Editor: Hồng Trúc
La Sâm đi theo sau Long Thiếu Tôn cũng đã thay đổi sắc mặt, chuyện này rốt cuộc là ai làm?
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói thuần phát của người đàn ông vang lên, chẳng qua là giọng điệu chất vấn ấy lại nhắm về Đường Dĩ Phi.
"Không phải tổng giám đốc thấy hết rồi sao? Còn hỏi cái gì nữa?"
Hai mắt Đường Dĩ Phi nhói một cái, không để ý nói.
Quả nhiên là một ổ rắn chuột, một người thì hại cô bị thương phải ở nhà dưỡng bệnh, một người thì thừa lúc cô đi vắng mà đánh cắp thành quả lao động của cô!
Long Thiếu Tôn bị cô nhìn với ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu càng trở nên nặng nề: "Đây là cái thái độ gì?"
Giang Mỹ Kỳ thấy Long Thiếu Tôn tức giận, tâm tình liền vui vẻ, nhưng lại cố tình chậm rãi ngồi xổm xuống phía sau, chìa tay nhặt các mảnh vỡ dưới sàn.
"Là như vậy tổng giám đốc, em không nên tự mình đụng vào đồ của quản lí Đường, chẳng qua là em thấy bản thiết kế còn chút lỗi nhỏ, bệnh nghề nghiệp khiến em không chịu được liền sửa lại, em không ngờ quản lí Đường lại làm lớn như vậy, đều tại em không đúng..."
Giọng nói của cô ta đầy oan ức, âm thanh càng ngày càng yếu dần, có phần hơi nghẹn ngào.
Ah, đúng là phải trao cho cô ta giải thưởng Oscar với hạng mục nữ diễn viên xuất sắc nhất quá!
Diễn xuất tốt như vậy sao không đi làm diễn viên đi?
Giang Mỹ Kỳ giải thích qua loa liền xoay chuyển tình thế, lại thấy cô ta nghiêm chỉnh ngồi xuống nhặt từng mảnh vụn, trông giống như một cô dâu nhỏ bị ức hiếp.
Dường như rất không có lý, cô ta lại muốn đổ lỗi là Đường Dĩ Phi mới đúng là người làm vỡ chiếc cốc!
"Tổng giám Giang, cái này để cho lao công vào dọn."
La Sâm đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giọng nói của Long Thiếu Tôn vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ là dù bây giờ anh ta có nói cái gì Đường Dĩ Phi cũng đều cho là bọn họ cùng một phe.
Đường Dĩ Phi lạnh lùng die,n; da.nlze.qu;ydo/nn hừ một cái, nhớ kỹ khuôn mặt Giang Mỹ Kỳ con người xảo trá này.
"Quản lí Đường, sao không ở nhà lo dưỡng bệnh đến đây làm gì?"
Long Thiếu Tôn đi tới, một bầu không khí quen thuộc áp lên Đường Dĩ Phi khiến cô không tự chủ nhíu mày, lui về phía sau một bước theo bản năng.
Động tác nhỏ như vậy, Long Thiếu Tôn vẫn thu hết vào tầm mắt.
Cô vẫn còn muốn trốn tránh anh!
"Sau này tôi sẽ không đến đây nữa chẳng phải là giờ nên chủ động tạm biệt sao?" Đường Dĩ Phi nhìn anh thờ ơ, khóe miệng nâng lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Nụ cười hư vô ấy lại khiến trong lòng Long Thiếu Tôn hoảng hốt, giống như có thứ gì đó trốn khỏi tay anh.
"Tổng giám đốc, hay là như vậy, tôi sẽ nhường lại chức quản lí bộ phận thiết kế, anh nên để cho người có năng lực tốt hơn đảm nhiệm đi, ngày mai tôi sẽ đưa đơn từ chức đến phòng nhân sự."
Bỗng nhiên Đường Dĩ Phi không muốn đôi co với những kẻ dối trá này nữa, đứng thẳng người, không nhìn bản thiết kế đã bị sửa đổi hoàn toàn này nữa.
"Không được."
Long Thiếu Tôn không hề nghĩ ngợi lập tức mở miệng từ chối.
"Tổng giám đốc, lúc trước anh nói lần này sẽ cho ra mắt bộ sản phẩm mùa hè nên chọn sử dụng thiết kế của tôi, bây giờ bản thiết kế của tôi đã bị thay đổi hoàn toàn, tôi nghĩ là nên thay quản lí khác đi! Còn về Muse, tôi đã nói chuyện với anh ta rồi, anh ta sẽ không vì đổi quản lí mà hủy hợp đồng đâu."
Giang Mỹ Kỳ nghe thấy cô chủ động từ chức, lúc đầu có hơi kinh ngạc, chẳng qua là rất nhanh liền đắc ý.
Cút đi Đường Dĩ Phi!
Vân Thiên căn bản không phải là nơi cô có thể ở lại!
"Từ trước đến nay Vân Thiên chỉ cho những nhân viên có năng lực thật sự làm việc, công việc là công việc, tôi hi vọng quản lí Đường không để tình cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc."
Long Thiếu Tôn híp mắt, liếc nhìn quần áo của cô.
Cánh tay của cô vẫn còn đang bó bột, gương mặt không còn hồng hào như trước, Long Thiếu Tôn nhìn lại càng cảm thấy đau lòng.
Đường Dĩ Phi tức giận vểnh môi, quay mặt sang chỗ khác.
~Hết chương ~