Editor: Tsuki
Beta: Hiên
Nói với Dea thế nào đây hà.
Thạch Phi Hiệp từ đại sảnh nhìn lên nóc nhà mãi không thấy đỉnh.
Tính cách kiểu Dea, thường thường đều là ăn mềm không ăn cứng. Uy hiếp dụ dỗ là hai cách làm tiêu chuẩn ở nhân gian thì với người ở chỗ này lại thất bại không biết bao nhiêu lần, xem ra không hợp đất rồi.
Ánh mắt hắn từ nóc nhà quét xuống từng tầng từng tầng một, sau đó dừng ở hướng gian phòng Dea. Vậy còn lại là ………
Lừa, gạt, dối, hại.
Bất quá trước nhất, nên kiếm cho mình một cái miễn tử kim bài thì hơn. Dù sao Omedeto, Dea và Gin suy cho cùng cũng không phải hạng bất lực. (nguyên văn hai từ bất lực là = đèn cạn dầu, ý chỉ người kém cỏi. Tsu lần sau gặp khỏi bỡ ngỡ nhá.)
Hắn cuống cuồng chạy lên lầu.
Độ cao ba mươi tầng lầu nếu như là trước đây, đánh chết hắn cũng không thể nào trôi chảy bò lên được, nhưng trải qua hai tháng rèn luyện, cơ đùi hắn bắt đầu có phần săn chắc, thịt mỡ nơi thắt lưng cũng dần co rút lại, vóc người một lần nữa khôi phục tiêu chuẩn như hồi lúc đại học. (Tsu: hai tháng rèn luyện, mỹ nhân là phần thưởng:”>~)
Xét nét rồi thì hắn với chuyện không lắp thang máy cũng không còn cố chấp nữa. Dù sao ở đây số tầng lầu vô hạn, nếu giả sử có thang máy, vậy phải cần phải có đến bao nhiêu cái nút mới đủ chứ. Sợ rằng lắp thang máy cũng phải chờ đến vô hạn năm.
Vừa miên man suy nghĩ vừa đi lên lầu thường thường có thể đạt vận tốc gấp đôi.
Tựa như hiện tại, hắn còn chưa thấy mệt, hồ bơi trong veo xanh biếc sâu rộng đã hiện ra trước mắt.
Mặt hồ phẳng lặng như gương, nửa điểm rung động cũng không có. Khăn tắm yên lành vắt trên ghế nằm cạnh hồ, thật cô đơn, như đứa bé đáng thương bị bỏ rơi.
Thạch Phi Hiệp dạo quanh hồ bơi một vòng, không phát hiện bóng dáng Isfel. Với độ trong suốt của hồ, cho dù lặn xuống nước, hắn hẳn cũng có thể thấy ngay.
Bởi vì mỗi lần đến đây luôn có thể gặp được hắn, cho nên lần này vồ hụt, làm Thạch Phi Hiệp từ đáy lòng nổi lên một cảm giác mất mát khó gọi tên.
Cửa phòng Isfel đột nhiên mở.
Bogi từ bên trong nhảy ra.
Thạch Phi Hiệp lúc này mới nhớ, hắn dường như quên Isfel tuy rằng thường xuyên bơi lội, nhưng dù sao cũng là loài có vú… cũng có thể là loài chim… hay là loài người chim? Nói chung là không thuộc loài dưới nước, cho nên tìm hắn thì trước nhất phải tìm gian phòng hắn mới phải.
Bogi thấy hắn, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, “Ngươi đừng cho là ta không biết, ngày đó tiệc sinh nhật dù ngươi luôn mồm đang giúp ta, nhưng cũng thông đồng với Gin.”
…
Thạch Phi Hiệp cười gượng: “Ai nói bậy thế?” Isfel ư? Sao lại chỉ điểm mỗi hắn? Chẳng lẽ là do vừa nãy hắn một mình xông vào phòng sao?
Bogi khoanh tay, chậm rãi đi vòng quanh hắn, “Hừ, ta là người có triển vọng trở thành ma vương thứ tám nhất. Một chút trò của ngươi có thể bịp được ta?”
Thạch Phi Hiệp trong lòng thầm trả lời.
