Giải quyết nhẹ nhàng hai tên còn lại, thuận tiện lấy đi túi trữ vật của bọn chúng, thứ này tương tự giới chỉ nhưng lại không thể kí nhận khế ước, bất kể ai cũng mở được và thể tích đều thua kém nhiều, loại nhỏ chỉ tầm m, tuy nhiên vẫn thuận tiện hơn so với balo hay túi xách thông thường.
Qua khỏi khu vực đó, lần này Vương Phong gặp một cái ngã ba, hai hướng xéo hai bên trái phải, một lối dẫn lên trên và ngược lại, trông tương tự nhau nhưng nào biết đằng sau nó đang ẩn nấp điều gì.
Đang lưỡng lự thì Thanh Liên truyền âm vào tai.
- Ngài Vương Phong, tôi cảm nhận bên dưới có năng lượng Băng hệ rất nồng đậmm, hay là cứ thử xem sao.
- Được rồi, dù sao ta cũng không biết nên đi lối nào
Men theo những bậc thang dài đi sâu xuống lòng đất, mỗi lúc lạnh dần, phải biết đã phục dụng Nấm Băng Tiên mà vẫn cảm thấy lạnh thì nguồn năng lượng kia hẳn cực kỳ cường đại.
Thật may lần này có cánh cửa chặn lại bên ngoài, coi bộ không phải khu vực nguy hiểm, tuy nhiên nó bị bao phủ bởi một tầng băng rất lớn, duy nhất nơi tra khóa là hoàn hảo bình thường. Càng lại gần nhiệt độ càng sụt giảm liên tục, đến khi tiếp xúc trực tiếp với lớp băng trên cánh cửa thì hắn vừa có cảm giác đau rát vừa thấy lạnh lẽo khắp cả người, ý đã có Nấm Băng Tiên hỗ trợ, chắc chắn vì vậy mà nơi này chẳng ai dám bén mảng tới, khá sạch sẽ.
Nghĩ ngay đến chiếc chìa khóa làm bằng băng vĩnh cửu vừa lấy được ở bên cánh trái, tra vào liền khớp như đúc, tức thì kim loại làm nên cánh cửa như thể bị nung lên mấy ngàn độ, đột ngột nỏ ửng khiến cho toàn bộ lớp băng trên nó và cả chiếc chìa khóa từ từ tan chảy rồi biến mất hoàn toàn. Sau đó, không cần đến ngoại lực, tự động cánh cửa theo phương diện thiết kế cởi bỏ những thành phần dư thừa rồi mở về hai bên một cách nhẹ nhàng như đã được lập trình sẵn.
Vốn dĩ còn định suy nghĩ thêm, sợ tốn thời gian nhưng thấy rằng cánh cửa sau khi mở ra đạt giới hạn thì từ từ đóng lại khiến Vương Phong bỏ qua tính kỹ lưỡng của mình, ít nhất hắn không còn cái chìa khóa thứ hai để vào lại lần nữa.
Bên trong là khoảng không gian khá rộng được xây dựng theo lối hình tròn với bán kính phải tầm mét, ở giữa vẽ một cái vòng tròn lớn với xung quanh cắm hàng hà những thanh kiếm làm từ băng, có cái ổn, có cái xấu xí nhưng xen lẫn vào chúng có vài thanh được làm từ kim loại rất đẹp và tinh xảo, hẳn thứ kém sắc là của chủ động phủ này với nét tương tự cái chìa khóa kia.
- Kiếm trận.
Mặc dù không biết gì về trận pháp nhưng thông qua Âm Dương nhãn hắn thấy được những thanh kiếm cùng những nét vẽ trên sàn băng cực kỳ hòa hợp, thậm chí còn mơ hồ nhận ra nguyên lý vận chuyển và cách thức hoạt động của chúng, lỡ như bước vào bậy bạ thiếu suy nghĩ hẳn là không có đường sống sót.
