Chikori phải là người chết mới đúng.
Làm vướng bận đến Dorothy và khiến cho cô ấy phải chết một cách vô ích, một kẻ vô dụng như thế thì nên chết quách đi cho rồi.
(……Một kẻ như mình, cho dù có chiến đấu đi chăng nữa thì giúp được ai cơ chứ……)
Cảm xúc hổ thẹn không ngừng dằn vặt lấy Chikori.
Hình ảnh cô gái tràn đầy sức sống và tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ hơn bất cứ ai đã không còn nữa.
Như một bóng ma, Chikori lảo đảo bước đi và lang thang trong không gian ngầm không mục đích.
……Vào đúng lúc đó.
Chợt cô nghe thấy một thứ tiếng phát ra từ bên tai mình, không giống như âm thanh vang lên ở bên này.
Đó là một âm thanh gần giống với tiếng reo hò, cùng với một cơn rung động giống như địa chấn.
(…………?)
Cảm thấy kì lạ, đôi chân của Chikori theo phản xạ liền chạy về hướng phát ra âm thanh đó.
Sau đó cô chạy tới một cánh cửa tự động
Cánh cửa đó dẫn tới hội trường nơi chứa những người tị nạn.
Âm thanh vang dội phát ra từ bên trong cánh cửa đó.
Bên cạnh cửa có một thiết bị xác thực vân tay.
Thường thì nó chỉ có thể được mở bằng dấu vân tay của nhân viên cơ sở, nhưng vì thời gian này là tình huống khẩn cấp, nên bất cứ ai đã đăng ký là công dân của Sống Cầu Tokyo đều có thể mở được cánh cửa này bằng dấu vân tay của họ.
Chikori đã biết điều này, thế nên cô đặt tay lên thiết bị xác nhận vân tay và cánh cửa được mở ra.
Và rồi--cô chứng kiến một cảnh tượng kỳ quái đang diễn ra trước mắt.
Trên sân khấu được làm bằng hàng chục chiếc bàn họp dài được xếp vào nhau, một nhóm người đàn ông lấy ra nhạc cụ và bắt đầu ca hát nhảy múa, dưới khán đài là những người dân tị nạn sôi nổi reo hò mà giơ nắm tay lên.
(Chuyện, chuyện gì xảy ra thế này……?)
Một cảnh tượng vượt quá tầm hiểu biết của Chikori.
Mới nãy đây thôi, Sống Cầu Tokyo, quê nhà của họ lúc này, sẽ bị hủy diệt.
Mọi người đều quỳ xuống trên mặt đất, không dám nhìn thẳng vào thời khắc tuyệt vọng.
Rốt cục họ cảm thấy hạnh phục là vì sao chứ?
Đúng lúc Chikori cảm thấy bối rối.
“Ê, cô đang cản đường đấy, mau tránh ra một bên giùm tôi cái.”
Bất chợt, có một người ở bên cạnh đẩy Chikori đi.
“Cuối cùng cũng tìm thấy rồi! Nó ở đây này!”
“U oa, có nhiều người ở đây quá! Chúng ta hãy nhập bọn đi, mau lên nào!”
Một nhóm gồm ba nữ sinh đó đã đẩy Chikori, họ đều là những cô gái trông có vẻ ngang tuổi với cô.
Cô nhìn thấy nét mặt của bọn họ mang vẻ hạnh phúc và gia nhập với đám đông ồn ào.
Chikori liền gọi những cô gái đó lại và hỏi:
“Xin, xin lỗi cho hỏi! Chuyện này là sao thế?”
Những cô gái đó quay lại nhìn vẻ mặt ngờ vực, hướng tới Chikori mà nói:
“Hả? Cô không biết gì sao?”
“Nó có ở trên khắp Twitter ấy!”
Sau khi cả ba người nói vậy, họ nhanh chóng chạy vào trong đám đông.
Cánh cửa tự động đồng thời cũng đóng lại.
Chikori bị bỏ lại ở phía sau trong hành lang của không gian ngầm, cô liền thử truy cập vào Twitter từ chiếc điện thoại theo như lời của cô gái vừa nãy nói.
Và rồi cô nhận ra được ý nghĩa của những lời nói đó, điều đó khiến cô sốc tới nỗi không thể nói lên lời.
