Edit: Thảo My
Từ quản gia lập tức chạy đến, nhìn bộ dạng còn buồn ngủ của anh không nhịn được cười.
Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng phải miễn cưỡng bản thân rời giường, vì muốn trải qua Valentine cùng Đường tiểu thư, còn dám nói mình không có cảm tình?
"Vậy dì ăn đi, cháu muốn đi đón Phỉ Phỉ."
Long Thiếu Tôn nói xong đã ngã đụng vào toilet, mà Đường Dĩ Phi đang quét dọn bên trong dĩ nhiên là bị bắt quả tang!
Nhìn người bị tạp dề màu hồng vây quanh, ngồi chồm hổm dưới đất lau chùi nền, trong phút chốc cơn buồn ngủ của Long Thiếu Tôn bỗng nhiên biến mất!
Không thể tin xoa xoa hai mắt của mình, lại tập trung nhìn vào, cô lại đang ở chỗ này!
Như vậy, không phải là ảo giác của mình.
"Học Trưởng, anh tỉnh rồi? Bữa sáng đã làm xong, anh nhanh đánh răng rửa mặt, thật là một đại sâu lười!"
Đường Dĩ Phi lại cúi đầu, nói nhỏ vài câu.
"Em... em tại sao tới đây?"
Long Thiếu Tôn khôi phục lại, chăm chú nhìn mái tóc đen tản ra như thác của cô.
Màu tóc thật là đẹp, bình thường cô dùng dây cột lên, không làm sao thấy được, hiện tại tản xuống lại có một loại hình dáng ôn nhu quyến rũ.
"Phải đợi anh qua đón em, đoán chừng phải đến xế chiều!" Đường Dĩ Phi hướng anh le lưỡi, làm mặt quỷ.
"Ha hả... Em thật là hiểu anh."
"Đó là đương nhiên!"
"Được rồi, anh nhanh rửa mặt ăn điểm tâm đi!" Đường Dĩ Phi tháo bao tay xuống bá đạo đưa cốc bên bàn cho anh.
"Học muội, sau này việc này Từ quản gia sẽ làm, em không cần như vậy." Long Thiếu Tôn thấy cô lại ngồi chồm hổm dưới đất lau chùi, tim lại có chút không nhịn được đau đớn.
Bạn gái của anh, tại sao có thể làm việc nặng như vậy?
"Ngược lại em rảnh rỗi không có việc làm, giúp dì Từ một tay cũng không có gì nha!"
"Được rồi..." Không nỡ hung dữ với cô, chỉ có thể thỏa hiệp.
Chỉ sau chốc lát, Long Thiếu Tôn rửa mặt xong bị buộc ăn điểm tâm sau đó lôi kéo Đường Dĩ Phi ra ngoài.
Xe thể thao màu đen bay nhanh ở trên đường lớn, bên trong xe tâm tình thiếu niên sung sướng, một tay cầm tay lái, tay kia thỉnh thoảng kiểm tra túi áo áo khoác ngoài, giống như ở trong đó có bảo bối gì.
Mà anh lại không biết phía sau có mấy chiếc xe theo đuôi.
"Học Trưởng, ngày hôm nay chúng ta đi nơi nào?"
Đường Dĩ Phi ngồi ở ghế lái phụ, đầy chờ mong.
"Em muốn đi nơi nào thì đi nơi đó." Anh cưng chìều nói, dường như cô là toàn thế giới của anh, mặc kệ cô nói cái gì, anh cũng sẽ không từ chối.
Mà quả thực đúng là như thế, Đường Dĩ Phi nói cái gì, anh cũng ngầm đồng ý.
"Em cũng không biết nên đi nơi nào." Đường Dĩ Phi cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đây là lần đầu tiên cô trải qua Valentine, căn bản cũng không biết nên làm những gì.
Còn đối với Long Thiểu Tôn mà nói, đây cũng là Valentine thật sự có ý nghĩa với anh.
Xe dọc theo đường đi Cao Giá, bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên âm trầm xuống, phảng phất ẩn chứa một hồi bão táp, không ai đoán trước nguy cơ đang từng bước tới gần ——
Chân núi Victoria, một chiếc xe thể thao xa hoa theo quốc lộ quanh núi một đường đi về phía bắc, hù dọa chim chóc sống trong rừng.
"Đây là đi nơi nào?" Đường Dĩ Phi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, có thể xác định bọn họ đã đến vùng ngoại ô.
Lúc này, trời vẫn xám mờ, nhưng mà không khí vùng núi cũng không vẩn đục so với thành thị, Đường Dĩ Phi nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu lên, có thể ngửi được mùi đất.
" Chờ khi đến em sẽ biết."
Âm thanh từ tính của Long Thiếu Tôn vang lên, mắt nhìn phía trước lái xe cẩn thận.
Kỳ thực, ngày hôm nay đột nhiên trở trời, cái loại áp suất thấp này làm anh không thở nổi, nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn của cô, anh vẫn chịu đựng thân thể không khỏe đi cùng cô.