21 giờ 8 phút, ngày 1 tháng 11 năm 36 Minh Trị (1903)/ Phố Dị Nhân Quán, Kitano, Kobe/ Tàn tích của Ác Quỷ đáng thươngThiếu nữ Maria đang trong cơn khủng hoảng.
Maria chui vào trong giường và run sợ lẩy bẩy. Cô ấy phải cắn răng chịu đựng trong căn phòng đang vang tiếng sột soạt của thứ gì đó đang ngọ nguậy, thi thoảng lại có thể nghe tiếng rít gào của nữ giới. Khi cô ấy sợ sệt ngó ra bên ngoài từ khe hở của chiếc chăn, những vật dụng như bình tưới nước hay lọ hoa lại đang quay cuồng giữa không trung.
___Dinh thự này… đang bị quỷ ám.
Bốn ngày trước, người cha đang rời khỏi quê hương Anh Quốc lại hiếm hoi gửi một món quà đến. Theo như lá thư được đính cùng, có vẻ ông ấy đã không thể chống lại mị lực kỳ quái này và lỡ tay mua nó. Sau khi mở chiếc hộp, cô ấy phát hiện bên trong là một con búp bê thiếu nữ tóc trắng. Ngay khoảnh khắc chạm mắt với con búp bê vừa ôm lên thì đột nhiên nó cất tiếng cười vang, hoá thành vô số ruồi nhặng tràn ngập khắp phòng, kế đó thì_____..chuyện khủng khiếp nhất trần đời đã xảy ra.
…Kể từ dạo ấy, cứ mỗi khi đêm đến thì cô ấy lại trở nên phiền não bởi những hiện tượng quái đản.
Khi kinh doanh xuất nhập khẩu tại bến cảng nước khác____ chuyện đất nước ấy bị yêu ma quỷ quái xuất thân từ nền văn hoá khác xâm nhập thì nhiều không kể xiết.
Maria là con gái của người thương nhân vũ khí xuất thân từ mẫu quốc, Đại Đế Quốc mặt trời không bao giờ lặn, và đã vươn tay đến tận miền Viễn Đông. Vì thế, cô hiểu rõ những vấn đề đó.
Hiện tại, ánh mắt của những thương nhân vũ khí đang hướng đến Nhật Bản, một tiểu quốc có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.
Lý do chính là chiến tranh. Đế Quốc đang xây dựng một khu tập trung quân sự quy mô lớn tại “Vladivostok", liên tục vận chuyển lượng lớn vật tư quân sự thông qua đường sắt Siberia. Về phía bên này, Nhật Bản lại tăng thuế lên người dân, mua lại rất nhiều quân hạm và đạn dược từ khắp thế giới. Những người mang lượng lớn đạn dược đại pháo từ nước ngoài như người cha liền có thể chào giá với các quan chức Nhật Bản. Chính vì điều đó mà các thương nhân Nhật Bản tỏ thái độ rất kịch liệt. Như tối hôm qua, Maria đã phải dốc sức ứng chiến với những tên cướp lao vào nhà. Nếu không phải nhờ người cha từng dạy cách dùng súng thì cô có thể đã bị giết chết rồi.
…Maria đang tuyệt vọng với tình huống này. Và ngay lúc đó, đã có một bức thư được gửi đến.“Vì để xua đuổi ma quỷ xâm chiếm chỗ ở của cô, tôi sẽ đến đó vào 21 giờ ngày mai. Thầy trừ tà trực thuộc Lục Quân Đế Quốc.”Thầy trừ tà! Cơ quan phòng vệ các công kích đến từ yêu ma phương Tây. Đối với một Maria đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng thì đây không gì khác ngoài ánh sáng hy vọng.
___Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa phát ra từ bậc thềm. Họ đến rồi! Họ đã đến rồi! Maria phóng ra khỏi chiếc giường, chạy xuống cầu thang cứ như lăn từ tầng hai xuống và thoát ra bên ngoài từ cửa chính. Cô ấy nhìn lên để xem thầy trừ tà thuộc quân đội là người như thế nào… nhưng ở đó lại chẳng hề có ai. Trong khi Maria còn đang ngơ ngác thì...“___Thật xin lỗi thưa quý cô. Tôi ở phía này cơ.”Thanh âm phát ra từ bên dưới. Đến khi nhìn xuống, cô nhìn thấy một cậu bé trong bộ quân phục rộng thùng thình giống như đang chơi đồ hàng. Maria trở nên bối rối. Khi nghe người đến là quân nhân, cô đã tưởng tượng rằng đó sẽ là một người đàn ông cao to vạm vỡ. Nhưng thực tế, người đến lại chỉ là một thiếu niên cao tầm 140cm.“Tôi là Thiếu Tá Anokutara Kaina, hiện trực thuộc lữ đoàn 7, sư đoàn 0, thuộc Lục Quân Đế Quốc Đại Nhật Bản.”Anokutara Kaina____liên kết cái tên hiếm có cùng với bộ dạng thiếu niên khả ái trước mặt, Maria lập tức _____chạm vào bàn tay trái nhỏ nhắn được bọc trong găng tay quân dụng. Cậu bé kém hơn ba tuổi sống gần cửa hàng của người cha. Rất giỏi dùng ma thuật phương Đông, có thể chạy trên tường hoặc giữa không trung, do đó mà cậu được các đứa trẻ gần nhà xem như một anh hùng. Maria cũng ra vẻ chị lớn và thường hay chơi đùa với cậu. Một đứa trẻ như thế lại có thể trở thành quân nhân____ hơn nữa còn là thầy trừ tà!“Không thể nào, Maria____..” – Kaina cũng có vẻ như nhớ đến cô, khuôn mặt ấy giống như phát khóc. Chắc hẳn cậu rất vui mừng đối với cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Maria nhìn chằm chằm người bạn thuở nhỏ 13 tuổi. Sống mũi cao khác hẳn người Nhật, đôi mắt hai mí to tròn, khuôn mặt xinh xắn với đường nét rõ ràng. Cứ như là một con búp bê phương Tây mô phỏng thiếu nữ____ngoại trừ kiểu tóc nam có chút hơi dài. Trang phục đang mặc trên người là chiếc áo Attila màu xanh đậm cùng quần quân đội. Chiếc mũ mang viền vàng cùng một ngôi sao nổi bật đến mức vẫn có thể nhận ra trong tối. Chiếc khăn choàng màu tím mang biểu tượng thầy trừ tà quấn quanh cổ như một chiếc khăn quàng, điều đó tạo nên chút cảm giác trẻ con rất đáng yêu.
“Xin thất lễ, thưa quý cô.” – Kaina đứng im kính lễ. Đó là một khuôn mặt của quân nhân. Thanh âm nói tiếng anh lưu loát ấy vẫn còn chưa vỡ giọng. Cậu ấy cật lực đè nén giọng nói vô cùng đáng yêu đó.“Tôi có thể xin phép được mang súng vào không?”Kaina lấy ra khẩu súng ngắn từ trong bao súng giắt bên hông. Là con gái của người buôn vũ khí, Maria biết rõ khẩu súng ấy. Đó là khẩu súng ngắn tự động vừa được phát triển vào năm ngoái, loại “Nambu thử nghiệm”.
Maria sảng khoái đáp ứng việc mang súng vào, đi trước dẫn đường cho người bạn thuở nhỏ.“Tôi xin phép.” – Kaina cúi đầu chào và mở cánh cửa bậc thềm.
“…Tối thật nhỉ.” – Thiếu niên vừa bước trên hành lang vừa lẩm bẩm nói.Hẳn là thế rồi, mặt trăng sẽ không ló dạng vào tối nay. Maria nhắc nhở thiếu niên chú ý bước chân.“Vâng, xin cảm ơn___ Ua híc!?” – Thiếu niên quân nhân dường như vừa vấp phải gì đó nên hét toáng lên.Một tiếng hét phù hợp với lứa tuổi và vô cùng dễ thương khiến Maria không tự chủ mà bật cười.“…[Tân Nguyệt Dạ - bề tôi của Lakṣmī chạy giữa trời đêm – Oṃ mahā-śrīyaye svāhā____Đôi mắt cú đêm]” – Thiếu niên ở phía sau nói bằng tiếng Nhật.Khi cô ấy quay lại nhìn thì mắt của thiếu niên đã toả ra ánh sáng mờ nhạt.“Không có chuyện gì đâu.” – Thiếu niên mỉm cười – “Tôi chỉ cường hoá thị lực bằng ma thuật mà thôi.”Họ đến phòng tiếp khách, Maria mời Kaina ngồi xuống sofa, còn bản thân thì ngồi ở phía đối diện cách một chiếc bàn.“Xin… xin cảm ơn” – không rõ tại sao thiếu niên lại nhăn mặt và cố dùng tay phủi trên mặt ghế rồi mới ngồi xuống. Không lẽ là bị bệnh sạch sẽ ư? – “Vậy thì cô có thể kể cho tôi quá trình không?”
Maria kể sạch những gì đã xảy ra từ đầu đến giờ. Nói chung là cô ấy muốn chia sẻ trải nghiệm kinh khủng của mình cho ai đó. Thiếu niên cũng tỏ vẻ tán đồng khiến Maria có cảm giác được cứu rỗi. Đến khi nhận ra thì cô đã không còn nghe tiếng cười, cả hiện tượng quỷ quái cũng đã dừng lại.
