Editor: Tsuki
Beta Reader: Hiên
Bình tĩnh từ kho hàng đi ra, Thạch Phi Hiệp kết thúc chuyến tham quan ngày hôm nay.
Công việc ở chỗ này thật tốt, hắn không cần suốt ngày đứng ở đại sảnh tửu khách sạn, hết tán gẫu cùng khách hàng rồi lại đứng nói chuyện phiếm. Trừ việc đứng đón khách hàng mới tới, hắn hầu như luôn trong trạng thái thảnh thơi như lúc tan tầm.
Nhưng trong tốt vẫn có dở, thời gian rãnh rỗi hắn không biết dùng vào việc gì. Không có Internet, không có TV, không có điện thoại, ngay cả con người cũng không có ai.
Nếu như có thể, hắn thật muốn gọi công ty điện tín kéo đường dây điện thoại đến đây. Đương nhiên, nếu như bọn họ có thể thuận tiện kéo luôn hắn ra ngoài thì tốt nhất.
Tung tăng bước về phòng mình, Thạch Phi Hiệp thấy Hughes ôm một chồng lớn văn kiện đứng ở cửa phòng chờ hắn.
Mái tóc vàng ngắn, dáng cười ôn nhã.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên nghĩ, kỳ thực hắn so với Dea đẹp hơn, chí ít hắn sẽ không ngồi xổm trên mặt đất để nhét tiền xu vào cái khe nào đó.
“Hôm nay kết thúc thuận lợi chứ?” Hughes nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên.” Thạch Phi Hiệp vỗ vỗ ngực, “Từ hôm nay trở đi, người sói đã trở thành bè bạn của nhân loại, chỉ sau người trong suốt thôi a.” Xét thấy hắn là đại biểu duy nhất của con người ở Con thuyền Noah, do đó việc ngoại giao của nhân loại là do hắn tùy ý quyết định.
Kỳ thực khi mới nghĩ như thế, hắn lại tưởng tượng mình giống như một nhà ngoại giao.
—— Đây chính là quan lớn a.
Hughes lấy quyển sách trên tay đưa cho hắn, “Đây là hồ sơ khách hàng của tửu điếm mà lần trước ngươi muốn.”
Thạch phi hiệp vui mừng tiếp nhận: “Số khách hàng đến đây bao năm qua đều nằm cả trong này phải không?” Hắn mừng rỡ không phải là vì có cái để học, mà là có việc để tiêu phí thời gian. Lúc còn làm việc ở khách sạn trước kia, hắn đã thích xem các hồ sơ liên quan đến khách hàng, bởi vì chúng thường thường luôn có những thông tin không thể tưởng tượng nổi, đầy những bí ẩn khiêu chiến trí tưởng tượng cực hạn của con người.
Ví dụ như một cặp vợ chồng không mặc quần áo đang đánh nhau trong phòng, thế nhưng lại quên kéo rèm cửa sổ, bị khách ở cửa sổ nhà trọ đối diện gọi điện phàn nàn.
......
Tuy hắn đến bây giờ vẫn chưa hề truy cứu chuyện đó, nhưng vợ chồng nhà người ta lõa thể đánh nhau thì liên quan gì đến hắn chứ?!
Hughes lắc đầu nói: “Không phải, đây là sổ khách hàng mười năm nay. Nếu như muốn có tất cả tư liệu, sợ rằng cần đến gian phòng mới chứa đủ.”
Thiếu chút nữa quên nơi này là khách sạn lâu đời nhất thế giới! Hắn nói: “Các ngươi không nghĩ đến việc dùng máy tính để xử lý hồ sơ sao?” Nếu không có internet, chí ít cũng phải có bài poker hay trò chơi linh tinh gì chứ.
Hughes nói: “Vì sao?”
“Như vậy sẽ không bỏ quên tư liệu của khách hàng. Muốn tra ai thì tra, vậy thuận tiện hơn.”
Hughes nói: “Nhưng không cần máy tính ta cũng sẽ không quên tư liệu khách hàng a”
“......” Thạch Phi Hiệp giật mình nói, “Ngươi lần trước nói ngươi ở Con thuyền Noah đã ba ngàn năm?”
“Ừ.”
“Khách hàng của ba ngàn năm ngươi đều nhớ kỹ?”
