Maus: Chương chỉ mang tính chất cho vượt qua 2000 từ
----------
Điều đó chỉ mất một lúc.
Cách tốt nhất để diễn tả cảm giác này là gì đây? Giống như phim đột nhiên bị tua lại, có lẽ thế chăng?
“Ah…”
Thế giới đã thay đổi ngay trước chính đôi mắt Rain, làm cho cậu điếng người.
“…Hử?”
Một cảm xúc hỗn độn tràn ngập trong cậu.
Cậu không còn ở giữa một chiến trường nữa.
“Nhanh lên, Rain. Đến lượt của cậu rồi đó.”
…Cái gì cơ? Những ngón tay Rain đang nắm lấy một sấp bài và cậu đang ngồi xuống thoải mái. Theo như có thể nói, cậu đang chơi một trò chơi với những người bạn của mình.
“Sao, có chuyện gì không đúng à, Rain? Tớ nói đây là lượt của cậu đó.”
“Lượt… của mình…?”
Rain lẩm bẩm trong khi nhìn quanh. Nhưng quang cảnh hoàn toàn yên bình chỉ càng làm cậu thêm rối bời. Không có chuyện sai địa điểm được. Cậu ở trong sân của căn cứ hậu tuyến, nơi Thiếu tá Beluk đã nhằm đánh vào đầu tiên. Đó là nơi đã trở thành đia ngục trần gian độ chừng ba mươi phút trước.
Hay đáng lý ra nó đã phải vậy…
“Ah… Aaaaaah, aaaaaaaaaah!”
Rain không thể ngăn bản thân ném đi những lá bài trong tay khi hoảng sợ.
“Whoa, cái quái gì vậy, Rain?!”
“Thôi nào, đừng có tỏ thái độ với xung quanh chỉ vì bài trên tay cậu xấu chứ!”
Những người bạn của cậu phàn nàn, nói ra lời khinh khỉnh của họ. Nhưng những phản ứng của họ không thể không quan trọng hơn với Rain vào lúc đó.
Cái gì đây?! Cái quái gì đây?! Mình đang làm gì ở đây vậy?!
“M-mấy cậu! Kẻ thù! Kẻ thù đâu?!”
Tại sao mình lại chỉ đang ngồi đây chơi poker…?!
“Kẻ thù?”
Bạn cùng lớp Orca cau mày trước cậu. Cậu ta là một thanh niên khá thô thiển và cường tráng, cơ bù lại lại có một đức tính là không biết nói dối.
“Thế quái nào kẻ địch sẽ lại ở quanh đây cơ chứ? Chúng ta đang ở hậu tuyến đấy, ông ơi! Thứ tớ tính gần với kẻ địch nhất bây giờ là cậu đó!”
“Hành động thiếu suy nghĩ và mơ mộng tùy thích, nhưng tốt hơn cậu nên trả tiền đi!”
Những người bạn của cậu lại lên tiếng phàn nàn, thế nhưng Rain vẫn không thể chấp nhận nổi tình huống này.
“…Một giấc mơ? Làm như thể thế ấy! Đó nhất định là hiện thực!”
Cậu nhớ hết mọi chuyện quá rõ ràng. Cuộc tấn công đã bắt đầu vào 1:30 chiều, tầm lúc họ thường thay phiên gác. Không một ai đoán trước được cả vì đây chỉ là một căn cứ trực chiến cho đội quân hậu tuyến.
Tuy nhiên, dù sao Beluk Kẻ đồ tể đã tấn công họ, khiến Rain và những đồng đội phải bỏ chạy. Sau khi các thiếu sinh quân bị đuổi chạy tán loạn, họ đã bị săn lùng như những con thỏ. Nhưng mà bởi chút may mắn, cậu đã tới được một vị trí đặt bản thân vào trong tầm của tên Beluk. Và dẫu có căng thẳng, cậu đã không dao động khi nhắm bắn. Đúng 2 giờ chiều, Rain đã bắn tỉa tên Beluk…
Phải rồi, thời gian…
Rain lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi xem để xác nhận lại thời gian, nhưng cảnh tượng đã khiến cậu bị sốc.
“Cái quái…?”
Những cây kim vẫn chỉ rõ ràng là 2 giờ chiều, nghĩa là vẫn chưa đầy một phút kể từ khi cậu bắn tên Beluk…
“Có cái gì với các cậu vậy? Các cậu lại còn đang tranh luận về gì à?”
