U Linh Tửu Điếm

chương 46: bắt chẹt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hiên

Thạch Phi Hiệp quay sang nhìn hắn, đầu hắn nổ bùm một phát, lý trí sợ hãi lo lắng gì cũng bị nổ cho bay lên chín tầng mây. Giờ phút này hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất… Bóp chết nó đi!

Nhưng trước khi hắn kịp có bất kỳ hành động nào, Gin đã động trước, mở miệng: “Nếu kỹ thuật không tồi, sao không làm thêm vài lần?”

Âm mưu hành hung người khác của Thạch Phi Hiệp bị một câu này cho rơi tõm.

Isfel sắc mặt như thường thu cánh lại, hờ hững liếc Gin một cái, “Rỗi quá sao?”

Nụ cười của Gin trong vòng ba giây do dự giữa giữ nguyên và không giữ nguyên, quyết định cuối cùng là – giữ một nửa. “Ha ha, đúng là đang rảnh rỗi.” Hắn lôi ra một bình rượu không biết từ đâu ra, không ngừng lắc lắc lắc.

Isfel nói: “Lâu rồi không thấy Hughes đâu cả.”

Tay lắc rượu của Gin dừng lại, cảnh giác nhìn hắn: “Hắn xin phép nghỉ.”

“Vậy dùng thời gian rảnh rỗi của ngươi lo công việc của hắn đi.” Hắn không để Gin kịp từ chối, “Nếu không, đành bảo hắn trả phép thôi.”

“…” Tươi cười của Gin biến thành âu sầu, mép hắn giật giật hai cái rồi nói, “Không, vấn, đề.”

Isfel hài lòng gật đầu, lấy ra từ trong túi một cái cài ngực áo lấp lánh ánh bạc có gắn một viên đá đen.

Ánh mắt Thạch Phi Hiệp và Gin đồng thời ngời sáng.

Thạch Phi Hiệp mặt dày nói: “Cái kia của ta hư mất rồi, ngươi đưa đúng lúc lắm.”

Gin cũng đồng thời vui sướng nói: “Chúng ta quen biết đã lâu, ngươi cuối cùng cũng cho ta hàng tốt rồi.”

Dứt lời hai người quay sang nhìn nhau chằm chằm, rồi bốn mắt tròn vo, quay sang nịnh nọt nhìn Isfel, chờ hắn đưa ra quyết định cuối cùng.

Isfel từ tốn đưa tay, trước ánh nhìn u oán của Gin kẹp ghim cài áo lên tóc Thạch Phi Hiệp. May mà tóc hắn đang rối tơi rối bời, ghim cài áo dính lên đó tuy run run lên nhưng không rơi xuống.

Ánh mắt Gin đảo qua lại giữa Isfel và Thạch Phi Hiệp một vòng hai vòng ba vòng, rồi phọt ra một câu, “Phí làm đêm?”

Hắn nói đã nhanh, biến còn nhanh hơn.

Thạch Phi Hiệp nhìn về phía hắn khuất bóng, cứng nhắc cười: “Ha ha, hắn là đứa nhỏ chưa được học hành đầy đủ, thiếu văn hóa, ngươi đừng chấp.”

Isfel: “…”

Thạch Phi Hiệp vò đầu, chạm tay vào cái ghim cài áo kia, mới giật nó xuống nắm trong tay, cảm động cười với hắn: “Cám ơn món quà của ngươi.” Không ngờ nha, ở chùa xong còn được của chùa.

“Cái bị hư kia, trừ vào tiền lương của ngươi.”

Thạch Phi Hiệp lơ đễnh phất tay: “Không sao, trừ đi trừ đi.” Dù sao tiền lương hắn cũng không mang đi được, nên lương tháng có bị trừ sạch hắn cũng chẳng thèm tiếc nữa.

Isfel nói: “Thức ăn tiền trọ của ngươi đều là dùng tiền lương trả.”

“…” Nhờ ơn hắn nhắc nhở, Thạch Phi Hiệp mới nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng. Đó là, nếu tiền lương không còn đủ năm nghìn một tháng, hắn chỉ còn nước ngủ tiền sảnh ăn không khí!

Hắn lo lắng rưng rưng nhìn Isfel, “Trừ bao nhiêu?”

Isfel nói: “Một lần nghỉ đông.”

“…” Thạch Phi Hiệp buồn bực nhìn hắn, “Sao ngươi cứ nhớ thương kỳ nghỉ đông của ta?” Tuy danh nghĩa hắn đã đi Tinh Linh giới nhưng phong cảnh thưởng thức được chỉ có rừng Lạc Lối, kỳ quan biết được chỉ có thú Bibi, đặc sản được nếm qua cũng chỉ có một chén nước quả nát… so với ôn tuyền mỹ nhân mỹ thực mỹ tửu trong tưởng tượng còn kém đến mấy trăm con phố!