Bởi vì ngay tại thời khắc sinh tử này, thứ họ thốt lên không phải là những lời than vãn oán trời trách đất, mà là những tiếng hân hoan vui sướng.
Lý do chính là trong khoảnh khắc này, nhiều người nổi tiếng đã tổ chức sự kiện ở khắp mọi nơi trong không gian ngầm dưới lòng đất.
Không chỉ là những nhạc sĩ, các thần tượng và diễn viên hài, cho đến vận động viên thể thao hạng nhất, tổ chức các loại hoạt động để khuyến khích tinh thần của những người đang lánh nạn trong các khu vực dưới lòng đất.
Khi nhìn vào bức ảnh chụp lại hoạt động đó, Chikori không khỏi hít mạnh lấy một hơi.
Trong số những người đang ca hát đến độ đổ mồ hôi hột đó--
(Thậm chí có cả những người đang bị thương nữa……)
Có thể họ là những người bị thương trong cuộc bạo loạn xảy ra ở vài giờ trước đó, hoặc trong lúc họ đang sơ tán đến đây.
Mặc dù vậy, họ không có một biểu hiện đau đớn nào trong tấm hình được chụp lại.
Một thần tượng nổi tiếng dù bị quấn băng quanh mặt, nhưng khuôn mặt của cô vẫn nở ra một nụ cười rạng rỡ không thua kém gì so với nụ cười cô thường cho thấy ở trên TV,và một nhạc sĩ rock dù đã bị mất chân vẫn ở ngồi trên ghế và đánh đàn guitar.
Bộ bọn họ không cảm thấy buồn và đau khổ sao?
Làm sao mà bọn họ có thể không đau buồn được chứ, làm sao mà lại có thể không cảm thấy đớn đau được chứ.
Nhưng bọn họ không bỏ cuộc và cũng không có ý định bỏ cuộc
……Họ đang chiến đấu.
Mặc dù họ không ở trên chiến trường. Nhưng họ vẫn dùng lấy toàn bộ sức mình—để làm chuyện mà họ có thể làm.
--Tớ sẽ đợi cậu ở chiến trường đấy.
“……!”
Nhìn thấy hình ảnh làm việc chăm chỉ của bọn họ, những lời nói của Sumika vang vọng lên trong tâm trí của Chikori.
Câu nói đó khiến cho lồng ngực cô cảm thấy đau nhói.
Lẽ đương nhiên, cô có sức mạnh để chiến đấu, nhưng lại trốn tránh trong thời khắc nguy cấp thế này, rõ ràng là Chikori cảm thấy tội lỗi rồi.
Nhưng hơn cả cảm giác tội lỗi, Chikori cảm nhận được--
Rằng chính mình thực sự quá bất lực.
(Nếu mình chỉ biết làm gánh nặng cho người khác, thì tốt hơn hết là đừng cái gì cả……)
Chikori dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cô cảm thấy yếu đuối rã rời tới mức muốn được ngồi xuống ở trong hành lang.
Cảm giác như thể miễn cưỡng bước qua một vũng lầy ngưng tụ sâu thẳm, khiến cho cô sức tàn lực kiệt.
Thế nhưng ngay khi cô chuẩn bị ngồi xuống dưới mặt đất--
“Chikori!”
“Ể?”
Giọng nói khàn khàn của một người đàn ông to lớn vang đến bên tai cô, Chikori cảm thấy rất quen thuộc với giọng nói này.
Cô bán tín bán nghi mà ngẩng đầu nhìn lên--
“Ô ô, chúng ta tìm kiếm con nãy giờ rồi đó, Chikoriii~~!”
Đột nhiên cô được ôm bởi một lực lượng vô cùng cường tráng.
Giọng nói đó cùng với sức mạnh đó, Chikori đều biết rất rõ.
Chikori đẩy lồng ngực của người đàn ông đó ra và ngước nhìn lên khuôn mặt của ông.
“Pa, Papa!?”
Cô thốt lên trong sự kinh ngạc.
Sở hữu lông mày dày, gương mặt râu ria, và một cơ thể to lớn.
Đặc điểm quá rõ ràng của cha mình như vậy, làm sao mà Chikori có thể nhầm lẫn được cơ chứ.