- Thứ này hài hòa, có ba cửa để bước vào, cứ như một cái mê cung thu nhỏ, kiếm trận chỉ được kích khởi khi người đi không đúng đường,
Vương Phong chưa từng đọc ngọc giản về trận pháp mà sư phụ để lại nhưng đại khái có hiểu biết, trận pháp được tạo ra từ sức mạnh của vạn vật trong đất trời, nếu như phù chuyển hóa thuộc tính thành lực lượng để mọi người sử dụng thì trận pháp mượn trực tiếp sức mạnh tự nhiên và chỉ cho người có hiểu biết kỹ càng về nó vận hành. Điểm mấu chốt, muốn tạo ra một trận pháp theo ý muốn thì chỉ cần trở thành Trận Pháp sư nhưng để thiết lập được điều kiện kích hoạt hay không kích hoạt, tức có nhiều lựa chọn khi người khác lạc vào bên trong như trước mặt thì cần trình độ cực kỳ cao thâm uyên bác, đến hắn cũng chẳng ước lượng được.
- Mỗi thanh kiếm đều đang bổ trợ lẫn nhau, mắt trận chính ngay ở một thanh làm từ băng gần cuối, chệch về bên trái.
Mắt trận là thứ quan trọng nhất để thiết lập và hủy bỏ trận pháp, Vương Phong chỉ biết có vậy nhưng điều làm hắn kinh hỉ chính bởi phát hiện một chức năng khác của Âm Dương nhãn, có thể nhìn rõ được tất cả huyền cơ bên trong trận pháp này, thậm chí trước mặt không phải loại tầm thường vẫn nằm dưới kiểm soát của nó.
Nhìn lại, ba hướng có thể đi của trận pháp đều dẫn đến ba tảng băng trôi khá lớn, bên trên đặt ba chiếc hộp làm từ lam ngọc đậm đặc đơn giản, chắc chắn là kho báu nhưng nếu người không am hiểu bước vào đây, để đến được bên kia hẳn tốn không ít thử nghiệm thực tế, đổ máu, hy sinh là chuyện tất yếu xảy ra.
Đặt bước đầu tiên vào trận pháp, đường này dẫn đến chiếc hộp bên phải, thình lình từ không gian, một giọng nói vọng về từ ngàn xưa khiến Vương Phong giật mình, đặc biệt người này sử dụng tiếng Việt khiến hắn không khỏi bồi hồi, nhớ nhung.
- Trận này gọi là Tam Sinh Cực Hàn Kiếm Trận, duy nhất chỉ có ba cửa để thông quan, nếu hiểu được những gì ta nói thì chắc chắn là đồng hương... cứ làm theo lời ta, vừa đi vừa lĩnh ngộ kiếm ý và trận ý bên trong, sẽ giúp ích cho ngươi rất nhiều.
Giọng nói hẳn đã được thu và để lại bên trong trận pháp, để lỡ người Trái Đất bước vào liền có thể thuận lợi thông quan, lại thêm vào Âm Dương nhãn nên Vương Phong trên đường đi cực kỳ thuận tiện, tất cả điểm chết và tử môn đều không hề chạm đến một lần.
Thảnh thơi nghiền ngẫm những kiến thức về Kiếm đạo và Trận đạo trong lời của vị đại năng, tuy rằng kiến giải về trận pháp hắn không hiểu nhưng vẫn có thể lưu trữ, một ngày nào đó đủ điều kiện liền tiêu hóa, riêng Kiếm đạo, trở về ngẫm nghĩ hẳn sẽ tinh tiến nhiều.
- Kiếm đạo của ta một đời không gì ngoài chữ Mạn, yên tĩnh, nhẹ nhàng, chầm chậm như những tảng băng trôi, lấy nhu chế cương, mỗi kiếm xuất ra bào sơn diệt hải, ẩn hiện lung linh, chậm nhưng tinh, cường, chuẩn.
Liên miên không dứt những kiến thức về kiếm đạo rót vào não bộ ưu việt không sót một chữ, nghĩ đến phải tìm điều kiện để đột phá Trí lực vào Thượng Nhân cảnh, nếu không sẽ có ngày quá tải.
- Mỗi phần thưởng đều có thủ hộ, việc này tùy thuộc vào duyên và thực lực, ta không thể cưỡng cầu.
Giọng nói kết thúc khi Vương Phong đặt bước chân đầu tiên lên tảng băng trôi bên phải, khá thoải mái cho một cuộc chiến, cũng may nơi này có ánh sáng từ trần cao chiếu vào, cộng hưởng lam sắc của băng tinh khiến cho toàn cục rõ ràng và đủ khả năng triệu hồi hộ mệnh giả.
Thêm bước nữa, đúng như lời vị đại năng kia nói, từ dưới mặt nước gần nơi đặt chiếc hộp sủi lên hàng loạt những bọt khí, không lâu sau thủ hộ giả đã xuất hiện.