Bogi thấy hắn không nói, cho rằng hắn thừa nhận, bỗng nhiên dừng bước, lạnh lùng ngó hắn chằm chằm.
Hai phiến cánh màu đen từ sau lưng chậm rãi vươn lên, mở rộng.
Cùng là cánh màu đen, nhưng Isfel có thể làm Thạch Phi Hiệp chấn động nửa ngày, còn không biết vì sao dâng lên cảm giác kính nể, còn của Bogi thì………..
“Phụt.” Hắn nhịn cười không nổi.
Trông giống như cosplay nhân vật hoạt hình, nhưng coi bộ cái này kích cỡ hơi bị tiết kiệm nha.
Bogi vốn đang định nghiêm trang chuẩn bị ra oai với hắn, lại thấy hắn không sợ chết mà cười một tràng, nhất thời thẹn quá thành giận nói: “Con người đáng chết! Ngươi cư nhiên dám giễu cợt ta!”
“Không, không......” Thạch Phi Hiệp phi thường muốn thu lại cái mặt cười. Nhưng càng cố thì cơ mặt càng co lại, khóe miệng nhếch lên lại càng không thể buông xuống.
Căm phẫn trong mắt Bogi hóa thành lửa giận, hừng hực thiêu đốt.
Hắn trong miệng niệm chú ngữ, nước trong hồ theo thanh âm ngày càng sắc nhọn của hắn mà sôi trào, vươn lên thành luồng sóng, vồ lấy Thạch Phi Hiệp.
Nhờ các kiểu’chấn động’ mấy ngày nay, gặp phải loại tình huống này, Thạch Phi Hiệp đã có thể đối phó như thường. Hắn liền há mồm la lên: “Ai cứu mạng a ——”
Theo sau âm hưởng tiếng ‘a’, bức tường cách một thước trước mặt Thạch Phi Hiệp đột nhiên hạ xuống, nhanh chóng lui về hồ.
Nếu bên cạnh hắn không còn lưu lại chút nước, hắn gần như cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hắn ngơ ngẩn, nhìn qua bờ bên kia.
Bóng dáng Bogi không thấy đâu, mà giờ đã biến thành Abadon đứng sóng vai cùng Isfel.
Abadon oán giận nói: “Ngươi giống như lại quên cha hắn đang ở chỗ này.”
Isfel không hề có thành ý ăn năn, “Xin lỗi. Chân nhanh quá.”
......
Tốt xấu gì cũng còn có thay đổi. (hôm trước là tay nhanh)
Abadon buồn bực nói: “Cái này cũng coi như có tiến bộ?”
Isfel nói: “Ừm.”
“Vậy lần sau sẽ không nhanh nữa?”
Isfel nói: “Đến lúc đó mới biết được.”
Abadon: “......”
Thạch Phi Hiệp cười híp mắt chạy đến bên Isfel, nịnh nọt nói: “Y tổng, ngươi thực sự là cảnh sát tốt của nhân dân, là thần hộ mệnh của công dân.” (Tsu: ảnh là đọa… ==)
Abadon cười nói: “Con người nhà ngươi thật thú vị.”
Thạch Phi Hiệp nguyên tắc làm người là phải nhún nhường, khiêm tốn nói: “Không hề thú vị không hề thú vị, ta đây rất không thú vị. Đến Asha còn thú vị hơn ta nhiều lắm.” ‘Thích’ của ma vương không phải là thứ con người nào cũng có thể hưởng thụ.
Abadon cười nhạo nói: “Vậy không phải nói thừa sao. Ngươi có gì có thể so được với Asha chứ.”
......
Tâm Thạch Phi Hiệp này bằng thủy tinh đấy.
Bogi đột nhiên từ hồ bơi lao lên, đôi cánh sắc tối vì ánh nước mà càng đen thùi lùi sáng bóng, hòa hợp một màu với cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, phóng thẳng vào Isfel.
Thạch Phi Hiệp rất an phận mà lùi ra đằng sau Isfel.
Isfel rất nhân tiện kéo Abadon che trước người.
Abadon rất cam chịu phải đưa tay túm lấy Bogi đang bay tới trước mặt.
Bogi tức tối tung cước loạn xạ, “Buông, buông, ta muốn báo thù!”
