U Minh Đại Đạo

chương 44: lòng tham

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Á á á.. ra... tránh ra...

Tiểu Mộc Youko hét lớn quất túi bụi vào đầu con dơi đang lãng lãng bay quanh mình, cô bé không chuyên về tấn công nhưng may mắn dơi miệng rộng kia cũng vậy, đa phần sử dụng sóng âm đánh vào thính giác để làm đối thủ tê liệt rồi tiến lại há ra cái miệng lớn cắn mạnh, thật may Youko có nhiều lớp bảo vệ tự buff cho mình nên vẫn an toàn nhưng không thể lật kèo nổi.

- Cảm ơn Youko, vào nghỉ ngơi đi

- Vâng, chủ nhân cẩn thận, con dơi này thật gớm ghiếc.

- Được rồi.

Thật may khí tức con dơi trước mặt không bằng người đàn ông dùng trường thương lúc nãy, còn chưa đạt đến Nhị Nguyên – hẳn là tư chất quá thấp và không được quan tâm nhiều nên bị hạn chế.

- Chủ nhân cẩn thận phía sau. – Titania đột nhiên truyền âm nghiêm túc khiến Vương Phong đề cao cảnh giác.

Đằng sau, hơn năm mũi tên bạc bất ngờ cùng lúc bắn tới thì hắn đã kịp thời bật mạnh người sang một bên tránh né nhưng không quen cách chịu thân nên ngã sõng soài ra đất, có điều như vậy đã là rất tốt vì những mũi tên nọ ghim vào vật thể liền phát nổ tạo ra dư chấn.

Ầmmmmm...

Cát bụi bay mù mịt khiến Vương Phong có thêm chút thời gian để ngưng tụ ra pháp chú, đối thủ dường như khá mạnh nên hắn cần nhiều điều kiện hơn.

- “Ám Triền – Huyền Yên Tỏa Cục”

Hắc vụ ngày càng dày đặt hơn khiến cho cả hắn và Zamato đều được nhiều lợi ích, không chỉ sát thương gây ra mạnh hơn mà cả việc di chuyển, tầm nhìn đều tốt hơn đối thủ mấy phần.

Đối thủ nếu đã sử dụng cung thì chắc chắn không giỏi đánh cận chiến nên Vương Phong mau chóng mở ra Âm Dương nhãn sau lớp kính lens, rõ ràng từng góc ngách nhỏ của toàn bộ khu vực xung quanh, phát hiện ra kẻ vừa xuất cung là một nam thổ dân tướng mạo cục mịch, đen đúa, ăn vận toàn lông gà, lông chim nhưng cực kỳ cường tráng, lúc này đang cố gắng nhìn qua lại để tìm vị trí đối thủ nhưng không cách nào xua đuổi được đám hắc vụ khắp nơi.

Thấy thế, Vương Phong liền di chuyển nhanh chóng, lẻn sau những ngôi mộ tiếp cận đối thủ, có điều lúc này đột nhiên con dơi miệng rộng không biết bằng cách nào phát hiện hắn mà hét lên thật lớn.

- Écccccccc... Éccccccccc.

Âm thanh của nó vang vọng khắp không gian nhưng tất cả sóng lực đều dồn về phía Vương Phong đang đứng khiến hai tai hắn muốn nổ tung, toàn thân bất động như tê liệt, thứ này không chỉ đánh vào thính giác mà còn kèm theo chút ảo giác nhẹ để con mồi bị sóng âm nhiễm dần dần cho đến khi tê liệt hoàn toàn.

- Huyết Nguyệt nhãn, giải.

Ngay lúc giải được ảo giác, Vương Phong hơi bực mình liền nhìn về phía con dơi miệng rộng, định tha cho nó một mạng nhưng lại hại bản thân mất thêm nhiều thời gian.

- Huyết Nguyệt nhãn, mị.

Tức thì con dơi kia liền bị hắn điều khiển, vốn dĩ tu vi nó thấp nên hoàn toàn không đủ sức để phản kháng lại, nói điều khiến nhưng chẳng qua là làm kẻ trúng pháp bị hỗn loạn trong phút chốc chứ hắn không thể ra lệnh để nó làm bất cứ việc gì cả, để đạt đến cảnh giới đó chắc còn lâu.

- Nhanh chóng đánh bại tên kia. – Hữu Sinh vội vàng truyền âm cho Vương Phong khi thấy hắc vụ bắt đầu có dấu hiệu loãng đi.

- Được

Nhanh chóng tiếp cận tên thổ dân cầm một thanh cung lớn trong tay đang loay hoay tìm đối thủ, suy nghĩ cực kỳ rối loạn khi một kẻ thì lẩn trốn đâu không thấy tăm hơi còn tên cầm kiếm lại quá mức nhanh nhẹn, đã bắn hụt hắn ta mấy lần.

- “Nguyên Mộc – Cự Mộc Thủ” “Nguyên Mộc – Khô Mộc Kiếm”

Pháp chú hoàn tất hình thành một bàn tay khô khốc bện từ những sợi dây leo ngã màu nhưng phi thường chắc chắn hướng thẳng đến địa điểm chỉ định tóm chặt lấy tên xạ thủ còn chưa biết vì sao mình bị dính đòn.