- Là Băng Độc Lam Nhãn Xà.
Vương Phong nhận ra nó vì trong một lần nói chuyện với Hữu Sinh về các loài rắn đặc biệt có độc tố cao để hỗ trợ Hắc Vân cải thiện huyết mạch và tư chất, trong đó Băng Độc Lam Nhãn Xà là một trong số chúng, nếu chỉ xét về độc tố thì xấp xỉ gấp năm lần so với Hắc Vân, cộng thêm Băng hệ cực kỳ tốt, tính ra nhóc con thua nó rất nhiều.
- Cũng may mới cấp đỉng phong.
Còn thua con thằn lằn trấn thủ ở căn phòng bên kia nhưng đặc biệt nơi này môi trường thuận lợi hơn nhiều, cả Vương Phong cũng thế vì hắn sẽ sử dụng quang hệ làm chủ đạo.
Chợt thấy yêu thú đã quan sát đủ thực lực con mồi, nhanh chóng trườn cái thân dài gần mét phóng thẳng về phía hắn, đầu nó áp sát dưới đất mạnh mẽ phun ra một dòng hàn khí kinh diễm.
Vương Phong không dám chậm trễ, kế sách đã đủ kỹ càng, hai tay ngưng tụ ra pháp chú, Titania và Youko hiện ra hai bên, bắt đầu thi triển chiêu thức
- “Bạch Quang – Vườn Địa Đàng”
- “Phấn Mê”
- “Chiến Thần Thuẫn – Nhất Thuẫn – Thiên Hộ”
Một chiếc khiên tạo ra từ quang năng có cấu trúc hệt như thứ thiếu nữ xinh đẹp đang cầm trên tay, cường hãn chống lại dòng hàn khí mà không chút suy sụp, tiếp đến hàng loạt những bụi phấn mê vô sắc vô hương ẩn hiện tiến thẳng về phía yêu thú đang bò đến, còn có dưới chân ba người họ là một vòng tròn ánh sáng tựa kết giới đang cung cấp đủ loại điều kiện cho kẻ thi pháp và đồng đội.
Không thể dừng lại, độc tố yêu thú này khá mạnh nên phải nhanh chóng triệt hạ từ đằng xa, miễn cho nó phun trúng người thì rất khó giải quyết.
- “Bạch Quang – Quang Vũ Trùng Kích”
Đây là một Quang chú cấp hai tối thượng mà Vương Phong thừa hưởng, công dụng của nó không chỉ đơn thuần công kích vào đối thủ mà còn tự động lựa chọn thất kiếu, đặc biệt là đôi mắt để ưu tiên phá hủy, sát thương cực cao. Lại nói đặt tính của Quang hệ khi lên đến Nhị Nguyên đã dần dần hiển lộ, Thấu Triệt Thần Quang phi thường bá đạo, mỗi khi nó công kích đều kịch liệt phá hủy nơi đó và kiến tạo thành một điểm yếu, bất kể kỹ năng nào tiếp theo trùng kích vào đều sẽ gây ra lượng sát thương lớn hớn.
Hàng loạt những lông vũ phát ra hào quang kinh diễm, không sắt nhọn mà như thể mang theo phép màu, mỗi khi tiếp xúc đều lẳn lặn đả thương đối thủ, êm dịu, không quá hoành tráng hay đau đớn nhưng thiệt hại phải gấp mấy lần bình thường.
Yêu thú ăn đau liền dừng lại, đôi mắt nó đột ngột lóe lên không rõ lý do, đến khi hồi thần phát hiện liền thấy dưới chân mỗi người đã bị băng đong cứng, lần lần tiến dần lên trên cơ thể.
- Chết tiệt, mình không có lửa thì làm sao đây?
May mắn Thanh Liên nghe được liền chuyển cho Vương Phong cái đuôi vẫn còn rực rỡ của con thằn lằn lúc nãy, nhanh chóng hóa hỏa giải hiện trạng tồi tệ.
Băng Độc Lam Nhãn Xà không hề thua kém, ngay khi thấy đối thủ giải được tuyệt chiêu liền dùng thêm lần nữa, có điều lần này đã biết, Vương Phong nhanh chóng sử dụng Huyết Nguyệt nhãn đối đầu, cùng lúc một huyết một lam phát ra tinh quang tuyệt mĩ, dĩ nhiên hắn và hai hộ mệnh giả vẫn bị đong cứng như thường, có điều lúc ra đòn cũng là thời điểm mà yêu xà yếu nhất, miễn cưỡng bị Huyết Nguyệt chiếm lấy thần trí trong chốc lát.
