Editor: Hồng Trúc
Mà nếu như nhảy xuống, thế nào nhân viên phòng PR cũng giải thích rằng do công ty bị phá sản ông ta không chịu nổi đả kích này nên đã quyết định tự sát, cho dù ông ấy chết cũng bị mang tiếng xấu.
Bầu trời lại bắt đầu mưa, cái loại cảm giác ươn ướt này khiến người ta chán ghét vô cùng.
Đường Dĩ Phi lặng lẽ đứng nhìn nửa phút, bỗng nhiên bước một bước, lấy dù ra, đi về phía sân thượng!
"Quản lí, chị định làm gì vậy?"
Tiểu Cao sợ hết hồn, la một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người, La Thụy, La Sâm thấy người bước đến là Đường Dĩ Phi lập tức thay đổi sắc mặt!
"Quản lí Đường, xin hãy lui ra phía sau, tổng giám đốc sẽ đến đây nhanh thôi!"
La Thụy cảm thấy, bản thân vẫn nên ngăn cản, nếu không... Một lát cho BOSS biết chắc chắn kết quả của anh sẽ rất thảm!
"Chờ tổng giám đốc đến, người kia đã nhảy xuống rồi." Giọng nói của Đường Dĩ Phi nhàn nhạt, đi lướt qua hai người, đi thẳng về phía Hoàng Thủ Nghị, ánh mắt thâm trầm khiến hai người không còn gì để nói.
"Quản lí, chị trở lại đây mau đi!" Tiểu Cao sợ đến mức hồn phi phách tán!
"Tớ ở chỗ này quan sát tình hình, cậu đi thông báo cho thiếu gia nhanh đi!" La Thụy dặn dò La Sâm, rồi đi theo Đường Dĩ Phi.
"Các người không được đến đây! Lùi về sau cho tôi! Đi nữa tôi sẽ nhảy xuống!"
Hoàng Thủ Nghị thấy một cô gái trẻ tuổi đang đi lại gần mình, lập tức phản ứng kịch liệt, bàn tay to liều mạng vung, hai chân không tự chủ được lui về sau một bước.
Đường Dĩ Phi lạnh lùng, dường như không để ý đến tất cả mọi thứ xung quanh, bình tĩnh đi về phía sân thượng.
Mọi người cũng hít vào một hơi khí lạnh, tất cả đều nhìn vào thân thể gầy yếu kia không tin được!
Cô muốn làm cái gì đây?
Cũng chỉ là quản lí của một bộ phận thôi, không đến mức vì công ty mà hi sinh làm nhiệm vụ chứ?
Lúc này, mọi người bất an, kinh ngạc vô cùng, bỗng nhiên Đường Dĩ Phi lại làm một động tác to gan!
Ung dung tháo đôi giày cao gót đang mang trên chân ra, cô nhảy nhẹ nhàng một cái, cả người liền đứng trên lan can, lần này chỉ còn cách Hoàng Thủ Nghị một bước chân!
"A! Quản lí!" Tiểu Cao liều mạng gọi cô, Đường Dĩ Phi quay mặt lại nở một nụ cười làm ý nói cô yên tâm.
Mưa tràn vào cơ thể, hai chân chỉ mang một đôi tất duy nhất lại giẫm trên nền sân thượng lạnh như băng, Đường Dĩ Phi sợ run cả người, nhưng vẫn quay mặt sang, ánh mắt sáng quắc nhìn Hoàng Thủ Nghị.
"Nếu thật sự không lo sợ, vậy thì nhảy đi, thả người nhảy xuống một cái, chuyện gì phiền não cũng sẽ biến mất."
Vèo vèo ——
Cô ấy vậy mà lại cổ vũ ông ấy nhảy lầu?
Tất cả mọi người nhìn thấy đều sợ chết khiếp nói không ra lời!
Rốt cuộc Đường Dĩ Phi đang làm cái trò gì vậy?!
Hiển nhiên Hoàng Thủ Nghị cũng không nghĩ tới cô dám hành động như vậy, giật mình nhưng vẫn cố gạt bỏ, gần như là dùng sức gào thét: "Cô đừng tưởng tôi không dám! Cô không hù dọa người được đâu!"
Hôm nay ông ta chỉ định đến hù dọa Long Thiếu Tôn, dù sao hiện tại đã hai bàn tay trắng, đây cũng là lừa bịp để lấy tiền bồi thường, chẳng qua là, trước mắt gặp nha đầu nhỏ tuổi này, không biết rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Lẽ nào cô ta đã nhìn ra ý đồ của mình?
Hoàng Thủ Nghị nghĩ như vậy liền làm liều, bước thêm một bước ra bên ngoài!
Lần này, thân thể của ông ta đã hoàn toàn lọt ra ngoài lan can, không cẩn thận là sẽ rơi xuống!
Khóe môi Đường Dĩ Phi nhấc lên một nụ cười nhàn nhạt, khóe mắt liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt lan can của anh ta, trong lòng hiểu rõ.
"Trời mưa xuống, mặt sân trơn trợt, Hoàng tiên sinh cũng phải cẩn thận dưới chân."
Cô cười cười, nhưng vừa dứt lời, bỗng nhiên cơ thể xoay độ, nhẹ nhàng nhảy xuống, lần này, tư thế cô và Hoàng Thủ Nghị không khác mấy!