Edit: Thảo My
Lâm Khả lại bắt đầu gặm bánh bao trong tay một lần nữa, dư quang khóe mắt chăm chú nhìn góc khác trong phòng học.
Cậu ấy bỗng nhiên hạ giọng, sát vào bên tai cô: "Nói cho cậu biết một bí mật kinh thiên động địa! Còn nhớ rõ lần đầu tiên cậu đi chợ đêm cùng Học Trưởng, sau đó chuyện bị nước sôi làm bị phỏng đi bệnh viện không?"
"Làm sao vậy?"
Lông mày Đường Dĩ Phi nhảy dựng, nhất thời có một loại dự cảm điềm xấu nổi lên.
"Theo khu vực chợ đêm kia thường lẫn vào mấy người tụ tập, sự kiện bị phỏng lần kia cũng không phải ngẫu nhiên, mà là có người có ý định công kích! Mục tiêu không phải Học Trưởng, mà chính là cậu, Đường Dĩ Phi."
Chữ nào của Lâm Khả cũng đều là châu ngọc, leng keng mạnh mẽ, như một tiếng sấm thẳng tắp bổ vào ngực của cô.
Hóa ra lần kia lại là do người khác tính toán?
Làm hại Học Trưởng của cô vô tội bị thương!
Mắt Đường Dĩ Phi lạnh đi vài phần, bất quá vẫn cực lực ngăn chặn kích động của mình: "Là ai?"
Xem bộ dáng hẳn là đã biết là ai, ánh mắt Lâm Khả ý bảo cô nhìn phía đông nam, khóe miệng hơi chút nhô lên.
Quả nhiên là cô ta!
Giang Mỹ Kỳ!
"Chuyện này tạm thời đừng nói ra, dù sao đã qua lâu rồi, sau đó cô ta cũng không còn tìm mình gây phiền toái."
Sau khi bình tình trong giây lát, Đường Dĩ Phi tuy là hối hận nhưng lại rất lý trí.
Chí ít khi đó bị người mưu hại cũng là về tình có thể tha thứ, dù sao cô vẫn chưa cùng Học Trưởng chính thức ở cùng một chỗ.
"Cậu không phải là? Trái hồng mềm?" Vẻ mặt Lâm Khả khinh bỉ.
"Cậu sai, cái này gọi là án binh bất động, bàng quan." Đường Dĩ Phi giương môi lên, đôi mắt xinh đẹp hiện lên ánh sáng tinh ranh.
"Cậu nên thôi đi! Tớ đây sau khi lấy được tin tức liền chạy đến báo báo cho cậu, cậu lại còn không cảm kích, Hừ!"
"Được rồi được rồi, tớ biết cậu tốt, cuối tuần này tớ cùng cậu đi dạo phố còn không được sao?"
"Cậu nói! Không cho phép đổi ý!"
"Một lời đã định!"
Đêm trước lễ Giáng sinh, Long Thiếu Tôn bỗng nhiên nhận một cuộc điện thoại, sau đó không hiểu tại sao biến mất.
Đường Dĩ Phi gọi điện thoại cho anh nhiều lần, cũng không có người trả lời.
Rơi vào đường cùng, lại xin giúp đỡ của Từ quản gia.
"Dì Từ, Học Trưởng anh ấy lại im hơi lặng tiếng biến mất..."
Gương mặt Đường Dĩ Phi đau khổ, chán chường tột cùng.
"Ôi chao tiểu thư cháu có thể đừng có đoán mò, hôm nay là sinh nhật Vũ Mặc tiểu thư, sáng sớm thiếu gia đã bay đến Pháp, thiếu gia để cho dì nói lại với cháu kia mà, kết quả dì vội vàng quên mất chuyện này, thực sự xấu hổ!"
Từ quản gia liên tục nói xin lỗi, khiến cho Đường Dĩ Phi ngược lại ngượng ngùng.
Nhưng mà tâm tình uể oải lúc trước cũng vì vậy tốt lên không ít, Đường Dĩ Phi về phòng của mình, kiểm tra lại quà tặng đã chuẩn bị, lúc này mới hài lòng xuống lầu lặng lẽ đặt vào trong phòng Học Trưởng.
Buổi tối ngày thứ hai, Đường Dĩ Phi đang ngủ, đèn trong phòng bỗng nhiên bị người mở lên, ánh đèn chói mắt chiếu vào cô theo bản năng giơ tay lên chắn.
Hình dáng thiếu niên trước mắt mơ hồ do ánh sáng ở đây từ từ trở nên rõ ràng.
Là Học Trưởng ——
"Học Trưởng, anh đã về rồi!"
Cô mở mắt ra, bộ dáng xinh đẹp động lòng người vừa mới tỉnh ngủ, cánh môi phấn nộn khẽ nhếch, như hướng anh mời gọi.
Mười tám tuổi, vốn là tuổi kích động, hơn nữa có uống chút rượu, Long Thiếu Tôn chỉ cảm thấy nhiệt lượng cả người tất cả đều trong nháy mắt vọt tới bụng dưới.
Anh mím môi không nói, bỗng nhiên xoay người một cái, cả người bắt đầu bắt nạt, tinh chuẩn không sai lầm chiếm lấy mảnh môi đỏ tươi, nhẹ nhàng mà vùng lên.
Mùi rượu nhàn nhạt lẫn vào anh dùng phương thức đặc thù bá đạo tiến vào trong hơi thở, tim Đường Dĩ Phi đập lỡ mấy nhịp, cứ ngây ngốc như vậy nhìn anh.
Nụ hôn của anh dần trở nên nóng bỏng, làm cho người ta có chút không chống đỡ được.