Editor: Hồng Trúc
“Hi, anh đã trở về.”
Giọng nói của anh vẫn không kiềm chế được như vậy, động tác ôm cô có chút cứng ngắc.
Đường Dĩ Phi nhíu mày quái lạ, tránh ra khỏi ngực anh, thoáng mỉm cười: “Chào mừng anh về nước.”
“Cảm ơn em.” Anh bỗng nhiên khom lưng, đi lại bên tai cô, nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên gò má cô, “Mưa lớn như vậy mà còn đến đón anh.”
“Mạc Duẫn Sâm, anh...” Đường Dĩ Phi che gò má của mình, tức giận đến mức muốn giơ tay đánh anh một cái, mà anh lại làm bộ như là không biết những chuyện gì đã xảy ra, cười to nhảy ra.
“Gặp người phương Tây, đừng có bảo thủ như thế chứ!”
Đường Dĩ Phi bị anh làm cho nghẹn họng không biết nói gì, chỉ có thể buồn bực trừng mắt nhìn anh, cùng đi theo ra sân bay.
Cùng lúc đó, trong cửa VIP của sân bay cũng có một đoàn người đi ra, dẫn đầu là một người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may rất tinh tế, có lẽ là do ngược chiều ánh sáng, sau lưng anh lại thành màu vàng.
Thân hình cao lớn, rắn rỏi, lạnh lùng lại có uy lực nhìn người chỉ bằng nửa con mắt, chỉ trong nháy mắt đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt con người nơi đây.
Người đàn ông xoải bước rộng từ chính giữa đi tới, tuấn tú như thần Apollo, gương mặt không dính một hạt bụi, nhìn từ xa thấy bóng lưng mảnh khảnh quen thuộc, đôi mắt sâu hiện lên một vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt lại khôi phục vẻ lạnh lùng xưa nay.
“BOSS, tổng giám đốc Tôn mời ngài tối nay dùng bữa tối.”
Trợ lí Tina đi đằng sau thông báo lịch trình, vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt, khóe miệng lạnh như băng chẫm rãi nói những câu khiến người khác phát run: “Đẩy.”
“Dạ.” Trợ lí cúi đầu nhìn tập giấy trên tay, tiếp tục mở miệng: “Tổng giám đốc Hoàng của công ty Hoa Vũ muốn cùng anh gặp mặt.”
Sắc mặt người đàn ông như không có việc gì, mắt nhìn thẳng về phía trước, thậm chí còn không dừng chân lại: “Nói lại với tổng giám đốc Hoàng, điều kiện của tập đoàn Vân Thiên như vậy là đã rất nhượng bộ, nếu như không chấp nhận, vậy thì chờ tuyên bố phá sản!”
Đáy mắt anh một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, đó là trong hai năm qua bọn họ thường rất tàn nhẫn.
Thương trường quả nhiên là một chốn ăn tươi nuốt sống, bạn không ăn người khác, người khác sẽ liền ăn bạn, sau lưng trợ lí run run, gật đầu: “Được.”
Trợ lí nhìn lịch trình kế tiếp, người mẫu Julian?
BOSS cũng không gặp những người như vậy, trợ lí lắc đầu, gạch ra khỏi lịch trình, tiếp tục nhìn xuống phia dưới.
“Chủ tịch Đường Kim Hải của tập đoàn Đường thị hẹn ngài chiều mai hai giờ uống trà.”
Người đàn ông đang bước đi nghe được câu nói này bỗng nhiên dừng lại, Đường thị?
“Địa điểm?” Xoay người về phía Tina, giọng nói vẫn hờ hững như trước, không có bất kì sự lên xuống nào.
“Hồ Hiên ạ.”
Hồ Hiên...
Người đàn ông hình như đang nhớ tới cái gì đó, hơi nhíu mày: “Nói với chủ tịch Đường, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
“Vâng.”
Sau đó trợ lí nói thêm một vài lịch trình nữa, người đàn ông đều hờ hững lắng nghe, mãi cho tới khi ra đến sân bay, ngồi vào trong xe, anh đều không lộ một vẻ tươi cười nào.
Đối mặt với nơi này chắc chắn làm anh đau lòng tuyệt vọng, làm sao có thể cười nổi?!
------
Bóng đêm phủ xuống, tại Thiên Kiều Bách Mị tiếng nhạc ầm ầm, ngợp trong ánh vàng son.
Trên sàn nhảy, vô số trai gái thi nhau uốn éo cơ thể, thể hiện tình cảm mãnh liệt, ánh đèn chiếu sáng vào mặt mọi người, làm đêm nay thêm phần mê loạn.
Lúc Đường Dĩ Phi nhận được điện thoại thì người đã say như chết, không kịp thay quần áo cầm chìa khóa xe lên liền ra ngoài cửa.
Chờ đến khi cô chạy đến Thiên Kiều Bách Mị thì Lâm Mạn đã say không giống ai, cả người nằm dài trên ghế sa lon, bên cạnh là một vài người bạn đang ngồi lộn xộn.