Bốn nữ thiếu sinh quân lại gần chiếc bàn sau khi nghe thấy tiếng ồn ào. Giống như Rain, bọn họ vừa là học sinh và cũng vừa là quân dự bị. Và trong số họ là…
“Athly…”
Một cô gái với mái tóc màu hạt dẻ được cột lại với đôi mắt hổ phách có cảm giác lạc lõng trên một chiến trường. Một cô gái, người mới vài phút trước, Rain đã thấy…
“Hử? Có chuyện gì à, Rain?”
“Tớ cứ nghĩ cậu đã bị thổi bay thành từng mảnh…”
“Có cái gì nhập vào cậu à?!” Cô kêu lên vì sốc, người đã chết nhưng giờ lại còn sống.
Athly. Athly Magmet. Bạn cùng lớp của Rain từ học viện sĩ quan. Cậu chắc chắn là bản thân đã tận mắt chứng kiến cái chết của cô, nhưng…
“Chuyện này thật rối loạn quá… Sao cậu lại không chết?”
“Nếu có ai mà rối loạn ở đây thì đó chính là cậu đó.”
“Dừng lại đi, Orca! Rain mất kiểm soát vì cậu đã tống tiền cậu ấy, phải không? Mình không thể tin được là mình đã bị cho thổi bay thành từng mảnh do mấy hành động bậy bạ của cậu đó.!”
Thứ gì đó… Không có thứ gì sao? Mình cần bằng chứng … Bằng chứng những gì mình trải nghiệm thực sự đã xảy ra-
“Đợi đã, mình biết rồi…,” Rain lẩm bẩm khi nắm lấy khẩu súng trường bên cạnh.
Thế rồi, sau khi mở buồng súng ra, cậu kiểm tra lại đạn dược.
Bullet Magic, đúng như cái tên của nó, là một phương tiện để làm cho viên đạn có nhiều hiệu ứng và đặc tính khác nhau. Đó hiện cũng là vũ khí phổ biến nhất rong chiến tranh hiện đại. Và một trong nhiều thứ được áp vào là thần chú “Người thợ khắc”, Gale, thứ khắc tên những người đã chết vào vỏ viên đạn đã giết họ. Đó là một ma pháp để nhận biết ai đã giết ai, và như thế, việc làm sai lệch kết quả là cực kỳ khó khăn. May cho Rain, vì những vỏ đạn không bị đẩy ra khỏi buồng súng, cậu đã tìm thấy thứ bản thân đang tìm kiếm.
“Nó ở đó…!”
Nằm trong buồng thoát vỏ đạn là minh chứng cho cái chết của Thiếu tá Beluk.
Cụ thể là, một vỏ đạn có cái tên Beluk O. Koihen được khắc trên đó.
…Đây rồi. Bằng chứng rằng mọi thứ mình trải nghiệm thực sự đã xảy ra! Rain đã có một bằng chứng xác thực rằng cậu đã chấm dứt sinh mạng của Beluk!
“Đây, nhìn vào cái này đi!”
“Vào cái gì cơ?”
“Tớ thề đó, Rain. Cậu thường rất trầm lặng- nếu cậu cứ đột ngột hét toáng lên, mọi người sẽ nghĩ cậu bị điên đó.”
Đừng xía vào chuyện của mình. Đợi đã, quên điều đó đi…
“Thấy không? Đây là bằng chứng mình đã giết Beluk Kẻ đồ tể,” Rain nói thế khi đưa vỏ đạn ra cho những người bạn của cậu. Cậu biết rằng điều đó là quá đủ để thuyết phục họ rồi. Rốt cuộc, Beluk là một chỉ huy nổi danh của kẻ thù mà. Nhất định, dù có thể chỉ là những học sinh, nhưng họ cũng là những người lính dự bị. Không thể nào có chuyện bọn họ chưa từng được nghe những câu chuyện về mấy hành động khủng khiếp của hắn ta. Tuy nhiên…
“…Ừ, những viên đạn bạc đúng là không bình thường, nhưng mình đoán là cậu đúng thật.”
“Mm-hmm. Dù mình sẽ không đi loanh quanh và cho bất cứ ai biết điều đó đâu, Rain. Đây là bằng chứng cậu đã giết một ai đó.”
Những câu trả lời của bọn họ chẳng có chút ý nghĩa nào với Rain cả.
“Dù thế thì mình còn chẳng biết cái người tên Beluk này là ai.”
Cậu có thể nói rằng những lời của họ không mang chút dối trá nào, và cậu thốt ra một tiếng yếu ớt “Hử…?” đáp lại.
“Ai là Beluk cơ? Một người từ Phương Tây à?”