Abadon tức giận cốc lên cái đầu đang bốc khói của hắn, “Báo với bào gì. Đừng tưởng rằng ông đây không biết ngươi muốn châm ngòi cho ta cùng hắn đánh nhau.”
Bogi dừng chân, giương đôi mắt đỏ hoe mọng nước, tội nghiệp nói: “Vậy ngươi đánh không?”
Abadon rất kiên định mà lắc đầu, “Cha ngươi không đánh.”bg-ssp-{height:px}
......
Bogi một cước đá vào mặt hắn.
Isfel bỏ mặc hai cha con họ náo loạn, quay người trở về phòng.
Thạch Phi Hiệp làm cái đuôi theo sao, bám sát sau mông một tấc cũng không rời, bụng còn đang loay hoay tìm cách lát nữa mở lời.
Isfel đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói: “Hồ sơ khách hàng đâu?”
Thạch Phi Hiệp ngẩn người nói: “Còn chưa xem xong.”
“Ta biết.” Isfel nói, “Vì sao không tiếp tục xem?”
Gần đây mấy chuyện gà bay chó sủa nhiều như vậy, hắn còn tâm trí đâu mà coi hồ sơ khách hàng gì nữa. Nhưng hắn không thể nói thẳng, bởi vì mớ chuyện lung tung lộn xộn này hơn phân nửa là hắn tự rước vào ngươi, ai dà…
Vì thế hắn rất nhún nhường cười trừ nói: “Trở về liền coi, trở về liền coi… ”
“Ngươi xem không hiểu?”
......
Tuy rằng hắn nghe được ý tứ khinh thường từ giọng điệu tên kia, thế nhưng người đang dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu. Huống chi Isfel đã cứu hắn không chỉ một lần. Trừ Hughes, không, phải nói là kể cả Hughes, thì ở nơi này có thể xem như Isfel là người đối xử với hắn tốt nhất. Nghĩ tới đây, oán hận vừa hình thành trong lòng hắn bỗng chốc tan biến, nụ cười vô cùng chân thành, “Lại xin được ngài chỉ giáo.”
Isfel từ giá sách nhỏ bên giường lấy lên một cuốn sách, ngồi thẳng vào sô pha rồi thoạt xem.
Thạch Phi Hiệp rất biết tự giác pha cho hắn tách cà phê. May là máy pha cà phê vẫn có.
Isfel tiện tay nhận lấy tách cà phê hớp một ngụm.
Thạch Phi Hiệp tràn đầy mong muốn nhìn hắn, “Thế nào?”
Isfel nói: “Ừm.”
“Ừm” tức là không tồi? Thạch Phi Hiệp thoáng yên tâm. Rất lâu sau này hắn mới biết được, tiếng “Ừm” của hắn là tỏ ý có thể uống, tức là so với nước sôi cũng cùng một loại hàng thôi.
Người ta vẫn bảo ăn của chùa thì quét lá đa, hắn nghĩ bây giờ là thời cơ tốt đem hết mọi chuyện ra nói ngắn gọn một lượt, vì vậy thử mở miệng thăm dò: “Chuyện Tinh linh vương cùng Dea ngươi biết bao nhiêu a?”
Isfel tay lật sách, “Một chút.”
“Vậy ngươi thấy chuyện bọn họ thế nào?”
“Không quan trọng.”
Thạch Phi Hiệp cảm thấy cứ gãi không đúng chỗ ngứa thì cho dù gãi đến trăm năm cũng chưa vào đề, cắn răng một cái, tấn công trực diện: “Ta muốn se duyên cho họ!”
......
Isfel rốt cục quay đầu lại, nhưng không nhìn hắn, mà nhìn cửa nói: “Phòng của ngươi ở dưới lầu.”
Abadon có chút đăm chiêu khoanh tay đứng cạnh cửa, “Ngươi gần gũi với nhân loại như thế từ khi nào vậy?”
Gần gũi sao?
Thạch Phi Hiệp vô ý quay đầu lại nhìn.
Isfel im lặng.
Abadon phức tạp nhìn hắn, “Mặc dù ta là ma vương địa ngục, nhưng thỉnh thoảng, ta cũng hy vọng thần có thể thắng một lần.”