Isfel thản nhiên nói: “Ngươi muốn được nhớ cái gì?”

“Ví dụ như là,” Thạch Phi Hiệp cố gắng ngẫm ngợi, “Phẩm chất, tài năng, hoặc là kỹ… xảo đi?” Từ “kỹ thuật” kia đã chính thức bị hắn tống vào lãnh cung.

Isfel im lặng chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, mới nặng nề nói: “Có thời gian nói đùa, đi làm việc thì hơn.”

Thạch Phi Hiệp: “…” Hắn đang nghiêm túc mà. Tuy tế bào cấu tạo thân thể hắn có vài phần hài hước, nhưng đa số vẫn rất nhiêm túc cơ mà.

Hắn một tay bụm mặt, một tay cầm khăn tắm, dùng ánh mắt tổn thương tiễn đưa bóng Isfel đang khuất xa.

Chờ đến khi Isfel đi hẳn, hắn xoa xoa mặt, hà hơi vào lòng bàn tay, ráng sức ngửi ngửi, rồi mới vừa lòng gật đầu, “Hoàn hảo, không hôi miệng.” Xoay người, thoải mái đi vào, đóng cửa… đóng không nổi.

Tay Gin khoan thai chen tay vào giữa cửa và khung cửa.

Thạch Phi Hiệp thả cửa ra, cười ấm áp: “Ngươi chờ một lát, ta có chuyện muốn nói.”

Gin ngạc nhiên, sau đó trố mắt nhìn hắn đi vào phòng ngủ, được một lát, hắn quay ra, trong tay giơ cao cái ghế, “Ta muốn nói với ngươi rằng… đập chết này!” Cái ghế hung hăng vọt tới.

Đôi mắt lam của Gin lóe lên, cái ghế bị đông cứng giữa không trung.

Thạch Phi Hiệp nhìn ánh mắt đắc ý của hắn, không nói một lời lôi một bộ quần áo từ trong tủ ra, đi vào nhà tắm, đóng cửa.

Chờ khi tiếng nước chảy rào rào trong nhà tắm truyền ra, Gin mới phát hiện, mình bị lơ rồi.

Thạch Phi Hiệp tắm rửa gần nửa giờ đồng hồ xong xuôi mới chậm chạp đi ra.

Tính nhẫn nại của Gin tương đối cao, vẫn còn ngồi trên ghế bình thản chờ hắn.

Trên người có quần áo, chẳng khác nào rùa đã có mai, Thạch Phi Hiệp cảm thấy cảm giác an toàn đã quay trở lại, “Nếu ngươi tính giải thích, nên chuẩn bị lễ vật. Ta tuy thông hiểu lý lẽ, thế nên muốn có lời trước khi đi lễ thì… nói sau nhé.”

Gin nói: “Nếu có lễ vật, cái gì ngươi cũng đồng ý?”

Thạch Phi Hiệp mỉm cười, “Ngươi tưởng ta ngu sao?”

“Nếu có lễ vật, lại có đe dọa nữa thì sao?”

Thạch Phi Hiệp rút lại nụ cười, “Thế thì phải thương lượng một chút đã.” Hắn chậm rãi lui về sau, sau đó ôm lấy cửa, ra sức giật, “Cứu mạng với!”

Gin đứng sau hắn bật cười, dùng giọng hèn mọn tối tăm nói. “Ngươi kêu đi, ngươi có gào đến rách cổ cũng không ai nghe thấy đâu.”

Thạch Phi Hiệp đột nhiên bật cười, sau đó quay lại nhìn hắn nói: “Ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, chỉ cần không lôi ta là được.”

Gin nhíu mày: “Ta lôi ngươi bao giờ?”

Cảnh giới cao nhất của lôi là gì?

Là lôi cho cả thế giới đều thành cám, mà người ra tay vẫn tồn tại, còn thống thiết thề phải tìm bằng được nguyên nhân thế giới nát tan, sau đó tiêu diệt nó!

Thạch Phi Hiệp nói::Ngươi muốn ta làm cái gì?”

Ánh mắt Gin đột nhiên tâm sâu cực độ, từ tốn nói: “Ngươi biết vì sao Isfel trở thành đọa thiên sứ không?”

“Lạnh lùng.” Thạch Phi Hiệp nói ra đáp án chính xác.

Con mắt Gin tí nữa thì rớt khỏi tròng, “Làm sao ngươi biết?”

Thạch Phi Hiệp cười nói: “Ngươi đoán xem?”

“Isfel nói cho ngươi?” Hắn nhanh chóng tự phủ nhận, “Không thể đâu, chẳng lẽ…” Hắn giật mình, sau đó nghi ngại nói, “Lúc ta nói mớ, ngươi nghe lén phải không?”