Hughes mỉm cười nói: “Ta còn nhớ kỹ cái phòng đầu tiên mà ta quét, là phòng của một người sói, hắn tên A Lạp Nguyệt.”
......
Thạch phi hiệp 囧 nói: “Vì sao tên người sói lại luôn có kèm theo một chữ ‘nguyệt’ (月)?”
Hughes nói: “Bởi vì tộc người sói đã từng một lần chịu đưng hiểm họa diệt tốc, lúc đó đã có một vị anh hùng tên ‘Sailormoon’ (月野兔 – yuè yě tù – Nguyệt Dã Thố =))) đứng lên cứu nạn. Thế nên để tưởng nhớ vị anh hùng kia, bọn họ đều thích trong tên có thêm một chữ ‘nguyệt’ hoặc là ‘thố’ (thỏ).”
......
Sailormoon?
Trong đầu Thạch Phi Hiệp xuất hiện hình tượng một người con gái tóc quấn thành hai búi, mặc váy ngắn màu xanh lam, mỗi lần trước khi đánh nhau đều có màn tự quảng bá hình tượng ‘cô gái ánh trăng’. Ặc...... Thực sự rất khó tưởng tượng thanh niên cường tráng như Antonino lại cần cô ấy cứu giúp.
“Ngươi làm sao vậy?” Hughes hiếu kỳ nhìn khuôn mặt hắn đột nhiên co giật.
Thạch phi hiệp nhanh chóng hoàn hồn, thuận miệng hỏi: “Khách sạn có khách VIP không?”
“Đương nhiên là có. Ví dụ như Lucifer đại nhân, Cain đại nhân...... Có điều bọn họ rất ít khi tới đây.”
Đây đều là nhân vật trong truyền thuyết a.
Thạch Phi Hiệp tò mò, “Vì sao?”
“Bởi vì Cửu giới đã thật lâu không tổ chức họp.” Hughes nói, “Con thuyền Noah ở trung tâm Cửu giới, nên nếu họp, bọn họ sẽ chọn tổ chức ở đây. Chỉ là gần ngàn năm nay, Cửu giới rất ít liên hệ với nơi này rồi.”
“Cửu giới?” Thạch Phi Hiệp đảo tròng mắt, “Có quan hệ gì với Nghịch cửu hội?”
Hughes kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại biết đến Nghịch cửu hội?”
“Nghe Asha nói chuyện với con heo Darko não phẳng.”
“‘ Nghịch cửu hội ’ hay ‘Hiệp hội liên minh phản nghịch cửu giới’. Bọn họ phản đối mối liên hệ giữa Cửu giới, phản đối hòa bình chung sống. Bọn họ cho rằng địa ngục và thiên đường là không thể cùng tồn tại, giống như ma cà rồng và người trong suốt không thể ở bên nhau.”
Phía sau vang lên một tiếng hừ nhẹ!
Thạch phi hiệp quay đầu lại.
Gin mặc áo bành-tô màu tím, đang cầm một bó hoa hồng lớn, ưu nhã mà đứng ở nơi đó. Mái tóc ánh kim tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Hắn hiển nhiên nghe được điều Hughes nói vừa nãy, bất mãn nói: “‘ Nghịch cửu hội ’ chính là một tổ chức buôn bán lừa đảo. Để thu hút thêm thành viên là người sói, chúng đề ra một cái quy định là các hội viên không được sọi ‘sắc lang’ là sắc lang, chỉ được gọi ‘sắc lang’ là ‘sắc ma’.”
Thạch phi hiệp nói: “Tóm lại ngươi thà nghe người khác gọi ngươi là sắc lang, mà không phải sắc ma?”
Gin tốn hơi thừa lời nói: “Ở chỗ này, nhân loại cho tới bây giờ đều là sinh vật yếu ớt nhất.”
Thạch Phi Hiệp theo đó mà nói: “Thế nên các người nhất định phải bảo vệ ta.”
......
Gin bị độ dày của da mặt hắn triệt để làm kinh sợ..
Thạch Phi Hiệp nhìn trái nhìn phải, thức thời nói: “Ta phải về phòng để xem tư liệu của khách hàng, các ngươi chậm rãi trò chuyện.”
“Chỉ e là ta phải xem với ngươi.” Hughes mỉm cười.