......
Có ý gì?
Thạch Phi Hiệp rất ham hố trợn tròn mắt.
Abadon lập tức bật cười nói: “Ha, bất quá cái này cũng không phải chuyện của ta. Ta phải đi về rồi, thằng nhãi ranh trốn nhà lâu như vậy, vẻ mặt Rafael nhất định sẽ rất thú vị.” Hắn thả hai tay đút túi quần, phóng khoáng xoay người hướng về phía lầu thang. (Tsu: Hợ, vậy rốt cuộc Abadon và Rafael là….? trông mong)
......
Thạch Phi Hiệp nhịn không được hỏi: “Hắn vừa rồi có ý gì?”
Isfel gập sách lại, “Ngươi vừa nói ngươi muốn tác hợp hai người bọn họ?”
Nếu hắn không muốn nói, Thạch Phi Hiệp cũng không sống chết bám lấy đề tài này, chỉ đáp lại lời hắn gật đầu: “Ừ!”
“Cần ta làm gì?” Isfel hiển nhiên đã quá quen thuộc với tác phong không có việc không lên chùa dâng hương của Thạch Phi Hiệp
Thạch Phi Hiệp nói: “Mua bảo hiểm.”
Isfel nghi hoặc.
“Ý ta nói là, kế hoạch ta trong quá trình thực hiện sẽ có chút chút nguy hiểm. Đương nhiên, chỉ là chút xíu phiêu lưu mà thôi.” So với hủy diệt Cửu giới hủy diệt Địa Cầu, hủy diệt tộc người lùn đúng chỉ là nguy cơ nho nhỏ —— Đấy chính là thuyết tương đối vĩ đại lại thực dụng. “Có điều, lỡ như có chuyện gì không may, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một chút.”
“Giúp thế nào?”
Thạch Phi Hiệp chân thành nhìn hắn, kiên định nói: “Cái khác không cần lo, cứu ta là được rồi.” Kế hoạch một ngày đã thực thi, kịch bản câu chuyện sẽ trở nên tương đối phức tạp. Chưa đến cuối cùng thì không thể biết được ai sẽ là người ra tay với hắn. Có thể là Gin muốn giết người diệt khẩu, hoặc là Dea thẹn quá thành giận, cũng có thể là Raton ôm thù diệt tộc, còn nói không chừng còn có Tinh Linh vương nghi hắn nhiều chuyện…
Vừa nghĩ như vậy, hắn nhất thời thần hồn nát thần tính, trông nơi nơi cạm bẫy, trời đất mịt mờ, không thân không thích, không nơi nương tựa.
Isfel nhìn hắn mất hết tình thần, chậm rãi nói: “Vì sao muốn tác hợp bọn họ?”
“Vì người ta yêu nhau phải được bên nhau!” Thạch Phi Hiệp nhất thời dâng trào.
Isfel không chút biểu cảm, nhưng đôi con ngươi đen thẳm như màn đêm không cho phép hắn che giấu cái gì.
Thạch Phi Hiệp giữ vững được ba giây, sau đó chịu không được thẳng thắn nói: “Bị ép buộc.”
Isfel khép mắt lại.
......
Vậy là có ý gì? Đáp ứng? Hay không đáp ứng? Còn cân nhắc?
Fuck, dù là không thèm nói cũng phải cho một ánh mắt chứ.
Thạch Phi Hiệp tha thiết dõi theo bất kì biểu tình nào có thể có trên mặt hắn.
“Vậy đừng đi.” Giây lát, Isfel nhàn nhạt nói.
——————————————————————————–
() Nguyên văn – phong thanh hạc lệ: sợ bóng sợ gió (Do tích: thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi)
() Nguyên văn – thảo mộc giai binh: trông gà hoá cuốc; thần hồn nát thần tính; cỏ cây đều là binh lính (Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc)
B/N: Thực tế, Hiên không nghĩ chú tích lần này cần thiết lắm. Nhưng thú vị, cái đặc tính của tiếng Trung là đây, điển tích điển cổ nhiều vô kể, là điển, chứ không phải thành ngữ, nên cực kỳ khó hiểu.