Hiện không người nào biết hắn ta là ai hết. Ngay cả sau khi trở về Phương Đông, Rain đã tuyệt vọng lùng sục mọi nguồn thông tin cậu có thể tra cứu về Beluk, nhưng ngay cả chỉ một người biết về hắn ta, cậu cũng không tìm thấy được. Không có dấu vết nào về việc hắn từng tồn tại cả.
Hắn ta đã biến mất.
Mọi thứ về Beluk đã biến mất. Cứ như thể… như thể là hắn ta ngay từ đầu đã chưa từng tồn tại vậy.
Vùng đất Phương Đông được gọi là O’ltmenia; vùng đất Phương Tây, Harbornat.
Tranh chấp giữa hai quốc gia đã dẫn đến việc nổ ra cuộc chiến đầu tiên một thế kỷ trước, và cuộc xung đột đã cứ tiếp diễn kể từ đó. Gốc rễ của tranh chấp, thứ cuối cùng đã dẫn đến cuộc chiến tranh lần thứ tư, là một cuộc chay đua vũ tranh lớn trong lịch sử.
Những chiếc Exelia, bốn chân, bốn bánh, phương tiện bọc thép loại nhỏ, đã lần đầu được phát minh một trăm năm trước. Và nhờ vào tính lưu động và phòng thủ cao, chúng đã không ngừng được phát triển kể từ đó.
Băng băng qua chiến trường, nghiền nát mọi thứ trong đường đi của nó, Exelia đã trở thành biểu tượng cho chiến tranh, đỉnh cao của công nghệ vũ khí. Tuy nhiên, hợp kim hạt nhân graimar tạo thành khung máy cứng cáp nhưng rất nhẹ của Exelia chỉ có thể thể được khai thác ở các khu vực hạn chế và hoàn toàn tách biệt, phân bố không đồng đều qua các vùng.
Điều đó đã trở thành cái cớ cho cuộc chiến thứ tư. Một cuộc xung đột ban đầu về tài nguyên hạn chế, trong việc các người lính đã chiến đấu để cướp bóc những kho hàng của kẻ thù, sớm đã chuyển thành một cuộc xung đột lớn hơn. Và bốn năm sau khi chiến tranh bắt đầu, ít nhất những ngọn lửa vẫn chưa chịu tắt đi.
“Cứ có cảm giác tiềm lực và mục đích đã hoán đổi với nhau vào một lúc nào đó rồi vậy,” Orca nói.
“Chúng ta đang chiến đấu để đặt tay đến được hợp kim, thứ tiếp sau chúng ta dùng để chế tạo Exelia cho xung đột nữa, phải không? Nhưng nếu không tham chiến, vậy sẽ chẳng cần đến hợp kim, thế thực sự chúng ta đang chiến đấu cho điều gì cơ chứ?”
“Orca.”
“Sao?”
“Cậu thông minh hơn nhiều so vớivẻ ngoài đấy.”
“Đó chỉ là cách để cậu nói mình trông ngu ngốc thôi đúng không, cái đồ…!”
Athly và Orca đã sôi nổi mà cãi vặt dù không gian trong đây có hạn chế.
Các cậu có phải to tiếng như vậy khi mình đang suy nghĩ những chuyện quan trọng không hả?
“Đó không phải một giấc mơ, có đúng không?” Rain tự hỏi bản thân khi xoay xoay vỏ đạn bạc trong tay mình. Cái tên được khắc lên trên là bằng chứng duy nhất rằng cậu đã không tưởng tượng ra mọi thứ.
“Haaah…” Rain thở dài một hơi. Họ hiện đang ở trên một chuyến tàu vận chuyển. Cuối cùng đã chẳng có ai nhắm lấy họ trong giai đoạn ba ngày đồn trú, vậy nên họ đã trải qua quãng thời gian tương đối yên bình.
Những học sinh của Học viện Alestra đang trên đường trở về từ tiền tuyến. Trừ ra việc không có đủ toa, thế nên bọn họ đã được cho vào toa hành lý như thể họ không đáng giá hơn những thiết bị quân sự quanh bản thân vậy. Rain nhìn sang bên cạnh, bắt gặp cảnh Athly và Orca đang vật lộn, cũng như những đơn vị Exelia bọc thép hạng nặng phía sau họ.
Những phương tiện bọc giáp cỡ nhỏ được gọi là các chiếc Exelia là những vũ khí chiến thuật mặt đất có thể nói là rất đắt tiền, riêng mỗi đơn vị thôi mà cũng có giá tương đương đến tận ba căn nhà. Chúng có thể băng qua bất cứ địa hình nào và đủ mạnh mẽ để cắt ngang qua những cánh rừng rậm rạp. Những con quái thú máy móc đó đã trở thành những vũ khí chính yếu của chiến tranh, được tối ưu hóa để sử dụng đồng thời với Bullet Magic của một pháp sư.