“A?” Thạch Phi Hiệp len lén liếc mắt sắc mặt Gin, quả nhiên cùng với màu y phục không khác là bao. (tím than một màu =)))
Hughes nói: “Ngươi mở hồ sơ ra xem thử đi.”
Thạch Phi Hiệp nghe theo mà lật, sau đó há hốc mồm.
“Chúng được viết bằng ngôn ngữ của người trong suốt chúng ta.”
......
Thạch phi hiệp tràn đầy hổ thẹn liếc nhìn Gin.
Gin liều mạng xé nát cánh hoa hồng, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Hughes thì đau thương giống như cún con bị vứt bỏ.bg-ssp-{height:px}
Hughes nhìn như không thấy nói: “Chúng ta vào phòng đi.”
“Vào phòng?!” Tiếng thét chói tai của Gin chả khác gì chùy sắt đập vào tai Thạch Phi Hiệp. Sau đó hắn không còn nhìn thấy bộ dạng đáng thương của chú chó con đâu nữa, thay vào đó là chó săn xuất hiện…
Gin giang hai tay che trước cửa phòng hắn, “Không gian phòng ở đây nhỏ, chật lắm rồi.”
......
Hughes kéo Thạch Phi Hiệp lên lầu, “Gian phòng ta không tệ đâu, còn có cả sách phiên dịch nữa.”
Gin lẽo đẽo đi theo sau mông hắn, rón ra rón rén mà đi tới.
Hughes dừng lại, quay đầu hỏi, “Ngươi ở đây làm gì?”
“Ta giám sát….” Gin nhìn sắc mặt Hughes, không cam lòng cố chấp nói, “…việc học tập của hắn.”
Thạch Phi Hiệp im lặng nuốt nước miếng một cái.
Bởi vì hắn phát hiện ánh mắt Gin nhìn hắn có mang phần nào màu sắc khát máu và uy hiếp.
......
Hảo hán không chấp nhất chuyện vặt vãnh a.
Người Trung Quốc từ lâu đã biết mượn cớ rồi chạy trốn để giữ thể diện rồi.
“Ta đột nhiên nhớ tới có chút việc phải tìm Asha, ” Thạch Phi Hiệp chậm rãi lui về phía sau nửa bước, “Ây, ta nhờ hắn dịch giúp ta là xong ấy ma.”
Hughes nhìn Gin cười thỏa mãn y hệt con mèo nhỏ trộm được thịt, bất đắc dĩ nói: “Asha không biết chữ viết của tộc chúng ta. Ngươi có thể tìm Dea hoặc là Isfel.”
“Tốt tốt.” Thạch Phi Hiệp ôm giấy tờ, quay đầu đi.
“Lúc này Dea nhất định tại thương khố ăn vụng hoa quả, Isfel chắc là đang bơi.” Gin tâm tình tốt nhắc khéo.
Bơi?
Thạch Phi Hiệp dừng chân, sờ sờ phần mỡ ngày càng dày ở thắt lưng, xoay người mỉm cười nói: “Hồ bơi ở nơi nào?”
Hồ bơi của Con thuyền Noah kỳ thực không nên gọi hồ bơi, nên gọi là bể bơi luôn a. (Ở đây Phi Hiệp nói hai từ ‘ vịnh trì – 泳池 ‘ và ‘ vịnh hồ – 泳湖’ nói ra tiếng việt đều là hồ bơi, chỉ khác nhau về độ lớn, thế nên mình để ‘ bể bơi ’ và ‘ hồ bơi ’ ^ ^)
Đây là phản ứng đầu tiên của Thạch Phi Hiệp sau khi leo xong tầng lầu, bỗng thấy ánh nước.
Sau đó, hắn bắt đầu nhìn ra xa, muốn từ mặt nước xanh lam gợn sóng tìm được một vật thể đen tuyền đang trôi lững lờ.
Dù nước mênh mông, nhưng hắn vẫn thấy bờ bên kia, bởi vì hắn biết nơi đó hẳn là có bức tường.
Hắn đứng lại, ngồi xuống bên cạnh hồ, sau đó nhàm chán mở hồ sơ ra xem.
Văn tự của người trong suốt điều không phải là trong suốt, thế nhưng trong mắt hắn, so với trong suốt cũng chẳng khác là bao.
