Editor: Hồng Trúc
"Tỉnh lại rồi, bác sĩ."
Tiếp sau đó là một loạt tiếng bước chân ầm ĩ.
Đầu giống như bị vật gì nghiền ra vậy, đau đến mức nghĩ nó không phải là của mình, mà thân thể như đang bị tảng đá đè vậy, vừa mới cử động cơ thể liền đau dữ dội.
Đường Dĩ Phi cố hết sức mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng trắng bệch.
Chỗ này là bệnh viện, mũi ngửi được mùi của thuốc khử trùng, cái mùi nồng nặc ấy liên tục xông vào mũi cô, mà lúc này cô đang đeo dưỡng khí ngay cả thở cũng rất khó khăn.
"Bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?"
Con gái ông đã bắt đầu hồi phục, không cần lo lắng quá, chăm sóc một khoảng thời gian nữa sẽ tốt thôi.
Bác sĩ trả lời chuyên nghiệp, khiến cho mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đường Dĩ Phi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của ba Đường và anh hai, nhưng vừa nghĩ tới những lời nói cuối cùng lạnh như băng trước khoảnh khắc té xỉu ấy, trong lòng lạnh buốt.
Học trưởng, vì sao anh phải làm như vậy?
Tại sao muốn em thích anh rồi sau đó lại dùng cách tàn nhẫn như vậy kết thúc cuộc đời em?!
Anh có thể nói thẳng ra không phải sao?
Trong lúc hôn mê Đường Dĩ Phi còn tự an ủi mình, đó chỉ là mơ, thế nhưng khi tỉnh dậy, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của người thân, trái tim cô chợt đau đớn, bây giờ cô mới ý thức được, những chuyện này tất cả đều là sự thật!
Suýt chút nữa là cô đã bị học trưởng đẩy từ trên núi xuống, mà anh thấy chết thế nhưng lại không cứu!
Nghĩ tới đây, đau buồn trong hai mắt như co rút nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vào lúc này đột nhiên trở nên tức giận, hơi thở lạnh như băng làm người khác cảm thấy sợ hãi!
"Em gái!"
Đường Tuân Hựu ngồi một bên giường bệnh, nhíu chặt mày nhìn cô lo lắng.
Ba Đường hiền từ đi đến nắm tay cô, môi mấp máy, cuối cùng cũng không hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Ba ba..." Cô gần như dùng hết sức lực toàn thân, miệng mới có thể nói được hai từ này.
Ba Đường ngẩn ra, trong nháy mắt, nước mắt bắt đầu rơi!
"Không có gì, không có gì..." Ông vừa vỗ nhẹ lưng cô, vừa run rẩy nói an ủi cô.
Ông không hiểu, vì sao con gái mình lại lên núi một mình, hơn nữa trời lại mưa suýt chút nữa đã rơi xuống vách núi.
Cũng may, cô té xỉu nhưng vẫn nắm chặt nhánh cây bên cạnh, mặc dù bây giờ cánh tay bị trật khớp, nhưng cũng còn tốt còn giữ được mạng sống.
Đường Dĩ Phi dùng dằng muốn ngồi dậy, lại phát hiện cơ thể mình căn bản là không động đậy được.
"Đừng lộn xộn, trên người con có nhiều chỗ đụng bị thương, vừa mới phẩu thuật khâu lại, đừng chạm đến vết thương..." Ánh mắt mẹ Đường lạnh nhạt, nói hai câu.
"Đúng đó em gái, em đừng cử động, muốn làm chuyện gì thì để anh hai giúp em, thím Trương, nhanh chóng đem đồ ăn ra đây!" Đáy mắt Đường Tuân Hựu hiện lên vài sự nghi ngờ.
Thật sự trên người cô có nhiều chỗ đụng bị thương, mà nghiêm trọng nhất là chỗ rách khoảng hai mét bên hông, chắc chắn là đã bị va chạm rất nghiêm trọng thì đá mới có thể đâm vào bên trong cơ thể.
Mà em gái rõ ràng là nắm vào nhánh cây, mãi cho đến lúc được người khác phát hiện, làm sao có thể đụng vào vách đá?
Trừ phi...
"Anh hai..." Đường Dĩ Phi khó khăn kêu, ngắt dòng suy nghĩ của anh.
"Có chuyện gì sao?"
Đường Dĩ Phi liếc nhìn túi quần của anh rồi nhìn mặt anh nói: "Điện thoại di động..."
Cô phải gọi hỏi học trưởng, tại sao lại muốn như vậy!
Ánh mắt ba Đường phức tạp, buông tay cô ra, đứng lên: "Mọi người ở lại cố gắng chăm sóc Dĩ Phi, tôi phải về công ti xử lí chút chuyện."
"Ba cứ yên tâm đi."
Chờ tới lúc ba Đường đi rồi, mẹ Đường cũng tìm một lý do rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Đường Tuân Hựu cùng với hai người làm.