Khi Rain đang suy nghĩ về chúng, Orca gọi cậu, “Sao mà nghiêm túc thế, Rain? Thư giãn cái đê nào.”
“Mình bĩnh tĩnh. Mĩnh đã bĩnh tĩnh rồi mà.”
“Ừ, không. Mình sẽ không tha cho cậu khi mình hình như đã chết một cách khủng khiếp trong những ảo tưởng của cậu đâu.” Athly xen vào. Cô là một trong số ít những nữ thiếu sinh quân ở học viện, một cô gái bướng bỉnh đã tình nguyện trở thành một sĩ quan bất chấp sự phản đối của gia đình.
Cô ấy đến từ một gia đình giàu có, nên mình cá kiểu gì cha mẹ cô ấy đã khóc nhiều đây.
“Nhưng mình đoán nó cũng không nằm ngoài khả năng…”
“Hử? Cái gì?”
“Sẽ chẳng lạ gì khi bất kỳ ai trong chúng ta bị thổi bay thành từng mảnh, giống như trong những mộng tưởng của cậu vậy,” Athly nói. Sau đó cô tiếp tục. “Thế cân bằng trăm năm giữa hai quốc gia đã bị phá vỡ từ lâu rồi. Cứ theo mức độ này thì chúng ta sẽ thua thôi. Từ những gì mình nghe được, rất nhiều binh sĩ đã hi sinh, nên là trên tiền tuyến đang ngày càng có ít người hơn. Sớm thôi, họ sẽ thu thập những học sinh có thứ hạng cao để sử dụng.”
“Có phải cậu…?”
“Hoàn toàn nghiêm túc. Ai biết được, có thể họ thậm chí sẽ gửi hai người cậu ra sớm thôi. Rốt cuộc các cậu cũng đạt được điểm số tốt mà.”
Khi họ nói chuyện vu vơ, thủ đô của O’ltmenia đã lọt vào tầm mắt, nơi mà những thiếu sinh quân Học viện Alestra được huấn luyện.
Bullet Magic. Một kỹ thuật trong đó các pháp sư thấm đẫm những viên đạn với mana để tạo ra những hiệu ứng đặc biệt. Bản thân ma pháp là một kỹ thuật được thừa hưởng từ quá khứ xa xôi. Lý thuyết không thể giải mã những cơ chế của nó được, nhưng rõ ràng là có những nguyên tắc ẩn trong quá trình hoạt động của ma pháp.
Tuy nhiên, qua quá trình một thế kỷ chiến tranh, con người đã mưu cầu một sự áp dụng thực tế hơn của ma pháp. Kết quả là sự phát triển của kỹ thuật rằng buộc những viên đạn với những hiệu ứng ma pháp, khiến Bullet Magic phổ biến giữa các người lính.
Nó được phát triển với mục đích riêng biệt để giết người. Một vũ khí về mọi mặt. Và với tình trạng của thế giới, đó là công nghệ được mưu cầu cao nhất.
Hiển nhiên, quốc qia muốn có một nơi để truyền đạt tri thức, điều khiến Bullet Magic thành một môn học bắt buộc ở Học viện Alestra, một học viện được thành lập để đào tạo các sĩ quan quân đội. Những điều cơ bản của Bullet Magic được dạy ở đó, trong một môi trường lớp học, nhưng những học sinh được cử đi làm nhiệm vụ để làm chủ nó. Và một khi một học sinh hoàn thành ba năm huấn luyện, họ sẽ được trao cho “dây đeo súng.” Nói cách khác là được phép đem theo một khẩu súng cầm tay.
…Nghiêm túc đấy, cái quái gì thế?”
Rain Lantz, một học sinh năm ba tại Học viện Alestra, đang nghịch ngợm chiếc BB77 yêu quý của bản thân khi cố sắp sếp những ý nghĩ lộn xộn vào trật tự. Cuối cùng, cậu đã thất bại để tìm thêm bất kỳ bằng chứng nào nữa chứng minh Beluk Kẻ đồ tể từng tồn tại.
Chuyện gì đã xảy ra…?
Chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó? Đó chắc chắn là một hiện tượng kỳ dị, thế nhưng cậu không tài nào giải thích được.