Thạch Phi Hiệp tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Ai rảnh rổi đi quan tâm ngươi nói mớ cái gì?”

“Thật ra nói mớ có rất nhiều điều đáng quán tâm. Nhưng mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là sao ngươi biết nguyên tội của Isfel là lạnh lùng? Con người chỉ được lưu truyền về thất tông tội, chuyện của Isfel còn chưa ghi trên giấy tờ nào nữa là.”

Thạch Phi Hiệp thấy hắn sốt ruột đến thế, sợ hắn không kiềm chế được, đành nói thằng: ” Là Metatron nói cho ta biết.”

“…” Vẻ mặt của Gin giờ có thể dùng để nghe giảng thiên thư.bg-ssp-{height:px}

Thạch Phi Hiệp giải thích kỹ càng hơn một chút: “Trước khi bị các ngươi bắt cóc, ta vừa mới đi ra khỏi phòng hắn. Nếu biết hắn vừa đi xuống, sẽ gặp ngay Gin ở tấng dưới, thì hắn thà nằm trong ao ngủ còn hơn là xuống dưới.

“Phòng?” Gin liếc Thạch Phi Hiệp muốn rách mắt, rồi đổi giọng nói, “A, phòng. Metatron sao lại nói cho ngươi biết chuyện của Isfel?”

Thạch Phi Hiệp rất là vô tội đáp, “Chắc là cô quạnh quá, nên tán gẫu thôi.”

“… cô quạng à?” Gin điều chỉnh tâm tình của mình lần hai rồi nói tiếp, “Được rồi, hắn cũng có thể cô quạnh. Thế hắn có nói cho ngươi, vì sao tội của Isfel lại là lạnh lùng không?”

“Quả là không có.” Thạch Phi Hiệp tò mò nhìn hắn.

Gin thở phào, giành lại quyền chủ động thật là không dễ dàng, “VÌ Isfel từng giương mắt nhìn một thiên sứ khác chết trước mặt hắn.”

Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Không giương mắt thì làm sao giờ? Chẳng lẽ nhắm mắt?”

Gin đấm bàn, “Ngươi không thế chú ý trọng tâm một lần sao?”

Thạch Phi Hiệp ngẫm ngợi hồi lâu, mới khiêm tốn xin thỉnh giáo: “Những lời đó có điều gì quan trọng cần nắm bắt vậy?”

“Isfel lúc đó có thể cứu hắn.”

“Đó đó, chính tại ngươi không nói rõ điều kiện hoàn cảnh.”

“…”

“Ầy, mời ngài tiếp tục.”

Đôi mắt lam của Gin lóe lên, “Sau đó, Isfel bị Thần chất vấn. Thần chất vấn hắn tại sao lạnh lùng nhìn đồng bạn chết trước mắt mà không ra tay giúp đỡ. Ngươi biết hắn trả lời thế nào không?”

Thạch Phi Hiệp xét theo kiểu cư xử thông thường của Isfel, trả lời, “Vì thiên sứ kia không mang tiền theo người.”

“…”

“Thôi ngươi nói thẳng đi.”

“Hắn nói, ta không biết.”

Cúi đầu nhìn ghim cài trước ngực, Thạch Phi Hiệp theo bản năng nói đỡ cho Isfel, “Ầy, người có khi lỡ tay, ngựa có lúc lỡ chân, trẻ đi học vẫn thường trốn tiết, thất thần tý là bình thường thôi.”

Lần này Gin đã có đủ kinh nghiệm, không thèm để ý tới hắn nữa, tiếp tục nói: “Thần nói, lòng ngươi lạnh lẽo như đá. Sự lạnh lùng của ngươi khiến ngươi không xứng đứng ở thiên đường.”

Thạch Phi Hiệp nghe mà lòng căng thằng. Thế không phải là đuổi việc sao?

Gin nói: “Isfel lúc ấy đã hỏi lại Thần.”

Thạch Phi Hiệp bị khơi dậy trí tò mò, nói: “Hỏi lại gì?”

“Giương mắt nhìn Adam và Eve chịu khổ dưới nhân gian, nhìn Cain đại nhân giết anh, nhìn hắn hằng ngày phải hút máu mới có thể sống sót… Thần không lạnh lùng sao?” Giọng điệu của Gin chậm lại, bắt chước giọng điệu lạnh nhạt thường ngày của Isfel, khiến Thạch Phi Hiệp cảm thấy như tận tai nhe được đối thoại đó.

“Sau đó thì sao?” Hắn thấy Gin rề rà không chịu nói tiếp, đành thúc giục.