- Titania. – Vương Phong ra hiệu cho thiếu nữ bên cạnh
- Vâng “Chiến Thần Kiếm – Nhị Kiếm – Thiên Trảm”
Rất nhiều điểm yếu trên người yêu xà phát quang bởi trúng phải “Quang Vũ Trùng Kích” của Vương Phong, lần này chịu thêm một đòn cực mạnh thì nó vô phương sống nổi.
Xàaa... yêu thú rống lên lần cuối rồi ngã ra chết tại chỗ, cũng may hắn có thông tin nên không cho nó tiến lại gần, nếu không hưu chết về tay ai chưa biết, ít nhất bọn hắn phải cực hơn nhiều, càng nói, càng nghĩ hắn càng nhớ đến tên nhóc kia.
Dùng Ám hệ lấy ra Băng đan và Độc đan bên trong yêu thú, thảy cho Hắc Vân vẫn đang chuyên tâm tu luyện tích cực đến ngày có thể nói chuyện được, còn lại giao cho Thanh Liên, về sau miễn ai trong nhóm có liên quan thuộc tính hắn sẽ cấp hết yêu đan cho người đó, để tất cả cùng nhau trở nên cường đại.
Nhìn lại cái chóp đuôi của thằn lằn trong tay, thuộc tính Hàn Hỏa này cực kỳ đặc biệt và ảo diệu. Vương Phong dùng Âm Dương nhãn soi vào thử, Băng, Hỏa như thể dung hòa hoàn toàn với nhau, không rõ nguyên hình, trong băng có lửa và ngược lại, không yếu nhược, không so đo, chỉ có thuận thế hỗ trợ nhau phát huy ra năng lượng cường hãn. Đến giờ vẫn chưa rõ tung tích con thằn lằn nhưng chắc chắn vị trí của nó không hề thấp, thuộc tính bậc này ít nhất huyết mạch phải trên Băng Độc Lam Nhãn Xà.
- Lại là một sự dung hợp, sao Âm Dương nhãn có thể nhìn rõ vậy nhỉ
Cả pháp trận đến cái chóp đuôi này đều có điểm chung là sự hòa hợp, nương tựa, chuyển động và vận hành cùng nhau, chẳng lẽ Âm Dương nhãn có thể nhìn thấu sự dung hợp, tương tác sinh khắc của vạn vật. Nghĩ nghĩ một chút, Vương Phong không quá ngạc nhiên chấp nhận vì vốn dĩ Âm, Dương là sự phối hợp tối thượng của đất trời, vạn vật từ đó mà sinh diệt, chẳng qua khi đột phá lên đến Thượng Nhân cảnh mới hiển lộ thêm sức mạnh.
Tiến lại gần chiếc hộp đơn giản đặt trên một bệ băng, nhẹ nhàng mở ra, Vương Phong tròn mắt nhìn vào, thứ bên trong được bao bọc bởi một lớp băng dày.
- Là một quả trứng.
Băng rất tinh khiết nên dễ dàng nhìn được chân diện, không hề có nửa điểm cầu kỳ hoa lá hay họa tiết lung tung, quả trứng chỉ thuần chất một màu lam nhạt và được nhấn mạnh bằng một họa đồ vừa phải hình con mắt ngay giữa, trông qua có vẻ huyền bí.
- Có ai cảm nhận được khí tức bên trong không?
Vài phút sau, người mở lời là Thanh Liên.
- Dường như bên trong là yêu thú Băng hệ, tôi có thể cảm nhận được uy áp của nó, còn sống, ngài nên dùng chóp đuôi thằn lằn để hơ lớp băng bên ngoài, sau đó tôi sẽ chăm sóc nó trong băng trì.
- Được.
Tiến lại làm tan hết lớp băng bên ngoài, cầm trên tay Vương Phong quả thực cảm nhận được chút sự sống, có hơi rục rịch rồi im lặng, sợ rằng nó thiếu băng sẽ không chịu nổi nên lật đật đưa vào giới chỉ rồi tiếp tục hướng về hai khu vực còn lại.