Sau câu chuyện, cô ấy hỏi cậu ma quỷ đang ẩn nấp tại đâu.“Hiện nó đang ở tại căn phòng này… Không sao cả, tôi sẽ xua đuổi nó ngay.”Kaina lấy ra một chiếc hộp dài nhỏ từ trong túi. Dòng chữ trên chiếc hộp là “Đạn Tổng Lãnh Thiên Thần (Archangel)”. Là người đã sống tại Nhật Bản thời gian dài, Maria cũng có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Thiếu niên quen tay mở chiếc hộp, bên trong hiện ra một chiếc vỏ đạn. Dựa vào ánh mắt của con gái thương nhân vũ khí, đó là vỏ đạn rimless loại bottleneck, đường kính lỗ 8mm. Trên đầu đạn bằng bạc là một bức điêu khắc chi tiết lấy hình ảnh Thánh Giá làm cơ bản. Thiêu niên dùng bàn tay trái nắm chặt lấy vỏ đạn.“[Trong bàn tay của Người]” – cậu ấy vươn thẳng hai ngón bàn tay phải như kiếm và đặt lên trán.
"[Tổ quốc]” – hai ngón tay chỉ xuống rốn.
“[Sức mạnh]” – hướng tới vai trái.
“[Vinh quang]” – và chạm vào vai phải.Phốc một tiếng, từ trong nắm tay trái của thiếu niên tràn ngập ánh sáng trắng.“[Vĩnh viễn không bao giờ tận____ AMEN]”Thiếu niên mở bàn tay trái ra, viên đạn Archangel toả ra ánh sáng lấp lánh. Mặc dù hào quang ấy rất diễm lệ, nhưng Maria lại đồng thời cảm thấy bất an trong lồng ngực.“Từ bây giờ, xin hãy xem tôi xua đuổi Ác Linh đang làm tổ trong dinh thự bằng viên đạn đã được thánh hoá này.”Thiếu niên rút khẩu súng tự động Nambu ra. Cậu ấy kéo mạnh ổ nạp đạn tròn độc đáo, tóm lấy vỏ đạn vừa bung ra bằng phản xạ đáng kinh ngạc, sau đó lắp viên đạn Archangel vào một cách trơn tru.
Những động tác tuyệt đỉnh đầy mê hoặc khiến Maria giật mình cất tiếng ta thán, sau đó thì cô lập tức dằn lòng lại vì hiện tại cần phải tập trung vào Ác Linh. Khi Maria hỏi rằng rốt cuộc Ác Linh ẩn nấp ở đâu thì thiếu niên chỉ về phía Maria. Cô ấy luống cuống lập tức quay lại nhưng chẳng thấy gì cả.
Maria kháng nghị rằng xin đừng doạ cô ấy.“Không đâu, Ác Linh đang tồn tại…”Thiếu niên nở nụ cười buồn. Bàn tay ấy đang nắm cây súng Nambu.“_____ở ngay đây.”Trong đôi mắt của Maria hiện lên họng súng 8mm.“_____▉▉?” – cô ấy đáng lẽ đang thốt ra rằng “Tại sao?”Thế nhưng, giọng nói ấy chính là tiếng rít gào đã khiến cô ấy phiền não mấy hôm nay.Đồng thời/ Cùng địa điểm/ Anokutara Kaina – Thiếu Tá trực thuộc lữ đoàn 7, sư đoàn 0, thuộc Lục Quân Đế QuốcViên đạn đã xuyên qua đầu của Ác Linh tự xưng là Maria.
Cơ thể của Maria tự xưng ấy ngã ập xuống mặt sàn đầy bụi_____ Thứ gần như đạt đến lãnh vực “Nhập Hồn” nhờ Ether nồng độ cao đó đã thoát khỏi khống chế của Ác Linh và dần hoá thành những hạt sáng trắng.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại một thứ giống như con ruồi đang toả ánh sáng trắng lạnh lẽo. Trong căn phòng tối tăm không chút ánh sáng từ đèn điện lẫn ngọn nến, con ruồi và cũng là hạch tâm Ether của Ác Linh đang lơ lửng giữa không trung giống như đom đóm.
Dưới chân của Kaina là một con gián lớn hơn bình thường khoảng vài lần do hấp thụ chướng khí. Nó vừa đá những mảnh vỡ của đồ dùng trong nhà vừa ngọ nguậy tạo nên tiếng động sột soạt.
Kaina cất khẩu súng tự động Nambu vào bao súng và yên lặng mặc niệm.______________“Lilith mất tay” – [Câu chuyện về Thầy Trừ Tà Minh Trị] khai mạc từ đây.