Sao cậu lại không thể tìm được bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của Beluk? Sao không một ai nhớ về hắn? Ngay cả sau khi trở lại bầu không khí yên bình của Học viện Alestra, cảnh tượng tàn ác đó vẫn còn tươi mới trong ký ức Rain. Và cứ mỗi lần nghĩ về nó, ánh mắt của cậu lại đổ xuống vỏ đạn bạc.
Viên đạn bạc này là bằng chứng duy nhất mình có…
Thật không may, đó là viên đạn cậu đã ngẫu nhiên nhặt được, thế nên cậu không có cách nào để truy xuất nguồn gốc của nó. Sau khi Beluk Kẻ đồ tể tấn công căn cứ hậu tuyến, Rain đã chạy vào khu rừng gần đó với Athly để lẩn trốn. Và trong khi cố ẩn nấp, cậu đã tìm thấy năm viên đạn đó. Cậu đã dùng chúng chỉ vì những viện đạn khác của cậu đã hết cả, nhưng theo như cậu có thể nói, điểm khác nhau duy nhất là màu sắc. Viên đạn này thực sự có thể là nguyên nhân không?
“Hmm?”
Ánh mắt của cậu đổ dồn vào tờ báo được mở ra gần đó.
“Một trận thua nữa.”
“Nhiệm vụ chiếm lại vùng núi Libra đã thất bại.”
“Tình trạng chiến tranh không thuận lợi. Ước lượng thiệt hại 7.8 tỉ zel chỉ trong riêng quý này.”
“Chúng ta vẫn cứ thua…”
Những bài báo vẫn như mọi khi. Chúng nói về cách O’ltmenia đang chầm chậm đánh mất đất đai cho quốc gia phía tây, Harborant. Đã bốn năm kể từ lúc bắt đầu cuộc chiến tranh thứ tư và O’ltmenia đang không được ổn cho lắm.
Có hai nhân tố chính yếu để xét đến trong một cuộc chiến tranh hiện đại. Một là Bullet Magic, và cái còn lại là những chiếc Exelia được sản xuất từ hợp kim hạt nhân graimar. Các quốc gia đã không thể hiện sự khác biệt nào lớn trong cả hai lúc nổ ra chiến tranh, nhưng trong vài năm qua, Phương Tây đã đặt cược các khoản đầu tư lớn vào việc phát triển Exelia và cuối cùng đã thu về những thành quả của thành công đó.
Kết quả là, công nghệ Exelia của Phương Tây đã vượt xa của Phương Đông.
Và khi những chiếc Exelia mới hoành hành trên chiến trường, mọi người mới nhận ra Phương Đông…
“Này, tên cuồng súng.”
“Mình không phải tên cuồng súng.”
Orca đã gọi Rain từ chỗ ngồi bên cạnh. Cậu đưa tay ra, có lẽ do buồn chán, nhặt một trong những bộ phận được tháo rời từ khẩu súng của Rain và giơ ra trước ánh sáng. Rain cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng; những viên đạn bạc đang nằm ngay cạnh các bộ phận ấy.
“…Đừng có chạm vào trực tiếp thế- dầu sẽ dính vào mấy ngón tay cậu đấy.”
“Sao cậu lại cứ cần phải bảo dưỡng súng thế?”
Rain đưa những viên đạn bạc ra khỏi tầm mắt. Orca dường như không chú ý đến và tiếp tục xoay bộ phận trong tay khi dùng ánh sáng để kiểm tra nó.
“Không giống như chúng ta đã thấy bất kỳ động tĩnh nào.”
Không thấy bất kỳ động tĩnh nào hả…? Có phải ngày đó… thực sự là một ảo giác?
Những lời của Orca đã mang những nghi hoặc của Rain trở lại hàng đầu trong tâm trí cậu một lần nữa.
Ngay khi đó, chuông reo lên.
“Whoa.”
Lớp học đã bắt đầu nên Rain nhanh chóng ráp khẩu súng trường lại và để nó qua một bên.
Kỳ lạ thay, giáo viên đã đến muộn.
“Cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra?”
“Mình không biết, nhưng mình vừa mới nghe được một vài điều thú vị.”
“Ồ, cái gì cơ?”
“Có vẻ hôm nay chúng ta sẽ có một học sinh trao đổi.”
“Hử”
Một học sinh trao đổi?
“Đây là một học viện sĩ quan. Chúng ta còn chẳng có lấy nổi một chương trình trao đổi học viên đâu, đồ ngốc!”
“Sao cậu lại nổi giận với mình thế…? Đã từng nghe câu ‘Đừng bắn người đưa tin’ chưa?”