“Sau đó, Isfel đến Con thuyền Noah. Địa ngục như cũ chỉ có thất tông tội và bảy ma vương.”

Thạch Phi Hiệp sụt sịt mũi, trong lòng nhộn nhạo, một thứ đau đớn khó nói nên lời dậy lên.

“Ngươi biết Isfel rất hay đi bơi?” Gin hỏi.

Thạch Phi Hiệp gật đầu. Nếu nơi này có hiệp hội bơi lội, hắn nhất định là hội trưởng.

“Đó là ý chỉ của Thần.”

“… Thần cũng thích cơ bụng sáu múi?”

Gin không thèm tốn hơi thừa lời cảm thán với hắn: “Thần nói, đắm chìm trong nước có thể khiến hắn cảm nhận ấm áp và tình yêu.”

“Thành công không?”

Gin nhướng mày: “Ngươi nói xem?”

Thạch Phi Hiệp đưa ra ý kiến: “Thật ra bôi thêm chút dầu hiệu quả sẽ rất tốt.”

Gin: “…”

Thạch Phi Hiệp đẩy cửa: “Nếu đã kể chuyện xong, thôi về sớm đi.”

Gin nói: “Ta còn chưa nói đến chuyện chính.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Có thể để lần sau nghe không?” Chuyện cũ khó quên, bình thường đều rất khó chịu.

Gin nói: “Có thể.”

Mắt Thạch Phi Hiệp sáng lên.

Gin hắng giọng rồi nói: “Nhưng kể từ này trở đi, tức là từ lần sau. Chúng ta nên quay lại đề tài cũ.”

Thạch Phi Hiệp: “…”

“Ngươi biết không, trước ngươi, Isfel chưa từng chạm vào con người nào.”

Thạch Phi Hiệp mở cờ trong bụng, nhưng lại làm ra vẻ kinh ngạc: “Không thể nào?”

Gin nói: “Muốn cười cứ cười, không cần nhịn.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Có gì đáng cười chứ.” Hắn vuốt mặt xuống.

“Ngoài ngươi ra, ta cũng chưa từng thấy hắn ôm người khác.”

Thạch Phi Hiệp vuốt mặt liền hai cái.

“Thế nên ta cảm thấy, hắn với ngươi, rất đặc biệt.:”

Thạch Phi Hiệp chợt cảm thấy bất an, ngắt lời hắn: “Trước ta, ngươi cũng thân thiết với những con người khác như thế này?”

Gin theo bản năng lắc đầu.

“Thế nên, đặc biết không phải Isfel, mà là ta.”

Gin không phản ứng, khẽ cười: “Có lẽ thế. Có lẽ chỉ có ngươi đặc biệt như thế mới có thể tạo nên kỳ tích.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Trong dòng lịch sử, đại nhân vật lừa dối tiểu nhân vật đi thay mình chịu chết đều nói tiểu nhân vật là độc nhất vô nhị. Sau đó lại bọn họ đành dùng cái chết độc nhất vô nhị của mình chứng minh đại nhất vật mắt sáng như đuốc.”

Gin hiền lành cười: “Không để ngươi chết đâu.”

Thạch Phi Hiệp đáng thương nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói: Người anh em à, ngươi không thể hết lần này đến lần khác mưu hại ta, đẩy ta vào hố lửa như thế chứ.

Gin dùng ánh mắt tràn ngập ánh dương trả lời: Người anh em, không phải ta đẩy ngươi vào hố lửa, mà ta đẩy ngươi vào một biển vàng lấp lánh lấp lánh nha!

Ánh sáng chói lòe từ mắt hắn bắn đến mắt Thạch Phi Hiệp, Thạch Phi Hiệp bại trận hoàn toàn, trầm mặc hồi lâu, rồi thở dài: “Nói đi. Rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì?”

Gin kích động nói: “Ta muốn ngươi quyến rũ Isfel, cho hắn biết thế nào là tình yêu thực sự!”

“…”

Gin lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Thạch Phi Hiệp run lên bần bật, cứ như mới bị hóa băng vừa mới tỉnh lại, ngón tay lẩy bẩy chỉ thẳng hắn: “Kỹ thuật giáng lôi của ngươi, đã đạt đến trình độ Thiên Lôi, không ai sánh bằng.”

Giáng lôi? Cái đó không phải chỉ đọa thiên sứ mới làm được không? Gin bực bội nói: “Có ý gì?”

Thạch Phi Hiệp nhảy dựng lên: “Tình tiết kịch tính thế mà ngươi cũng nghĩ ra được? Ngươi đi đóng “Giang hồ ân cừu lục” được đấy!” Hắn ngưng lại, rồi trảm đinh chặt sắt nói, “Nhưng ta kiên quyết không làm Lý Tiểu Cường!”

Truyện Chữ Hay