Hơn thế nữa--
“Chikori-chan, con có ổn không? Con có bị đau ở đâu không?”
Bên canh người cha của mình, là một người phụ nữ nhỏ nhắn có cùng màu mái tóc với Chikori.
Người phụ nữ đó là mẹ của Chikori. Ichinotani Mizuki.
Cuộc hội ngộ đầy bất ngờ với bố mẹ cô khiến Chikori kinh ngạc mà mở tròn xoe hai mắt.
“Ngay cả mama cũng tới nữa sao……! Tại sao hai người lại ở đây?”
Khi nghe được câu hỏi đó của Chikori, Mizuki đáp lại với một nụ cười dịu dàng:
“Bởi vì bố mẹ nhận được liên lạc từ chủ nhiệm phụ trách huấn luyện, ông ta nói là Chikori-chan đã từ chối ra trận lần này, vậy nên hai ta đã tới đây để đón con. Ở cái tình huống nguy hiểm này, đã là người một nhà thì càng phải ở cùng với nhau chứ?”
“Mẹ ơi……”
Sau đó cha của cô, Ichinotani Kazuma cũng nhẹ nhàng nói với con gái của mình:
“Tới đây nào con, hãy cùng nhau di tản với papa và mama đi. Đừng sợ hãi, việc con có thể chiến đấu hay không cũng chẳng thành vấn đề đâu, nếu có kẻ nào dám cằn nhằn thì papa sẽ lườm hắn và bắt hắn ta phải ngậm miệng lại, vậy nên con cứ yên tâm đi nhé!”
“Chẳng phải chồng luôn phản đối việc Chikori-chan phải chiến đấu và thậm chí còn xông thẳng tới văn phòng thủ tướng để phản đối sao?”
“Hiển nhiên rồi, lỡ không may có chuyện gì xảy ra với đứa con gái rượu của anh thì biết làm sao đây……! Được lắm, Chikori, hãy ở lại cùng với bố mẹ đi nào. Kể từ ngày Chikori nhập học ở học viện ma pháp, chưa có lúc nào gia đình chúng ta được đoàn tụ như thế này, nói không chừng hôm nay chính là lần đoàn tụ cuối cùng cũng nên đấy……”
Nói rồi, Kazuma vươn bàn tay thô dày của mình về phía Chikori.
Đó là bàn tay to lớn và mạnh mẽ của người cha, đã bảo vệ cô lẫn chính gia đình mình.
Nhìn thấy bàn tay to lớn có thể gửi gắm sự tin cậy vào đó, Chikori không thể chịu được mà bật khóc.
“…………”
Một Chikori yếu đuối lúc này trông như một đứa trẻ, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra trong vô thức nắm lấy ngón tay của bố mẹ, theo bản năng mà với bàn tay phải của cô--
(a!)
Tuy nhiên, khi cô nắm chặt lấy bàn tay của cha cô, bàn tay mà cô nắm lấy liền thả ra—
Trong nháy mắt, một thứ gì đó chuẩn bị rơi xuống từ lòng tay phải.
Chikori lập tức nắm chặt lòng bàn tay của cô lại.
Đó là hành động xuất phát từ phản xạ tự nhiên. Chikori hoàn toàn không biết mình đang nắm giữ thứ gì ở trong tay mình, cô không biết thứ gì sắp sửa bị rơi ra, nhưng cô vẫn nắm chặt lấy nó.
Rốt cục đó là thứ gì mà khiến cô phải nắm chặt lòng bàn tay của mình đến như vậy?
Chikori cảm thấy nghi hoặc và mở lòng bàn tay cô ra thì thấy—cô không thể nói nổi nên lời.
Bởi vì thứ mà cô đang giữ chặt đó......là một mảnh của mà Sumika đã trao cho cô.
“Chikori?”
(Đây là......?)
Tại sao mình cứ phải nắm giữ cái thứ này?
Chikori không thể nào lý giải được hành động của chính mình nữa, sự hoang mang xuất hiện trên vẻ mặt của cô.
Ở mặt khác, nhìn thấy con gái đáng lẽ ra phải nắm tay mình lại đột nhiên rút về, đối diện với hành vi khó hiểu của cô con gái, trên khuôn mặt của cha cô Kazuma lộ ra vẻ trầm uất.