Orca than van, rồi lại nói.
“Hình như đó là một cô gái.”
“Ồ?”
“Tuy nhiên đừng phấn khích quá làm gì. Bất kỳ cô gái nào chọn đi đến một học viên sĩ quan cũng sẽ đều tự cho mình là trung tâm như Athly thôi.”
“Mình nghe thấy đó!”
Athly, người ở phía đầu lớp học, đã quay lại và hét vào Orca.
…Cậu có thính giác tốt hơn mình nghĩ đó, Rain nghĩ.
Trước khi lời cằn nhằn của bọn họ có một cơ hội để phát triển thành một cuộc ẩu đả thực sự, cánh cửa lớp học trượt mở và hai người bước vào trong. Một trong số họ là Trung úy Wilson, người phụ trách ngành hậu cần. Ông vừa là một giảng viên Học viện Alestra và cũng vừa là một sĩ quan chỉ huy một đại đội. Tuy nhiên, ông không phải người đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
“Whoa…”
Orca kêu lên. May mắn thay, Rain đã xoay sở để kìm giọng cậu lại. Mặc dù cậu nhất định cũng ngạc nhiên trước cảnh tượng đó.
Wow…
Cô gái trước họ mặc đồng phục giống như những nữ sinh còn lại, song cô lại hoàn toàn… bí ẩn. Mái tóc trắng được buộc lại gọn gàng đằng sau lưng, chân tay cô thì mảnh dẻ đến mức cảm tưởng sẽ gãy mất dù có chạm nhẹ đến đâu, và điều nổi bật nhất trong tất cả là…
Cô ấy nhỏ xíu à…
Cô rất nhỏ nhắn. Tuy nhiên, có điều gì đó về cô khiến cô khó bị coi như một đứa trẻ…
“Cậu có nghĩ mấy thứ đó là thật không?”
“Không thể nào…”
Có hai khẩu súng trường được đặt đằng sau lưng cô. Một cây màu đen, cây còn lại màu trắng. Chúng có lẽ là những vũ khí của cô ấy. Một trong hai trắng như một con dao được đánh bóng, trong khi khẩu còn lại đen như bóng đêm tối tăm nhất.
Một vài pháp sư đã dùng những khẩu súng trường lớn đến lố bịch để giúp bắn Bullet Magic của họ, nhưng những khẩu trên lưng cô dường như quá ư là lớn để cô cầm nổi. Ngay cả chỉ một khẩu có vẻ cũng đủ lớn để làm một người bình thường phải căng lưng ra, ấy thế cô lại mang hẳn cả hai cây như thể chúng chẳng là gì cả.
Cô gái này là ai?
Cô rõ ràng là không bình thường. Sức mạnh trong sự hiện diện của cô, đi đôi với hai khẩu súng trường ngoại cỡ, thực sự là rất đáng lo ngại.
Mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô gái khi cô đưa mắt nhìn quanh lớp học. Và khi mà cô ngẩng đầu lên, Rain đã có thể nhìn thấy màu mắt cô ấy. Chúng có một màu bạc, trùng khớp với mái tóc ấy.
Đợi đã, bạc…?
Một cô gái với mái tóc và đôi mắt bạc bí ẩn, người đã tỏa ra một bầu không khí quen thuộc đáng ngờ. Và cô đã xuất hiện ngay sau khi Rain đã sử dụng những viên đạn bạc đó-
Cô ấy là ai…?
Cuối cùng, cô gái bạc đã hé môi, chỉ để nói: “Tôi hiểu rồi, tôi đã bước vào chuồng lợn của một quốc gia bại trận.”
“……”
Giọng nói trong trẻo của cô gái vang dội khắp lớp học. Tông giọng cô có chút gì đó hống hách, khiến khuôn mặt của mọi người đều ngây ra ngạc nhiên. Cái từ đó, chuồng lợn, có vẻ vẫn còn lại đó. Nhưng…
“Thật là một cảnh tượng thảm hại,” cô gái tiếp tục. Và cô không định dừng lại, “Vậy ra đây là cái Học viện Alestra, niềm kiêu hãnh và viên ngọc quý của đất nước, đã sa sút đến thế ư?”
Cô thở dài thất vọng.
“Các người có lẽ chỉ là những đứa trẻ, nhưng trong vài năm nữa, các người sẽ trở thành những sĩ quan. Nếu những người điều hành tổ chức mà kém thông minh, tôi có thể thấy lý do sao đất nước này lại đang phải chịu cảnh thất bại rồi đấy.”
