Editor: Melodysoyani.
Vẫn là Đại Thiếu hiểu cô.
“Ở nhà quá buồn bực sao?"
Long Thiếu Tôn đến gần, hương chanh quen thuộc đập vào mặt, Đường Dĩ Phi không tự chủ được lui về phía sau một bước, cũng bỗng nhiên ngã một cái ngồi ở trên ghế sa lon.
Âu Dương thấy thế cười xấu xa một tiếng, lập tức chuồn mất như bàn chân bôi dầu.
Cô thật sự như nai con bị hoảng sợ, một đôi mắt to điềm đạm đáng yêu, thậm chí có chút cảnh giác nhìn về phía anh.
Mình làm như vậy thật sự dọa người?
Trước đây cô cũng không phải là như vậy.
Dường như hai chân thon dài xinh đẹp của Long Thiếu Tôn không có ý dừng lại, tiếp tục bước lên phía trước, khóe miệng của anh lại nâng lên một nụ cười quyến rũ mà chính mình cũng không phát hiện.
Chuyện này...
Anh như vậy là muốn?
Đường Dĩ Phi vô ý thức muốn đứng lên, lại phát hiện, người kia...
Anh lại có thể bỗng nhiên lấn người đến!
Bá đạo đặt cô ở dưới người
"Anh..." Đường Dĩ Phi cả kinh trợn to hai mắt, trong hơi thở đều là mùi vị quen thuộc trên người anh, ngay sau đó trên môi mát lạnh, người đàn ông bá đạo che môi lên!
"Ưm... Ưm..." Đây là chuyện gì xảy ra?
Đầu óc Đường Dĩ Phi trống rỗng trong nháy mắt, làm sao anh lại, sao lại thế...
Người bị đè nặng ở dưới người chính là cô gái khiến mình ngày đêm không yên, lúc này hôn chính là đôi môi mỏng khiến mình nhớ nhung đến đau lòng, trời mới biết, từ khi Long Thiếu Tôn mới nhìn thấy cô đã muốn làm như vậy!
Anh nhớ cô nhớ đến phát điên!
Mỗi một giây máu trong cơ thể đều sôi trào và kêu gào!
Mà cô lại tránh xa anh như tránh rắn, tránh bò cạp!
Lưỡi hơi lạnh cạy khớp hàm của cô ra, bá đạo mang theo một chút điên cuồng nóng nảy mạnh như vũ bão, anh giống như tham lam hấp thu vẻ đẹp của cô!
"Ưm..."Cuối cùng đầu óc chết máy của Đường Dĩ Phi cũng khởi động lại một lần nữa, tay nhỏ bé liều mạng đánh ngực của anh, thế nhưng bất đắc dĩ, sức lực cách xa, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh, huống chi giờ phút này cô còn bị thương.
Rốt cuộc, dường như người đàn ông đã ăn uống no đủ, đầu lưỡi nõn nà hồng hào khẽ liếm khóe miệng, một đôi mắt sâu thẳm hiện lên một cảm xúc phức tạp, yên lặng liếc nhìn cô một cái, lúc này mới chỏi người kéo cô khỏi sô pha rồi giam cầm trong hai cánh tay của mình.
"Anh..." Đáy mắt Đường Dĩ Phi chứa tràn đầy nước mắt uất ức, giơ tay lên lấy mu bàn tay liều mạng lau môi của mình, giống như phía trên dính hơi thở không sạch sẽ gì vậy.
Đúng, tất cả đều là hơi thở của anh, để cho cô cảm thấy hít thở không thông!
Màu mắt Long Thiếu Tôn hơi trầm xuống, chỉ là gương mặt đẹp trai vẫn phát ra khí thế anh dũng bức người như cũ, anh bỗng nhiên dựa sát vào, nhẹ nhàng hỏi một câu ở bên tai cô, mà câu này, dường như rạch ra một kẻ hở trong kí ức phủ đầy bụi kia!
"Học muội, lời nói năm đó em nói còn thật không?"
Năm đó, rốt cuộc năm đó nói cái gì?
Trong nháy mắt, Đường Dĩ Phi sững sờ, suy nghĩ giống như sợi dây điên cuồng bay về quá khứ, tất cả đã qua, những hồi ức ngọt ngào vọt tới như vỡ đê, ép tới cô thở không nổi!
——
Khí trời mênh mông hơi nước hiện trước mắt cô, thiếu nữ ngâm thân thể của mình vào suối nước nóng, một đôi mắt đẹp càng không dám nhìn mặt anh.
Anh quá mức loá mắt, thế cho nên phần lớn thời gian cô đều thích làm người trầm mặt xem xét anh, trốn ở một góc mà anh không nhìn thấy, lẳng lặng thưởng thức đứa con cưng kinh thế do thiên nhiên sáng tạo ra.
Long Thiếu Tôn.
Vô số lần thầm đọc ba chữ này từ sâu trong lòng, nhưng lại chưa bao giờ có một lần hô ra miệng.
Ở trong mắt của cô, trong thế giới của cô, anh mãi mãi là Học Trưởng, dịu dàng như ngọc, có thừa nuông chiều đối với cô, ngay cả cô kêu tên của anh đều cảm thấy rất bất kính!
"Học Trưởng..." Cô bỗng nhiên dừng lại, một đôi mắt trong như nước xấu hổ mang theo sợ hãi, ngày Valentine cô rất muốn nói một câu “rất thích” với anh, chỉ là lại xấu hổ đến nói không nên lời.
~ Hết chương ~