“Sao vậy? Chikori, con bị đau ở đâu sao!?”
“Không, không ạ……”
Chikori lắc đầu phủ nhận.
Thế nhưng--
(Tại sao……?)
Khi Chikori muốn nắm lấy tay của Kazuma một lần nữa, vẻ mặt của cô lúc này từ hoang mang chuyển sang hoảng loạn.
Chính cô đã quyết định không chiến đấu thêm lần nào nữa.
Cô đã phản bội đồng đội của mình, lại cũng không nghe theo người bạn quan trọng của cô, để rồi cô lại rơi vào tình cảnh này.
Thế nên chuyện đó không còn quan trọng với cô nữa.
Hãy buông xuôi đi, nắm lấy tay của cha mình……dành quãng thời gian cuối cùng với cha mẹ của mình đi.
Đó là những gì mà cô hi vọng, thế nhưng--
Mỗi khi cô muốn thả bàn tay của mình ra, bên tay phải cô lại không chịu lắng nghe theo, và càng nắm chặt hơn nữa.
(Tại sao……mình không thể buông xuôi chứ?)
Tâm trí của Chikori đang rơi vào cảnh hỗn loạn.
Nhìn thấy hành động đó của Chikori--
“……Chikori-chan.”
Mẹ cô, Mizuki dịu dàng mà nói với cô:
“Khi mẹ hay tin được là Chikori từ chối ra ngoài chiến đấu, cả papa lẫn mama đều đã rất lo lắng. Thế nên Chikori-chan đã vất vả cố gắn bảo vệ mọi người rồi, dù ở trong tình huống quan trọng thế này con vẫn từ chối tham chiến……Rốt cục Chikori-chan đã bị tổn thương và bị đánh đau đến nhường nào cơ chứ?……Đó là lý do tại sao chúng ta tới để đón con, bởi vì nếu con cảm thấy mệt mỏi, buồn bã và không muốn phải chiến đấu nữa, papa và mama sẽ luôn ở bên cạnh với Chikori-chan.”
“Mama…………”
Thế nên, con không cần phải cố gắng nữa, hãy về nhà với papa và mama đi……
Đó cũng là điều mà Kazuma đang nghĩ.
Hơn nữa Chikori cũng biết rõ mình có suy nghĩ giống như vậy.
Tuy nhiên--
“Nhưng mà, có vẻ như Chikori-chan vẫn chưa cần đến chúng ta lắm đâu nhỉ.”
Những lời nói mang vẻ cô đơn đó của Mizuki khiến cho cả hai hoàn toàn không ngờ tới.
“!”
“Mi, Mizuki! Em đang nói cái gì vậy hả! Chikori sẽ không phải chiến đâu thêm nữa, chắc chắn con bé sẽ về với chúng ta! Phải không? Chikori, con không cần phải chiến đấu nữa mà phải không?”
“Con, con…………Con …………”
Đối mặt với câu hỏi của Kazuma, Chikori không biết phải trả lời thế nào.
Bởi vì chính cô đã quyết định là mình sẽ không chiến đấu nữa. nhưng cô vẫn không thể mở rộng bàn tay phải của mình và nắm lấy tay của cha cô.
“Con không biết nữa……Con không biết mình phải làm cái gì, hay phải làm sao mới tốt cũng không biết……!”
Những ý nghĩ rối bời của Chikori lên tới đỉnh điểm, như thể muốn bộc phát hết mọi cảm xúc hỗn loạn từ chính mình, mà trong miệng cô phát ra tiếng thút thít.
Tuy nhiên hai bàn tay nhỏ bé và ấm áp của Mizuki, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải đang nắm chặt như muốn tụ huyết tới nơi đó của Chikori.
“a.”
“Bàn tay con vốn dĩ ấm áp như ánh mặt trời vậy, thế mà giờ đây đã lạnh như băng rồi sao...... Chắc hẳn Chikori-chan phải cảm thấy đau đớn lắm, khổ sở lắm đúng không.”
“Mama……”
“Nhưng mà Chikori-chan này, con nói mình không biết phải nên làm gì, đó là một lời nói dối. Rõ ràng là con phải hiểu điều mà con muốn làm và điều mà con còn có thể làm gì chứ? Bởi vì đôi tay này của con đã trở nên lạnh lẽo, nên con mới không chịu buông ra thứ mà mình đang nắm giữ trong tay mình đấy.”