…Những đứa trẻ? Toàn bộ lớp học đều có cùng một suy nghĩ. Cái cách gọi nghe có vẻ sai sai phát ra từ cô, vì cô trông còn trẻ hơn bọn họ rất nhiều.
“Thực sự, mọi thứ đã chẳng thay đổi chút nào kể từ hồi đó-“
Bam!
Một âm thanh đột nhiên vang lên khi cô cố tiếp tục nói. Trung úy Wilson, người đi cùng, đã đấm vào má cô một cú.
“Kh…”
Những học sinh không thể theo kịp với những chuyện đang xảy ra.
Chuyện ấy thật ta cũng hoàn toàn dễ hiểu. Một cô gái với hai khẩu pháo thực sự đeo trên lưng đã bước vào, gọi tất cả bọn họ là những con lợn, và nhận lấy sự tức giận của giảng viên.
“Màn giới thiệu rất thú vị đấy, học sinh trao đổi. Nhưng ta nói điều đó có chút quá nhẫn tâm rồi đó.” Wilson nói rồi tiếp tục, “Giờ nghe đây, nghe cho thực sự kỹ vào. Đừng bao giờ nhạo báng đất nước của chúng ta trước mặt ta. Đã rõ hết chưa?”
Giọng điệu của ông có vẻ đã làm rung chuyển cả mặt đất dưới chân bọn họ. Đó là cách Wilson nói chuyện khi ông tức giận.
“Hãy coi đây là một lời cảnh cáo. Giây phút cô bước chân vào học viện này, nhóc con, cô đã trở thành không hơn gì một con sâu bọ cả. Cô sẽ phải tuân theo những mệnh lệnh của các cấp trên. Hành xử sai lệch như vậy một lần nữa và ta sẽ đốt cái lưỡi hỗn xược đó của cô ra.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Rain. Trung úy Wilson đã thể hiện một ấn tượng ban đầu nhẹ nhàng, nhưng bản chất thực sự của ông ta có thể được tóm gọn bằng một từ: gay gắt. Ông không lưỡng lự đánh những học sinh của mình và cũng không tha cho những ai dám báo cáo ông lên các sĩ quan cấp trên. Ông có tư duy của một người lính, không giống như của hầu hết những người tốt nghiệp từ một học viện sĩ quan. Do toàn bộ những nhân tố đó, dù không quá nổi tiếng trong các thiếu sinh quân, nhưng ông vẫn là một hình mẫu chủ đạo trong quan đội.
Ấy thế mà…
“Ồ. Nhạo báng, ông nói gì cơ?”
Cô gái bạc không cho thấy dấu hiệu nào của việc ngừng đả kích cả. Thay vào đó, cô tiếp tục nói mà thậm chí còn không chạm vào bên má thâm tím của mình.
“Vậy, hãy khai sáng cho tôi đi.”
“Cái gì?”
“Ông thực sự cần tôi phải giải thích à? Ổn thôi. Đặt lũ nhóc hèn nhát này qua một bên- như một sĩ quan chỉ hay đại đội, ông có thể cố chứng minh tôi sai. Nói cho tôi, những phần nào của đất nước này không đáng bị chỉ trích?”
Cô bình tĩnh đến không ngờ cho việc đứng trước cả tá người, và đặc biệt còn chưa dành quá một phút trong lớp học, cứ như thể toàn bộ mục đích của cô chỉ đơn giản là đến và phàn nàn thôi vậy…
“Đã được một thế kỷ rồi… Trong một trăm năm qua, đất nước này đã luôn đi sau về cả Bullet Magic lẫn công nghệ Exelia. Phương Tây thì có cái nhìn đi trước mười năm, trong khi đất nước này chỉ chú tâm tính toán về sản lượng hợp kim có thể khai thác, không bao giờ bỏ ra chút nỗ lực nào cho việc nghiên cứu và phát triển, điều sẽ mang lợi ích về lâu dài.” Cô gái giải thích với một giọng điệu sắc sảo.
“Cô đang nói cái gì…?” Wilson hỏi.
“Những sự thật vô cùng hiển nhiên.” Cô gái thẳng thắn tuyên bố. Sau đó tiếp tục những lời của mình bằng cách nói, “Mấy người thực sự chỉ là một lũ lợn mà thôi. Điều duy nhất trong đầu mấy người là ăn mấy thứ đồ ăn gia súc trước mắt. Phải nói, đến mấy con chó còn thông minh hơn. Ít nhất chúng còn biết suy nghĩ mà giấu lấy thức ăn.”
