Edit: Thảo My
"Tiểu thư có tâm sự?"
Từ quản gia nghi ngờ liếc mắt nhìn Đường Dĩ Phi, tiếp đó lại đưa mắt rơi vào trên người Long Thiếu Tôn, thấy người sau vẻ mặt lạnh nhạt, lại càng phiền muộn.
Cãi nhau?
Không giống!
Vậy rốt cuộc làm sao?
Trên đời này ngoại trừ thiếu gia chẳng biết tại sao biến mất, cũng chưa bao giờ có chuyện gì làm Đường tiểu thư uể oải như vậy đâu!
"Ngạch, không có." Đường Dĩ Phi bị điểm tên nói họ, giật mình, lắc đầu.
Bộ dáng chân mày nhíu chặt kia, rõ ràng có tâm sự nặng nề.
Từ quản gia nheo mắt lại, nhấc chân đá đá Long Thiếu Tôn: "Thiếu gia?"
"Ngày mai cô ấy phải trở về rồi." Long Thiếu Tôn khêu khóe mắt, mi cốt (khung lông mày) an nhiên.
"À? Vì sao? Nơi đây không tốt sao? Làm sao đột nhiên phải đi về?"
Từ quản gia một đầu mờ mịt, trái lại Đường Dĩ Phi mặt đầy hắc tuyến.
"Dì Từ, trường học của chúng con cho nghỉ đông."
"..."
Hóa ra là như vậy.
Không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, thiếu gia cũng nên trở về ăn Tết rồi.
Trong lòng Từ quản gia không biết là tư vị gì, phức tạp liếc nhìn cô một cái, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Lúc buổi tối Đường Dĩ Phi ở trong phòng không yên lòng dọn dẹp đồ đạc, kỳ thực cũng không có bao nhiêu đồ, cô cũng không biết thế nào, trong lòng thậy sự rất không an tâm.
Luôn cảm thấy đi lần này, sẽ không còn cơ hội trở lại.
Qua một lúc lâu sau Long Thiếu Tôn cũng đi vào, thấy cô ngồi xổm bên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn rương hành lý.
"Anh sẽ đi xem em."
Đường Dĩ Phi bỗng nhiên ngẩng đầu: "À?"
Học Trưởng có ý tứ muốn đi Đường gia sao?
Đường gia kỳ thực cũng không xa khu nhà ở Ngự Cảnh, chẳng qua...
"Hàng năm lễ mừng năm mới tất cả mọi người họ Long chúng anh đều đến chỗ ông nội, anh sẽ cố gắng về sớm một chút cùng em, có được hay không?"
Anh dắt tay cô, vuốt ve móng tay được cắt gọn chỉnh tề mượt mà của cô.
"Đi chỗ ông nội?" Đường Dĩ Phi nhíu mày, lẽ nào ông nội Học Trưởng không sống chung một chỗ với bọn họ sao?
" Ừ, ở nước Mỹ, hàng năm nghỉ đông đều phải qua ở lại một thời gian ngắn." Vừa nói, ánh mắt của anh tối sầm một tấc, giống như nghĩ đến chuyện cũ gì không tốt, con ngươi đột nhiên co rút lại.
"Vậy, " Đường Dĩ Phi bỗng nhiên dừng lại, làm như cam đảm tăng lên mới dám ở phía dưới nói: "Em gái anh đâu? Cô ấy cũng được phép về nhà ăn Tết sao?"
Lần trước nghe Học Trưởng nói em gái của anh bởi vì phạm sai lầm, bị người nhà đưa ra nước ngoài, vẫn rất tò mò, rốt cuộc là lỗi dạng gì, lại đưa cô gái nhỏ như vậy lang bạc kỳ hồ sống đầu đường xó chợ) ở bên ngoài?
Sắc mặt Long Thiếu Tôn hơi cứng, tiếp theo lắc đầu.
Không biết, Vũ Mặc có thể trở về?
Em ấy cũng bởi vì ngỗ nghịch ông nội, cho nên mới phải biến thành như vậy, có nhà không thể trở về.
Đường Dĩ Phi nhìn bộ dáng nhíu mày của anh, trong lòng lại càng ảo não: "Học Trưởng, em Vũ Mặc rốt cuộc phạm lỗi gì?"
Long Thiếu Tôn chăm chú nhìn, trong nháy mắt lãnh ý xa lạ trong mắt khiến người ta sợ hãi.
Đường Dĩ Phi không khỏi cảm thấy một trận áp bách, khẩn trương nhìn anh.
"Không biết."
Một lúc lâu, anh lạnh lùng phun ra mấy chữ như thế.
Không biết?
Đường Dĩ Phi cắn môi, lông mày nhíu lại thật sâu, bất quá lúc này cô cũng không dám hỏi cái gì nhiều nữa.
Dường như mỗi một lần nhắc tới em gái của anh, hơi thở cả người Học Trưởng đều thay đổi.
"Ngày mai khi nào thì đi? Anh đưa em đi!"
"A, không cần, em trực tiếp từ trường học trở về, trong nhà phái người đến đón."
"Cũng tốt, mỗi cái bản thân chú ý một chút, chiếu cố thật tốt bản thân."
Long Thiếu Tôn câu môi lên, ôn nhu vuốt ve sợi tóc của cô.
" Ừ, anh cũng vậy." Cô cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.
Hạnh phúc tới thực sự rất bất ngờ, vội vàng không kịp chuẩn bị, cứ như vậy chui vào đâu đó trái tim.