- Xem một kiếm nào.

Bật mạnh người chém một nhát bén ngọt vào ngực đối thủ khiến nơi đó xuất ra hàng loạt máu tươi kèm tiếng kêu thảm thiết rồi ngã vật ra đất, Vương Phong định vung thêm một đường kiếm nữa nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó liền thôi, thả vài dòng hắc khí “Đau Đớn” lên người hắn rồi tiến lại chỗ bảy tên vẫn chưa hoàn tất được công việc của mình.

Khoảng cách chỉ còn không đến mét thì Vương Phong dừng lại thêm lần nữa, trước mặt, một hộ mệnh giả có tướng mạo không khác gì bà cụ lớn tuổi, trên tay cầm một chiếc đầu lâu đáng sợ, thấy hắn đến liền lùi lại run run như sợ hãi, có điều khi nhìn đến một trong số bảy người kia thì như được tiếp thêm dũng khí, chân trụ vững hơn.

- Ngươi... ngươi có thể tha cho chúng ta được không, vốn dĩ ta và các ngươi không thù không oán?

“Oành” trong đầu Vương Phong như thể nhận ra một điều gì đó, người này nói đúng, giữa bọn họ còn chưa xảy ra bất kỳ xung đột nào thì tại sao hắn lại đuổi giết như một kẻ sát nhân khát máu thế này, bởi chính cái lòng tham về môn công pháp kia sao, chỉ vì sức mạnh mà hắn bán rẽ nhân cách của mình thế này thì có đáng hay không.

Đừng nói rằng Tà Ma Tông là ngoại đạo làm nhiều việc tàn ác mà vịn cớ biện hộ cho mình, chính tà vốn chỉ là cách để người ta gọi nhau khi ở khác bờ chiến tuyến, nghĩ vậy hắn liền giải khai hai dòng năng lượng hắc ám đang quấn lấy người đàn ông cầm trường thương và thanh niên bắn cung đang vật vã chịu đau đớn, cũng may bọn họ còn sống.

- Hà hà hà... chết đi thằng oắt con, “Niệm Hồn”.

- Vương Phonggg, cẩn thận. – Ma Kiếm Zamato lần đầu tiên hốt hoảng như vậy.

Vương Phong nghe được liền ngước mặt nhìn lên thì thấy người đàn bà trước mặt đã thu lấy ở đâu không biết rất nhiều linh hồn rồi niệm vào bên trong chiếc đầu lâu, sau đó đẩy nó về trước, tức thì một làn khói âm lãnh được phun ra từ cái miệng, mạnh mẽ tiếng thẳng về phía hắn.

Dưới nét mặt hân hoan của bà lão cầm đầu lâu thì Vương Phong chỉ cười nhạt, Âm Dương nhãn mở ra liền hút mọi thứ vào bên trong một cách gọn ghẽ, đòn công kích đắc ý của đối thủ không khác gì hỗ trợ hắn đỡ mất thời gian phải đi khắp nơi hút ác niệm vậy.

“Chẳng lẽ bây giờ cảm ơn nhỉ”

Vương Phong nhìn về phía bảy người vẫn còn chưa thể hoàn tất được ý định của mình, có điều dường như bị chấn động xung quanh mà công việc xảy ra ngoài ý muốn, ba người trong số đã chảy ra mấy dòng máu tươi, sinh cơ cực kỳ yếu kém, tà khí sắp ăn hết cơ thể mà vẫn chưa như nguyện.

Nhìn về hộ mệnh giả bà lão cầm đầu lâu trước mặt vẫn đứng im trông hắn cảnh giác, chiêu thức mạnh nhất đã tung ra vô dụng rồi thì bà biết làm gì nữa đây chứ.

- Ta có thể giúp bọn chúng vượt qua chuyện kia, chỉ cần đưa cho ta cái công pháp là được, sẽ không giết ai.

- Ngươi.. thật không?

Hắn chỉ gật đầu không nói, con người ai cũng có tham vọng nhưng hắn thực không muốn vô lý mà tước đi sinh mạng của người khác vì mục đích của mình, hành động thế này chính là muốn bù đắp cho việc Zamato quá lẹ tay mà hạ sát hết một hộ mệnh giả, may mà hắn kịp dừng sát nghiệp của mình, hẳn sau hôm nay tâm cảnh sẽ tinh tiến rất nhiều.

- Được... ta sẽ đi lấy nhưng ngươi giúp được họ chứ, đã thất bại hai lần, chỉ còn lần cuối này mà thôi, nếu không sẽ chết.

- Yên tâm đi.

Bà lão dù chẳng thấy được gương mặt thiếu niên nhưng không biết vì sao lại có chút ý niệm tin tưởng, đặc biệt khiến bà để tâm nhất chính là việc người này không sợ ma khí, nói không chừng sẽ giúp được.

Đi về phía người khoác chiếc áo choàng bạc, lấy từ bên trong ngực hắn hai cái ngọc giản liền nhanh chóng trở lại đưa cho Vương Phong, cảm nhận khí tức không sai nên hắn cũng phải bắt đầu tạ lỗi thay Zamato một chút.