Đối với Chikori người đã bị hao tổn ma lực, chính là thứ có thể giúp cô có được sức mạnh chiến đấu thêm một lần nữa.
Đây là sức mạnh mà những yêu tinh đã hi sinh mạng sống của họ để tạo ra nó, điều này chỉ mang đến một ý nghĩa duy nhất.
Đúng ra, Chikori cũng đã mơ hồ cảm thấy được, cô đã sớm hiểu ra điều đó, nhưng--
“…………Dù vậy đi nữa, thì con vẫn quá yếu đuối……con sẽ chỉ tổ làm gánh nặng cho mọi người mà thôi…… Dorothy-san……Chị ấy đã đánh đổi mạng sống của mình cho một kẻ nhu nhược như con……Chị ấy đã giao phó ước nguyện của mình cho con......Nhưng con lại không thể làm được gì cả……”
“Vậy sao, thế thì con càng phải cố gắng hơn nữa mới được thôi.”
“Ể?”
“Bởi vì cho dù đó là lòng tin của chính con, hay cả ước nguyện mà người ta đã giao phó cho con, thì con vẫn chưa trả lời được nó kia mà.”
“!”
Ngay lúc Mizuki nói xong một câu.
nằm trong tay Chikori đột nhiên tỏa ra hơi ấm như ánh mặt trời, đồng thời phát ra ánh sáng bảy mau tràn ra từ lòng bàn tay cô.
Chikori ngạc nhiên mở bàn tay ra, và thấy đang dần dần tan biến trong lòng bàn tay mình.
Tuy nhiên--
Sau khi đã hoàn toàn dung nhập vào trong tay cô, lập tức một thứ ánh sáng ma lực màu xanh từ trên trời biến thành một cơn lốc, cuốn lên từ trong cơ thể của Chikori.
Giống như ánh sáng của ma lực phát ra từ người cô, Chikori có thể cảm nhận được sức mạnh đang không ngừng tuôn chảy trong cơ thể mình.
Đi thôi nào.
Tiến lên nào.
Dư âm từ ý chí của các yêu tinh, cất lên giọng nói thúc giục cô.
Đó là tiếng gọi của những người đã giao phó ước nguyện của mình đến cho Chikori.
“Thế nên……Hãy mau đi đi, Chikori-chan.”
*
(Mình vừa nghĩ cái gì vậy chứ......)
Chikori cảm thấy xấu hổ về bản thân mình từ tận đáy lòng khoảng vài chục phút trước.
Khi đó, chính cô chỉ nhìn thấy người mà mình đã mất.
Còn người quan trọng với cô thì lại không thèm một chút đoái hoài nào.
Người chết thì thực sự không thể trở về.
Tuy nhiên như Sumika đã nói.
Ước định giữa cô với bọn họ sẽ không biến mất.
Ý chí kế thừa được truyền lại sẽ không bao giờ chết.
Tư niệm và ý chí của họ, đang bùng cháy mãnh liệt trong thân thể của Chikori.
Ngay cả khi tinh thần của Chikori dễ bị tổn thương nhất, bọn họ vẫn cho Chikori nắm giữ đủ sức mạnh để chiến đấu.
Nhưng đối với ý chí và ước nguyện của họ--Chikori vẫn chưa thể trả lời được.
Vậy thì, cho dù có tỏ vẻ hữu ích được hay không, hay có thể trở thành một gánh nặng, chuyện đó không còn quan trọng nữa.
Sinh mạng này đã nhờ vào sự hi sinh của những người khác để mà sống, thế nên không có quyền lựa chọn cách sống nào là phù hợp nhất.
“Điều duy nhất mình có thể làm, chính là là điều duy nhất mà mình muốn làm!”
Nắm chặt chính bản thân trú ngụ trong thân thể mình, cùng với ước nguyện của những người khuất vào nắm tay--
(Chỉ có thể là huy động toàn lực vung ra cú đấm mà thôi--!)
“----!!”“Gư a----!?”
Toàn thân Chikori hôm nay được bao phủ bởi ánh sáng ma lực màu xanh, mà lao ra như tên bắn.