Bởi vì tất cả đều là vòng tròn rộng rộng dẹp dẹp, lớn lớn nhỏ nhỏ. Có khi là vòng lớn bao quanh vòng nhỏ, có khi vòng tròn lớn, nhỏ liên tiếp nhau. Hắn nhìn nửa ngày, cuối cùng phát hiện trong đám tròn tròn đó, xuất hiện nhiều nhất là một hình bốn dấu tròn nhỏ vây quanh vòng tròn lớn.
“Từ này nhất định là ‘của’ (的).” Thạch Phi Hiệp bắt đầu hăng hái bước vào con đường trở thành nhà ngôn ngữ học.
Tiếng nước ‘ào ào’ vang lên.
Giữa hồ… một đầu tóc đen dài đang chậm rãi trồi lên.
Thạch Phi Hiệp nghe tiếng, ngẩng đầu lên.
Isfel đang từ từ chậm rãi đi tới.
Dưới chân hắn, là nước.
Thạch phi hiệp cảm thán: lăng ba vi bộ (bạn nào coi truyện Kim Dung chắc biết ha =)). Nếu không, thì đó là loại khinh công tuyệt đỉnh của Đoàn Dự).
“Tìm ta?” Hắn đi lên trước, ngang hàng với ánh mắt Thạch Phi Hiệp.
Bọt nước theo tóc hắn mà rơi xuống, men theo vai mà chảy xuống bờ ngực. Thạch Phi Hiệp nhìn thấy, ánh mắt liền nóng rực. Đây là cơ bắp ôi cơ bắp, trơn láng lại săn chắc. Còn là cơ bụng sáu múi. (=)))
......
Nếu để có được dáng người thế này mà phải cắm thêm hai cái cánh gà thì có cắm thêm hai cái cánh gà cũng không sao. (=)))
Thạch Phi Hiệp nhịn không được lại sờ sờ phần thịt ở eo.
Trước kia ngồi nhiều, thịt dường như càng ngày càng nhão như cháo rồi.
“Việc của khách hàng?” Isfel lại hỏi một câu nữa.
Ánh mắt Thạch Phi Hiệp lưu luyến từ cơ ngực của Isfel dời lên mặt hắn: “Ở đây bơi có thu tiền không?”
“Khách thì cần, công nhân thì không.”
Đây là phúc lợi a.
Thạch phi hiệp phát hiện một điểm có thể lợi dụng của tửu điếm.
“Nhưng quần bơi thì cần mua.”
......
Thạch Phi Hiệp nhớ đến, trong tủ quần áo chỉ có một bộ tây trang tạm coi là được trong hàng ngàn áo lót quần đùi. “Ta thích bơi trần.
Dù Hughes có trả giúp hắn năm nghìn, hắn vẫn là giai cấp mắc nợ, thực sự không thể tiêu xài nữa.
Isfel nói: “Hughes đã giúp ngươi trả tiền phạt của sai lầm lần trước.”
Thạch Phi Hiệp ủ rũ nói: “Ta biết.” Năm ngàn tiền vàng k hữu duyên vô phận của hắn a….
“Trả toàn bộ.”
“...... Hử?” Thạch Phi Hiệp sửng sốt.
“Một vạn Kim tệ.”
Thạch Phi Hiệp giật mình nói: “Vì sao?”
Isfel không nói gì.
Thạch Phi Hiệp có điểm cảm giác lệ nóng doanh tròng rồi.
Bởi vì hắn là bị bắt buộc ở lại chỗ này, nên từ trước đến giờ hắn vẫn giữ thái độ không mặn không nhạt với đồng nghiệp . Mặc dù trong nội tâm hắn luôn biết, kỳ thực Hughes đối hắn không tệ, thậm chí là quá chiều chuộng là khác. Nhưng mỗi khi hắn nghĩ đến Hughes là tên đầu sỏ dụ dỗ hắn vào khách sạn rồi lâm vào tiến thoái lưỡng nan, thì đều đột nhiên không tự giác mà bỏ qua hảo ý của người ta.
Có điều lúc này đây, hắn nghĩ mình không thể cứ như vậy mãi.
Isfel muốn quay đi, lại nghe Thạch Phi Hiệp đột nhiên hô lớn: “Ta muốn tăng lương!”
Nếu như không tăng lương, hắn năm nào tháng nào mới có thể làm ra năm ngàn tiền vàng k a?