Hai bên đã ngưng đánh, Zamato hậm hực một tiếng liền đi theo sau Vương Phong, bản thân hắn vốn dĩ là hiện thân của sát thần, sát khí nặng nề hơn bất kỳ thứ gì trên đời nên việc dừng đột ngột thế này hơi khó chịu nhưng hoàn toàn không trách chủ nhân mình, hắn đủ thông minh để biết nhân từ đúng lúc sẽ được nhiều hơn mất.

Mở ra Âm Dương nhãn, Vương Phong nhìn âm khí từng dòng, từng dòng tụ vào cái vòng tròn màu đen mà bảy người kia ngồi lên, tuy là âm khí nhưng lẫn rất nhiều tạp chất, gồm nhiều loại ác niệm khác nhau, từ đâu ra thì chắc ai cũng rõ ràng vì nơi này là nghĩa địa. Cái bọn họ cần hấp thụ lại chỉ duy nhất âm khí nhưng không có cách nào lọc bớt đi những thứ khác nên vô tình hút hết tất cả vào bên trong cơ thể, tạp chất vô định không được tiêu hóa liền tự động ăn mòn sinh cơ dẫn đến thất bại và giảm đi thọ mệnh.

- Âm Dương nhãn, mở. – Vương Phong đọc thầm nhỏ nhỏ sợ bị nghe thấy dù cho bây giờ trạng thái của bọn họ là vô phương nhận thức được thế giới bên ngoài

Thu lấy hết những tạp chất lẫn lộn trong từng dòng ma khí truyền đến, đặc biệt không tiết nhỏ mấy giọt máu của mình vào pháp trận khiến cho tạp chất có sẵn bên trong bị Địa Ngục U Minh Ám thâu tóm hết, ánh sáng của pháp trận ngày càng phát quang cường đại hơn, biểu thị tình trạng đang phi thường tốt đẹp.

Những hộ mệnh giả thấy tình cảnh này liền như thể quên hết việc thiếu niên trước mặt vừa định giết chết bọn họ mà đổi ý, xem thành ân nhân, thực tế nếu cứ duy trì pháp trận như khi nãy sẽ không khác hai lần trước, nhất định thất bại, mà thất bại thì bảy người sẽ chết, hộ mệnh giả bọn họ cũng không sống tiếp được quá phút.

- Phùuu... mệt.... mệt chết..

Vương Phong thở mạnh mấy cái như vừa đi đẩy tạ vì thật sự ác niệm quanh khu nghĩa trang này quá nhiều, năng lượng tràn đầy chờ đợi thời khắc đột phá.

- Cho ta hỏi, chủ nhân của con cá sấu là người nào?

Bà lão nghe thấy không rõ lý do nhưng cũng chỉ tay về phía một trong số bảy người đang cố gắng hoàn thành nốt giai đoạn cuối cùng.

Để chuộc bớt lỗi cho Zamato thì hắn phải tận lực một chút, người bình thường muốn cải thiện tư chất thì dùng yêu đan hay năng lượng thạch được điều chế từ chính tu sĩ cùng hệ đều được, bọn người này chính là muốn đổi thuộc tích của mình thành Giả Ám hệ nên hắn có thể miễn cưỡng tặng một hồi tạo hóa.

- Hừ... làm như cao nhân.

Vương Phong lườm Zamato một cái rồi truyền Ám hệ của mình xui theo dòng âm khí vào bên trong cơ thể của người được bà lão chỉ định, chắc chắn không thể nào đạt đến Địa Ngục U Minh Ám nhưng nếu ở mức chia trung bình, thậm chí kém hơn chút chắc cũng sẽ không kém, gì chứ hắn tuyệt đối tự tin về tư chất Ám hệ của mình.

- Ngươi ngươi đang giúp hắn cải tiến thuộc tính thêm một bước? – Bà lão trân trân nhìn người trước mặt, chẳng biết là con cháu thế gia nào mà tâm địa còn tốt bụng như thế, thật có chút lo cho tương lai tiếu niên sẽ bị chính sự nhân từ của mình hại.

- Nói với hắn, ta thay mặt thằng nhóc lỗ mãng xin lỗi, hy vọng bấy nhiêu đây sẽ đủ bù đắp, tạm biệt.

- Hừ... ngươi muốn chết? – Zamato nhíu mày.

- Được, đa tạ. – bà lão cúi đầu chân thành

Nghe xong, đột nhiên Vương Phong có cảm giác như xung manh mình biến mất đi một tầng chướng khí nặng nề, là do hộ mệnh giả cá sấu kia nãy giờ quấn lấy hắn, hiện tại đã bỏ đi hay chính bản thân vừa vượt qua được một điều gì đó vô định nhưng thế nào cũng được, chung quy hắn thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Mỉm cười một cái, Vương Phong cùng Zamato quay người rời khỏi nghĩa địa, tất nhiên là vừa đi vừa hút lấy hút để, không sót một dòng ma khí nào.

Truyện Chữ Hay