Bàn tay cô nắm chặt cọng lông vũ của Gimel, tung ra một cú đấm xuyên thủng , đánh thẳng vào bụng của Raphael kẻ đang chuẩn bị tích tụ sức mạnh nhằm bắn ra , vang lên một tiếng vô cùng dữ dội.
Lực va chạm và cơn đau đến từ cú đấm này, khiến cho Raphael hơi bị bất động.
Trong nháy mắt việc phát động đã bị ngưng trệ lại.
--Nhưng chỉ một cái chớp mắt này thôi là cũng quá đủ.
“Cám ơn cậu……! Chikori-san……!”
Sumika không bỏ qua cơ hội trong nháy mắt này, và cô bóp cò của khẩu súng lục đã được nạp với .
“Giáng lâm từ kẽ hở giữa Minh Phủ và Thiên Giới đi! Daoloth!!”
Sumika vịnh xướng phần cuối cùng của câu thần chú, truyền sức mạnh của bên trong viên đạn và bắn vào lồng ngực của Raphael.
Viên đạn xé toạc da thịt của thiên sứ ra, để lại một vết thương bị súng bắn màu đen ở trên ngực.
Và rồi, đặc tính của vị thần kia đã được phát động.
“U, Ô ô Ô ô!?”
Như thể tiếng của hai khối cao su dày đặc cọ sát lẫn nhau mà phát ra, cơ thể của Raphael lấy trung tâm của vết thương do đạn bắn và bắt đầu vặn vẹo xoay tròn, cuối cùng hình thành nên một vòng xoáy, dần dần hút chính Raphael vào bên trong vết thương bởi súng bắn đó.
“Ô, ô, ô, ô, Ô ô Ô ô Ô ô----!?”
Thần tính của Daoloth đó là vén màn che mặt—điều đó có nghĩa, là mở ra [cảnh giới] của thứ nguyên.
Đứng trước vị thần này, thời gian, không gian và các loại cảnh giới khác đều không có ý nghĩa, chỉ cần một thứ gì đó bị Daoloth tiếp xúc, thì tất cả đều sẽ bị nhốt vào một vực thẳm không tồn tại trong bất kì màn đêm hay vũ trụ nào, bị đày tới bên ngoài ranh giới của vạn tượng.
Ở nơi đó không có ánh sáng, cũng như không có khoảng cách và thời gian, không có gì cả.
Chỉ có sinh mệnh đã bị đóng băng vĩnh viễn.
Raphael người biết rõ sự thật này, hét lên trong sự sợ hãi và muốn ngăn cản thân thể của chính mình khỏi bị hút vào vết thương bởi đạn bắn.
Tuy nhiên, mặc dù đây mới chỉ là một hoá thân, nhưng vẫn nắm giữ sức mạnh của thần.
Ngay cả một <Đại Thiên Sứ> cũng vô pháp để chống lại--
“Vậy mà, vậy mà ngay cả ta, cũng bị lũ con người~~~~!”
Raphael chỉ để lại những lời oán hận trong sự đau đớn.
……Cuối cùng hắn biến mất khỏi không gian này không để lại một dấu vết nào.
Bởi vì mối liên hệ với Raphael đã mất, cánh đầu tiên của liền mất đi sự bảo hộ của , hơn nữa chuyện một <Đại Thiên Sứ> bị đả bại trước một ma pháp sư nhân loại, sự thật này đã giáng một đòn đau đến cho những thiên sứ, bại binh như núi đổ là thật.
--Ba mươi phút ngay khi Sumika đánh bại Raphael, toàn bộ cánh quân đầu tiên của cũng bị tiêu diệt.
Mặc dù mấy người Sumika ở trong tình trạng thiếu đi Kamishiro Homura, bất chấp mọi khó khăn, họ vẫn thành công loại trừ mối đe doạ có thể sánh ngang cả với --
“……Không thể tin được thực sự là cô ta……Có thể không mượn đến sức mạnh của Chủ Nhân mà chiến thắng được một <Đại Thiên Sứ> sao……”
Ở trên đỉnh của pháo đài.
Vel đang đứng trên mái nhà của toà tháp kiểm soát và nhìn về chiến trường bên dưới, trong lúc Sumika đang nằm trong ánh nhìn của Vel, cô nhận ra lời hứa của mình đã thành hiện thực.