“Cái đồ…”
“Cái gì cơ? Ông đang định nói bản thân là một con chó chứ không phải một con lợn sao? Vậy, chứng minh đi. Sủa đi. Tiếp tục đi nào. Để tôi nghe ông sủa gâu gâu đi.”
Tay của Wilson với đến thắt lưng… và ông rút ra khẩu súng lục quân đội M7 của mình. Nắm quá tay cầm, ông vung nòng súng xuống đầu cô gái để khiến cô im miệng với một cú đánh từ một vật thể kim loại. Tuy nhiên-
“…Không. Ông còn kém hơn một con chó.”
Cô gái… đã không lẩn tránh. Wilson đã di chuyển để đánh cô không chút do dự, song cô đã không nhúc nhích lấy 1 phân. Một cú đánh cùn mạnh bằng kim loại đã giáng xuống đầu cô. Đó rõ ràng là một tổn thương nghiêm trọng. Máu đã nhỏ xuống từ đầu cô gái… song cô vẫn không nhúc nhích.
“Cái quái…?”
Cô gái thậm chí còn không lui lấy một bước và điều đó đã làm Wilson bối rối.
Nhìn thấy thời cơ ngắn ngủi đó, cuối cùng cô cũng đã di chuyển.
Không, cô không chỉ di chuyển. Cô đang tung một đòn phản công. Cô gái đã xoay cánh tay một cách uyển chuyển rồi giật lấy khẩu súng lục đã bổ xuống đầu cô.
“A, cái đồ…!”
“Quá chậm.”
Khẩu súng lục lập tức đã yên vị trong tay cô gái. Wilson đã bị bất ngờ, nhưng rồi cũng sớm bình tĩnh và cố lấy lại vũ khí bị cướp mất của mình.
“Đứng yên đấy. Ông làm cho tôi ghê tởm đó. Tôi không muốn mấy hạt bụi bẩn thỉu của ông chạm đến tôi đâu.”
“Grr…”
Cô gái đã dí khẩu súng lục cướp được vào giữa hai mắt Wilson và đe dọa ông.
Trong giây lát, cô đã hoàn toàn tước hết khả năng gây hại của ông ta.
“Dùng đến đầu thay vì cơ thể đi, sao ông lại không làm vậy…? Ồ, phải rồi, tôi biết tất cả về ông, Trung úy Wilson. Hai tháng trước, ông đã chỉ huy một lực lượng rút lui và dẫn đến cái chết của năm mươi người lính do những mệnh lệnh thiếu cẩn trọng của bản thân, phải không?”
“…Vậy thì sao?” Wilson thản nhiên đáp lại. Sau đó ông nói, “Những người lính nên được tự hào để chết cho quốc gia của họ.”
“Có lẽ vậy. Nhưng chẳng ai muốn chết vì những mệnh lệnh của một chỉ huy bất tài đâu.” Ngón tay của cô gái đã đặt trên cò súng.
“Cô là cái thể loại ngu ngốc gì hả? Cô có biết vể những gì bản thân đang làm không?! Đây là một sự vi phạm trắng trợn các quy định của quân đội… Một tội lỗi…!”
Và…
“Một tội lỗi hả?”
…Và chính giây phút đó…
“Chà, dù sao thì… tôi cho rằng cái mã học sinh trao đổi của tôi kết thúc tại đây thôi.”
…Rain đã chú ý đến điều mà không ai khác để ý cả.
Đó là…!
Cô gái đã lôi ra độc một viên đạn duy nhất… một viên đạn bạc. Sau đó cô lập tức thay nó với viên trong súng, lên đạn. Chỉ Rain, người đã cẩn thận quan sát những chuyển động của cô, mới bắt được điều ấy. Chỉ một khoảng khắc, nhưng…
Viên đạn đó!
Đó là vật thể bí ẩn Rain đã gặp phải, và cũng là bằng chứng chứng minh Beluk Kẻ đồ tể không hơn gì một ảo tưởng trong trí tưởng tượng của cậu. Chính công cụ đó, về bản chất, rõ ràng đã được liên kết với bất cứ hiện tượng nào cậu đã trải nghiệm. Cô gái ấy bằng cách nào đó lại có được thứ tương tự. Và-
“Tính ngu xuẩn tội lỗi lớn nhất trong tất cả.”
“Đừng-“
Bang!
Âm thanh chói tai của một phát súng đã cắt ngang những lời của Trung úy Wilson, máu cũng đã bay qua trong không khí khi viên đạn đục một lỗ vào sọ ông.
Và vào chính khoảng khắc đó-
-Thế giới đã chuyển dịch với một tiếng thụp.